Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 44

Edit: Mỳ

Đó là lần đầu tiên hai gia đình cùng đón năm mới trên đảo. Sau khi nhanh chóng trở về phòng sắp xếp hành lý, cả hai bên quây quần lại ở sảnh chính để dùng bữa trưa.

Vì phải chờ Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn đến, bữa ăn được dời lại muộn hơn một chút. Trong lúc ăn, Khúc Tĩnh Đồng trêu ghẹo: “Ở đó chơi vui quá hay sao mà giờ mới chịu qua đây?”

Lâm Ấu Tân vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen của Chu Bẩm Sơn. Chỉ cần nhìn qua là cô đã biết Khúc Tĩnh Đồng đang ám chỉ điều gì nên liền bực bội đáp: “Ngủ dậy muộn, được chưa nào!”

“Ồ, ngủ đến tận mười hai giờ trưa luôn cơ à.”

Lâm Ấu Tân lườm chị họ mình một cái rồi lẳng lặng cúi đầu, dùng đũa chọc chọc hạt cơm mà không nói thêm lời nào.

Lâm Giới Bình thấy cháu gái có vẻ không vui, cứ tưởng cô bé làm việc quá mệt mỏi nên vội giải thích với vợ chồng Chu Tái Niên: “Mấy hôm đó con bé thức đêm chuẩn bị phỏng vấn, bên kia họ cần gấp nên con bé làm việc quá sức, chưa kịp nghỉ ngơi lấy lại sức. Chắc vì vậy nên mới dậy muộn thế này.”

Chu Bẩm Sơn nghe vậy, tay cầm đũa khựng lại. Anh ngay lập tức quay sang nhìn người bên cạnh.

Lâm Ấu Tân cảm nhận được ánh mắt của anh, khẽ hừ một tiếng, lười biếng chẳng buồn quan tâm.

“Phỏng vấn? Phỏng vấn kịch nói à?” Chu Tái Niên tò mò hỏi.

Ông Lâm Giới Bình đầy tự hào: “Đúng vậy, là vở kịch do Nhà hát Lớn Bắc Kinh sản xuất. Đoàn kịch rất lớn, toàn những diễn viên kịch kỳ cựu. Ấu Tân được một thầy giáo giới thiệu, chứ người ngoài không dễ gì có cơ hội phỏng vấn như thế đâu.”

“Vậy à.” Chu Tái Niên trầm ngâm nhìn Lâm Ấu Tân: “Vậy Ấu Tân cũng có suy nghĩ rất hay đấy chứ.”

Nói rồi, Chu Tái Niên bỗng nhiên quay sang nhìn Chu Bẩm Sơn, giọng trách móc vì “con trai không nên nết”: “Còn con nữa, bình thường khỏe như trâu, lần này lại bị ốm ra sao? Lần này đến Hải Thành đón năm mới toàn do Ấu Tân bận rộn sắp xếp mọi việc, còn chuẩn bị cả bất ngờ cho con nữa. Thế mà con lại ung dung hưởng thụ rồi!”

Cả bàn ăn đều hướng mắt về phía Chu Bẩm Sơn, ngay cả Lâm Ấu Tân cũng cười như không cười nhìn anh. Đó là lần đầu tiên kể từ khi bước vào nhà, cô nhìn thẳng vào anh.

Chu Bẩm Sơn bị ánh mắt cô nhìn, thấy có chút chột dạ, liền hắng giọng: “…Chắc là cảm lạnh thôi ạ, dạo này con bận quá. Là lỗi của con, năm sau con sẽ lo liệu tất cả.”

“Cảm lạnh ư? Bệnh nặng như thế, hay là cúm rồi?” Khúc Tĩnh Đồng vẫn đang bế Đậu Miêu, nên rất quan tâm đến vấn đề này.

Chu Bẩm Sơn chuẩn bị nói thì nghe thấy Lâm Ấu Tân mỉm cười tiếp lời: “Ban đầu anh ấy ho rất nặng, ho đến mức không nói được. Sau đó thì sốt cao. Nhưng đêm hôm trước bỗng nhiên anh ấy khỏi hẳn, không còn nghe thấy tiếng ho nữa. Chị Tĩnh Đồng, em không học y nên không hiểu rõ lắm, chị có thể giải thích giúp em được không?”

“Hả?” Khúc Tĩnh Đồng nhìn Chu Bẩm Sơn với ánh mắt kỳ lạ, nghi hoặc: “Chị là bác sĩ tâm lý, không rõ lắm về vấn đề hô hấp. Nhưng mà… chồng của em khỏi bệnh nhanh thật đấy, chắc là do thể chất tốt thôi.”

“Vậy thì đúng là kỳ tích của y học rồi.” Lâm Ấu Tân nói xong, cười lạnh nhìn Chu Bẩm Sơn một cái: “Phải không nào?”

Chu Bẩm Sơn cứng họng. 

Từ nhỏ cô đã rất thông minh, xem ra không thể giấu được nữa rồi.

/

Sau hôm đó, suốt hai ngày liền, cho đến tận đêm giao thừa, Lâm Ấu Tân hầu như chỉ nói chuyện với anh khi có mặt người lớn. Còn khi chỉ có hai người, cô tuyệt nhiên không hé răng nửa lời.

Cái vali 30 inch của cô, phân nửa là đồ của Chu Bẩm Sơn.

Ngay khi vừa đến biệt thự Tích Hồ, Lâm Ấu Tân đã yêu cầu anh dọn hết đồ đạc ra ngoài.

“Nửa bên phải là quần áo em lấy cho anh trước khi đi. Đồ ngủ, đồ lót, cả quần áo mùa hè mới mua cũng có, anh mang hết đi.”

Chu Bẩm Sơn đứng sững tại chỗ, có chút luống cuống, chưa kịp cảm nhận sự chu đáo của cô đã vội nhìn cô đầy hối lỗi, khẽ hỏi: “Anh mang đi đâu bây giờhả em?”

“Phòng khách dưới lầu đó. Anh tự tìm cách nói với người lớn đi, tóm lại là em không muốn ngủ chung phòng với anh.”

Cô nằm trên chiếc ghế bập bênh ở ban công, lướt điện thoại, giọng nói hờ hững, chẳng buồn liếc nhìn anh một cái.

Biệt thự Tích Hồ có bảy phòng. Ông Lâm Giới Bình ở một phòng, Chu Tái Niên và vợ ở một phòng, gia đình Khúc Tĩnh Đồng và bảo mẫu ở hai phòng, dì Tùy một phòng. Vẫn còn một phòng ngủ hướng ra biển trên tầng ba dành cho Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn, còn một phòng khách trống ở tầng dưới.

Phòng của Lâm Ấu Tân được bài trí theo phong cách Nam Dương đậm nét, với gạch men màu xanh lá và đồ nội thất gỗ đen. Mở cửa ban công là khung cảnh dừa xanh và biển cả xanh thẳm, rất thích hợp cho các cặp đôi tận hưởng.

Nhưng Chu Bẩm Sơn lại chẳng được hưởng chút nào.

Chu Bẩm Sơn im lặng nhìn Lâm Ấu Tân nửa phút, thấy cô vẫn không có ý định nói chuyện, thậm chí chẳng thèm hỏi tại sao anh lại nói dối là bị ốm, đành cúi người xuống, mở vali hành lý.

Anh bận rộn dọn dẹp, sắp xếp hành lý của cả hai người, đặt các loại mỹ phẩm, đồ dưỡng da của cô lên bàn trang điểm, còn quần áo thì được treo ngăn nắp trong tủ.

Xong xuôi, anh mới cầm quần áo của mình đến và cất tiếng, thái độ vô cùng nhún nhường: “Anh ngủ dưới đất được không? Ngủ ở cửa thôi, cách em rất xa.”

Lâm Ấu Tân nghẹn lại, câu nói “ngủ ở cửa” của anh chạm vào tim cô.

Đúng là đồ thần kinh!

Anh đâu phải chó, sao phải ngủ ngoài cửa chứ! 

Hơn nữa, sàn nhà cứng như vậy, làm sao mà ngủ được!

Ngủ như thế chắc chắn sẽ bị đau lưng, ê ẩm người và cảm lạnh mất!

Anh lại muốn “ốm” thêm lần nữa để cô phải xót thương cho sao?

Đúng là đóa sen đá đội lốt băng giá đầy mưu mô!

Thế nên, chẳng cần nói nhiều, cô trừng mắt lườm anh: “Không được! Đi xuống!”

Chu Bẩm Sơn không còn cách nào khác, đành phải rời đi.

Ban đầu, Chu Bẩm Sơn chuyển sang phòng khách với lý do cảm lạnh chưa khỏi hẳn, sợ lây cho Ấu Tân.

Nhưng đến tận đêm giao thừa vẫn không có ý định dọn về, Chu Tái Niên và Lâm Giới Bình bắt đầu sốt ruột.

Có phải tình cảm của hai đứa có vấn đề gì rồi không?

Tất nhiên, Chu Bẩm Sơn rất muốn nhân cơ hội này dọn về, nhưng khi anh liếc nhìn Lâm Ấu Tân, những dấu vết trên người cô đã mờ đi. 

Hôm nay cô khoác lên mình chiếc váy hai dây màu đỏ rực rỡ hòa cùng không khí lễ hội, cùng với Đậu Miêu trong lòng thắt bím tóc đôi giống hệt nhau, không hề cho anh một ánh mắt.

“Không có vấn đề gì đâu.” Chu Bẩm Sơn cố nén lại nỗi khổ tâm trong lòng, mỉm cười nhạt nhòa, “Chỉ là anh vẫn còn hơi ho, cô ấy chưa nghỉ ngơi tốt, sức đề kháng kém, anh sợ lây sang cho cô ấy thôi.”

Lâm Giới Bình và Chu Tái Niên hiển nhiên là không tin vào lời giải thích này của anh, nhưng thấy có hỏi nữa cũng chẳng ra kết quả, đành thôi.

Hai vị ông lão lo lắng nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu đầy phiền muộn, coi như mình chẳng thể nào hiểu nổi chuyện tình cảm của giới trẻ.

Theo phong tục ở Tây Thành, phải qua 12 giờ đêm mới ăn sủi cảo. Tối giao thừa, sau khi gói sủi cảo xong, mọi người đều chuẩn bị xem chương trình ca nhạc chào xuân để đón năm mới.

Năm nay hai nhà cùng đón giao thừa nên mọi thứ có vẻ náo nhiệt hơn hẳn. Chu Tái Niên cười đùa: “Mấy năm trước, Bẩm Sơn đều đón năm mới một mình, hoặc là đi du lịch nước ngoài hoặc trong nước. Tôi và bố nó, với bên ông ngoại đều rất khó mời nó về. Năm nay cuối cùng cũng có gia đình rồi, có hơi ấm rồi.”

Lâm Giới Bình có vẻ bất ngờ: “Một mình ư, vậy thì cô đơn quá.”

“Đúng vậy, cũng bởi vậy nên bọn tôi đều mong nó sớm lập gia đình.” Chu Tái Niên nhấp một ngụm trà, cười rồi lại lắc đầu.

Có ai mà đón năm mới một mình mãi như vậy chứ?

Lâm Ấu Tân vô thức liếc nhìn Chu Bẩm Sơn.

Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi lụa màu xanh chàm cô đã mua tặng anh trước khi đến Hải Thành, với những đường sọc tre chìm tinh tế. Hai cúc áo trên cùng được mở ra, tạo một vẻ lãng mạn, phóng khoáng. Lúc này, anh đang ngồi ở góc ban công nói chuyện với Trình Hạo.

Chết tiệt, sao anh lại đẹp trai đến thế chứ.

Chu Bẩm Sơn dường như cảm nhận được, anh nghiêng đầu nhìn lại. Ánh mắt kia của anh tràn đầy sự khao khát không lời.

Cô lập tức lạnh lùng dời ánh mắt đi.

Đồ ngốc!

“Mấy vở hài kịch mấy năm nay cứ gượng cười sao ấy, chẳng có gì hay ho.”

Khúc Tĩnh Đồng vừa chơi với Đậu Miêu vừa thỉnh thoảng liếc nhìn TV, rồi lại kín đáo liếc mắt sang cô em gái bên cạnh.

Lâm Ấu Tân đang ôm Đậu Miêu, mắt nhìn TV nhưng phần lớn là đang thơ thẩn, cô lạnh nhạt nói: “Ừ, đúng là khó xem thật.”

Khúc Tĩnh Đồng bật cười: “Khó xem thì đừng xem nữa, về phòng với chị dỗ Đậu Miêu ngủ đi, nó không thức được đến 12 giờ đâu.”

Hai chị em dẫn đứa bé về phòng đi ngủ. Chu Bẩm Sơn và Trình Hạo đồng loạt dõi theo. Trình Hạo cầm chai bia trên tay, tự hào hét lớn: “Vợ anh giỏi thật đấy!”

Khúc Tĩnh Đồng đáp lại bằng một cái lườm “cút đi”.

Lâm Ấu Tân vẫn không có phản ứng gì, Chu Bẩm Sơn thu ánh mắt về, không nói thêm lời nào.

Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, mở ứng dụng WeChat. Mấy ngày nay anh đã gửi cho Ấu Tân rất nhiều tin nhắn, nhưng không có tin nào được hồi âm, thậm chí nói một câu với cô cũng khó khăn.

Cô không chịu nghe giải thích, cũng từ chối giao tiếp. Anh không biết phải dỗ dành cô như thế nào nữa.

Trình Hạo thấy cậu em rể mấy ngày nay luôn sầu não, nhớ lại nhiệm vụ vợ giao, anh gõ gõ vào mặt bàn đối diện: “Này, cậu và em vợ của anh bị sao vậy?”

Chu Bẩm Sơn không bất ngờ khi Trình Hạo nhận ra, có lẽ cả nhà đều đã nhìn thấy rồi. Anh suy nghĩ vài giây: “Tôi chọc cô ấy giận rồi.”

“Hả? Giận á? Ôi chao, vậy thì khó đấy, mấy cô tiểu thư nhà họ Lâm khó chiều lắm đấy!”

Chu Bẩm Sơn nhìn anh ta một cái, không dễ dàng gì mà đồng tình.

Trình Hạo tặc lưỡi hai tiếng: “Nhưng không phải chứ, cô em vợ anh quan tâm cậu như thế, chỉ cần dỗ một chút là hòa rồi mà, sao lại có thể không nói chuyện suốt mấy ngày được?”

“Tôi…” Chu Bẩm Sơn bỗng thấy hơi phiền muộn, anh đặt điện thoại xuống một bên: “Vấn đề ở chỗ là tôi không biết dỗ thế nào, không có kinh nghiệm. Cô ấy luôn rất dễ tính, rất thấu hiểu cho tôi, lại còn rất ngoan, chưa bao giờ giận tôi cả.”

“…Cậu đúng là đồ khoe khoang, muốn khoe mẽ đúng không!”

Trình Hạo bỗng cảm thấy mình bị đâm sau lưng một nhát, lập tức hết cả hứng.

“Nếu đã vậy thì anh khuyên cậu đừng có đứng trong phúc mà không biết phúc. Mấy ngày nay người ta vì cậu mà chạy tới chạy lui, nếu thật sự chọc giận rồi thì anh khuyên cậu nên đi xin lỗi đàng hoàng đi. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì năm lần, mặt dày cũng được, quỳ xuống xin lỗi cũng được, tự cậu liệu mà làm. Còn mong tiểu công chúa chủ động nói chuyện lại với cậu ấy à, không đời nào đâu! Dù con bé có thích cậu đến mấy cũng không thể nào đâu!”

Chu Bẩm Sơn vẫn chăm chú lắng nghe, thậm chí còn chuẩn bị ghi chép lại kinh nghiệm của “tiền bối”, cho đến khi nghe thấy câu cuối cùng, anh sững sờ vài giây rồi ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh, cơ bắp toàn thân căng cứng lại: “Anh nói gì cơ?”

/

Ở một góc khác, bác sĩ Khúc cũng đang có buổi tư vấn tâm lý một một với cô em họ mình. Nhưng rõ ràng, cuộc trò chuyện này sâu sắc hơn hẳn so với bác sĩ Trình, thậm chí còn mang chút màu sắc cá nhân và lời khiển trách.

“Em đúng là quá tùy hứng rồi!” Khúc Tĩnh Đồng nghe xong đầu đuôi câu chuyện, nhíu mày, trách mắng nhỏ giọng: “Chỉ vì một chuyện bé tí như vậy thôi mà em không nói chuyện với anh ấy mấy ngày liền, đây còn đang là dịp năm mới. Em bảo hai bên gia đình nghĩ sao? Nhất là nhà họ Chu, họ có khi lại bảo em là đứa không hiểu chuyện!”

Lâm Ấu Tân ngồi co ro trên sofa ôm gối, đôi mắt rũ xuống, im lặng một lúc lâu, rồi mới ngẩng cổ lên, cãi lại: “Thế anh ấy lừa em là bị ốm, phá hỏng bất ngờ em chuẩn bị, lại còn mắng em nữa, em không được phép giận à?”

“…Vậy thì hai người có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau mà, sao em lại phải chiến tranh lạnh? Em còn nhớ lúc chị với Trình Hạo chiến tranh lạnh em đã khuyên chị thế nào không? Rằng chiến tranh lạnh là cách tấn công hèn hạ nhất trên đời. Sao thế, trước đây có miệng nói người khác, giờ lại không có miệng khuyên lại chính mình à?”

“…Chuyện của em và anh ấy khác với hai người!”

“Khác chỗ nào? Cả hai đều là vợ chồng, đều có tình cảm, thì khác chỗ nào chứ?”

Lâm Ấu Tân bị nói đến mức vừa giận vừa xấu hổ. Đột nhiên cô hít một hơi thật sâu, nhưng rồi lại như bị mắc nghẹn, quay mặt đi, cả người xìu xuống.

Khúc Tĩnh Đồng hiểu rõ cô em gái của mình đến từng chân tơ kẽ tóc, cô ấy nheo mắt lại: “Hay là em không phải giận anh ấy, mà là đang giận chính bản thân mình.”

Lâm Ấu Tân không phải người ngang ngược vô lý, cũng không phải người chưa từng trải qua chuyện gì. Ngược  lại, cô rất ổn định về mặt cảm xúc, có sự đồng cảm sâu sắc, không đến mức vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà làm quá lên.

Khả năng duy nhất là cô đang không hài lòng với chính mình. Còn Chu Bẩm Sơn, người liên quan, chỉ là xui xẻo bị vạ lây.

Lâm Ấu Tân có cảm giác như bị chị mình tóm được cái đuôi, cả người nóng ran, lẩm bẩm: “…Mấy chị làm bác sĩ tâm lý đều biết đọc suy nghĩ của người khác à?”

Khúc Tĩnh Đồng bó tay, lườm cô một cái: “…Chuyện này đâu cần dùng đến thuật đọc suy nghĩ gì, là em thể hiện quá rõ rồi.”

Từ lúc gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn Chu Bẩm Sơn làm nũng với vẻ hãnh diện và thích thú, cho đến việc nhờ Trình Hạo chăm sóc người bệnh. Không những thế còn ba ngày một lần hỏi thăm tình hình, thức khuya quay video làm thêm giờ, vội vàng đến gặp người ta rồi còn lo toan sắp xếp mọi người đến đảo đón năm mới…

Đây rõ ràng là thích, rất rất thích.

“Những chuyện này, từng chút một, giống hệt với cách em đã từng say mê Lương Tiêu Thụ năm xưa. Thậm chí còn hơn nữa là đằng khác.” Khúc Tĩnh Đồng mỉm cười, nụ cười ẩn chứa chút trêu chọc: “Từ bé em đã thế rồi, thích ai là sẽ bất chấp làm tất cả vì người đó. Rõ ràng như thế, chắc chỉ có mỗi Chu Bẩm Sơn, một ‘đại nam thần’ chưa từng yêu đương mới không nhận ra thôi.”

Lâm Ấu Tân im lặng, vùi mặt vào chiếc gối ôm, giả vờ làm rùa.

Tâm trí cô đã rối bời mấy ngày nay rồi.

Suy nghĩ của con người có thể thay đổi, vặn vẹo mọi định nghĩa về “tình yêu,” nhưng hành động thì lại rất thật.

Cô nhận ra mình đã thích Chu Bẩm Sơn có lẽ là vào cái đêm cô vội vàng thu dọn hành lý để đến gặp anh. Lúc ấy, cô ngồi giữa phòng thay đồ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Lần này, cô tiêu đời thật rồi.

Thậm chí, trên đường đến Hải Thành, cô vẫn luôn tự hỏi: Nếu trái tim rung động một lần nữa, cô có chịu đựng nổi không?

Tám năm ấy đã để lại một bài học quá lớn.

“Có phải em đang nghĩ, lỡ sau này lại phải chịu đựng nỗi đau của tình yêu thì sao?”

Lúc này, Khúc Tĩnh Đồng mới thực sự nhập vai một bác sĩ tâm lý, nói trúng tim đen của cô.

Lâm Ấu Tân khẽ rên lên, vừa tỉnh táo vừa lún sâu: “…Không phải sao? Một người yêu nhau tám năm còn có thể nói hết yêu là hết yêu, nói đi là đi. Vậy chị nghĩ xem, em với Chu Bẩm Sơn mới chỉ có hai tháng.”

Theo cô, ngay cả hôn nhân cũng chưa chắc đã vững bền hơn tình yêu. Mới chỉ hai tháng, đương nhiên là anh có quyền rời đi bất cứ lúc nào rồi.

Và bản thân cô cũng chẳng phải người tốt lành gì, cũng chưa từng giữ được thứ gì cho riêng mình.

Khúc Tĩnh Đồng nghe câu hỏi đó, vừa xót xa vừa tức giận.

Lại nhớ đến đoạn tình cảm giữa Lâm Ấu Tân và Lương Tiêu Thụ năm xưa.

Khi đó, Lâm Ấu Tân đã vượt nửa vòng Trái Đất từ Mỹ về chỉ để ủng hộ vở kịch tốt nghiệp của anh ta. Nào là quay video, nào là tổ chức tiệc mừng, hoành tráng hơn cả một ngôi sao hạng A.

Trong suốt tám năm, Lương Tiêu Thụ chỉ cần hơi khó chịu một chút, Lâm Ấu Tân sẽ hoặc là tự mình bay về chăm sóc, hoặc là nhờ ông nội gọi điện khắp nơi tìm bác sĩ cho anh ta.

Đến lúc chia tay cũng vậy, chỉ vì một câu “hết yêu rồi, chán rồi, hãy để anh đi!” mà Lâm Ấu Tân đã tự mình gặm nhấm nỗi đau, chỉ chúc anh ta một tương lai tươi sáng. Với cô, đã yêu thì không hối tiếc, không bi lụy, không níu kéo.

Nhưng sao lại không đau cơ chứ?

Mỗi vết thương lòng năm xưa đều trở thành mũi tên găm sâu vào bất cứ mối tình nào cô muốn bước vào sau này.

Nó khiến cô hoài nghi, chần chừ và đau đớn đến tận cùng.

Hai tháng đầu sau khi chia tay, cô phải dùng thuốc an thần mới có thể ngủ được.

Huống hồ, cô vốn dĩ chẳng phải một người có cảm giác an toàn.

Những di chứng từ vết thương ấy không thể lành trong một sớm một chiều.

Cô thực sự sợ rồi.

Khúc Tĩnh Đồng thở dài, với tư cách một chuyên gia, cô hoàn toàn hiểu tâm lý của bạn mình: “Vậy nên bây giờ em đang giận chính mình vì lại một lần nữa vô dụng mà lún sâu vào, và cũng giận cả anh ấy nữa vì đã khiến em lún sâu. Còn chuyện anh ấy mắng em, phá hỏng bất ngờ, hay giả vờ ốm, tất cả chỉ là những yếu tố phụ thôi.”

“…Gần như thế. Em nghiện anh ấy mất rồi.”

Lâm Ấu Tân im lặng nửa phút, cuối cùng cũng thành thật.

Cảm giác này đối với Lương Tiêu Thụ rất mơ hồ, nhưng với Chu Bẩm Sơn thì lại vô cùng mãnh liệt.

Không chỉ là mê mẩn ngoại hình hay cơ thể anh, mà còn có một sự đồng điệu nào đó, còn đồng điệu ở điểm nào thì cô vẫn chưa thể nói rõ được.

“Thích từ bản năng.” Khúc Tĩnh Đồng khẳng định chắc nịch, bất lực nhìn cô: “Ấu Tân, chị sẽ không nói mấy lời sáo rỗng như ‘đừng sợ hãi vì một lần đau mà bỏ qua hạnh phúc’. Nỗi đau sau khi thất tình chỉ có em mới thấu hiểu, người ngoài có khuyên can nhiều cũng chỉ là lời nói gió bay thôi. Chị chỉ có một lời khuyên cho em thôi, trạng thái tốt nhất của tình yêu là thuận theo tự nhiên, đừng quá đắm chìm nhưng cũng đừng cố kiềm chế.”

Lâm Ấu Tân khẽ cúi đầu, có chút bối rối.

Sau khi ru Đậu Miêu ngủ xong và rời khỏi phòng, Khúc Tĩnh Đồng quay lại phòng khách, buổi liên hoan đang đến tiết mục hợp ca. Cô không còn hứng thú ở lại xem, bảo Khúc Tĩnh Đồng chào hỏi người lớn một tiếng rồi quay về phòng.

