Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 57

Edit: Mỳ

Từ trước đến nay, mỗi lần Lâm Ấu Tân đi công tác đều ở khách sạn của gia đình. Lần này cũng không ngoại lệ, nhân viên hành chính của đoàn kịch đã chủ động đặt phòng ở khách sạn Phong Thụy, và dĩ nhiên Lâm Ấu Tân đã giảm giá cho mọi người.

Khi Tiểu Mãn làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân, cô nàng phấn khích nói: “Chị Lâm, chị là tiên nữ giáng trần à? Giá phòng này nguyên gốc cả ngàn rưỡi một đêm đấy.”

“Không đến mức đó đâu, giờ là mùa thấp điểm ở Bắc Kinh, chỉ khoảng hơn bảy trăm thôi.”

“Thế thì cũng chẳng rẻ chút nào.”

Ban đầu, Tiểu Mãn cũng có vài định kiến về Lâm Ấu Tân. Một tiểu thư lớn lên “ngậm thìa vàng” mà, ông nội là đại gia giàu nhất Tây Thành, lại là con gái độc nhất của bố, dù có kiêu ngạo, hống hách cũng là điều dễ hiểu.

Thế nhưng, Lâm Ấu Tân lại không hề có chút kiêu sa của một cô tiểu thư nào. Mặc dù tính cách khá bộc trực, như một “nàng ớt nhỏ” không dễ bị bắt nạt, nhưng sự lễ độ và sự chừng mực trong cô lại rất đáng nể. Hơn nữa, cô còn có lòng bao dung và sự cảm thông đặc biệt với những người yếu thế hơn.

Giống như lần đặt khách sạn này, đoàn kịch của Cố Tân Bình quy mô nhỏ, lẽ ra không đủ tiền để ở khách sạn năm sao nhưng Lâm Ấu Tân đã chủ động đề nghị giảm giá, muốn mọi người nghỉ ngơi thật tốt, để lên sân khấu có trạng thái tốt nhất. Chưa kể cô còn là người luyện tập không bao giờ đến muộn, nếu không có chuyện đặc biệt cũng hiếm khi xin nghỉ phép thì cô đúng thuộc kiểu người có những phẩm chất chuyên nghiệp cơ bản nhất.

Ngược lại, đâu đâu cũng sẽ có vài người ăn no bát đũa rồi quên cha quên mẹ. Tiểu Mãn làm thủ tục xong, lén lút than phiền với Lâm Ấu Tân: “Hai hôm trước, lúc nhân viên hành chính đặt phòng, Lam Yên đã lén hỏi xem liệu chị ta và Thi Tr

ần có được giảm giá không. Lúc đó em đứng ngay bên cạnh, nghe mà thấy ghê tởm kinh khủng.”

Đồ đạc của đoàn kịch đã có nhân viên khách sạn mang đến tận phòng nên Lâm Ấu Tân không cần phải lo lắng nhiều. Cô tò mò hỏi Tiểu Mãn: “Họ hỏi thế để làm gì?”

“Đương nhiên là sợ chị không muốn đặt phòng giảm giá cho họ rồi. Chị quên những gì họ nói hôm ăn cua ở nhà chị Ninh à?”

Nghe Tiểu Mãn nhắc, Lâm Ấu Tân mới chợt nhớ ra nguồn cơn của chuyện này, không khỏi bật cười. Hôm đó, Từ Trừng Ninh hẹn cô và Khúc Tĩnh Đồng đi ăn, có nhắc đến sự thay đổi của Lam Yên và Thi Trần. Từ Trừng Ninh cười nhạt nói: “Hai người này đang làm nền cho Lương Tiêu Thụ đấy. Anh ta đã lo được việc cho họ hết cả, cứ cho là bỏ ba cái tình nghĩa sang một bên đi. Thử hỏi, có ai lại từ chối tiền bao giờ cơ chứ? Mà giờ đó, Lương Tiêu Thụ mới chớm nổi cái là hai người đó nói chuyện cũng tự tin hơn hẳn. Đúng là hai con quỷ ăn bám, cứ mang cái thói nghèo bám víu muôn nơi thôi.”

