Edit: Mỳ
Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng Lâm Ấu Tân, Chu Bẩm Sơn đã đứng phắt dậy.
Anh sải bước tới, chặn cô lại ở lối cầu thang, vẻ mặt đầy quan tâm: “Không sao đâu, anh sẽ giải quyết. Em lên lầu trước đi.”
Cô hiểu ý anh, anh không muốn cô khó xử khi đứng giữa mọi chuyện. Thế nhưng vào thời điểm này, làm sao cô có thể vắng mặt cho được chứ?
“Em không sao đâu. Em muốn ở lại cùng anh…”
“Ngoan nào.” Chu Bẩm Sơn không đồng tình, anh giữ chặt vai cô, ngắt lời: “Em chỉ mặc mỗi áo sơ mi, không thể ăn mặc như vậy mà gặp ông được. Anh hứa, trong nửa tiếng sẽ kết thúc ‘trận chiến’ này.”
Trận chiến…..
Trong khoảnh khắc căng thẳng như vậy, cô lại thoáng muốn bật cười.
“Thật sự không cần em giúp sao anh?”
“Thật sự không cần.”
Được rồi.
Cô không biết Chu Bẩm Sơn sẽ thuyết phục Lâm Giới Bình bằng cách nào, nhưng cô vẫn tin tưởng anh một cách vô điều kiện.
Nhìn theo bóng cô lên lầu, Chu Bẩm Sơn khẽ thở dài rồi lại ngồi xuống ghế sofa.
Biểu cảm của Lâm Giới Bình đã cực kỳ khó coi, nhưng vì mối quan hệ với Chu Tái Niên, ông vẫn kiềm chế không nói ra lời quá nặng nề.
Song, cái gọi là tình nghĩa này lại là thứ quá chủ quan.
Khi Lâm Giới Bình vừa bước vào cửa, ông còn có chút ngạc nhiên, sự khó chịu chỉ lờ mờ xuất hiện trong lúc hai người xã giao.
Nhưng ngay khi nhìn thấy cháu gái bước xuống lầu với bộ dạng đó, ông thừa hiểu bọn họ vừa làm gì. Cơn thịnh nộ lập tức bùng lên, xóa tan mọi tình cảm giữa hai nhà Lâm – Chu.
“Bẩm Sơn, con là một đứa trẻ tốt nhưng chuyện hôm nay, ông nghĩ con cần phải cho ông một lời giải thích rõ ràng.”
Giờ phút này, Lâm Giới Bình chống hai tay lên đầu gối, ngồi trên sofa với tư thế của một gia chủ, nét mặt u ám.
Chu Bẩm Sơn ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bên phải ông, khẽ hắng giọng: “Thưa ông, con đúng là một đứa trẻ không ngoan.”
Lâm Giới Bình nghẹn họng, liếc nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.
“Mọi chuyện đã đến nước này rồi, con cũng không thể tiếp tục giấu giếm ông nữa.”
Chu Bẩm Sơn ngập ngừng một lát rồi nói: “Con thích Ấu Tân, là từ khi con đến phụ đạo cho em ấy hồi cấp ba.”
Sắc mặt của ông Lâm Giới Bình bỗng cứng lại.
“Tám năm qua con không hề xuất hiện, là vì con nghĩ em ấy đang sống rất hạnh phúc nên không dám quấy rầy. Cho đến một năm trước, trang mạng xã hội của Ấu Tân không còn cập nhật nữa. Con tìm hiểu khắp nơi mới biết em ấy đã chia tay, việc con trở về Tây Thành và bắt đầu đi xem mắt. Mặc dù lúc ấy con cũng đang bị thúc giục chuyện hôn nhân, nhưng cuộc hôn nhân với Ấu Tân là do con đã dụng tâm sắp đặt, mong ông hiểu cho.”
Chu Bẩm Sơn nói xong, nhìn về phía người ông đang ngồi trên sofa.
Đây không phải là một lời mở đầu hay, nhưng nếu muốn thuyết phục Lâm Giới Bình, sự chân thành chính là vũ khí mạnh nhất.
“Lúc đó con bé vẫn còn chưa thành niên, còn con thì đã là nghiên cứu sinh rồi. Con có biết mình đang làm gì không?” Giọng ông Lâm Giới Bình chợt cao vút.
Giọng ông ngoại vang đến rung cả cánh cửa, Lâm Ấu Tân đang ở trên lầu nghe thấy thì giật mình, vội chạy đến, áp sát tai vào cửa.
“Con biết.” Chu Bẩm Sơn cúi đầu, giọng khản đặc: “Một khi đã quyết định thành thật với ông, con đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Nhưng trước khi Ấu Tân trưởng thành, con tuyệt đối không hề có bất kỳ suy nghĩ thiếu đứng đắn nào, cũng không có bất kỳ hành động vượt giới hạn nào, điều này con có thể dùng cả tính mạng để cam đoan.”
