Edit: Mỳ
Chu Bẩm Sơn đẩy đến cho cô một chiếc xe lăn.
Mu bàn tay cô do cử động mà bị lệch kim truyền, anh lại gọi y tá đến tiêm lại.
“Bác sĩ nói sao, chỉ là sốt thường hay là cảm cúm hả em?”
Khi lên thang máy, Chu Bẩm Sơn hỏi, ánh mắt lại không ngừng nhìn vào vết kim đang rỉ máu trên mu bàn tay cô.
Có lẽ vì đang ở sân nhà của mình, Chu Bẩm Sơn tự nhiên hơn hẳn so với hôm ở Nam Sùng.
“Viêm amidan dẫn đến sốt ạ.”
Giọng cô khàn khàn, ôm chặt chiếc túi trong lòng. Thoạt nhìn, trông cô chẳng khác nào một cô bé học sinh tiểu học ngày đầu đến lớp. Đây là lần đầu tiên trong đời, cô phải ngồi xe lăn để vào phòng bệnh khi truyền dịch.
“Anh Chu, em có cần phải nhập viện không? Chỉ là viêm amidan thôi mà.”
Chu Bẩm Sơn thoáng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nhất thời không phân biệt được đó là lương tâm của một bác sĩ hay xen lẫn chút tư tình. Anh chỉ trầm giọng nói: “Dạo này vào đông, cúm nặng hơn nhiều, tốt nhất đừng lơ là. Về nhà nếu không có ai chăm sóc, thì cứ ở lại bệnh viện vài ngày cho yên tâm, tránh để nhiễm trùng thành viêm phổi.”
Viêm phổi? Nghiêm trọng đến vậy sao?
Nghe thế, cô cũng không dám phản đối nữa.
Đi ngang qua quầy y tá ở khu nội trú quốc tế. Các cô y tá trẻ thấy Chu Bẩm Sơn đích thân đẩy người đến, ai nấy đều ngạc nhiên, ánh mắt đầy tò mò xen lẫn cả những trái tim tan vỡ.
Một cô y tá khoảng hai mươi tuổi nhiệt tình chạy ra, vừa tò mò vừa hóng chuyện: “Phó khoa Chu, có cần em giúp gì không ạ?”
Cô y tá không ngừng nhìn ngắm Lâm Ấu Tân từ đầu đến chân, vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
Khu quốc tế không thiếu bệnh nhân vừa giàu vừa đẹp, nhưng người này quả thực rất xinh, nói là minh tinh cũng không quá lời. Nét mặt vô cùng tinh tế, mang vẻ đẹp đậm chất diễn viên chính trong một bộ kịch nào đó. Chiếc áo khoác da dài màu đen che đi gần hết cơ thể, nhưng lấp ló đâu đó là đôi chân dài và cổ tay thon gọn, đủ để thấy vóc dáng cũng chẳng hề tầm thường.
Ôi chao, thảo nào Phó khoa Chu đích thân đưa đến. Hoá ra đóa hoa trên núi cao lại thích mẫu người như thế này!
Lâm Ấu Tân thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm thì ngại ngùng, kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp hơn một chút.
Mãi đến khi đỡ cô nằm gọn trên giường bệnh, Chu Bẩm Sơn mới trả lời cô y tá, giọng nói tuy xa cách nhưng lại pha chút dịu dàng: “Không cần đâu. Lát nữa tôi sẽ đổi ca rồi qua đây, cảm ơn cô và mọi người đã giúp sắp xếp phòng bệnh.”
Giường bệnh và phòng bệnh ở bệnh viện lúc nào cũng khan hiếm. May mà mấy hôm nay lượng bệnh nhân nhập viện không nhiều, với lại một phó chủ nhiệm khoa như Chu Bẩm Sơn có suất giường cố định cho người nhà, nên mới có thể dành ra được một phòng riêng ở khu quốc tế cho cô. Dù vậy, chắc chắn vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của vài người khác.
Đây là lần đầu tiên Lâm Ấu Tân thấy anh chu đáo đến thế trong những mối quan hệ xã giao, cô không khỏi có chút ngạc nhiên. Cô cứ nghĩ Chu Bẩm Sơn thuộc tuýp người lạnh lùng, chỉ biết ra lệnh mà thôi.
Lý Tư Dã và y tá rời đi không lâu sau đó, để lại hai người trong căn phòng bệnh rộng thênh thang, cảm giác gượng gạo đến lạ.
