Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 88

Edit: Mỳ

IF05. Nước Mắt Lưng Tròng – “Nếu anh cứ nhất định phải bận lòng, em tính sao?”

Phải mất một tiếng đồng hồ sau, Lâm Ấu Tân mới tắm rửa xong.

Trên giá để đồ ở cửa đặt một set quần áo mới trọn bộ để thay. Cô lấy ra nhìn, trên tay cô một bộ đồ màu xanh nhạt.

Vì không nắm rõ cỡ quần áo của cô, nên là anh đã chu đáo lấy năm sizes khác nhau để cô tự mình chọn lựa.

Mặt cô ngay lập tức đỏ lên, nhưng trái tim cô cũng chùng xuống một cách nặng nề. Cô không kịp suy nghĩ kỹ động cơ ẩn sâu trong hành động quan tâm này của anh, vội vã thay đồ xong rồi rời khỏi phòng tắm.

Ở ngoài, Chu Bẩm Sơn đang ngồi trên sofa, trông anh có vẻ có chút mệt mỏi. Thấy cô đi ra, anh đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng nhìn về phía cô.

“Em tắm xong rồi à?”

“Dạ.”

“Vậy để anh vào trong rửa mặt, vệ sinh cá nhân. Em có ngại không?”

Cô lập tức tránh sang một bên, nhường cửa phòng tắm.

Chu Bẩm Sơn đứng dậy và đi tới. 

Lúc lướt qua nhau, Chu Bẩm Sơn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ sữa tắm và dầu gội trên người cô. Anh khẽ nín thở, rồi vội vã bước đi.

Anh làm mọi thứ rất nhanh. Chỉ đánh răng với rửa mặt xong liền rất ý tứ mà rời khỏi phòng tắm.

“Em đóng cửa kĩ vào. Mai sáng anh sẽ đưa em về nhà.” 

Hơi nước ẩm ướt bám trên vầng tóc mái, chỉ vậy thôi mà cũng khiến cho gương mặt đã bỏ đi cặp kính của anh bỗng dưng toát lên vài phần vẻ trẻ trung, như một thiếu niên.

Chu Bẩm Sơn hơi dừng lại khi đi ngang qua cô. Dường như sau một thoáng đấu tranh nội tâm, anh mới lại gần, sau đó đưa tay gạt đi một sợi tóc đang dính nơi khóe môi Lâm Ấu Tân. Động tác đó của anh thuần thục, tự nhiên đến mức cứ như thể đã luyện tập hàng ngàn lần vậy.

Còn cô, khi bị đầu ngón tay không mang hơi ấm của chính mình chạm vào khóe môi, phản ứng đầu tiên là lùi lại. Sau đó, cô ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Bàn tay của Chu Bẩm Sơn lơ lửng giữa không trung. Anh thu trọn ánh mắt kinh ngạc của cô vào tầm mắt, không hề có ý định gi

ải thích rồi quay người rời khỏi phòng ngủ. 

Nửa đêm, Lâm Ấu Tân trằn trọc trên giường. Bất kể tiếng động dù nhỏ bé từ ngoài cánh cửa ngăn cách đều gây náo loạn trong tâm trí cô.

Chu Bẩm Sơn đi uống nước, Chu Bẩm Sơn trở mình trên ghế, Chu Bẩm Sơn nghe điện thoại hay thậm chí là cả khi Chu Bẩm Sơn ho khan vài tiếng……

Sự dằn vặt của lương tâm khiến cô bứt rứt không yên. Mãi cho đến khi thức dậy lần nữa, cô cũng không biết mình đã thiếp đi như thế nào.

“Chuyện vờ làm bạn gái” đã nhanh chóng lắng xuống vào ngày hôm sau.

Sáng sớm, thư ký riêng của Chu Nhữ Thừa đã gửi tin nhắn cho Chu Bẩm Sơn, nói rằng ông ấy đã trở về chỗ Chủ tịch. Ông ta còn ngỏ ý muốn anh dành chút thời gian ghé qua gặp Chu Nhữ Thừa nữa.

“Chủ tịch đã lớn tuổi, sức khỏe cũng không còn được như xưa nữa rồi thưa đại thiếu gia. Ngài ấy vẫn luôn rất nhớ và quan tâm đến cậu lắm ạ.”