Mặt ông cụ tối sầm lại, lảng mắt đi chỗ khác, lồng ngực phập phồng.
Lời Chu Bẩm Sơn nói, ông tin. Khi ấy, buổi phụ đạo diễn ra trong phòng sách ở tầng một, có cả người giúp việc trông chừng, cho dù anh có gan cũng chẳng có cơ hội làm gì.
“Việc con chuyển đến Tây Thành cũng là vì Ấu Tân sao?” Ông Lâm Giới Bình bình tĩnh lại đôi chút, lạnh lùng hỏi.
“Phần lớn là như vậy ạ.”
“Nói chi tiết hơn xem.”
Chu Bẩm Sơn ngập ngừng một lát rồi nói: “Khi biết Ấu Tân chia tay và trở về Tây Thành, con đã có ý định xin chuyển về đây rồi. Chắc ông cũng biết, mối quan hệ của con và bố không tốt. Nếu ở lại Bắc Kinh, việc thăng tiến hay luân chuyển đều vô hình chung phải chịu sự sắp đặt và ơn huệ từ ông ấy, điều này đi ngược lại với lý tưởng ban đầu khi con khi chọn theo học y.”
“Vậy nên, con dứt khoát chuyển đến đây.” Lâm Giới Bình nheo mắt nhìn anh: “Gia đình con có biết con đến đây là vì Ấu Tân không?”
“Con không nói.”
Sắc mặt của Lâm Giới Bình dịu lại đôi chút.
Tuy nhà họ Chu có nhiều con cháu, nhưng người mà Chu Tái Niên yêu quý nhất vẫn là đứa cháu trai cả này. Ngay cả Chu Nhữ Thừa cũng đặt nhiều kỳ vọng vào anh, dọn đường và sắp xếp để anh có thể tham chính trong tương lai.
Việc Chu Bẩm Sơn chuyển đến Tây Thành làm việc không khác gì phải đi đường vòng, lãng phí tâm huyết và sự sắp đặt của Chu Nhữ Thừa. Trong hoàn cảnh đó, anh không đề cập đến Lâm Ấu Tân chính là một sự bảo vệ dành cho cô.
Lâm Giới Bình im lặng một lúc, không để lộ cảm xúc mà dò xét anh: “Nếu đã như vậy, chuyện con và Ấu Tân từng gây ra ồn ào là gì? Con làm việc luôn trầm ổn và quyết đoán, suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, sao lại để mất kiểm soát đến mức đó?”
“Là lỗi của con ạ. Sự xuất hiện của Lương Tiêu Thụ khiến con vô cùng lo lắng, dẫn đến việc con đã dùng sai cách để đối diện.” Chu Bẩm Sơn nhìn Lâm Giới Bình: “Con rất xin lỗi về chuyện này, đã khiến ông phải hoảng sợ.”
“Con đã thực sự khiến bọn ông sợ chết khiếp, đặc biệt là Ấu Tân. Chuyện ép buộc người khác bằng cái chết, một người lý trí có thể làm ra được sao?”
“Con xin lỗi, ông. Con đã hứa với Ấu Tân rằng từ nay sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Con cũng cam kết với ông, không ai trên đời này quan tâm đến cảm xúc của Ấu Tân hơn con đâu.”
Nghe anh nói vậy, dù Lâm Giới Bình vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ông cũng miễn cưỡng gật đầu: “Lúc nãy con đã bảo con bé lên lầu để tránh cuộc nói chuyện của chúng ta, điểm này khiến ông rất hài lòng. Không như cái tên Lương Tiêu Thụ kia, ngoài bản thân ra thì thằng nhóc đó chẳng coi ai ra gì cả.”
“Ông đã từng can thiệp vào chuyện của Ấu Tân một lần rồi, sự bối rối và đau khổ của con bé khi đó ông đều thấy rõ. Vì vậy lần này ông sẽ không can thiệp nữa. Nhưng nếu con muốn có được sự đồng thuận và chúc phúc của ông, thì nói thật, dù có mối quan hệ với ông nội con, ông cũng không nghĩ con có thể mang lại hạnh phúc cho Ấu Tân đâu. Tuy Lương Tiêu Thụ có kiêu ngạo, nhưng tâm tính thằng nhóc đó cởi mở và phóng khoáng, đó chính là điều thu hút Ấu Tân nhất, nếu không con bé đã chẳng ở bên cạnh suốt cả tám năm.”
Chu Bẩm Sơn cúi đầu: “Con hiểu.”
Nói đến đây, Lâm Giới Bình cũng không tiện nói thêm gì nữa, ông vẫy tay: “Chuyện này cứ tạm gác lại. Con đã đến rồi thì cứ ở lại đón Tết đi, chuyện sau này thì đợi ăn Tết xong rồi tính.”
Chu Bẩm Sơn gật đầu, đứng dậy tiễn ông ra cửa.
