Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 37

Edit: Mỳ

Lâm Ấu Tân đã từng hình dung, buổi sáng đầu tiên sau một đêm mặn nồng sẽ diễn ra như thế nào.

Hôm nay là thứ Bảy, cả hai đều không phải đi làm, và lẽ ra, chồng cô sẽ nằm bên cạnh, cùng cô đón những tia nắng đầu tiên của một ngày mới.

Có thể anh sẽ vẫn còn say giấc nồng, gương mặt trầm lắng, góc nghiêng đẹp như tạc tượng; hoặc cũng có thể anh đã thức dậy từ sớm, ánh mắt nồng nàn cùng nụ cười ấm áp ngắm nhìn cô say ngủ.

Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng.

Bên cạnh cô chẳng có ai cả.

Thậm chí cả không gian này cũng lạ lẫm, có vẻ nhỏ hơn phòng ngủ chính của cô. Bức tường màu xanh ngọc lục bảo mang phong cách Nam Dương, ga trải giường bằng lụa đen, tấm rèm voan trắng mỏng manh che mờ khung cửa sổ, khiến cô không thể phân biệt được trời đã sáng hay chưa.

Trong lòng cô thoáng một chút hụt hẫng.

Từ bên ngoài vọng vào tiếng máy sấy tóc rất khẽ, dù cách hai lớp cửa, nhưng chính âm thanh ấy đã đánh thức cô.

Anh đã đi tắm rồi ư?

Cô ngạc nhiên, bàn tay đưa ra chạm vào trong chăn.

Cảm giác thật khô ráo và sạch sẽ.

Chắc là anh đã dọn dẹp giúp cô, nhưng làn da trần ngay trong tầm tay lại cho thấy rõ ràng, anh đã không mặc đồ cho cô.

Thật quá đáng mà.

Cô không kiềm chế được mà nắm chặt tay.

Từng mảnh ký ức của đêm hôm trước đã chẳng thể nào nhớ lại, chỉ còn lại chút dư âm rằng cô ngồi vắt vẻo trên đùi anh, bị anh giữ chặt. Lúc đầu còn lấy chăn quấn, nhưng về sau, nhiệt độ cơ thể nóng lên, mồ hôi nhễ nhại, cả hai lại trở về trạng thái nguyên sơ không mảnh vải che thân. Bụng dưới gồng lên, ngửa ra sau tạo thành một hình dạng kỳ dị đến lạ lùng, cô sợ hãi đến bật khóc, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng… Sau đó, trong cơn mơ màng, cô được anh đút cho một cốc nước rồi tỉnh lại.

Nói đến nước, cô lại cảm thấy hơi khát.

Khát nước cũng là một trong những lý do khiến cô tỉnh giấc.

Chu Bẩm Sơn luôn chu đáo mọi việc, trên đầu giường đã sớm đặt sẵn một ly nước, cô dùng mu bàn tay chạm vào, nước vẫn còn ấm.

Chỉ là khoảng cách hơi xa một chút, khi cô vươn tay ra, hai chân đau nhức như muốn rời ra.

Mãi mới lấy được ly nước, cô lại lỡ tay làm rơi một vật trang trí hình cầu xuống sàn, nó lăn đi “đồm độp” liên hồi.

Tiếng máy sấy tóc lập tức im bặt.

Ngay sau đó là tiếng bước chân có vẻ vội vã vang tới. Cô không kịp uống nước, vội rụt tay lại, vùi cả người vào trong chăn.

Tay nắm cửa phòng khẽ được vặn mở, giường bên cạnh lún xuống, một người từ phía sau khẽ tựa vào cô, mang theo đó là mùi nước cạo râu tươi mát.

“Em tỉnh rồi à?”

Giọng nói trầm ấm tựa như rót vào tai cô, cứ như thể sự nghiêm túc của anh lại có sức mê hoặc hơn cả những lúc trêu đùa, khiến cô cảm thấy nhột nhột, tê tê.

Cô khẽ run lên, không thể nào kiềm chế rồi nhắm chặt mắt, lầm bầm quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như vẫn còn đang say ngủ.

Chu Bẩm Sơn bật cười, cứ nghĩ cô mạnh mẽ, chẳng ngờ khi đánh trận thật lại ngày càng trở nên ngượng ngùng.