Thế nhưng, Chu Bẩm Sơn nào tin Chu Nhữ Thừa sẽ thực lòng nhớ nhung mình đâu chứ? Nếu ông ta thực sự có chút tình phụ tử nào, thì đã không thể ngoại tình khi mẹ anh còn đang mang thai, mà càng không thể kết hôn chỉ vài tháng sau khi mẹ anh qua đời được.

Anh không hề nói lời nào về việc đó mà chỉ lạnh lùng đáp lại rằng từ nay về sau, đừng bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của anh nữa, không thì đừng trách anh trở mặt vô tình. 

Ngay sau đó, anh xem tin nhắn ấy như một mẩu tin rác, tiện tay xóa bỏ. 

Về sau khi anh đang lái xe, Chu Nhữ Thừa lại liên tục gửi thêm vài tin nhắn thoại, lời nói vô cùng nhún nhường và hạ mình. Thế nhưng Chu Bẩm Sơn chỉ nghe qua loa được một đoạn tin đầu tiên, rồi thẳng tay xóa sạch tất cả mà không hề do dự. 

Lâm Ấu Tân đứng bên cạnh, thấy anh thao tác mọi việc bằng tay mà mặt không hề đổi sắc khiến cho cô không khỏi có chút kinh ngạc trước cái khía cạnh lạnh lùng, vô tình toát ra từ con người anh.

Lời nói của dì Tùy vẫn còn văng vẳng bên tai: “Kiểu người như thằng bé này chỉ có thể đạt được những thành tựu vật chất phàm tục, thế nhưng sẽ chẳng hề có được sự ấm áp tình người nào hết.”

“Sao vậy em?” 

Chu Bẩm Sơn thấy cô cứ nhìn mình mãi, khẽ nhướng mày.

“…..Dạ không có gì.” 

Cô nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, không muốn bình luận về chuyện riêng của người khác.

Thấy vậy, Chu Bẩm Sơn cũng không nói gì thêm. 

Trên đường về, lúc đang dừng đèn đỏ, ánh mắt Chu Bẩm Sơn không kìm được mà rơi xuống ngón áp út bên tay trái cô. Chiếc nhẫn vàng hồng đeo trên đó, hệt như một lời tuyên bố chủ quyền, khiến người ta không thể nào lờ đi được.

Anh thản nhiên dời tầm mắt, cố ý hỏi một câu dù đã biết trước được câu trả lời làm mình đau đến mức nào: “Nhẫn mới mua à?”

“Lương……” Lâm Ấu Tân khựng lại, đoán Chu Bẩm Sơn có lẽ đã không còn nhớ Lương Tiêu Thụ là ai, vì thế cô nắm lấy chiếc nhẫn, cố ý đổi cách nói: “Quà Giáng sinh bạn trai em tặng ấy ạ.”

Chu Bẩm Sơn im lặng vài giây: “Hai đứa làm lành rồi sao?”

“Dạ.”

Anh nắm chặt lấy vô lăng, không nói thêm lời nào nữa.

Kể từ sau đợt Giáng sinh, sự tương tác giữa Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn dần trở nên thưa thớt hơn. 

Trong khoảng thời gian ấy, Chu Bẩm Sơn đã vài lần mời cô dùng bữa, nhưng lần nào cô cũng tìm cớ khéo léo từ chối. Tạm thời, cô vẫn chưa thể lý giải rõ ràng nguyên nhân. Sâu thẳm trong tiềm thức, cô cũng không muốn suy nghĩ sâu hơn về chuyện này. 

Phần lớn thời gian, Lâm Ấu Tân sẽ tập trung vào học bài, cùng những người bạn thân đến thư viện hoặc đạp xe vòng quanh bờ biển vào những ngày thời tiết đẹp.

Có vài lần, cô chụp được cầu vồng đôi và hào hứng gửi cho Lương Tiêu Thụ, nhưng anh ta không hề trả lời tin.

Anh ta thường không trả lời những tin nhắn vu vơ về chuyện thường ngày cô gửi. Kiểu như mấy tin nhắn về đám mây ấy đẹp ra sao, hạt mưa kia táp vào người cô như thế nào, hay bản nhạc đó hay đến muốn nghe lại chục lần như thế nào. Dường như anh ta chẳng mấy hứng thú với cuộc sống thường nhật của cô, đa phần đều là chỉ xem mà không đáp lại.