Vừa đi đến cửa, Lâm Giới Bình chợt nhớ ra điều gì đó, nheo mắt hỏi: “Khoảng thời gian trước Ấu Tân đi du lịch bằng ô tô, chẳng lẽ là đi tìm con?”
“…Dạ.”
Lâm Giới Bình biết mình lại bị con bé đó lừa nữa rồi, ông giận dữ lườm lên lầu: “Cái đồ thất bại này!”
/
Lâm Ấu Tân cứ thế dán người vào cửa phòng ngủ, lắng nghe mọi động tĩnh dưới nhà. Sau tiếng quát lớn ban đầu, cô không còn nghe thấy ông nội mình lên giọng nữa.
Khi Chu Bẩm Sơn mở cửa bước vào, cô vẫn đang úp người vào cánh cửa. Cô nghe ngóng đến nỗi mất thăng bằng, lập tức ngã nhào vào chân anh.
“Em đang chúc Tết anh đấy à?” Anh bật cười hỏi.
“……” Lâm Ấu Tân lườm anh, nắm lấy tay anh đứng dậy, ánh mắt đầy sốt ruột: “Sao rồi, ông nói gì không anh?”
Chu Bẩm Sơn kéo cô vào phòng, ngồi xuống với vẻ mặt nặng trĩu.
“Ông nội em bảo là anh cần thu dọn hành lý rời đi ngay bây giờ. Ông còn bảo là từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.”
“Nghiêm trọng dữ vậy sao?” Cô kinh ngạc.
Cô đã nghĩ, chí ít thì ông cũng sẽ nể mặt Chu Tái Niên mà giữ anh lại ăn Tết, chứ không đến nỗi đuổi người đi như vậy.
“Chắc những gì mà ông nội đã quyết thì rất khó thay đổi rồi, ông đã tin thế nào thì cứ thế mà làm thôi. Anh cứ để đó, em sẽ đi tìm ông nói chuyện.”
Vừa dứt lời, cô đứng dậy toan đuổi theo. Chu Bẩm Sơn vội kéo cô vào lòng, cười nói: “Anh nói thế mà em cũng tin sao? Đồ ngốc.”
“…….”
Thấy anh quả thật vô cùng thảnh thơi, vẻ mặt Lâm Ấu Tân từ lo lắng chuyển sang giận dỗi, cô đấm nhẹ vào ngực anh một cái.
“Chu Bẩm Sơn!”
“Anh nghe.”
“Anh giỡn nhây với em vậy vui lắm hả!”
Anh cười khẽ, ho vài tiếng: “Tình hình không đến nỗi tồi tệ, nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao mà.”
“…Ý anh là gì?” Trái tim cô lại treo ngược lên, lo lắng nhìn anh: “Ông nội nói gì với anh?”
“Ông bảo anh ở lại ăn Tết, chuyện của chúng ta tạm gác lại. Nếu chúng ta nhất định ở bên nhau, ông sẽ không nói gì, nhưng sẽ không chúc phúc.”
Tình hình này đã tốt hơn những gì cô nghĩ rồi.
Lâm Ấu Tân nhẹ nhàng thở hắt ra, vẻ mặt đầy cảm xúc: “Ông rất thương em, nói vậy chắc là lo lắng cho em thôi. Ông sợ sau này… đến chục năm sau, em sẽ gặp phải những rắc rối không thể tự giải quyết, nên muốn giúp em phòng tránh rủi ro từ trước.”
Vì từ bé cô đã không có bố mẹ, nên dù sắp ba mươi tuổi, có thể tự quyết định mọi việc, nhưng trong mắt Lâm Giới Bình, cô vẫn mãi là một đứa trẻ cần được bảo vệ.
“Anh hiểu mà.” Chu Bẩm Sơn xoa đầu cô: “Ấu Tân, cứ để thời gian chứng minh nha em.”
Cô nhẹ nhàng rúc vào lòng anh, im lặng không nói một lời.
/
Chu Bẩm Sơn ở lại đón Tết. Ngày hôm sau, lúc thấy anh xuất hiện ở bàn ăn, cả Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo không hề ngạc nhiên, có lẽ đã được Lâm Giới Bình thông báo trước.
Cách đối xử vẫn như cũ, chỉ là khi có Lâm Giới Bình, khó tránh khỏi những khoảnh khắc im lặng khó xử. Lâm Ấu Tân liếc nhìn Chu Bẩm Sơn, anh vỗ nhẹ tay cô: “Sau này những chuyện như vậy còn nhiều, không sao cả.”
Ăn cơm xong, Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo bận rộn với dự án chế tạo con người, còn Lâm Giới Bình thì đi đánh mạt chược. Do đó nên ông quyết định giao Đậu Miêu cho Lâm Ấu Tân.
“Đậu Miêu không ai trông cả. Con cũng đang rảnh rỗi, cứ đưa con bé đi cùng đi.”
