Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 45

Edit: Mỳ

Dưới ánh đêm, trên ban công biệt thự ven biển, cơn gió mặn mà, ấm áp từ biển khơi khẽ thổi vào, ánh trăng lấp loáng trên mặt nước.

Lâm Ấu Tân lật người lần thứ tám, nhưng cô không thể cử động tùy ý, chỉ đành từ tư thế nằm nghiêng trái chuyển sang nằm thẳng, rồi lại từ nằm thẳng trở về nằm nghiêng trái.

Đến lần thứ chín, khi cô cố gắng nằm nghiêng sang phải và cổ tay đột nhiên bị siết chặt, cô chỉ ước có thể đá anh ta xuống sàn.

“Đồ heo này!”

Lâm Ấu Tân giận dữ ngồi dậy, trừng mắt nhìn người đang nằm bên trái, mắng một tiếng thật lớn. Cô tự trách mình, sao lại có lúc mềm lòng đến thế, đáng lẽ phải để anh nằm trên cái sàn gỗ vừa lạnh vừa cứng kia mới đúng!

Chu Bẩm Sơn vẫn ngủ say, nằm yên bên cạnh cô. Ánh mắt anh thư thái, trông thật hiền lành, vô hại. Sau khi tắm, trên người anh có mùi cam bergamot thoang thoảng, mang lại cảm giác ngọt ngào, tươi mát.

Lâm Ấu Tân từng tự hỏi, tại sao dù đã không còn ở Nam Sùng, các loại sữa tắm, dầu gội đều đã thay đổi mà cô vẫn ngửi thấy mùi hương này trên người anh. Cho đến khi cô tìm kiếm khái niệm về “thích nghi sinh lý” trên baidu.

Trong đó có một ví dụ: Bạn chỉ có thể ngửi thấy một số mùi đặc trưng trên cơ thể người ấy, còn người khác thì không, thậm chí bản thân người ấy cũng chẳng nhận ra.

Vừa tìm kiếm xong, câu “Thôi tiêu rồi” trong lòng Lâm Ấu Tân lại được nhấn mạnh. 

Cô cảm thấy lòng mình rối như tơ vò.

Cô một tay vén mớ tóc quấn quanh cổ lên gối, lưng cô lập tức cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Nhìn lên trần nhà, cô chợt nhớ đến một chi tiết mà Khúc Tĩnh Đồng đã kể thêm cho cô trước khi rời phòng, một đoạn chuyện mà trước đây cô không hề hay biết.

Khúc Tĩnh Đồng: “Em có còn nhớ lần chúng ta đi trượt tuyết ở Cảnh Bình không? Ngày chuẩn bị về, Tiểu Ninh nói muốn đi ăn cá ngừ vây xanh ở khách sạn ấy. Giữa lúc đang ăn, quản lý nhà hàng bỗng vội vàng gọi chị ra ngoài, nói rằng anh ấy đã mắc một sai lầm.”

Câu chuyện đột ngột chuyển hướng, Lâm Ấu Tân nhất thời ngẩn người. Chẳng phải đang nói chuyện tình cảm sao, sao lại nhảy sang chuyện của quản lý nhà hàng rồi?

Lâm Ấu Tân do dự hỏi: “Chuyện sai trái gì cơ? Chuyện đó thì liên quan gì đến chúng ta?”

“Nếu không liên quan thì chị đâu có nói với em làm gì.”

Khúc Tĩnh Đồng vừa v**t v* Đậu Miêu trong lòng, vừa mang vẻ mặt hóng chuyện: “Hôm đầu tiên chúng ta đến, mọi người đều dùng bữa trong phòng mình. Bữa ăn trong phòng em là do Chu Bẩm Sơn gọi, và vị quản lý nhà hàng đó nói rằng, lúc ấy anh ta đã buột miệng gọi anh ấy là ‘anh Lương’.”

“Chị nói gì cơ?!” Lâm Ấu Tân kinh ngạc đến mức đứng phắt dậy khỏi ghế sofa.