Khi ấy Lâm Ấu Tân chỉ im lặng. Cái nghèo chưa chắc đã biến con người thành quỷ ăn bám. Cơ mà với tính cách của Lương Tiêu Thụ, anh ta cũng không thể nào sai khiến họ làm những chuyện như thế. Suy cho cùng thì vẫn là do bản chất mỗi người thôi. Dù là giàu hay nghèo, họ đều có một lòng tiểu nhân.

Ngày xưa Lâm Giới Bình đã dạy cô, “thà đắc tội với quân tử còn hơn đắc tội với kiểu người tiểu nhân”. Nhưng một khi đã gặp phải những loại người mặt dày như thế, nguyên tắc lùi bước một chút sẽ là cách hiệu quả nhất. Vì vậy, Lâm Ấu Tân cười nói với Tiểu Mãn: “Vài trăm tệ thôi mà, có gì đâu. Em nghĩ chị nhỏ nhen như vậy sao?”

“Đương nhiên em biết chứ.” Tiểu Mãn trông như một người hâm mộ trung thành: “Ý em là họ cứ ‘lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử’ ấy chị. Nếu có khí phách thật, sao không tự rút tiền túi ra mà trả đi? Đúng là loại người muốn cả hai, vừa muốn hời vừa muốn thể diện.”

Lâm Ấu Tân chỉ cười, không nói thêm gì.

Khi cả hai cùng đi thang máy. Trên đường đi, họ lại tình cờ gặp đúng hai nhân vật vừa được nhắc đến, bên cạnh còn có cả Lương Tiêu Thụ đang đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai.

Tiểu Mãn bỗng ho khẽ, luống cuống: “…Giọng em lúc nãy không to lắm đâu nhỉ.”

Ôi trời, nói xấu lại bị nhân vật chính nghe thấy….

Lâm Ấu Tân thở dài, vỗ nhẹ tay cô an ủi: “Không sao, giọng em không to đâu.”

Dù to hay không thì cũng đã nói rồi. Biết đâu họ đã nghe thấy, giờ mà có ngượng cũng vô ích.

Cả nhóm lặng lẽ bước vào thang máy, không ai nói một lời nào. Khi đến tầng 9 thì Lam Yên, Thi Trần và Tiểu Mãn bước ra. Trước khi cửa thang máy đóng lại, Thi Trần lườm cô một cái đầy vẻ u uất, khiến người ta thấy lạnh sống lưng.

Ngay khi Lâm Ấu Tân nhíu mày, cửa thang máy đã khép lại. Trong thang máy giờ đây còn mỗi cô và Lương Tiêu Thụ, trên tường chỉ có một nút tầng 27 đang sáng đèn.

Từ lúc lên máy bay, Lâm Ấu Tân đã không nói chuyện với Lương Tiêu Thụ rồi, mà ngay cả bây giờ cũng vậy. Hai người cứ lặng lẽ đứng ở hai bên, hệt như những người xa lạ.

Khi thang máy dừng lại, phòng của Lương Tiêu Thụ ở ngay cửa, còn phòng Lâm Ấu Tân thì phải đi thêm một chút nữa mới tới.

Ngày trước, Lương Tiêu Thụ cũng chưa từng ở lại trong phòng cô. Mỗi lần anh ta đưa cô về, chỉ vào ngồi một lát rồi lại xuống. Giờ đây, hai người lại ở cùng một tầng. Khoảnh khắc cánh cửa phòng bật mở và đóng lại, khóa trái, mỗi người lại có một nỗi lòng riêng.

/

Vở kịch “Tiểu hồ tiên” chính thức công diễn vào thứ Bảy thứ hai của tháng Tư.

Đã một thời gian không đứng trên sân khấu, nói không lo lắng thì thật là dối lòng, thầy Liêu Bình đúng lúc an ủi: “Cứ diễn như bình thường, phát huy đúng phong độ là được.”

Bà Trần, vợ thầy Liêu Bình, cũng ở trong phòng trang điểm đi cùng, bà cười phụ họa: “Phải đó cô Lâm, tôi đã xem video phỏng vấn của cô từ chỗ ông nhà rồi, từ dáng đi, dáng đứng, thần thái đến biểu cảm không có gì để chê. Trừ mỗi việc là không phóng to được khuôn mặt ra xem, còn lại khán giả phía dưới toàn được thưởng thức tinh hoa cả!”

Chỉ có phụ nữ khen phụ nữ mới thực sự là khen thôi. Lâm Ấu Tân nghe thế thì mỉm cười, nụ cười đó như bày tỏ đã nhận được thiện ý của bà.