Cô nhất thời dở khóc dở cười: “Ông…”
“Đừng gọi ông hay nội gì ở đây.” Lâm Giới Bình vẫn còn giận chuyện cô nói dối: “Cái con bé chẳng có tí tiền đồ này.”
“…….”
Cuối cùng, cô đành phải đưa Đậu Miêu về căn biệt thự của mình.
Cô cũng từng một mình trông Đậu Miêu. Hai năm trước, khi Trình Hạo và Khúc Tĩnh Đồng đến Thượng Hải chơi, họ đã vô tư giao đứa bé chưa đầy hai tuổi cho cô.
Đậu Miêu thuộc dạng con nít dễ chăm sóc. Âu cũng nhờ vào sự giáo dục bài bản của bố mẹ, cả hai đều là tiến sĩ tâm lý học cả.
Ví dụ như bây giờ, cô bé thậm chí có thể tự đứng trên chiếc ghế đẩu nhỏ để đánh răng, rửa mặt. Sau đó, với gương mặt vẫn còn ẩm ướt, cô bé kiêu ngạo nhìn về phía Chu Bẩm Sơn đang đứng cạnh Lâm Ấu Tân.
“Đậu Miêu, con muốn gì?” Cô nghi hoặc hỏi, nhìn theo ánh mắt của Đậu Miêu về phía Chu Bẩm Sơn: “Không nhớ à? Đây là dượng của con đó.”
“Nhớ.” Đậu Miêu dạo này tâm trạng không tốt, lời nói có phần trống không. Cô bé hất cằm về phía Chu Bẩm Sơn: “Lau mặt, cho con.”
Cô bé này thừa hưởng những ưu điểm của bố mẹ, đôi mắt to như quả nho, cái miệng nhỏ xinh. Từ nhỏ, ai nhìn cũng khen là búp bê, chỉ có tính cách thì hơi giống Lâm Ấu Tân.
Lâm Ấu Tân sững sờ, nhìn Chu Bẩm Sơn. Anh cũng bất ngờ một chút rồi lại bật cười. Anh rửa sạch tay, lấy khăn mặt cho trẻ em và giúp cô bé lau sạch.
“Dượng, còn phải bôi kem thơm nữa.”
Chu Bẩm Sơn vừa lau mặt xong, Đậu Miêu lại lầm bầm gợi ý.
Lâm Ấu Tân có chút tủi thân: “Đậu Miêu, dì bôi cho con được không? Dì với con mới là bạn thân nhất mà.”
Chu Bẩm Sơn đang lấy kem dưỡng da trẻ em ra, nghe cô nói vậy thì cười lắc đầu. Anh thấy Lâm Ấu Tân cũng chẳng lớn hơn Đậu Miêu là bao.
“Không thích, mấy hôm nay dì chẳng chơi với con. Bây giờ con cũng không chơi với dì nữa đâu.”
Lâm Ấu Tân nghe xong thì cứng người. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Mấy ngày Tết này cô không được vui, không chơi với Đậu Miêu như thường lệ. Trẻ con rất nhạy cảm, chắc đã nhận ra.
Đậu Miêu buồn bã nhìn cô một cái, rồi nhào vào lòng Chu Bẩm Sơn, ôm chặt lấy cổ anh: “Hơn nữa dượng rất đẹp trai, con rất thích. Bởi vậy nên con không thích dì nữa.”
Lâm Ấu Tân: “…….”
Chu Bẩm Sơn bôi kem xong, cô nhóc lại muốn anh giúp rửa chân, đút sữa rồi còn kể chuyện trước khi ngủ.
Chu Bẩm Sơn đều đồng ý, nhưng chỉ có một điều kiện: “Đậu Miêu à, dượng không thể ở một mình trong phòng với con đâu, phải có dì con nữa. Con có đồng ý không nè?”
Đậu Miêu nhớ lại lời dặn dò của bố mẹ, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.
Cuối cùng, Lâm Ấu Tân cũng được phép vào phòng. Nhưng lạ thay, cô không hề có vẻ mặt tủi thân mà ngồi bên giường, cẩn thận nhìn Đậu Miêu.
“Đậu Miêu, dì xin lỗi con mà. Từ giờ dì sẽ cố gắng chơi với con thật nhiều, được không?”
Đậu Miêu hít hít mũi, dùng đôi chân ngắn cũn cỡn đạp mạnh, lăn người sang ôm lấy Lâm Ấu Tân, giọng nói đầy nước mắt: “Dì ơi, có phải dì cũng giống bố mẹ không thích con nữa không?”
Cô bé đã khóc thút thít. Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn nhìn nhau, lòng cũng không khỏi cảm thấy xót xa: “Sao con lại nói vậy?”
