Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 68

Edit: KyungEun

Từ ngày chia tay đó Chu Bẩm Sơn không liên lạc với cô nữa. 

Hai người lòng đã hiểu lòng không đưa ra bất kỳ kết luận nào, nhưng lại giống như đã đưa ra phán đoán cho mối quan hệ này.

Giữa tháng Tám, vở “Tiểu Hồ Tiên” kết thúc đợt diễn thứ hai. Đoàn kịch từ Bắc Kinh trở về Tây Thành, còn Lâm Ấu Tân cũng theo về, ghé căn hộ Nam Sùng lấy thêm ít quần áo thu đông cần mặc.

Vừa bước vào nhà, bố cục trong nhà vẫn không thay đổi, nhưng dường như có nhiều thứ đã biến mất.

Ví như cốc sứ mà Chu Bẩm Sơn thường dùng, những bài luận văn y học chất đầy trên bàn trong thư phòng, bộ sách chuyên ngành dày cộp đặt ngay đầu giường, quần áo của anh trong phòng thay đồ, hay các vật dụng rửa mặt trên bệ rửa trong phòng tắm chính.

Cứ như thể có ai đó vừa nhấn nút xóa sạch mọi thứ vậy.

Cô đứng lặng một lúc trong phòng ngủ chính nơi giống như khu vực bị xóa sạch nặng nề nhất. Rồi đi ra bàn đảo rót nước uống, ánh mắt vô thức hướng về phía bếp. Ngay khoảnh khắc ấy, một cảm giác quen thuộc bỗng kéo căng tâm trí, chỉ cần đợi đến sáu giờ rưỡi, muộn nhất là bảy giờ, Chu Bẩm Sơn sẽ về đúng giờ này, đặt túi đồ ăn lên bàn bếp, đeo tạp dề nấu bữa tối, vừa làm vừa kể cho cô nghe đôi chuyện thú vị gặp phải trong công việc hôm nay.

Giống như một phân cảnh đột nhiên được chèn vào một bộ phim, tại một thời điểm nhất định sẽ lóe lên, rồi lại tan biến, để chứng minh rằng câu chuyện đẹp đẽ đó đã từng tồn tại.

Lâm Ấu Tân lặng lẽ nhấp từng ngụm nước trong tay, chợt nhận ra vị nước đắng chát liền đặt ly xuống. Cô nhanh chóng thu dọn hành lý, rồi lập tức lái xe trở về Gia Nam Công Quán.

Gần đây, cả nhà Khúc Tĩnh Đồng ở tại Gia Nam Công Quán. Từ khi bước vào tiết Tam Phục*, cơ thể Lâm Giới Bình có phần khó chịu, tâm trạng cũng thường ủ rũ, thế nên Khúc Tĩnh Đồng bèn đưa bé Đậu Miêu đến để dỗ ông cụ vui vẻ hơn.

* Tiết Tam Phục (Sambok) là một thuật ngữ có nguồn gốc từ Trung Quốc, được người Hàn Quốc sử dụng để chỉ khoảng thời gian nóng nhất trong năm, thường rơi vào khoảng tháng 6 đến tháng 7 Âm lịch. 

Khi Lâm Ấu Tân mở cửa bước vào, vừa hay họ đang chơi xếp hình Tangram* trong đại sảnh.

* 七巧板 (qīqiǎobǎn) là tên tiếng Trung của trò chơi xếp hình Tangram, một trò chơi giải đố gồm bảy hình đa giác phẳng gọi là “tan”. Mục tiêu của trò chơi là sử dụng cả bảy mảnh để ghép lại và tạo ra các hình dạng khác nhau mà không làm chồng chéo chúng lên nhau. 

Khúc Tĩnh Đồng nhìn thấy cô xách một chiếc vali to, liền vội vàng bước tới đỡ tay: “Em mang theo nhiều đồ thế này làm gì?”

“Kịch mới sắp bắt đầu tập rồi, em phải ở Bắc Kinh một thời gian, nên về lấy ít quần áo.”

“Ồ, vậy phải ở bao lâu?”

“Đến cuối thu.”

