Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 79

Edit: Mỳ

Kỳ nghỉ lúc nào cũng trôi qua thật nhanh. Mùng sáu Tết, cả nhà cô trở về lại Trung Quốc.

Chu Bẩm Sơn quay về Huy Nam, còn Lâm Ấu Tân thì bay đến Bắc Kinh để cùng đoàn kịch “Ngọc Thạch Ký” tập luyện một vài hôm, sau đó sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn ở Thượng Hải và các thành phố lân cận khác.

“Vậy là sau này anh sẽ ở lại Huy Nam làm việc luôn, không về Tây Thành nữa à?”

Trong phòng chờ, Khúc Tĩnh Đồng hỏi chuyện anh.

Chu Bẩm Sơn đang giúp Lâm Ấu Tân lau vết cà phê dính trên túi của cô, nghe vậy anh dừng tay lại: “Tạm thời thì không về. Hai năm tới Lâm Ấu Tân sẽ đi lưu diễn liên tục, chủ yếu là ở khu vực quanh Thượng Hải, bọn tôi đã bàn bạc và thấy rằng về Tây Thành sẽ không tiện chút nào.”

“Bệnh viện tư thì thoải mái hơn, với năng lực của anh thì đi đâu mà chẳng được.” Khúc Tĩnh Đồng gật đầu đồng ý: “Chỉ cần anh và em gái tôi đều thấy ổn là được rồi.”

Gần đây, thái độ của Lâm Giới Bình với Chu Bẩm Sơn đã tốt lên đáng kể. Khúc Tĩnh Đồng cũng thoải mái hơn khi trò chuyện với anh. Nói đúng hơn, cô ấy vẫn luôn tin rằng giữa Chu Bẩm Sơn và em gái sẽ không xảy ra chuyện gì lớn cả. Con người mà, ai cũng có lúc rơi vào bế tắc, không thể gánh vác nổi thôi. Điều đó hoàn toàn có thể cảm thông được.

“Anh thật sự rất tốt với con bé Ấu Tân nhà tôi.” Khúc Tĩnh Đồng đưa thêm cho anh vài tờ giấy, mỉm cười nói: “Ít nhất theo những gì tôi có thể thấy, bản thân tôi cũng yên tâm phần nào. Dù ông ngoại tôi không nói gì, nhưng cá nhân tôi cũng có thể thấy rằng ông vẫn rất hài lòng về anh, chỉ là còn hơi sĩ diện thôi. Ráng chờ thêm chút nữa đi, sớm muộn gì ông cũng xuôi lòng à.”

Chu Bẩm Sơn cũng không lo lắng: “Không sao, thời gian sẽ chứng minh tất cả. À phải rồi, chuyện của Đậu Miêu, hai người tính sao rồi?”

“Bọn tôi quyết định sẽ không sinh đứa thứ hai nữa đâu.” Khúc Tĩnh Đồng nhìn Đậu Miêu, lúc này đây Trình Hạo đang bế cô bé chơi đùa.

Hôm đó cô ấy đã kể với Trình Hạo về tình trạng gần đây của Đậu Miêu. Anh ta đã im lặng rất lâu, cuối cùng cũng quyết định không sinh thêm con nữa nhưng vẫn còn do dự về việc thắt ống dẫn tinh, bảo là sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này.

Khúc Tĩnh Đồng đã sớm biết sẽ có kết quả này, nên cũng không hỏi tiếp nữa. Cô ấy thì không sao, chỉ cần Đậu Miêu không phải chịu thiệt thòi là được.

Chu Bẩm Sơn gật đầu, ánh mắt bình thản: “Hai người quyết định xong là được rồi, tôi nghĩ con bé sẽ rất vui khi biết chuyện này đó.”

Khúc Tĩnh Đồng cười khẽ đầy bất lực: “Anh đúng là lúc nào cũng chỉ nghĩ cho con bé đó thôi.”

Hồi còn đi học, cô tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, cái người mà cô từng theo đuổi suốt ba năm. Người được mệnh danh là đóa hoa băng trên đỉnh núi cao ngạo ấy, sau mười mấy năm lại ngồi đây, ngay cạnh mình, tỉ mỉ lau chùi từng chút một chiếc túi xách cho đứa em gái hậu đậu của cô ấy.

