Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 86

Edit: Mỳ

IIF03. Cừu Nấu Đá – “Anh không muốn nhìn thấy em đối xử tốt với anh ta như thế!”

Trải qua một quãng đường đi bộ ra bãi giữ xe, Chu Bẩm Sơn vẫn che ô. Anh nhẹ nhàng đưa Lâm Ấu Tân ngồi vào băng ghế phụ phía sau, kết thúc luôn cả cái ôm đầy khó xử và bất ngờ.

Ánh mắt cô dõi theo bóng dáng anh đi vòng qua cửa kính chắn gió, rồi cô lại thấy anh ngồi vào ghế lái chính. Lúc này, Lâm Ấu Tân mới chợt phát hiện ra, một bên vai phải của anh đã ướt to một mảng.

Cô đưa tay sờ thử áo khoác của mình, bất ngờ khi biết nó vẫn khô ráo, chỉ dính lác đác có vài hạt mưa.

“Áo em ướt hết rồi à?”

Anh mở máy xe, khẽ nghiêng đầu nhìn cô. Giọng nói anh trầm ổn, điềm tĩnh, nghe cứ như thể là người bất ngờ ôm cô khi nãy không phải là anh vậy.

Hàng mi dài của Lâm Ấu Tân khẽ run. Cô ngượng ngùng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em thì không, nhưng anh thì ướt rồi.”

“Anh không sao, chỉ cần em không bị ướt là ổn rồi.”

“…….”

Lâm Ấu Tân càng lúc càng tựa sát mình vào cửa sổ xe hơn. Giờ đây, cả người cô trông chẳng khác nào bị dán hẳn lên mặt kính, không biết nên đáp lại gì cho phải.

Khu nhà họ ở cách UCLA không quá xa, lái xe thì mất chừng 15 phút.

Trận mưa lần này lớn một cách hiếm thấy. Trên đường về, họ còn chứng kiến một vụ tai nạn. Cảnh sát và xe cứu thương vây kín cả hiện trường, khiến họ buộc phải đi đường vòng. Loay hoay mãi, đến tận nửa tiếng sau mới về được đến nhà.

Trên đường đi, cô nhận được một cuộc gọi từ Phùng Ngọc Trân. Cô ấy gọi để thông báo rằng, ý tưởng cho bài tập nhóm lần này của họ đã bị trùng với một nhóm khác rồi. Mà tệ hơn nữa, nhóm đó cũng đã nộp bài xong hết cho giáo sư luôn. Vậy nên, bây giờ họ buộc phải tìm đề tài khác để nộp.

Lâm Ấu Tân day mi tâm, khẽ đáp: “Ok thôi tớ biết rồi, để tớ nghĩ coi còn cái nào khác không.”

Sau khi thấy cô gác điện thoại, Chu Bẩm Sơn vẫn giữ tay trên vô lăng. Anh hỏi cô có phải là gặp phải chuyện gì khó giải quyết hay không.

“À, là về chủ đề quay phim của lớp em thôi ạ. Em định là chọn một ngành nghề để làm đối tượng chính cho một bộ phim tài liệu í. Cơ mà, giờ em vẫn chưa tìm được ngành nào phù hợp hết.”

“Ban đầu em định làm về ngành nào à?”

“Ngành tài chính ấy ạ. Em muốn liên hệ với vài người có chuyên môn trong lĩnh vực để xin phép được quan sát, cũng như là phỏng vấn chuyên sâu luôn.”

Nghe thế, Chu Bẩm Sơn im lặng một lúc rồi anh lại nhẹ giọng nói: “Thế, em nghĩ tới ngành y tế chưa?”

Các ngành như y tế, nghệ thuật hay tài chính đều được xem là một trong các ngành nghề hot. Khi nghe phải làm phim tài liệu, mọi người sẽ nghĩ ngay đến các ngành đó đầu tiên, dù có muốn mấy cũng chẳng bao giờ đến lượt họ cả.

“Thì em cũng có thể thay đổi góc nhìn mà.” Chu Bẩm Sơn gợi mở thêm ý tưởng: “Trong cùng một ngành nghề, thường sẽ có khá nhiều khía cạnh khác nhau để tìm hiểu. Em cũng có thể khai thác sâu hơn về loại hình, chuyên môn hay thậm chí là cả góc độ giới tính nữa.”