Khúc Tĩnh Đồng cũng thấy ái ngại, thậm chí có thể hiểu được cảm giác của Lâm Ấu Tân: “Em gái, phải là người đàn ông có thân phận như thế nào, có mối quan hệ thân thiết với em ra sao mới có thể được biết đến tên tuổi ở căn hộ quen thuộc của em? Em thử đoán xem, khi Chu Bẩm Sơn đứng trong căn phòng có thể là tổ ấm của em và người khác, anh ấy đã có tâm trạng gì? Anh ấy và lòng tự tôn của mình sẽ đối mặt với chuyện này ra sao? Nếu đổi lại là em, em sẽ làm thế nào?”

Đổi lại là cô?

Với tính cách của cô, nếu bị người chồng mới cưới dẫn đến căn hộ từng là nơi hẹn hò của người ta với người yêu cũ để ở một đêm, lại còn bị nhân viên khách sạn gọi là “cô X”, có lẽ cô sẽ giận đến mức lật bàn và ly hôn ngay lập tức.

Thế mà Chu Bẩm Sơn lại có thể chịu đựng được sao?

Lâm Ấu Tân thấy lòng nhói lên, gần như không dám nghĩ đến tâm trạng của anh trong hai ngày đó.

Khúc Tĩnh Đồng nói: “Chị đoán, nếu là bất cứ ai khác, có lẽ sẽ không vui hoặc bỏ đi ngay lập tức, vì người không biết sự thật sẽ cảm thấy không được tôn trọng, thậm chí là bị xúc p

hạm. Nhưng Chu Bẩm Sơn thì không. Anh ấy vẫn bình tĩnh chơi với em hai ngày, còn mời chúng ta ăn cơm, thu xếp mối quan hệ với bạn bè hai bên. Ngày hôm sau, anh ấy ôm em trượt tuyết hết lần này đến lần khác, chỉ để dỗ em vui.”

Mặc dù Khúc Tĩnh Đồng cũng cảm thấy, hành vi của Chu Bẩm Sơn không hoàn toàn phù hợp với thực tế của một cuộc hôn nhân chỉ sau hai tháng gặp mặt, nhưng nó đủ để chứng minh anh thật lòng thích Lâm Ấu Tân.

Biết đâu anh là một người dễ sa vào lưới tình thì sao?

Nụ hôn trên đường về cũng có thể cho thấy, có lẽ cây sắt đã nở hoa, những lần chạm và thân mật không kiềm chế được chính là biểu hiện của tình yêu cháy bỏng. Mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Cũng chẳng có ai quy định, một tình yêu chớm nở không thể là tình yêu đích thực.

“Em gái à, thích một người không phải là chuyện đáng phải sợ hãi.”

“Ít nhất bây giờ, Chu Bẩm Sơn trân trọng và chân thành với em. Đừng sợ, cứ để mọi chuyện tự nhiên thôi.”

Khúc Tĩnh Đồng đưa ra lời chẩn đoán cuối cùng.

Đầu óc Lâm Ấu Tân rối bời, cô cứ thế mang theo bốn chữ chân ngôn kia về phòng, vừa mở cửa đã đụng phải Chu Bẩm Sơn đang say mèm.

Anh dường như có một cách hiểu riêng, cố chấp canh giữ cô. Anh cố chấp ngủ dưới sàn nhà, cố chấp nói rằng mình đã có một giấc mơ đẹp.

Lâm Ấu Tân bực mình, không cãi lại được, đành phải đẩy anh đi tắm trước rồi lên giường ngủ.

Và giờ đây, trong đêm tĩnh lặng như nước, cô quay đầu lại, nhìn chiếc còng tay thịt người đang siết chặt trên cổ tay trái và người nằm bên cạnh, bỗng nhiên cô thấy có chút buồn cười.

Đến bước này rồi, hình như cô cũng chẳng còn cách nào khác.

/

Khi Chu Bẩm Sơn tỉnh giấc, anh thấy người đang say giấc nồng bên cạnh mình.

Cô không gối đầu, chỉ cuộn tròn lại thành một khối nhỏ xíu bên cạnh anh, một cánh tay còn bị anh vòng qua giữ lấy, trông có vẻ ngủ không thoải mái chút nào.

