Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mỳ

Hôm đó, sau khi từ quán bar trở về, Lâm Ấu Tân bị cảm.

Từ Trừng Ninh bảo rằng, chắc là do cô uống nhiều lại mặc phong phanh nên bị trúng gió mất rồi.

Lâm Ấu Tân tự nhủ, cơn gió này cũng ghê đấy. Hại cô cảm đến mức mà từ cảm cúm biến thành viêm amidan luôn cơ.

Buổi tập luyện cho vở “Khổ Nhĩ” đã bắt đầu, ấy vậy mà cô không hề xin nghỉ. Cô cứ thế mà đeo khẩu trang đến tập mỗi ngày vì tinh thần trách nhiệm. Nhưng chưa đầy hai ngày, cơ thể cô đã có những phản ứng không hay. Nào là mắt ch** n**c liên tục, nào là giọng nói khàn đục và cả những cơn đau rát từ nơi cổ họng nữa.

Thấy thế, Từ Trừng Ninh không nói thêm lời nào, một mực bắt cô về: “Thôi nào, thiếu gì mấy ngày này. Cậu mà đổ bệnh thật thì mới là rắc rối to đấy.”

“Tớ vẫn có thể trụ được mà.”

“Trụ cái gì mà trụ! Cậu đừng có lây bệnh cho bọn tớ nữa. Về nhà đi.”

Lâm Ấu Tân chẳng thể cự tuyệt lòng tốt của cô bạn, đầu óc lại càng lúc càng mơ màng, cuối cùng đành xuôi theo về nhà.

Căn hộ ở Nam Sùng là món quà mà ông nội đã chuẩn bị cho cô từ mấy năm về trước. Chỗ này rộng tận 300 mét vuông nằm ngay giữa trung tâm thành phố, tiện đi lại tới đoàn kịch.

Mọi người thường bảo đây là căn hộ dành cho một người độc thân, nhưng nhìn vào lại giống một tổ ấm tân hôn thì đúng hơn.

Nào là chiếc giường đôi thật lớn, bồn rửa mặt đôi đã được thiết kế sẵn, đến phòng thay đồ cũng có hai cái riêng biệt cho nam và nữ. Hơn nữa, mọi thứ trong nhà, từ những vật dụng nhỏ bé nhất như bát đĩa, nồi niêu cho đến từng góc nhỏ trang trí, đều được chuẩn bị có đôi có cặp, vô cùng tinh tế.

Thế nhưng, sự thật lại thật trớ trêu. Nơi này, ngoài cô ra, chưa từng có bất kỳ bóng dáng người đàn ông nào xuất hiện. Thậm chí, một chiếc áo thun đơn giản hay một cái dao cạo râu cũng không hề có.

Bởi lẽ, người đó quá đỗi kiêu ngạo. Cả cuộc sống xa hoa được người khác sắp đặt, anh ta cũng chẳng màng tới.

Lần nào trở về căn hộ Nam Sùng, Lâm Ấu Tân đều nhìn thấy ánh đèn hiu hắt lẻ loi mà trong lòng dâng lên một nỗi buồn miên man. Hoá ra có tiền cũng là một cái tội.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Khúc Tĩnh Đồng gọi đến. Cô đang bới tung cả tủ lạnh lẫn tủ bếp để tìm thức ăn liền và thuốc uống.

“Vẫn chưa ăn cơm à? Dì Tùy không đến nấu sao? Hay là thuê thêm một người giúp việc nữa đi.”

Lâm Ấu Tân vừa tìm được một lọ Xuyên Bối Tỳ Bà Cao(1), không biết đã hết hạn chưa, cô vội vàng vặn nắp, chuẩn bị dốc thẳng vào cổ họng: “Dì Tùy không đến. Em ăn đại cái gì cũng được mà.” 

Bình thường đi Tuỳ thỉnh thoảng sẽ đến căn hộ Nam Sùng nấu vài món ăn nhanh để sẵn trong tủ lạnh cho cô. Thế nhưng dạo gần đây dì lại không đến, có lẽ là bên phía ông nội đang cần người chăm sóc.

Khúc Tĩnh Đồng đang ôm con đọc truyện tranh, không khỏi thở dài: “Cả em và ông ngoại đều như mấy con lừa bướng bỉnh í. Con lừa lớn nuôi con lừa bé. Em cứ xem, nếu em không xuống nước, chị chắc chắn là ông ngoại cũng nhất quyết không chịu nhún nhường đâu.”

“Em cũng không thể xuống nước được. Rõ ràng là ông nội đã nói oan cho em mà, tại sao em phải xin lỗi chứ?”

Lúc này Lâm Ấu Tân đã khó khăn nói không thành lời vì bệnh, nhưng trong lòng vẫn còn ấm ức nên trên môi vẫn không hề nhượng bộ.

Lâm Giới Bình đã nói hết lời, Khúc Tĩnh Đồng cũng không giấu giếm nữa: “… Nói vậy cũng không đúng, em cứ mãi không chịu kết hôn, đừng nói với chị là không phải là vì cái cậu Lương Tiêu Thụ kia nhé? Chị cóc tin.”

Từ nhỏ, Lâm Ấu Tân đã sống thay phiên mà sống giữa nhà dì cả Lâm Khiết Trân và ông nội Lâm Giới Bình, nên quan hệ giữa cô với chị họ Khúc Tĩnh Đồng vô cùng tốt. Cả quá trình cô theo đuổi Lương Tiêu Thụ, Khúc Tĩnh Đồng luôn là người đầu tiên lắng nghe và chứng kiến. Thậm chí bức thư tỏ tình dài hơn ba nghìn chữ vào năm tốt nghiệp cấp ba cũng là Khúc Tĩnh Đồng thay cô gửi đi.

Câu nói kia là gì nhỉ? Khi còn trẻ đã từng gặp một người quá đỗi xuất chúng, thì những người khác về sau đều không thể nào gượng ép chấp nhận được. Từ năm mười tám tuổi bên nhau, đến nay đã hai mươi sáu tuổi, tám năm cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để theo đuổi ước mơ, cùng nhau san sẻ mọi đắng cay ngọt bùi. Làm sao mà nói quên là quên ngay được đây.

“… Chị không tin thì thôi.”

Lâm Ấu Tân ngửa cổ uống hết siro ho trong tay, chất lỏng sánh đặc dính vào cổ họng, khiến cô chẳng còn muốn nói thêm lời nào.

“Chị có tin hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng là em phải là người tự bước qua được chuyện này cơ.”

“Em gái à, cái thằng Lương Tiêu Thụ đó lúc nào cũng tự cao tự đại, nó coi cái lòng tự trọng của nó quan trọng hơn cả em. Lúc chia tay nó nói gì? ‘Anh không thể quỳ gối mà yêu em!’ Buồn cười thật đấy, chỉ vì nó không giàu có bằng nhà chúng ta mà nó có thể xem em như một món đồ bỏ đi hả? Lý lẽ ở đâu ra vậy? Nó đi đóng phim, kiếm được bao nhiêu thì cũng chẳng thể nào sánh được với gia sản ba đời kinh doanh của nhà họ Lâm mình?”

Khúc Tĩnh Đồng tức giận tuôn một tràng. Cô ấy kể từ những ngày tháng mà Lâm Ấu Tân vì giữ gìn lòng tự trọng cho Lương Tiêu Thụ mà cùng anh ta sống trong căn hầm ẩm thấp ở Thượng Hải để viết kịch, rồi đến tám năm chần chừ không chịu dứt khoát của anh ta. Lâm Ấu Tân từ bé được nuông chiều, thế mà lại vì ủng hộ giấc mơ của anh ta mà không ít lần cãi nhau với gia đình.

Vậy mà cuối cùng, sau tất cả những hy sinh đó, Lâm Ấu Tân nhận lại được gì? Tất cả những chuyện này cộng lại, Lương Tiêu Thụ chẳng khác nào một gã sở khanh được lợi rồi lại còn bày đặt tỏ vẻ ta đây.

“Tháng đầu tiên chia tay, em còn phải nhờ chị kê thuốc ngủ mới ngủ được. Mới đây khá hơn một chút, em lại quên rồi sao?”

Người nhà họ Lâm luôn bảo vệ nhau. Khúc Tĩnh Đồng nói những lời này hoàn toàn đứng về phía Lâm Giới Bình, muốn ép em gái mình đưa ra một quyết định đúng đắn.

Lâm Ấu Tân nghe mà đau đầu, toàn thân lạnh ngắt, ho khan: “Em biết rồi, chị đừng lải nhải nữa. Em khó chịu lắm.”

Khúc Tĩnh Đồng mắng hăng quá, không nhận ra em gái mình đang khác lạ, chỉ nghĩ cô lại giả vờ bệnh, thở dài: “Em đừng có trốn tránh nữa, em cũng tự suy nghĩ kỹ đi. Em gái à, em cũng lớn rồi, làm gì nói gì cũng phải nghĩ cho ông ngoại một chút. Em là con gái duy nhất của cậu Út, ông ngoại thương em nhất đó. Hai hôm nay em với ông cãi nhau, ông cứ bị cao huyết áp với chóng mặt mãi.”

Lâm Giới Bình bị cao huyết áp và bệnh tim, không nên tức giận.

Mặt Lâm Ấu Tân như bị tát một cái thật mạnh, nóng rát.

Cô ôm đầu gối, im lặng hồi lâu: “Em biết rồi, ngày mai em sẽ xin lỗi ông.”

“Thôi, em hiểu là được rồi.”

Căn phòng chìm trong bóng đêm tối mịt. Cô cúp điện thoại, ôm lọ siro ho, ngồi thẫn thờ trong căn phòng không bật đèn. Mãi đến cuối cùng, cô gục xuống ghế sofa thiếp đi. Một vùng dưới má ướt đẫm, còn cơ thể thì nóng ran.

/

Dạo gần đây, Chu Bẩm Sơn thường đến bệnh viện rất sớm. Mỗi tuần, anh thường sẽ có lịch khám bệnh vào thứ Hai và thứ Năm, còn lại là những ngày bận rộn với các ca phẫu thuật hoặc trực ở khoa nội trú.

Khi Lý Tư Dã đến gọi anh đi khoa cấp cứu, Chu Bẩm Sơn đang chuẩn bị dẫn các thực tập sinh đi thăm bệnh.

“Anh Sơn, bên cấp cứu có một bệnh nhân, nói là nghẹt thở dữ dội, sắp ngạt đến nơi rồi. Bác sĩ Vương bảo tôi sang gọi anh qua xem giúp.”

Lông mày Chu Bẩm Sơn hơi cau lại. Anh đeo khẩu trang, đẩy cửa, sải bước đi theo Lý Tư Dã: “Tuổi, nghề nghiệp, tiền sử bệnh án cơ bản?”

“Bệnh nhân nữ, sáu mươi sáu tuổi, làm nông, có tiền sử bệnh tim. Ở cổ có một khối u sưng rõ rệt, do điều kiện kinh tế khó khăn nên không thường xuyên đi khám sức khỏe, còn lại thì không rõ lắm ạ.”

Chu Bẩm Sơn đã hình dung sơ qua trong đầu. Từ khu nội trú B đến tòa nhà cấp cứu C, anh gọi cho Khúc Tĩnh Đồng, nhờ cô ấy nếu có thời gian rảnh, hãy dẫn các thực tập sinh của mình đi ghi chép hồ sơ bệnh án để họ không ngồi không, chờ anh về rồi lại đi thăm bệnh sau.

Thấy cuộc gọi của Chu Bẩm Sơn, tim Khúc Tĩnh Đồng đập nhanh hơn hai nhịp. Nụ cười nở rộ trên môi, cô ấy vui vẻ nhận lời: “Có thời gian chứ ạ! Em sẽ sắp xếp cho hai em ấy ngay đây.”

Cúp điện thoại, Lý Tư Dã trêu chọc Chu Bẩm Sơn: “Phó khoa, anh đỉnh thật đấy. Sáng nay bác sĩ Khúc còn có cuộc họp, vậy mà vẫn sẵn lòng giúp anh ngay lập tức. Bọn tôi làm gì có đặc quyền này chứ.”

Một thoáng nghi hoặc lướt qua vẻ mặt Chu Bẩm Sơn.

Lý Tư Dã cười hì hì: “Bác sĩ Khúc có ý với anh đấy, anh không nhận ra à?”

Chu Bẩm Sơn đã vào làm được gần một tháng. Lý Tư Dã từng ăn cơm chung với anh vài lần ở căng tin và nhận thấy dù anh có vẻ lạnh lùng, nhưng nhân cách và tài năng y học thì miễn bàn. Mấy ngày gần đây, Lý Tư Dã chủ động bắt chuyện, mối quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn hẳn.

Chu Bẩm Sơn liếc nhìn Lý Tư Dã, nói một cách dửng dưng: “Tôi không nhận ra, có lẽ cậu nhìn nhầm rồi. Đừng nói những lời như vậy.”

Lý Tư Dã kinh ngạc: “Hả? Rõ ràng như vậy mà anh không thấy ư? Bác sĩ Khúc chỉ trang điểm khi anh đến phòng làm việc thôi đấy.”

Chu Bẩm Sơn không muốn tiếp tục câu chuyện. Vừa lúc đó, họ đã tới cửa thang máy. Trước khi bước vào, một người đi lướt qua.

Trông người đó có vẻ yếu ớt, khoác một chiếc áo khoác da dài màu đen thời thượng, chân đi bốt cao cổ với váy ngắn. Mái tóc dài không được chải gọn gàng mềm mại buông trên vai, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trông càng thêm nhỏ hơn.

Tim Chu Bẩm Sơn chợt thắt lại. Anh còn chưa kịp nói gì thì cửa thang máy đã đóng lại.

Anh suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn qua WeChat.

Mãi đến khi đang truyền dịch, Lâm Ấu Tân mới chợt nhận ra Chu Bẩm Sơn đã nhắn tin cho cô trên Wechat.

Kể từ ngày hai người họ kết bạn Wechat đến giờ, vẫn chưa hề trò chuyện. Về phần mình, Lâm Ấu Tân vẫn luôn thầm thán phục sự tinh tế của anh chàng họ Chu này.

Chỉ qua một lần xem mắt, anh đã nhạy cảm nhận ra ý định không muốn tiếp tục của cô. Cũng từ đó, anh không bao giờ làm phiền. Gánh nặng trong lòng cô cũng vì thế mà được giải tỏa.

Thế nhưng, khi ngắm nhìn bức ảnh đại diện tĩnh lặng, trắng xóa như một miền tuyết vắng, cô lại không khỏi ngạc nhiên.

Z: [Em đang ở bệnh viện à?]

Lâm Ấu Tân ngập ngừng một lát, rồi đáp: [Vâng.]

Anh ấy thấy mình rồi sao?

Gửi tin nhắn đi, nhưng không thấy đối phương trả lời ngay, có lẽ là anh đang bận. Cô cũng không đợi mà thoát khỏi khung chat, tay ấn khung chat khác mà nhắn hỏi Từ Trừng Ninh đang ở đâu.

Tiểu Ninh: [Bên trường Nghệ Thuật Bắc Kinh nè. Ở đây đang có buổi giao lưu kịch bản kịch, tối qua tớ mới tới Bắc Kinh. Có chuyện gì không?]

Lâm Ấu Tân r*n r* vì đau đầu: [Không có gì. Tớ bị viêm amidan, hơi sốt nên giờ đang truyền nước ở bệnh viện thôi.]

Tiểu Ninh: [Này! Cậu truyền dịch hay bị buồn ngủ lắm đó, coi chừng lát nữa bị chảy máu ngược. Chị cậu đâu? Hôm nay chị ấy không đi làm à?]

Lâm Ấu Tân thở dài: [Cậu vừa bảo chị ấy đi làm rồi còn gì…]

Đêm qua, cô miên man trên sofa, nửa tỉnh nửa mê, rồi bất chợt một cơn lạnh ập đến. Cô chợt thấy mũi mình như bị nghẹt cứng, kèm theo đó là cơn đau đầu như búa bổ. Dù có cố đứng lên cách mấy thì tay chân vẫn bủn rủn không thôi. Mãi cho đến khi cô sờ lên trán thì mới biết mình đã sốt rồi.

Trong nhà không có thuốc, lại không dám nói với Lâm Giới Bình, nên cô mới đành tự mình đến bệnh viện.

Từ Trừng Ninh: [Hay là để tớ gọi điện cho thầy Cố hay  Hạ Triệu Kinh, bảo họ đến chăm sóc cậu nhé.]

Lâm Ấu Tân: [Thôi, tớ có đặt báo thức rồi. Không sao đâu, đừng làm phiền mọi người.]

Điện thoại không còn nhiều pin, cô chẳng dám dùng nữa. Sau khi đặt báo thức, cô nắm chặt điện thoại trong tay.

Từ nhỏ thể chất đã yếu, cứ truyền dịch là đầu óc cô lại choáng váng, chỉ vài phút là thiếp đi. Cô nhắm mắt lại, trong đầu chỉ văng vẳng những lời Khúc Tĩnh Đồng nói tối qua, hoặc là những ký ức về Lương Tiêu Thụ mãi không phai kia.