Còn một chút thời gian nữa mới đến lượt lên sân khấu, nhìn thấy vợ chồng thầy Liêu ân ái bên nhau, cô chợt nghĩ đến một người ở Tây Thành.

Anh đã đi công tác khoảng bốn, năm ngày. Mỗi ngày hai người gọi điện cho nhau không ít, video call cũng không thiếu, nhưng vẫn có khoảng cách với người thật. Vì vậy, nhân lúc chưa đến giờ diễn, cô gửi cho người kia một tin nhắn WeChat.

Ấu Tân: [Em lo!]

Chu Bẩm Sơn trả lời rất nhanh: [Thả lỏng đi, em làm được mà. Hít sâu ba lần một nhịp, làm ba nhịp trước khi lên sân khấu, có thể giảm bớt lo lắng đó.]

Lâm Ấu Tân phì cười với câu chỉ thị cứ như robot của anh: [Em biết rồi. Anh đang làm gì thế?]

Z: [Đang họp ở bệnh viện, nói về việc đội ngũ y tế.]

Ấu Tân: [Quyết định rồi sao?]

Z: [Ừm, tối nay nói chuyện kỹ hơn. Em diễn tốt nhé.]

Vốn dĩ cũng không mong Chu Bẩm Sơn nói ra được câu cổ vũ đặc biệt gì, cô thở phào một hơi, làm mấy lần hít thở sâu theo lời anh. Đúng lúc định tắt điện thoại thì một tin nhắn hiện lên trong tầm mắt.

Số điện thoại quen thuộc bắt đầu bằng 189: [Hàng ghế đầu, ở giữa, chỗ cũ.]

Thực tế chứng minh, lo lắng chỉ tồn tại trước khi phát súng vang lên mà thôi. Một khi bắt đầu lo, ngay cả quán tính của cơ thể cũng không cho phép cô mắc lỗi.

Tuy là một vở kịch sân khấu mang tính kỳ ảo, nhưng nhờ vào các buổi phát trực tiếp quảng bá trước đó và danh tiếng của đoàn kịch Cố Tân Bình, tỉ lệ lấp đầy ghế trong buổi đầu tiên rất khả quan, có thể nói là thắng lợi ngay từ trận đầu tiên.

Sau màn diễn lại, Lâm Ấu Tân cùng mọi người lui về hậu trường. Lúc này đây, cô thấy Tiểu Mãn lướt xem các bài viết đánh giá trên mạng, hào hứng thảo luận với Từ Trừng Ninh.

“Biết đâu được, nhiều khi mình còn phải diễn thêm suất nữa thì sao!”

“Rất có khả năng, chị cũng không ngờ hiệu ứng lại tốt thế này!”

“Đúng thế, không phải sau đó Tô Thanh Hà cũng sẽ đến diễn khách mời sao, chắc chắn sẽ lên hot search luôn.”

Tiểu Mãn nhìn thấy cô và thầy Liêu, lập tức vẫy tay gọi: “Chị Lâm, thầy Liêu mau đến xem đi. Vở diễn “Tiểu Hồ Tiên” của chúng ta nhận được nhiều lời khen trên mạng lắm, chắc là phải có thêm suất diễn rồi!”

Lâm Ấu Tân vẫn chưa gỡ mic cài áo và lớp hóa trang hồ ly xuống. Lớp áo diễn bằng vải tuyn đen xanh nhiều lớp, tóc dài rẽ ngôi giữa buông đến mắt cá chân, nghe Tiểu Mãn nói liền chạy tới.

“Chị xem, toàn là khen chị đấy. Hôm nay đạo diễn Cung cũng tới, còn đăng lại bài viết của trang chính thức về vở Tiểu hồ tiên chúng ta nữa, thật sự rất ủng hộ!”

Lâm Ấu Tân nhìn vào màn hình điện thoại của Tiểu Mãn xem những bình luận đó, trong số đó có một bình luận đề cập đến:

[Đến xem theo lời giới thiệu của anh Lương, nữ chính diễn hay quá, đài từ và kỹ năng diễn xuất không có gì để chê, tốt hơn mấy ngôi sao lưu lượng không chỉ một chút. Quả không hổ là nữ diễn viên được anh Lương của tôi hết lòng đề cử!]