Khúc Tĩnh Đồng quay đầu nhìn cô một cái. Mấy tháng nay hai người ít gặp nhau, lần này vừa liếc qua đã nhận ra người chị em dường như lại gầy đi.

Chiều cao một mét bảy, e rằng cân nặng chưa đến bốn mươi lăm ký.

Sắp xếp xong hành lý vào phòng chứa đồ ở tầng một, Khúc Tĩnh Đồng vỗ nhẹ lên vai cô: “Vào thư phòng đi, ông ngoại có chuyện muốn nói với em.”

Lâm Ấu Tân khựng lại một chút: “Để em thay bộ đồ đã.”

Cô trở về phòng, rút một tờ khăn ướt có cồn lau sạch điện thoại rồi ném lên giường. Sau đó cô thay một bộ đồ ở nhà sạch sẽ, rồi mới đi gặp Lâm Giới Bình.

Gõ cửa bước vào thì thấy ông đang cầm mồi cá thả xuống bể, cho đàn cá ăn. Cô nhớ mang máng, đó dường như là loài cá nhiệt đới được đưa về từ nơi nào đó, mỗi con đều có giá rất đắt.

“Tới rồi à.” Lâm Giới Bình quay đầu nhìn cô, tay cầm hộp mồi.

“Dạ.” Lâm Ấu Tân tuỳ ý ngồi trên sofa.

“Gần đây có bận không?”

“Cũng được ạ.”

Lâm Giới Bình gật đầu: “Người trẻ tuổi các con bận rộn một chút cũng tốt. Trước đây ông không hiểu nhưng bây giờ nghĩ lại, hôn nhân với con có thể là một sợi dây xiềng xích, còn không bằng để con được tự do tự tại, để con làm việc mình thích, cả đời này không phải lo cơm ăn áo mặc.”

“….Bây giờ ông nói những lời này cũng muộn rồi.”

“Muộn cũng không phải muộn.” Lâm Giới Bình phủi tay, rồi ngồi xuống đối diện cô: “Chuyện con ly hôn với Bẩm Sơn, con đã suy nghĩ thế nào rồi? Lần trước con gọi điện cho ông, bảo ông rút đơn kiện, đừng ép nó nữa, nói là con có thể tự giải quyết. Giờ cũng gần một tháng rồi, con cho ông một câu chắc chắn đi, con định thế nào?”

Lâm Ấu Tân cúi đầu, ngón tay mân mê chiếc khuy nơi vạt áo: “Con muốn… đợi thêm một chút nữa.”

“Còn phải đợi gì nữa?” Lâm Giới Bình khó hiểu: “Chẳng phải con nói nó đã đồng ý ly hôn rồi sao?”

“Đúng là anh ấy đồng ý rồi, nhưng con vẫn còn chút lo lắng. Ông ạ, cho anh ấy thêm một khoảng thời gian để thích nghi nha ông.”

Dù Chu Bẩm Sơn đã gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn vương nỗi sợ hãi. Cô lo là anh sẽ lại làm chuyện gì ngoài ý muốn, luôn cảm thấy lúc này chưa phải thời điểm thích hợp.

Lâm Giới Bình lặng lẽ nhìn cô, cuối cùng chỉ có thể thở dài bất lực: “Ấu Tân, con mềm lòng như thế, làm sao ông yên tâm được đây hả con? Thằng bé đã đồng ý rồi thì con không cần phải gánh vác mạng sống của thằng bé làm gì nữa. Chuyện mà chính nó, cả cha mẹ lẫn ông nội nó đều chẳng mấy bận tâm, vậy thì con còn lo lắng làm gì? Ly hôn rồi, con với nó chẳng còn liên can gì nữa.”

Lâm Ấu Tân không đáp, chỉ cúi gằm mặt, khóe mắt dần dần đỏ lên.

Sự sợ hãi và trốn tránh xuất phát từ lý trí, nhưng tình cảm thì chẳng thể nào cưỡng ép được.

