Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 67

Edit: Mỳ

Tin tức Chu Bẩm Sơn đã dọn ra khỏi căn hộ Nam Sùng được truyền tới tai hai gia đình vài ngày sau đó.

Lâm Giới Bình gọi điện đến hỏi, lúc ấy Lâm Ấu Tân đã trở về Bắc Kinh, chuẩn bị cho buổi diễn của vở kịch “Tiểu Hồ Tiên”.

Lâm Giới Bình còn tưởng tin tức của dì Tùy đã bị sai, bối rối không hiểu: “Sao tự nhiên lại phải chia nhà? Không phải chỉ là chia phòng thôi sao?”

Lâm Ấu Tân không biết phải trả lời câu hỏi này của ông nội thế nào.

Câu nói cuối cùng của Chu Bẩm Sơn hôm đó, cùng với ánh mắt trống rỗng không chút sức sống của anh nhìn cô, thực sự đã dọa cô sợ hãi. Hai chữ ly hôn, tạm thời cô vẫn không dám thốt ra.

“Chỉ là cãi nhau thôi ạ, ông đừng lo lắng.” Cô hơi bất lực đưa tay lên xoa trán: “Chuyện của bọn con, để bọn con tự giải quyết.”

“Sao ông có thể không lo cho được, mấy ngày trước ông còn bàn chuyện hôn lễ với ông Chu. Ấu Tân à, con nói cho ông biết một câu chắc chắn, hôn lễ này còn tổ chức nữa không?”

Lâm Ấu Tân nghẹn lời: “…Thôi không tổ chức nữa đâu ạ. Con không có thời gian, mấy tháng tới công việc đều đã kín lịch rồi.”

“Cuối cùng là vì công việc hay vì chuyện tình cảm?” Lâm Giới Bình im lặng một lát, giọng đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Hay là nó đã làm gì có lỗi với con rồi?”

Rõ ràng ở Hải Thành mọi thứ vẫn ổn, sao đột nhiên lại có chuyện không ổn thế này.

“Không có đâu ạ…” Lâm Ấu Tân theo bản năng phủ nhận: “Chỉ là khi chung sống thì tính cách không hợp nhau thôi, anh ấy không có bắt nạt con. Ông ơi, có lẽ là do con chưa làm tốt.”

Lâm Giới Bình chẳng quan tâm cháu gái mình có lỗi hay không, nghe thấy Chu Bẩm Sơn không làm gì quá đáng thì cũng an tâm đôi chút: “Thằng bé không phạm phải lỗi lầm mang tính nguyên tắc là được rồi.”

“Ấu Tân à, cuộc sống vợ chồng là như vậy đấy. Dần dần con sẽ phát hiện ra những phần tính cách không hợp nhau, nhưng có ai là hoàn hảo đâu, sống với ai cũng không thể không có chút mâu thuẫn nào cả.”

“Con biết mà. Nhưng ông  ơi, con sắp lên sân khấu rồi, mình nói chuyện sau nhé.”

“Được, con làm việc đi. Nhớ phải cẩn thận, ở Bắc Kinh phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy nhé.”

Cúp máy, Lâm Ấu Tân úp điện thoại xuống bàn, vô lực nằm sấp xuống bàn, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời.

Chu Bẩm Sơn, rốt cuộc anh làm sao vậy. Tại sao lại trở nên như thế này?

/

Lâm Giới Bình cúp điện thoại, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng. Ông chợt nhớ ra tháng trước tài xế Lão Khổng đưa Chu Bẩm Sơn về đội y tế, lúc về có kể lại rằng, cảm thấy cậu bé này có gì đó lạ lạ.

Hình tượng của Chu Bẩm Sơn là gì, chỉ cần ai từng gặp qua đều sẽ có ấn tượng sâu sắc. Trưởng nam của một gia đình trâm anh thế phiệt, gia giáo được rèn giũa từ trong xương tủy, chẳng thể nào dùng từ sống trong nhung lụa để miêu tả hết được.

Nhưng hôm đó, Chu Bẩm Sơn suốt cả buổi chẳng nói một lời, cả người cứ lầm lì, chết lặng.

Giờ đây, Lâm Giới Bình ráng nhớ lại, e rằng hai đứa đã có mâu thuẫn ngay từ lúc đó rồi.