Nhờ gợi ý đó của anh, Lâm Ấu Tân mới suy nghĩ lại một lúc rồi mới gật đầu: “Anh nói đúng, em sẽ suy nghĩ lại thật kỹ vấn đề này.”

Hai người họ gần như lái xe gần hết cả một vòng dọc theo bờ biển, mất khoảng một lúc lâu mới về đến nhà. Chu Bẩm Sơn bước xuống xe trước, anh giương ô đi vòng đến băng ghế phụ nơi cô ngồi, mở cửa xe với ý muốn cô bước ra ngoài. Anh cứ hệt như là muốn tái hiện lại cảnh tượng đi đến bãi đậu xe khi nãy.

“…..Mưa nhỏ mà anh, em chạy cái vèo là vô tới nhà rồi.”

Lâm Ấu Tân vẫn còn vương chút ngượng ngùng khi nãy. Cô đan hai tay vào nhau, ôm thật chặt chiếc túi xách, không chịu nhúc nhích. 

Tình huống này thật bất ngờ.

Cô không muốn chuyện sẽ đi theo hướng đó đâu!

Đứng cầm ô chắn giữa màn mưa, Chu Bẩm Sơn cứ im lặng nhìn cô. Cuối cùng anh không nói thêm lời nào nữa, thay vào đó chie đưa chiếc ô trong tay cho cô, rồi một mình dầm mưa đi thẳng vào trong nhà.

/

Cuối cùng, đề tài quay phim mà nhóm Lâm Ấu Tân chọn là về lĩnh vực y tế, như những gì Chu Bẩm Sơn từng đề xuất.

Nhưng Lâm Ấu Tân lại chọn một chủ đề hoàn toàn mới là nói về góc nhìn của phụ nữ trong ngành y.

Nhớ lại ngày họ lái xe về trong màn mưa lớn hôm nọ, cô đã nhìn thấy một nữ bác sĩ da trắng, tóc vàng đang tham gia công tác cứu hộ tại hiện trường. Mặt đường ánh lên hình phản chiếu, cô ấy thì quỳ rạp trên mặt đường với dáng vẻ vừa chuyên nghiệp, vừa kiên cường. 

Tiểu bang California quanh năm đều nắng đẹp, ít khi nào mưa lớn như vậy. Thế nên khi mưa trút xuống, thường sẽ có rất nhiều tình huống đau lòng xảy ra.

Cô muốn chờ đợi thêm một lần nữa, một lần nữa có thể xuất hiện một tình huống tương tự như thế.

Ngay khi Phùng Ngọc Trân nghe thấy ý tưởng đó, cô ấy vỗ tay liên tục: “Tụi mình có thể bắt đầu bằng cảnh cơn mưa như trút nước ở Los Angeles, rồi sau đó máy sẽ lia tới, tập trung hẳn vào nữ bác sĩ trong bối cảnh đang cấp cứu bệnh nhân. Được đó! Tớ nghĩ này mà thành bản chính thì đỉnh khỏi bàn luôn!”

Giờ đây khi đã có được chủ đề chính, Lâm Ấu Tân và Phùng Ngọc Trân liền bắt tay vào phác thảo các cảnh trong tư liệu có thể dùng. Phùng Ngọc Trân sẽ phụ trách các cảnh quay tĩnh ở trường y, còn Lâm Ấu Tân thì đến bệnh viện để liên hệ cũng như xin phép để có thể được quay chụp khi bác sĩ làm công tác.

“Muốn anh đưa em đi không? Giáo sư hướng dẫn của anh cũng chính là trưởng khoa Ngoại của bệnh viện em đang định đến nói chuyện ấy. Có người tiến cử, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều đó em.”

Một buổi sáng nọ, Chu Bẩm Sơn đề nghị giúp đỡ cô.

“Thế, có phiền anh quá không ạ?”

Lâm Ấu Tân gắp vài sợi bún cho vào miệng.