Trước khi đóng cửa, cô còn nghe thấy Lâm Giới Bình và Chu Tái Niên than thở: “Mấy năm nay, không khí Tết nhạt dần…”

Cô tựa lưng vào cửa, tâm trạng rối bời đưa tay tìm công tắc đèn. Cô bật đèn lên, lại thấy một người đang ngồi trên sofa trong phòng. Cô không biết anh đã vào từ lúc nào.

Anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, mấy cúc áo sơ mi đã cởi ra, trên tay còn cầm một chai rượu.

Lâm Ấu Tân giật mình suýt hét lên, không biết vì lý do gì, cô “tách” một tiếng, tắt đèn đi, vô thức trách người trên sofa: “Anh vào đây làm gì, đây là phòng của em mà!”

Chu Bẩm Sơn không nói, chỉ có tiếng chai thủy tinh “cạch” xuống bàn. Anh đứng dậy, đi về phía cô.

Anh bước đi rất chậm, nhưng mỗi bước chân đều như dẫm vào tim cô, nhịp tim cô đập theo từng bước chân của anh. Khi mùi rượu ập tới, cô lùi lại hai bước, nhưng bị anh dồn vào góc tường.

“Anh đi đâu đây?” Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai: “Anh đợi em lâu rồi.”

Nghe thấy giọng nói có chút lơ mơ của anh, Lâm Ấu Tân hơi ngẩng đầu, nghi ngờ: “Anh uống say rồi à?”

“Anh say rồi thì em có quan tâm anh không?”

Chu Bẩm Sơn trong màn đêm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nóng rực như muốn xuyên thấu cô. Lâm Ấu Tân như bị bỏng, vội vàng quay mặt đi.

“…Say rồi thì tìm dì Tùy đi, dì ấy biết nấu canh giải rượu.”

Một tiếng thở dài khẽ khàng hòa cùng tiếng cười nhẹ.

Hơi thở của Chu Bẩm Sơn lướt xuống, chậm rãi hít hà hương thơm trên cổ và sau tai cô: “Không được, canh giải rượu vô dụng. Chỉ có em mới có tác dụng thôi.”

“…..”

Lâm Ấu Tân không biết anh đang ngửi cái gì, chỉ cảm thấy đầu óc mình lại quay cuồng khi ở gần anh, cả người tê dại. Cô mềm nhũn tay đẩy anh ra: “Chu Bẩm Sơn, bây giờ đầu óc em rất rối, anh cho em chút thời gian. Anh về phòng đi, ngày mai… ngày mai chúng ta nói chuyện.”

Bây giờ cô thực sự cần phải sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Nhưng Chu Bẩm Sơn lúc này đã không còn tỉnh táo, đầu óc anh không thể xử lý được ý nghĩa đằng sau câu nói đó.

Ánh trăng lạnh lẽo, đổ bóng bạc lên sàn gỗ.

Anh nhìn cô một lúc rồi đột nhiên mượn men say, bế bổng cô lên, đi thẳng về phía giường.

Cơ thể anh nóng hầm hập, mang theo men rượu nồng nặc. Tim Lâm Ấu Tân đập mạnh, cô tưởng anh muốn làm chuyện đó, vừa sợ vừa tức giận, cô đạp chân giãy giụa: “Chu Bẩm Sơn, anh không nghe em nói gì sao? Anh lại muốn làm gì nữa? Em nói cho anh biết, em không đồng ý anh không được làm đâu, thả em xuống!”

“Anh không có làm.”

Chu Bẩm Sơn đi đến mép giường, đỡ lưng cô rồi đặt cô xuống, nhưng ánh mắt đã không còn bình thường, như một con chó đang chăm chăm nhìn vào miếng xương của mình: “Em ngủ đi, anh ngủ dưới đất trông em.

Nhưng Ấu Tân này, em không được rời khỏi tầm mắt của anh, anh sợ giấc mơ đẹp này là giả mất.”

Lời tác giả: 

Chu Ưu Sầu: Em ấy không thèm nói chuyện với tôi nữa, tôi không biết phải dỗ thế nào đây.

Anh rể vui vẻ: Hả? Có gì mà phải lo lắng thế? Rõ ràng cô ấy yêu cậu nhiều đến vậy! 

Lâm Rối Bời: Em thật sự thích anh ta đến điên rồi!

Chị gái bó tay: Thôi đừng giãy giụa nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi!

Đêm nay, cặp đôi Khúc – Trình lại có một buổi trị liệu tâm lý đặc biệt rồi.

Bình Luận (0)
Comment