Anh cúi xuống hôn lên má cô: “Đói bụng không em, ăn chút gì nhé?”

Cô thấy đêm qua sao mà ngắn ngủi, những ký ức còn sót lại chỉ là vài hình ảnh khiến mặt cô đỏ bừng. Điều đó làm cô có cảm giác như mới chỉ vài giờ trôi qua.

Thế nhưng, khi anh cất lời nhắc nhở, cô mới chợt nhận ra mình đã đói đến mức không chịu nổi nữa rồi.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Bốn giờ chiều.”

Đã chiều rồi ư?

Bốn giờ cơ á?

Lâm Ấu Tân không khỏi mở to đôi mắt, hệt như một chú mèo nhỏ giật mình hoảng hốt: “Sao lại muộn đến thế này ạ?”

Chu Bẩm Sơn dịu dàng đáp: “Bởi vì lúc chúng ta kết thúc đã gần năm giờ sáng. Em đã tiêu hao rất nhiều thể lực rồi.”

Anh cũng không ngủ dậy quá sớm, phải đến gần mười giờ mới thức giấc mà là do tiếng chuông điện thoại ở phòng khách làm anh tỉnh.

Người hiếm khi gọi cho anh là Chu Tái Niên, hỏi rằng Tết Tiểu Niên sắp đến, hai người lúc nào rảnh để hẹn Lâm Giới Bình đi ăn một bữa, tiện thể bàn bạc luôn chuyện hôn lễ.

Chu Bẩm Sơn chỉ đáp ậm ừ, nói sẽ hỏi ý Lâm Ấu Tân rồi quyết định sau.

Giọng Chu Tái Niên nặng trĩu một tiếng thở dài, đầy rẫy nỗi lo lắng: “Đêm dài lắm mộng đó Bẩm Sơn. Nếu con thật lòng yêu Ấu Tân, thì cưới xin sớm đi. Đợi một hai năm nữa, có thêm con cái, thì hôn nhân của hai đứa sẽ càng bền vững hơn.”

Chu Bẩm Sơn không hiểu nỗi lo của Chu Tái Niên bắt nguồn từ đâu, nhưng anh không muốn có bất kỳ sự khó chịu nào trong buổi sáng đặc biệt này. Hơn nữa, điện thoại cũng sắp hết pin nên anh chỉ đáp qua loa rồi vội vàng cúp máy.

Khi quay lại phòng ngủ, cô vẫn đang say giấc nồng.

Anh đã không còn cảm thấy buồn ngủ, chỉ lặng im nằm bên cạnh ngắm nhìn cô. Nhìn hai cánh tay cô khẽ gác lên gối, hơi thở nông đều. Dưới hàng mày đang thư giãn, mí mắt hơi sưng, giấc ngủ quả thực rất sâu.

Khi nhận ra cứ tiếp tục nhìn sẽ lại dấy lên d*c v*ng, anh bèn nhẹ nhàng rời khỏi phòng, làm ba món ăn cùng một món canh để trấn tĩnh bản thân.

Thế nhưng, anh vừa nấu xong lúc một rưỡi còn cô phải hai tiếng rưỡi sau mới thật sự tỉnh giấc.

Thật là quá mức rồi.

“Đúng là quá đáng mà.”

Cô khẽ thốt lên, giọng nói nghèn nghẹn. Cảm giác đau nhức từ đôi chân truyền đến dưới lớp chăn. Dù tối qua cô cũng đã nhiều lần nói “muốn”, nhưng sao anh lại không hề giảm ga một chút nào. Những hình ảnh cuối cùng của đêm qua, cô thực sự không dám hồi tưởng lại.

Anh đã lại một lần nữa thay đổi cách cô nhìn nhận về anh.

Người này đúng là quá điên.

“Anh xin lỗi.” Chu Bẩm Sơn không chút chần chừ mà nói lời xin lỗi, sau đó ngừng lại một lát: “Quá thoải mái nên anh không kiềm chế được, lần sau anh nhất định sẽ cẩn thận.”

Lâm Ấu Tân lập tức nghẹn lời nhìn anh: “Lúc chưa cưới, anh đâu có thế này……”

Thậm chí ngay cả tuần trước cũng không.