Kể từ khi Chu Bẩm Sơn dọn đến đây, chất lượng cuộc sống của cô được cải thiện lên khá rõ rệt. Điển hình như bữa sáng thôi mà anh nấu nào là bún, bánh bao, mỳ, súp trứng, khiến cho con người đói món Trung Quốc như cô thoả mãn vô cùng.

Chu Bẩm Sơn ngồi đối diện cô, rút một tờ giấy ra lau miệng: “Với anh thì chuyện gì của em, anh đều không thấy phiền.”

Lời này, anh cũng đã từng nói qua rồi.

Đến cuối học kỳ II năm lớp 11, việc anh làm không chỉ là dạy toán cho cô không thôi. Bên cạnh việc sửa lỗi sai, giảng giải các dạng đề, anh còn trợ giúp cô trong việc ôn thi TOEFL, chuẩn bị hồ sơ nhập học, thậm chí đôi khi còn sửa lỗi chính tả, ngữ pháp trong bài luận của cô nữa.

Ngay cả Lâm Giới Bình cũng thấy ngại vì đã phiền anh quá mức. Bởi vì, ai cũng biết làm sinh viên y khoa thì sẽ bận rộn đến mức nào. Ấy vậy mà Chu Bẩm Sơn vẫn chỉ luôn miệng nói: Việc của cô, anh không bao giờ thấy phiền cả.

Trước đây là hỗ trợ dạy kèm, giờ còn nhờ anh cả việc móc nối mối quan hệ cho cô làm bài tập nữa. Lâm Ấu Tân không khỏi thấy mình đang phiền anh quá đáng.

Thấy cô im lặng hồi lâu, dường như anh nhận ra được những gì mà cô đang lo lắng. Anh khẽ mỉm cười, nói: “Biết đâu anh nói vậy thôi, nhưng thầy không nhận thì anh cũng chẳng biết phải làm sao đâu. Em đừng quá lo là phiền hà đến anh.”

Lâm Ấu Tân ngây người trong giây lát.

Điều khiến cô bối rối ở đây, không biết là vì anh đã đọc thấu suy nghĩ đang chất chứa trong lòng cô hay là vì sự dịu dàng nhỏ nhặt kia, nó kín đáo mà bộc lộ phía sau vẻ ngoài lạnh lùng quá mức của anh. 

Chu Bẩm Sơn mà cũng có lúc dịu dàng đến thế ư? Anh trong nhận thức của cô, luôn luôn gắn liền với sự tài giỏi, thấu đáo và cầu toàn. 

Lâm Ấu Tân hơi cúi đầu, gắp một đũa bún cho vào miệng: “Vậy thì, mình cứ thử xem ạ.”

“Ừm.”

Sau bữa sáng, cô kiên quyết giành phần rửa chén với Chu Bẩm Sơn. Anh buộc để việc cho cô, rồi bỏ về phòng gọi điện cho giáo sư hướng dẫn của mình.

Đúng lúc đó, Lương Tiêu Thụ gọi video đến. Cô đành đặt chiếc điện thoại gá lên một bên góc tủ.

“Em rửa chén? Ái chà, nay còn bày đặt rửa chén cơ đây!”

Ở bên kia đất nước, trời đã về đêm. Anh ta vừa mới tắm xong, đang nằm sấp trên giường gọi video trò chuyện cùng cô.

Cô úp chiếc bát vào rổ để ráo nước, rồi liếc nhìn khung cảnh phía sau anh ta qua camera: “Bạn anh làm đấy à? Anh không ở ký túc xá sao?”

“Quay quảng cáo xong có hơi trễ, anh qua chỗ Thi Trần ở tạm một đêm.”

Lâm Ấu Tân gật đầu, hỏi với giọng hết sức tự nhiên: “Dạo này anh không đi bar giải khuây nữa à?”

“Lâu lâu thôi, anh đâu có rảnh dữ vậy.” Lương Tiêu Thụ trở mình, ống kinh cũng xoay theo. Ngay bên trên chiếc gối đầu, một con thỏ bông khoác áo da đã lọt thỏm vào khung hình.