Tuy nhiên, nếu cô hỏi anh ta về vấn đề học tập hoặc thảo luận những điều liên quan đến kịch nói, anh ta lại trả lời vài câu. Thậm chí, đôi khi còn gọi điện thoại riêng để trò chuyện, tỉ mỉ chỉ bảo cô cách diễn xuất tốt hơn.

Chính bởi Lương Tiêu Thụ không bao giờ đáp lại những dòng tin nhắn như vậy, nên đời sống của anh ta với cô luôn là một khoảng trống, cô độc dò tìm được vài lát cắt cơ bản qua những bài đăng trên tường nhà cũng như là các loại mạng xã hội khác mà anh ta thường dùng.

Thế nhưng, cô đã hình thành thói quen chấp nhận kiểu tương tác hờ hững đó. 

Từ giây phút bắt đầu theo đuổi anh ta từ thời trung học, cô đã là chiếc bóng cô đơn bước theo sau, là mảnh bọt biển vô vọng tan biến vào từng con sóng dưới màn pháo hoa rực rỡ ngoài khơi. Ngay cả khi danh phận đã là người yêu, mọi thứ vẫn chẳng hề thay đổi đi dù chỉ một chút. 

Lâm Ấu Tân nhìn hàng chục tin nhắn WeChat không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào, lặng lẽ cất điện thoại.

Phùng Ngọc Trân khá là có hứng thú với “anh trai” có khả năng mời cả chủ nhiệm trung tâm y tế giúp đỡ mà Lâm Ấu Tân nhắc đến lần trước. Hôm tổ chức tiệc Giáng sinh vì bận việc đột xuất nên Chu Bẩm Sơn không xuất hiện, điều này khiến cho Phùng Ngọc Trân đã hụt hẫng rất lâu. Cuối tuần này, cô ấy và bạn trai dọn nhà mới, mở tiệc tân gia nên bản thân cũng rất mong Lâm Ấu Tân rằng sẽ đưa “anh trai” quý giá kia đến cùng dự.

“…….Trông cậu hình như khá là có hứng với người ta nhỉ?”

Lâm Ấu Tân vội bấm tạm dừng bộ phim, khó hiểu nhìn cô bạn mình.

Phùng Ngọc Trân giơ ly champange lên, mỉm cười: “Ai nói. Anh chàng nào có năng lực, bản lĩnh tớ mới thích à nha.”

“……”

Không kìm được cái nài nỉ hết lần này đến lần khác của Phùng Ngọc Trân, Lâm Ấu Tân đành phải gửi một tin nhắn cho Chu Bẩm Sơn.

Anh vậy mà lại đồng ý rất dứt khoát. Ngay sau khi hỏi rõ địa chỉ của cô, anh còn chu đáo mang theo cả một chai rượu làm quà gặp mặt.

“Í trời ơi, sao mà anh khách sáo quá vậy? Nhưng mà nè, có phải mình từng gặp nhau ở đâu không anh nhỉ?”

Phùng Ngọc Trân khẽ nhíu mày, giọng của cô ấy đặc tiếng Hoa pha lẫn chút tiếng Singpore và chút Đài Loan, ra vẻ như đang cố nhớ lại chuyện gì đó.

Lâm Ấu Tân chỉ biết cạn lời. Cô tự nói trong đầu: “Ai đẹp trai mà cậu chẳng từng gặp đâu….”

Thế nhưng, Chu Bẩm Sơn lại không hề phản bác cái kiểu làm quen này. Anh chỉ gật đầu xác nhận hết sức bình thản: “Tôi với cô có gặp nhau rồi. Hai tháng trước, tại bữa tiệc của Tùy Bạch Khiêm.”

“Tùy Bạch Khiêm á?”

“Zeb.”

Phùng Ngọc Trân chợt bừng tỉnh. Cô ấy lập tức quay ngoắt sang nhìn Lâm Ấu Tân: “Ê, tớ nhớ rồi nè! Anh ấy chính là anh họ của Zeb đó. Cậu còn nhớ cái người làm Tiến sĩ Y khoa mà tớ từng nói sơ qua không?”

