Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 87

Edit: Mỳ

IF04. Bạn Gái – “Anh có biết em mặc size nào không đó?”

Lâm Ấu Tân không dám đào sâu vào tìm hiểu ánh mắt hay câu nói cuối cùng của anh ngày hôm đó.   

Chuyện anh đột ngột ôm cô ngoài thư viện lần trước, cô cũng không dám tìm hiểu rõ nguyên nhân. 

Ngay cả Chu Bẩm Sơn cũng chẳng nói thêm điều gì, tháng ngày cứ thế trôi đi thật bình dị và tẻ nhạt.

Một tuần sau, kế hoạch quay phim tài liệu chính thức được triển khai.

Trợ lý của giáo sư ân cần đưa cô danh sách mười nữ nhân viên y tế trong khoa, sau đó mới hỏi cô có cần gì nữa không.

Lâm Ấu Tân trả lời: “Tạm thời chưa, có việc cần tôi sẽ liên hệ lại với cô sau.”

Cô trợ lý mỉm cười tinh nghịch: “Được thôi, nếu không thì cô cứ liên hệ thẳng với bạn trai cô cũng được đó. Anh ấy có thể nói chuyện trực tiếp với giáo sư luôn. Tại giáo sư vẫn luôn có ý định muốn mời anh ấy đến Mỹ làm việc mà.”

Phải mất một lúc lâu, Lâm Ấu Tân mới hiểu được câu ‘bạn trai’ kia là đang ám chỉ Chu Bẩm Sơn. 

Cô vội vã xua tay: “Không phải đâu ạ, anh ấy chỉ là anh trai tôi thôi.”

Mặc cho cô giải thích thế nào đi nữa, trợ lý vẫn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu, cười trêu: “Chúng tôi rất coi trọng người bên khoa Ngoại đó nha.”

Lâm Ấu Tân vừa buồn cười lại vừa bực mình.

Được rồi, thôi thì giải thích mà người ta không muốn nghe thì cô chẳng muốn giải thích làm gì.

Người dưng nước lã mà, so đo làm chi chứ?

Rời khỏi trung tâm y tế, cô lái xe thẳng đến trường để thuê thiết bị. Sau đó lại họp với Phùng Ngọc Trân để phân công cho nhiệm vụ sắp tới. 

Trợ lý nhìn theo bóng dáng Lâm Ấu Tân dần xa, cô ấy đẩy cửa phòng vào đưa tập tài liệu. Bên trong là giáo sư Alva và một thanh niên với gương mặt đậm nét Châu Á.

“Ấy chà Chu à, người ta nói cậu chỉ là anh trai thôi là sao vậy?”

Alva nhận tập tài liệu từ tay trợ lý, cố tình nói đùa.

Chu Bẩm Sơn đan hai tay đặt lên bụng, về chuyện cô nói như vậy, anh hoàn toàn không hề ngạc nhiên: “Em và em ấy không phải anh em ruột.”

“Ồ, vậy hai người có quan hệ gì? Tôi nhớ lần trước cậu liên hệ với tôi là lúc em họ của cậu đua xe bị tai nạn gãy chân mà.”

Chu Bẩm Sơn nghĩ đến ánh mắt vừa cô đơn vừa bàng hoàng của cô hôm đó, khựng lại một lát, rồi đáp: “Tạm thời chưa xác định được.”

Nếu cô sống tốt, cho dù mối quan hệ giữa hai người là anh em hay một mối quan hệ khác đi nữa, anh đều có thể chấp nhận được 

Nhưng nếu cô sống không tốt, vậy thì mối quan hệ giữa hai người phải được bắt đầu lại từ đầu rồi.

/

Lâm Ấu Tân lập tức báo ngay với Phùng Ngọc Trân về việc hợp tác với bệnh viện St.John. 

Ở đầu dây bên kia, Phùng Ngọc Trân thốt lên kinh ngạc: “Trời đất quỷ thần ơi, cậu đào đâu ra mối quan hệ khủng khiếp vậy gái? Người khác cầu còn không được đấy!”