Cảm giác mà Chu Bẩm Sơn mang lại luôn là sự lạnh lùng. Anh dường như không hề bận tâm đến bất cứ điều gì trừ Lâm Ấu Tân. Nếu không phải vì lo lắng cho tâm trạng của Lâm Ấu Tân, với tính cách kia của anh, chắc chắn anh sẽ chẳng để tâm đến chuyện hạt đậu nảy mầm hay không đâu.

Gần đây Khúc Tĩnh Đồng cũng đã nghĩ rất nhiều. Sự tò mò cứ thôi thúc mãi không thôi, cô ấy không nhịn được mà ghé sát lại hỏi: “Chu Bẩm Sơn, rốt cuộc là vì sao mà hồi đó anh lại thích em gái tôi vậy?”

Vì nhan sắc ư? 

Nhưng Chu Bẩm Sơn trông không phải là một người hời hợt như vậy.

Chu Bẩm Sơn đã lau sạch gần hết vết cà phê ở bên ngoài, nhưng bên trong thì vẫn còn dính khá nhiều. Chiếc Hermès này có lẽ Lâm Ấu Tân sẽ không dùng nữa. Anh đau đầu đặt chiếc túi sang một bên, mỉm cười khách sáo với Khúc Tĩnh Đồng: “Không có lý do cụ thể nào cả. Chỉ là gặp rồi thì thích thôi, cô cứ coi như là yêu từ cái nhìn đầu tiên đi.”

/

Lâm Ấu Tân nghe Khúc Tĩnh Đồng kể lại hết một mạch qua điện thoại, cô không khỏi có chút thất vọng với cái câu yêu cô từ cái nhìn đầu tiên kia của Chu Bẩm Sơn, gì đâu mà nghe thiếu sáng tạo thật sự luôn.

Tuy là, cô chưa từng hỏi anh vì sao lại thích cô, hơn nữa còn thích lâu đến vậy. Bởi cô vẫn luôn tự phụ nghĩ rằng, thích cô thì có gì sai chứ, cô xứng đáng được người ta yêu thương mà.

Thế nhưng, khi Chu Bẩm Sơn thật sự chẳng biết nói gì, cô lại thấy không vui chút nào.

Kể từ lúc cả nhà cô du lịch về thì cô đã bắt đầu với guồng quay công việc, cả Chu Bẩm Sơn cũng đã trở về Huy Nam. Hai người mỗi người một nơi, chỉ có thể gặp nhau qua những cuộc gọi video kéo dài mỗi tối.

Chu Bẩm Sơn nghe cô lầm bầm cằn nhằn, anh phì cười, ghé sát điện thoại: “Thế thì anh phải nói sao đây nào? Em nói anh nghe xem, em thích anh vì điều gì?”

“…Em đang hỏi anh cơ mà, sao lại hỏi ngược lại em làm gì.”

“Chuyện này cũng cần phải phân thắng bại à em?”

“Chứ gì nữa! Anh phải bịa ra một cái cho em!”

Cô chống nạnh bên kia đầu dây, mái tóc vừa gội xong được búi gọn thành củ tỏi, khuôn mặt ửng hồng. Chiếc váy hai dây càng tôn lên vẻ đáng yêu, ngang bướng, không hề giống một cô gái đã 27 tuổi.

Anh cười bất lực: “Bé cưng à, anh thật sự không có lý do đặc biệt nào hết. Anh bảo là yêu em từ cái nhìn đầu tiên như thế còn chưa đủ sao?”

Kể từ khi họ đón năm mới ở nước ngoài, Chu Bẩm Sơn cứ thi thoảng lại gọi cô là “bé cưng”. Ban đầu anh chỉ nói trong những lúc họ ân ái. Thế nhưng càng về sau thì lại thành một thói quen trong cuộc sống hàng ngày.

Mặc dù đã nghe rất nhiều lần, ấy thế nhưng mỗi khi nghe anh gọi, cô vẫn đỏ mặt. Sống lưng cô cũng vì thế mà tê dại, bỗng chốc trở nên luống cuống: “…Úi, anh lại gọi em vậy…… Nghe sến quá đi mất!”