Anh không phải người uống rượu xong là mất trí nhớ, mọi chuyện đã xảy ra anh đều nhớ rất rõ ràng. Từ lời Trình Hạo nói “thích”, cho đến Lâm Ấu Tân nói “đang rất rối bời, cần suy nghĩ”, rồi chuyện anh cứ nấn ná không chịu đi. Khi Ấu Tân cho anh lên giường nằm, anh lại được đà lấn tới, giữ chặt tay cô suốt cả đêm không buông…

Chu Bẩm Sơn nhắm mắt lại, nghĩ đến từng chuyện từng chuyện một, lòng chợt nản lòng như tro tàn.

Không có kẻ nào đê hèn hơn anh nữa.

Cô đã nói rõ muốn có không gian riêng để suy nghĩ, vậy mà anh vẫn cố tình ở lại. Lâm Ấu Tân sẽ không thích anh đâu.

Tâm trí anh bay bổng, tự phán xét mình xuống tận mười tám tầng địa ngục, cho đến khi bên tai bỗng vang lên tiếng rên khẽ, nghe có vẻ hơi khó chịu.

Anh lập tức cúi xuống, chỉ thấy Lâm Ấu Tân đang khó khăn cử động cánh tay trái của mình.

Gương mặt cô nhăn lại, đôi mắt ngái ngủ cố gắng lắm vẫn không mở được. Cô chỉ dùng tay phải mò mẫm đấm vào bả vai trái của mình.

Có vẻ là bị chèn ép đến tê dại rồi…

Lòng Chu Bẩm Sơn lại càng trĩu nặng hơn, anh đỡ cô nằm ngửa lại, ôn tồn nói: “Tay bị tê rồi, em đừng cử động, để anh xoa bóp giúp em.”

Lâm Ấu Tân cả đêm không ngủ ngon, giờ đầu óc vẫn còn quay cuồng. Cô chỉ nghe láng máng có người đang nói bên tai, sau đó là cảm giác như có hàng ngàn mũi kim châm chích ở cánh tay trái, cảm giác đó dần dần tan biến dưới những cái xoa bóp của anh.

Không biết đã chợp mắt được mấy phút, cô từ từ mở mắt ra, thấy Chu Bẩm Sơn đang nhìn mình với vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa tha 

thiết, ánh mắt nóng rực.

“…Anh sao thế?”

Vừa mở mắt ra đã bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Ấu Tân theo phản xạ lùi người lại một chút.

Vẫn chưa tỉnh rượu sao? Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn cô?

Thấy hành động rụt rè của cô, cơ thể Chu Bẩm Sơn hơi cứng lại, im lặng một lát rồi từ từ đứng dậy: “Không có gì, anh đi vệ sinh cá nhân đây.”

Chu Bẩm Sơn bước vào phòng tắm, mới thấy bộ đồ vệ sinh cá nhân của mình không biết từ lúc nào đã được mang lên đây. Anh hồi tưởng lại một chút, có lẽ là tối qua, anh không chịu đi, Lâm Ấu Tân đành phải xuống dưới lấy đồ dùng cá nhân của anh.

“…”

Anh cầm bàn chải, kem đánh răng lên, im lặng đánh rửa, cố gắng quên đi những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Không lâu sau, phía sau vang lên tiếng bước chân, là Lâm Ấu Tân đang lê bước tới, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ đứng cùng hàng với anh, cũng bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Hai người nhìn nhau, không ai nói gì.

Ở vị trí của mỗi người, không ai muốn nhắc lại chuyện của ngày hôm qua.

Người trưởng thành đều có một sự ăn ý cơ bản. Vì Lâm Ấu Tân không tỏ ra không vui, điều đó chứng tỏ những chuyện trước đó đã được bỏ qua.

“Hôm nay có kế hoạch gì không?”

Khi đã vệ sinh cá nhân xong và chuẩn bị thay đồ, Chu Bẩm Sơn đứng phía sau hỏi cô.

Mấy ngày về Hải Thành ăn Tết này, anh hoàn toàn không có kế hoạch gì, mọi thứ đều do cô sắp xếp.

Lâm Ấu Tân quay lưng về phía anh tìm quần áo, không hiểu sao cảm thấy sự hiện diện của anh hôm nay có phần quá mạnh mẽ, quá nồng nhiệt.

“…Sáng nay đưa Đậu Miêu đi biển, còn buổi chiều… anh muốn đi đâu?”

Hai ngày nay, Chu Bẩm Sơn đã tìm hiểu quanh đây, biết có một khu chợ đêm ven biển rất nhộn nhịp, bán nhiều đặc sản địa phương, đồ ăn và đồ thủ công. Anh vẫn luôn muốn đưa cô đến đó nhưng chưa có dịp.

“Có một khu chợ đêm ven biển, em có muốn đến đó không?”

Anh dò hỏi.

“Được thôi.” Lâm Ấu Tân quay người lại, trên tay cầm một chiếc váy hai dây màu tím nhạt. Cô ngước mắt lên nhìn anh, trong ánh mắt vô tình có thêm vài phần lưu luyến dịu dàng khó nhận ra.

“Anh đưa em đi đâu cũng được.”

Chu Bẩm Sơn nín thở, yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, tim bỗng đập nhanh hơn: “Vậy buổi chiều anh đưa em đi, chỉ có anh và em thôi.”

Lâm Ấu Tân nhìn đi nơi khác, khẽ gật đầu: “Dạ…..”

Không gian giữa hai người lại trở về yên tĩnh.

Giống như có một lớp màng mỏng sắp rách, đang bao phủ giữa hai người. Cả hai đều nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, mỗi lúc một lớn hơn.

Lâm Ấu Tân cảm thấy hơi khó thở.

Rõ ràng hôm qua Khúc Tĩnh Đồng nói Trình Hạo đã nói chuyện với anh rồi, lẽ nào bây giờ anh không muốn nói gì, cũng không có câu hỏi nào muốn hỏi cô sao?

Nếu anh hỏi, cô nhất định sẽ nói là có.

Chu Bẩm Sơn cụp mắt nhìn cô, cũng đau khổ không kém.

Từ tối qua anh đã muốn hỏi cô, hai tháng qua khi ở bên anh, cô có chút nào thích anh không.

Nhưng anh chỉ dám say mèm, coi đó như một giấc mơ đẹp.

Hôm qua Trình Hạo nói: “Một cô gái nhỏ bận rộn vì cậu như thế, không phải là thích thì là gì? Sao cậu lại không có một chút tự tin nào của một người đàn ông thế?”

Trình Hạo hỏi đúng trọng tâm nỗi lòng của anh.

Anh thực sự không có sự tự tin đó.

Hơn nữa, Trình Hạo không biết Lâm Ấu Tân tốt đến mức nào, không biết cô ấy đồng cảm, thương xót một người đáng thương như thế nào. Những điều tốt đẹp đó khiến anh không thể phân biệt được, đó là tình yêu hay chỉ là sự đáp lại công bằng cho những điều tốt đẹp anh dành cho cô.

Anh đã quen đơn phương cô mà không ôm bất kỳ hy vọng nào.

Nếu anh hỏi và thấy ánh mắt xin lỗi đầy áy náy của cô, thì anh thà không hỏi còn hơn.

Anh đã phá hỏng sự bất ngờ trên hòn đảo mà cô đã chuẩn bị, anh không muốn mắc thêm sai lầm nữa.

Trong lúc Chu Bẩm Sơn im lặng nhìn cô, Lâm Ấu Tân cũng đang nhìn vào đôi mắt anh.

Trong đó dường như lắng đọng rất nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng cô không thể nào hiểu rõ được.

Khi cô đang định nói gì đó, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Ngoài cửa là Khúc Tĩnh Đồng bế Đậu Miêu đến gọi.

“Em gái, hai em đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta chuẩn bị đi biển rồi.”

“Dì, nhỏ ơi! Hai người ngủ dậy chưa ạ?”

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đậu Miêu, Lâm Ấu Tân không kìm được mỉm cười, vươn tay kéo vạt áo ngủ của anh, khẽ lay lay: “Thay đồ đi anh.”

Mọi chuyện để sau này nói cũng được.

Dù sao thì cô còn rất nhiều thời gian.

Ngày mùng một Tết theo thông lệ là chúc Tết, sau khi chúc Tết xong, xe do Khúc Tĩnh Đồng đã chuẩn bị sẵn đang đợi ở cổng.