Lâm Ấu Tân cầm điện thoại, khẽ nói: “Một người bạn thôi.”

Đúng là một ân huệ lớn mà! 

Kể từ khi cô đặt chân đến nước Mỹ này, dì cả của cô chẳng chu cấp gì ngoài tiền bạc, còn các mối quan hệ của nhà họ Lâm tại đây cô cũng không thể dùng được. Trong cái thế giới chỉ biết mỗi vật chất và tư bản này, cô chẳng khác gì vô số sinh viên bình thường đang tìm kiếm tri thức ở vùng đất rộng lớn. Sự giúp đỡ của Chu Bẩm Sơn chẳng khác nào than hồng gửi đến giữa trời tuyết cả. 

Phùng Ngọc Trân không bận tâm xem rốt cuộc là ai đã giúp, chỉ nói bất kể thế nào cũng phải cùng nhau làm một bữa thật xôm tụ: “Ê mà cũng sắp đến Giáng sinh rồi, đúng lúc Zeb lại mở tiệc nè. Hay cậu bảo bạn cậu cùng đến chung vui luôn đi!” 

Lâm Ấu Tân biết Phùng Ngọc Trân là kiểu người khá là nhiệt tình trong việc mở rộng các mối quan hệ. Cơ mà cô lại không dám chắc liệu Chu Bẩm Sơn có phải là người thích mấy cái chỗ tiệc tùng náo nhiệt hay các cuộc vui như vậy hay không.

“Để tớ hỏi anh ấy trước đã nhé? Người bạn này của tớ……hình như không thích mấy chỗ đông người cho lắm á.”

Phùng Ngọc Trân cười khúc khích, trêu: “Ok ok! Thì cậu cứ đi hỏi người ta đi, tớ tin cậu mà!”

Cúp điện thoại, Lâm Ấu Tân quay lại chỗ ngồi trong thư viện. Thế nhưng, chẳng hiểu làm sao mà trong lòng cô cứ bồn chồn mãi không thôi. 

Cô viết báo cáo cực kỳ chậm, rồi cứ chần chừ mãi cho đến lúc ăn tối. Cuối cùng, Lâm Ấu Tân quyết định vuốt màn hình, gửi cho Chu Bẩm Sơn một tin nhắn.

Một tuần trước lễ Giáng Sinh, cả Lâm Ấu Tân lẫn Phùng Ngọc Trân đều bận bù đầu bù cổ với bài tập quay phim tài liệu. 

Bản đề án sơ bộ của họ đã được nộp lên giáo sư, nhưng thư phản hồi lại là một lời đánh giá trung lập. Giáo sư chỉ bảo là không có đúng mà cũng chẳng có sai, chỉ dặn dò hai người cứ làm tốt, hoàn thành bài tập một cách nghiêm túc là được. 

Phùng Ngọc Trân đọc thư phản hồi xong thì thấy khá bất mãn, cô nàng cứ luôn miệng lẩm bẩm vốn dĩ họ đâu chuyên sâu về đạo diễn đâu chứ. Do đây là một lớp bắt buộc dành ngành Diễn xuất và Đạo diễn Sân khấu thôi, cái chính đây là nằm ở mảng diễn cơ. Việc dồn tâm huyết đến mức này đã là đáng quý và hiếm thấy rồi, tại sao lại chỉ nhận được vẻn vẹn hai câu ngắn ngủi như vậy chứ? 

Lâm Ấu Tân ở ngay bên cạnh, trông có vẻ không được tập trung. Cô đưa tay xoa xoa sống mũi: “Cứ coi như làm cho xong bổn phận mà thôi.” 

Phùng Ngọc Trân không khỏi thấy ấm ức, bực bội không có chỗ xả. Cô ấy nói nhất định ngày Giáng sinh phải xả cho một trận, chơi cho tới bến, chơi cho thâu đêm suốt sáng luôn! 

Lâm Ấu Tân chỉ cười nhẹ, không tỏ ý kiến mà nói: “Thế, tớ chúc cậu Giáng sinh vui vẻ trước nhé, kẻo hôm đó cậu mải vui không còn nghe thấy gì nữa mất.”

