Edit: Mỳ
Chu Bẩm Sơn cảm giác như toàn bộ máu trong cơ thể anh vừa được thay mới.
Dù đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng cơ thể anh lại tuân theo mệnh lệnh của cô, siết chặt cô vào lòng.
Mùi hương quen thuộc tỏa ra từ hõm cổ cô lan tỏa vào khoang mũi anh, dạo quanh khắp cơ thể, cho đến khi trái tim anh dần lắng lại.
“Sao em lại đến đây?”
Ôm cô một lúc, anh mới buông ra. Ánh mắt anh vừa u ám lại vừa khó che giấu sự vui vẻ.
Đã là ngày thứ tư, ngày mai anh sẽ phải quay về. Anh cứ nghĩ cô sẽ ở lại Tây Thành, sẽ không đến nữa.
“Anh không khỏe mà? Em đến đón anh.”
Giọng nói của Chu Bẩm Sơn kìm nén hơn ngày thường, còn mang theo sự run rẩy nhè nhẹ. Lâm Ấu Tân cảm thấy kỳ lạ, cô vươn tay sờ lên má anh: “Sao vậy, bộ anh còn khó chịu lắm à?”
Lúc nãy cô đứng ở cửa khách sạn nhìn anh, còn nghe thấy anh ho khan mấy tiếng. Anh rể nói là đã tiêm thuốc hạ sốt rồi, nhưng có vẻ anh ấy vẫn chưa khỏe hẳn. Hay là bệnh lại nặng hơn thật nhỉ?
Sự lo lắng hiện rõ trong mắt Ấu Tân, cô còn đặc biệt đến đón anh, trên người dính đầy bụi đường. Ánh mắt quan tâm này của cô khiến Chu Bẩm Sơn xúc động khôn xiết.
Anh chẳng nói gì, chỉ ôm chặt cô vào lòng lần nữa. Mọi ưu phiền trong lòng anh đều tan biến. Anh dịu giọng: “Anh đỡ rồi, có em ở đây là anh khỏe hẳn thôi.”
Đột nhiên, anh không còn bận tâm đến việc cô đã làm gì mấy ngày qua, chỉ cần cô ở bên cạnh là đủ.
Như thể đang ôm một thứ gì đó vô cùng quý giá vừa tìm thấy, Chu Bẩm Sơn siết cô thật chặt. Vì anh cao hơn, nên cô phải ưỡn người, nhón chân mới ôm trọn được anh.
“Đồ nũng nịu!” Lâm Ấu Tân đỏ bừng mặt, đẩy nhẹ anh: “Được rồi, buông em ra đi. Ở đây đông người lắm.”
Giờ ăn tối, sảnh khách sạn người đi lại liên tục. Ai đi ngang qua cũng liếc nhìn khiến Lâm Ấu Tân hơi e thẹn.
Chu Bẩm Sơn nhìn quanh, trong lòng không tình nguyện chút nào nhưng quả thực cứ ôm mãi thì không tiện. Anh miễn cưỡng buông cô ra, khẽ thở dài một tiếng: “Đi thôi, anh đưa em lên phòng để hành lý.”
Anh trấn tĩnh lại, kéo chiếc vali Rimowa màu đỏ của cô. Vali cỡ 30 inch làm anh bối rối: “Sao mang nhiều thế này?”
Mang theo cả chặng đường thế, liệu cô có mệt không?
“Lát nữa em sẽ nói cho anh.” Lâm Ấu Tân tinh nghịch nháy mắt với anh rồi quay người bước lên lầu.
Chiếc áo quây bằng lụa chỉ thắt một nút phía sau, để lộ tấm lưng trần trắng muốt. Vòng eo thon thả, mỗi bước chân đều uyển chuyển.
Anh biết cô có thân hình gợi cảm nhưng trực tiếp chứng kiến thế này thì đây là lần đầu tiên. Hơn nữa, anh chưa từng thấy cô ăn mặc như vậy, bởi ở Tây Thành vẫn còn là mùa đông, cô chưa bao giờ ăn mặc… nóng bỏng đến thế.