“À cái này…”

Tiểu Mãn nhìn về phía Lâm Ấu Tân, thoáng chốc lúng túng, cười hì hì rồi thu điện thoại lại: “Chị, à, chị Lâm. Hay chị đi tẩy trang trước đi, lát nữa chúng ta đi ăn mừng!”

“Ừm.”

Lâm Ấu Tân không biểu cảm gì đứng thẳng người, ngồi xuống trước gương trang điểm, để chuyên viên trang điểm giúp tháo mic cài áo, tóc giả và lớp trang điểm sân khấu.

Tiệc ăn mừng buổi công diễn đầu tiên được tổ chức tại một câu lạc bộ tư nhân phía sau khách sạn, Từ Trừng Ninh đứng ra chiêu đãi.

Một đám người đông đúc kéo đến, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là một nhóm bạn đi chơi, nhưng ai không biết thì có khi lại tưởng là đi cướp.

Lâm Ấu Tân biết trạng thái của mình không ổn, tạm thời tách khỏi đám đông, rẽ vào một cửa hàng tiện lợi gần đó.

Vừa bước vào, cô liền mở lời: “Có thuốc lá Marlboro hương bạc hà không?”

Người bán hàng trong cửa hàng tiện lợi nhìn cô từ trên xuống dưới: “Có.”

“Lấy cho tôi một bao. Thêm một cái bật lửa nữa.”

Cầm bao thuốc lá và cái bật lửa trong tay, cô ngồi xuống chiếc ghế dài ở cửa.

Một lát sau, một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại trước mặt cô, Lương Tiêu Thụ ra hiệu cho cô lên xe.

Lâm Ấu Tân lặng lẽ nhìn anh ta: “Xuống đây nói chuyện, hoặc là không nói gì cả.”

Tin nhắn trước khi lên sân khấu cô đã trả lời như thế này:

Cô: [Không cần đâu, đừng làm những việc vô ích nữa.]

Lương: [Có vô ích hay không thì phải làm mới biết.]

Lương: [Nói chuyện chút đi, anh sẽ đợi em diễn xong.]

Có những cảm xúc càng kìm nén, càng giữ im lặng thì lại càng dễ bùng nổ. Giống như một mầm non nhú lên khỏi phiến đá, nhanh chóng lớn thành một cái cây cổ thụ, khiến con người ta không thể tránh né.

Cô đã đồng ý.

Lương Tiêu Thụ bị sự đề phòng của cô làm tổn thương, cười tự giễu: “Anh đương nhiên có thể xuống, chỉ sợ em bị chụp lại lại gặp rắc rối thôi.” Vừa nói anh ta vừa định xuống xe.

Lâm Ấu Tân bên này cũng đã hành động.

Cô khoác một chiếc áo vest đen dáng rộng, quần short và giày bốt cổ ngắn, mỗi bước chân đều dứt khoát, sải dài lên xe, khép mạnh cửa tạo nên một tiếng “rầm” vang dội, sắc mặt lạnh lùng.

“Tôi muốn hút thuốc, không phiền chứ?”

Người quản lý của Lương Tiêu Thụ cũng có mặt trên xe, đang ngồi ở ghế lái. Thấy Lâm Ấu Tân nói chuyện với Tiêu Thụ, anh ta vội vàng gật đầu: “Không phiền, không phiền đâu, cô Lâm cứ tự nhiên.”

Lâm Ấu Tân thuần thục lấy ra một điếu, châm lửa, sau đó thở ra một làn khói trắng đầy bực dọc, rồi hướng ánh mắt về phía Lương Tiêu Thụ: “Nói đi.”

Từ lúc cô vừa lên xe, Lương Tiêu Thụ đã lặng lẽ quan sát cô. Gần như chẳng có gì thay đổi cả. Một người có cá tính mạnh mẽ như cô, hiếm khi để ý chí của người khác làm lung lay, đó là đặc điểm nổi bật nhất của Lâm Ấu Tân.

Điều này khiến anh ta vừa cảm thấy yên lòng, lại vừa bất an sâu sắc.

Lương Tiêu Thụ im lặng, Lâm Ấu Tân cũng không giục. Cô chỉ hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe bảo mẫu cứ thế vô định lượn lờ quanh khách sạn. Người quản lý thỉnh thoảng lại nhìn vào gương chiếu hậu. Cuối cùng, Lương Tiêu Thụ cũng mở lời.