Ánh mắt Lâm Ấu Tân dừng lại trên con thỏ bông đó chừng hai giây, rồi cô đột ngột hỏi: “Lương Tiêu Thụ, dạo gần đây anh có bạn mới nào không?”

Không biết có phải là do mạng bị chập hay không, nhưng Lương Tiêu Thụ ở đầu dây bên kia chợt dừng lại vài giây rồi mới đáp: “Không có, vẫn mấy người em quen thôi.”

“Thật vậy sao?”

“Chứ em nghĩ gì?”

Lương Tiêu Thụ nhíu mày, lộ rõ vẻ khó chịu: “Em đang suy nghĩ lung tung gì thế? Anh còn chưa nghi ngờ em đâu nhé! Em nói anh nghe, giữa hai đứa mình thì ai mới là cái người hay tụ tập, tiệc tùng? Lâm Ấu Tân, em nên biết điều một chút đi! Đừng có lúc nào cũng giở cái thói nhỏ nhen, bám víu người khác hoài vậy có được không? Nếu em không tin, tự đi mà hỏi Thi Trần. Hỏi xem là bên cạnh anh có ai khác nữa không!”

Nói cho cùng thì Lâm Ấu Tân cũng chẳng có bằng chứng nào, có lẽ đúng là anh ta chỉ giao tiếp xã giao mà thôi. Cô bị anh ta hỏi dồn đến đuối lý, khẽ rũ mắt rồi nói: “Em biết rồi. Vậy đừng nói mấy chuyện này nữa. Em không muốn cãi nhau.”

Hai người họ chuyển sang chuyện khác, nói qua loa về cuộc sống dạo gần đây của Lâm Ấu Tân. Nghe xong, Lương Tiêu Thụ cũng giúp cô đưa ra vài gợi ý quay chụp với góc nhìn vô cùng mới mẻ.

Dù tâm trạng đang không mấy vui, cô vẫn ngạc nhiên với sự nhạy bén và tinh tế trong nghệ thuật của anh ta. Nghe nói đến đâu, tay cô gõ lưu lại tới đó.

“Thôi nhé, anh cúp máy đây. Anh buồn ngủ muốn chết đi được.”

“Ừm, anh ngủ đi.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Ấu Tân chống tay lên bệ bếp. Cô hít thở trong giây lát, chủ yếu để bình tĩnh lại. Cô lau tay sạch sẽ, rồi quay phắt lại, nào ngờ nhìn thấy Chu Bẩm Sơn đã đứng đó tự khi nào.

Cô hoảng hồn, chớp mắt đầy bối rối: “….Anh đi gì mà không nghe tí tiếng động nào hết trơn vậy?”

Cuộc điện thoại vừa rồi cô lỡ để loa ngoài, không biết Chu Bẩm Sơn có nghe được gì không nữa.

Anh vờ như chẳng thấy nét khổ sở cùng với đôi mắt đã sớm đỏ hoe vì kìm nén quá lâu của cô. Anh chỉ quay người, thong thả bước đến hành lang: “Anh đã đặt lịch hẹn với giáo sư của bên anh cho em rồi, nếu em có thời gian thì hôm nay đến gặp giáo sư đi nhé.”

Cô sững sờ mất một giây, sau đó hối hả đi theo: “Em rảnh ạ.”

/

Trung tâm y tế St.John là một trong những bệnh viện lâu đời nhất ở Mỹ.

Học viện Y khoa Bắc Kinh có dự án hợp tác lâu dài với nơi đây. Giáo sư hướng dẫn của Chu Bẩm Sơn hiện tại còn từng làm việc ở đó, nên chuyến đi trao đổi sinh viên lần này dù là anh không có chính thức trực tiếp thực tập, anh vẫn có trong tay nguồn tài nguyên và cơ hội quan sát hơn những sinh viên khác rất nhiều. 

Lâm Ấu Tân đứng đợi ngoài cửa khu vực hành chính, lặng lẽ quan sát Chu Bẩm Sơn trò chuyện cùng một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng bên ngoài, còn bên trong là bộ đồng phục công sở màu xanh.

“Nếu đã là bạn của cậu, chuyện nhỏ này quả thực không đáng bận tâm. Nhân tiện, dì út và ông ngoại cậu dạo này vẫn khỏe chứ?”