“Vì… hôm qua đi chúc Tết, ông bà nội bảo mẹ con sắp sinh em trai, sau này con hư thì bố mẹ sẽ không cần con nữa. Rồi từ lâu lắm rồi, bố không kể chuyện hay hôn con nữa, hai người còn hay trốn con nói chuyện riêng. Mấy ngày nay dì cũng không chơi với con, con chỉ có thể đi đánh mạt chược với ông cố thôi…….”
Dù mới hơn bốn tuổi nhưng tâm hồn trẻ con là thuần khiết nhất. Năm ngoái, họ còn cùng nhau nô đùa ở bãi biển Hải Thành, vậy mà Tết năm nay thì…
Lâm Ấu Tân cảm thấy vô cùng có lỗi, ôm chặt Đậu Miêu vào lòng: “Đậu Miêu, có thể bố mẹ sẽ có thêm một em bé nhưng dù sau này ai ra đời, dì vẫn sẽ yêu thương con nhất, được không?”
“Thật không?” Cô bé khóc nức nở.
“Thật mà. Dì hứa với con.”
Lâm Ấu Tân không thể dỗ dành Đậu Miêu bằng những lời nói sáo rỗng như “tình yêu của bố mẹ dành cho con là như nhau”, hay “đừng lo lắng”. Cô không thể nói ra những lời đó, bởi cô không thể hứa thay Khúc Tĩnh Đồng, thậm chí Khúc Tĩnh Đồng cũng chưa chắc đã dám hứa như vậy.
Cô chỉ có thể hứa cho chính mình, rằng bất kể sau này có chuyện gì, cô sẽ luôn dành trọn vẹn tình yêu và sự ưu ái cho Đậu Miêu.
Có lẽ vì cô lời cô nói quá kiên định, Đậu Miêu liền tin lời cô ngay. Cô bé “vâng” một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, Đậu Miêu còn nói muốn mở mắt ra là thấy dì và dượng. Lâm Ấu Tân liền không chần chừ mà đồng ý ngay.
Khó khăn lắm mới dỗ được con bé ngủ, Lâm Ấu Tân mang vẻ mặt nặng trĩu lao ra cửa, định đi tìm Khúc Tĩnh Đồng. Chu Bẩm Sơn thấy thế thì vội vã giữ cô lại.
“Ấu Tân, giờ không phải lúc thích hợp đâu em.”
Cô giận đến mức trừng mắt: “Vậy thì khi nào mới thích hợp chứ? Bộ anh không thấy Đậu Miêu đang khóc sao? Lần này em giận chị thật đó!”
Chu Bẩm Sơn hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của cô. Cả hai đều là nạn nhân của những gia đình tan vỡ. Lời nói vừa rồi của Đậu Miêu khiến anh không khỏi đau lòng, nhưng nếu giờ mà xông vào nói như thế thì quá bốc đồng.
“Cũng muộn rồi mà em, giờ nói hay sáng nói cũng vậy thôi. Hơn nữa, anh biết là Khúc Tĩnh Đồng không cố ý bỏ bê con bé. Chị ấy là mẹ của Đậu Miêu, làm gì có ai thương con hơn chị ấy đâu.”
Mặc dù Chu Bẩm Sơn biết rõ là cô và chị họ rất gần gũi, lâu lâu họ có cãi nhau rồi thôi. Theo anh, đây dù sao cũng là chuyện riêng của chị họ cô. Đêm hôm khuya khoắt lại tới trước cửa nhà, Khúc Tĩnh Đồng có ngại hay không là một chuyện, Trình Hạo nghĩ gì mới là chuyện khác.
Anh cũng không mong là cô sẽ bị nói xấu sau lưng.
Lâm Ấu Tân im lặng. Không hiểu sao cô lại tin tưởng những gì anh nói, cơn giận âm ỉ trong lòng chỉ kìm nén được phần nào: “Nhưng em vẫn thấy không thoải mái.”
Những hình ảnh đau lòng cứ ùa về trong tâm trí cô.
Cô thật sự lo là sau khi lớn lên, Đậu Miêu sẽ bị như mình. Sống trong một gia đình mà từ nhỏ đến lớn không có tình thương của bố mẹ. Ít nhiều gì cô cũng còn có ông nội, nhưng Đậu Miêu thì sao? Con bé không có ai để nương tựa cả.
“Anh hiểu.” Chu Bẩm Sơn vội ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà em. Huống hồ, Đậu Miêu đâu có một mình đâu. Con bé còn có em mà.”
Cuối cùng Lâm Ấu Tân cũng không bốc đồng mà đi thẳng đến nói chuyện với Khúc Tĩnh Đồng. Hơn nữa, Khúc Tĩnh Đồng cũng lớn hơn cô cả năm tuổi, lại còn rất chu đáo. Đổ lỗi cho người khác như vậy, chỉ khiến Khúc Tĩnh Đồng cảm thấy khó chịu thêm thôi.
Kỳ vọng của xã hội đối với phụ nữ đã rất khắc khe rồi.