Giọng anh ta khàn khàn và có chút mệt mỏi: “Lâm Ấu Tân, em còn nhớ năm đó chúng ta đến Bắc Kinh biểu diễn, cũng ở khách sạn Phong Thụy này. Khi ấy anh đưa em về khách sạn thì vô tình gặp dì cả của em không?”

Trong một năm vừa qua, giữa họ đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh ta không còn thời gian để than vãn hay ôn lại kỷ niệm ngọt ngào, mà phải đi thẳng vào vấn đề chính.

Lâm Ấu Tân nhìn chằm chằm vào một cây ngô đồng ngoài cửa sổ, nghe anh ta nói, cô khẽ nhíu mày, những ký ức không mấy dễ chịu cũng theo đó mà ùa về.

Quả thật rất khó quên. Đó là vào năm thứ hai cô về nước. Vở kịch mà cô và Lương Tiêu Thụ cùng diễn đang đi tour tại Bắc Kinh.

Một buổi chiều, khi họ diễn tập xong ở nhà hát và trở về khách sạn, cô vô tình gặp dì cả và chị họ cùng một đoàn giám đốc điều hành tinh anh đang đến kiểm tra khách sạn. Hai nhóm người chạm mặt nhau một cách bất ngờ.

Một người trong số các giám đốc điều hành nhận ra cô là con gái của cựu chủ tịch Lâm Kiệm Chương, và hỏi người bên cạnh xem chàng trai đi cùng là thiếu gia của nhà nào.

Theo lẽ thường, cô là tiểu thư chính thức của nhà họ Lâm, dù tệ đến đâu cũng phải tìm một người đàn ông có công việc đàng hoàng. Nhưng Lâm Ấu Tân không quan tâm đến chuyện đó, cô định giới thiệu Lương Tiêu Thụ với các chú, các bác, nhưng lại bị ngăn lại.

Sắc mặt của dì cả Lâm Khiết Trân lập tức trở nên lạnh lùng, sau khi bảo chị họ đưa các giám đốc điều hành đi, bà kéo hai người họ đến một góc vắng vẻ.

“Lâm Ấu Tân, con bị làm sao thế hả?”

“Con đã không có ý chí tiến thủ rồi thì thôi. Đã hơn 20 tuổi mà chẳng có gì trong tay, sống dựa vào tiền và khách sạn của gia đình, cứ cho là di sản ba con để lại, ta không nói. Nhưng con tìm bạn trai thì có thể kén chọn một chút không? Bao nhiêu cậu ấm nhà giàu con không ưng, lại đi kiếm một người cũng chẳng có chí tiến thủ như con, cùng nhau đến ăn bám nhà họ Lâm. Có phải con muốn các thành viên trong hội đồng quản trị nói ta bạc đãi con, ngay cả cô con gái duy nhất của em trai cũng không chăm sóc nổi?”

Giữa mùa hè oi ả ở Bắc Kinh, cái nóng lên đến 37, 38 độ, Lâm Ấu Tân đứng trong sảnh khách sạn mát lạnh, nghe những lời mắng chửi ngay trước mặt người mình yêu, cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Lâm Khiết Trân là người hiếu thắng, sĩ diện. Bấy lâu nay, dì ấy  sợ nhất là người khác nói bà cướp công ty của cháu gái để cho con mình. Hơn hết, bà sợ những lời đàm tiếu ác ý. Đối với chuyện Lâm Ấu Tân theo học kịch, Lâm Khiết Trân luôn công khai chỉ trích nhưng lén lút ủng hộ, để cuối cùng, cả tiếng tốt lẫn lợi ích đều thuộc về dì ấy.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Ấu Tân đã quen với sự chèn ép của dì cả, cô cũng chẳng có khả năng chống lại Lâm Khiết Trân. Nhưng cô không muốn Lương Tiêu Thụ phải chịu đựng sự sỉ nhục này vì mình. Cô nén lại nỗi xấu hổ, nhẫn nại giải thích: “Thưa dì cả. con không hề không tiến thủ, anh ấy cũng vậy. Bọn con đến đây để đi lưu diễn, năm ngoái bọn con còn nhận được giải thưởng nữa…”

“Câm miệng!”