“Vậy anh phải gọi sao đây? Em đúng là bé cưng của anh còn gì!”

So với sự lúng túng, ngượng ngùng của Lâm Ấu Tân mỗi lần nghe thấy, Chu Bẩm Sơn dường như chẳng cần chút chuẩn bị tâm lý nào. Thậm chí anh còn gọi cô như vậy ngay cả trước mặt ông nội cô, còn tỏ ra rất thích thú nữa chứ…..

“Em kệ anh luôn……” Không còn cách nào, cô đành đỏ mặt chấp nhận.

Cô bỗng quên mất cả hai đang nói chuyện gì, cứ thế mà nằm sấp trên giường kể với anh về lịch tập huấn và lịch diễn: “Em sắp diễn thêm vài suất nữa ở Bắc Kinh đó anh. Sau đó đoàn bọn em sẽ đến Tấn Thành, Dục Thành, chắc phải đến mùa hè mới có thể đến Thượng Hải lưu diễn được.”

Chu Bẩm Sơn cũng khẽ nhíu mày: “Lâu thế cơ à.”

Theo kế hoạch ban đầu, muộn nhất là giữa tháng 3 hai người đã có thể gặp nhau.

“Đúng đó anh. Dù gì đây cũng là một vở diễn lớn mà, số buổi tập và diễn đều sẽ nhiều hơn, cả số ngày đi lưu diễn ở thành phố lớn cũng nhiều hơn nữa.” Lâm Ấu Tân thuận thế trở mình: “Bên anh cũng bận lắm đúng không?”

Kể từ khi đầu xuân, lượng khách du lịch ở khu du lịch đã tăng lên đáng kể. Chu Bẩm Sơn thì vẫn trong thời hạn l*m t*nh nguyện viên nên tạm thời chưa có ngày nghỉ.

Chu Bẩm Sơn day day thái dương: “Thôi thì mình cứ vậy trước đi đã. Em cứ tập trung làm việc, mấy chuyện kia để sau, anh sẽ tìm cách.”

“Dạ.”

Trước khi cúp điện thoại, Lâm Ấu Tân lơ đãng cử động, chiếc dây váy vô tình bị tuột xuống. Cô định kéo lên nhưng rồi lại do dự buông tay, tinh nghịch nháy mắt với người bên kia màn hình.

Giữa hai người họ đã quá thân mật, chỉ cần một ánh mắt của cô là anh đã biết cô muốn gì.

Chu Bẩm Sơn khẽ ho, cụp mắt xuống. Anh hiếm khi thể hiện vẻ không thoải mái trong chuyện này: “Ngủ sớm đi, để khi gặp nhau rồi nói.”

Lâm Ấu Tân sớm đã phát hiện ra, anh vô cùng giỏi cũng như là dễ đắm chìm trong những chuyện có thể tận tay sờ nắm. Ấy thế nhưng chỉ cần cô yêu cầu giúp đỡ hay làm gì đó từ xa, người này đều vô cùng kháng cự.

Cô cố ý hạ giọng trêu chọc: “Sao thế, anh ngại à?”

Chu Bẩm Sơn hít một hơi thật sâu, đưa điện thoại ra xa hơn một chút, không phủ nhận: “Anh cảm thấy không được ổn, hơi kỳ cục.”

“Kỳ lạ cái gì chứ. Thế trước đây khi anh nhìn ảnh của em tự giải quyết thì đâu có thấy kỳ lạ không? Vậy mà sao giờ đến phiên em nhìn anh làm thì anh lại thấy kỳ lạ?”

“…Bé cưng à, dù sao anh cũng còn một chút liêm sỉ mà.”

“Anh mà còn cái ‘liêm sỉ’ quái gì!”

Cô phát hiện ra, Chu Bẩm Sơn thường xuyên làm cô cụt hứng vào những lúc đang cao trào. Anh đúng là kiểu người lạnh lùng ngầm nhưng lại vô cùng nhạt nhẽo! Ngoại trừ những hôm đặt “cô ở trên” hoặc anh vào “từ phía sau”, thì nói thật là anh chẳng có tí tình thú gì hết trơn!

