Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 58

Edit: Mỳ

Cuối cùng thì Lâm Ấu Tân cũng đã không đến buổi tiệc ăn mừng, cô trở về thẳng khách sạn luôn.

Sau khi quẹt thẻ mở cửa phòng, cô quăng túi xách lên sofa rồi cũng thả mình vào đó, cảm giác rã rời đến tận xương. Cô thừa nhận mình có tâm lý của một con đà điểu, phần lớn là muốn trốn tránh những chuyện liên quan đến Lương Tiêu Thụ. Nếu hôm nay anh ta không dồn cô đến mức này, cô cũng chẳng muốn khơi gợi lại chuyện cũ. Bởi lẽ, việc mổ bụng chứng minh lòng dạ lúc nào cũng là một điều đau đớn vô cùng.

Sau nửa giờ tự trấn tĩnh bản thân, cô định đi tắm rồi ngủ thì chiếc túi xách đang vứt trên sofa lại liên tục rung lên.

Lâm Ấu Tân quay lại, móc lấy quai túi, trong lúc lấy điện thoại thì vô tình làm rơi cả hộp thuốc lá và bật lửa ra ngoài.

“A lô.” Cô bắt máy, giọng nói lười biếng như một chú mèo nhỏ.

Ở đầu dây bên kia, Chu Bẩm Sơn đang viết báo cáo thì ngừng lại, chuyển cuộc gọi từ thoại sang video.

Lâm Ấu Tân nhận cuộc gọi, đặt điện thoại lên bàn trà đối diện sofa. Cô vừa bật hết đèn trong phòng, ánh sáng trắng loá loáng bao trùm khắp căn phòng. Cô ngồi khoanh chân trên sofa, một tư thế lười biếng hệt như tượng Quan Âm toạ sen, chống cằm nhìn người ở đầu dây bên kia.

Chu Bẩm Sơn có thói quen không bật đèn lớn khi đọc tài liệu hay viết luận văn. Anh chỉ dùng một chiếc đèn bàn nhỏ và một tách trà, ngồi trước máy tính hàng giờ liền, thoạt nhìn trông anh chẳng khác gì một cán bộ già.

“Không phải em đi tiệc ăn mừng à? Mệt rồi sao?”

Chu Bẩm Sơn cầm điện thoại lại gần mình hơn, điều chỉnh màn hình.

Hơn mười giờ, Lâm Ấu Tân đã nhắn tin cho anh. Cô nói buổi diễn đầu tiên rất thành công nên cả đoàn kịch của họ sẽ tổ chức một buổi tiệc ăn mừng. Cô còn dặn anh là nhớ gọi điện muộn hơn một chút. Chu Bẩm Sơn còn lo mình gọi sớm sẽ làm phiền, nhưng giờ, anh thấy cô chẳng có tí hào hứng nào như là mới ăn tiệc xong cả. 

“… Cũng hơi mệt ạ.” Lâm Ấu Tân lơ đãng nhìn đi nơi khác. Cô bỗng thấy chột dạ, nhặt lấy hộp thuốc lá vừa rơi ra ban nãy, mân mê trong tay.

Hai ngón tay cô xoay xoay chiếc hộp giấy mỏng, một kiểu hành động điển hình của sự bối rối. Nhưng Chu Bẩm Sơn dù sao cũng không phải là người học tâm lý, không thể đoán thấu được. Anh chỉ lướt nhìn một cái rồi lại chuyển ánh mắt đi.

“Em uống rượu đấy à?”

“Không có, anh đâu cho em uống đâu.” Cô liếc nhìn người trong màn hình, giọng hờn dỗi.

Chu Bẩm Sơn mỉm cười, cầm điện thoại lại gần hơn một chút: “Ngoan.”

Giọng nói ấm áp, trầm lắng của anh truyền qua ống nghe. Lâm Ấu Tân lườm anh một cái, rồi cúi đầu cười khẽ.

Mấy ngày nay họ cũng không ngày nào gọi video, nhiều khi cô tập luyện quá mệt, về đến nơi là lăn ra ngủ, chỉ kịp nói chuyện điện thoại với Chu Bẩm Sơn vài phút. Tính ra, cũng đã hơn một tuần rưỡi rồi họ chưa gặp mặt nhau.