  /

Tin Lâm Ấu Tân có thể sẽ ly hôn lan truyền không biết từ đâu, khởi nguồn là do Tiểu Mãn đi tái khám xương cụt ở Bệnh viện số 1 thành phố, tình cờ gặp được Chu Bẩm Sơn.

Ở Bắc Kinh, Chu Bẩm Sơn từng mời cô ấy ăn một bữa cơm, nên Tiểu Mãn liền chào hỏi vài câu. Trong lúc trò chuyện, cô ấy mới biết anh sắp cùng đội ngũ đến một ngôi làng ở miền Nam làm công tác hỗ trợ.

“Anh rể vốn là người ít lời, ngược lại có một bác sĩ nam đi cùng anh ấy, nói năng rôm rả lắm, như trút đậu ra khỏi bao, kể hết mọi chuyện. Nhờ thế mà em mới biết lần này họ phải đi suốt một năm.”

Tiểu Mãn ngơ ngác nhìn sang Lâm Ấu Tân:

“Chị với anh rể phải xa nhau cả năm, không nhớ à?”

Lâm Ấu Tân ngồi co mình trên ghế sofa nhà Từ Trừng Ninh, tay cầm ly rượu champagne nhưng không trả lời.

“Tiểu Mãn.”

Từ Trừng Ninh bỗng bước ra từ giữa khung cảnh ồn ào của tiếng nhạc rock, cau mày khẽ lắc đầu với cô.

Tiểu Mãn chớp mắt, đầy nghi hoặc nhìn Từ Trừng Ninh, rồi lại nhìn Lâm Ấu Tân. Lúc này cô ấy mới nhận ra em gái Lâm dường như đã gầy đi rất nhiều. Trong buổi tiệc mừng công của “Tiểu Hồ Tiên” hôm nay, rõ ràng cô không hề vui vẻ.

Mơ hồ cảm thấy có gì đó, Tiểu Mãn lặng lẽ đứng dậy khỏi sofa, đi đến bên Từ Trừng Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Sắp ly hôn rồi.”

Từ Trừng Ninh thở dài, kéo Tiểu Mãn ra ngoài, để lại không gian cho Lâm Ấu Tân.

Cánh cửa khép lại, mọi âm thanh ồn ã của buổi tiệc cũng bị chặn bên ngoài. Cô ngồi thu mình trên sofa, ôm gối, lặng lẽ nhìn vào màn đêm mênh mông trước mắt, trong lòng chỉ còn lại tĩnh lặng.

Trên đời này chẳng có nơi nào có thể níu giữ mãi mùa xuân, quen dần rồi cũng sẽ ổn thôi.

Vài ngày tiếp theo, Từ Trừng Ninh liên tiếp tổ chức mấy bữa tiệc, gần như có thể gọi là đêm nào cũng ca hát vui chơi, nói muốn để cô thoải mái hết mức trước khi trở lại Bắc Kinh bước vào đợt huấn luyện tập trung.

Vì vậy mà còn gọi cả Tô Thanh Hà từ chỗ quay show tận nơi hoang vu trở về, để ngôi sao lớn cất tiếng hát.

Đối với hành động ý không ở trong lời của bạn thân, Lâm Ấu Tân chỉ biết cạn lời, nhưng vẫn mỉm cười chấp nhận, quyết không làm kẻ phá hỏng bầu không khí.

Trước ngày trở lại Kinh Bắc, cô vẫn còn chơi ở nhà Tiểu Ninh. Tối đến, cô nhận được cuộc gọi từ dì Tuỳ, nói có tài liệu gửi đến căn hộ Nam Sùng, hỏi cô có muốn về xem không.

Lần này trở về, cô không ở trong ngôi nhà ở Nam Sùng nữa, mà hoặc ở biệt thự Gia Nam, hoặc ở nhà Tiểu Ninh hay Khúc Tĩnh Đồng. Ngôi nhà kia chỉ có dì Tuỳ đến định kỳ tới quét dọn thôi.

Lúc đó cô đã ngà say trong bữa tiệc, lơ mơ hỏi:

“Là tài liệu gì vậy?”