Không đợi Chu Bẩm Sơn nói gì, cô đã dỗi hờn cúp điện thoại.

“Em không quan tâm anh nữa đâu!”

Thế nhưng, Chu Bẩm Sơn không thể để cô giận dỗi đi ngủ. Sau khi cô tắm xong ra, điện thoại trên giường liên tục rung lên. Lâm Ấu Tân cầm lên xem, mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là anh gọi.

Người vừa giận dỗi, giờ lại mỉm cười.

Cô không thể phủ nhận rằng bản thân đang cảm thấy rất vui.

Cô thích làm nũng với Chu Bẩm Sơn. Mà cô cũng thích anh phải bao dung, chấp nhận những tính xấu đó của mình.

“Anh gọi em làm gì!”

Cô chui vào chăn, bắt máy, giọng điệu thì hậm hực nhưng khóe môi lại không kìm được mà cong lên.

“Em nói xem anh gọi làm gì.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng động sột soạt, tựa như tiếng vải ma sát. Giọng nói anh trầm khàn, còn mang theo chút lười biếng khó tả.

Tay cô cầm điện thoại cứng đờ. Hơi nóng từ vành tai bắt đầu lan ra, bỗng nhiên có chút luống cuống.

Rõ ràng là cô đề nghị, nhưng khi Chu Bẩm Sơn nghiêm túc, ngược lại cô lại không đỡ nổi.

“Sao thế, em đoán được rồi à?” Anh cười khẽ, giọng nói càng lúc càng trầm khàn. Vài giây sau, hơi thở anh trở nên dồn dập: “Bé cưng, quỳ xuống, nằm sấp lại!”

Mới đầu xuân, khách sạn ở Bắc Kinh bật sưởi rất ấm. Cô sợ lạnh nên vẫn bật điều hòa. Nhiệt độ trong phòng lúc này đã nóng đến cực điểm.

Cô áp trán lên giường, cảm thấy khó chịu không thôi. Theo bản năng, cô gọi tên anh: “Chu Bẩm Sơn…”

Người được gọi tên cúi đầu nhìn, có chút khó nhịn. Trong căn phòng nhỏ kia không bật đèn, chỉ có ánh trăng bạc rọi trên giường. Anh như tự hành hạ mình, dùng lực mạnh, căng cứng cổ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, giọng nói trầm khàn đầy khao khát: “Tiếp tục.”

Lâm Ấu Tân khẽ nhíu mày, hơi thở nóng hổi phả lên hàng mi: “Chu Bẩm Sơn…”

“Chưa đủ, tiếp tục đi.”

Đây quả thực là sự dằn vặt của cả hai. Cô r*n r* muốn khóc, cơ thể nóng hổi như một con hàu đang mở vỏ. Thứ cảm xúc kia cứ liên tục dâng lên gần như không thể kìm nén, thế nhưng dù có cố gắng đến cách máy cô vẫn mãi không đạt được cảm giác sung sướng tột độ khi có anh bên cạnh.

“Anh ơi…”

Trán Chu Bẩm Sơn lấm tấm mồ hôi, anh kìm nén kh*** c*m, toàn thân đau nhức. Anh kiên nhẫn dỗ dành: “Không phải tiếng này, bé cưng, gọi lại đi em.”

Không phải cái này? Cô hơi ngơ ra, chẳng phải trước đây vẫn luôn gọi như vậy sao?

Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều nữa, cả người khó chịu. Bên tai là tiếng th* d*c của anh và của chính mình, k*ch th*ch đến hỗn loạn. Cô dứt khoát hạ giọng, mềm mại gọi: “Chồng ơi…….”

Đầu dây bên kia, những tiếng động càng lúc càng dồn dập, điên cuồng đến mức phát ra tiếng nước “tõm tõm” đầy ẩm ướt, cho đến khi anh khẽ rên một tiếng. Cô lập tức ném điện thoại sang một bên, cuộn người lại run rẩy, từ má đến cổ, rồi xuống thấp hơn, toàn thân nóng ran, mồ hôi nhễ nhại…..

Mưa tan mây tạnh, hai hơi thở dồn dập hòa quyện trong điện thoại dần dần bình ổn. Cô lấy lại tinh thần, lười biếng nói: “Buồn ngủ quá, em đi rửa mặt rồi ngủ đây.”