Cô có chút sợ hãi lùi vào trong: “Tránh xa em ra một chút đi, b**n th** quá. Anh lúc nào cũng thể hiện bộ mặt này sao?”

Chu Bẩm Sơn nhịn không được bật cười: “Anh chỉ thế với mình em thôi.”

“……”

Vệ sinh cá nhân qua loa rồi ra ngoài ăn, sau khi vận động một chút, cảm giác đau nhức ở hai chân đã đỡ hơn nhiều.

Cô nghĩ chắc là do cô thường xuyên diễn kịch, chạy nhảy và tập thể dục nên cơ thể phục hồi khá nhanh.

Sau bữa tối, Chu Bẩm Sơn nói rằng anh cần ra ngoài để sửa điện thoại vì nó bị dính nước, còn cô thì cứ ở nhà chờ anh là được.

“Dính nước á?” Lâm Ấu Tân hỏi lại.

Thảo nào khi cô tỉnh dậy lại nghe thấy tiếng máy sấy tóc.

“Sao tự dưng lại bị dính nước vậy?”

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Chu Bẩm Sơn bỗng tối lại.

Buổi sáng sau khi nói chuyện với Chu Tái Niên, điện thoại của anh đã gần hết pin. Lúc nãy, khi anh cầm nó vào phòng ngủ chính để sạc thì làm đổ cốc nước uống dở từ tối qua. Nước vào khiến điện thoại không sạc được, anh đành lấy máy sấy sấy khô, nhưng sấy mãi vẫn không khá hơn.

“…Anh làm đổ nước à?” Lâm Ấu Tân hỏi.

“Ừ, lát nữa anh sẽ ra ngoài tìm người sửa nó.”

Anh dọn bát đũa của cả hai, giọng nói hơi trầm xuống, có vẻ chuyện chiếc điện thoại đã ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Lâm Ấu Tân nhìn anh đầy thắc mắc, trong lòng cảm thấy anh không phải là kiểu người chỉ vì hỏng điện thoại mà lại suy sụp đến thế. Có lẽ bên trong có dữ liệu quan trọng, cô không hỏi thêm nữa.

Chu Bẩm Sơn hành động rất nhanh, dọn xong bát đũa liền muốn ra ngoài. Trước khi đi, anh hỏi cô muốn mang đồ ăn vặt gì về.

Lâm Ấu Tân tựa vào đầu giường đọc sách. Cô cúi đầu có thể nhìn thấy bàn tay anh chống bên chân mình, thon dài và sạch sẽ, giống hệt con người anh. Trong lòng bỗng rung động, cô lặng lẽ đặt sách xuống, cúi đầu nắm lấy hai ngón tay của anh, không nói gì, cứ thế siết chặt. Căn phòng ngủ dần lan tỏa một chút hương vị của sự quyến luyến.

“Sao thế?” Anh cũng hạ giọng, dùng mu bàn tay còn lại nhẹ nhàng v**t v* má cô.

Lâm Ấu Tân chậm rãi lắc đầu, rồi từ từ tựa đầu vào vai anh. Cô không thích ở nhà một mình vào buổi tối.

Khoảnh khắc cô dựa vào, tim Chu Bẩm Sơn đập mạnh một cái, anh vô thức nín thở. So với sự chiếm hữu cuồng nhiệt của thể xác đêm hôm trước, trạng thái dựa dẫm lúc này của cô lại khiến anh rung động hơn nhiều. Cả người anh cứ như đang ngâm mình trong mùa xuân vậy.

“Không muốn anh đi à?” Cổ họng anh trở nên căng cứng.

“Vâng… anh đưa em đi cùng…..”

“Nhưng em vẫn chưa khỏe mà.”

Cô lại im lặng.

Cô khẽ cọ đầu, dụi nhẹ vào vai và cổ anh.

Cảm giác tê tê, nhột nhột, giống như một chú mèo nhỏ đang nũng nịu.

“Anh đưa em đi với…”

Chu Bẩm Sơn chẳng còn cách nào.

“Được rồi, mặc quần áo vào đi thôi.”

Tiệm sửa điện thoại nằm gần trường cấp Ba Tây Thành, một cái tiệm nhỏ, khiêm tốn, bị cả một dãy tiệm văn phòng phẩm và tạp hóa vây quanh. Tấm biển nền xanh chữ trắng đã ngả màu ghi rõ “Cửa hàng điện thoại Tốc Đạt”.