“Chu Bẩm Sơn, sau này anh phải là hồi chuông cảnh báo của riêng em đó. Có anh bên em rồi, em sẽ không làm những chuyện bốc đồng, không suy nghĩ nữa.”
Chu Bẩm Sơn vẫn cứ ôm cô như thế. Cánh môi anh mấp máy, nhưng thân phận mà anh mong muốn vẫn chưa đọc nói ra.
“Được rồi.” Cuối cùng anh nói.
/
Theo yêu cầu của Đậu Miêu, đêm nay hai người họ buộc phải ngủ cùng con bé. Vì để an toàn, cô định để cô bé nằm ở giữa để khỏi bị lăn xuống.
Ấy vậy mà Chu Bẩm Sơn lại khẽ lắc đầu: “Đậu Miêu là con gái, trừ khi em nằm ở giữa thì được. Nếu không thì anh sẽ ra ghế sofa ngủ.”
Cũng đúng, nam nữ cần có khoảng cách mà anh thì luôn chu toàn trong mọi việc.
Lâm Ấu Tân nhìn chiếc giường, gật đầu: “Anh nói cũng đúng, cơ mà làm sao em có thể nằm ở giữa bây giờ?”
Chiếc giường đôi rộng 1m8, không hề có thành chắn hai bên.
Chu Bẩm Sơn ngẫm nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng bế Đậu Miêu xoay ngang 90 độ, để con bé dựa vào thành giường mà không bị đánh thức. Sau đó, hai người họ mới nằm dọc theo.
Trước lúc nằm xuống, Lâm Ấu Tân liếc nhìn xuống phía dưới chân anh: “Thế này thì chân anh sẽ bị thò ra ngoài, có thấy bất tiện không?”
“Anh không sao.”
“Vậy thì hôm nay em cho phép anh gác chân lên đùi em đó.”
Chu Bẩm Sơn bật cười, tay lần mò đặt lên eo cô: “Chỉ cho có thế thôi à? Hình như hôm nay chúng ta còn một việc chưa làm xong thì phải.”
Nói rồi, anh còn nhéo nhẹ eo cô như ngầm ám chỉ: “Hửm?”
Giọng nói trầm ấm ghé vào tai, khiến tai cô nóng ran. Lâm Ấu Tân quay lại nhìn Đậu Miêu, xấu hổ đến mức lườm anh, cảm giác bực bội, chua xót vừa nãy cũng tan biến sạch: “Chu Bẩm Sơn, anh biết không? Hồi trước trước khi kết hôn với anh, em đã sợ muốn chết luôn đó. Em sợ là đời này của mình coi như hỏng bét. Giờ thì thấy, nỗi lo của em thật sự là thừa thãi rồi.”
Chu Bẩm Sơn nhướng mày, vì cái từ “hồi trước”, cũng vì cụm từ “hỏng bét” của cô.
Giữa hai người giờ đã không còn bí mật gì. Anh từ từ đưa tay lướt lên, hỏi thẳng: “Em sợ anh ‘yếu sinh lý’ à?”
“…Vì người ta hay nói đàn ông qua hai lăm tuổi là cứ như sáu lăm rồi còn đâu.”
“Ừm, lúc ấy anh đã ba mốt rồi.” Anh quen tay kéo cao dây áo: “Rồi sao nữa?”
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, Lâm Ấu Tân hít một hơi thật sâu đầy lo lắng. Cô nghiêng đầu nhìn Đậu Miêu, mặt đỏ ửng: “Không có ‘rồi sao nữa’ đâu. Em đã đánh giá thấp anh rồi, được chưa. Đừng trêu em nữa mà!”
“Xin lỗi em, giờ bảo dừng lại thì hơi khó rồi.” Chu Bẩm Sơn khẽ cười, nhưng khi ôm cô vào lòng, anh bỗng nhận ra điều gì đó, đôi mắt tối sầm lại nhìn cô: “Nếu anh thật sự không được thì em sẽ làm thế nào?”
Lâm Ấu Tân là người có nhu cầu cao, anh đã biết điều này từ lúc cô chủ động đòi hỏi. Nhưng nếu cô đã chấp nhận việc anh yếu trước khi cưới, thì cuộc đời này cô sẽ sống ra sao?
Anh không tin cô sẽ chịu thiệt thòi.
Ánh mắt Lâm Ấu Tân ngay lập tức lảng đi, có chút ngượng ngùng: “…Thì không mình không làm nữa thôi, em cũng đâu có… Á.”
Anh siết mạnh đầy trừng phạt: “Nói thật cho anh nghe nào.”
“…Ư… Không có mà.” Cô ấm ức đỏ hoe mắt, cảm thấy khó chịu, nắm lấy tay anh: “Anh đừng nhá nhá như thế nữa, nếu muốn… thì làm luôn đi, vào phòng tắm được không anh?”