“Nói chuyện thêm lát nữa đi em.” Chu Bẩm Sơn vẫn còn luyến tiếc, muốn giữ cô lại thêm chút nữa.

“Thôi đi mà anh, em buồn ngủ muốn chết rồi đây nè. Em không nói nữa đâu, anh ngủ ngon nhé.”

Mới có thế mà đã buồn ngủ rồi à? Chu Bẩm Sơn cảm thấy cô quá vô tình, vừa “ăn xong” đã chùi mép sạch sẽ rồi.

Nhưng anh cũng không tiện ép buộc, đành bất lực thở dài: “Vậy em đi ngủ đi.”

“Dạ, bye anh.”

“Khoan đã, em gọi anh thêm một tiếng nữa đi.”

Lâm Ấu Tân biết anh muốn nghe gì, nhưng cô lại phồng má, không chịu: “Không gọi đâu, giờ anh đâu phải là chồng của em, đừng có chiếm tiện nghi của em như thế!”

“Thế vừa nãy thì sao?”

“Vừa nãy là tình huống đặc biệt, không được tính. Thôi em ngủ đây, ngủ ngon.”

Cô dứt khoát cúp điện thoại, chạy nhanh vào phòng tắm rồi quay lại giường.

Điện thoại rung lên một tiếng. Cô vội cầm lên xem, quả nhiên là tin nhắn của anh.

Z: [Bé cưng à, bao giờ em mới cho anh một danh phận đây?]

Nhìn thấy tin nhắn này, cô hậm hực “hừ” một tiếng.

Bộ danh phận anh cứ muốn là cô phải cho sao? Phải là anh tự đi mà cầu xin mới đúng chứ!

Đồ ngốc!

Cô giận dỗi gõ chữ: [Tùy duyên thôi!]

/

Mãi đến đầu tháng Ba, vở kịch “Ngọc Thạch Ký” tại Bắc Kinh mới chính thức mở bán vé trở lại, cũng là lúc Lâm Ấu Tân kết thúc khóa tập huấn, sẵn sàng cho buổi diễn đầu tiên sau những lùm xùm thị phi.

Vừa bước xuống xe của đoàn kịch, đi về phía nhà hát, cô đã thấy những khán giả trung thành đứng đợi. Tiếng họ gọi tên cô vang lên, trên tay là những tấm postcard và vật phẩm từ hai bộ phim “Tiểu Hồ Tiên” và “Khổ Nhĩ” để xin chữ ký.

Ký xong một lượt, từ xa cô thấy Từ Trừng Ninh và Tiểu Mãn đang vẫy tay. Cô lập tức chạy đến, lòng tràn ngập niềm vui: “Sao hai người lại đến đây thế này!”

“Tất nhiên là đến cổ vũ cậu rồi.” Từ Trừng Ninh nhướn cằm: “Với tiện thể mang đến cho cậu một tin tức nóng hổi.”

“Tin gì vậy?”

“Tớ đã tìm ra người đứng sau vụ tung tin đồn giữa cậu và Lương Tiêu Thụ, đặc biệt là kẻ đã tiết lộ thông tin cậu đã kết hôn.”

Sắc mặt Lâm Ấu Tân dần trở nên bình tĩnh: “Là ai?”

Từ Trừng Ninh nhướng mày: “Người này chắc cậu nghe xong cũng không bất ngờ đâu, là Thi Trần đấy.”

“Quả nhiên là anh ta.” Cô gật đầu, giọng điệu thản nhiên: “Từ đầu đến cuối có một kiểu duy nhất.”

“Anh ta luôn có ác cảm với cậu. Hồi đóng “Khổ Nhĩ”, cậu chọn Hạ Triệu Kinh mà không chọn anh ta, rồi sau này cậu liên tục từ chối Lương Tiêu Thụ, anh ta thấy chướng mắt nên mới tung tin bôi nhọ. Chỉ là người gì đâu mà ngu gần chết, suýt nữa kéo cả Lương Tiêu Thụ xuống bùn theo luôn mới ghê. Nghe nói sau đó Lương Tiêu Thụ đã không thèm đếm xỉa đến anh ta nữa luôn á.”