“Dạ vâng, ông ngoại và dì út em vẫn khoẻ ạ. Do không tiện xuất ngoại, lần này nghe tin em sang đây cũng có đặc biệt dặn dò đôi ba câu. Họ đều rất mong được đón tiếp thầy về Trung Quốc ấy ạ.”

“Chắc chắn rồi, đồ ăn của Trung Quốc rất ngon mà.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Sau khi chào hỏi đơn giản, Chu Bẩm Sơn cúi đầu nhìn cô: “Em vào trong nói chuyện với thầy nhé? Anh đợi em ở bãi đậu xe.”

Dứt lời, bàn tay phải của anh khẽ giơ lên lướt nhẹ trên tấm lưng cô nhưng không chạm hẳn vào, cơ mà vẫn toát ra được vẻ thân mật hiếm hoi.

Thấy vậy, giáo sư kia bật cười như đã thấu hiểu. Rồi ông ta đẩy tay nắm cửa phòng làm việc: “Mời cô vào trong với tôi.”

Có bảo chứng từ Chu Bẩm Sơn, mọi việc sau đó diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Vị giáo sư kia còn đồng ý với cô rằng, nếu có tình huống đột xuất thì ông sẽ bảo trợ lý liên hệ với cô ngay, cũng như là cho phép cô ghi hình lại toàn bộ quá trình.

Đây là lần đầu tiên cô thấy được mặt giao thiệp của Chu Bẩm Sơn và cả gia thế bên ngoại của anh nữa. 

Ban đầu, cô chỉ biết mỗi dòng họ bên nội của anh, nhà họ Chu là dòng tộc thương nhân, có địa vị chính trị. Còn mối quan hệ của anh với bố thì cũng không mấy tốt đẹp, do đó nên anh hiếm khi qua lại với người nhà họ Chu. Ngay cả học phí của anh cũng là tự kiếm hoặc từ học bổng chi trả, bằng không anh đã chẳng nhận lời dạy kèm cho cô làm gì.

“Gia đình bên ngoại của anh đều là bác sĩ sao ạ?” Trên đường về, cô tò mò hỏi.

“Nói đúng hơn thì họ là quân y.” Chu Bẩm Sơn điều chỉnh hệ thống định vị để lái đến siêu thị Trung Quốc gần nhất, mắt nhìn thẳng: “Ông ngoại, mẹ và dì út của anh đều là quân y, còn hai cậu thì lại không đi theo con đường này.”

Lời giới thiệu chỉ nói sơ qua của Chu Bẩm Sơn khiến cô lập tức hiểu rõ. Những gia đình như họ sẽ không để tất cả con cháu theo ngành y, vì con đường cuối cùng vẫn là tham gia chính sự. 

Chiếc xe nhanh chóng dừng ở bãi đậu xe bên ngoài siêu thị Trung Quốc.

Cô có hơi ngạc nhiên: “Ủa, nhà mình hết đồ nấu ăn rồi sao anh?”

“Vẫn còn.” 

Chu Bẩm Sơn tháo dây an toàn, ánh mắt dịu dàng hướng về cô: “Nhưng anh nhớ là lúc em không vui, em thích ăn món cừu nấu đá của Tây Thành, mà nhà mình thì lại không có thịt cừu.”

Cô không khỏi sững sờ.

Nhìn khoảng lặng khi cô bị lời nói của mình chạm đến, Chu Bẩm Sơn mỉm cười. Anh mở cửa bước xuống xe, vòng qua ghế phụ rồi nắm thẳng lấy cổ tay mảnh khảnh của cô. 

“Đi thôi nào. Đang không vui thì có khi ăn đồ ăn quê hương sẽ vui hơn nhiều đó em.”

/

Tháng đầu tiên Chu Bẩm Sơn đến Los Angeles ở, tài nấu ăn của anh chỉ dừng ở mức “tạm được”, nhưng dạo gần đây đã tiến triển đến mức “ngon” rồi.