Hai người trò chuyện một lát thì cùng nhau quay lại lớp học. Vừa bước chân vào cửa, điện thoại cô rung lên bần bật, người gửi đến là Lương Tiêu Thụ. 

Anh ta nói đã mua quà Giáng sinh cho cô, đoán chừng là đã gửi đến nơi rồi, còn bảo cô là lo thu xếp thời gian mà đi nhận. 

Cô thoáng ngạc nhiên, bèn hỏi anh ta đã mua thứ gì.

Lương Tiêu Thụ cắt đi phần hiển thị giá tiền, chỉ gửi cho cô xem ảnh chụp thực tế của món quà. 

Đó là một chiếc nhẫn của hãng Cartier, là kiểu nhẫn đôi. Hơn nữa, mẫu này còn có giá trị không hề nhỏ.

Ấu Tân: [Tiền đâu mà anh mua thế? Thôi, anh đừng lãng phí như vậy. Em không cần đâu.]

lxs: [Tiền quảng cáo đấy. Yên tâm, có tiền là ưu tiên cho em tiêu trước hết, quà Giáng sinh không thể thiếu được. Bóc hộp xong thì đeo vào chụp cho anh một tấm ảnh, đồ đôi đấy.] 

Vừa dứt lời, anh ta đã gửi ngay một bức ảnh. Chiếc nhẫn của anh ta đã đeo sẵn trên tay rồi. 

Cô bỗng thấy lòng mình mềm đi một cách khó hiểu, zoom bức ảnh lên ngắm nghía kỹ lưỡng, rồi chậm rãi gõ chữ: [Lại phải ăn mì gói cả tháng nữa à anh?]

lxs: [Sao lại nói mấy chuyện đó. Cơ mà lần này anh cũng không đến mức đâu.]

Cô cười: [Thôi, lần sau anh mua cái mấy trăm tệ là được rồi. Không anh lại đói thì sao?] 

Lương Tiêu Thụ gửi lại một tin nhắn thoại, mang theo chút ý cười lười biếng: [Em chỉ đáng giá vài trăm tệ thôi sao? Đồ ngốc này.] 

Những chuyện không vui mấy hôm trước tựa như một cơn gió, thổi qua là tan biến. Sự khó chịu còn vương lại trong lòng cô cũng dường như tan biến lặng lẽ trong những lời đường mật vô ý thức kia. 

Tan học, cô quyết định quay về nhà một chuyến. Đúng là có một bưu phẩm đã được gửi đến. 

Vừa ký nhận xong, cô tháo lớp bao bì rồi đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái, chụp ngay một bức ảnh gửi cho Lương Tiêu Thụ.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ thiếu thốn những thứ này, nhìn qua là biết thật giả ngay. 

Ở phương diện này, Lương Tiêu Thụ quả thực không hề keo kiệt với cô. Chỉ cần anh ta có, anh ta sẽ đều dành một phần cho cô.

Lòng cô như được rót đầy mật ngọt, từng chút từng chút lan tỏa ra, dường như tất cả những món trang sức đắt tiền trong hộp nữ trang đều không đáng giá bằng chiếc nhẫn hai vạn tệ này vậy. 

Cô cứ ngắm đi ngắm lại, cuối cùng đăng lên trang cá nhân, kèm dòng caption: [Quà Giáng sinh bạn trai tặng!]

Kèm theo đó là hai icon trái tim đỏ chói. 

Chu Bẩm Sơn không thấy bài đăng đó, vì anh không có thói quen vào xem. Nhưng anh rõ ràng cảm nhận được Lâm Ấu Tân gần đây tâm trạng rất phấn chấn, cùng với chiếc nhẫn nổi bật trên ngón áp út của cô. 

Ngay cả cách ăn mặc của cô rực rỡ và nhiều màu sắc hơn, lớp trang điểm cũng trở nên tươi tắn. Mấy lần buổi sáng cùng nhau đi đến trường, anh nghe thấy cô lẩm bẩm không biết khi nào California mới đến mùa hè, cô muốn đi lướt sóng, hoặc là cứ bay thẳng đến Hawaii luôn. 