Lâm Ấu Tân không còn mảy may quan tâm đến những chuyện này. Cô gật đầu: “Thôi cứ để vậy đi. Dù gì cũng từng là đồng nghiệp, tớ sẽ không làm gì anh ta. Còn thầy Cố, thầy ấy có ý kiến gì không?”

“…Ý của thầy Cố là hợp đồng của Thi Trần vẫn còn, sau này còn nhiều dự án, cho nên…”

Từ Trừng Ninh tỏ vẻ lúng túng. Theo lẽ thường, một đạo diễn kiêm ông chủ phải đưa ra thái độ rõ ràng, nhưng Cố Tân Bình lại đặt lợi nhuận lên trên hết.

“Đúng như tớ nghĩ.” Lâm Ấu Tân khẽ cong môi, ánh mắt vô cảm, nhìn Từ Trừng Ninh: “Thôi, không nói chuyện này nữa. Tớ phải vào chuẩn bị đây, các cậu cũng vào chỗ đi thôi.”

“Ngọc Thạch Ký” là một vở diễn đỉnh cao, vé gần như cháy hàng trên mọi mặt trận. Là một diễn viên kịch, Lâm Ấu Tân chỉ có thể nhận được một vé tặng. Cô gửi mã vé cho Chu Bẩm Sơn, hỏi anh có đến được không. Anh nói dạo này khu du lịch rất đông, chưa chắc xin nghỉ được, nếu đến sẽ báo trước cho cô.

Thế nhưng, trước khi lên sân khấu, cô kiểm tra điện thoại lần cuối, vẫn không thấy tin nhắn của anh đâu. Có lẽ anh thật sự rất bận, nhưng trong lòng cô vẫn không tránh khỏi chút hụt hẫng.

Thầy Liêu Bình đến bên cô. Ông ấy lo rằng cô sẽ căng thẳng nên đặc biệt đến an ủi.

“Em không sao đâu ạ. Em thực sự rất biết ơn thầy đã luôn tin tưởng và giúp đỡ em.”

Lâm Ấu Tân vô cùng cảm kích Liêu Bình, nếu không có ông, cô đã không có cơ hội đứng trên một sân khấu lộng lẫy đến thế.

“Này, tất cả là nhờ năng lực của em cả mà. Tôi rất mong sau này chúng ta sẽ lại hợp tác trong những vở kịch mới!”

Đôi mắt cô long lanh: “Nhất định ạ!”

Nếu như nói cô không căng thẳng là không đúng. Bởi bất cứ ai tôn trọng nghề nghiệp đều sẽ trân trọng từng cơ hội được đứng trên sân khấu. May mắn là Liêu Bình đã ở bên trò chuyện, giúp cô lấy lại tinh thần. Buổi biểu diễn sau đó diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Liêu Bình nắm tay cô, trang trọng giới thiệu trước khán giả: “Đây là diễn viên của vai nữ ba trong “Ngọc Thạch Ký”, cô Lâm Ấu Tân, một diễn viên kịch có kỹ năng vững vàng và diễn xuất tinh tế. Mong mọi người hãy quan tâm hơn đến kịch nói Trung Quốc nhiều hơn. Đồng thời tôi cũng rất mong rằng mọi người hãy dành sự ủng hộ nồng nhiệt nhất cho những diễn viên trẻ tài năng của chúng ta ngày hôm nay! Chúng ta hãy cùng cho họ thêm nhiều cơ hội để cống hiến trên sân khấu, xin cảm ơn quý vị khán giả!”

Tiếng vỗ tay rền vang khắp khán phòng, Lâm Ấu Tân cúi đầu thật sâu. Trong lòng cô tràn ngập lòng biết ơn.

Khi quay lại đằng sau cánh gà, cảm xúc trong cô dâng trào khó tả, chưa bao giờ cô nhận được sự động viên lớn lao đến thế. Cô không còn là Lâm Ấu Tân của ngày xưa, mà là Lâm Ấu Tân đã được giới chuyên môn công nhận.

Không kịp tẩy trang, cô vội vàng tìm điện thoại, muốn chia sẻ khoảnh khắc này với Chu Bẩm Sơn.