Lâm Ấu Tân bước xuống xe, lòng dâng lên chút hoài nghi.

Cô không thể tin được Chu Bẩm Sơn lại thật sự đi sửa điện thoại, càng không ngờ anh lại tìm đến một nơi như thế này.

Vào lúc chạng vạng tối, cửa hàng khá vắng, chỉ có một người đàn ông mập mạp mặc áo len đen, vừa húp phở vừa nhìn điện thoại. Gương mặt anh ta có vẻ hung dữ, trông cứ như một tên đại ca khó tính.

“Hay để em mua cho anh một cái mới nhé?” Cô cau mày quan sát anh: “Chỗ này có đáng tin cậy không anh?”

Vì ra ngoài vội vã nên Lâm Ấu Tân không trang điểm, trên người khoác một chiếc áo choàng dài của một bộ sưu tập mới, quần jeans đen bó sát, đầu đội một chiếc mũ nồi nghiêng. Dáng người cao ráo, thanh thoát cùng bộ trang phục đơn sắc nhưng cực kỳ thời thượng khiến cô trông khá lạc lõng so với khung cảnh phố phường xung quanh.

Chu Bẩm Sơn hiểu rõ cô chưa bao giờ đến một nơi như thế này, mỉm cười ôm lấy cô: “Tin cậy chứ, anh quen mà. Vào đi em.”

Đẩy cánh cửa kính bước vào, Vương Tốc Đạt thấy Chu Bẩm Sơn thì vui vẻ đặt chén phở xuống, gọi lớn một tiếng “Chào bác sĩ Chu”, rồi ngay khi nhìn thấy người phụ nữ trẻ đang được anh ôm, anh ta không hề che giấu mà “ồ” lên một tiếng đầy ngạc nhiên.

Chu Bẩm Sơn chào lại anh ta, rồi giới thiệu: “Tốc Đạt, đây là vợ anh, họ Lâm.”

“Ấu Tân, đây là người nhà của bệnh nhân anh từng khám ở Bệnh viện đa khoa Bắc Kinh, Vương Tốc Đạt. Cửa hàng điện thoại này là do cậu ấy mở đấy.”

“Chào Tốc Đạt.” Lâm Ấu Tân mỉm cười với anh ta.

“Chào chị, chào chị Lâm. Mời chị ngồi, mời chị ngồi ạ.”

Vương Tốc Đạt thấy Lâm Ấu Tân vừa vui vẻ vừa hiếu kỳ, vội vàng mang hai chiếc ghế nhựa ra.

Lâm Ấu Tân định ngồi xuống thì Chu Bẩm Sơn ngăn lại: “Tốc Đạt, có đệm lót mềm không? Hôm nay cô ấy không được khỏe lắm.”

“Có, có, để tôi đi lấy ngay.”

Lâm Ấu Tân có chút ngượng ngùng trong khoảnh khắc đó.

Khi Vương Tốc Đạt mang đệm lót ra, Chu Bẩm Sơn cẩn thận trải lên ghế cho cô, chờ cô ngồi xuống rồi mới đưa điện thoại qua: “Điện thoại này bị vào nước rồi, cậu xem có sửa được không.”

“Được chứ! Anh đưa đây, tôi tháo ra xem sao.”

Vì cả hai đến bất ngờ, bát mì của Vương Tốc Đạt chưa ăn xong đã bị nguội lạnh, Lâm Ấu Tân có chút không đành lòng, bèn nhắc nhở: “Hay anh ăn nốt đi, chúng tôi không vội đâu.”

“Không sao đâu, chút xíu là xong ngay thôi mà. Không phức tạp lắm đâu.”

Đây là lần đầu tiên Vương Tốc Đạt gặp Lâm Ấu Tân, anh ta tò mò đánh giá cô hết lần này đến lần khác: “Bác sĩ Chu này, hè năm ngoái tôi đưa mẹ đến khám, lúc ấy anh còn chưa có bạn gái, vậy mà đến mùa đông đã có vợ rồi, anh đỉnh thật đấy!”

Chu Bẩm Sơn khẽ ho một tiếng: “Đó là duyên phận.”