“Ôi, dì không mở ra xem nhưng mà dì nghĩ chắc cũng khá quan trọng đấy. Bên quản lý tòa nhà nói đã gửi tới mấy hôm rồi. Trước đó gọi cho con, nhưng con không nghe máy.”

Lâm Ấu Tân khẽ nhíu đôi mày thanh mảnh:

“Hóa ra là điện thoại của bên quản lý, làm con cứ tưởng số lừa đảo làm phiền.”

Dì Tuỳ cười: “Bà nhỏ của tôi ơi, là quản lý chung cư đó. Con xem lúc nào có thời gian thì về coi thử đi, sợ chừng là giấy tờ quan trọng đấy.”

“Dạ con nhớ rồi, dì cứ để trong thư phòng cho con nhé.”

Cúp máy xong, cô nghiêng người dựa vào sofa, nghĩ mãi cũng không đoán ra mình còn có tài liệu quan trọng nào cần nhận.

Là kịch bản do đoàn gửi đến? Hay bảng báo cáo tài chính định kỳ từ sản nghiệp dưới tên cô?

Trong lúc còn đang suy nghĩ, một dự cảm chợt thoáng qua, khiến cô từ từ ngồi thẳng dậy.

Không kịp nghĩ thêm, cô bật dậy, xỏ giày, mở cửa rồi lao vội ra ngoài lại đúng lúc va phải người đứng ngoài cửa.

Lương Tiêu Thụ đỡ lấy cô, ngập ngừng như muốn nói gì: “Vội vàng thế làm gì vậy?”

“Về nhà.”

Cô không hiểu vì sao Lương Tiêu Thụ lại xuất hiện ở đây. Bản thân cô cũng chẳng có hứng thú để hỏi, chỉ lách qua anh ta rồi định bước đi.

Lương Tiêu Thụ khựng lại mấy giây, sau đó liền đuổi theo, sóng bước bên cạnh: “Em uống rượu rồi, để anh đưa em về.”

Lâm Ấu Tân không từ chối.

Tám giờ tối, xe của Lương Tiêu Thụ dừng vững vàng trong bãi đỗ ngầm của phủ Nam Sùng.

“Hay anh đi lên cùng em nhé?” Anh ta liếc quanh một vòng, rồi khẽ ho khan: “Khu này náo nhiệt quá, dễ bị chụp ảnh.”

Lâm Ấu Tân thản nhiên: “Tùy anh.”

Lên lầu mở cửa, lập tức lao thẳng vào thư phòng.

Dì Phương đã đặt sẵn túi tài liệu trên bàn trong thư phòng, chưa hề bóc ra.

Cô ngồi xuống ghế, hít một hơi thật sâu, rồi mở phong bì.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hàng chữ tiêu đề bên trên, cô đã biết mình đoán đúng.

Là đơn ly hôn, được in thành hai bản.

Gần như ngay tức khắc, vị chua xót dâng đầy khóe mắt. Cô hít sâu, cố đè nén lệ, rồi lấy hết giấy tờ trong túi ra.

Nội dung trong thỏa thuận cũng chẳng có gì để xem nhiều. Họ không có con, nên phần trọng tâm nằm ở phân chia tài sản. Vì không ký hợp đồng tiền hôn nhân, nên một khi ly hôn, tài sản sau hôn nhân của cô phải chia đôi cho anh. Thế nhưng trong bản thỏa thuận này, đã ghi rõ anh lựa chọn ra đi tay trắng.

Vài dòng ngắn gọn, đã chia cắt sạch sẽ mọi thứ.

Lâm Ấu Tân hít sâu một hơi, nhanh chóng lật đến trang cuối cùng. Ở tận cùng phía dưới, chữ ký của Chu Bẩm Sơn đã nằm đó, ngày tháng đề là ngay hôm sau khi cô rời khỏi căn hộ của anh.

Sau hai bản thỏa thuận ly hôn, còn có một phong thư. Bàn tay cô run rẩy xé niêm phong, mở ra rồi lại gấp lại, cứ thế lặp đi lặp lại hai ba lần, mãi đến khi lấy hết can đảm mới nhìn rõ được những dòng chữ bên trong…..