Chu Bẩm Sơn lặng lẽ lắng nghe. Anh nhìn cô từng chút một hàn gắn vết thương lòng dưới sự nuôi dưỡng của tình yêu ngọt ngào, rồi lại trở về thành cô gái nhỏ vô tư lự. Trong lòng anh, những cảm xúc mãnh liệt lặng lẽ dâng trào kia lại quay về sự tĩnh mịch, hệt như một ảo ảnh vậy.

/

Giáng sinh đến thật nhanh. Hôm ấy, sau khi Phùng Ngọc Trân vừa dứt lời, Lâm Ấu Tân đã chủ động hỏi Chu Bẩm Sơn liệu anh có thời gian đến dự buổi dạ tiệc Giáng sinh của của bọn cô hay không? 

Trường UCLA được mệnh danh là ngôi trường tiệc tùng nhiều nhất trên toàn nước Mỹ. Trong đó, khoa nghệ thuật diễn kịch lại là nơi biết cách khuấy động không khí hơn cả. Chu Bẩm Sơn vừa đến với tư cách là sinh viên trao đổi ba tháng đầu tiên, đúng lúc nên đến để trải nghiệm bầu không khí này.

Ban đầu, Chu Bẩm Sơn dường như cũng bị lời mời hấp dẫn của cô thu hút, hứa sẽ đến. Nhưng sát giờ, anh lại đột ngột bị một việc gấp gọi đi.

Z: [Xin lỗi em, anh có chút chuyện đột xuất. Chắc là tối nay phải thất hứa với em rồi.] 

Đây không phải lần đầu Lâm Ấu Tân bị cho leo cây, hơn nữa chỉ là một buổi tiệc thôi mà, có thiếu một người cũng chẳng sao cả. Cô lập tức đáp lời một cách hiểu chuyện và nhẹ nhàng: [Không sao đâu anh Chu, thế chúc anh Giáng sinh vui vẻ nhé! Em không chờ anh nữa nha~]

Lúc Chu Bẩm Sơn nhận được tin nhắn này, anh đang ở trong một nhà hàng cao cấp. Đối diện anh là một cô gái trẻ và cha cô, còn bên cạnh anh là Chu Nhữ Thừa, người bảo là sang Mỹ chữa bệnh.

Quanh năm suốt tháng cả anh và Chu Nhữ Thừa chẳng nói với nhau được mấy câu. Lần gặp mặt này là do Chu Tái Niên đặc biệt gọi điện dặn dò, bảo rằng Chu Nhữ Thừa đang khó chịu ở tim, dù sao cũng là bố con nên Chu Bẩm Sơn phải quan tâm chăm sóc một chút, cứ xem như là lòng nhân từ của một người làm nghề y. 

Chỉ là, Chu Nhữ Thừa lại một lần nữa làm mới nhận thức của anh về chữ ‘bố’ kia. 

Đặt điện thoại xuống, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nỗi ưu tư nơi khóe mắt anh cứ mãi không tan.

Qua giọng điệu chẳng hề bận tâm của cô, có lẽ chuyến đến Mỹ lần này của anh lại chẳng khác nào công dã tràng cả.

Trong khi đó, cô Đường ngồi đối diện cũng liên tục đưa mắt nhìn anh, rõ ràng vô cùng hài lòng với người đàn ông trước mặt. 

Gia thế tương đương, lại có học vấn đàng hoàng, Không phải loại công tử bột vô học chỉ biết tiêu xài tiền của gia đình. 

Còn về vẻ ngoài, đó chỉ là điểm cộng thêm sau tất cả những điều kiện trên mà thôi.

Đây chắc chắn là một người đáng để xem xét.

“Anh Chu, em gọi anh vậy có được không ạ?”

Thế là cô Đường đối diện tấn công thẳng thắn, khóe mắt ánh lên nụ cười càng lúc càng ngọt ngào.

Ấy thế nhưng, khi nghe cô ấy gọi vậy thì anh chỉ thấy khó chịu. 

