Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 5

Edit: Mỳ

Lâm Ấu Tân vốn dĩ là người sống theo cảm xúc.

Tất cả mọi chuyện, từ yêu đương, diễn kịch, cho đến những quyết định quan trọng của cuộc đời, cô đều làm theo tiếng gọi của trái tim.

Khúc Tĩnh Đồng từng vô cùng ngưỡng mộ cá tính “trời có sập xuống thì cảm xúc của tôi vẫn là quan trọng nhất” này của cô. Cô cũng từng thử bắt chước, nhưng những kinh nghiệm đau thương đã cho Khúc Tĩnh Đồng một bài học đắt giá.

Có những chuyện chỉ những người như Lâm Ấu Tân mới làm được. Mà đôi khi có những hậu quả chỉ những người như cô mới có thể gánh nổi.

Gần đây, Lâm Ấu Tân không còn bị áp lực chuyện hẹn hò, mỗi ngày cô cùng Từ Trừng Ninh đến quán bar chơi tới khuya mới về. Cô gọi đó là đi quẩy trả thù.

Lâm Giới Bình đã tạo một nhóm chat riêng cho cô và Chu Bẩm Sơn. Ông nói rằng sắp tới là kỷ niệm ngày ông và Chu Tái Niên nhập ngũ, muốn tổ chức một bữa tiệc riêng tư vừa phải. Ông hỏi hai người họ có rảnh để giúp chuẩn bị không.

Từ ngày kết bạn trên WeChat, Chu Bẩm Sơn chưa từng chủ động nói chuyện với cô. Ấy thế nhưng lần này, anh lại bất ngờ lên tiếng: [Để con xem sắp xếp thời gian xem sao ạ.]

Lâm Ấu Tân thì không ngây thơ như Chu Bẩm Sơn được.

Cô chỉ mất vài giây để nắm bắt ý định của hai ông. Lâm Ấu Tân lập tức liên hệ với Từ Trừng Ninh, nhờ cô ấy gửi danh thiếp của người tổ chức sinh nhật cho ông nội cô năm ngoái.

Sau khi kết bạn Wechat, cô thêm thẳng người đó vào nhóm chat.

Lâm Ấu Tân: [Ông nội Lâm, ông nội Chu, con sẵn sàng giúp ạ! Chỉ là dạo này con có hô bận thôi! Đây là chuyên gia bạn con giới thiệu, hai ông cứ tin tưởng mà bàn giao công việc ạ!]

Sau đó, cô nhắn cho Chu Bẩm Sơn: [Anh Chu, người này có nhiều kinh nghiệm lắm đó. Dạo gần đây em có hơi bận một chút, mình cùng làm việc với cô ấy nhé?]

Chu Tái Niên vừa đọc tin nhắn đã thấy khó chịu. Rõ ràng là con bé nhà họ Lâm này không muốn tiếp tục tiếp xúc với Chu Bẩm Sơn nhà ông nữa rồi.

Ông vội vàng hỏi Chu Bẩm Sơn về bữa tối hôm đó hai đứa nói chuyện lâu như vậy, có phải là anh đã làm gì khiến cho cô phật lòng hay không?

Khi nhận được tin nhắn, Chu Bẩm Sơn vẫn đang trong cuộc họp.

Từ ngày lên chức phó khoa, anh cứ xoay như chong chóng với bao nhiêu việc không tên. Vừa mấy hôm trước, anh mới nhận thêm hai thực tập sinh để hướng dẫn, bận đến mức chẳng có thời gian nghỉ ngơi. Hôm qua thì bàn bạc kế hoạch doanh thu với trưởng khoa và bí thư, hôm nay lại tiếp tục một buổi hội chẩn liên khoa, họp với khoa Ngoại Lồng Ngực.

Anh lén nhìn điện thoại, thấy thông báo của Lâm Ấu Tân, rồi mới đọc tin nhắn của Chu Tái Niên.

Làm gì cho cô phật lòng sao?

Chu Bẩm Sơn bật cười, làm sao anh có thể đắc tội với cô được chứ?

“Phó Khoa Chu, liệu chúng ta có thể phẫu thuật cho bệnh nhân mà không cần mở lồng ngực không?” 

Bạch Tri Đường đứng bên cạnh, khẽ gõ lên bàn nhắc nhớ anh.

Anh đưa tay xoa nhẹ thái dương, tạm thời úp điện thoại xuống, tập trung trở lại vào công việc.