“Em đã ăn sáng chưa?” Sau một hồi im lặng, Chu Bẩm Sơn lên tiếng hỏi.
“…Chưa ạ.”
“Tối qua có ăn gì không?”
“…Cũng không ạ.”
Lâm Ấu Tân thấy rõ người đàn ông đang ngồi đối diện nhíu mày, biểu cảm ấy giống hệt như ông nội của cô mỗi khi sắp sửa mắng người. Theo bản năng, cô khẽ rùng mình, chuẩn bị tinh thần bị mắng một trận. Nào ngờ, giây tiếp theo, cô chỉ nghe thấy giọng Chu Bẩm Sơn, nhẹ nhàng bảo cô ngủ đi, khi nào dậy rồi hẵng ăn.
Lâm Ấu Tân nhìn anh một cái rồi khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
Gần mười một giờ, cô truyền xong dịch. Lúc tỉnh lại, người vẫn còn mơ màng, Chu Bẩm Sơn đã không còn ở đó. Y tá đến rút kim truyền cho cô, còn dặn dò buổi chiều phải truyền thêm một lần nữa.
“Anh Chu… ờ, anh Chu Bẩm Sơn đâu rồi ạ?”
Lòng bàn tay cô không biết từ lúc nào đã được ai đó đặt vào một miếng dán giữ ấm. Cô nghi hoặc xoa xoa.
Y tá cúi người dán băng dính cho cô, lén nhìn cô một cái, rồi nói: “Anh ấy đi lấy cơm cho cô rồi. Lúc cô ngủ, anh ấy vẫn luôn ở đây đấy.”
Một câu nói bình thường thôi, mà qua lời y tá lại mang một ý nghĩa đặc biệt, rằng Lâm Ấu Tân đang được ưu ái hơn những người khác.
Lâm Ấu Tân chợt im lặng, rồi giơ miếng dán giữ ấm lên: “Vậy cái này là…?”
Y tá kia mỉm cười: “Cũng là anh ấy dán cho cô đấy. Mùa đông truyền dịch dễ bị lạnh tay, anh ấy sợ cô khó chịu.”
/
Ba ngày sau đó, mọi thứ diễn ra cứ như một thước phim lặp lại. Cứ đến bữa, Chu Bẩm Sơn lại đích thân xuống căn-tin mang cơm lên cho cô. Mỗi bữa một món, không hề trùng lặp.
Cũng chính từ đó, Lâm Ấu Tân bắt đầu quan sát anh nhiều hơn.
Chu Bẩm Sơn của tuổi 31 vẫn còn rất nhiều điểm tương đồng với anh Chu trong ký ức của cô ngày nào.
Chẳng hạn như anh vẫn giữ thói quen sạch sẽ đến mức b*nh h**n. Vừa vào phòng bệnh, anh đã cởi ngay chiếc áo blouse trắng đầy vi khuẩn treo lên, để lộ chiếc áo phông cổ tròn màu đen bên trong. Sau khi rửa tay sạch sẽ, anh lại khom lưng bày biện đồ ăn lên bàn. Mỗi khi anh cúi người, chiếc áo ôm sát để lộ những múi cơ săn chắc ẩn hiện trên cơ thể.
Lâm Ấu Tân chẳng buồn hỏi anh tại sao lại ngày nào cũng đến ăn cùng cô. Bởi vì, ngay từ bữa đầu tiên, cô đã thấy rõ anh không hề có ý định sẽ rời đi.
Người trưởng thành luôn có những điều mà tâm bất thành văn mà ai cũng hiểu. Lâm Ấu Tân cũng vậy, cô ngầm chấp nhận mọi chuyện mà không nói một lời.
Chỉ là đôi khi cô tự hỏi, sự quan tâm hết mực của anh trong ba ngày qua có vẻ hơi mâu thuẫn với sự tiêu cực đến mức chẳng thèm nhắn một tin nào của mấy ngày trước đó.
“Dạo trước anh hơi bận, nên chưa kịp liên lạc với em. Nghe nói em đang chuẩn bị cho vở kịch mới, mọi việc vẫn ổn chứ?”
Nói một cách chính xác, Chu Bẩm Sơn vốn không phải là người nhiều lời. Nhưng những gì anh nói ra đều luôn đúng lúc, vừa phải.
Lâm Ấu Tân múc một thìa cháo trứng tôm rưới dầu mè, nuốt vội rồi đáp: “Vẫn ổn ạ.”
