Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 38

Edit: Mỳ

Cái chạm không chút ngăn cách ấy khiến da đầu anh tê dại.

Anh không ngờ cô lại bạo dạn đến thế.

“Tách” đèn đọc sách dứt khoát được bật lên, mọi thứ phơi bày trước mắt.

Lâm Ấu Tân hiếm khi thấy được vẻ mặt u ám và ẩn chứa phẫn nộ của Chu Bẩm Sơn.

Khuôn mặt anh như đã nói lên tất cả, dù không thốt ra lời nào. Thế là cô hơi chột dạ, vội quay mặt đi, đưa tay níu lấy một chiếc cúc áo của anh rồi bối rối gẩy gẩy.

Mọi việc sau đó do anh tiếp quản.

Không ngoài dự đoán, cô bị anh nâng lên rồi trước tiên, anh rút vài tờ giấy ăn sạch lót lên đùi mình, đặt cô ngồi lên đó, sau đó mới bóc gói khăn ướt có cồn và giấy bạc. Chỉ khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, anh mới tiếp tục với nhịp điệu ban đầu.

“Ấu Tân, em thật sự rất không ngoan.” Hơi thở anh dù không ổn định, nhưng giọng nói lại lạnh lùng và trầm thấp.

Lần này là lần thứ hai cô nghe anh nói câu ấy.

Mà khung cảnh sau lần đầu tiên nghe nó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Anh nói như thể lần nào cũng chỉ có mình cô là người được tận hưởng vậy, chẳng lẽ anh không cảm thấy thoải mái sao?

Cô vừa bẽ bàng vừa không cam lòng, nhìn lại anh đầy thách thức: “Anh không thích chứ gì? Nếu có bản lĩnh thì đừng có cương lên.”

Lời nói của cô khiến Chu Bẩm Sơn bật cười, anh siết chặt gáy cô, kéo cô lại gần rồi cắn yêu lên đôi môi cô.

“Phải, anh thích lắm chứ. Chẳng có người đàn ông nào lại không thích cả. Nhưng còn em thì sao, Ấu Tân? Nếu lỡ em có thai, dù giữ lại hay bỏ đi thì người đau khổ vẫn là em thôi.”

“Chu kỳ của em lúc nào cũng rất đúng hẹn, hai ngày nữa là tới rồi, chưa bao giờ sai lệch cả.”

Lý lẽ không còn, nhưng cô vẫn cố chấp quay mặt đi, mạnh miệng đáp: “Hôm nay là ngày an toàn.”

“Không có kỳ kinh nguyệt nào là an toàn tuyệt đối hết.” Giọng Chu Bẩm Sơn bỗng trở nên nghiêm túc, mạnh mẽ giữ lấy mặt cô xoay lạ: “Nếu em muốn, anh có thể đi thắt ống dẫn tinh, nhưng em không được liều lĩnh như vậy. Ấu Tân, em mà bị thương thì anh sẽ đau lòng lắm, đừng tự làm đau mình, được không em?”

Lời nói cuối cùng của anh còn nồng ấm hơn cả hơi nóng cơ thể.

Lâm Ấu Tân ngỡ ngàng nhìn anh, trong lòng chợt dâng lên bao cảm xúc lẫn lộn.

“…Em biết rồi.”

Những khoảnh khắc sau đó, cả hai đều giữ im lặng một cách đầy ăn ý. Chỉ còn lại những cú va chạm lặng lẽ, tiếng nước quyện vào nhau đầy bí ẩn và thỉnh thoảng là một vài tiếng r*n r* hay th* d*c không kìm nén được.

Để ý đến địa điểm, Chu Bẩm Sơn đưa tay che miệng cô lại. Hai cổ tay mảnh mai của cô bị anh nắm chặt ra sau eo, cứ thế kết thúc khoảnh khắc cuối cùng với tư thế dâng mình chịu trận.