Họ chọn hai loại thịt cừu nhập khẩu từ New Zealand và cả vài loại gia vị cần thiết. Món cừu nấu đá là đặc sản của vùng Tây Thành, cơ mà ở siêu thị lại chẳng có gói gia vị nêm sẵn, do đó anh đành phải tự pha chế theo công thức. 

Tay xách túi to túi nhỏ vào nhà, cô vẫn không khỏi thốt lên kinh ngạc: “Sao mà gì anh cũng biết hết vậy? Đến cả nấu ăn cũng biết luôn.”

“Phải thế thì mới đúng với hình ảnh quản gia nam mà em đang cần chứ.” Chu Bẩm Sơn cúi xuống xếp giày của cả hai ngay ngắn ở cửa ra vào, rồi đùa với cô một câu. 

Anh đã chuyển đến đây được hai tháng, những việc này anh làm nhiều đến mức gần như là trở thành thạo. Có đôi khi, anh còn có cảm giác nhầm lẫn là, dường như cả anh và Lâm Ấu Tân đã sống cùng nhau nhiều năm rồi. Cứ như là bây giờ chỉ là phần đầu của câu chuyện mà thôi.

Lâm Ấu Tân không quá để ý đến hành động của anh, cô chỉ hì hục xách hai túi nguyên liệu họ vừa mua vào trong.

Khi bắc nồi lên, cô cảm nhận được một niềm vui xen kẽ chút nhẹ nhõm dần dâng lên trong lòng.

Nửa năm nay đặt chân đến mảnh đất xa lạ này, cô nhớ nhà da diết. Cô nhớ ông nội, nhớ đồ ăn quê nhà và cả bạn bè trong nước, nhưng điều kiện thực tế lại trói chặt lấy cô. Vậy mà giờ đây, cô lại có thể ngồi ở nơi đất khách quê người, cùng anh ăn món cừu nấu đá.

“Cừu nấu đá phải dùng rượu vang đỏ, phải không anh?” Cô quay đầu hỏi.

“Ừm, anh có mua rồi. Em mở nắp chai giúp anh nhé?”

Cởi bỏ áo khoác ngoài, Chu Bẩm Sơn lộ ra chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng chiếc quần tây đen cạp hơi cao. 

Cô phải thừa nhận rằng, Chu Bẩm Sơn là người đàn ông mặc đồ đen trắng tầm thường một cách tinh tế nhất mà cô từng thấy. Eo thon, chân dài, tỉ lệ cơ thể phải nói là hoàn hảo vô cùng. Bộ trang phục anh bận lên người càng cơ bản lại càng tôn lên tố chất trời phú tuyệt vời của anh hơn. 

Quay người lấy dụng cụ mở nắp chai, cô đưa cho Chu Bẩm Sơn, hơi tò mò chống tay lên bàn bếp, nghiêng đầu nhìn anh: “Lúc nãy anh nói quản gia nam, ý là sao á anh?”

“Em quên rồi hả?”

“Ơ?”

Chu Bẩm Sơn xoay dụng cụ mở vào nút chai, vừa vặn vừa giải thích: “Hồi lúc kia có ai đó quyết định sang UCLA, người đó còn bảo giá mà mang luôn cả anh theo thì tốt quá, vì anh việc gì cũng làm được. Lúc đó ông Lâm còn trêu, hỏi sao em không thuê hẳn một quản gia nam ở bên này luôn đi, bắt anh phải vất vả làm gì.”

“…Thì, quản gia nam sao đáng tin bằng anh chứ? Anh xem, lỡ như em gặp phải kẻ xấu thì sao? Em là thiếu nữ đôi mươi đấy, nguy hiểm lắm à nha.”

Chu Bẩm Sơn bật cười: “Thế em nghĩ anh không thể làm kẻ xấu hay sao?”

“Làm gì có chuyện đó, anh là anh trai em mà.”

Cô không có anh chị em ruột ra gì. Trong quá trình tiếp xúc với Chu Bẩm Sơn, dù đúng là ban đầu anh có hơi lạnh lùng, khó gần thật nhưng mà càng về sau, cô lại càng khám phá ra mặt ấm áp của anh. Trong lòng cô, lúc nào cũng coi anh như là một anh trai vậy.