Yết hầu của Chu Bẩm Sơn khẽ chuyển động mấy nhịp, rồi anh sải bước theo sát cô. Khuôn mặt lạnh lùng, anh đi ở phía sau, như một người bảo vệ thầm lặng, chắn lại tất cả những ánh mắt tò mò xung quanh đang cố dò xét.
Khi vào thang máy, Lâm Ấu Tân mới chợt nhớ ra để hỏi anh: “À mà, lúc nãy anh xuống lầu là để chờ ai vậy? Tối nay anh có việc gì nữa không?”
Vì sự xuất hiện bất ngờ của cô, Chu Bẩm Sơn đã không còn tâm trí để đến buổi tụ họp. Anh vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần, lồng ngực áp sát vào lưng cô. Trong lòng anh khẽ rung động, trở nên vui vẻ hơn: “Có một buổi tiệc, nhưng bây giờ thì anh không đi nữa.”
“Hả? Sao lại không đi? Mọi người đã hẹn nhau rồi mà. Em ở trong phòng chờ anh là được rồi.”
Trong thang máy còn có những người khác, đứng phía trước là một cặp đôi, mặc áo phông và quần short đôi màu xanh lá cây nhạt. Nghe thấy lời nói của Lâm Ấu Tân, họ nhìn nhau cười đầy ẩn ý.
Chu Bẩm Sơn cũng bật cười nhẹ, anh cúi đầu ghé sát vào tai cô, thì thầm bằng một giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Em nói xem, tại sao anh lại không đi nữa?”
Giọng nói trầm ấm, pha lẫn hơi thở ấm áp phả vào tai khiến Lâm Ấu Tân rụt cổ lại vì tê dại. Hiểu được ý anh, cô đỏ mặt lườm anh, khẩu hình miệng: Đồ không đứng đắn!
Chu Bẩm Sơn rũ mắt nhìn cô, đôi đồng tử thăm thẳm, chẳng nói lời nào, không biết đang suy nghĩ gì.
Bệnh viện sắp xếp cho anh một căn phòng ở giữa tầng sáu, hành lang trải thảm dày nên bánh xe vali lướt đi không hề phát ra tiếng động. Hai người im lặng một cách ăn ý, nhưng nhịp tim lại ngấm ngầm đập nhanh hơn.
“Tít” một tiếng, khóa cửa mở ra. Chu Bẩm Sơn đẩy vali vào trong rồi giữ cửa, ra hiệu cho cô bước vào.
Lâm Ấu Tân nhìn thẳng vào mắt anh, khoảnh khắc vừa bước qua ngưỡng cửa, cô chỉ nghe thấy sau lưng một tiếng “cạch”. Cánh cửa phòng đã đóng sập lại, ngay sau đó, một nụ hôn nồng nhiệt ập đến, dồn dập như mưa.
Anh điên cuồng m*t lấy đôi môi cô, chỉ hôn được một lát đã không thể kiềm chế, vội vã cạy mở hàm răng, đưa lưỡi vào sâu, c*n m*t. Hơi thở anh trở nên thô nặng, gấp gáp, chẳng mấy chốc, cô đã bị hôn đến ngửa cổ ra sau, những sợi tơ bạc lấp lánh kéo dài từ khóe môi.
Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, Chu Bẩm Sơn tạm thời ngừng lại để lấy hơi, hơi thở có chút dồn dập. Anh vẫn giữ môi chạm nhẹ lên môi Lâm Ấu Tân, giọng nói run rẩy: “Ấu Tân, em không biết anh đã ngạc nhiên và vui mừng biết bao khi nhìn thấy em đâu. Sao em có thể tuyệt vời đến thế?”
Mỗi ngày họp ở đây với anh đều là một sự giày vò, anh sợ rằng khi trở về mọi thứ sẽ thay đổi. Thế nhưng, anh chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Ấu Tân sẽ đến.