Lâm Ấu Tân không khỏi ngạc nhiên.

Cộng động người Hoa ở nước ngoài nhỏ như lỗ mũi. Đa số ai đến tiệc của Zeb, đều là người quen cả.

Zeb là tên tiếng anh, tên tiếng Trung của cậu ấy là Tùy Bạch Khiêm. Đây là một cậu ấm nổi tiếng bậc nhất trong giới công tử Bắc Kinh này. Bên ngoại của cậu ấy có quân hàm, còn gia đình bên nội thì ba đời luôn tận tụy cống hiến, gìn giữ danh hiệu liêm chính.

Cậu ấy là con trai thứ ba trong nhà. Trong tương lai, nếu không theo chính trị thì cũng ngã sang mảng kinh doanh, học ngành đạo diễn cũng chẳng sao cả. Ngược lại, cậu ấy cứ hết ngày đến đêm đắm chìm trong cuộc vui xa hoa. Cậu ấy đến Los Angeles bao lâu thì mở tiệc hết bấy lâu. Cứ hết chụp hình với người đẹp này, hot girl mạng nọ, rồi cả tiểu thư danh tiếng kia để đăng lên instagram, chẳng khác nào đang mở một công ty giải trí.

Mối quan hệ của Lâm Ấu Tân với Tùy Bạch Khiêm cũng chỉ giới hạn trong vài ly rượu. Giao tình có hạn, ấy vậy mà cô lại không ngờ, một cậu ấm như Tùy Bạch Khiêm mà lại là em họ của Chu Bẩm Sơn cơ?

Giờ cô cũng phải suy nghĩ lại, một người có cậu em họ như thế, cớ sao lại muốn đến nhà cô tá túc?

Biệt thự của Tùy Bạch Khiêm thì cô đã từng đến, phòng ốc phải nói là cho mười Chu Bẩm Sơn đến ở cũng còn dư nữa là.

Khi cô nhìn Chu Bẩm Sơn với ánh mắt phức tạp kia, thì Chu Bẩm Sơn ở bên đây cũng đang nhìn cô. 

Ánh mắt của đối phương vẫn như dự đoán, vô cùng thẳng thắn và không hề che giấu, anh hỏi cô: “Em muốn hỏi gì?” 

Chu Bẩm Sơn dường như rất mong đợi cô sẽ đặt câu hỏi, mong cô hỏi tại sao anh rõ ràng là anh có chỗ để ở mà lại còn muốn đến chỗ cô.

Thế nhưng, Lâm Ấu Tân lại nhát đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“….Dạ, không có gì.”

Cô vờ lơ đãng, lảng tránh ánh mắt anh: “Vào trong thôi, sắp bắt đầu rồi.”

Bạn trai mới của Phùng Ngọc Trân là người Canada. Anh chàng này học luật, trông có vẻ khá là cổ điển và cứng nhắc. Khi Phùng Ngọc Trân công khai hẹn hò với anh ta, ai ai cũng ngạc nhiên, bởi ai cũng biết cô nàng này luôn dành một chút quan tâm đặc biệt cho Zeb.

Vào giữa buổi tiệc tân gia, Lâm Ấu Tân và Phùng Ngọc Trân đang uống rượu trên ban công. Cô ấy cứ liên tục nhìn xuống dưới. Giữa hàng loạt chiếc xe sang, lại chẳng thấy chiếc xe mình mong chờ nhất đâu, ánh mắt ánh lên một vẻ tiếc nuối và nhẹ nhõm được che giấu một cách vừa vặn.

Ông hoàng tiệc tùng như Zeb, vậy mà lại không đến.

Lâm Ấu Tân thâm trầm nhìn bạn mình một cái, có ý bênh vực: “Zeb đúng là vô vị mà. Cậu nhiệt tình đến tiệc cậu ta như thế, mà đến lượt cậu thì cậu ta lại chẳng nể nang gì. Sau này chúng ta không chơi với cậu ta nữa.”

Phùng Ngọc Trân cười nhẹ, ánh mắt mơ hồ nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới: “Cậu có biết tại sao cậu ta cứ mở tiệc rồi chụp tùm lum gái gú để đăng Instagram không?”