Lâm Ấu Tân cúi đầu nghịch dải tua rua trên áo, bỗng thấy má nóng lên khi bị anh nhìn chằm chằm. Cô ngước mắt lên nhìn anh, rồi lại ngượng ngùng cúi xuống: “Sao anh cứ nhìn em mãi mà không nói gì thế?”

Khi gặp nhau, Chu Bẩm Sơn vốn đã ít nói, nhưng dù sao cũng nói được vài câu. Giờ cách màn hình, anh lại càng kiệm lời hơn.

Chu Bẩm Sơn phóng to khung hình của cô lên: “Anh lo ngắm em, cứ nói chuyện mãi sẽ làm gián đoạn mất.”

“Chứ không phải anh nhìn em nhiều rồi à?”

“Khác nhau mà.”

“Khác ở chỗ nào à anh?”

Cô nàng cố tình tỏ vẻ không hiểu chuyện.

Chu Bẩm Sơn bất lực khẽ cười: “Nhất định phải để anh nói ra sao, Ấu Tân?”

“Gì cơ, em không hiểu.”

“Anh nhớ em.”

Một cú đánh thẳng trực diện.

Lâm Ấu Tân vẫn chống cằm, ánh mắt nửa dỗi nửa thẹn lẳng lặng dừng lại trên gương mặt anh.

Trái tim cô bỗng siết lại thật mạnh.

Dù đã từng có những tiếp xúc thân mật, cô lại vẫn tim đập thình thịch vì câu nói tình cảm bất ngờ này. Giống như có một luồng điện chạy qua dây mạng và lan truyền vào cơ thể cô, tê dại.

“Anh…….”

Sự nóng bừng lan nhanh đến tận mang tai và cổ. Cô xoay nhanh hộp thuốc lá trong tay, lắp bắp một cách luống cuống: “Thôi, em biết rồi mà. Em đi tắm đây, cúp máy nhé.”

“Khoan đã.” Chu Bẩm Sơn không dễ dàng buông tha cô.

“Gì nữa hả anh?”

“Em nói đi.”

Lâm Ấu Tân im lặng, thẹn thùng nhìn anh, không hiểu sao mình lại ngại nói mấy lời ngọt ngào này đến thế, rõ ràng cô… cũng đâu phải là người quá khép kín đâu.

“Hửm?” Giọng nói quyến rũ của Chu Bẩm Sơn khẽ thúc giục: “Muốn nói gì với anh nào?”

Cô không thể chịu nổi giọng nói này của anh, chắc nếu đi làm diễn viên lồng tiếng thì sẽ giàu to mất.

“Nhớ anh, em nhớ anh! Được chưa!”

Cô buông xuôi, nũng nịu nói rồi quăng hộp thuốc lá trên tay xuống, phát ra tiếng “bộp” khe khẽ trên ghế sofa.

Ánh mắt Chu Bẩm Sơn dõi theo hộp thuốc. Thứ mà nãy giờ anh không nhìn rõ, giờ đã hiện ra ngay trước mắt. Ánh mắt anh khẽ đọng lại.

“Được rồi, thôi em đi tắm đi.” Khoé môi của Chu Bẩm Sơn vẫn còn nụ cười, tạm thời gác lại mọi nghi vấn trong lòng.

Lâm Ấu Tân nũng nịu trách yêu anh: “Đồ bám người.”

Nói xong, cô cúp máy.

Cuộc gọi kết thúc, thư phòng lại trở nên yên tĩnh. Khoé môi Chu Bẩm Sơn từ từ cụp xuống, những ngón tay đặt trên mặt bàn gõ nhịp đều đều.

Anh nhớ, lần gần nhất Lâm Ấu Tân hút thuốc là vào ngày họ đăng ký kết hôn. Âu cũng vì một người nào đó mà cô đã buồn bã, phải mượn khói thuốc để giải sầu.

Từ sau đó, cô chưa từng hút thêm lần nào. Dù sao thì cô cũng không đến mức gọi là nghiện.

Thế mà giờ đây, sự xuất hiện của hộp thuốc lá này lại quá đột ngột.

/

Sau buổi công diễn đầu tiên, vở kịch “Tiểu Hồ Tiên” đạt được thành công ngoài mong đợi. Cố Tân Bình đã ký hợp đồng diễn thêm một đợt nữa với Nhà hát Lớn Bắc Kinh, dự kiến vào cuối tháng Sáu.