/

Lâm Ấu Tân gửi tin nhắn xong là chẳng bận tâm gì đến nhóm chat nữa.

Sau nửa tháng ròng rã, đoàn kịch của Cố Tân Bình đã sàng lọc hơn ba mươi diễn viên trẻ. Cuối cùng cũng tìm ra nam chính cho vở kịch “Khổ Nhĩ”.

Ngoài những cái tên được nhà đầu tư tiến cử, vai nam chính bản B đã được giao cho Hạ Triệu Kinh, người do chính cô đề cử. Hôm nay cũng là buổi tập đầu tiên.

Vừa nhìn thấy Hạ Triệu Kinh tại buổi tập, Tiểu Mãn – người phụ trách hậu trường – đã không ngừng cảm thán, rồi ríu rít ghé tai nói nhỏ với Từ Trừng Ninh: “Cậu công nhận không, mắt nhìn của chị Lâm thật sự quá đỉnh. Trong video phỏng vấn không thấy rõ, chứ ở ngoài đời, anh chàng này đẹp trai đến lạ lùng, nhìn cứ như anh Lương ấy!”

Sau khi tuyển chọn diễn viên trên toàn quốc, họ đã nhận được hàng trăm hồ sơ. Trải qua nhiều vòng sàng lọc, từ hơn ba mươi ứng viên, cuối cùng họ đã quyết định chọn Hạ Triệu Kinh.

Cậu là sinh viên tốt nghiệp từ Học viện Nghệ thuật Bắc Kinh, là người con của vùng đất Bắc Kinh này luôn. Cậu có vẻ ngoài cao ráo, dáng người chuẩn chỉnh cùng với chiều cao 1m85. Mái tóc lãng tử và cả cơ bắp rắn rỏi như được điêu khắc, cộng thêm sự bốc đồng của tuổi trẻ, cậu tỏa ra một khí chất bất cần đầy sức sống.

Tay cầm bình trà hoa quả, ánh mắt của Từ Trừng Ninh lướt qua chàng trai đang nói chuyện cách đó không xa, không khỏi thốt lên. Quả thật, anh chàng có nét gì đó rất giống người kia.

Vừa lúc đó, một diễn viên nam khác trong đoàn đi ngang qua, buông lời mỉa mai: “Không phải chỉ là tìm một người giống người xưa thôi sao? Đây là đóng phim chứ có phải hẹn hò đâu mà chọn một tên ngây ngô như vậy, đúng là chỉ có cô ta mới làm thế.”

Lời nói đó khiến Từ Trừng Ninh khẽ nhíu mày: “Thí Hàn, cậu nên biết giữ thể diện một chút đi. Không được chọn thì thôi, đừng nói những lời chua ngoa như vậy. Ấu Tân không phải là người không phân biệt được chuyện công hay tư.”

Đợt tuyển chọn diễn viên lần này, ngay cả những diễn viên kỳ cựu trong đoàn cũng đã cố gắng ứng tuyển nhưng không ai đủ điều kiện cả.

Là một trong những nhà đầu tư của vở kịch, Lâm Ấu Tân có quyền tham gia chọn diễn viên nhưng không phải là người duy nhất có thể quyết định. Quyền lực tối thượng vẫn thuộc về Cố Tân Bình, nên chuyện này thực sự không thể trách cô.

Thế nhưng Thí Hàn lại khẽ khàng cười nhạt một tiếng: “Thôi đi. Cô tiểu thư nhà ta bị người ta đùa giỡn suốt cả tám năm trời mà vẫn không cưới được, giờ lại muốn tìm người thay thế. Đúng là con nhà giàu mà, mắc gì cứ si tình thế cơ chứ.”

Con người này cố chấp đến mức đáng sợ.

Từ Trừng Ninh lười tranh cãi với anh ta, quay người bước đi.

“Cậu cảm thấy hợp tác với Tiểu Hạ thế nào?”

Hạ Triệu Kinh chỉ giới thiệu sơ qua về bản thân rồi đi luyện tập. Lâm Ấu Tân và Từ Trừng Ninh cùng nhau vào phòng trà tán gẫu, Từ Trừng Ninh tiện miệng hỏi một câu.

“Không phải cậu đã thấy hết rồi sao? Kịch bản thì ổn, buổi sáng tập không mắc lỗi, cách ngắt nghỉ, cao độ có hơi non một chút nhưng sau khi được chỉ dẫn đã điều chỉnh rất tốt rồi mà.”

Lúc tập luyện, Lâm Ấu Tân để mặt mộc, mặc đồ thể thao, tóc búi lộn xộn trên đầu, còn quấn một chiếc băng đô len màu be. Thoạt nhìn, cô trông như một nữ sinh đôi mươi. Nhưng khi cô nghiêm túc làm việc, ai cũng biết cô là một tay lão luyện.

“Ừm, cậu phải dẫn dắt cậu nhóc ấy nhiều vào, đừng để vở kịch thất bại. Có rất nhiều người phải sống nhờ vào nó đấy.”

Kịch nói là một loại hình nghệ thuật cao quý. Nghe có vẻ hàn lâm như đỉnh cao nghệ thuật của diễn viên hay nơi mạ vàng tên tuổi cho diễn viên lưu lượng. Ấy thế nhưng thực chất nó là một con quái vật nuốt tiền, chẳng lời được bao nhiêu mà còn phải bù lỗ nữa kìa.

Đặc biệt là trong thời gian tập kịch, thu nhập của mỗi người hầu như là số âm, vì không có thời gian để làm thêm việc khác.

Lâm Ấu Tân không thiếu tiền, nhưng điều đó không có nghĩa là những diễn viên khác cũng vậy.

Cô gật đầu và trấn an Từ Trừng Ninh: “Gừng càng già càng cay, truyền lại lửa nghề thì cậu cứ yên tâm tin vào tớ đi.”

Vì có người mới đến nên cả ngày hôm đó, không khí ở phòng tập luyện lúc nào cũng sôi sục. Để chào đón Hạ Triệu Kinh và những diễn viên mới khác, mấy người trong nhóm vốn thích chơi bời đã rủ nhau đi bar ngay cả khi chưa đến giờ tan ca.

Cố Tân Bình là một con người siêu cấp hướng nội, dĩ nhiên là sẽ không tham gia. Ông ta cuộn mình trong phòng nghe nhìn tối tăm nhất của đoàn kịch mà không chịu ra ngoài. Tuy nhiên, ông cũng trích một khoản tiền nhỏ cho Tiểu Mãn, bảo cô ấy tổ chức một buổi tiệc thật hoành tráng.

Khi Tiểu Mãn hỏi Lâm Ấu Tân có đi không, cô gật đầu không chút do dự. Dạo này, thời gian rảnh của cô đều bị các buổi xem mắt chiếm trọn, nên bây giờ cô chỉ muốn được thoải mái.

Lúc Lâm Giới Bình gọi đến, cô vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ. Chiếc siêu xe hôm nay cô đi chỉ có một ghế phụ. Hạ Triệu Kinh cũng có ý định ngồi lên, nhưng Từ Trừng Ninh đã nhanh hơn một bước, kéo cửa xe và cười hì hì: “c* em, chị xin lỗi nhé. Ghế phụ của chị Lâm cưng không chở đàn ông đâu nè.”

Hạ Triệu Kinh bối rối, gãi mũi rồi quay sang ngồi xe của Tô Thanh Hà.

Lâm Ấu Tân mở điện thoại trên xe, tiếng ông nội vang lên đầy vẻ giận dữ: “Lâm Ấu Tân, con đang làm gì thế hả? Chu Bẩm Sơn tốt như vậy mà không gặp, con lại đi tăm tia đàn ông khác? Con có còn chút liêm sỉ nào của con gái nữa không?”

Lâm Ấu Tân liếc nhìn Từ Trừng Ninh đầy vẻ ai oán, trong lòng bất mãn: “Con tăm tia đàn ông nào chứ? Tiểu Ninh đã nói không cho cậu nhóc ấy lên xe rồi mà.”

“Ông mặc kệ con nói gì! Mấy tin nhắn trong nhóm là sao hả? Chu Bẩm Sơn bận như vậy mà còn dành thời gian được, con quăng vào mặt ông một câu ‘con bận’ là có ý gì? Con đang muốn vả mặt ông hay vả mặt ông nội Chu hả?”

“Chu Bẩm Sơn đã đắc tội gì với con mà con lại tránh mặt thằng bé như tránh tà, ngay cả lễ phép và phép tắc tối thiểu cũng không có? Con có còn ra dáng người nhà họ Lâm nữa không! Bố con mất rồi, có phải là con thấy không ai dạy dỗ được con nữa không?”

Không gian bên trong chiếc siêu xe vốn nhỏ, lại thêm tiếng ông nội vang như tiếng chuông đồng, khiến cho một người ngoài như Từ Trừng Ninh ngại ngùng đến mức không biết phải làm sao, chỉ dám dán lưng vào ghế, không dám nhúc nhích.

Nhắc đến bố, Lâm Ấu Tân vừa giận vừa tủi thân: “Sao lại lôi cả chuyện lễ phép vào đây? Con không có ý định tiến xa với anh Chu mà, chẳng lẽ ông muốn con phải lừa dối anh ấy sao? Nói rõ ràng ngay từ đầu chẳng phải tốt hơn sao ạ?”

Lâm Giới Bình căm ghét cái tính tùy hứng của cô cháu gái mình nhất, càng tức giận hơn: “Con không có ý với Chu Bẩm Sơn? Vậy con có ý với ai? Xem mắt nhiều như vậy, con có từng có ý với ai không? Đừng nói với ông là con vẫn còn tơ tưởng đến thằng nhóc Lương Tiêu Thụ kia!”

Từ sau khi cô và Lương Tiêu Thụ chia tay vào đầu năm, hầu như không ai dám nhắc đến ba chữ này trước mặt cô. Đó chẳng khác gì cái vảy ngược của một nàng công chúa.

Nhưng người khác thì không dám, còn ông nội cô thì dám. Hơn nữa, ông còn nói thẳng toẹt ra, nhói đến tận xương tủy.

“Ông nội, ông có thể đừng nhắc lại chuyện cũ được không? Chuyện này thì liên quan gì đến anh ấy đâu!”

“Không liên quan sao?” Lâm Giới Bình cười lạnh một tiếng vì giận: “Tốt nhất là không còn tí liên quan nào nữa!”

“Ngày xưa nhà họ Lâm mình đã hạ mình cầu xin nó cưới con, thậm chí không bắt nó ở rể. Con cái sinh ra cũng mang họ Lương, vậy mà nó có chịu không? Vẫn dứt áo ra đi để làm ngôi sao điện ảnh. Từ mười tám đến hai mươi sáu tuổi, tám năm thanh xuân của con đổ sông đổ bể, cuối cùng nhận được kết quả như vậy. Ông nói cho con biết, chỉ vì điều này, cả đời này con và nó đừng hòng quay lại. Trừ phi ông chết, nếu không con đừng mơ đến chuyện ở bên nó!”

Cuộc nói chuyện đã đi quá xa, không còn chút bóng dáng của “Chu Bẩm Sơn” ở đây nữa.

Nửa sau cuộc gọi, Lâm Ấu Tân chỉ im lặng. Cô lắng nghe với vẻ mặt thờ ơ, cho đến khi điện thoại “bụp” một tiếng bị ngắt đi.

Không gian trong xe tràn ngập sự im lặng kỳ lạ và ngượng nghịu, thỉnh thoảng vang lên hai tiếng hít thở khe khẽ. Từ Trừng Ninh không cần quay đầu cũng biết Lâm Ấu Tân đang nghiêng đầu lau nước mắt.

Cô không phải là người hay khóc, đặc biệt là từ khi không còn bố mẹ bên cạnh. Quy tắc sống lớn nhất của cô là phải sống thật vui vẻ, xứng đáng với lời dặn cuối cùng của bố.

Từ Trừng Ninh không phải kiểu người giỏi an ủi, cô ấychỉ bảo Lâm Ấu Tân tấp xe vào lề rồi mình đổi sang ghế lái. Với tình trạng này, cô không thể nào lái xe được nữa.

Giữa hai người họ chẳng cần nói gì nhiều. Đêm nay, quán bar chắc chắn là sân khấu của Lâm Ấu Tân. Đầu tiên, cô uống vài ly Bloody Mary(1), rồi vào sàn nhảy. Trên người chỉ có một chiếc váy hai dây màu trắng ngọc trai, uốn lượn đầy phóng túng và lười biếng.

Ông chủ của quán bar Nuber tên Thôi Hàn, là bạn của Từ Trừng Ninh. Anh ta đã gọi vài nhân viên pha chế đến để ý và chăm sóc riêng cho Lâm Ấu Tân.

Cũng nhờ mấy nhân viên pha chế đó, ngoài Từ Trừng Ninh ra thì không ai có thể lại gần được cô được hết cả.

Khi rời khỏi quán bar, Lâm Ấu Tân không về biệt thự Gia Nam mà về thẳng căn hộ của mình.

Hai ngày sau đó, cô bị đau đầu dữ dội và khó chịu, thế nhưng không gọi lại cho ông nội lấy một lần.