Ấu Tân:

Thôi thì thấy chữ cũng như thấy người. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh vẫn quyết định dùng một bức thư để đặt dấu chấm hết thật sự cho cuộc hôn nhân này của chúng ta.

Anh thật sự xin lỗi, khoảng thời gian qua anh đã khiến em cảm thấy phiền muộn. Dù đó không phải là ý muốn ban đầu của anh, nhưng lại là trách nhiệm mà anh không thể nào trốn tránh được. Thậm chí, nếu không phải vì giọt nước mắt của em hôm ấy, có lẽ anh sẽ khó lòng mà dừng lại.

Xin lỗi em, tất cả đều do bản thân anh quá tham lam. Ban đầu là do anh cứ khờ dại nghĩ rằng mình chỉ ở bên cạnh em thôi là được, thế nhưng rồi dần dần anh lại muốn có được trái tim em. Từ muốn một chút trở thành muốn tất cả, để rồi anh lại là người khiến cho em thêm phần tổn thương hơn.

Anh xin lỗi, những gì anh đòi hỏi ở em luôn nhiều hơn những gì mà anh cho đi. Giờ nghĩ lại, dường như anh chưa từng thật sự làm được gì cho em hết cả. Ấy thế mà ngược lại, lúc nào anh cũng để em phải sưởi ấm, nhường nhịn anh. Cá nhân anh thật sự cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Em nói đúng, em xứng đáng có một người chồng khỏe mạnh, cùng nhau xây dựng một tổ ấm gia đình, lành lặn. Anh đã từng nghĩ mình có thể cho em tất cả những gì em muốn, thế nhưng những chuyện xảy ra trong thời gian này đã phơi bày toàn bộ bản chất thật của anh trước mặt em rồi. Mà tính của anh vốn đã như thế, định sẵn không thể mang lại cho em sự ấm áp từ gốc rễ.

Đội y tế bệnh viện số 1 thành phố đã khởi động vòng hỗ trợ thứ hai, anh cũng sẽ theo đội tham gia. Trước khi đi, anh sẽ giành thời gian thích hợp  với lịch của em để làm thủ tục ly hôn.

Ấu Tân à, quãng thời gian qua anh cũng chẳng làm được gì cho em cả, thậm chí còn chẳng thể san sẻ nỗi đau cùng em. Chuyện ly hôn, anh mong em đừng suy nghĩ thay anh làm gì. Anh đã hứa với em rồi mà, sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Anh đã hứa thì chắc chắn sẽ không thất hứa đâu mà.

Lời cuối cùng…..anh yêu em.

Chúc em bình an.

….

Căn hộ ở Nam Sùng, Lương Tiêu Thụ chỉ từng đến đúng một lần. Nơi này vốn là nhà cưới mà Lâm Giới Bình mua cho anh ta và Lâm Ấu Tân. Khi ấy anh ta ngạo mạn, chỉ ghé qua duy nhất một lần, rồi nói thế nào cũng không chịu đến nữa.

Giờ bước vào, một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ lập tức ùa đến.

Anh ta đứng lặng ở cửa ra vào một hồi, chỉ thấy một đôi dép vải xanh lam, bên cạnh là một đôi hồng phấn cùng kiểu, loại đơn giản bán đầy trong siêu thị, rõ ràng là dép đôi.

Ánh mắt cụp xuống, trong lòng chỉ đọng lại vị đắng chát, anh ta đành coi như chưa hề nhìn thấy.

Bố cục ngôi nhà vẫn y nguyên như trước, được dọn dẹp sạch sẽ không vương chút bụi. Anh ta chậm rãi đi qua từng nơi, khi ngang qua thư phòng, cảnh tượng hắt ra từ cánh cửa khép hờ khiến tim anh ta nhói buốt.

Lâm Ấu Tân gục trên bàn, khóc đến mức thở không nổi, vì sợ người khác phát hiện nên cố gắng kìm nén tiếng nấc, cả người run rẩy như một con búp bê sắp vỡ vụn.

Anh ta chưa bao giờ thấy một Lâm Ấu Tân như thế.

Bình Luận (0)
Comment