Lâm Ấu Tân nhắm mắt lại, hàng mi khẽ rung lên vì những cảm xúc dâng trào. Lồng ngực cô như có một cuộn bông nghẹn lại, không biết phải đáp lại anh như thế nào.
Đến Hải Thành là một quyết định nhất thời của cô, một phần cũng là để trốn tránh.
Mỗi ngày, Cung Mạt Lị đều đến phòng tập để thuyết phục cô. Cố Tân Bình vì mối quan hệ với đạo diễn Cung, đã tạm dừng buổi tập của cô trong vở “Tiểu Hồ Tiên”, cho cô thêm thời gian để suy nghĩ. Tiểu Ninh vì nể tình cũng đã gợi ý với cô rằng nếu có thể, hãy thử một lần…
Thế nhưng, dù có lý do trốn tránh, cô cũng biết rõ rằng phần lớn là vì cô muốn đến. Cô muốn gặp anh, nên cô đã vội hoàn thành công việc để đến đây sớm.
Cũng chính câu trả lời này đã khiến lòng cô rung động…..
Chẳng cần Lâm Ấu Tân đáp lời, Chu Bẩm Sơn đã cúi người, nhẹ nhàng đỡ lấy đôi chân cô rồi bế gọn cô vào trong phòng.
Khi thân mình ngã xuống tấm ga trải giường, sau lưng thoáng chút lành lạnh, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng tan biến. Chu Bẩm Sơn tựa như một con báo đầy mạnh mẽ và cuồng nhiệt, nhanh chóng vùi mình, những nụ hôn nóng bỏng cứ thế lướt vội vã trên cổ, xương quai xanh và cả những vùng da lộ ra ngoài chiếc khăn lụa.
Cô như dòng suối nhỏ giữa núi rừng, nhanh chóng bị đun sôi, tan chảy, hóa thành một biển nước nóng hổi, lan tỏa khắp cơ thể.
“….Đừng, đừng để lại dấu gì đó, mai em phải mặc váy hở lưng rồi….”
Khi nụ hôn chạm tới phần gáy dưới cổ vài phân, toàn thân cô khẽ run lên như bị điện giật, đôi mắt lập tức ngấn nước, không kìm được mà cất lời van xin.
Nhưng khi Chu Bẩm Sơn nghe thấy từ “hở lưng”, đôi mắt anh càng thêm tối sầm lại. Anh chẳng nói gì, chỉ dùng hành động để nói lên một điều: Anh không đồng ý.
Tình thế dần trở nên căng thẳng, Lâm Ấu Tân bị lật người lại, mặt đối mặt, dù cách một lớp vải mỏng manh nhưng sự va chạm không ngừng vẫn khiến cả hai run rẩy. Họ đã xa nhau bốn ngày, cơ thể cả hai đều khao khát một sự gần gũi mãnh liệt hơn.
Thế nhưng, có một vấn đề nan giải… họ lại không có “áo mưa”.
“Trong vali không mang à? Chiếc vali to thế cơ mà.”
Mồ hôi đã lấm tấm trên trán Chu Bẩm Sơn. Bị buộc phải dừng lại, đôi mắt anh tràn ngập d*c v*ng nhìn cô, hơi thở nặng nề phả lên mi mắt cô, trông anh có vẻ đang phải kìm nén vô cùng khổ sở.
Lâm Ấu Tân nhất thời nghẹn lời, ấp úng đáp: “Em cứ nghĩ anh vẫn chưa khỏe, còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến chuyện này… Hơn nữa, sao anh lại không chuẩn bị?”
“Nói linh tinh, em không ở đây thì anh đem theo mấy thé đó làm gì?”
Chu Bẩm Sơn khẽ cắn vào má cô một cái, không quá mạnh cũng không quá nhẹ, giận dỗi vì cô đã nói ra lời đó.