Đồng thời, để Lâm Ấu Tân và Liêu Bình có thời gian chuẩn bị cho vở “Ngọc Thạch Ký” , số suất diễn A đã được giảm đi. Lâm Ấu Tân đã đặc biệt đến cảm ơn Cố Tân Bình vì sự thấu hiểu này.

Vừa hay Liêu Bình cũng có mặt. Ông hỏi cô sau buổi diễn chiều có rảnh không, nếu rảnh thì ăn tối cùng các thầy cô bên đoàn “Ngọc Thạch Ký” để làm quen trước.

“Vâng ạ, em về khách sạn dọn dẹp chút rồi đến ngay.”

Liêu Bình mỉm cười hiền hậu với cô: “Đừng lo lắng quá nhé.”

Lâm Ấu Tân về khách sạn tắm rửa, thay đồ, tiện tay lướt mạng xã hội trong lúc sấy tóc. Cô thấy Từ Trừng Ninh đăng ảnh tiệc ăn mừng vài ngày trước, bữa tiệc mà cô đã vắng mặt. Trong bức ảnh đó, không có bóng hình của cô.

Trong lòng cô bỗng dâng lên chút băn khoăn. Nếu như Chu Bẩm Sơn nhìn thấy, liệu anh có thắc mắc vì sao cô không có ở đó không nhỉ?

Chút lo lắng len lỏi, cô thoát ra khỏi trang cá nhân và nhắn tin hỏi Tiểu Ninh: [Cậu có chặn Chu Bẩm Sơn không?]

Tiểu Ninh: [Không đâu, tớ không chặn ai ngoài người nhà cả.]

Ấu Tân: [Ừm…….]

Tiểu Ninh: [Có chuyện gì à?]

Lâm Ấu Tân kể cho Từ Trừng Ninh nghe chuyện mình đã không đến dự tiệc.

Tiểu Ninh: [Hả… Cậu lo xoắn đít lên làm gì? Dù sao thì cậu đã nói rõ mọi chuyện với Lương Tiêu Thụ rồi mà.]

Lâm Ấu Tân hơi nhíu mày: [Nhưng mọi chuyện đã xong rồi, có cần phải nhắc lại nữa không? Vả lại, chắc không có ông chồng nào muốn nghe chuyện của vợ với người yêu cũ đâu.]

Tiểu Ninh: […. Cũng đúng. Thôi, để tớ cài đặt lại chế độ xem bài viết, phòng hờ vẫn hơn.]

Ấu Tân: [Ừm.]

Lâm Ấu Tân cũng nhanh chóng tự thuyết phục bản thân rằng chẳng thể xui xẻo đến mức đó, biết đâu Chu Bẩm Sơn còn chẳng bao giờ lướt mạng xã hội ấy chứ.

Cô sấy tóc thật nhanh, trang điểm nhẹ rồi đến một nhà hàng riêng tư ở khu Đông Thành.

Liêu Bình đã đứng đợi ở cửa, thấy cô đến thì dẫn cô vào giới thiệu.

Đa số những gương mặt trong phòng đều không xa lạ, có người là người đi trước có tiếng trong nghề mà cô từng xem diễn kịch. Trong đó có những người là những đại thụ trong cả điện ảnh lẫn sân khấu. Họ thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh rộng, số còn lại là nhà sản xuất và nhà đầu tư, những người này thường hoạt động trong nhiều lĩnh vực, từ kịch nói đến cả điện ảnh và giới giải trí.

Đối mặt với những người có tuổi đời và kinh nghiệm hơn hẳn, cô vẫn giữ được sự bình thản, không chút lấy lòng. Lâm Ấu Tân lần lượt bắt tay chào hỏi, giới thiệu bản thân một cách lịch sự và chu đáo.

Biên kịch Vương Kỳ của vở “Ngọc Thạch Ký” đã từng dìu dắt Từ Trừng Ninh vài năm. Cả hai người họ hàn huyên đôi ba câu về bạn bè chung, không khí vẫn rất ấm cúng cho đến khi Cung Mạt Lị dắt Lương Tiêu Thụ bước vào.

“Úi, cô Lâm cũng ở đây à?” Cung Mạt Lị thoáng ngạc nhiên khi thấy cô, liếc nhìn cô rồi lại nhìn Lương Tiêu Thụ.