Đúng lúc cuối tuần, Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo đưa Đậu Miêu đến Gia Nam chơi, Lâm Giới Bình suy nghĩ một lát, rồi gọi Khuc Tĩnh Đồng vào thư phòng.

Có những chuyện Lâm Ấu Tân sẽ không nói với ông, nhưng nhất định sẽ kể hết cho cho người chị mà cô tin tưởng nhất nghe.

/

Khi Chu Bẩm Sơn nhận điện thoại của Chu Tái Niên, anh đang ở Bệnh viện số Một thành phố để bàn giao công việc.

Nhiệm kỳ của đội ngũ y tế ở thị trấn Nam Ngô đã kết thúc. Theo kế hoạch, các y bác sĩ ở hai thị trấn sẽ luân chuyển cho nhau và anh là được chọn điều đến thị trấn Thủy Tinh. Mấy ngày nay đang là thời gian nghỉ ngơi để chuẩn bị cho giai đoạn mới.

Việc nhận được điện thoại của Chu Tái Niên không khiến anh bất ngờ.

“Ông nội.” Anh nhấc máy, giọng điệu không hề gợn sóng.

“Đến chỗ ông ngay, bây giờ, lập tức.” Giọng Chu Tái Niên trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết.

Chu Bẩm Sơn khựng lại giây lát: “Có chuyện gì ạ?”

“Có chuyện gì à?” Chu Tái Niên cười khẩy: “Con đã làm gì thì tự hỏi bản thân ấy. Chu Bẩm Sơn, con được lắm, chuyện dơ bẩn gì cũng làm. Bao nhiêu giáo dưỡng của nhà họ Chu, xem ra con đã cho chó ăn hết rồi. Giờ thì cút đến đây ngay!”

Mấy năm gần đây, có rất ít chuyện khiến Chu Tái Niên tức giận đến thế. Lắng nghe tiếng tút dài từ đầu dây bên kia, lòng Chu Bẩm Sơn vẫn bình lặng. Anh thở ra một hơi, quay sang nói với các sinh viên thực tập bên cạnh: “Phần còn lại, nhờ bác sĩ Lý Tư Dã dẫn dắt các em nhé. Tôi có chút việc, xin phép nghỉ đột xuất.”

“Vâng, vâng, thầy cứ bận việc ạ.”

Các sinh viên thực tập sợ sệt gật đầu, đợi khi anh đi khỏi, họ nhìn nhau và không kìm được mà xì xào:

“Trước kia thấy bác sĩ Chu chỉ lạnh lùng thôi, giờ thì anh ấy cứ như một cái xác di động ấy.”

“Phải đó, chắc nhà có chuyện gì lớn rồi. Nghe nói mấy hôm trước anh ấy còn bị ngộ độc rượu phải đưa đi cấp cứu…”

Bệnh viện xôn xao bàn tán, nhưng Chu Bẩm Sơn cứ xem như không nghe thấy. Anh thay quần áo, lái xe đến nhà Chu Tái Niên.

Vừa bước vào, trong nhà chỉ có Chu Tái Niên và Phùng Dục Quỳnh. Ngay cả những người giúp việc cũng được sắp xếp ở phòng riêng, không ai dám đi lại tùy tiện.

“Chỉ có ông và bà thôi ạ?”

Anh nhìn quanh một lượt, không thấy ông Lâm Giới Bình hay bất kỳ ai trong gia đình họ Lâm.

“Con còn muốn thấy ai nữa? Lâm Ấu Tân ư?”

Chu Tái Niên nhìn anh một cách giận dữ vì thép không rèn được thành kim cương. Thấy anh trông như người mất hồn, ông lại bực tức quay mặt đi: “Ngồi xuống trước đã.”

Chu Bẩm Sơn ngồi xuống chiếc sofa đối diện với Chu Tái Niên, lòng lặng như mặt nước hồ chết.

Khi đã có lời kết tội đầu tiên, ắt sẽ có thêm lời thứ hai, thứ ba. Anh đã lường trước được điều này, chỉ là không biết nó sẽ đến vào lúc nào thôi.

Chu Tái Niên nhìn thẳng vào anh.

