Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 43

Edit: Mỳ

Nếu có một cơ hội nữa, đêm nay Lâm Ấu Tân thề sẽ không bao giờ chơi cái trò “anh em vô tư” đó nữa.

Năm rưỡi sáng, Chu Bẩm Sơn đẩy cửa kính từ phòng ngủ ra ban công. Tiếng sóng biển vỗ vào bờ cùng làn gió đêm ấm áp tràn vào căn phòng. Cô co mình trong chăn, cơ thể vẫn còn run rẩy vì dư âm của cuộc vui vừa rồi.

Ngoài cửa, có tiếng sột soạt vặn chai nước khoáng và tiếng bước chân. Cô ngước nhìn, thấy Chu Bẩm Sơn đang rót nước. Anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ đen, vai rộng, eo hẹp. Cơ bắp cánh tay căng phồng vì sung huyết, toát lên vẻ hoang dã mà khi mặc quần áo không thể nào thấy được.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Chu Bẩm Sơn giơ cốc nước lên rồi quay đầu lại. Ngay khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cô lập tức quay mặt đi, vẻ mặt lạnh tanh, không thèm để ý đến anh nữa.

Chu Bẩm Sơn bật cười thành tiếng rồi tiếp tục cúi đầu pha nước. Anh có thói quen sạch sẽ, không dùng ấm đun nước của khách sạn, mà sẽ cho nước lọc vào một chai chịu nhiệt rồi đun nóng, sau đó đổ vào cốc giữ nhiệt của mình, thêm một chút nước nguội để cô uống.

“Em muốn uống nước lạnh, mang đi chỗ khác đi.”

Cô lạnh lùng nhìn cốc nước. Dù không còn sức, cô vẫn nhanh chóng đưa tay ra định gạt đổ.

Chu Bẩm Sơn dường như đã đoán trước được, nhanh chóng ngả người ra sau khi cô vừa vung tay lên như một chú mèo. Anh cười hiền lành, lại đưa cốc nước về phía cô, dỗ dành: “Ngoan, uống nước ấm trước đã. Sau khi vận động mạnh thì không nên uống nước đá đâu em.”

Lâm Ấu Tân mắt đỏ hoe, tức giận nhìn anh. Cô không nói lời nào nhưng trong đầu lại hiện lên những hình ảnh vừa nãy.

Chiếc khăn lụa đã rách nát, tựa như hai con thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt nước. Thay vào đó, một bàn tay với màu da khác biệt che đi nơi riêng tư của cô.

Lúc đó, ngay cả ánh đèn cũng vừa lúc sáng rực. Một bên chân được nhấc lên, cùng với câu lệnh “Nhìn thẳng về phía trước”. Mọi thứ trở nên rõ ràng và sống động hơn bao giờ hết, từ sự khởi đầu chậm rãi cho đến những chuyển động nhanh dần, tất cả đều là một sự k*ch th*ch thị giác tột cùng, đưa họ từ nền văn minh hiện đại trở về với bản năng nguyên thủy nhất.

Họ chưa bao giờ điên cuồng đến thế này. 

Cô thấy vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi.

“Đây có phải là cái mà em nói ‘thân thiết hơn anh em bình thường’ không? Anh hiểu đúng chưa, hả em gái?”

Khi nhận thấy ánh mắt của cô, hơi thở ấm nóng của Chu Bẩm Sơn phả vào má cô. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào cô, khiến vành tai cô bỗng đỏ bừng. Cô rên khẽ, như thể bị bỏng.

“Rên nhỏ thôi em, bố mẹ vẫn đang ở ngoài mà. Bộ em muốn họ thấy chúng ta thế này à?” Anh cười trầm thấp, thì thầm sau tai cô.

Mắt Lâm Ấu Tân ẩm ướt, mở to. Tay cô chống lên mặt gương. Đầu óc vốn đã quay cuồng vì những cú xóc nảy giờ lại càng thêm khó phản ứng.

Dù đã chuẩn bị tâm lý rằng ẩn sau vẻ ngoài nghiêm nghị của anh là một chút b**n th**, nhưng rõ ràng là cô đã chuẩn bị chưa đủ. Cô đâu ngờ mình chỉ đùa một chút, mà anh lại diễn tròn vai đến vậy đâu.

Chu Bẩm Sơn tận dụng khoảnh khắc cô mất tập trung, tăng gấp đôi lực độ và nhịp điệu. Cho đến một khoảnh khắc nào đó, cô mất kiểm soát, ngửa đầu run rẩy, hình ảnh phản chiếu trên gương ngay lập tức bị mờ đi vì hơi nước và nhanh chóng nhỏ xuống những giọt nước long lanh.

Sự k*ch th*ch thị giác đã rút ngắn khoảng thời gian. Chu Bẩm Sơn luôn ôm giữ cô một cách mạnh mẽ để cô không bị trượt xuống, nhưng đó chỉ là tạm thời.

Sau đó, quá trình này lặp lại khoảng năm sáu lần. Cầu xin hoàn toàn vô ích, cho đến khi cổ họng và cơ thể cạn kiệt sức lực, cô mới được phép dừng lại.

……

“Ngoan nào, Ấu Tân. Em khát từ nãy rồi mà…. Ngoan, uống một chút cho đỡ khô cổ đi em.”

Gió biển mặn và ẩm. Chu Bẩm Sơn ôm trọn nửa người cô, kiên nhẫn dỗ dành. Giọng nói dịu dàng đó chẳng khác gì lúc nãy. 

Lần thì dỗ cho cô ‘ra nước’, lần thì dỗ cho cô uống nước. Đáng ghét thật!

“Em không uống, anh cứ mặc cho em chết khát đi!”

Dù rất khát, Lâm Ấu Tân vẫn nhắm mắt lại, đầy vẻ kiêu ngạo, thu mình trong chăn, không thèm đáp lời. Mí mắt cô còn hơi sưng đỏ, có vẻ đã khóc rất nhiều.

Chu Bẩm Sơn biết mình đã quá đáng, nhưng cũng không thể để mặc cô như vậy. Anh ghé sát tai cô, nói nhỏ: “Nếu em không uống, anh chỉ có cách tự đút cho em thôi.”

Người trong chăn vẫn không phản ứng. Anh đành chịu, ngửa cổ uống một ngụm nước rồi cúi xuống đút cho cô.

“Em không muốn… ực… ực…”

Toàn thân không có sức lực, giãy giụa vô ích. Vì quá khát, cô đành vòng tay ôm lấy cổ anh và uống liền mấy ngụm.

Cô vô cùng xấu hổ. 

Uống xong, cô lập tức nhìn vào biểu cảm của Chu Bẩm Sơn. Cô thề, nếu anh dám cười, cô sẽ dọn sang phòng khác ngay lập tức.

Tuy nhiên, Chu Bẩm Sơn kiểm soát nét mặt rất tốt, cố nhịn cười, tỏ vẻ nghiêm túc và xót xa: “Uống thêm chút nữa đi, khát lắm rồi đúng không.”

Đồ giả tạo!

Lâm Ấu Tân nhìn thấy càng tức giận hơn. Đôi mắt hồng ướt có vẻ đầy uy lực, cô mặc kệ mình đang ăn mặc thế nào, trực tiếp nhào tới cắn thật mạnh vào vai trái anh.

Đồ tồi!

Cô đã khóc như thế mà anh vẫn không chịu dừng lại. Nói rằng anh thích cô? Thích cái khỉ khô á!

Răng sắc nhọn c*m v** da thịt. Chu Bẩm Sơn nhíu mày khẽ rên nhưng không đẩy cô ra, ngược lại còn ôm lấy gáy cô, siết chặt hơn.

Mấy ngày nay anh đã kiềm chế quá lâu. Sự phấn khích tột độ sau khi nỗi sợ hãi được xóa bỏ khiến anh có chút mất kiểm soát. Anh đáng bị cắn.

Nhưng một cách kỳ lạ, trong cơn đau này, một cảm giác hưng phấn chưa từng có lại dâng trào trong lòng anh. Anh thích cô làm anh đau, cảm giác này thật tuyệt. Nó đủ để chống lại sự bất an và nỗi sợ hãi.

Lâm Ấu Tân giận anh vì sự thờ ơ lúc nãy, nên cắn không hề nhẹ. Cô đã nói rất nhiều lần rằng hãy dừng lại, cô đứng không vững và rất khó chịu nhưng anh vẫn không dừng. Chân cô đến giờ vẫn run rẩy không khép lại được, phần da non bên trong đau rát.

Vậy mà cô đã nghĩ anh ốm, khó chịu nên mới đến đón anh về nhà. Anh có vẻ gì là ốm đâu? Chỉ vài câu đùa mà đã trở nên điên cuồng như vậy, cô thấy anh khỏe mạnh lắm mà!

“Chu Bẩm Sơn, em ghét anh!” Cắn xong, cô vẫn chưa hết giận, dùng mu bàn tay quệt đi vết máu trên môi, ấm ức nhìn anh: “Từ bây giờ, anh không được đụng vào em nữa!”

Ánh mắt Chu Bẩm Sơn đột nhiên thay đổi, trong đầu anh như có tiếng “ong” vang lên. Anh lập tức cúi người đè cô xuống, không quan tâm đến vết máu do cô cắn ra, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Anh có thể không đụng vào em, nhưng em phải rút lại câu ‘ghét anh’ đó.”

“Không! Em ghét anh, không rút lại.”

“Rút lại!”

Gần đây Chu Bẩm Sơn đặc biệt nhạy cảm với từ “ghét”, đặc biệt là khi nó thốt ra từ miệng cô, giống như khi không lại bị trục xuất khỏi vòng chung kết vậy.

Lâm Ấu Tân bị giọng điệu và vẻ mặt nghiêm túc của anh làm cho giật mình. Trong đôi mắt ngỡ ngàng, nước mắt lại trào ra.

Cô khó tin nói khẽ: “Chu Bẩm Sơn, anh quát em?”

Cô đã không hợp tác với anh sao? Cô đã dồn năm ngày làm việc lại chỉ còn ba ngày để đến gặp anh, vậy mà bây giờ anh lại quát cô?

“…Anh không có.”

Chu Bẩm Sơn khựng lại rồi thở dài đầy bực bội, hạ giọng dịu lại: “Anh xin lỗi Ấu Tân, vừa rồi anh hơi lớn tiếng. Anh xin lỗi em. Nhưng em không được nói câu đó, anh không chấp nhận được. Ngoan, hứa với anh là em sẽ không bao giờ nói nữa.”

“Tại sao chứ!”

Lâm Ấu Tân không thích anh như thế. Tại sao anh lại muốn dạy cô cách nói chuyện? Hơn nữa, anh không nghe ra câu “ghét anh” đó… là đang làm nũng sao?

“Em không nói thì không nói! Em ghét anh, ghét anh, ghét anh!”

Vừa nói, nước mắt cô vừa không ngừng rơi. Anh thật sự quá đáng ghét. Biết thế cô đã không đến rồi!

Cơ thể cô vẫn còn đau, mà thái độ của anh lại như vậy sao?

Chu Bẩm Sơn không ngờ lại làm cô khóc. Điều đó giống như một gáo nước lạnh tạt vào mặt anh, khiến anh ngay lập tức thoát ra khỏi cảm xúc của mình, nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào.

Trái tim anh như bị vò nát, cả người trở nên luống cuống. Anh lập tức cúi xuống ôm lấy cô: “Anh xin lỗi Ấu Tân, dạo này tâm trạng anh không tốt, vẫn chưa điều chỉnh được. Nhưng anh thật sự không phải mắng em, anh mắng chính bản thân mình. Làm sao anh nỡ…”

Nhưng Lâm Ấu Tân không muốn nghe anh ngụy biện nữa. Bây giờ cô thấy khó chịu cả về tâm hồn lẫn thể xác.

“Em không muốn nghe!” Cô dùng sức đẩy anh ra, mắt đỏ hoe nhìn anh chằm chằm: “Anh đi xuống đi. Hoặc ngủ ở sofa, hoặc mở một phòng khác. Tóm lại là tránh xa em ra!”

/

Một khi Lâm Ấu Tân đã giận thì rất khó mà dỗ dành.

Chu Bẩm Sơn đã ngủ trên ghế sofa một đêm, nhưng vẫn chưa được cô tha thứ, thậm chí còn chẳng có cơ hội để nói chuyện.

Hôm sau không có cuộc họp, cô chỉ ngủ vùi trong phòng cả ngày, trừ lúc ăn cơm thì không hề rời khỏi giường, cũng chẳng thèm nói chuyện với anh. Trông cô như thể bị thiếu ngủ nghiêm trọng.

Chu Bẩm Sơn cố gắng bắt chuyện: “Anh đút em ăn nhé, em mệt rồi.”

Đáp lại anh chỉ là sự im lặng.

Và thế là anh lại có thêm một đêm nữa trên sofa.

Theo lịch trình ban đầu, hôm nay họ sẽ trở về Tây Thành. Lý Tư Dã đã gọi điện thúc giục nhiều lần, nói rằng xe buýt của bệnh viện sắp khởi hành, hỏi anh đã chuẩn bị xong chưa để đến sảnh khách sạn.

Chu Bẩm Sơn nhìn người vẫn đang say giấc trên giường, khẽ day trán: “Mọi người cứ đi trước đi, tôi tạm thời không về Tây Thành nữa.”

Lý Tư Dã ngạc nhiên: “??? Chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết rồi, anh ở lại đó làm gì?”

Chu Bẩm Sơn định lên tiếng thì người trên giường khẽ cựa mình, nhíu mày, chắc là bị tiếng ồn làm phiền.

Anh vội vã đi vào phòng tắm, hạ giọng: “Mặc kệ tôi đi, tôi sẽ tự mua vé về sau.”

“Được rồi.” Trước khi cúp máy, Lý Tư Dã không kìm được lẩm bẩm: “Từ khi em gái anh đến, anh càng ngày càng kỳ quặc…”

Chu Bẩm Sơn: “…Ít quan tâm chuyện của tôi lại đi.”

Hai ngày nay không gọi dịch vụ phòng, thùng rác trong phòng tắm chưa được dọn, lờ mờ thấy bốn cái bao đã thắt nút.

Anh nhăn mặt, tự trách mình.

Sức chịu đựng của Lâm Ấu Tân chỉ đến hai lần, vậy mà đêm hôm trước anh đã làm suốt cả đêm, quả thực là quá đáng.

Lâm Ấu Tân cứ thế ngủ đến gần trưa. Khi tỉnh dậy, cô bắt đầu trang điểm và chuẩn bị hành lý.

Cô mang theo một chiếc vali 30 inch cỡ lớn. Hai ngày nay chỉ mở một bên trái, còn bên phải vẫn khóa, như thể bên trong không phải đồ của cô.

Chu Bẩm Sơn lặng lẽ đứng sau lưng cô, thỉnh thoảng muốn giúp một tay nhưng cô lại né tránh.

Lâm Ấu Tân lục tung đống quần áo mang theo, mãi mới tìm được một chiếc áo khoác chống nắng để che đi những dấu vết trên ngực và lưng. Cô im lặng cầm áo đi thử, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh mình trong gương với phong cách ăn mặc xấu xí, cô lại tức giận ném áo xuống giường.

Chu Bẩm Sơn theo bản năng nín thở, không dám lên tiếng.

“Em muốn áo sơ mi màu gì, có lẽ anh có đấy?”

Năm phút sau, thấy cô đã bình tĩnh hơn một chút, anh lập tức tìm cách bắt chuyện.

Lâm Ấu Tân cuối cùng cũng liếc nhìn anh một cái, nhưng chỉ một cái rồi lại quay mặt đi, không nói chuyện.

Chu Bẩm Sơn nhìn qua trang phục cô đang mặc là một chiếc váy dài xẻ màu xanh lá, anh đi đến vali của mình, mở ra và lấy một chiếc áo sơ mi đen sạch sẽ.

“Cái này được không? Màu đen dễ phối đồ, là cái em mua cho anh trước chuyến đi công tác, anh còn chưa mặc lần nào.”