Đây không phải là một cách xưng hô đại trà, thậm chí đã sớm mang ý nghĩa độc quyền. Anh không hiểu người này sao có thể thốt ra cách gọi ấy một cách tự nhiên như vậy.

“Xin lỗi, không được.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Anh từ chối với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ý tứ khó chịu lại vô cùng rõ ràng.

Cô Đường nọ hơi ngây người. Mắt hết liếc nhìn cha mình, rồi lại nhìn sang Chu Nhữ Thừa đối diện.

Gì vậy nè?

Bộ anh ta không biết nay là buổi xem mắt hả?

Chu Nhữ Thừa bên cạnh có chút mất mặt, khẽ ho một tiếng, cau mày: “Bẩm Sơn à.”

Chu Bẩm Sơn không để tâm, dùng khăn ăn lau miệng, hơi nghiêng người: “Xin lỗi, tôi phải đi đón bạn gái để cùng nhau đón Giáng sinh rồi. Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ.”

Dứt lời, anh chẳng màng đến sắc mặt của những người còn lại, thẳng thừng lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế dài bên cạnh rồi sải dài bước rời đi.

Vì đã uống rượu nên anh không thể lái xe. Chu Bẩm Sơn đành phải gọi dịch vụ đưa đón ngay trước cửa nhà hàng, lên xe và yêu cầu tài xế chở anh đến khách sạn nghỉ dưỡng gần trường UCLA.

Chiếc xe vừa khởi động, thư ký của Chu Nhữ Thừa đã vội vã đuổi theo với vẻ mặt hoảng hốt, nắm lấy cửa sổ xe: “Đại thiếu gia, cậu đã uống rượu rồi, dù sao cũng xin để chúng tôi đưa ngài đi một đoạn chứ ạ. Đây là nước Mỹ, không thể an toàn như trong nước được.”

Chu Bẩm Sơn lạnh lùng liếc nhìn ông ta: “Vậy thì chú cứ phái xe dí theo sau đi?”

/

Lúc Lâm Ấu Tân nhận cuộc gọi của Chu Bẩm Sơn vừa hay tiếng nhạc điện tử chói tai trong bữa tiệc suýt chút nữa làm màng nhĩ cô vỡ tung. 

Phùng Ngọc Trân vừa từ phòng vệ sinh trở ra, vừa kịp thấy điện thoại cô lóe sáng, lập tức chụp lấy. Cô nàng dùng chất giọng tiếng Trung, pha chút Singapore thêm vài âm Đài Loan mà gân cổ lên đọc tên người gọi: “Anh…anh Chu, là ai thế?” 

Lâm Ấu Tân xoa xoa tai vì tiếng nhạc to, giành lại điện thoại, cũng phải gân cổ đáp: “Là cái người đã giúp tớ ở kết nối với bên trung tâm y tế đó.”

Nói rồi, cô không kịp để tâm đến ánh mắt vừa mờ ám vừa tò mò của Phùng Ngọc Trân, vội vã kéo một chiếc khăn choàng khoác hờ lên bờ vai trần rồi cầm điện thoại bước nhanh ra ngoài.

Bữa tiệc lần này Zeb chọn tổ chức tại một khu nghỉ dưỡng ven biển ở Bờ Tây. Chu Bẩm Sơn đã gọi cho cô ba bốn cuộc, có vẻ như có việc gì đó gấp lắm thì phải.

“Anh Chu ơi, có gì vậy ạ?”

“Ấu Tân.”

“Xin lỗi em, người anh giờ đang có hơi men. Anh không lái xe được, phải đi taxi nên có hơi rắc rối vấn đề thanh toán. Em đến giúp anh được không?” 

Giọng anh qua điện thoại rõ ràng có chút say khiến cho Lâm Ấu Tân hơi bất ngờ, đây là một khía cạnh cô chưa từng thấy ở anh.

Cô vô thức nhìn ra bên ngoài: “Được ạ, em qua ngay. Giờ anh đang ở đâu?”

“Anh vừa mới gửi địa chỉ khách sạn nghỉ dưỡng cho em rồi đó. Anh đang đứng ở cổng đợi em đây.”