Lâm Ấu Tân nhìn sang, thấy trên mặt Lương Tiêu Thụ hiện lên chút không thoải mái.

Dường như anh ta không muốn nhìn thấy cô ở đây.

“Chào đạo diễn Cung, mình lại gặp nhau rồi.”

Cung Mạt Lị cười với cô rồi cứ thế mà dẫn Lương Tiêu Thụ ngồi xuống.

Kể từ khi Cung Mạt Lị tham gia, câu chuyện không còn xoay quanh vở “Ngọc Thạch Ký” nữa. Những buổi tiệc như thế này luôn có nhiều người muốn tận dụng để giới thiệu người của mình cho các ông lớn.

Lâm Ấu Tân lặng lẽ ăn món của mình, không nói gì khi không ai hỏi.

Rượu đã ngà ngà, mọi người mặt đỏ bừng, bắt đầu gào lên đòi uống tiếp.

Có lẽ nhờ Liêu Bình giới thiệu từ trước, nên những chén rượu ép buộc không đến tay cô. Sau vài vòng, cô chỉ nhấp một chút rượu trắng.

Nhưng người khác thì không được may mắn như vậy.

“Này, cậu kia, Tiểu Lương ấy. Nghe nói cậu cũng xuất thân từ diễn viên kịch nói hả? Sao sau này không diễn nữa?”

Một nhà sản xuất đầu trọc, một tay gác lên ghế một nữ diễn viên bên cạnh, nhìn Lương Tiêu Thụ với vẻ khinh khỉnh.

Ánh mắt Lương Tiêu Thụ sầm lại vài giây, rồi anh ta cười khẽ, hùa theo: “Giám đốc Lý, diễn kịch làm gì có tiền chứ!  Tôi còn phải kiếm tiền nữa mà.”

“Ôi chao, thiếu tiền à, bình thường thôi. Cái thứ nghệ thuật đó đâu phải dành cho những đứa trẻ nhà nghèo như các cậu đâu, ha ha.”

Lương Tiêu Thụ trầm lặng. Anh ta chỉ biết gồng mình mà mỉm cười, không nói gì.

Nhưng sự im lặng của anh ta không khiến gã giám đốc đầu trọc kia chịu dừng lại. Một lúc sau, khi nói về việc chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo, gã cầm chai rượu trên bàn, rót đầy, xoay mâm tròn cho đến khi dừng lại trước mặt Lương Tiêu Thụ. Gã chỉ ngón tay xuống đầy kiêu ngạo.

“Nào, Tiểu Lương, uống cạn ly này, rồi hát cho anh một bài. Bộ phim điện ảnh thương mại hợp tác với thầy Liễu kia, anh sẽ cân nhắc đến cậu, thế nào?”

Một nữ sản xuất bên cạnh thấy không đành lòng, cười gượng hòa giải: “Anh Lý ơi, vai đó đã chọn diễn viên của công ty thầy Liễu rồi mà, anh đừng trêu Tiểu Lương nữa.”

“Trêu gì đâu?”

Gã giám đốc Lý cười hề hề, chẳng mảy may bận tâm: “Dự bị thôi. Mấy cậu diễn viên mới nổi lên như bọn cậu có được dự bị đã là may mắn lắm rồi. Sao, Tiểu Lương, cậu chê à? Không phải cậu đang thiếu tiền sao?”

Cái gọi là ngôi sao hay lưu lượng, trước mặt đồng tiền thì chẳng đáng giá gì cả.

Cung Mạt Lị bất lực liếc nhìn Lương Tiêu Thụ. Bà ra hiệu cho anh ta bằng cách lắc đầu, ý bảo đừng nên từ chối.

Lương Tiêu Thụ im lặng đứng dậy, cầm lấy chai rượu, uống cạn vài ngụm rồi mỉm cười hỏi: “Giám đốc Lý muốn nghe bài gì ạ?”

“Bài gì cũng được, trước đây cậu từng hát bài gì cho người ta ở các bữa tiệc, thì hôm nay hát bài đó, cứ làm cái sở trường của cậu đi, nhảy một đoạn cũng được.” Gã giám đốc Lý đảo mắt quanh bàn, cười ha hả: “Mọi người muốn nghe gì, cứ gọi món đi!”

Lâm Ấu Tân cảm thấy khó chịu đến phát ớn, cô thậm chí không dám ngẩng đầu lên, dù người chịu đựng sự xấu hổ không phải là cô.