Thật ra ông cũng không rõ mọi chuyện. Sáng nay, khi nhận được điện thoại từ Lâm Giới Bình, ông ấy đã thông báo hủy hôn. Giật mình, Chu Tái Niên gặnghỏi lý do. Nhưng Lâm Giới Bình, vì tình nghĩa bạn bè nhiều năm, dù tức giận nhưng vẫn giữ lời nói thật khéo léo.

“Hai đứa nhỏ này chẳng hợp nhau chút nào. Ấu Tân nhà tôi còn non nớt quá, chuyện lần trước xử lý chưa khéo, chắc khiến thằng bé Bẩm Sơn nhà ông khó chịu. Thế là nó cứ tra đi xét lại con bé, xem trộm điện thoại, xóa tin nhắn rồi còn thuê người theo dõi. Này, cháu gái tôi phóng khoáng quen rồi, chắc không chịu nổi những quy tắc khắt khe của nhà ông, đến cả bạn bè khác giới cũng không được phép qua lại. Đã vậy thì chi bằng, khi hôn lễ chưa cử hành, hai đứa thôi nhau là vừa.”

Chu Tái Niên lăn lộn thương trường bao năm, dĩ nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói. Lâm Giới Bình đang rất tức giận, càng dùng cái giọng điệu khách sáo, mỉa mai kia, mọi chuyện càng không thể cứu vãn.

“Này ông Lâm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế! Ông nói cho tôi biết đi.”

“Chuyện này thì ông hãy tự hỏi Bẩm Sơn đi. Có vài chuyện tôi không tiện nói, nói ra lại làm sứt mẻ tình cảm của chúng ta. Thôi thì coi như tôi đã nhìn nhầm thằng bé đó. Mới cưới vài tháng mà đã vậy, sau này tôi đi rồi, Ấu Tân nhà tôi sẽ sống thế nào đây? Con bé không còn ai thân thích, chẳng lẽ lại cứ mãi chịu đựng sự ức h**p mãi sao?”

Chu Tái Niên càng nghe càng thấy không ổn, lúc này mới tức tốc gọi Chu Bẩm Sơn về nhà.

Lúc này, Chu Bẩm Sơn ngồi trên ghế sofa, thừa nhận không chút do dự.

“Vâng, chính là như ông nghĩ. Con đã lén lút xem điện thoại, tự ý xóa tin nhắn của Ấu Tân. Khi đi công tác ở Hải Thành, vì không biết em ấy đang làm gì, con đã thuê người theo dõi em ấy và cả bạn trai cũ của em ấy. Con đã theo dõi rất lâu rồi. Gần đây, con còn liên lạc với Tĩnh Thủy, định ký hợp đồng ép buộc người kia rời đi. Mọi việc là như vậy, không ai vu oan cho con cả đâu.”

Đây là lần đầu tiên kể từ sau đám cưới, Chu Bẩm Sơn trở về căn nhà này một mình.

Căn phòng trống trải, những món đồ nội thất bằng gỗ tử đàn càng trở nên lạnh lẽo.

Ngay khi Chu Bẩm Sơn vừa dứt câu đầu tiên, sắc mặt Chu Tái Niên đã bắt đầu tái đi. Đến khi anh nói xong, khuôn mặt ông đã đen sầm lại.

“Con cũng quá hèn hạ rồi! Ấu Tân là vợ con, có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng, tại sao con lại làm thế này chứ? Hả?”

Chu Tái Niên ban đầu cũng có thành kiến với Lâm Ấu Tân, trước khi cưới ông đã thấy con bé có tính cách hoang dại, suy nghĩ phóng khoáng, lại còn có một người bạn trai cũ hẹn hò tám năm, sợ rằng không phải là người sẽ yên phận.

Ấy vậy mà sau lần ở Hải Thành, ông đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn về cô.

Lâm Ấu Tân đối với đứa cháu lạnh lùng, vô tình của ông thì chẳng có gì để nói, không chỉ xin nghỉ để đến thăm anh, mà còn đưa cả hai bên gia đình đến ăn Tết cùng. Sự quan tâm và bảo vệ của cô đều thể hiện qua những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, đến cả người ngoài như họ cũng nhìn thấy được.

Chu Bẩm Sơn nhắm mắt lại: “Đúng là lỗi của con, nhưng nếu được làm lại lần nữa, con vẫn sẽ chọn làm như vậy.”