Lâm Ấu Tân biết mình đuối lý, dù bị cắn đỏ cả má cũng chẳng dám lên tiếng, đáng thương bò dậy tìm điện thoại: “Vậy để em đặt mua vậy, đừng để anh bị “bí” quá, cơ thể anh giờ đang yếu, đừng để tình hình thêm tồi tệ…”
“…”
Chu Bẩm Sơn sững sờ trong giây lát rồi bật cười, kéo cô vào lòng và lấy điện thoại của mình: “Để anh đặt. Em chưa mua bao giờ, biết mua size nào không?”
“…Không phải tất cả đều có một size thôi sao?”
Liên quan đến thể diện đàn ông, ánh mắt Chu Bẩm Sơn lập tức liếc sang. Lâm Ấu Tân rụt vào lòng anh, thì thầm: “Anh mua đi…”
Thật ra khách sạn cũng có thể gửi tới, nhưng đây là khách sạn mà bệnh viện chỉ định, chi phí phòng ốc sẽ được báo cáo để thanh toán nên Chu Bẩm Sơn không muốn mất mặt. Anh bèn đi đến từng cửa hàng tiện lợi gần đó để chọn.
Lúc anh chọn, Lâm Ấu Tân cũng xem theo nhưng khi nhìn thấy kích thước cụ thể, cô vẫn phải giật mình.
Từ trước tới nay, cô luôn né tránh việc nhìn, chỉ mơ hồ biết được nó rất đáng nể. Thỉnh thoảng có chạm vào thì cũng chỉ cảm nhận chung chung nhưng khi nó được biến thành con số, thế này… có phải là quá lớn rồi không?
Chu Bẩm Sơn không để ý tới ánh mắt của cô. Đang chọn thì bỗng có cuộc điện thoại gọi tới, là Lý Tư Dã.
Chu Bẩm Sơn có chút khó xử khi nghe máy.
“Anh Chu, anh làm sao thế? Không phải đã nói là sẽ đến sao? Mọi người đều đang đợi anh, cả đàn anh của anh cũng có mặt đó. Tự dưng thất hẹn thế này không giống phong cách của anh đâu!”
Vừa nhấc máy, giọng Lý Tư Dã ở đầu dây bên kia đã tỏ ra rất sốt ruột. Phải rồi, ai bị cho leo cây mà không nóng lòng.
Với lại, chuyện này họ đã hẹn nhau từ hôm qua rồi, phòng riêng cũng đã đặt sẵn, vậy mà Chu Bẩm Sơn lại bất ngờ đổi ý.
Chu Bẩm Sơn có vẻ sai, lần hiếm hoi thấy ngại ngùng: “Xin lỗi, tôi có chút việc gấp. Hay để ngày mai về Tây Thành, tôi mời mọi người ăn bù, còn hôm nay thì…”
Chưa nói dứt lời, tầm mắt anh hạ xuống, thấy Lâm Ấu Tân đang lay lay cánh tay mình.
“Anh đi đi, em đi cùng anh.” Cô nhẹ nhàng nói.
Cô ghét bị người khác thất hẹn nên bản thân cũng không thích thất hẹn. Hơn nữa, hôm nay vốn là do cô đột ngột xuất hiện, cô không muốn Chu Bẩm Sơn vì cô mà cho leo cây bạn bè, nợ ân tình đâu.
Đợi cửa hàng tiện lợi giao tới cũng mất một lúc. Giờ thì cô cũng không còn cảm thấy khó chịu lắm.
Chu Bẩm Sơn dừng lại, có chút dao động: “Sẽ chán lắm, em đi được không?”
Cô gật đầu.
Được rồi.
“Vậy được, Tư Dã, khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ có mặt.” Anh nhắc nhở thêm: “Phiền cậu xếp thêm một cái ghế, anh sẽ đưa ‘người nhà’ đi cùng.”
Cúp máy, hai người im lặng ôm nhau trong căn phòng không bật đèn.
Cả hai đều thấy gượng gạo, mọi thứ dở dang, thật khó chịu, đặc biệt là Chu Bẩm Sơn.