“Tại sao?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Là để cho cô bạn gái cũ học siêu giỏi đang học ở Cambridge của cậu ta thấy đấy. Chủ yếu là muốn thu hút sự chú ý, nhưng cô ấy chưa bao giờ thèm để tâm đến cả. Vì vậy, hôm qua cậu ta đã bay sang London rồi.”

Lần này Lâm Ấu Tân thật sự ngạc nhiên vô ùng. Cô không bao giờ nghĩ, một cậu ấm luôn chìm đắm trong tiệc tùng như thế mà lại hạ mình vì một mối tình đã qua.

Phùng Ngọc Trân khinh thường, bĩu môi: “Từ bé tớ đã được gia đình cưng chiều. Chỉ là một thằng đàn ông thôi mà, không đáng chút nào. Thích thì theo đuôi, không thích thì đổi mục tiêu. Có gì đâu mà to tát, bà đây sẽ không bao giờ hạ mình với thằng nào hết á.”

Đối với đàn ông, Phùng Ngọc Trân luôn có một thái độ nhất định. Cô ấy coi họ như mấy bộ đồ, thích thì mặc, hết thích lại ném đi. Không tiến đến được thì sao chứ? Cũng chỉ là một bộ đồ thôi mà, cần gì phải hao tổn tinh thần chi?

Lâm Ấu Tân nâng ly rượu, gật đầu: “Cậu thật là…..trước sau luôn đặt bản thân lên hàng đầu. Mà thế lại hay, bản thân cậu thấy thoải mái là được rồi.”

Giờ cô còn chẳng bằng Phùng Ngọc Trân, chỉ biết ra sức đuổi theo thứ mình hằng mong.

“Tớ cũng hy vọng cậu sẽ như thế.” Phùng Ngọc Trân nâng ly, khẽ chạm vào ly rượu của cô: “Đừng có suốt ngày si mê một thứ vốn không để tâm đến mình, chẳng có gì tốt đẹp cả.”

Ánh mắt Phùng Ngọc Trân rất trong, Lâm Ấu Tân nhìn thẳng vào rồi sau đó lấy lại bình tĩnh.

Cô sực nhớ Lương Tiêu Thụ đã mấy ngày nay không liên lạc gì với mình rồi. Niềm vui có được chiếc nhẫn từ đêm Giáng Sinh cũng bị chuyện này làm cho giảm đi ít nhiều. Đôi khi cô thật sự không tài nào hiểu nổi được anh ta nghĩ gì. Làm thế nào anh ta có thể nhịn được không gọi điện, nhắn tin cho cô suốt cả mấy ngày trời? Cô chẳng lẽ lại không đáng để quan tâm như vậy sao?

Phùng Ngọc Trân trò chuyện một lát rồi quay lại sàn nhảy với bạn trai. Cô tìm túi, lấy điện thoại.

Cứ theo thói quen lướt tường nhà trước. Cô không có nhiều bạn, chủ yếu là bạn học cũ và nhóm bạn cùng trường đại học của Lương Tiêu Thụ. Từ tháng một, sinh viên trong nước đã bắt đầu kì nghỉ đông, hầu hết mọi người đều khoe ảnh đi chơi. Cô lướt đến cuối thì thấy Thi Trần cũng đăng một bài.

Địa điểm check-in là Vũ Băng thuộc Tứ Xuyên, đây một nơi thích hợp cho dân mê trekking(1). Cô và Thi Trần không thân, qua những lần trò chuyện online, cô cảm thấy người này hơi kiểu bất mãn, ghét người giàu. Nhưng vì giữ bầu không khí vui vẻ, vậy nên cô vẫn duy trì việc bấm like hết bài viết của anh ta.

Bài đăng của Thi Trần có mặt cả Lương Tiêu Thụ. Nguyên một nhóm bảy, tám người mặc đồ leo núi, giày chuyên dụng, tay cầm gậy, cùng nhau giơ ký hiệu quen thuộc. Trong ảnh có sáu nam hai nữ, một người cô quen là Lam Yên, bạn gái Thi Trần nhưng còn cô gái đứng cạnh Lương Tiêu Thụ kia……

Cô cau mày, người này rất giống cô gái trong tấm ảnh anh ta chụp chung ở quán bar lần trước. Nghĩ thế, cô mới mở tấm ảnh mà mình đã lưu ra so sánh. Y như rằng, người trong ảnh mà cô đã lưu và người trong bài đăng của Thi Trần là cùng một người.