Tuy nhiên, Lâm Khiết Chân lập tức hạ giọng quát, vẻ mặt nghiêm nghị dưới lớp trang điểm tinh xảo: “Làm việc hai, ba năm rồi. Con xem trong tay cậu ta có được hai vạn tệ không? Tiến thủ cái gì mà tiến thủ chứ!”

Nói rồi, bà quay sang nhìn Lương Tiêu Thụ với dáng vẻ bề trên đầy khinh miệt:

“Cậu Lương, đã đến khách sạn rồi thì tôi nhắc nhở cậu một lần nữa, đừng hòng có ý định làm lớn bụng con bé để vào nhà họ Lâm. Loại người như các cậu tôi thấy nhiều rồi. Nếu mà cậu dám giở trò gì, tôi đảm bảo cả nhà cậu sẽ không còn đất sống ở Tây Thành đâu.”

Cuộc cãi vã kết thúc như thế nào, Lâm Ấu Tân không còn nhớ rõ. Cô chỉ nhớ Lương Tiêu Thụ đứng đó rất lâu, cuối cùng tự giễu cợt bật cười, nói với cô một câu không sao, đừng để tâm rồi rời đi.

“Lúc đó, suy nghĩ duy nhất trong anh là ở bên em sẽ khiến em bị người khác coi thường.”

Lương Tiêu Thụ đưa cho cô một chiếc cốc giấy dùng một lần để gạt tàn thuốc, cúi đầu cười: “Lâm Ấu Tân, em nói anh rời bỏ em vì lòng tự trọng của mình, anh không hề phủ nhận. Bởi vì anh không muốn một kẻ kém cỏi như anh lại liên lụy khiến em phải chịu thiệt thòi trước mặt gia đình.”

“Khi yêu thì không thấy, tiêu tiền như nước, nói đi Mỹ thăm em là đi ngay. Nhưng kết hôn thì khác. Anh không đủ tiền để mua nổi biệt thự, xe sang. Chẳng lẽ em muốn một cô tiểu thư như em phải hạ thấp mức sống, chen chúc cùng anh trong khu tập thể giáo viên của bố mẹ anh sao?”

“Đúng, lúc chia tay anh rất khốn nạn. Nhưng chúng ta ở bên nhau tám năm, ngoài lần chia tay đầu năm ngoái, anh đã từng nói nặng lời với em lần nào chưa? Em đi Mỹ du học, lần nào mà không phải anh đưa? Em một mình ở xứ người bị ốm, tim anh như bị dao cứa, video call xuyên đêm, chẳng dám ngủ, em…”

Lương Tiêu Thụ nói đến đây, giọng bỗng nghẹn lại, phải vài giây sau mới kiểm soát được cảm xúc: “…Em giỏi thật, anh chỉ về muộn có hai tháng, vậy mà em đã thích người khác rồi.”

Người ta nói đàn ông thường bạc tình hơn phụ nữ vì họ lý trí, có tầm nhìn và biết cách từ bỏ. Nhưng trong ván cược giữa Lương Tiêu Thụ và Lâm Ấu Tân, anh ta đã thảm bại.

Anh ta từng luôn tự tin rằng dù yêu xa năm năm vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu. Vậy nên nếu chỉ chia tay có một năm thôi thì có gì đâu mà phải lo. Anh ta nghĩ với sự ăn ý của họ, Lâm Ấu Tân nhất định sẽ hiểu.

Hơn nữa, Lâm Ấu Tân đã từng nói với anh ta rằng cô chỉ lấy anh ta mà thôi.

Anh ta đã dựa vào câu nói đó để kiên trì suốt một năm.

“Nhưng anh kiếm được bao nhiêu tiền, có thể bằng gia sản tích lũy qua mấy đời của nhà họ Lâm không?” Lâm Ấu Tân hít một hơi, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt điềm tĩnh: “Việc mà anh chứng minh chỉ là một thứ giả tạo, đặc biệt là khi phải chứng minh với những người sẽ không bao giờ công nhận anh.”

“Nhưng ít ra bây giờ anh đã độc lập về tài chính! Lâm Ấu Tân, bây giờ anh xuất hiện trước mặt dì cả và ông nội, anh…”

“Họ vẫn sẽ nói anh là một gã diễn viên hạng bét.” Lâm Ấu Tân điềm tĩnh quay lại ngắt lời anh ta: “Những người đã coi thường anh thì sẽ mãi mãi coi thường anh.”