Cô lại nói dối.
Mỗi khi muốn đánh trống lảng, cô đều như thế này.
Chu Bẩm Sơn nhìn cô nửa cười nửa không, vừa trêu chọc đủ rồi thì rút tay ra: “Ngủ đi, cháu em còn ở đây đó.”
Lâm Ấu Tân: “……”
Bây giờ anh ta mới để ý đến cháu gái à? Thế ban nãy anh làm gì?
Anh thế mà lại cố tình trêu ghẹo nhưng không chịu trách nhiệm, thật quá đáng mà!
Lâm Ấu Tân bực mình, dứt khoát đưa tay ra, lấy gậy ông đập lưng ông mà trêu chọc lại anh. Chu Bẩm Sơn mất cảnh giác. Anh bị cô trêu trúng, lập tức khẽ rên một tiếng, cong người lại, vừa buồn cười vừa kéo tay cô ra: “Em……”
Đúng là tính công chúa mà. Lâm Ấu Tân đạt được mục đích, lập tức cười khẽ rồi quay lưng lại: “Ngủ đi! Cháu gái em còn ở đây đó!”
Chu Bẩm Sơn bật cười lắc đầu. Anh không giải quyết mà cứ thế ôm cô từ phía sau rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Lâm Ấu Tân tìm Khúc Tĩnh Đồng và ông nội, đồng thời cô không cho Trình Hạo vào nghe chung. Chu Bẩm Sơn đã dặn dò cô rằng, em và anh rể dù sao cũng có khoảng cách, có những chuyện để chị họ nói sẽ thích hợp hơn, đừng can thiệp vào chuyện nhà người khác nếu không phải bất đắc dĩ.
Dù Lâm Ấu Tân thấy anh có phần hơi khách sáo nhưng vẫn nghe theo.
Khúc Tĩnh Đồng nghe em gái kể lại, cô ấy đứng ngay tại chỗ đã đau lòng đến phát khóc, còn luôn miệng nói rằng mình không cần con thứ hai nữa. Khúc Tĩnh Đồng thấy mình làm mẹ chưa đủ tốt, nếu có thêm con thì chưa chắc đã đảm bảo con gái mình sẽ không phải chịu ấm ức như kia nữa.
“Bố mẹ Trình Hạo vẫn luôn thúc giục có con trai, chị cũng có hơi không chịu nổi, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thôi vậy. Không ai quan trọng bằng Đậu Miêu của chị hết.” Khúc Tĩnh Đồng mắt đỏ hoe hạ quyết tâm.
Lâm Giới Bình đứng trên cương vị người lớn, khuyên cô ấy suy nghĩ kỹ, còn Lâm Ấu Tân thì không nói một lời. Đúng là cô có chút ích kỷ. Kể từ đêm hôm qua, cô đã vô thức đứng về phía Đậu Miêu, đấu tranh cho quyền lợi của con bé. Cô hy vọng Đậu Miêu có thể nhận được tình yêu trọn vẹn và duy nhất từ bố mẹ.
Thấy Khúc Tĩnh Đồng đã dứt khoát không sinh con thứ hai, cô liền đề xuất: “Nếu chị đã quyết định rồi thì sẵn đây em đề nghị anh rể đi thắt ống dẫn tinh đi. Dù gì cũng không ảnh hưởng gì đâu.”
Khúc Tĩnh Đồng mặc kệ ông nội còn ở đó, dừng lại một lát rồi nói rằng cô sẽ bàn bạc với Trình Hạo. Khúc Tĩnh Đồng biết, chuyện này chưa chắc gì Trình Hạo đã đồng ý.
Lâm Ấu Tân gật đầu, hiểu ra: “Thật ra thì cũng chẳng có gì quá đáng sợ đâu. Cũng là một ca tiểu phẫu, có thể phục hồi lại và không ảnh hưởng gì mà. Chẳng lẽ bác sĩ như chị lại không hiểu điều này sao?”
“Hiểu là một chuyện, mà thực tế lại là một chuyện khác. Trên đời này, mấy ai cam tâm tình nguyện đi thắt ống dẫn tinh đâu hả em?” Tĩnh Đồng cười nhẹ đầy bất lực: “Mà thôi, lần này chị cảm ơn em nhiều lắm. Chị sẽ đi nói chuyện với anh rể đây.”
Khúc Tĩnh Đồng thực sự đã là một người phụ nữ của gia đình. Cô ấy gần như có nhiệm vụ là phải sinh con, quán xuyến việc nhà, hiếu thảo với bố mẹ chồng, lại còn phải giữ gìn sĩ diện cho chồng. So với Khúc Tĩnh Đồng thì Lâm Ấu Tân tự do và may mắn hơn rất nhiều.
Nói chuyện xong với Khúc Tĩnh Đồng, cô định đi về thì bị ông nội gọi lại.