Vậy là anh ta thà là không đến thăm cô mà đi du lịch với bạn bè sao?

Khi phóng to bức ảnh, cô thấy trên ngón áp út của cô gái kia cũng đeo một chiếc nhẫn.

Cô hoàn toàn chết lặng. Chiếc nhẫn đó, sao lại y hệt chiếc cô đang đeo vậy?

/

Chu Bẩm Sơn ngồi một mình ở bàn tròn trong góc, nhấm nháp champange.

Từ chỗ anh, vừa vặn có thể nhìn thấy Phùng Ngọc Trân rời ban công rồi sà hẳn vào lòng cậu bạn trai mới. Khi nhìn anh ngồi một mình thì nhiệt tình mời anh nhảy, rồi đẩy một cô gái tóc vàng mắt xanh đến.

Chu Bẩm Sơn cười lịch sự từ chối: “Không sao, tôi tự mình tận hưởng là được.”

Phùng Ngọc Trân nhìn người anh họ trông khác hẳn Zeb. Thấy anh từ lúc đến đây đến tận giờ, mắt chỉ dán vào mỗi cô bạn Cecilia của mình mà không thèm nhìn ai khác.

Phùng Ngọc Trân bật cười nhún vai, nói thẳng thừng: “Gen đàn ông của nhà anh, bộ ai cũng là si tình hết hả?”

Chu Bẩm Sơn hơi khó hiểu: “Cô nói gì?”

Phùng Ngọc Trân cười lắc đầu, rồi ghé tai thì thầm: “Em thấy bạn trai Cecilia rất tệ, gia trưởng lại còn tự ti, Cecilia hiếm khi thấy vui vẻ khi ở bên anh ta lắm đó. Em không thể khuyên cậu ấy, nên em cực kỳ hi vọng là anh có thể thành công đập chậu cướp bông nha!”

Sắc mặt Chu Bẩm Sơn hơi cứng lại, sau đó anh ho khan nhẹ một tiếng vì ngượng: “… Cảm ơn.”

“Không có gì!”

Phùng Ngọc Trân như một chú bướm xoay mình về đại sảnh, kéo bạn trai luật sư cùng nhau khiêu vũ theo điệu jazz sôi động.

Chu Bẩm Sơn cầm ly rượu lùi lại, tựa vào tường, nghiêng đầu nhìn ban công.

Ở góc khuất khỏi ánh đèn chói lòa của sân thượng Los Angeles, cô gái vẫn đứng đó. Ánh sáng trắng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên mặt, làm lộ ra vầng trán cô lại nhíu chặt.

Điều đó khiến anh cũng không khỏi nhíu mày theo.

Sao lại buồn bã nữa rồi?

Nỗi u ám kìm nén này cứ đeo bám Lâm Ấu Tân cho đến khi cô buộc phải ra nhảy theo lời thúc giục của Phùng Ngọc Trân.

“Nè nha, cậu bỏ anh kia một mình ở đây không ổn đâu đó! Nhảy với anh ấy một điệu đi!”

Phùng Ngọc Trân nắm tay cô đặt vào tay Chu Bẩm Sơn, rồi nháy mắt tinh nghịch với anh.

Chu Bẩm Sơn mỉm cười, cúi đầu nhìn Lâm Ấu Tân, thăm dò: “Nhảy với anh, được không?”

Lâm Ấu Tân không trả lời, cũng không rụt tay. Giờ đây cô đang thấy không vui, liền kéo anh vào sàn.

Chu Bẩm Sơn chỉ biết những điệu khiêu vũ cơ bản, từng được học từ nhỏ. Đại loại như là nắm tay, đặt tay lên eo, một loạt động tác rất chuẩn mực.

Nhưng sự lịch thiệp không thể chống lại cảm giác chạm thực tế.

Anh phải giữ cánh tay mình cứng đờ để không vô tình ôm siết eo cô quá mức, kéo cô lại gần.

Lâm Ấu Tân không hề nhận ra sự bất thường của anh, cô cúi mặt. Giờ đây đầu óc cô cứ quay cuồng.