Tin nhắn đã đến từ sớm:

Z: [Cổng tây nhà hát.]

Thời gian gửi: năm phút trước.

Anh đã đến rồi sao?

Lâm Ấu Tân sững người, cô nhanh chóng cầm điện thoại, đẩy cửa bước ra ngoài. Xung quanh là những nhân viên tươi cười gọi cô là “cô Lâm”, nhưng cô không để ý, nhanh chóng băng qua dòng người, chạy ra ngoài.

Cổng tây của Nhà hát Bắc Kinh nằm cạnh một hồ nước nhân tạo. Cô đẩy cửa kính, lập tức nhìn thấy Chu Bẩm Sơn mặc chiếc áo măng tô dài màu kaki, tay cầm một bó hoa, đứng thẳng tắp, đang tươi cười chờ đợi cô.

“Sao anh lại đến đây!” Cô vừa th* d*c vừa chạy đến, lao thẳng vào vòng tay anh.

Chu Bẩm Sơn lập tức ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng: “Sao anh có thể bỏ lỡ buổi diễn của em chứ. Đây là lần đầu tiên mình công khai mà em.”

Lần đầu tiên anh được cô mời, lần đầu tiên anh được tặng hoa chúc mừng cô. Anh đã đợi tám năm để có được tư cách này, sao có thể không đến được chứ!

“Nhưng anh không nhắn tin cho em… em cứ nghĩ anh sẽ không đến…”

“Chuyện này để sau anh sẽ giải thích.”

Chu Bẩm Sơn cúi đầu, đặt một nụ hôn trân trọng lên trán cô, ánh mắt tràn ngập ý cười dịu dàng: “Vất vả rồi, cô Lâm. Hôm nay em diễn thật sự rất tuyệt vời. Có thể nhận bó hoa từ một khán giả hâm mộ như anh đây không?”

Cô nhận lấy bó hoa hồng màu xanh lục, mắt ngấn lệ: “Cảm ơn anh, em rất thích.”

“Em thích là được rồi.”

Anh lại trịnh trọng lấy ra một tấm postcard và một chiếc bút đã chuẩn bị sẵn trong túi áo khoác, đưa cho cô: “Cô Lâm, anh đã thích em từ rất lâu rồi, có thể cho anh chữ ký của em được không?”

“Anh…” Cô bật cười mà nước mắt vẫn rơi không ngừng, Lâm Ấu Tân ngước lên nhìn anh đầy bất ngờ: “Anh đang làm gì vậy? Về nhà em ký cho anh một trăm tấm cũng được mà.”

“Không giống đâu.” Chu Bẩm Sơn cười lắc đầu: “Anh đã nói rồi, phải đường đường chính chính.”

Anh nói với vẻ mặt chân thành, như thể đang nhờ cô giúp anh hoàn thành một ước nguyện lớn lao, kiên định và nghiêm túc.

Lại một lần nữa cô không khỏi thấy xúc động, cúi đầu cầm lấy tấm postcard và cây bút, ký tên mình thật nhanh.

“Của anh đây.”

“Cảm ơn cô Lâm.”

Cô mắt đỏ hoe: “Anh vô vị quá luôn á.”

Cổng tây bắt đầu có khán giả lục tục rời đi. Vầng trăng cong cong của tháng Ba phản chiếu trên mặt hồ nhân tạo.

Chu Bẩm Sơn cười, cúi đầu kề trán với cô: “Vừa rồi chạy đến đây muốn nói gì với anh vậy?”

“Sao anh biết em có chuyện muốn nói?”

Tại sao anh luôn có thể đoán được ý nghĩ của cô ngay lập tức vậy nhỉ?

“Thì chỉ là anh thấy vậy thôi.”

Lâm Ấu Tân khẽ cười. Bỗng chốc, cô cảm thấy mọi cảm xúc dâng trào trong lòng đều không cần phải nói ra nữa.

“Chu Bẩm Sơn.”

“Hửm?”

“Em muốn nói với anh là, đêm hôm nay trăng treo trên đó thật đẹp và em cảm ơn anh đã yêu em.”

Bình Luận (0)
Comment