Những hồi ức cứ thế quay cuồng tựa như một vết sẹo cũ trong lòng, thi thoảng lại âm ỉ nhói đau, cứa nát trái tim yếu đuối nơi cô.

Cô thấy mình như bị xiềng xích gông lại, không thể tháo bỏ mà cũng chẳng thể chạy thoát. Càng vùng vẫy, xiềng xích lại càng siết chặt hơn.

Khoảnh khắc đầu óc cô mơ màng, cả cơ thể nghiêng dần, gần như sắp ngã. Bất chợt, một cánh tay rắn chắc đỡ lấy vai cô, giữ cô đứng vững lại.

“Ấu Tân.”

Cô nghe thấy có người gọi tên mình, giọng nói sao mà xa vời quá đỗi.

Là ai thế?

“Ấu Tân.”

Chu Bẩm Sơn lại gọi tên cô một lần nữa, nhưng giọng anh vẫn nhẹ nhàng, như sợ làm cô giật mình.

Lâm Ấu Tân mông lung mở mắt, dường như thấy một người đang quỳ một gối trước mặt mình.

Người nọ đang đeo khẩu trang, cô có chút ngỡ ngàng xen lẫn theo đó là vài phần không dám chắc.

“… Anh Chu?”

Chu Bẩm Sơn thấy cô tỉnh thì mới khẽ thở phào: “Ấu Tân, em thấy không khỏe à?”

Lâm Ấu Tân chớp mắt mấy cái, lần nữa xác nhận: “Anh Chu sao?”

Thấy cô ngơ ngác, chỉ biết lặp lại tên anh, Chu Bẩm Sơn đoán cô bị sốt đến mức đầu óc lú lẫn cả rồi. Anh không nghĩ nhiều, đưa tay áp lên trán cô.

Đúng là sốt thật.

“Đi được không? Để anh bảo y tá dọn một giường bệnh, em qua đó mà nằm truyền dịch đi nha.”

Chu Bẩm Sơn rụt tay về.

Lâm Ấu Tân phản ứng chậm, thử cử động chân. Hình như là có hơi tê.

Nhưng cô vẫn gật đầu.

Chu Bẩm Sơn quay lại dặn Lý Tư Dã: “Tư Dã, cậu cầm hộ tôi cái túi.”

Rồi đưa chiếc túi đắt đỏ của cô cho Lý Tư Dã.

Lý Tư Dã nãy giờ đứng ngẩn người, nghe thấy anh nói thì liên tục ”ừ ừ ừ”, rồi cầm lấy cái túi.

Chu Bẩm Sơn đỡ Lâm Ấu Tân đứng lên, tay anh mạnh đến mức vai cô hơi đau.

Lâm Ấu Tân định nương theo lực của anh, nào ngờ ngồi lâu chân mềm nhũn. Vừa lúc Chu Bẩm Sơn buông tay, cô chúi về phía trước, cả người đổ nhào vào lòng anh. Trán cô chạm vào cổ anh, tay thì vội vàng nắm lấy vạt áo blouse trắng của anh.

Thoáng chốc, một mùi hương hòa quyện giữa thuốc sát trùng và nước giặt nhẹ nhàng xộc vào mũi.

Đứng đằng sau xem toàn bộ màn kịch, Lý Tư Dã trợn tròn mắt.

Chu Bẩm Sơn cũng cứng đờ: “…Em…”

Lâm Ấu Tân xấu hổ nhắm mắt, không ngờ chân mình lại mềm đến thế. Tim cô đập thình thịch: “…Chân em hơi tê, ngại quá.”

Khi cô mềm nhũn đi, Chu Bẩm Sơn theo bản năng ôm lấy eo cô, nhưng rồi lại buông ra ngay rồi hờ hững giữ lấy cô.

Anh hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống, giọng nói đầy nhẫn nhịn: “…Vậy rốt cuộc em đi được không?”

Lâm Ấu Tân cảm thấy mất mặt vô cùng, tay vẫn còn nắm chặt vạt áo anh. Cô đỏ mặt nói khẽ: “…Hình như là không ạ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Bẩm Sơn: Em ấy ôm tôi kìa, giờ phải làm gì đây?

 

Chú thích:

Này là Xuyên Bối Tỳ Bà Cao nè ️

Bình Luận (0)
Comment