Trực giác mách bảo Lương Tiêu Thụ không thể tồi tệ như thế, tính cách anh ta cũng không thích làm chuyện “bắt cá hai tay” dơ bẩn. Nhưng mà chiếc nhẫn kia, thực sự quá sức đáng nghi.

Là cô gái đó cố tình gây chú ý sao?

Nếu là vậy, tại sao Lương Tiêu Thụ lại để yên cho hành động cố tình đó?

“Tâm trạng em đang không ổn à?”

Bỗng dưng, giọng nói trầm ấm của Chu Bẩm Sơn vang lên bên tai cô, hơi thở anh phả vào vành tai.

Cô lập tức tỉnh táo lại: “…….Dạ không.”

“Là không ổn, hay là em không muốn nói với anh?”

Cả tối nay, Chu Bẩm Sơn đều trò chuyện kiểu dò xét, nửa đùa nửa thật như thế.

Cô vẫn cứ né tránh ánh mắt anh: “Thật sự không có gì ạ. Anh Chu, chuyện của em anh đừng bận tâm nữa.”

Lúc này, Lâm Ấu Tân rối rắm vô cùng. Cô hoàn toàn không thể tiếp tục suy nghĩ gì thêm được nữa.

Dù vậy, Chu Bẩm Sơn vẫn trầm mắt nhìn cô. Tuy tay cô đang đặt lên vai anh, nhưng cả người cô lại vô cùng cứng ngắc.

Cô bài xích sự gần gũi của anh này đến mức nào?

“Nếu anh cứ nhất định phải bận tâm, em tính sao?”

Chu Bẩm Sơn nheo mắt, bàn tay đang giữ lấy eo cô cũng chậm rãi ghì chặt. Đây là lời lẽ thẳng thắn nhất mà anh dành cho cô tối nay.

Anh không chấp nhận việc cô bé của anh phải che giấu nỗi đau hay bí mật trước mặt anh. Đây là điều mà anh cần biết, là cô thật sự không hiểu, hay đang cố tình phớt lờ?

Sự tiếp xúc thân mật đột ngột, cùng với hơi ấm rực rỡ từ cơ thể đàn ông phả thẳng vào má Lâm Ấu Tân. Cô vô thức đưa tay đẩy nhẹ lồng ngực anh, đôi mắt ngập tràn vẻ bất ngờ và kinh hoảng không thể che giấu.

“Anh Chu…….”

Chỉ một tiếng gọi, Chu Bẩm Sơn đã nắm bắt được tất cả biểu cảm trên gương mặt cô.

Ngay tại giây phút ấy, anh đã hoàn toàn chắc chắn là cô đã rõ mọi chuyện, nhưng lại không cam lòng chấp nhận. Kết quả này, so với một lời từ chối thẳng thừng, lại càng khiến anh đau lòng hơn nhiều.

Cảm giác hụt hẫng dâng lên, trái tim anh trĩu nặng. Khoảnh khắc anh buông lỏng tay, Lâm Ấu Tân lập tức xoay người, vội vã chạy ra khỏi sàn nhảy.

/

Mấy ngày sau đó, cô hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Chu Bẩm Sơn.

Vừa hay, bạn trai của Phùng Ngọc Trân đang phải sang New York tham dự một hội nghị khoa học, thế nên cô đã tiện thể đến ở hẳn nhà Phùng Ngọc Trân trong suốt những ngày này.

Phùng Ngọc Trân quả nhiên tinh ý như đuốc, ngay lập tức nhìn thấu việc cô hôm đó đã vội vàng chạy trốn trong tình trạng hoảng loạn. Cứ hễ rảnh rỗi là cô nàng lại châm chọc: “Hay quá nhờ, nhường cả căn nhà cho người ta rồi tự mình chạy trối chết ra ngoài luôn.”

“……..Tớ muốn cùng cậu làm bài tập chứ bộ.”

Lâm Ấu Tân tay nắm con chuột, gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh khi chăm chú phân tích từng khung cảnh phim trên màn hình.

Phùng Ngọc Trân nhún vai, thản nhiên đáp: “Cậu đã nói phải thì là phải thôi.”

Lâm Ấu Tân không muốn tiếp tục trò chuyện với cô bạn nữa.