“Đậu Miêu khóc từ đêm qua. Với cái tính của con mà nhịn đến giờ mới bộc phát thì đúng là không dễ dàng gì. Có phải thằng nhóc Bẩm Sơn đã khuyên con không?”
Đúng là chẳng có gì có thể giấu được người đứng đầu gia đình này cả. Lâm Ấu Tân do dự một chút rồi ngồi xuống lại: “Vâng ạ.”
Lâm Giới Bình dù không vui nhưng vẫn gật đầu: “Nó thật sự rất thương con ở những chuyện như thế này.”
Lâm Ấu Tân thắc mắc: “Dạ?”
Ông liếc nhìn cô một cái, vẻ bất lực: “Con cứ nói mình lớn rồi. Thế ông hỏi nhé, con thấy con lớn ở đâu, hả? Nửa đêm nửa hôm con xồng xộc đến nhà chị họ, con nghĩ anh rể con sẽ nghĩ sao? Con đừng thấy anh rể con lúc nào cũng cười tươi mà nghĩ nó không có suy nghĩ gì. Năm nào tết Khúc Tĩnh Đồng cũng về với chúng ta, làm sao người ta không có ý kiến. Hôm qua, nếu con thật sự chỉ trích chuyện nhà người ta, Trình Hạo có khi lại trút giận, nói không tốt về con với chị con đấy. Bẩm Sơn làm thế là muốn giữ con tránh xa, không để mối quan hệ này trở nên căng thẳng, bởi sau này người thân thiết và đáng tin cậy nhất của con chính là gia đình chị con.”
“…Con không nghĩ nhiều đến vậy.” Lâm Ấu Tân ngượng ngùng.
Cô chỉ nghĩ Chu Bẩm Sơn thấy việc nửa đêm đến nhà sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện riêng tư của Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo, nếu thế thì sẽ không hay cho lắm.
“Ông cũng chẳng mong con nghĩ được.” Lâm Giới Bình cười rồi xua tay, đầy cảm khái: “Thằng nhóc Bẩm Sơn thật lòng với con. Nó hiểu được điểm yếu của con, lại còn kiềm chế được cái tính của con. Có lẽ, không ai có thể làm được điều này.”
Lâm Ấu Tân vội vàng đáp lại, với vẻ chân thành: “Con cũng thật lòng với anh ấy chứ bộ ông. Với cả, cũng đâu có ai sánh bằng anh ấy như con đâu.”
“…….”
Lâm Giới Bình thất vọng thở dài, lặng im một lúc rồi nhìn Lâm Ấu Tân: “Sao lúc nãy con lại am hiểu chuyện thắt ống dẫn tinh như vậy? Nghe cứ như là kinh nghiệm thực tế ấy.”
“…Con xem trên mạng thôi ạ.” Cô lảng tránh ánh mắt ông.
“Con nói thật cho ông.”
“Chu Bẩm Sơn đã làm rồi ông ạ, anh ấy đã làm vì con.”
Lâm Giới Bình chưa kịp kinh ngạc hỏi, Lâm Ấu Tân đã dứt khoát nói: “Ông ơi, con và anh ấy đều không muốn có con. Mà đâu cũng là cách an toàn nhất.”
Cô ngưng lại một chút, cúi mặt xuống: “Ông cũng biết đấy, cả con và anh ấy đều thiếu vắng một gia đình hoàn chỉnh, chúng con không đủ tự tin để làm cha mẹ. Ông ơi, nếu không có Chu Bẩm Sơn, con không dám nghĩ mình sẽ sống thế nào. Con tin rằng trên đời này sẽ chẳng có ai yêu thương con hơn anh ấy đâu.”
Chuyện tình cảm tựa như uống nước, nóng lạnh thì bản thân tự biết thôi. Những thứ nằm ngoài ranh giới của lý trí, chính là bài học mà họ không thể trốn tránh.
Người ngoài không thể thấy, ấy thế nhưng người trong cuộc luôn phải tự hỏi bản thân rằng, liệu họ có thể sống xa nhau được không? Mà câu trả lời ở đây là không thể.
“Nếu ông vẫn nhất quyết không đồng ý, bắt con phải chọn giữa ông và nó thì sao?” Lâm Giới Bình hỏi.
“Con sẽ chọn ông.” Cô trả lời không chút do dự, cúi đầu: “Nhưng cùng lắm, con chỉ đồng ý không kết hôn với anh ấy cũng như không để anh ấy xuất hiện trước mặt ông thôi.”
Cô đã không còn là cô của những ngày ở bên Lương Tiêu Thụ. Bây giờ, cô không cần cả thế giới công nhận hay chúc phúc, bởi cô đã biết rõ rằng lựa chọn lần này của mình là đúng.
Lâm Giới Bình hít một hơi thật sâu, vẻ mặt không rõ cảm xúc, vẫy tay: “Ông biết rồi, con về trước đi.”