Đậu Miêu đã mong được chơi đùa với nước từ lâu, vừa ra đến bãi biển đã chạy nhảy khắp nơi. Vài người lớn phải đi theo cậu nhóc suốt cả buổi sáng.

Buổi trưa, mọi người đến một nhà hàng gần đó ăn cơm. Khúc Tĩnh Đồng lo rằng buổi sáng mọi người chưa chơi đã, bèn hỏi xem buổi chiều có kế hoạch gì không, mọi người có thể đi cùng nhau, còn Đậu Miêu thì đưa về cho bảo mẫu.

Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn đồng thời im lặng.

Chu Bẩm Sơn không đổi sắc mặt: “Tôi và Ấu Tân chưa ngủ ngon, nên về ngủ bù.”

Lâm Ấu Tân phụ họa: “…Ừm.”

Mọi người trên bàn ăn đều dừng đũa, nhìn nhau, rồi nhanh chóng nhìn nhau cười đầy ẩn ý. Trừ Lâm Giới Bình, sắc mặt ông không được tốt lắm, trông có vẻ xót cháu gái.

Thế là sau khi ăn xong, Chu Tái Niên lập tức kéo Chu Bẩm Sơn ra một góc, kín đáo nhắc nhở anh: “Con phải biết kiềm chế, Ấu Tân chân tay nhỏ nhắn, lại nhỏ hơn cháu vài tuổi, làm sao so được với người ngày nào cũng tập gym như con chứ? Nếu làm Ấu Tân bị thương, ông nội Lâm sẽ không vui đâu!”

Chu Bẩm Sơn lúc đầu không hiểu gì, nghe một lúc thì nhanh chóng hiểu ra. Anh liếc nhìn về phía Lâm Ấu Tân, ho nhẹ một tiếng: “Con biết rồi, sau này con sẽ chú ý.”

Nhóm Khúc Tĩnh Đồng quyết định đi du ngoạn quanh đảo vào buổi chiều, để lại một chiếc xe cho họ lái về ngủ bù.

“Ông nội kéo anh ra nói gì thế?”

Lên xe, Lâm Ấu Tân thắt dây an toàn trước.

Khúc Tĩnh Đồng để lại cho họ một chiếc xe mui trần. Chu Bẩm Sơn bước lên ghế lái chính, nghe cô hỏi thì quay đầu sang nhìn cô, thành thật nói: “Ông bảo anh phải biết kiềm chế, phải quan tâm đến em nhiều hơn.”

Tay Lâm Ấu Tân khựng lại, im lặng vài giây, rồi ngước lên nhìn anh, vừa xấu hổ vừa khó hiểu: “Sao anh lại đi nói chuyện này với ông chứ!”

“Anh không có nói.” Chu Bẩm Sơn bất lực cười khẽ: “Lúc ăn cơm anh lỡ lời, nên họ hiểu lầm rồi.”

Lâm Ấu Tân cau mày hồi tưởng, lập tức hiểu ra.

…Thôi được rồi, đúng là hơi dễ gây hiểu lầm thật.

“Thế anh trả lời thế nào?” Cô tò mò.

Hôm nay cô phối cho Chu Bẩm Sơn một chiếc áo sơ mi lụa tơ tằm màu tím nhạt có hoa văn tối màu, cùng tông với chiếc váy của cô. Giờ anh đeo kính râm và lái chiếc xe mui trần, toát lên một vẻ nam thần lạ lùng. Cô không kìm được, lại gần anh hơn một chút.

Đã lâu lắm rồi hai người mới có cuộc trò chuyện thoải mái như vậy. Nhận thấy cô đang tiến lại gần, Chu Bẩm Sơn một tay lái vô lăng, tay còn lại xoa xoa gáy cô, trêu chọc: “Anh nói anh không làm được.”

“Chu Bẩm Sơn! Đồ b**n th**!”

Chu Bẩm Sơn cất tiếng cười sảng khoái nhất trong mấy ngày gần đây.

Một lúc lâu sau, chiếc xe đã đi được một đoạn đường khá xa, Lâm Ấu Tân mới khẽ nói, như là nói cho chính mình nghe: “Em cũng không làm được.”

“Là cái loại… yêu thích anh ấy.”

Bình Luận (0)
Comment