Phùng Ngọc Trân đang mải nói chuyện qua điện thoại với bạn trai tên Jack. Anh ta vừa hạ cánh xuống New York tối qua, từ đó đến giờ cuộc gọi của họ chưa từng bị ngắt quãng. Thậm chí, ngay cả lúc Phùng Ngọc Trân trang điểm hay dùng bữa, video call vẫn luôn được bật.

Lâm Ấu Tân tò mò hỏi: “Jack dính người đến mức đó luôn sao?”

Phùng Ngọc Trân lườm cô một cái sắc lẹm: “Thế này mà gọi là dính người sao? Đây là chứng tỏ anh ấy rất quan tâm tớ, không thể thiếu tớ. Vả lại, đang trong lúc yêu đương nồng nhiệt thì ai mà chẳng thế, lẽ nào lại phải giống như bạn trai cậu, cả mấy ngày trời cũng không gọi nổi một cuộc điện thoại ư?”

Bị cô bạn chặn họng, Lâm Ấu Tân nhất thời nghẹn lời, không biết phải đáp lại ra sao. Cô quay lại nhìn màn hình máy tính, nhưng đôi mắt đã sớm trở nên vô định, hoàn toàn trống rỗng.

Cô đưa mắt nhìn điện thoại. Đã hai ngày trôi qua, vẫn không hề có tin nhắn WeChat mới hay cuộc gọi nhỡ nào.

Trạng thái thẫn thờ ấy cứ thế kéo dài mãi cho đến tận buổi chiều. Khi ấy, chiếc điện thoại di động cô đặt trên bàn mới khẽ rung lên, thông báo là có tin nhắn vừa mới được gửi đến. Người gửi là Lương Tiêu Thụ.

Từ hôm qua, cô đã gửi cả hai tấm ảnh kia cho anh ta và yêu cầu anh ta phải tự mình đưa ra lời giải thích rõ ràng. Do có sự chênh lệch múi giờ, phải đến hôm nay, sau khi tỉnh giấc và nhìn thấy tin nhắn, anh ta mới chịu hồi âm.

lxs: [Mấy hôm trước, anh ở trên núi nên không có sóng.]

lxs: [Về mấy tấm ảnh đó, anh đã hỏi Nguyễn Ninh rồi. Cô ấy nói tự mua đeo chơi thôi, không ngờ lại trùng thành một cặp với cái của anh. Cô ấy vốn là người vô tâm, chắc không cố ý đâu, em không nhắc thì anh cũng không để ý nữa là.]

Cái tên Nguyễn Ninh vừa thốt ra từ miệng Lương Tiêu Thụ khiến Lâm Ấu Tân thoáng khựng lại. Cô chưa từng nghe anh ta nhắc đến người này bao giờ.

Trong lòng cô bỗng thấy nực cười, cô lạnh mặt, gõ phím dồn dập: [Lương Tiêu Thụ, rốt cuộc là tôi ngu ngốc hay anh mới là kẻ ngốc? Nhìn thế kia rõ ràng là nhẫn đôi, ai độc thân lại đi mua nhẫn cặp đeo chơi? Cô ta không biết anh đã có bạn gái à?]

Giọng điệu của cô vô cùng gay gắt, dù chỉ qua tin nhắn cũng đủ khiến người ta cảm nhận được sự giận dữ. Lương Tiêu Thụ lười gõ chữ giải thích, lập tức gọi điện đến, ngữ khí có chút bất lực và mệt mỏi: “Lâm Ấu Tân, em lại giận rồi sao?”

“Không lẽ tôi không nên giận sao?”

Lâm Ấu Tân cũng thấy khó hiểu. Bộ cô không được tức giận hay gì? Ủa, chuyện này không đáng để cô tức điên lên sao? Hay là anh ta lại cứ khăng khăng cho rằng cô lại không hiểu chuyện? 

Lương Tiêu Thụ im lặng. Khoảng hai phút sau, anh ta trầm giọng: “Anh sẽ tháo chiếc nhẫn đó ra, mua một cái mới để em đeo, như vậy được không? Lâm Ấu Tân, người ta có quyền tự do tiêu xài, anh không thể ép cô ấy tháo ra được. Mọi người đều là bạn bè, sau này còn phải làm việc chung nữa mà em.”

“Anh đối xử với bạn anh tốt quá ha.” Cô cười khