Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 41

Edit: Mỳ

Lâm Ấu Tân chưa bao giờ nghĩ rằng Chu Bẩm Sơn lại có lúc ốm yếu đến thế.

Từ trước tới nay, anh luôn để lại ấn tượng là một người chu toàn và đáng tin cậy. Dù có bệnh, anh cũng sẽ lập tức đưa ra phương án điều trị, nhanh chóng khống chế tình hình, không để bệnh tình trở nên nghiêm trọng.

Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại, khẽ thở dài một tiếng thật sâu. Trong lòng Lâm Ấu Tân cảm thấy thật khó xử.

Cô có nên đi không đây?

Tiềm thức mách bảo cô rằng không cần thiết.

Một đoàn toàn những nhân tài ưu tú của giới y học, ai mà chẳng hữu dụng hơn một diễn viên kịch nói như cô? Hơn nữa, dù có lùi một vạn bước, liệu cô đi thì bệnh của Chu Bẩm Sơn có thể khỏi ngay lập tức được không?

Lâm Ấu Tân chống cằm ngồi trên sàn gỗ trong phòng tập kịch, hai ngón tay kẹp điện thoại xoay qua xoay lại, đây là thói quen mỗi khi cô cảm thấy phiền lòng hay lo lắng.

Vở kịch diễn cùng thầy Liêu Bình chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc, sau đó thầy sẽ bận lịch trình riêng. Buổi tập tiếp theo phải đợi sau Tết, mà hai tuần trước Tô Thanh Hà đã xin nghỉ mấy lần làm ảnh hưởng tiến độ rất nhiều rồi. Bây giờ nếu cô cũng nghỉ, các diễn viên khác lại phải phí thời gian chờ đợi, liệu vở kịch này có còn tập được nữa không?

Thế nhưng, hình như Chu Bẩm Sơn thực sự rất khó chịu, sốt tới 39 độ. Đồng nghiệp cũng đâu thể ở lại chăm sóc anh mỗi ngày được, lỡ đâu sốt cao co giật thì sao… Một vài tin tức xã hội cô từng đọc chợt hiện lên trong đầu…

Nghĩ đi nghĩ lại, cô mở một hộp thoại, nhắn tin đi.

Vừa đặt điện thoại xuống, Tiểu Mãn đã thò nửa người vào qua khe cửa phòng tập, gọi lớn: “Em Lâm, đạo diễn Cố tìm em kìa.”

“Lại chuyện gì nữa vậy?” Lâm Ấu Tân cảnh giác hỏi lại.

Dạo này Cố Tân Bình hay tìm cô, nói là Cung Mạt Lị cứ nài nỉ ông làm người thuyết phục, muốn cô đóng phim. Cô đã từ chối không biết bao nhiêu lần, nhưng Cố Tân Bình lại giả vờ như không hiểu, lần đầu từ chối xong, chỉ hai ngày sau lại đến tìm cô.

Đúng là như miếng cao dán da chó mà.

Tiểu Mãn vô tư nhún vai: “Tôi cũng không biết, nhưng mà anh Thi Trần và chị Lam Yên cũng có ở đó, chắc lại liên quan đến việc điện ảnh hóa Khổ Nhĩ.”

Quả nhiên là chuyện này.

Lâm Ấu Tân lục trong túi tìm một chiếc kẹp tóc, tiện tay búi gọn tóc lên: “Ở phòng nào?”

Lên đến tầng 4, cô lướt mắt nhìn quanh một vòng. Bên trái bàn tròn là Cố Tân Bình và Tiểu Ninh, bên phải là Thiện Trần và Lam Yên. Mấy người còn lại là diễn viên từng tham gia Khổ Nhĩ, tuy giờ không còn ký hợp đồng với studio của Cố Tân Bình nhưng hôm nay cũng có mặt.

Nhìn thấy đội hình này, Lâm Ấu Tân ngầm thấy có điều chẳng lành.

“Chào đạo diễn Cung, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi.”

Nụ cười của cô có chút gượng gạo.

Cung Mạt Lị ngồi ở vị trí chủ tọa, lần này còn dẫn theo cả phó đạo diễn và nhà sản xuất. Vừa thấy cô, bà liền đứng lên: “Chào cô Lâm.”