“Con còn dám nói thế sao!”

Ông Chu Tái Niên giận đến nỗi đập bàn. “Trước khi cưới, ông đã dặn đi dặn lại, khi đó con còn bảo con tin nhân phẩm của con bé. Giờ cưới về rồi, con lại bày trò thế này. Chu Bẩm Sơn, từ lúc nào mà con lại trở nên như vậy? Ông và bố đã dạy con như thế sao?”

“Con chưa bao giờ nghi ngờ Ấu Tân.” Giọng anh chắc chắn: “Cho dù mọi người có tin hay không, những gì con làm là để bảo vệ và phòng ngừa, chứ chưa bao giờ là để nghi ngờ.”

“Con nói cái gì vớ vẩn vậy? Hai đứa đã kết hôn, được pháp luật bảo vệ, con còn phải phòng ngừa cái gì nữa?”

Chu Bẩm Sơn im lặng. Anh biết, sẽ chẳng có ai hiểu được.

Ông Chu Tái Niên ghét nhất cái vẻ im lặng này của con trai. Từ nhỏ đến lớn, hễ nói gì là anh lại không cãi lại, cứ như mặc kệ người khác muốn xử lý thế nào thì tùy, khiến ai cũng đành bất lực.

“Con không hối hận cũng được. Nhưng con có nghĩ đến Lâm Ấu Tân chưa? Người chồng mới cưới vài tháng lại đi làm mấy chuyện này, con bé biết được sẽ sợ hãi thế nào? Ông Lâm sẽ nghĩ sao? Giờ là điều tra, theo dõi, sau này thì sao? Chỉ cần tên bạn trai cũ kia còn sống, chỉ cần có chút động tĩnh gì, con lại muốn tái diễn chuyện này một lần nữa à?”

Một lẽ đơn giản như vậy, lẽ nào Chu Bẩm Sơn không hiểu?

Anh hít một hơi sâu: “Con chắc chắn sẽ không làm tổn thương Ấu Tân.”

“Ai dám đảm bảo!” Chu Tái Niên giận tím mặt: “Chuyện tương lai, ai có thể chắc chắn 100%? Cách làm của con cực đoan như vậy, bảo người ta phải tin con kiểu gì!”

Toàn thân Chu Tái Niên như có dòng máu nóng dồn thẳng lên não, đầu óc quay cuồng, tim đập thình thịch. Ông không muốn nói thêm nữa.

“Thôi được rồi, Chu Bẩm Sơn. Ông đã hiểu. Con không thể sống với Ấu Tân được. Với cái tính cách này, con cũng chẳng sống được với ai cả. Con chỉ hợp với một cuộc đời cô độc thôi.”

Chu Bẩm Sơn ngước mắt lên, đôi mắt vốn tĩnh lặng như hồ nước chợt gợn sóng: “Ông có ý gì?”

Chu Tái Niên không nhìn anh, phẩy tay: “Tìm một ngày đi làm thủ tục đi. Tình bạn mấy chục năm của ông và ông Lâm không thể vì con mà đổ vỡ được.”

Anh đã sớm biết rằng nếu có chuyện khó xử, anh sẽ luôn là người bị bỏ lại, nhưng khi nghe những lời đó, anh vẫn không khỏi bật cười.

“Lại là con.”

“Con nói gì?”

Chu Bẩm Sơn không đáp. Anh đã qua cái tuổi than vãn. Ở Chu gia, anh chưa bao giờ tranh giành thứ gì, vì không quan tâm nên cũng chẳng bận lòng. Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay anh phải chiến đấu.

“Con sẽ không ly hôn với Ấu Tân.” Anh nhìn thẳng vào ông Chu Tái Niên, ánh mắt lạnh lẽo. “Ba và ông Lâm có tình bạn thế nào con không quan tâm, con cũng chẳng cần bất cứ ai trong số họ, nhưng con tuyệt đối không từ bỏ Lâm Ấu Tân.”

Đây là lần đầu tiên ông Chu Tái Niên thấy con trai cố chấp như vậy. Ông giận đến đứng bật dậy, th* d*c: “Ông thấy con điên rồi! Lâm Ấu Tân không muốn sống với con nữa, con không nghe ra sao?”