“Đúng là duyên phận thật. Mấy tháng trước nghe tin anh chuyển đến khu Tây Thành, nhóm bệnh nhân của chúng tôi ai cũng mừng quýnh. Mọi người còn thắc mắc tại sao anh lại bỏ Bệnh viện đa khoa Bắc Kinh danh tiếng để đến khu Tây, giờ thì tôi hiểu rồi, hóa ra là để lấy vợ đó mà.”

Lâm Ấu Tân đỏ bừng mặt vì ngượng: “Không phải vì tôi đâu, anh nói ngược rồi.”

Vương Tốc Đạt “à” một tiếng, tưởng rằng mình lỡ lời. Thêd nhưng thấy Chu Bẩm Sơn không hề phản bác lại, anh chàng lại cười cười rồi im lặng.

Chà, thì ra là đang ngượng ngùng đây mà.

Vương Tốc Đạt kỹ thuật rất tốt, thao tác lại nhanh gọn, chẳng mấy chốc chiếc điện thoại đã khởi động lại. Lúc đưa trả lại, anh chàng còn trêu chọc: “Tay anh nổi tiếng là vững vàng, sao tự dưng lại rơi xuống nước thế này?”

Sắc mặt Chu Bẩm Sơn tối lại, anh chợt nhớ tới tin tức giải trí nóng hổi xuất hiện trên điện thoại sáng nay, lòng lại càng nặng trĩu.

Tay có vững đến mấy, lòng không ổn cũng chẳng làm được gì.

“Tốc Đạt, bao nhiêu tiền thế?” Anh nhận lại điện thoại, cười cười không đáp, cố nén cảm xúc xuống đáy lòng.

“Chậc, anh với tôi mà còn nhắc đến tiền bạc gì chứ, thôi bỏ đi.”

Vương Tốc Đạt vung tay, cười ha hả gãi đầu. Thái độ rõ ràng là nhất quyết không nhận.

“Hai chuyện khác nhau mà! Tôi chữa bệnh cho mẹ cậu là việc tôi phải làm, còn cậu mở cửa hàng kiếm tiền là cậu xứng đáng được nhận.”

“Ôi bác sĩ Chu, không cần đâu. Tôi biết là anh đến để ủng hộ tôi, tôi cảm ơn tấm lòng của anh nhưng mà thú thật là tôi thật sự không thể nhận tiền được.”

“Mau lên nào…”

“Ting! Tài khoản của bạn nhận được 1.000 Nhân dân tệ.”

Đang lúc giằng co, một giọng nữ máy móc quen thuộc của Alipay vang lên từ phía quầy thu ngân.

Hai người quay đầu lại, Lâm Ấu Tân bình thản cất điện thoại: “Tôi đã trả giúp anh ấy rồi, anh cứ nhận đi.”

Nói rồi, cô lại hơi tủi thân và thiếu kiên nhẫn nhìn về phía Chu Bẩm Sơn, nét mặt thay đổi: “Anh còn lề mề đến bao giờ nữa, em thấy không khỏe rồi.”

Cô cố tình hạ thấp giọng ở cuối câu, giống hệt đứa trẻ ngày xưa ghét người lớn cứ mãi trò chuyện không dứt.

Chu Bẩm Sơn vừa buồn cười vừa bất lực, vội vàng tiến đến nắm lấy tay cô: “Đi thôi, giờ mình đi ngay.”

Một ngàn tệ để sửa điện thoại thì quá nhiều, Vương Tốc Đạt vẫn chưa hết kinh ngạc, vội vã ngăn lại: “Bác sĩ Chu, chị Chu, sao mà gửi nhiều quá vậy? Chỉ cần gửi tôi một trăm tệ là đủ rồi…”

“Không sao, anh cứ cầm đi.”

Lâm Ấu Tân không quan tâm đến số tiền đó, lại muốn đi nhanh để không làm phiền người khác nữa. Cô kéo Chu Bẩm Sơn lên xe, chỉ để Vương Tốc Đạt đứng ở cổng tiệm nhìn theo.

Ngồi trên xe, Vương Tốc Đạt vẫn dõi mắt theo sau, còn Chu Bẩm Sơn thì vẫn chưa ngừng cười vì hành động dễ thương, vung tiền giải quyết mọi chuyện của cô.