Ngay khi Lương Tiêu Thụ chuẩn bị hắng giọng để hát, Lâm Ấu Tân không thể chịu đựng thêm nữa, cô đập mạnh ly rượu xuống bàn. Liêu Bình ngồi bên cạnh lập tức giữ lấy cổ tay cô.

“Ấu Tân, bình tĩnh nào. Đây cũng là nhà đầu tư của ‘Ngọc Thạch Ký’ đấy, em đừng bốc đồng.”

Nhưng cô không thể nghe lọt tai. Cô giật tay ra: ” ‘Ngọc Thạch Ký’ thiếu bao nhiêu tiền, em sẽ bù vào. Em không thể trơ mắt nhìn anh ta bị bắt nạt như thế được.”

“Em đứng ra bênh vực cậu ấy một lần thì cậu ấy sẽ không còn lo lắng gì nữa sao?” Liêu Bình lắc đầu không đồng tình: “Chừng nào cậu ấy còn ở trong giới này, chuyện như vậy sẽ luôn xảy ra. Chúng ta đều đã trải qua, rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.”

“Nếu em thương cậu ấy, thì hãy tạm lánh đi. Có lẽ cậu ấy cũng chỉ sợ mất mặt trước mặt em thôi.”

Liêu Bình dùng kinh nghiệm sống của người đi trước, vài lời đã làm cô suy sụp.

Đúng vậy.

Cô giúp một lần, có thể giúp được lần thứ hai không? Điều đó chỉ khiến con đường của anh ta càng thêm khó khăn, thậm chí còn hủy hoại cơ hội mà anh ta đang cố gắng giành lấy ngày hôm nay.

Lâm Ấu Tân cảm thấy như toàn bộ sức lực trong người đều bị rút cạn, cô từ từ gục xuống.

Giây phút giọng hát của Lương Tiêu Thụ cất lên, lòng cô nghẹn lại. Cô khó chịu đến mức không thể ngồi yên, nói một câu “Xin phép” rồi như chạy trốn khỏi căn phòng.

Gió cuối tháng Tư vẫn còn vương vấn chút lạnh của mùa xuân. Cô đứng trong sân một lúc lâu, Liêu Bình nhắn tin cho cô, nói sắp tàn tiệc rồi, tốt nhất nên quay lại chào một tiếng rồi hẵng đi.

Cô cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, khuôn mặt vô cảm, trả lời một chữ “Dạ.”

Khi quay lại phòng riêng, Lương Tiêu Thụ vẫn đang uống rượu, nhưng lần này không ai ép cả. Anh ta cứ thế tự uống hết ly này đến ly khác trong im lặng.

Cung Mạt Lị đang nói chuyện với mọi người, thỉnh thoảng liếc nhìn anh ta một cái, rồi bất lực lắc đầu.

“Vẫn còn ngạo mạn quá. Chút tủi nhục này mà cũng không chịu được, thì nói gì đến việc làm nên chuyện lớn đây?”

Khi ra khỏi nhà hàng, Cung Mạt Lị đi đến bên cạnh cô, nói khẽ như để cô nghe thấy.

Lâm Ấu Tân nhìn Cung Mạt Lị, ánh mắt không còn sự lịch thiệp như lúc mới gặp, mà trở nên lạnh nhạt: “Nhưng bảo vệ nghệ sĩ cũng là trách nhiệm của công ty. Ngoài việc phải tiếp rượu chịu nhục, anh ta không còn cách nào khác để làm nên chuyện sao?”

“Có chứ.” Cung Mạt Lị cười nhìn cô, chẳng hề tức giận: “Từ từ mà leo lên thôi, nhận những vai nhỏ trong các phim web drama, làm lại từ đầu. Nhưng cậu ta không đồng ý. Cậu ta nói chỉ cho mình một năm, vì còn có người đang đợi.”

Lâm Ấu Tân ngây người.

Cung Mạt Lị tiếp lời: “Cô Lâm, gia đình cô có điều kiện, có lẽ cô sẽ không hiểu tầm quan trọng của các mối quan hệ đối với một người xuất thân từ con số không. A Thụ năm nay đã tham gia không ít các bữa tiệc rượu, mỗi lần về, cậu ta đều chỉ lặng thinh một mình, ngoài việc quay phim, cậu ta gần như không nói chuyện với ai. Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi tin một người thông minh như cô sẽ hiểu.”