/

Chỉ chưa đầy hai ngày, chuyện Lâm Ấu Tân và Lâm Giới Bình cãi nhau to đã đến tai Chu Tái Niên, bởi chính ông Lâm đã đích thân đến xin lỗi. Dĩ nhiên, tin tức này cũng nhanh chóng lan truyền đến cả Chu Bẩm Sơn nữa.

Chu Tái Niên đã suy nghĩ suốt mấy ngày, cuối cùng vẫn thấy Lâm Ấu Tân quá trẻ con và tùy hứng. Ông đã ngầm điều tra và biết rằng thời gian qua cô đã đi xem mắt rất nhiều, nhưng chẳng có mối nào bền lâu. Có lẽ cô vẫn còn quá ham chơi.

Thật ra, nếu không phải vì Chu Bẩm Sơn đã lớn tuổi, ngay từ đầu ông sẽ không bao giờ để mắt đến một cô gái mồ côi cha mẹ như vậy.

Càng nghĩ, Chu Tái Niên càng thấy bực bội. Ông hậm hực nói: “Nhà họ Chu tìm con dâu, vẫn phải ưu tiên sự chín chắn, đoan trang, dịu dàng, hiền thục. Lâm Ấu Tân quá nhiều tính cách phản nghịch, không phù hợp để làm dâu. Về sau chuyện sinh con nối dõi cũng là cả một vấn đề. Thôi, bỏ đi.”

Chu Bẩm Sơn ngồi một bên bỗng khẽ cười: “Nhà mình có phải hoàng tộc đâu mà phải lo chuyện nối dõi tông đường? Vả lại, chẳng lẽ con có thể nhìn trúng người ta, còn người ta thì không được phép không nhìn trúng con à?”

Chu Tái Niên khựng tay lại, sắc mặt đột ngột biến đổi, ông túm lấy trọng điểm: “Lời nói đó của con có ý gì?”

Từ khi Chu Tái Niên gọi về từ bệnh viện, Chu Bẩm Sơn vẫn luôn im lặng. Anh cứ tưởng có chuyện gì kinh thiên động địa, hóa ra chỉ là chuyện Lâm Ấu Tân không muốn kết hôn với anh.

Chuyện đó quá đỗi hiển nhiên. Cô vốn dĩ đã chẳng thích anh từ đầu, vậy thì làm sao có thể muốn gả cho anh được đây?

“Con không có ý gì cả.”

Lắng nghe câu chuyện như một trò hề, Chu Bẩm Sơn cảm thấy lòng mình lạnh đi. Anh không muốn ở lại nơi này thêm một phút giây nào nữa.

“Con cũng không phải là người đàn ông hoàn hảo gì, chỉ là một bác sĩ bình thường luôn bận rộn với công việc, tính tình lại nhạt nhẽo, còn lớn hơn em ấy những năm tuổi. Ấu Tân không chấp nhận là điều dễ hiểu thôi mà. Ông không cần phải đứng trên cao mà nói nặng lời với một cô gái trẻ như vậy đâu.”

Chu Tái Niên nhìn cháu trai mình với vẻ hoảng hốt: “Ông nói nặng lời cái gì? Con có bị mất trí rồi không đấy?”

Chu Bẩm Sơn không nói thêm lời nào, cầm lấy áo khoác: “Con phải về bệnh viện. Chiều nay con còn phải khám bệnh.”

“Thằng nhóc này, con nói cho ông rõ ràng! Rốt cuộc con có muốn con bé không, nói cho ông nghe, ông sẽ giúp con!”

Chu Bẩm Sơn khựng lại một thoáng, nhưng rồi vẫn bước đi.

Chỉ cần cô được hạnh phúc.

Còn việc anh có được cô hay không, đã không còn quan trọng nữa rồi.

Lời tác giả: 

Chu Bẩm Sơn: Vợ tôi bị mắng thì tôi cũng tự mắng chính mình một trận vậy.

Chú thích:

Bloody Mary: Bloody Mary là một trong những loại cocktail cổ điển, bên cạnh Martini, Margarita hay Negroni. Một số Bartender chuyên nghiệp còn sáng tạo nên nhiều biến thể khác của Bloody Mary để phục vụ khẩu vị khác nhau của thực khách. Bloody Mary là điểm sáng trong “13 năm không cồn” đầu thế kỷ 20 ở Mỹ. Quán Bar nơi sáng chế ra món cocktail này đã trở thành nơi dừng chân của đông đảo người Mỹ.
Bình Luận (0)
Comment