Chu Bẩm Sơn không trả lời, chỉ nở nụ cười nhạt: “Cho dù là vậy, con cũng sẽ không rời xa cô ấy. Trừ khi cô ấy mất chồng.”

“Con!”

“Đồ cứng đầu!”

Ông Chu Tái Niên vừa kinh ngạc vừa tức giận, lập tức gọi người làm tìm roi mây.

“Chu Bẩm Sơn, từ nhỏ ông không quản con, cứ nghĩ con là đứa ngoan ngoãn, không ngờ lại nuôi dạy con thành ra thế này. Con định làm gì hả? Hả? Con còn là một người bình thường nữa không? Con lấy cái chết ra để đe dọa ai!”

Người làm run rẩy đưa roi mây, ông Chu Tái Niên cầm lấy, không nói thêm lời nào, quật một roi thẳng vào lưng anh. Tiếng roi xé gió “vút” một cái. Áo mùa hè mỏng, vết roi hằn đỏ trên lưng anh ngay lập tức.

Chu Bẩm Sơn nén đau, không hề r*n r*, gân cổ nổi lên. Anh quỳ xuống, lưng hướng về phía ông Chu Tái Niên: “Ông đánh đi. Đánh xong rồi đi giải thích với ông Lâm cũng được, nhưng con sẽ không ly hôn.”

“Con, con…”

Ông Chu Tái Niên giận đến mức lông mày dựng ngược, lại quật thêm một roi nữa. Không hiểu sao con trai ông lại có thể cố chấp đến vậy.

“Đồ hỗn xược!”

“Chát!”

“Chát!”

…….

Trong sảnh chính của căn tứ hợp viện trống rỗng, Chu Tái Niên vung từng nhát roi mây. Chẳng mấy chốc, sau lưng chiếc áo sơ mi trắng của Chu Bẩm Sơn đã loang lổ những vết máu.

Thế nhưng anh vẫn nhất quyết không cầu xin, không chịu nhượng bộ.

“Con có chịu ly hôn không!” Chu Tái Niên đã mệt đến mức đứng không vững.

Môi Chu Bẩm Sơn trắng bệch, ánh mắt vô hồn: “…Không ly hôn.”

“Bạch” một tiếng, chiếc roi mây rơi xuống đất, Chu Tái Niên ngã ngồi xuống ghế sofa, nhận ra mình đã dốc hết sức lực mà vẫn chẳng thể nào khuất phục được cái tính bướng bỉnh này của thằng cháu này.

“Ông mặc kệ con. Giờ con muốn ra sao thì ra!”

/

Lâm Ấu Tân biết tin Chu Bẩm Sơn bị thương là chuyện của hai ngày sau.

Khúc Tĩnh Đồng gọi điện đến, trước là xin lỗi vì đã không giữ mồm giữ miệng, trót kể hết mọi chuyện với ông ngoại. Sau đó, Lâm Giới Bình nổi trận lôi đình, gọi điện cho Chu Tái Niên, kiên quyết đòi ly hôn.

Khúc Tĩnh Đồng kể lại: “Ông nội Chu dùng hai mươi mấy roi mây quật anh ta, lưng toàn vết bầm tím, vậy mà anh ấy  vẫn không chịu ly hôn với em. Chị nghe mà suýt chết khiếp.”

Lúc đó, Khúc Tĩnh Đồng đang ở trong thư phòng của Lâm Giới Bình, nghe Chu Tái Niên vừa đau xót chửi mắng, vừa hạ mình cầu xin Lâm Giới Bình hãy cho hai đứa thêm một cơ hội, vì Bẩm Sơn đã thật lòng thật dạ.

Khúc Tĩnh Đồng chưa bao giờ nghĩ rằng, trong đời lại có ngày chứng kiến Chu Bẩm Sơn thảm hại đến mức này.

Lâm Ấu Tân nắm chặt điện thoại, nghĩ đến những đòn roi mây ấy, cô im lặng hồi lâu rồi khẽ hỏi: “…Ông nội nói sao?”

“Ông ngoại dĩ nhiên là không đồng ý rồi, nói nhất định phải ly hôn.”