“Anh cứ cười hoài vậy! Em tiêu tiền cho anh, bộ anh không vui sao?”

“Em tiêu tiền cho anh, sao anh lại không vui?” Chu Bẩm Sơn ngạc nhiên trước suy nghĩ của cô: “Anh đã cười rồi mà.”

Lâm Ấu Tân khoanh tay nhìn anh: “Anh cười trông kỳ lắm, chẳng giống người tốt gì cả.”

“Vậy phải cười như thế nào, em dạy anh đi. Em cười đẹp mà.”

Lâm Ấu Tân ngay lập tức nhe răng cười một cái thật tươi: “Học đi, em cười như thế này nè.”

Chu Bẩm Sơn lập tức nín cười.

Anh không làm được.

Sống ba mươi mốt năm, anh chưa bao giờ làm cái biểu cảm đó.

“Hừ.”

Lâm Ấu Tân khẽ hất cằm một cách đầy kiêu ngạo.

Xe đi được một đoạn, hai người bắt đầu nói về bệnh tình của mẹ Vương Tốc Đạt.

“Chỉ là ung thư tuyến giáp thôi, không nghiêm trọng. Nhưng cụ không có bảo hiểm y tế, lại phải lặn lội lên tận Kinh Bắc khám bệnh, tiền ăn, tiền ở, tiền đi lại cũng tốn kém lắm. Lúc đó anh có giúp cậu ấy làm đơn xin trợ cấp. Hơn nữa, cả hai bọn anh đều có gốc gác ở Tây Thành nên qua lại rồi dần dần quen biết nhau.”

“Không có bảo hiểm thì không thể được thanh toán chi phí nằm viện sao?”

“Phải. Hơn nữa, Tốc Đạt còn có một người cha bị liệt giường và một đứa em gái mới đỗ đại học, cả nhà đều trông cậy vào cậu ấy. Thế nên có thể giúp được gì thì anh giúp một chút.”

Thảo nào, anh lại phải đi đường vòng từ Nam Sùng về một cửa hàng nhỏ thế này để sửa điện thoại, thì ra là để giúp đỡ việc kinh doanh của người ta.

“Vậy… lúc nãy em đưa tiền cho anh ấy có làm mất mặt anh ấy không anh? Em chỉ lo là sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy mất.”

Một cảm giác đã từng trải qua chợt ập đến, cô thậm chí có chút sợ hãi, sợ rằng mình sẽ lại bị ghét bỏ.

Chu Bẩm Sơn nhìn cô, ngữ khí rất chân thành: “Sẽ không đâu. Người nghèo thật sự sẽ không bận tâm mấy chuyện này. Lòng tự trọng không bao giờ lớn hơn sự sống còn.”

“Nhưng……”

Chu Bẩm Sơn mơ hồ đoán được câu trả lời, nhưng lúc này lại không tiện nói thẳng ra.

“Đừng tự trách mình, Ấu Tân à. Lòng tự trọng của mỗi người là bài học của riêng họ. Nếu cậu ta không thể phân biệt rạch ròi, ngược lại còn dùng bạo lực với em thì dù thế nào, đó cũng là lỗi của cậu ta.”

Anh dừng lại một lát, rồi nói thêm: “Em rất lương thiện, và cũng rất biết cách yêu thương người khác.”

Không gian trong xe yên tĩnh, khiến giọng nói của anh trở nên rõ ràng lạ thường. Lâm Ấu Tân khẽ sững sờ, dường như có thứ gì đó trong lồng ngực đang âm thầm tan vỡ, những nỗi đau nén chặt bấy lâu nay dần dần len lỏi tuôn ra.

Những lời này không phải chưa từng có ai nói với cô. Khúc Tĩnh Đồng đã nói, ông nội cũng đã nói nhưng lập trường của họ dường như không hề khách quan. Bởi vì cuối cùng họ đều thêm vào một câu: Là anh ta không biết điều, là em nhìn người không thấu, hoặc là khoảng cách giai cấp xưa nay vẫn vậy, không phải con có thể thay đổi được.

Trong một khoảng thời gian dài, cô vẫn luôn bận tâm, luôn sợ hãi hay thậm chí là tự trách chính mình.

Cô cứ nghĩ, phải chăng mối quan hệ này đổ vỡ là do lỗi của mình sao?