“Ok ạ, thế anh đợi em năm phút nha.”

“Không gấp đâu, em nhớ khoác thêm áo. Cẩn thận kẻo cảm lạnh đó.”

Nơi Zeb tổ chức tiệc là ở tít trên tầng thượng, cô vội vã chạy đi bấm thang máy, xuống đến tầng một, hấp tấp chạy ra cổng. Quả nhiên cô thấy hai chiếc xe đen đỗ trước sau, chiếc sau là Bentley, còn Chu Bẩm Sơn đang bước xuống từ chiếc xe phía trước.

“Anh Chu.”  Cô nhanh chân bước tới, đỡ lấy người đàn ông đang hơi chao đảo.

Ánh mắt Chu Bẩm Sơn vẫn còn khá tỉnh táo, nhưng dù rõ ràng anh không uống quá nhiều, ấy vậy mà cơn say lại rất mạnh, khiến anh cảm thấy choáng váng đến khó hiểu.

“Không sao, làm phiền em thanh toán hộ tiền xe trước.” Anh nương theo cánh tay cô để đứng vững.

Lâm Ấu Tân thấy anh không có vấn đề gì nghiêm trọng, bấy giờ mới rút hai trăm đô la từ ví, đưa cho tài xế.

“Anh đi đâu vậy? Sao lại uống nhiều thế?”

Đang định đỡ anh vào trong sảnh, Lâm Ấu Tân thấy từ chiếc Bentley phía sau bước xuống một người đàn ông trung niên, khuôn mặt châu Á, hai tay khoanh lại đặt trước bụng, dáng vẻ vô cùng cung kính, nhưng ánh mắt dò xét, săm soi đó lộ liễu đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Chu Bẩm Sơn nhìn theo ánh mắt cô quay lại, thấy thư ký của Chu Nhữ Thừa quả nhiên đã theo đến, trong lòng bỗng chốc dâng lên sự bực bội, anh nắm lấy vai cô: “Đừng để ý đến ông ta, chúng ta đi thôi.”

Lâm Ấu Tân ngẩn ra, chưa kịp quay người thì người đàn ông trung niên kia đã cung kính bước tới, gọi Chu Bẩm Sơn một tiếng “Đại thiếu gia”, nhưng nhìn cô lại không biết nên xưng hô thế nào.

Cô khẽ nhướng mày, nhìn về phía Chu Bẩm Sơn.

“Chú về đi, tôi có chỗ để đi rồi. Chú đừng theo tôi nữa.”

Người đàn ông trung niên cười khổ: “Xin Đại thiếu gia đừng làm khó tôi. Chủ tịch nói cậu làm hỏng buổi xem mắt để đi gặp bạn gái, tôi ít nhất cũng phải nhìn thấy bạn gái cậu đón người thì mới hoàn thành nhiệm vụ được.”

Nói xong, ánh mắt của thư ký dừng lại trên khuôn mặt Lâm Ấu Tân. Ông ta cứ thế, tiếp tục quan sát mà không hề có ý rời đi.

Chu Bẩm Sơn hiểu rằng bên cạnh Chu Nhữ Thừa không có kẻ tầm thường. Đây là cách ông ta đang dò xét xem câu ‘bạn gái’ mà anh nói khi là thật hay giả.

Chu Bẩm Sơn trầm mắt, nhất thời không biết giải thích thế nào, bàn tay đang đặt trên vai cô khe khẽ siết lại một chút.

Lâm Ấu Tân ngầm hiểu đó là ám hiệu muốn cô hợp tác. Ánh mắt cô đảo quanh một vòng, lập tức như diễn viên nhập vai mà giả vờ tức giận đẩy anh ra, cất cao giọng:

“Anh hay quá ha Chu Bẩm Sơn! Thì ra anh bỏ bê em, không đi chơi Giáng Sinh với em là để đi xem mắt đó hả! Anh giỏi nhỉ? Thích thì cứ đi xem mắt tiếp đi, cho anh toại nguyện thì hôm nay mình chia tay luôn!”