“Cái anh chàng Chu Bẩm Sơn này cũng thật là… Em biết anh ấy nói gì không? Anh ấy bảo là sẽ không bao giờ ly hôn với em, trừ khi… em trở thành goá phụ. Ông ngoại nghe xong đen mặt lại, mặc kệ tình nghĩa với ông nội Chu, sáng nay đã liên lạc thẳng với đội ngũ luật sư, yêu cầu họ chuẩn bị hồ sơ khởi kiện.”

Hai chị em cô đều biết Lâm Giới Bình ra tay nhanh và dứt khoát đến thế nào. Lúc này, Lâm Ấu Tân không còn tâm trí đâu để nghĩ tại sao mọi chuyện lại đi xa đến vậy. Trong lòng cô dấy lên một nỗi lo mơ hồ….Nếu ly hôn thành công, Chu Bẩm Sơn sẽ làm gì đây?

Có lẽ cả hai ông đều cho rằng anh đang hăm dọa. Nhưng chỉ có cô mới biết, anh nói làm là sẽ làm.

Kết thúc cuộc gọi với Khúc Tĩnh Đồng, cô suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định quay lại Tây Thành một chuyến.

Vội vã mua vé máy bay, rời sân bay gọi taxi. Ban đầu định về căn hộ Nam Sùng, nhưng lời vừa ra đến miệng lại đổi thành địa chỉ căn hộ của anh.

Lần trước mới đến có một lần, cô không nhớ rõ là tầng nào, may mắn sao, cô gặp được Văn Trừ vừa ra khỏi cửa.

Văn Trừ thấy cô thì hơi ngạc nhiên, nhưng chẳng hỏi một lời nào lý do cô đến đây, chỉ như vớ được cọng rơm cứu mạng mà nói: “Hay quá, em đến rồi! Xin em khuyên cậu ấy đi bệnh viện đi, hoặc gọi một cô giúp việc cũng được. Cái lưng đó của cậu ấy không thể nhìn nổi nữa rồi.”

Trái tim vốn đã treo lơ lửng của Lâm Ấu Tân giờ đây hoàn toàn chùng xuống.

“Làm phiền anh dẫn đường.”

Lên đến lầu, vừa mở cửa, từ lối vào đã nồng nặc mùi thuốc và cồn.

Lâm Ấu Tân sững người, nhìn Văn Trừ nói: “Anh về trước đi.”

“Được.”

Văn Trừ mừng như bắt được vàng mà chuồn lẹ. Hết chuyện này đến chuyện khác, anh ta cũng sợ chết khiếp rồi.

Cánh cửa khép lại. Lâm Ấu Tân thay giày đi vào, từ một góc phòng ngủ hé mở, cô thấy Chu Bẩm Sơn đang nằm sấp trên giường, lưng trần lộ ra, đen đỏ một mảng, toàn những vết roi mây quật, da thịt sưng tấy trông thật thảm thương. Anh nằm quay đầu về phía cửa, dường như không có chút hơi sức nào.

Cô gõ gõ cửa.

“Đã bảo không cần cậu đến nữa, phiền phức quá, cút đi.”

Chu Bẩm Sơn không quay đầu lại, tưởng là Văn Trừ nên giọng nói lạnh lùng, thiếu thiện ý.

Bước chân cô khựng lại: “Là em.”

Cơ thể người đang nằm trên giường bỗng cứng đờ, cố gượng dậy để xác nhận. Lâm Ấu Tân bước nhanh đến, ấn anh ta lại: “Đừng động đậy.”

Ánh hoàng hôn sắp tàn, hắt những tia sáng mờ ảo vào cửa sổ, bao trùm lên hai người trong không gian nửa sáng nửa tối.

Chu Bẩm Sơn ngẩn ngơ nhìn cô, cứ ngỡ mình đang mơ. Khi nhận ra đó là sự thật, anh lại quay đầu đi chỗ khác.

Có vẻ anh không muốn cô nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của mình.

Lâm Ấu Tân đứng yên tại chỗ, không biết nên ngồi hay đi, đành chủ động hỏi: “Anh đã ăn gì chưa?”

Người đang quay mặt đi, một lúc lâu sau mới đáp: “Chưa.”

“Anh muốn ăn gì, em đi mua cho.”

“Gì cũng được… cay đi.”