Cô cứ nghĩ anh lấy cớ bận công việc là để bào chữa cho sự im lặng của mình. Cho đến khi, ba ngày liên tiếp anh liên tục bị gọi đi xử lý những ca cấp cứu đột xuất, đến bữa cũng chỉ kịp ăn vội vàng mấy miếng.
Có lần, Lâm Ấu Tân không nén được tò mò, hỏi: “Anh chỉ có lịch khám hai ngày mỗi tuần thôi mà, sao lại bận rộn thế ạ?”
Sau ba ngày nằm viện, sắc mặt cô đã tốt lên rất nhiều, sự hoạt bát thường ngày cũng đã trở lại. Chính ba ngày này đã giúp hai người thân thiết hơn. Hiện tại, cô đang mặc bộ đồ ngủ hình gấu dâu tây dễ thương do dì Tùy mang tới, gác chân lên giường, vừa nghịch vừa trò chuyện với anh.
Chu Bẩm Sơn không nhìn thẳng vào cô, ánh mắt khẽ lảng đi một chút, tiện tay dọn dẹp mấy hộp cơm đã ăn xong: “Ngoài lịch khám bệnh, anh còn có lịch mổ, lịch thăm bệnh, dạy học và họp hành nữa. Lịch khám chỉ là một phần nhỏ trong công việc thôi.”
“Vì anh là phó chủ nhiệm nên mới bận thế ạ?”
“Cũng có một phần, nhưng hầu hết bác sĩ nào cũng bận như vậy thôi, không quan trọng có chức vụ hay không.”
Lâm Ấu Tân trầm ngâm suy tính về mức độ bận rộn của anh: “Thế nên đó là lý do tại sao anh chưa có bạn gái bao giờ ạ?”
“…Cũng gần đúng, nhưng không hoàn toàn là lý do đó.”
“Thế còn lý do gì nữa ạ?”
Lâm Ấu Tân tò mò, nằm sấp nghiêng người về phía anh, hai chân nhỏ lắc qua lắc lại.
Cô không mặc áo lót, đây là thói quen từ thời đại học ở Mỹ. Nơi đó, chuyện lộ ngực là chuyện rất bình thường. Nếu không phải đang sống ở Trung Quốc, có khi cô còn không thèm mặc áo ngực ra đường.
Lúc này, cô hơi nghiêng người, nụ cười tươi tắn, cả người toát lên vẻ hoạt bát, vô tư không bị gò bó.
Chu Bẩm Sơn lập tức dời ánh mắt, khẽ ho một tiếng: “Không có gì. Hôm nay em xuất viện, ông nội em có đến đón không?”
Câu nói bất ngờ của anh khiến tâm trạng Lâm Ấu Tân trùng xuống, cô thậm chí còn lườm anh một cái đầy ai oán, trách anh đâm vào nỗi đau của mình.
Lâm Giới Bình đã ba ngày không liên lạc với cô mà chỉ sai dì Tùy mang quần áo đến, thậm chí không dặn dò lấy một câu. Có thể thấy ông giận cô đến mức nào.
“Không có ai đến đón em hết trơn.” Cô nói với giọng buồn bã, đầy thất vọng.
Chu Bẩm Sơn ngước nhìn cô. Anh biết chuyện Lâm Ấu Tân và Lâm Giới Bình cãi nhau, cũng có thể đoán ra nguyên nhân từ chuyện cô đổ bệnh. Hiển nhiên, mối bất hòa này không dễ hóa giải.
Có lẽ ông Lâm không chỉ tức giận vì cô không chịu gặp mặt anh, mà có thể còn vì những lý do khác nữa.
Chu Bẩm Sơn nhìn cô, nhận ra rằng mình dường như luôn dễ dàng bắt gặp được sự cô đơn và nỗi buồn bã vô cớ trên người cô.
“Ấu Tân, em…”
Lời an ủi vừa định nói ra, Lâm Ấu Tân đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, đùa cợt nhìn anh: “Anh Chu này, hay là anh đưa em về nhà nhé?”
/
Khi Chu Bẩm Sơn kết thúc công việc đã sáu giờ tối.
Vừa hay là tối thứ Sáu, khoa ngoại thường tổ chức liên hoan cuối tuần, lại đúng lúc trưởng khoa Trạch Giang Đào vừa công tác về, muốn nhân tiện mở tiệc chiêu đãi Chu Bẩm Sơn.
“Tuy muộn mất một tháng, nhưng Bẩm Sơn đừng giận nhé. Dạo gần đây, chú bận quá.”