Người đang ôm bỗng nhiên nổi cơn, Chu Bẩm Sơn bị đẩy lảo đảo, may nhờ thư ký đỡ kịp. Đến khi anh hoàn toàn phản ứng lại, mới có chút nhịn cười mà kéo tay cô: “Anh xin lỗi bé yêu, do anh bị lừa đến thôi. Anh thề, anh hoàn toàn không biết trước chuyện này.”

“Hứ! Đừng đụng vào em! Ai mà tin anh!” Lâm Ấu Tân tiếp tục hất tay anh ra, kiêu ngạo khoanh tay: “Anh lớn chừng này rồi mà còn bị lừa ư? Chắc cái người lừa anh chắc phải vô liêm sỉ lắm, không biết anh đã có bạn gái rồi sao?”

“Phải, là lỗi của anh. Do anh chưa nói rõ ràng, từ hôm nay sẽ không còn như vậy nữa, anh thề sau này chỉ có mình em mà thôi.”

Chu Bẩm Sơn ho nhẹ một tiếng. Suýt chút nữa là anh đã bật cười, nhưng vẫn kiên trì ôm lấy vai cô lần nữa.

Lâm Ấu Tân khó chịu vặn mình một cái, nhưng vẫn để anh kéo lại, hệt như một cô bạn gái kiêu kỳ đang được dỗ dành.

Người thư ký trung niên theo dõi toàn bộ, vừa nghi ngờ vừa tin tưởng: “Vậy hai người ở lại đây đêm nay luôn sao? Đại thiếu gia, để tôi đi đặt phòng cho cậu.”

Chu Bẩm Sơn vừa định mở lời, Lâm Ấu Tân đã thẳng thắn nói thay anh: “Tùy chú thôi, chúng cháu về nhà cũng được, hay là chú đi theo về nhà chúng cháu ngủ một đêm luôn nhé?”

Người gì đâu mà cưỡng ép quá đáng, cô khó chịu rồi đó nha!

Kiểu quan tâm mang tính chất giám sát này khiến cô vô cớ nhớ đến Lâm Khiết Trân.

Người thư ký trung niên xua tay liên tục, lau mồ hôi trên trán, rồi bước vào trong: “Để tôi giúp hai người đặt một phòng. Đã muộn rồi, Đại thiếu gia đã uống rượu, đừng đi đâu nữa, nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Chưa đầy mười phút, thẻ phòng đã được đưa tới.

Lâm Ấu Tân khó xử đến mức bật cười, đành phải nhận lấy.

Thư ký đưa họ đến tận phòng, mặt Lâm Ấu Tân sầm xuống, sau khi quẹt thẻ mở cửa, cô không khỏi nói mát: “Hay là chú cung cấp luôn dịch vụ ru ngủ, cho tiện thể một công đôi việc luôn nhé?”

“Tôi không dám, không dám đâu ạ. Hai người nghỉ ngơi sớm đi. Đại thiếu gia, nếu có việc gì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Người thư ký vội vã rút lui, trong phòng chỉ còn lại hai người họ nhìn nhau.

Vốn dĩ để diễn cho chân thật, Chu Bẩm Sơn vẫn luôn giữ tay trên vai cô. Thế nhưng giờ phút này đây, anh cũng bắt đầu cảm thấy hơi khó xử.

“À… thì…” Lâm Ấu Tân ngẩng đầu, định bảo anh buông mình ra, nhưng lại bắt gặp ánh mắt anh.

Ánh mắt đó sâu thẳm và tĩnh lặng đến mức như thể chỉ cần nhìn vào là sẽ chìm xuống đáy biển sâu, chất chứa vạn lời muốn nói.

Căn suite được trang bị tốt, cách âm hoàn hảo. Cũng vì lẽ đó mà giờ lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê rọi thẳng xuống, chói lòa, khiến mọi thứ đều hiện rõ mồn một.

“Cảm ơn em về chuyện vừa rồi.”