Lâm Ấu Tân thấy anh không được vui, khẽ đề nghị: “Đừng kìm nén nữa, hay là em… giúp anh nhé?”
“Em giúp kiểu gì?”
“… Em dùng tay.”
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn bỗng trở nên sâu thẳm. Anh chưa bao giờ để cô giúp bằng cách này, vừa sợ làm dơ cô, lại vừa sợ bản thân không thể kiềm chế được.
Giữa ánh chiều nhá nhem tối, anh cúi xuống nhìn người đang nằm trong lòng. Cô thật gầy gò, cổ tay nhỏ đến nỗi trông như có thể bẻ gãy một cách dễ dàng…
Anh khẽ nhắm mắt lại, từ chối: “Không cần, để về rồi tính.”
/
Nơi dùng bữa là một nhà hàng hải sản đặc biệt ven bờ biển Vàng.
Trước khi đi, Chu Bẩm Sơn đã bảo cô rằng buổi gặp mặt hôm nay là những đồng nghiệp cùng chuyên ngành. Bình thường không tiếp xúc với nhau, nhưng mấy ngày hội thảo vừa rồi thì quen thân hơn. Trong số đó có một vị bác sĩ họ Tưởng, là đàn anh của anh, học tiến sĩ cùng một thầy. Hôm nay anh ấy cũng đưa vợ đi cùng, có lẽ hai người có thể nói chuyện hợp nhau.
“Vợ anh ấy cũng làm bác sĩ à?” Cô tò mò hỏi trước khi bước vào.
“Không, anh ấy sức khỏe yếu, cô ấy đi cùng để tiện chăm sóc.”
Lâm Ấu Tân bỗng cảm thấy như chạm vào điều gì đó: “À…”
Chu Bẩm Sơn mỉm cười nhìn cô: “Ăn cơm với họ có thể sẽ hơi chán, em cố gắng chịu đựng chút nhé.”
“Không sao đâu ạ.”
Lâm Ấu Tân thầm nghĩ trước khi vào, có thể chán đến mức nào chứ, không phải đều là người bình thường sao. Nhưng khi cánh cửa phòng riêng mở ra, mọi người đồng loạt ngước lên, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô. Bỗng nhiên, cô không muốn bước vào nữa.
Không khí thật ‘lạnh’.
Cứ như đang ở buổi bảo vệ luận án tốt nghiệp vậy.
Lý Tư Dã ngồi bên trái, là người đầu tiên phản ứng, trợn tròn mắt: “Anh Chu, anh không phải dẫn người nhà đi sao? Đây là người nhà anh ư?”
Lý Tư Dã có trí nhớ rất tốt, gần như nhìn qua là nhớ mãi. Đây chẳng phải là cô em gái ruột mà trước đây anh Chu từng lo lắng chăm sóc sao?
Chu Bẩm Sơn vừa định giới thiệu: “Đây là vợ tôi,” thì Lý Tư Dã bỗng “hừ” một tiếng thật lớn rồi vỗ mạnh vào đùi: “Không phải chị dâu! Mọi người đoán sai rồi. Đây là em gái của anh Chu, trước đây chính miệng anh ấy nói với tôi, là em gái ruột đấy!”
Chu Bẩm Sơn hơi sững lại.
Anh đã nói thế bao giờ?
Không khí trong phòng bỗng chốc không còn căng thẳng nữa, mọi người ào ào “ồ” lên. Hóa ra là em gái, cũng là người nhà mà, chúng tôi hiểu lầm rồi.
“Ngồi đi Bẩm Sơn, để em gái ngồi cạnh cậu.”
Đàn anh họ Tưởng hạ tay xuống, ra hiệu cho mọi người mau ngồi.
Chu Bẩm Sơn bất lực, định giải thích: “Ấu Tân, anh chưa từng nói thế.”
Nhưng Lâm Ấu Tân không thèm nghe, chỉ cười tủm tỉm: “Không sao đâu anh trai. Chẳng phải em vẫn gọi anh như vậy sao.”
Đôi mắt cô bỗng lóe lên vẻ tinh nghịch.
Chu Bẩm Sơn khẽ nhíu mày, có dự cảm không lành.
Lâm Ấu Tân ngồi cạnh vợ của đàn anh Tưởng. Chị ấy có khuôn mặt trẻ con, cười rất dễ thương. Ngồi xuống, chị chủ động chào: “Chào em, chị là Phương Nghi.”
“Chào chị, em là Lâm Ấu Tân.”
Phương Nghi hơi ngạc nhiên: “Em không họ Chu à?”
Lâm Ấu Tân khựng lại, nhưng nhanh chóng tiếp lời: “Vâng, vì chúng em là anh em cùng mẹ khác cha. Em theo họ của ba.”
“…Vậy em và anh trai em thân thiết nhỉ.”
“Vâng, em với anh ấy thân hơn anh em bình thường nhiều lắm.”
Chu Bẩm Sơn đứng bên cạnh nghe mà phải hít một hơi thật sâu.
Bữa ăn đúng là rất nhàm chán, vài vị bác sĩ nói chuyện toàn về những thành tựu khoa học mới nhất, như độ chính xác và an toàn của robot Da Vinci.
Lâm Ấu Tân nghe mà buồn ngủ, chỉ thỉnh thoảng rót thêm nước vào cốc của Chu Bẩm Sơn, sợ anh khát.
“Bệnh viện thành phố số 1 làm rất tốt ở mảng này, có nhiều bác sĩ có thể làm phẫu thuật nội soi, tiếp theo còn phải…”
Chu Bẩm Sơn đang nói dở, liếc thấy Lâm Ấu Tân đang rót nước cho Lý Tư Dã, bỗng dừng lại và lườm Lý Tư Dã: “Sao cậu không tự rót nước?”
Lý Tư Dã giơ cốc lên ngượng ngùng: “…Em gái đã cầm ấm rồi, tiện tay rót giúp một chút thì có sao?”
“Đó là rót cho tôi.”
Chu Bẩm Sơn cau mày, cầm lấy ấm trà rồi đưa cho Lý Tư Dã: “Tự làm đi.”
Lý Tư Dã hoàn toàn cạn lời.
Từ khi bước vào, Chu Bẩm Sơn đã cố tình gác tay lên lưng ghế của cô em gái, ra vẻ bảo vệ con mồi rõ ràng.
Cần phải đến mức đó không vậy chứ?
Họ đâu phải là mãnh thú, họ là những trụ cột tương lai đấy! Ai mà chẳng có thành tựu gì đó?
Lý Tư Dã trong lòng không phục, anh là anh cô ấy thì ghê gớm lắm sao!
Thế là, Lý Tư Dã cứ một lát lại hỏi Lâm Ấu Tân cô làm nghề gì, có bận không, sao đột nhiên đến Hải Thành, có bạn trai chưa, vân vân.
Câu hỏi cuối cùng thu hút sự chú ý của nhiều người. Nhìn thấy mặt Chu Bẩm Sơn càng lúc càng lạnh, Lâm Ấu Tân cố nhịn cười, thẳng thừng phủ nhận: “Em không có bạn trai.”
Cô quả thật không có, vì đã kết hôn rồi.
“Làm sao có thể, em xinh đẹp như vậy mà.” Lần này đến cả Phương Nghi cũng ngạc nhiên.
“Đúng vậy.” Lâm Ấu Tân giả vờ cắn môi vẻ phiền não: “Nhưng anh trai quản em chặt quá, không cho em yêu đương, muốn đi du lịch cũng chỉ có thể đi với anh ấy, đúng là b**n th** mà…”
Chu Bẩm Sơn hít một hơi thật sâu, nén giận.
Sau đó, trên bàn ăn, gần như toàn là những lời tố cáo Chu Bẩm Sơn. Lý Tư Dã là người nhiệt tình nhất.
Lý Tư Dã: “Độc đoán chuyên quyền! Anh là anh trai cô ấy, không phải bố cô ấy!”
Chu Bẩm Sơn suốt bữa đều mỉm cười, im lặng chịu đựng.
Vì ngày hôm sau còn phải bay về, nên sau bữa ăn mọi người nhanh chóng tản ra. Lúc ra về, có vài bác sĩ nam đến xin WeChat của Lâm Ấu Tân, nói muốn kết bạn.
Cô liếc nhìn Chu Bẩm Sơn, anh vẫn mỉm cười nhưng nụ cười đó lại đáng sợ một cách khó hiểu. Tim cô khẽ run lên, không dám đùa nữa, đều khéo léo từ chối.
Lúc quay về, họ đi dọc theo bờ biển Vàng. Gió biển thổi tung mái tóc dài của Lâm Ấu Tân. Cô chạy nhảy trên bãi cát, cuối cùng cởi giày đi chân trần giẫm nước biển, tiếng cười vang vọng.
“Cẩn thận giẫm phải vật sắc nhọn đấy.”
Chu Bẩm Sơn hai tay đút túi, xách giày của cô thong thả đi theo sau, lên tiếng nhắc nhở.
Cô đâu giống người 26 tuổi, rõ ràng vẫn là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
“Không sao đâu, anh xuống đi cùng em đi.”
Chu Bẩm Sơn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, anh chỉ muốn về khách sạn thôi.”
“Đúng là vô vị…..”
Lâm Ấu Tân đi chân trần giẫm nước suốt quãng đường. Về đến cửa phòng, trên tay nắm đã treo sẵn một chiếc túi nhựa màu đen.
Chưa kịp để cô nhìn, Chu Bẩm Sơn đã cầm chiếc túi xuống, thản nhiên quẹt thẻ mở cửa.
Tiếng “tít” vang lên, mọi thiết bị trong phòng bắt đầu hoạt động, đèn sáng choang, máy điều hòa phát ra tiếng rì rì.
“Toàn cát thôi, đi tắm đi.” Anh mỉm cười, nhẹ nhàng dặn dò.
Lâm Ấu Tân gật đầu, mở vali lấy đồ thay rồi đi vào phòng tắm.
Nhưng cô còn chưa kịp c** đ*, Chu Bẩm Sơn đã vào rồi.
Lâm Ấu Tân đứng trước bồn rửa mặt khó hiểu: “Sao anh lại vào, em phải tắm đã.”
Chu Bẩm Sơn không trả lời, chỉ thong thả rửa tay, rửa xong thì đóng cửa phòng tắm rồi ra hiệu cho cô nhìn sang bên trái.
Lâm Ấu Tân khó hiểu quay đầu, chỉ thấy đối diện bồn tắm, có một chiếc gương có thể kéo ra.
Công dụng ban đầu của nó hẳn là để khách chỉnh trang y phục.
Hàng mi cô run rẩy, lập tức hiểu ra, cứng đờ cổ ngước lên.
Chu Bẩm Sơn cúi đầu, cười nhìn cô, đồng thời đưa tay kéo nút thắt chiếc khăn lụa sau lưng cô, chiếc khăn rơi xuống đất.
Trong gương ngay lập tức phản chiếu một vệt trắng mềm mại.
Sự tr*n tr** và xấu hổ khiến cô sợ hãi, mắt đỏ hoe, ôm lấy mình trốn tránh: “Chu Bẩm Sơn, anh muốn làm gì… không được…”
Việc này quá đáng rồi!
Thế nhưng Chu Bẩm Sơn hoàn toàn phớt lờ sự phản đối của cô. Anh đã nhịn cả một đêm, nhịn đến mức đau đớn, lúc này toàn bộ máu trong cơ thể anh đều đang gào thét, không thể nhịn thêm được nữa.
Anh trực tiếp bế cô vào bồn tắm, dịu dàng nhưng nguy hiểm ghé vào tai cô thì thầm: “Làm gì ư? Đương nhiên là làm em rồi, em gái.”