Nhưng hôm nay, Chu Bẩm Sơn đã nói một sự thật khách quan về lòng tự trọng.

Đó là vấn đề của riêng anh, không liên quan đến bất kỳ ai và cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Nghe vậy, cô như được trút gánh nặng.

Xe nhanh chóng trở về căn hộ Nam Sùng. Lâm Ấu Tân đã bình tâm lại nhưng vẫn còn chút ủ dột, cô thỏ thẻ muốn ăn kẹo. Chu Bẩm Sơn liền ghé vào cửa hàng tiện lợi mua.

Lúc anh quay lại, chiếc túi đã chứa đầy ắp những bịch kẹo.

“Em chọn đi, xem thử em muốn ăn loại nào.” Anh đưa túi cho cô.

Lâm Ấu Tân lục lọi. Khi cầm viên kẹo sữa, cô thấy mấy chiếc hộp nhỏ đầy màu sắc. Cô khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh.

Chu Bẩm Sơn đặt chúng cùng nhau mà chẳng ngại ngần, anh khẽ ho một tiếng: “Mua để phòng hờ ấy mà.”

Cô chớp chớp mắt, không nói gì.

Xe vào hầm đỗ, dừng lại. Cô đã ăn hai viên kẹo, hỏi anh có ăn không.

“Xin lỗi Ấu Tân, anh không thích đồ ngọt.”

“Em đút cho anh cũng không ăn sao?”

Chu Bẩm Sơn ngập ngừng: “…Trừ kẹo sữa ra.”

À, anh không dung nạp đường lactose.

Lâm Ấu Tân bật cười. Tay cô lại bóc một viên kẹo trái cây.

Vừa nghe thấy tiếng bóc vỏ, Chu Bẩm Sơn định quay đầu thì cô đã tháo dây an toàn, nhẹ nhàng ngồi hẳn lên đùi anh.

Viên kẹo ngậm trong miệng, cô nhướn mày nhìn anh.

Trong khoang xe tối, cô còn mê hoặc hơn cả nàng tiên cá ngoài khơi.

Cổ họng Chu Bẩm Sơn căng thẳng: “Ấu Tân, đừng nghịch, em còn chưa khỏe mà…”

Cô cúi xuống, hôn lên môi anh. Viên kẹo cứng xoay tròn giữa hai bờ môi, ngọt ngào và vang lên vài tiếng lanh canh.

Giọng cô như ma thuật: “Nhưng em muốn hôn anh, không kìm được. Hôm qua anh còn nói yêu em, hôm nay đã không được hôn à?”

Chu Bẩm Sơn không nói nên lời. Anh gần như là xấu hổ ngay sau lời tố cáo kia nhưng nếu cô chủ động, anh chẳng có sức kháng cự.

Rất nhanh sau đó, viên kẹo tan ra và mọi chuyện không chỉ dừng lại ở nụ hôn. Cô cởi bỏ mũ áo khoác, rồi vội vàng cởi cúc áo anh, từ trên xuống dưới.

Khi cô kéo khóa, Chu Bẩm Sơn bất ngờ giữ tay cô lại, hơi thở dồn dập: “Không được, em còn chưa khỏe, với lại mình còn đàn trong hầm để xe.”

Môi cô long lanh, mắt ướt át, cô vội vã kề vào cổ anh: “Em khỏe hơn rồi. Hơn nữa, cửa hầm có thể đóng mà.”

Nói rồi, không biết cô đã làm gì trên điện thoại, cửa cuốn điện từ từ hạ xuống.

Đèn đọc sách không bật, mọi thứ diễn ra trong bóng tối. Tay anh bị cô gạt ra. Ngay khoảnh khắc chạm vào, hơi thở của Chu Bẩm Sơn trầm xuống. Anh siết chặt eo cô, rồi hỏi: “Bây giờ em thế nào, còn sưng không?”

“…Không sưng nữa rồi. Em muốn anh lắm. Anh trai à, giúp em một chút…”

Cô chỉ gọi anh là “anh trai” vào những lúc như thế này. Chu Bẩm Sơn còn chưa kịp phản ứng, vẫn đang phân vân có nên lấy đồ trong túi ở ghế phụ hay không, cô đã táo bạo nắm lấy và ngồi xuống.

Bình Luận (0)
Comment