Lâm Ấu Tân cạn lời, liếc nhìn tấm lưng của anh ta rồi quay ra ngoài. Khi quay lại, trên tay cô xách hai hộp cháo.

“Mới khỏi ngộ độc rượu chưa được một tuần, lại ăn bao nhiêu roi mây nữa. Chu Bẩm Sơn, anh thật sự nghĩ mình là siêu nhân à?”

Cô vừa cằn nhằn vừa gỡ túi đựng cháo. Lớp bao bì ngoài cùng được ghim bằng đinh bấm, cô giật ra để lấy cháo, suýt nữa thì làm xước tay.

Chu Bẩm Sơn cụp mắt, tầm nhìn rơi xuống ga giường: “Có thể đổi lại được em đến thăm, cũng đáng lắm.”

Lâm Ấu Tân bưng cháo, im lặng một lát: “Ăn cơm trước đi.”

Chu Bẩm Sơn ngồi dậy có chút khó khăn, cứ động đậy một cái là đau đến toát mồ hôi. Cô nhìn anh, nhưng không có hành động gì.

Rồi cô đổi chỗ ra nhà bếp, Lâm Ấu Tân ngồi đối diện anh. Cả hai lặng lẽ ăn cháo, nhưng đều thấy nhạt nhẽo vô vị.

Ăn xong, cô lại tìm thuốc ra: “Em bôi giúp anh nhé?”

Đôi mắt Chu Bẩm Sơn thâm trầm nhìn cô, rồi cuối cùng lại quay đầu đi, không nói đồng ý hay không.

Lâm Ấu Tân hiểu ý, rửa sạch tay. Cô lật áo anh lên, vặn nắp tuýp thuốc, nặn ra một ít rồi thoa lên vết thương.

Lớp da sưng phồng trên lưng gần như không có chỗ nào lành lặn, chi chít vết đỏ, sờ vào vẫn còn nóng hổi.

Lúc bôi thuốc, cô gần như không nỡ xuống tay. Thật sự không thể tưởng tượng nổi ông nội Chu đã nhẫn tâm ra tay nặng đến mức nào.

Chu Bẩm Sơn cảm nhận được lớp thuốc mỡ mát lạnh thoa lên vết thương, dường như có tác dụng làm dịu và giảm đau hơn so với Văn Trừ bôi.

Dù biết sự ấm áp này sẽ sớm tan biến. Đoạn tình cảm của họ cũng sắp đi đến hồi kết, nhưng anh vẫn tham lam tận hưởng giây phút này.

Anh dứt khoát nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận.

Nhưng giây phút này kết thúc quá nhanh.

Chưa đầy mười lăm phút, Lâm Ấu Tân đã rút tay ra, lấy khăn giấy lau sạch. Xong xuôi đâu đấy, cô mới kéo một chiếc ghế ngồi đối diện anh ta.

Trong phòng khách chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, dường như mọi điều đều nằm ngoài lời nói, nhưng cũng dường như, mỗi người một tâm sự.

Cô hít một hơi thật sâu: “Sáng nay ông nội đã thuê luật sư, chắc là sẽ ra toà sớm thôi. Anh biết rồi đúng không?”

“Giờ thì biết rồi.” Chu Bẩm Sơn dừng lại một chút: “Không cần phiền phức vậy đâu, chúng ta đi đến cục dân chính làm thủ tục đi.”

“Rồi anh tìm một nơi tự chôn vùi bản thân à?”

Chu Bẩm Sơn im lặng.

Lâm Ấu Tân quay mặt đi. Mọi lo lắng và sợ hãi tích tụ bấy lâu nay cuối cùng cũng không kìm được nữa, giọng nói cô run rẩy không thôi.

“Chu Bẩm Sơn, anh có nghĩ chỉ có mình anh đau khổ không? Em là một tên đao phủ cứ đâm hết nhát này đến nhát khác vào anh à?”