Giọng điệu của Lâm Ấu Tân quá mức ngây thơ, thuần khiết. Chu Bẩm Sơn nghe thế chỉ đành im lặng cúi đầu thái rau củ, không đáp lại lời “anh trai” kia.

Nồi đã nóng lên, mấy cục đá đặt ở dưới đáy dần tan chảy, phát ra tiếng ùng ục. Lâm Ấu Tân rót nốt nửa chai rượu vang đỏ còn lại vào hai chiếc ly đế cao rồi hỏi anh có uống không.

Chu Bẩm Sơn nhìn cô hồi lâu, cuối cùng anh nhận lấy ly rượu, nói: “Thôi thì, uống chút vậy.”

Lâm Ấu Tân rót cho anh nửa ly nhỏ, còn rót cho bản thân đầy cả một ly.

Món cừu nấu đá do anh làm, không thể nói là ngon chuẩn vị nhưng ở nơi đất khách quê người như thế này, thưởng thức được hương vị quê nhà đã là hạnh phúc lắm rồi.

Sau vài lần uống, Lâm Ấu Tân bỗng cất tiếng hỏi: “Anh Chu ơi, anh……có bạn gái chưa?”

“…..Chưa.”

“Thật hay giả đó? Anh đừng có như hồi trước, nghĩ em còn nhỏ nên không muốn nói mấy chuyện này với em đó à nha.”

Cô tinh nghịch nhoẻn miệng cười với anh, nhưng đâu đó vẫn thấp thoáng nét buồn man mác. Đó là một nỗi sầu vương trông chẳng hợp với lứa tuổi vốn dĩ phơi phới như thế này. 

Chu Bẩm Sơn chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Cái ‘hồi trước’ mà cô nói, chính là hồi cấp Ba.

Khi ấy, cô đúng là còn bé xíu. Cứ mỗi lần làm bài tập Toán mệt rồi là lại kéo vạt áo anh làm nũng, hỏi anh có bạn gái hay đã có người trong lòng chưa. 

Anh vẫn nhớ rõ đó là vào kì nghỉ hè năm lớp 11, cô  nằm nhoài trên cuốn sách dày cộp, một tay kéo vạt áo anh lay động, đôi chân nhỏ nhắn khẽ đá qua đá lại, đầu ngón chân lướt nhẹ qua ống quần anh. Cái cảm giác ấy như một luồng điện chạy vụt qua, lại như ném một viên đá xuống mặt hồ, khuấy động trong tim anh những gợn sóng êm đềm như khúc hát ru mùa xuân. 

Lúc đó, anh giữ vẻ mặt nghiêm nghị, chân không dám nhúc nhích, tay vẫn cầm bút đỏ viết từng bước giải cho cô. Ấy thế nhưng hơi thở đã trở nên rối loạn đến nỗi suýt viết sai đáp án. Anh đành phải cố gắng giữ bình tĩnh lại, lạnh lùng bảo cô vẫn là học sinh cấp ba, không hợp nói chuyện này. Muốn gì thì để sau này rồi tính.

Ngờ đâu, ‘sau này’ thật sự đã đến và cô bé của anh vẫn còn nhớ rất rõ.

“Thật mà, anh chưa.”

Chu Bẩm Sơn nhấc ly rượu đỏ, khẽ nhấp một ngụm, hơi nhíu mày. 

Loại rượu bình thường này, có vị chát quá.

“Sao tự nhiên em lại hỏi anh chuyện này thế?”

“Có gì đâu anh, em chỉ là tiện miệng nên hỏi thôi.”

Lâm Ấu Tân ôm gối. Cô lắc đầu thật khẽ, đôi mắt cong cong xinh xắn bị hơi nước nóng bốc lên từ nồi lẩu làm mờ đi một lớp sương mỏng. 

“Tại em nghĩ, nếu anh có bạn gái rồi thì em định hỏi anh xem, phải làm thế nào mới là một cô bạn gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Em……em không biết phải làm sao.”

Giọng nói của cô mang theo vài phần nghẹn ngào.