Lưng tựa vào vô lăng nghỉ ngơi, cơ thể cô vẫn còn run rẩy nhẹ, bên tai là tiếng anh xao xác thu dọn.

“Xin lỗi anh, ban nãy em… không kiểm soát được cảm xúc.”

Sau một thoáng im lặng, cô khẽ thú nhận.

Lời nói của Chu Bẩm Sơn về “lòng tự trọng” khi nãy trên đường đã cứu rỗi cô phần nào. Cảm giác ấy giống như một kỳ thi trượt đã nhiều năm bỗng được ai đó lật lại để an ủi: Thất bại không phải lỗi của bạn, vì đề thi ngay từ đầu đã sai rồi, đừng bao giờ tự trách mình.

Sự nhẹ nhõm đột ngột trong lòng khiến cô khao khát được buông thả.

Trước đây, sự buông thả của cô là thuốc lá, rượu mạnh hay những buổi nhảy nhót không ngừng nghỉ. Nhưng giờ đây, Chu Bẩm Sơn lại có sức hấp dẫn buông thả hơn tất cả thứ kia.

Thật lạ, cô cũng không hiểu sức hấp dẫn này từ đâu mà có.

Với cả, chẳng lẽ cô không biết không có “thời kỳ an toàn” tuyệt đối sao?

Cô biết chứ.

Đó là kiến thức cơ bản cô đã được học trong giờ giáo dục giới tính từ năm mười bốn tuổi cơ mà.

Chỉ là, trong thâm tâm cô, nếu đối tượng là Chu Bẩm Sơn, thì sự buông thả này lại mang đến một cảm giác an toàn đến lạ lùng.

Và quả thật, anh chưa bao giờ để cô phải chịu tổn thương.

Trước lời nói của cô, động tác thắt dây của Chu Bẩm Sơn khựng lại trong giây lát.

Thực ra, anh đã có linh cảm từ trước. Ngay trên xe, khi cô nhắc đến vấn đề về “lòng tự trọng”, anh đã mơ hồ đoán được một phần nào.

Trước hôn lễ, Chu Tái Niên từng khéo léo nhắc nhở anh. Dù không nói thẳng nguyên nhân chia tay của họ, nhưng anh cũng đủ tinh ý để hiểu rằng đó là do sự khác biệt về kinh tế.

Hiện thực khắc nghiệt đã chia cắt họ, chắc chắn sẽ khiến hình bóng của ánh trăng sáng xưa kia càng trở nên lãng mạn và đẹp đẽ hơn.

Anh luôn chấp nhận và tôn trọng điều đó, cũng như thấu hiểu nỗi day dứt không quên của Lâm Ấu Tân.

Nhưng ở mặt trái của câu chuyện, trong những ngóc ngách sâu thẳm của con người, nỗi nhớ nhung không chỉ là sự ngọt ngào của tình yêu đã qua mà còn là nỗi đau không thể vượt qua, sự tự trách vô cớ và những dằn vặt triền miên.

Hơn nữa, cảm giác an toàn của cô đã quá đỗi mong manh từ sau năm mười tuổi. Cô lại là một người quá đỗi mềm lòng và tốt bụng. Thay vì trách móc người đã từng yêu suốt tám năm đã tuyệt tình khi rời đi, cô nhất định sẽ chọn cách tự đổ lỗi cho chính mình.

Câu “xin lỗi” này của cô khiến trái tim Chu Bẩm Sơn đau nhói như có ngàn mũi dao cứa.

“Không được xin lỗi, Ấu Tân. Em không hề sai.”

Hầu như ngay lập tức, anh vứt thứ đồ đang cầm trên tay, vòng tay ôm chặt lấy cô. Giọng anh dứt khoát: “Em vĩnh viễn không cần phải nói lời xin lỗi với anh.”

Anh biết cô đã từng tự hỏi không biết bao nhiêu lần. Kiểu như là liệu có phải vì mình chưa đủ tốt, chưa xứng đáng được yêu nên mới phải chịu kết cục như vậy.

Những cảm giác đó, anh đã từng trải qua nên anh hiểu rõ hơn ai hết.

Trong khoang xe vẫn còn vương vấn hương vị nồng nàn sau cuộc ân ái. Cả hai thậm chí còn chưa mặc 

quần áo chỉnh tề.

Lâm Ấu Tân được anh ôm chặt, vùi mặt vào lồng ngực vững chãi của anh, bất giác cảm thấy sống mũi cay cay.

Anh thật sự… quá tốt.

/

Về đến căn hộ Nam Sùng, Lâm Ấu Tân vẫn còn mang nặng nỗi buồn. Sau khi tắm xong, cô cuộn mình trong chăn, lặng im không nói lời nào.

Chu Bẩm Sơn cầm theo một cốc nước bước vào, vỗ nhẹ lên vai cô: “Uống chút nước rồi ngủ em.”

Trên người anh còn vương hơi ấm của nước vừa mới tắm xong, thoang thoảng mùi cam Bergamot nhẹ nhàng, dễ chịu. Lâm Ấu Tân mở mắt, chống tay ngồi dậy, cầm lấy cốc nước uống một hơi hết sạch rồi đưa lại cho anh, toan ngả lưng xuống thì bị anh vòng tay ôm lấy.

“Em cảm thấy mình tệ lắm à?” Anh hỏi.

Lâm Ấu Tân khựng lại, nghẹn ứ nơi cổ họng, rất lâu sau mới khẽ “dạ” một tiếng: “Em cảm thấy mình có lỗi với anh.”

Chưa kịp quên đi mối tình cũ đã vội bước vào mối quan hệ mới, điều này vốn dĩ không công bằng với Chu Bẩm Sơn. Cô không muốn anh cứ phải mãi xử lý những vấn đề cảm xúc hậu chia tay của mình. Điều đó khiến cô cảm thấy bản thân thật tồi tệ.

“Không sao đâu, Ấu Tân.” Chu Bẩm Sơn mỉm cười bất lực: “Trước khi cưới, anh đã nói với em rồi. Nếu không quên được cũng không sao cả, chúng ta có cả đời này để ở bên nhau, đâu phải chỉ vài năm. Bây giờ chỉ là những di chứng hậu chia tay thôi, anh nguyện ý cùng em vượt qua, em đừng cảm thấy có lỗi.”

Khoảnh khắc đó, cô như được bao bọc bởi một đại dương ấm áp và bao dung. Làn nước mênh mông như có thể ôm lấy tất cả những ưu phiền, gánh nặng trong lòng cô.

Lâm Ấu Tân ngước lên, đôi mắt vừa day dứt vừa ngơ ngác đầy khó hiểu: “Chu Bẩm Sơn, vì sao… anh lại tốt với em như vậy?”

Mới chỉ chưa đầy hai tháng mà sự tốt bụng của anh dành cho cô dường như đã quá đỗi lớn lao. Chu Bẩm Sơn im lặng giây lát, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Tình cảm anh dành cho em, chẳng lẽ em không nhận ra sao?”

Không gian như ngưng đọng lại. Bốn mắt nhìn nhau, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô, bàn tay nâng niu khuôn mặt đang ngẩn ngơ của cô, giọng nói khẽ khàng như sợ làm vỡ một món bảo vật quý giá: “Anh thích em, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.”

Anh nghĩ rằng cô đã không nghe thấy lời nói hôm qua, nhưng phản ứng của cô lúc này chứng tỏ là cô đã nghe thấy, chỉ là không tin. Cũng phải, lời nói trong hoàn cảnh đó thì khó mà tin được. Nhưng không sao, anh có thể nói lại.

Lâm Ấu Tân mở to mắt vì kinh ngạc. So với lời nói “anh yêu em” lúc thăng hoa, lời tỏ tình này có tác động mạnh mẽ hơn nhiều. Lần đầu gặp mặt, là ngày anh mua bật lửa cho cô sao?

“Anh……”

Tình yêu sét đánh ư?

Anh thu hết vẻ ngạc nhiên của cô vào mắt, và cũng như lần trước, anh không giải thích gì thêm. Bộc bạch lòng mình không phải là phong cách của anh. “Lần đầu tiên” đó có là mấy tháng trước hay tám năm về trước đi chăng nữa, anh cũng không muốn kể lể dài dòng.

“Ấu Tân, em thử thích anh đi, được không em?” Anh nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng: “Nếu em cảm thấy có lỗi, thì hãy dùng tình yêu để đổi lại.”

Nếu em cảm thấy có lỗi, thì hãy dùng tình yêu để đổi lại.

Cảm giác như bị rút hết không khí trong người, cô lặng lẽ nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, cô nhớ lại… Anh đã ba lần trượt tuyết cùng cô đến mỏi tay chỉ để cô vui, nhớ lại mỗi tối anh chăm sóc cho cái chân bị bong gân của cô, tan làm về còn phải lo việc nhà. Cả việc cô bị viêm amidan, anh lo lắng thu xếp phòng bệnh, hằng ngày đi lại giữa các tòa nhà để mang cơm cho cô. Hay vào tuần đi đăng ký kết hôn, dù phải tăng ca ở bệnh viện anh vẫn về mang bữa sáng cho cô. Đồng thời những viên kẹo ngọt anh mua khi cô buồn và cả chiếc bật lửa màu hồng trong lần đầu họ gặp nhau…..

Chưa kể đến vô vàn những chi tiết nhỏ nhặt đầy quan tâm. Cách mà anh luôn xoa dịu cảm xúc của cô kịp thời.

“Chu Bẩm Sơn, em…” Cô tựa vào vai anh, nước mắt chảy dài, trong lòng nghẹn lại một nỗi lòng khó nói. Cô cũng rất muốn đáp lại tình cảm của anh, nhưng…

“Anh biết mà.” Anh cúi xuống, hôn lên những giọt nước mắt của cô, từng cái, từng cái: “Anh biết hết, Ấu Tân. Nên là chúng ta cứ từ từ thôi.”

Những giọt nước mắt như một gia vị, trong ngọn lửa d*c v*ng, hòa quyện tạo nên hương vị đặc biệt. Nụ hôn dần sâu hơn, chiếc chăn được kéo ra và họ lại một lần nữa đắm chìm vào nhau.

/

Hậu quả của lời tỏ tình đầy chân thành đó là họ đã dành trọn vẹn hai ngày cuối tuần trên giường. Nếu không phải vì sáng thứ Hai phải đi làm, có lẽ quãng thời gian này còn kéo dài hơn.

Chính lúc này, sự khác biệt về thể lực giữa hai người mới lộ rõ.

Sáng thứ Hai, khi ra khỏi căn hộ Nam Sùng, Chu Bẩm Sơn trông rạng rỡ, tràn đầy năng lượng hơn bất kỳ buổi sáng thứ Hai nào trước đây.

Ngược lại, Lâm Ấu Tân thì như thể cơ thể đã tan ra từng mảnh. Suốt buổi tập sáng, cô phải dùng hết ý chí để gắng gượng, ngáp liên tục.

“Tối qua cậu đi ăn trộm hay sao mà uể oải thế?”

Trong bữa trưa, Từ Trừng Ninh đưa cho cô một ly cà phê.

Cô lảng tránh ánh mắt, nhận lấy. Cảm giác lạnh buốt truyền đến, cô hơi do dự rồi trả lại: “Có ly nóng không? Tớ đang đến kỳ.”

Sáng nay, lúc ra khỏi nhà, cô cảm thấy hơi đau bụng. Chu Bẩm Sơn đã dặn dò cô cẩn thận, không nên ăn đồ lạnh hay đồ cay.

Từ Trừng Ninh nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: “Cậu là ‘gái Mỹ’ sành điệu mà, trước giờ đau đến mấy cũng có kiêng kị đâu. Hôm nay sao lạ thế?”

Lâm Ấu Tân ho nhẹ, khẽ đẩy ly cà phê ra xa: “Giờ tớ sống healthy lại rồi. Cho tớ ly nóng nhé, cảm ơn.”

Cô vẫn chưa thực sự rõ tình cảm của mình dành cho Chu Bẩm Sơn là sự dựa dẫm hay là một chút yêu thích, cũng chưa nghĩ đến việc bước vào một mối quan hệ mới. Nhưng cô thực sự không muốn anh phải lo lắng cho mình. Nếu cô mà khó chịu trong những ngày này, chắc chắn anh lại sẽ bận rộn lo lắng cho cô.

Từ Trừng Ninh nhìn cô đầy hoài nghi.

Mặc dù đang là mùa đông nhưng phòng tập lại rất nóng, mọi người thường chỉ mặc áo phông ngắn tay. Vậy mà hôm nay, Lâm Ấu Tân lại bất ngờ mặc một chiếc áo cao cổ, trông cứ như sợ lạnh thật sự.

Từ Trưng Ninh mang lại một ly nước nóng: “Này, của Tô Thanh Hà mua đấy, chỉ còn duy nhất ly này là nóng, uống tạm đi.”

Lâm Ấu Tân nhận lấy, trên thân ly in hình Lương Tiêu Thụ, lại là nhãn hiệu anh ta làm đại diện.

Cô bình thản cắm ống hút, nhấp một ngụm rồi nhận xét: “Vị cũng được.”

“Hôm nay Tô Thanh Hà lại không đến à?”

Buổi sáng đến tập kịch, cô lại không thấy Tô Thanh Hà đâu. Lần trước đã viết một bài văn tố cáo rồi, giờ cứ viết mãi cũng chán. Thế là cô tập hết vở kịch với bạn diễn đóng vai C.

Từ Trừng Ninh vẻ mặt cũng chẳng khá hơn: “Không, mà thầy Cố cũng không có ý định dùng cậu ta lâu dài nữa. Sau này chỉ cho anh ta đến diễn một suất mở màn để đánh bóng tên tuổi thôi.”

Quyết định này nằm trong dự đoán của Lâm Ấu Tân. Cố Tân Bình có yêu cầu rất cao về tác phẩm, những người như Tô Thanh Hà cứ vắng mặt hết lần này đến lần khác, thiếu chuyên nghiệp như vậy, Cố Tân Bình có thể nhẫn nhịn đến bây giờ đã là quá tốt rồi.

“Vậy rốt cuộc anh ta đang bận cái gì vậy?” Lâm Ấu Tân nhíu mày: “Bận bàn bạc dự án phim à?”

Livestream đã làm rồi mả nếu giờ hủy hợp đồng đột ngột, đối với tiền đồ của anh ta chẳng có chút lợi lộc nào, cô không thể nào hiểu nổi.

Từ Trừng Ninh có chút ngập ngừng nhìn cô, không biết có nên nói hay không: “Cậu không xem tin nóng à?”

“Tin nóng gì cơ?” Cô ngơ ngác: “Tớ cai mạng xã hội lâu rồi.”

Mấy trang kịch bản lẻ tẻ trên bàn bị gió thổi bay. Cô cúi xuống nhặt, cổ áo phía sau hơi trễ xuống, Từ Trừng Ninh thoáng nhìn thấy vài vết đỏ rõ rệt.

Cô nhanh tay kéo cổ áo bạn thân xuống thêm, trợn tròn mắt kinh ngạc.

Lưng của Ấu Tân… có rất nhiều dấu hôn… thậm chí còn lan cả ra phía trước ngực.

Lâm Ấu Tân bị Từ Trừng Ninh khóa cổ bất ngờ, suýt nữa không thở nổi, cô bực bội đẩy tay bạn ra: “Cậu làm cái gì vậy!”

“… Cậu làm cái gì vậy!”

Từ Trừng Ninh lập tức ném chuyện Lương Tiêu Thụ trở về Tây Thành đóng phim với Tô Thanh Hà ra khỏi đầu, hưng phấn ghé sát lại: “Đã… làm rồi à???”

Nghe thấy hai chữ cuối, Lâm Ấu Tân mới nhận ra Từ Trừng Ninh vừa nhìn thấy gì, mặt cô đỏ bừng: “Ừm…”

“Đệt! Ngay đêm hôm đó về luôn á?”

“Ừm…”

“Cảm giác thế nào?”

Bộ phải trao đổi kinh nghiệm à???

Lâm Ấu Tân thấy hơi ngượng, ngón tay cứng đờ: “Rất tốt.”

Nói rồi cô bổ sung thêm một cách chính xác hơn: “Rất lâu.”

Từ Trừng Ninh lập tức “chậc chậc” vài tiếng rồi không hỏi thêm nữa: “Lúc trượt tuyết đã thấy rồi, thể lực của anh ấy không phải dạng vừa. Cả sức bật ở eo, bụng và chân đều rất mạnh.”

“Cũng đều là chồng hơn ba mươi, vậy mà chị tớ lại… haizzz.”

Sao lại còn so sánh ngang thế này?

Lâm Ấu Tân xấu hổ che mặt: “… Cậu giới thiệu cho chị ấy một ông thầy Đông y đi.”

Cô thì chắc không cần đến đâu, mà nếu cần thì người đi khám cũng là cô mới đúng.

Thương tích xuyên thấu.

Lâm Ấu Tân ăn trưa xong ở chỗ Từ Trừng Ninh và nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị xuống lầu tập kịch. Trước khi đi, cô còn trả lời tin nhắn. Từ Trừng Ninh liếc mắt qua, thấy cô đang báo cáo mình đã ăn gì buổi trưa.

Z: [Không uống đồ lạnh chứ? Em không khỏe, phải ngoan đó.]

Hữu Tâm: [Không hề! Tiểu Ninh đưa cà phê đá, em đổi thành nóng rồi!]

Z: [Ngoan lắm.]

Từ Trừng Ninh cứ thế nhìn cô bạn thân, chỉ vì hai chữ “ngoan lắm” mà xoay người qua lại trên chiếc ghế xoay, hai má ửng hồng, trông như một cô bé ngại ngùng.

Từ Trừng Ninh không thể nhìn nổi nữa, quay lưng lại cầm điện thoại lên.

Lâm Ấu Tân không nhìn thấy biểu cảm của chính mình, cứ ngỡ đã che giấu rất tốt sự vui sướng khó tả trong lòng, cầm điện thoại đứng dậy: “Tớ đi đây Tiểu Ninh~”

Từ Trừng Ninh đưa mắt nhìn cô đầy bất lực.

Thôi rồi, giọng cô bạn thân của cô cũng có dấu ngã rồi.

Từ Trừng Ninh qua loa vẫy tay với cô: “Tạm biệt.”

Đợi Lâm Ấu Tân đóng cửa lại, Từ Trừng Ninh mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy hiểu bạn mình, sau khi chia tay với Lương Tiêu Thụ thì luôn né tránh chuyện tình cảm. Giờ mà có thể tiến xa đến mức này, xem ra thật sự có hy vọng rồi.

Nếu đã vậy, tin người kia đã trở về Tây Thành cũng không cần nói nữa.

Dù có làm rõ chuyện công bố kết hôn với con gái của ông trùm kim hoàn chỉ là chiêu trò PR của công ty thì có ích gì?

Dù sao thì anh ta và Lâm Ấu Tân cũng sẽ không còn bất cứ liên hệ nào nữa rồi mà.

Bình Luận (0)
Comment