Cô cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi như mưa: “Em phải đối xử với anh thế nào thì anh mới vừa lòng đây? Vốn dĩ em đã không muốn tính toán những chuyện anh đã làm. Em đã cho chúng ta thời gian để bình tĩnh, em tự kiểm điểm bản thân, anh tự kiểm điểm bản thân, em chưa từng có ý định rời xa anh. Nhưng còn anh thì sao? Anh cứ dồn ép em hết lần này đến lần khác. Chuyện anh bám theo xe em hôm đó, ngay cả Tiểu Ninh cũng nhìn ra sự cố chấp và chiếm hữu của anh. Mọi người xung quanh em đều khuyên em sớm rời xa anh, vậy mà em vẫn không nghe. Nhưng anh có thể mạnh mẽ lên một chút được không, hả? Anh cứ tự làm tổn thương mình hết lần này đến lần khác, hành động cực đoan như vậy, làm sao em có thể có niềm tin để sống cả đời với anh được đây!”

“Từ nhỏ em đã không có cha mẹ, không có một mái nhà trọn vẹn. Chẳng lẽ lớn lên rồi, em cũng không xứng đáng có một người chồng khỏe mạnh, xây dựng một gia đình bình thường sao?”

Nước mắt Lâm Ấu Tân không ngừng tuôn rơi. Cô chưa bao giờ khóc thảm hại như vậy trước mặt Chu Bẩm Sơn, nhưng cô thật sự quá sợ hãi rồi.

Cô nhận ra sự điên cuồng của Chu Bẩm Sơn đã không còn là trò đùa như trước nữa, mà là một sự căm ghét chính mình thực sự.

Dường như anh còn căm ghét bản thân hơn bất kỳ ai trên thế gian này.

Chu Bẩm Sơn bị đâm vào tim, từng cơn đau thắt. Anh đưa tay lau nước mắt cho cô: “Ấu Tân, đừng khóc. Em muốn gì, anh cũng có thể cho em. Em đến để đòi ly hôn à? Được, anh đồng ý, nhưng anh xin em đó. Em đừng khóc nữa có được không?”

Sự chai lì trên gương mặt anh sớm đã bị những giọt nước mắt của cô đập tan hoàn toàn.

Đã có lúc, anh căm ghét người khiến cô đau khổ và rơi lệ. Ấy vậy mà bây giờ, trớ trêu thay, chính mình lại là người đó.

Anh có tư cách gì đây?

Nhưng nước mắt Lâm Ấu Tân không thể ngừng lại. Áp lực của cô quá lớn. Kể từ lúc biết anh bị ngộ độc rượu phải cấp cứu, cô đã suýt chết vì sợ hãi.

Cô không dám nghĩ, nếu Chu Bẩm Sơn vì cô mà uống rượu đến chết, cô sẽ sống nốt quãng đời còn lại như thế nào đây chứ?

“Chu Bẩm Sơn, anh đừng nói những lời đó nữa, em thật sự sợ lắm. Dù sau này chúng ta có quan hệ gì đi chăng nữa, em cũng mong anh sống thật tốt, sống khỏe mạnh, anh biết không?”

Cô khóc nức nở, nói không nên lời. Chu Bẩm Sơn phải lắng nghe thật kỹ mới có thể hiểu được những gì cô nói.

Anh đưa tay ôm lấy người đang run rẩy vì khóc, đôi mắt đỏ hoe: “Được, anh nghe em, tất cả anh đều nghe em. Anh không dồn ép em nữa. Là anh khốn nạn, anh sai rồi. Lần này anh thật sự biết mình sai rồi, em đừng khóc nữa được không? Em nói gì anh cũng đồng ý. Ấu Tân, anh có thể đồng ý mọi yêu cầu của em.”

Xin em đừng khóc nữa.

Xin em đừng khóc vì một kẻ thấp hèn như anh, thật sự không đáng.

Dường như mọi cuộc cãi vã đều kết thúc bằng những tiếng khóc và nước mắt.

Đêm đó, Lâm Ấu Tân lên máy bay quay về Bắc Kinh. Không ai trong số họ nhắc lại hai từ “ly hôn” nữa.

Nhưng cùng với chiếc máy bay cất cánh, dường như mọi chuyện đã kết thúc tại đây.

Chu Bẩm Sơn một mình ngồi trong căn phòng không bật đèn, chợt cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ.

Tỉnh mộng rồi, chiếc đồng hồ định mệnh vẫn quay về quỹ đạo vốn có của mỗi người.

Anh chưa từng thực sự có được Lâm Ấu Tân.

Cho dù anh có giãy giụa thế nào đi chăng nữa.

Bình Luận (0)
Comment