Chu Bẩm Sơn là người đầu tiên thu lại ánh mắt, đồng thời bỏ tay khỏi vai cô. Anh lùi sang phải một bước, tạo ra một khoảng cách nhất định.

Anh đã vạch ra ranh giới rõ ràng giữa sự thật và vở kịch ban nãy.

“…À dạ, không có gì đâu. Dù sao em cũng chuyên nghiệp mà, mấy này là chuyện nhỏ thôi.”

Cô đưa tay kéo lại chiếc khăn choàng đang sắp tuột.

Chu Bẩm Sơn nghe vậy thì bật cười khẽ. Ngay khi ánh mắt đổ dồn sang, lúc này anh mới nhìn rõ trang phục của cô hôm nay.

Cô diện một chiếc váy satin hở lưng màu xanh lục bảo, bên ngoài khoác chiếc khăn choàng màu trắng ánh ngọc trai, mái tóc được thắt lỏng một bên thành bím đuôi sam.

Cô trông lanh lợi và tinh nghịch chẳng khác nào một nàng tiên.

Nhưng nghĩ lại, anh không khỏi nhíu mày.

Cô chỉ mặc phong phanh như vậy mà đứng ngoài cửa diễn kịch cùng anh nãy giờ sao?

“Vào tắm nước nóng đi em, đừng để cảm lạnh.” Chu Bẩm Sơn lùi lại một bước, chỉ cho cô vị trí phòng tắm.

Đó là một câu nói không hề có ý tứ gì khác, nhưng Lâm Ấu Tân ngây người ra. Cô lắp bắp nhìn anh một cái, rồi lắc đầu: “Thôi, em về nhà rồi……”

“Có lẽ đêm nay chúng ta phải ở lại đây rồi.” Chu Bẩm Sơn ôn tồn ngắt lời cô.

“Dạ?”

“Ông ta vừa nói rồi đó, bảo anh có việc gì cứ liên lạc với ông ta bất cứ lúc nào.”

Lâm Ấu Tân hiểu được ý của anh.

Có lẽ người thư ký kia ở ngay phòng bên cạnh, còn tài xế thì đang chờ đợi giám sát ở dưới lầu.

Cô liếc nhìn ra ngoài cửa với vẻ ai oán: “Mấy người này phiền quá.”

Biết thế cô đã không nhúng tay vào chuyện rắc rối này làm gì.

Chu Bẩm Sơn cũng thấy mình đã làm liên lụy đến cô, anh ra hiệu cho cô vào tắm trước: “Em vào đi, em mặc phong phanh quá, dễ bị cảm lạnh lắm. Tối nay anh ngủ ở sofa ngoài, em cứ khóa chặt cửa phòng ngủ suite, không sao đâu.”

Đương nhiên cô sẽ không nghi ngờ nhân phẩm của Chu Bẩm Sơn.

Chỉ là……

Mà kệ đi.

Đã diễn đến nước này rồi, chỉ còn cách tiếp tục thôi. Ít nhất là qua được đêm nay.

Lâm Ấu Tân lười suy nghĩ thêm, cô nhìn Chu Bẩm Sơn: “Vậy quần áo thay của em thì sao đây ạ?”

Cô không thể nào mặc lại đồ lót cũ vừa thay ra sau khi tắm xong được.

“Anh sẽ gọi người mang đồ mới đến cho em.”

“Anh biết em mặc size nào không đó?”

Bàn tay Chu Bẩm Sơn đang gửi tin nhắn khẽ khựng lại. Anh đứng trong phòng khách, quay đầu nhìn cô qua khung cửa.

Không khí im lặng khoảng hai giây, anh mới cất giọng trầm khàn hỏi: “Em bận size nào?”

Giữa họ vẫn có một khoảng cách, nhưng bầu không khí lại trở nên quái dị. Cứ như có gì đó cứ dính chặt một cách khó hiểu.

Lâm Ấu Tân không trả lời. 

Ngay sau khi hỏi xong cô đã biết mình lỡ lời, lúc này cô chỉ còn biết với khuôn mặt đỏ bừng mà vội vàng lao thẳng ngay vào phòng tắm.

Bình Luận (0)
Comment