Lâm Ấu Tân lạnh lùng nhìn sang, cuối cùng cũng chịu nói: “Tại sao không mặc? Không thích thì trả lại cho em, em mang đi quyên góp, đỡ phải mua cho anh uổng công.”

“Đừng quyên góp. Anh thích lắm, chỉ là chưa kịp mặc thôi, về đến nơi anh sẽ mặc, ngày nào cũng mặc.”

Anh nói hơi gấp gáp, lại ở tư thế quỳ gối ngước nhìn, khiến lòng Lâm Ấu Tân dịu lại một chút.

Cô im lặng nhìn anh. Chu Bẩm Sơn không hiểu ánh mắt đó, đành thử đứng dậy, cẩn thận rũ chiếc áo ra: “Anh giúp em mặc nhé, được không?”

Căn phòng im lặng mười mấy giây, cuối cùng cô cũng cử động, luồn một cánh tay vào tay áo. Khi cô giơ tay lên, anh nhìn thấy những vết hằn ngón tay trên bắp tay trong của cô, là do anh làm.

Chu Bẩm Sơn đau lòng và hối hận đưa tay ra chạm vào, nhưng ngay lập tức bị cô đánh cho một cái.

Lâm Ấu Tân lạnh lùng liếc nhìn anh: “Chạm vào em một lần, ngủ sofa một năm.”

Ánh mắt Chu Bẩm Sơn lóe lên khác thường.

Hóa ra cô đã có ý định ở bên anh một năm rồi sao?

Vậy nếu chạm thêm một lần nữa có phải là hai năm không? Mười lần là mười năm?

Lâm Ấu Tân nhìn vẻ mặt anh là biết anh lại đang nghĩ gì đó b**n th**, lười đoán. Cô trực tiếp đẩy anh ra và ra lệnh: “Lấy hành lý, trả phòng rồi đi hoặc là anh tự ở lại đây.”

Anh lập tức đi theo: “Anh đi cùng em.”

Lâm Ấu Tân đến đột ngột, đi cũng đột ngột, anh hoàn toàn không biết kế hoạch của cô là gì, chỉ đi theo suốt.

Trong thâm tâm anh, chỉ cần có thể ở bên cô, đi đâu cũng được, không về nhà ăn Tết cũng không sao cả, đều không quan trọng.

Nhưng sắp xếp của Lâm Ấu Tân rõ ràng khác với những gì anh nghĩ, vừa làm thủ tục trả phòng xong thì một chiếc xe Rolls-Royce đã chờ sẵn ở cửa khách sạn. Tài xế cung kính mở cửa, chở họ thẳng đến khu biệt thự Tích Hồ nổi tiếng ở Hải Thành, một khu nghỉ dưỡng mùa đông.

Họ lặng lẽ đi qua một hàng biệt thự trắng riêng biệt được che bởi những hàng cọ. Chiếc xe dừng lại trước một căn trong số đó.

Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo cùng Đậu Miêu ra đón. Vừa xuống xe, Lâm Ấu Tân đã bị Đậu Miêu lao vào ôm chầm. Chân và eo cô vẫn còn đau, khẽ “xít” một tiếng, nhíu mày.

Chu Bẩm Sơn vẫn đang ngạc nhiên vì sao gia đình chị họ lại ở Hải Thành thì giọng của Lâm Giới Bình và Chu Tái Niên đã vang lên.

“Đến rồi đấy à, sui gia!”

Trình Hạo khoác tay lên vai anh, thân thiết như anh em: “Em gái nói cậu không được khỏe, gần đây Tây Thành lạnh quá, sợ cậu về bị ho nặng hơn, nên đã rủ cả nhà đến đây ăn Tết luôn! Này, con bé còn đưa cả ông bà nội cậu đến đây nữa, bảo là muốn tạo bất ngờ cho cậu đấy! Thấy sao, có bất ngờ không? Công chúa nhỏ nhà anh hiếm khi cưng chiều ai như thế này đâu!”

Đầu Chu Bẩm Sơn như ong ong, tai đã không còn nghe rõ nữa. Anh vội quay người lại, Lâm Ấu Tân liếc anh một cái bướng bỉnh nhưng cũng đầy tủi thân rồi quay đầu bước đi.

Bình Luận (0)
Comment