Trạch Giang Đào đã gần sáu mươi tuổi, là đàn anh của giáo sư Lục Cẩm Trình, giáo sư hướng dẫn của Chu Bẩm Sơn. Ngày Chu Bẩm Sơn còn là trợ lý phẫu thuật trong đội của giáo sư Lục, hai người đã từng gặp nhau vài lần. Ông rất quý anh, từng có ý định giới thiệu cháu gái nhưng mãi anh không đồng ý.
Chu Bẩm Sơn chỉ cười khách sáo: “Xin lỗi chú Trạch, hôm nay con có việc riêng rồi, chắc con không thể tham gia bữa tiệc cùng mọi người được đâu ạ.”
“Việc riêng?”
Trạch Giang Đào ngạc nhiên, trong trí nhớ của ông, Chu Bẩm Sơn không phải là người dễ bị việc riêng vướng bận.
“Gấp lắm sao?”
Trạch Giang Đào vẫn cố gắng thuyết phục, cũng là để tạo cơ hội cho cháu gái. Lỡ mất lần này, không biết lần sau sẽ là khi nào.
Lý Tư Dã là người duy nhất biết chuyện, cười cười hòa giải: “Trưởng khoa à, bạn của anh Chu bị ốm rồi. Giờ anh ấy phải đi chăm sóc người ta. Hẹn mọi người lần sau nha. Lần sau anh Chu nhất định sẽ tới mà.”
Chu Bẩm Sơn liếc nhìn Lý Tư Dã, người đã tự ý quyết định thay mình nhưng không nói gì.
Khoa ngoại không bao giờ thiếu chuyện để buôn. Hai hôm trước, chuyện chàng ‘hoa khôi’ của khoa ngoại thần kinh đích thân đón một cô gái từ khoa cấp cứu, rồi đưa đến khoa nội trú đã được Lý Tư Dã lan truyền khắp nơi. Mọi người nói đủ kiểu, từ bạn gái, em gái, đến cả người theo đuổi. Cơ mà vì gương mặt lạnh như băng của Chu Bẩm Sơn nên chẳng ai dám mặt dày đi hỏi thẳng.
Tất nhiên, Chu Bẩm Sơn cũng không nói gì, coi như không nghe thấy.
Lâm Ấu Tân đã sớm thu xếp xong hành lý, một chiếc túi du lịch cỡ trung do dì Tùy mang đến, bên cạnh còn có một chiếc túi xách tay. Cả người và hai chiếc túi đều cùng nhau ngồi trên giường bệnh chờ đợi.
Khi Chu Bẩm Sơn bước vào, anh thấy một cảnh tượng khá đáng yêu. Một cô gái ngoan ngoãn ngồi trên giường chơi điện thoại, hai chân đung đưa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Ấu Tân đặt điện thoại xuống, vừa bất ngờ vừa ngập ngừng vẫy tay với anh: “…Anh… thật sự đến đón em ư?”
“Ừ.”
Chu Bẩm Sơn bước đến, cầm lấy chiếc túi du lịch cỡ trung: “Đi thôi.”
Buổi tối hiếm có người làm thủ tục xuất viện, lúc này cả khu nội trú đều là bóng người nhà đi lấy cơm tối.
Đang đợi thang máy, điện thoại của Chu Bẩm Sơn liên tục đổ chuông, như có người đang hối thúc.
Lâm Ấu Tân hỏi: “Anh có chuyện gì gấp à?”
Chu Bẩm Sơn chỉ trả lời vài câu rồi cất điện thoại đi: “Đồng nghiệp mời cơm thôi, không quan trọng.”
Lâm Ấu Tân gật đầu, tiện miệng hỏi tiếp: “Anh hay ăn ở căn tin nào thế ạ?”
“Tầng hầm tòa D.”
Ngay cạnh thang máy có sơ đồ bệnh viện, Lâm Ấu Tân nhìn vào, đôi mắt từ từ mở to. Khoa nội trú ở tòa B, khoa khám bệnh ở tòa A, hóa ra ba tòa A, B, D cách nhau không gần, đi lại thì mất ít nhất cũng nửa tiếng.
Vậy mà anh chưa từng kể lể gì với cô.
Trên đường về, Lâm Ấu Tân không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi ở ghế phụ. Ngược lại, Chu Bẩm Sơn thỉnh thoảng lại trả lời tin nhắn thoại của đồng nghiệp, xen lẫn vài lời xin lỗi.