“Nhưng Lương Tiêu Thụ, tôi xem trọng anh. Bất kể anh có tiền hay không, tôi đều xem trọng anh. Tôi thích hình ảnh anh kiên trì theo đuổi lý tưởng, thích anh tỏa sáng trên sân khấu kịch mà anh đam mê, thích anh được là chính mình. Tiền bạc chưa bao giờ quan trọng cả.”

Lương Tiêu Thụ bất lực cười khẽ: “Không quan trọng sao? Chẳng lẽ anh muốn cả đời sống dựa vào em? Để anh vô tư theo đuổi lý tưởng, còn em thì phải chịu đựng sự sỉ nhục từ người khác vào mỗi dịp lễ tết sao? Em yêu à, anh là một người đàn ông.”

Khi biệt danh thân mật ngày xưa được thốt ra, Lâm Ấu Tân theo bản năng cảnh giác dựa vào ghế, nhắc nhở: “Tôi đã kết hôn rồi, đừng gọi bừa nữa.”

“Không cần em nhắc.” Giọng Lương Tiêu Thụ cũng trở nên lạnh lùng.

Một lúc sau, anh ta chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang nhìn cô: “Kết hôn, em cứ luôn lấy hai chữ đó ra để làm tổn thương anh. Nhưng em có thực sự hiểu về người chồng của mình không?”

“Chúng ta có cần phải nói về anh ấy không? Anh đang lạc đề rồi.”

“Lạc đề? Không, anh ta mới là trọng tâm.” Lương Tiêu Thụ không cam lòng nhướng mày, khăng khăng nói tiếp: “Gã đó kiêu ngạo, nhiều mưu mô, bẩn tính, sự lạnh lùng từ trong xương tủy giống hệt với loại tiểu thư nhà giàu như đại cô của em. Tóm lại, anh ta chính là kiểu người ích kỷ mà từ nhỏ đến lớn em ghét nhất. Lâm Ấu Tân, em đã nhìn nhầm người rồi.”

Lâm Ấu Tân khi đối nhân xử thế chưa bao giờ có sự kiêu ngạo vô tình hay cố ý của những người giàu có. Chính vì đã chứng kiến sự kiêu ngạo và ích kỷ của Lâm Khiết Trân nên cô không muốn trở thành người như vậy, mà từ trước đến nay cũng luôn không có thiện cảm với những người tài giỏi chỉ biết lo cho bản thân, thiếu sự đồng cảm. Bằng chứng là cô đã từ chối rất nhiều công tử nhà giàu khi đi xem mặt.

Nhưng lúc này, cô cau mày thật sâu, hoàn toàn không thể liên kết người trong lời nói của Lương Tiêu Thụ với Chu Bẩm Sơn. Cô nhìn thẳng vào anh ta: “Lương Tiêu Thụ, anh ấy chưa bao giờ nói xấu anh trước mặt tôi cả, bây giờ anh như thế này mới thật sự là bẩn tính đấy.”

“Anh bẩn tính?” Lương Tiêu Thụ tức đến bật cười, cố nén lại sự tổn thương trong mắt: “Tám năm, em chỉ có thể đưa ra kết luận đó về anh sao? Nói cho cùng, hai tháng thì hiểu được bao nhiêu? Bao nhiêu kịch bản đã xem mà uổng phí hết rồi sao? Lòng người là thứ phức tạp nhất.”

“Vậy anh mới gặp anh ấy có hai lần, tại sao lại có thể phán xét như vậy?”

Lương Tiêu Thụ nghẹn lời.

Anh ta không thể nói với cô về chuyện xảy ra hôm đến nhà Từ Trừng Ninh được, đó là chuyện giữa đàn ông với nhau.

Trong lòng còn ấm ức, anh ta nói: “Em đừng bận tâm, nói chung thì anh ta là thế. Đàn ông nhìn đàn ông là chuẩn nhất.”

Lâm Ấu Tân bật cười đầy bất lực.

Chủ nghĩa đàn ông gia trưởng.

Cuộc nói chuyện này chắc chắn sẽ chẳng đi đến đâu. Khi Lâm Ấu Tân xuống xe, Lương Tiêu Thụ còn muốn nói gì đó, nhưng cô đã ngắt lời anh ta.

“Lương Tiêu Thụ, nếu anh muốn làm bạn, tôi có thể suy nghĩ lại. Thế nhưng những chuyện khác thì thật sự không thể nữa rồi. Có lẽ lần trước tôi chưa nói rõ lắm, hôm nay tôi sẽ nói lại một lần nữa, anh hãy nghe cho kỹ.”

“Tình cảm không biến mất trong một khoảnh khắc, mà nó biến mất dần theo tháng ngày. Anh nói yêu xa năm năm còn chịu được, đó là vì trong năm năm ấy, ngoài lúc dịch bệnh, cứ có thời gian là tôi lại bay về thăm anh, là tôi đã gọi video call 7, 8 tiếng mỗi ngày để duy trì tình cảm. Tôi không phủ nhận những việc anh đã làm cho tôi. Thậm chí vì nhớ quá rõ, những ký ức đẹp đẽ đó từng khiến tôi rất đau khổ sau khi chia tay. Anh có thể hỏi Tĩnh Đồng xem, từ khi chúng ta chia tay, tôi đã phải xin chị ấy bao nhiêu đơn thuốc an thần.”

Lương Tiêu Thụ không ngờ cô lại phải dùng đến thuốc an thần, anh ta vừa kinh ngạc, vừa dâng lên nỗi xót xa và hối hận tột cùng: “Lâm Ấu Tân, anh…”

Lâm Ấu Tân run rẩy, giơ tay ra hiệu cho anh ta dừng lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc để không bật khóc: “Hãy để tôi nói hết đã.”

“Dù tôi tha thứ cho việc anh lạnh nhạt, tha thứ cho những lời nói cay nghiệt, lời giận dỗi khi chia tay. Nhưng đã một năm rồi, anh có chủ động gọi một cuộc điện thoại, gửi một tin nhắn nào cho tôi không? Anh công khai bạn gái giả, có thời gian để Lam Yên chuyển lời rằng đó là hiểu lầm, nhưng lại không có thời gian tự mình nói với tôi sao? Lương Tiêu Thụ, nói thẳng ra, anh ỷ lại vào tình yêu của tôi, vì thế mà anh cứ vô tư làm tổn thương tôi. Anh đang thử, thử xem tôi có thể chịu đựng đến bao giờ mới chịu liên lạc với anh. Anh không chỉ bỏ lỡ hai tháng, mà là cả một năm!”

“Cho nên tám năm thì sao? Anh vẫn nói đi là đi thôi. Anh cũng giống mẹ tôi. Hai người đều vô tâm, đều không biết trân trọng tôi dù chỉ một phút!”

Khi Lâm Ấu Tân nhận ra sự thật này, cô chỉ thấy tám năm qua giống như một giấc mộng hoang đường và đẹp đẽ.

Hạnh phúc là thật, nhưng đau khổ cũng là thật.

Cuối cùng, cô nhận ra điều quan trọng nhất vẫn là họ không hợp nhau.

Mối tình đầu trong sáng, cùng với tính cách của cả hai, đều không chịu nổi thử thách của cuộc sống và bản chất con người.

Lương Tiêu Thụ như bị ai đánh một cú trời giáng, chợt bừng tỉnh: “Phải, anh đã sai rồi. Ấu Tân à, anh có thể thay đổi, anh xin lỗi em.”

“Tôi không cần nữa.”

Lâm Ấu Tân mở cửa xe, ánh mắt kiên quyết: “Lương Tiêu Thụ, tôi hiểu và tha thứ cho anh. Chuyện năm xưa là gia đình tôi không đúng, họ quá kiêu ngạo, làm tổn thương lòng tự trọng của anh, vậy nên tôi thay mặt họ xin lỗi. Nhưng chúng ta thật sự không hợp. Hiện tại tôi đã kết hôn rồi, chúng ta chỉ có hai lựa chọn, bạn bè hoặc người xa lạ. Anh tự chọn đi.”

“Anh không chọn.” Lương Tiêu Thụ từ chối: “Một năm qua anh có thể giải thích. Anh yêu em, không thể nào chọn…”

Tuy nhiên, anh ta chưa kịp nói hết câu, Lâm Ấu Tân đã xuống xe và bước đi, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa.

Một người quá cứng đầu cứng cổ thì không xứng nói lời yêu.

Bình Luận (0)
Comment