“Quá tự tôn, quá kiêu ngạo sẽ khiến người ta chán ghét chính mình. Do đó nên cả năm nay, cậu ta luôn không thể đối diện với cô.”

Trên đường từ nhà hàng về khách sạn, Lâm Ấu Tân vẫn im lặng. Liêu Bình nhìn cô hết lần này đến lần khác, cuối cùng không nhịn được cười khẽ: “Tuổi trẻ thật tốt, vẫn còn cảm nhận được nỗi đau của tình yêu.”

Lâm Ấu Tân khẽ lay động, hàng mi rũ xuống: “Đau khổ là tốt sao ạ?”

“Ít nhất, nó chứng tỏ tình yêu đã từng tồn tại. Đáng quý biết bao.”

Liêu Bình nhận xét đầy tính kịch: “Mọi thứ trên đời đều có thể giả dối. Tình yêu cũng có thể giả vờ. Khi d*c v*ng lên cao, ngay cả bản thân mình cũng không phân biệt được đó là tình yêu hay chỉ là hormone, nhưng nỗi đau thì không. Nỗi đau là có thật.”

Sau khi tạm biệt Liêu Bình, Lâm Ấu Tân cầm túi đi về phía thang máy. Quả nhiên, cô gặp Lương Tiêu Thụ cũng đang đợi.

Trông anh ta rất khó chịu vì say. Một tay cầm điện thoại, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên bụng.

“Có thuốc đau dạ dày không?”

Dường như không ngờ cô lại chủ động nói chuyện, Lương Tiêu Thụ đứng lặng vài giây: “Anh đã mua rồi.”

“Ừm.”

Thang máy đến, vài vị khách ra ngoài. Lâm Ấu Tân tránh sang một bên, đợi tất cả đi hết rồi mới bước vào.

Cô nhấn nút tầng 27, đứng ở góc xa nhất với vẻ mặt lạnh lùng, như thể câu hỏi quan tâm vừa rồi không phải là cô nói.

“Hết chuyện rồi à?” Lương Tiêu Thụ không chịu nổi sự im lặng, mở lời phá vỡ: “Không có gì hỏi anh sao?”

Lâm Ấu Tân quay người nhìn anh ta, ánh mắt phức tạp.

Lương Tiêu Thụ như bị ánh mắt đó làm bỏng, đột nhiên lùi ra xa, tựa lưng vào thành thang máy, cười tự giễu: “Làm gì thế, em đang thương hại anh đấy à?”

Rõ ràng điều anh ta không muốn nhất là sự thương hại của cô, nhưng giờ phút này, anh ta lại thấy được cô thương hại cũng không tệ.

“Có đáng thương hay không không phải do tôi định đoạt, tôi cũng chẳng có tư cách để nói gì về anh.” Lâm Ấu Tân dừng lại một chút, rồi nuốt hết những lời muốn nói vào trong: “Chỉ cần anh thấy đáng là được. Người hiểu anh sẽ không coi thường anh đâu.”

Một câu nói lạnh lùng và xa cách.

Lương Tiêu Thụ nghe vậy, khẽ cười rồi nhìn cô: “Tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi.”

Thang máy đến tầng, Lâm Ấu Tân bước ra, bỗng một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, nắm lấy cổ tay cô. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chỉ trong tích tắc, Lương Tiêu Thụ đã gục xuống, tựa hẳn vào người cô như không thể đứng vững.

“Lâm Ấu Tân, nếu em đã thương hại anh rồi thì hãy thương hại cho trót đi, đừng hời hợt như vậy.”

Lương Tiêu Thụ dường như đang rất khó chịu, trán lấm tấm mồ hôi. Anh ta cảm thấy mình sắp chết đến nơi, không thể đứng vững nổi.

Người bị ôm thì đứng đơ ra, không phải là không muốn đẩy ra, mà là vì quá sốc nên không kịp phản ứng.

Bởi vì ngay trước mặt cô, là Chu Bẩm Sơn.

Cô không biết là anh đã đến Bắc Kinh từ lúc nào. Người vẫn còn vương chút bụi đường, bên chân là một chiếc vali. Và ngay lúc này đây, anh đang giơ điện thoại lên bên tai và nhìn thẳng vè phía cô.

Bình Luận (0)
Comment