Chiếc xe của Chu Bẩm Sơn vẫn là chiếc Mercedes đen cô đã thấy đêm tuyết rơi, một chiếc SUV khoảng ba mươi vạn, không đắt nhưng vận hành rất tốt, trang bị hiện đại. Trong xe có một mùi bạc hà thơm mát mà nhẹ nhàng.
Khác với phần lớn những chiếc xe khác thường ám mùi thuốc lá cũ, chiếc xe của Chu Bẩm Sơn chẳng khác nào chính con người anh, mang đến cảm giác ổn định, sạch sẽ và đáng tin cậy.
Dù Lâm Ấu Tân có bướng bỉnh đến đâu, luôn hành động theo cảm tính, lúc này cô cũng không thể phủ nhận, Chu Bẩm Sơn đúng là một lựa chọn tinh tế mà ông nội đã chọn cho cô. Những ưu điểm của anh đều được thể hiện qua từng chi tiết nhỏ, cũng chính những chi tiết ấy đã làm nên sự khác biệt.
Đi qua tiệm trái cây, Chu Bẩm Sơn dừng lại mua một ít dâu tây và kiwi. Qua hiệu thuốc, anh lại mua thêm hai chai siro ho và kẹo ngậm. Khi lên đến căn hộ, anh đưa tất cả cho cô.
“Bổ sung thêm vitamin. Diễn viên kịch dùng giọng nhiều, dễ bị viêm họng và viêm amidan, nên chuẩn bị sẵn thuốc ở nhà.”
Lâm Ấu Tân nhận lấy, nhất thời lặng người.
Chu Bẩm Sơn cũng không định nói thêm. Anh biết ba ngày ở cạnh nhau không thể thay đổi được gì, nhưng anh đã rất mãn nguyện.
Anh vốn không thích ép buộc người khác. Trước đây không làm phiền là vì không muốn gây thêm gánh nặng cho cô. Lần này cô bị ốm đúng là một cơ hội, phần việc cần làm thì anh đã làm hết sức, phần còn lại đành phó mặc cho số phận vậy.
Thấy anh dường như cũng không định nói chuyện, Lâm Ấu Tân ho khan hai tiếng: “Vậy… anh Chu, em vào nhà trước nhé.”
“Ừ, nếu có gì không khỏe thì gọi cho anh.”
“…Vâng.”
Tiếng khóa điện tử “cạch” một tiếng mở ra, Lâm Ấu Tân bước vào. Trước khi đóng cửa, cô lại do dự, quay đầu lại: “Anh Chu.”
Chu Bẩm Sơn vẫn đứng đó, hai tay đút túi, giống như một người bảo vệ: “Sao thế?”
Đêm đã khuya, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ hành lang chiếu vào một góc nhỏ ở cửa. Một người đứng trong ánh sáng, một người đứng trong bóng tối.
Áo khoác của Chu Bẩm Sơn được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng mỏng, tạo nên một vẻ dịu dàng khó tả.
“Thật ra, em nói đùa khi bảo anh đưa về thôi.” Lâm Ấu Tân gượng cười: “Xin lỗi anh nhé, em hơi nghịch ngợm, đã làm anh lỡ buổi liên hoan với mọi người rồi.”
Cô đã quen dùng thái độ đùa cợt với những người đàn ông xem mắt, theo bản năng cũng dùng cách đó với Chu Bẩm Sơn.
Nhưng dường như anh không đáng bị đối xử như vậy.
Nghe những lời cô nói, Chu Bẩm Sơn khựng lại: “Bữa tiệc không quan trọng.”
Bữa tiệc không quan trọng… vậy việc đưa cô về nhà thì quan trọng sao?
Thế nhưng, những buổi giao lưu xã giao sau giờ làm cũng là một phần không thể thiếu trong công việc.
Lâm Ấu Tân nhìn anh, một lần nữa cảm thấy, Chu Bẩm Sơn thật sự là một lựa chọn lý tưởng để kết hôn.
Cảm giác tội lỗi trong cô càng dâng cao hơn: “Đó là hai chuyện khác nhau. Em chỉ đùa thôi, anh đâu biết được, cho nên…”
“Anh biết.” Chu Bẩm Sơn đột nhiên ngắt lời cô.
Lâm Ấu Tân khẽ giật mình: “Hả?”
Chu Bẩm Sơn nhìn cô, giọng nói chân thành: “Anh biết em đang đùa.”
“Cho nên em không cần phải xin lỗi, anh sẽ không trách em đâu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Bẩm Sơn: Dù chỉ là đùa, nhưng đâu phải lúc nào cũng có cơ hội trước mắt vậy đâu!