Chu Bẩm Sơn im lặng. Anh chầm chậm đặt chiếc ly chân cao xuống chiếc bàn thấp, như thể cùng lúc bị một vạn mũi kim đâm xuyên trái tim.

Từ góc nhìn của Chu Bẩm Sơn, giờ đây trông cô thật yếu đuối.

Khác hẳn với dáng vẻ được cưng chiều, rạng rỡ như ánh mặt trời khi còn ở Tây Thành, cô bé của anh bây giờ không chỉ gầy gò nhỏ nhắn, mà còn co ro ôm gối trên thảm. Không những thế lại còn hỏi anh làm thế nào để trở thành một người bạn gái nghe lời, hiểu chuyện.

Thế nhưng dù có là đến cuối năm nay đi nữa, cô cũng chỉ mới vừa tròn hai mươi tuổi thôi. Vậy thì cô cần phải “hiểu chuyện” về điều gì đây?

Trong khoảnh khắc, sự ghen tuông hoà cùng nỗi xót xa dần lấp đầy ngực anh. 

Lâm Ấu Tân chờ mãi không thấy anh đáp lời. Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lại bất ngờ chìm sâu vào ánh mắt chăm chú kia.

Cô chưa từng được Chu Bẩm Sơn nhìn bằng ánh mắt như vậy.

Ánh nhìn của anh sâu thẳm như biển cả, lại cuồn cuộn như sóng dữ, rõ ràng là lạnh lùng nhưng lại như đang nung nóng cô ở khoảng cách rất gần.

Trái tim Lâm Ấu Tân bỗng thắt lại một nhịp. Cô vội vàng cầm ly rượu lên, lảng tránh ánh nhìn ấy trong sự hoang mang.

Ánh mắt này của Chu Bẩm Sơn quá đỗi quen thuộc. Vì trong những bữa tiệc cô từng tham gia trước đây, một số chàng trai ngoại quốc hay người Hoa cũng đã từng nhìn cô bằng ánh mắt tương tự.

“Anh nghĩ là anh không thể dạy em cách làm một cô bạn gái hiểu chuyện được đâu.” Chu Bẩm Sơn thu hồi ánh mắt, bình tĩnh dọn dẹp những đĩa thức ăn còn lại trên bàn lẩu.

Cô lập tức luống cuống gật đầu: “Dạ, anh chưa có bạn gái nên không có kinh nghiệm cũng phải thôi. Em hiểu mà!”

“Không phải như thế.”

Chu Bẩm Sơn bưng đĩa, đứng thẳng người nhìn về phía trước, giọng nói giữ được vẻ bình ổn: “Thứ nhất, em không cần phải cố gắng chiều lòng bất cứ ai. Thứ hai, anh không muốn nhìn thấy em đối xử tốt với anh ta đến mức ấy.”

Tác giả:

Ban đầu tôi định viết có 5 chương tuyến IF thôi. Nhưng mà cứ viết rồi lại viết, câu chuyện lại bất ngờ trở thành ‘tám năm trong quá khứ’ dưới bối cảnh ‘Nếu Như’.

Phần chi tiết duy nhất không giống với truyện gốc là việc nam chính và nữ chính đã không lãng phí tám năm xa cách. Ngoài ra thì mọi yếu tố, mọi diễn biến khác, đều được giữ nguyên như trong chính văn.

Điều này bao gồm cả hình tượng, tính cách và logic hay lối hành xử của Lương Tiêu Thụ. Không phải ở tuyến IF này mà anh ta mới như thế, mà bản chất trong chính văn, anh ta đã là người như vậy rồi. Cũng chính vì điều này đã giải thích một cách hợp lý vì sao, trong truyện gốc, anh ta lại khó lòng dứt bỏ được cái cảm giác có cô bạn gái ‘ngoan ngoãn, biết điều’ là Tiểu Lâm nhà mình đến thế.

Nói chung thì, tám năm của anh Chu Bẩm Sơn đã vô cùng đắng cay, nhưng mà tám năm của Lâm Ấu Tân cũng chẳng hề dễ dàng hơn là bao. Vậy thì, hãy để tuyến IF này là nơi bù đắp trọn vẹn mọi điều tiếc nuối đó nha!

Bình Luận (0)
Comment