Mới ngồi xuống chưa đầy hai phút, Cung Mạt Lị đã đi thẳng vào vấn đề: “Cô Lâm, lần này tôi mang cả đội đến đây là muốn thành tâm mời cô tham gia diễn xuất. Hơn nữa, chúng tôi đã có ý định dùng bộ phim này để tranh giải. Giờ đây, những người bạn cũ của cô đều đã ở đây rồi, cô thấy sao…”

Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, ngoài Từ Trừng Ninh không tham gia, hầu như tất cả mọi người đều ra sức thuyết phục cô, như thể không có cô thì bộ phim không thể nào quay được.

“Đạo diễn Cung, tôi thực sự không hiểu tại sao cứ phải là tôi?” Lâm Ấu Tân nhíu mày, cảm thấy mình đang bị ép buộc, cơn bực bội cũng dâng lên: “Tôi nghĩ giới giải trí không thiếu những nữ diễn viên xinh đẹp đâu.”

Tuy nhiên, Cung Mạt Lị không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Lý do cô không muốn diễn là gì? Hãy nói ra, tôi sẽ giúp cô khắc phục.”

Có thể thấy Cung Mạt Lị là một người phụ nữ đầy sức mạnh, không kém phần mạnh mẽ.

Lâm Ấu Tân im lặng.

Cô không thể nói ra, cô chỉ đơn giản là lười, không muốn sống một cuộc sống phức tạp.

“Không có, tôi chỉ là lười thôi.”

Cô nói một cách thẳng thắn. Vừa dứt lời, trong phòng họp không biết ai đó đã bật cười thành tiếng.

Lâm Ấu Tân lạnh lùng liếc nhìn, đó là Thi Trần. Đối phương thấy cô nhìn mình, cũng đáp lại bằng một ánh mắt lạnh nhạt không kém.

Hai người đối đầu, không ai chịu nhường ai. Lam Yên thấy vậy liền không nhịn được, đứng dậy chắn trước Thiện Trần, mỉm cười xoa dịu với Lâm Ấu Tân.

Lâm Ấu Tân lười quan tâm đến họ, khoanh tay. Khuôn mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cung Mạt Lị không ngờ cô lại đưa ra một lý do như vậy, nhất thời không biết làm cách nào, đành phải nói: “Cô Lâm, cô cứ suy nghĩ thêm đi, tôi sẽ chờ cô. Dù có một năm hay hai năm cũng được.”

Lâm Ấu Tân trong lòng vô cùng sốt ruột, nhưng vẫn không nói gì.

Khi đưa đoàn của Cung Mạt Lị xuống lầu, nhìn thấy xe của họ rời đi, cô định quay lại phòng tập thì thấy một vài người trong đoàn làm phim cũ đang vây quanh Từ Trừng Ninh nói chuyện.

“Tiểu Ninh, Ấu Tân thực sự không diễn sao? Tôi thấy ý của đạo diễn Cung cứ kiểu nhất định phải có cô ấy, nếu không thì không bấm máy. Hai người thân nhau, cô có thể khuyên cô ấy được không? Cô ấy không thiếu tiền nhưng chúng tôi thiếu. Làm diễn viên kịch sân khấu thực sự kiếm được quá ít, hơn nữa đây lại là bộ phim tranh giải của đạo diễn Cung mà…”

Lâm Ấu Tân dừng bước.

Từ Trừng Ninh có chút khó xử: “…Nhưng Ấu Tân cũng có ý nguyện riêng của cô ấy. Dù là tôi cũng không thể dùng đạo đức để ép buộc cô ấy được.”

“Không không không, chúng tôi không có ý đó, chỉ là… Thôi, không nói nữa. Vậy hai người bảo trọng nhé, chúng tôi đi trước đây.”

“Này, đã vất vả đến đây rồi. Hay là tối nay tớ mời mọi người đi ăn nhé.” Từ Trừng Ninh có chút ái ngại.

“Không được rồi, bọn tớ còn phải sang thành phố bên cạnh chạy show, có một quảng cáo nhỏ, cát-xê cũng khá. À mà này, sau này nếu đạo diễn Cố có việc gì thì nhớ nghĩ đến bọn tôi đấy nhé…”

Lâm Ấu Tân không nghe hết những lời sau, cô quay lại phòng tập.

Thầy Liêu Bình đã sẵn sàng, ra hiệu cho cô nhanh chóng bắt đầu. Lâm Ấu Tân cung kính mỉm cười với thầy, lắc điện thoại rồi nói là đợi một chút.

Khúc Tĩnh Đồng đã trả lời tin nhắn: [Sốt ư? Em rể nhìn đâu có vẻ yếu đuối như vậy. Thôi, may là Trình Hạo cũng vừa đến Hải Thành họp rồi, chị sẽ bảo chồng chị sang chăm sóc cậu ấy vài ngày. Em cứ yên tâm làm việc, đừng lo lắng.]

Cô trả lời: [Vâng, làm phiền anh rể rồi. Ở đây em thực sự không đi được.]

/

Cuộc họp buổi sáng của Chu Bẩm Sơn kết thúc, anh vẫn cứ ở trong phòng cho đến tận năm giờ chiều, tiếng chuông cửa mới vang lên.

Anh vội ho khan vài tiếng, bước nhanh ra mở cửa. Dường như là đang kìm nén sự vui sướng đang nở rộ trên môi.

“Ấu Tân, em đến rồi…”

Cánh cửa vừa mở ra, anh đã khựng lại ngay khi nhìn thấy người đứng bên ngoài, khóe môi đang cong lên từ từ kéo thẳng, giọng nói trở nên lạnh nhạt: “Anh rể.”

Sáng nay, Ấu Tân có hỏi anh địa chỉ khách sạn và số phòng, anh cứ ngỡ là cô sẽ đến.

Trình Hạo nhe hàm răng trắng, cười toe toét, giơ cao túi bia và đồ nướng hải sản trong tay: “Em rể, lâu rồi không gặp. Em họ nói em không khỏe nhưng em ấy chưa thể đến ngay được, chị họ em liền bảo anh đến chăm sóc em trước đây nè.”

“Anh chăm sóc bệnh nhân kiểu này đấy à?”

Ánh mắt lạnh lùng của Chu Bẩm Sơn quét qua túi đồ nướng và bia đang ở trong tay anh ta.

“Ối dào, anh ăn phần anh, cậu ăn phần cậu thôi mà.” Trình Hạo lại xoay túi đồ trên tay ra, bên trong là cháo và các món ăn kèm: “Quán cháo này do em gái anh giới thiệu đấy, hồi em ấy đi lưu diễn ở Hải Thành có nói là rất ngon, nên dặn anh mua cho cậu. Anh đã đặc biệt đặt rồi mang đến đây đấy nhé.”

Ý muốn lập công rõ rành rành, nhưng Chu Bẩm Sơn sau khi bắt được một cái tên quen thuộc trong lời nói của anh ta, thần sắc đã dịu đi đôi chút: “Vào đi.”

Khi Trình Hạo bước vào, anh vẫn có chút hụt hẫng và nghi ngờ.

Vì sao cô lại không đến được? Ai đã giữ chân cô vậy?

Trình Hạo và Chu Bẩm Sơn làm việc ở hai bệnh viện khác nhau. Trình Hạo ở bệnh viện số Hai, cũng được coi là bệnh viện anh em. Chuyến công tác lần này của họ đặt khách sạn không cách xa là bao, đều hướng ra cùng một khung cảnh biển.

Chỉ là Trình Hạo hiển nhiên không được ở phòng hướng biển, giờ đây không khỏi xuýt xoa: “Chết thật, em rể, bệnh viện các cậu đi công tác đãi ngộ tốt thế à? Mỗi người một phòng sao?”

“Phó chủ nhiệm thì phòng đơn cỡ lớn, còn lại phòng đôi hết.” Chu Bẩm Sơn nhàn nhạt rót một cốc nước cho Trình Hạo.

Từ thành phố phía Bắc đến Hải Thành tận cùng phía Nam, họ đều đã thay đổi trang phục cho phù hợp với khí hậu. Lúc nhận nước, Trình Hạo mới nghiêm túc đánh giá Chu Bẩm Sơn.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi cổ chữ V màu đen với họa tiết chìm, cùng chiếc quần tây ống suông đồng màu, cổ áo mở ba cúc để lộ xương quai xanh và một phần ngực.

Có lẽ vì đang không khỏe, sắc mặt anh hơi tái. Lúc này lại khoanh tay dựa hờ vào tường, toát ra một khí chất công tử bột ốm yếu, lười biếng đến lạ.

Trình Hạo không khỏi cúi đầu nhìn chiếc áo polo màu hồng in hình cây dừa của mình, cảm giác có chút trẻ con quá.

“Sao thế?” Chu Bẩm Sơn nheo mắt.

Trình Hạo không phải Lâm Ấu Tân, anh ta có kiến thức y học, không lẽ đã nhìn ra điều gì rồi?

Thế nhưng, Trình Hạo lắc đầu, cười hì hì: “Không có gì, chỉ là thấy cậu đẹp trai thôi. Cả bộ đồ này mà Lâm Ấu Tân nhìn thấy, chắc chắn mê mẩn đến mức không đi nổi. Con bé nhà này mê trai lắm đấy.”

Chu Bẩm Sơn im lặng.

Anh thật sự cũng có ý đó.

Nhưng mà cô lại không đến.

“Anh cũng không tệ.” Anh đành lịch sự đáp lại người anh rể này.

Trình Hạo kiêu ngạo hất cằm.

Lâm Ấu Tân chưa đến, Chu Bẩm Sơn cũng lười giả vờ. Do đó anh cũng nói thẳng với Trình Hạo luôn là buổi trưa anh đã tiêm một mũi hạ sốt nên giờ khỏe hơn nhiều rồi.

Trình Hạo vốn không phải người quá tinh tế, lại là một bác sĩ tâm lý, thế nên ngây ngô hỏi anh: “Ơ, vậy cậu uống rượu được không? Làm một ly nha?”

“……”

Chu Bẩm Sơn day day trán, đột nhiên thấy nực cười. Anh đưa tay ra: “… Làm một ly đi.”

Tối đó, Trình Hạo ngủ lại trên sofa nhà Chu Bẩm Sơn, bảo muốn trải nghiệm phòng có view biển.

Chu Bẩm Sơn không từ chối, chỉ là nửa đêm bị tiếng ngáy làm cho tỉnh giấc, không chịu nổi nữa nên đã gửi cho Lâm Ấu Tân vài tin nhắn.

Nhưng Lâm Ấu Tân không nhận được. Mà dù có nhận được thì cũng không trả lời ngay lập tức.

Hai hôm nay cô thật sự rất bận, đang chuẩn bị hồ sơ và quay video phỏng vấn.

Liêu Bình rất trân trọng khả năng diễn xuất của cô nên đã tiến cử cô tham gia buổi thử vai cho một vở kịch tự biên của Nhà hát Kịch Bắc Kinh. Dàn diễn viên chủ yếu là những nghệ sĩ gạo cội nổi tiếng trong nghề, có thể sánh ngang với đoàn làm phim của “Bốn Thế Hệ Dưới Một Mái Nhà”.

Hôm qua, cô quay video thử vai suốt đêm, sáng nay lại tiếp tục đến đây tập kịch. Trong lúc nghỉ giải lao, mồ hôi đầm đìa, cô lấy điện thoại ra uống nước thì thấy tin nhắn của Chu Bẩm Sơn. Vừa đọc xong, cô suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Anh nhắn tin vào lúc ba giờ sáng….

Z: [Anh rể ngáy to lắm, ồn không chịu nổi.]

Z: [Đã bảo là không cần đến mà, thà là ảnh không đến còn hơn. Vốn dĩ đang dần ổn hơn, giờ lại tệ đi rồi.]

Z: [Trong người khó chịu vô cùng.]

Z: [Nhớ em.]

Lâm Ấu Tân cắn ống hút, cô cười đến suýt chút nữa không cầm vững chiếc cốc.

Anh đáng yêu thật đó.

Thế là, cô chụp ngay màn hình đoạn trò chuyện đầy hài hước này, gửi cho Khúc Tĩnh Đồng.

Ấu Tân: [Anh rể đỉnh thật, đến mức khiến cho cả một đoá hoa băng mà còn biết làm nũng đây này!]

Mãi đến chiều, Khúc Tĩnh Đồng mới gửi lại một tràng emoji trợn mắt.

Tĩnh Đồng: [Nói thật… quay ngược lại mười năm, chị nằm mơ cũng không dám nghĩ Chu Bẩm Sơn lại nói ra những lời như thế này. Thật đáng sợ, anh ta như bị trúng bùa vậy đó!]

Lâm Ấu Tân bật cười thành tiếng. Đừng nói đến Khúc Tĩnh Đồng, ngay cả cô của hai tháng trước cũng không dám nghĩ như vậy.

Nhưng, việc lặp đi lặp lại câu nói “nhớ em” lại là biểu hiện của sự thiếu thốn cảm giác an toàn.

Điều này, không ai hiểu rõ hơn cô.

Nhớ lại chuyện cũ, cô khựng lại một chút rồi cất điện thoại đi, tập trung vào buổi tập luyện.

Lúc đi ngang qua Lam Yên, hai người chạm mắt nhau. Cô xem như không thấy gì, dời ánh nhìn đi chỗ khác.

/

Trình Hạo ở lại chỗ Chu Bẩm Sơn mãi cho đến tận ngày cuối cùng của đợt giao lưu.

Chu Bẩm Sơn đã khéo léo gợi ý rằng ngủ sofa không hề thoải mái, nhưng Trình Hạo lại nói rằng anh ta ở nhà bị phạt quen rồi, chẳng hề hấn gì hết.

Chu Bẩm Sơn không thể nhịn nổi nữa: “Ngủ sofa hại cột sống lắm, tôi khuyên anh nên chú ý chăm sóc một chút. Dù gì anh cũng hơn tôi nửa tuổi đấy.”

Nghe đến việc có hại cho lưng, biểu cảm trên mặt Trình Hạo lập tức trở nên khác lạ: “Thật sao? Anh ít để ý đến chuyện này, nhưng đúng là bình thường cũng hay bị đau thắt lưng.”

Phải khó khăn lắm mới đuổi được Trình Hạo đi, anh dọn dẹp phòng một cách đơn giản, đặc biệt là ném đôi dép lê Trình Hạo từng mang vào sọt rác, lau qua cái bàn anh ta đã dùng rồi mới chuẩn bị đi xuống nhà.

Kết thúc cuộc họp, mấy vị bác sĩ khoa ngoại thần kinh từ các bệnh viện đã hẹn nhau đi ăn uống. Lý Tư Dã ép sát cửa, bảo không đi không được, đã là đàn ông thì phải cùng nhau làm một chầu.

Vốn dĩ trong lòng đang đầy phiền muộn, anh cũng chẳng từ chối nữa. Dù sao thì đây cũng chẳng phải lần đầu anh dùng rượu để giải sầu.

Lý Tư Dã kéo một nhóm, bảo tập trung ở tầng dưới khách sạn của họ. Chu Bẩm Sơn đứng ở ngay cửa đợi.

Lúc này, ráng chiều đang phủ khắp chân trời, một màu hồng cam rực rỡ, hòa cùng mặt biển xanh thẳm không xa. Giống như một ly soda vị muối biển cam bị đổ tung, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn còn sót lại.

Anh đứng ở cửa, lướt điện thoại.

Lịch sử trò chuyện với Ấu Tân vẫn dừng lại từ hai ngày trước, anh nói mình ngủ không ngon, cô bảo sẽ đổi phòng khác cho anh hoặc mua nút bịt tai mang qua.

Hai ngày nay cô trả lời tin nhắn rất chậm. Hôm qua anh hỏi cô ăn tối món gì, đến bây giờ vẫn chưa thấy hồi âm.

Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không phản hồi. Nếu anh nhắn quá nhiều, hỏi quá nhiều, cô sẽ gọi video trực tiếp, ngầm ý bảo anh có chuyện gì thì nói một lần cho xong, dạo này cô rất bận.

Khi anh hỏi cô đang bận việc gì, cô lại nhíu mày rồi bảo là chuyện công việc, ngoài ra không nói thêm một lời nào. Cô nói cho dù có kể ra cũng khó lòng giải quyết ổn thỏa nên không muốn nhớ lại làm gì.

Trước đây anh không hề có cảm nhận gì về chuyện “yêu xa”. Có lẽ vì anh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu, chứ đừng nói đến yêu xa. Cho nên, khi bạn bè hay đồng nghiệp vì chuyện yêu xa mà phiền lòng, suy sụp rồi lại nghi ngờ nhau hết lần này đến lần khác, anh chỉ thấy đầu óc họ chắc hẳn đã bị lú lẫn mất rồi.

Nhưng giờ đây anh đã thực sự cảm nhận được nỗi khổ ấy.

Cảm giác bất an tột độ, cộng thêm sự bực bội đến mức phát cáu.

Bởi vì anh chẳng biết chút gì về cuộc sống của cô.

Không thể nhìn thấy, cũng chẳng thể chạm vào.

Có lẽ mọi chuyện không hề giống như những gì anh nghĩ nhưng những gì anh tiếp nhận được chỉ có bấy nhiêu, thật khó để không tự chắp vá nên một kết quả mà anh không muốn nhìn thấy, trong cái logic của riêng mình.

“Em đang phiền lòng chuyện gì thì cứ nói cho anh biết, anh sẽ giúp em san sẻ.” Anh đã từng nói với cô như thế.

Nhưng Lâm Ấu Tân ở đầu dây bên kia, chẳng biết đã nghĩ đến điều gì, chần chừ vài giây rồi vẫn lắc đầu: “Thôi anh à, chuyện này nói với anh không tiện đâu. Để em tự mình giải quyết là được rồi.”

Sắc mặt Chu Bẩm Sơn chợt tối sầm.

Nói với anh không tiện sao?

Giữa họ, ngoài anh chàng họ Lương kia ra thì còn có điều gì là không tiện nói nữa?

Không phải đã nói là sẽ cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết sao? Tại sao cô lại giấu giếm anh?

Hay là cô lại không muốn giải quyết nữa? Người kia quay về rồi, nên cô lại không thể quên được?

Những câu hỏi này cứ luẩn quẩn trong đầu anh suốt hai ngày, tâm can như bị thiêu đốt. Từ sáng nay anh đã thực sự cảm thấy không khỏe, cổ họng ngứa ran.

Anh như thể lời nguyền đã thành hiện thực, ho liên tục mấy tiếng.

Đây có phải là báo ứng không?

Anh tự cười nhạo chính mình một cách thảm hại.

Gió biển thổi nhẹ, trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn mới. Người gửi đến là Văn Trừ, trả lời tin nhắn điều tra mà anh gửi tối qua.

Anh thu lại mọi suy nghĩ đang lan man, vẻ mặt bình tĩnh mở tin nhắn ra.

Văn Trừ: [Làm thì được thôi. Nhưng cậu thật sự muốn điều tra à? Chuyện gì không thể hỏi thẳng chị dâu sao? Cô ấy mà biết sẽ giận lắm đấy.]

Chu Bẩm Sơn đã suy nghĩ suốt cả đêm, cân nhắc mọi tình huống, lúc này lại đặc biệt tỉnh táo: [Nếu tôi hỏi được thì đâu cần cậu phải điều tra nữa, em ấy chẳng chịu nói gì cả.]

So với việc chưa bao giờ cho một con chó ăn thịt, việc cho nó một cục xương rồi lại khiến nó nơm nớp lo sợ, sẽ dễ dàng khơi dậy bản năng hoang dã của nó hơn.

Giờ đây, họ đã hứa sẽ ở bên nhau trọn đời, anh phải bảo vệ mối quan hệ này khỏi bất cứ sự phá vỡ nào có thể xảy ra.

Văn Trừ đành chịu. Là anh em đồng cam cộng khổ, không ai rõ tám năm qua Chu Bẩm Sơn đã trải qua những gì hơn anh ta hết.

Văn Trừ im lặng một lúc rồi nói: “Được thôi, khi nào có tôi sẽ gửi vào email của cậu.”

Chu Bẩm Sơn đáp: “Cảm ơn cậu.”

Cúp máy, Chu Bẩm Sơn đứng trước khách sạn, gió biển thổi vào nhưng sắc mặt anh vẫn nặng trĩu. Lòng anh tĩnh lặng như nước tù.

Nếu cô biết, chắc chắn sẽ giận anh.

Anh thừa nhận mình không hề quang minh chính đại, thậm chí có phần hèn mọn.

Nhưng anh không còn cách nào tốt hơn đâu.

Hai tháng, sao có thể so được với tám năm đây?

Anh không dám đánh cược.

Tin nhắn trong nhóm bạn bè báo có việc đột xuất nên sẽ đến thẳng nhà hàng. Anh mặt lạnh lùng gửi một tin “1” rồi đút điện thoại vào túi.

Nhưng vừa xoay người, anh đứng sững lại.

Máu trong người như sôi trào, bắt đầu luân chuyển trở lại.

Bên cạnh cửa chính khách sạn, một người đang kéo vali bằng một tay, không biết đã nhìn anh từ lúc nào. Giờ đây, cô mỉm cười rạng rỡ, tháo kính râm xuống.

Mái tóc đen dài thẳng mượt mới làm óng ả. Chiếc áo yếm với họa tiết khăn quàng rực rỡ và chiếc quần ống rộng dài, cô đứng dưới ánh hoàng hôn bên bờ biển, toàn thân như phát sáng.

Thấy Chu Bẩm Sơn vẫn đứng im, gương mặt nặng trĩu, Lâm Ấu Tân bối rối đi tới, vươn tay véo nhẹ tai anh. Cô nở một nụ cười rạng rỡ như nắng: “Đứng ngây ra đấy làm gì, ôm em đi chứ?”

Bình Luận (0)
Comment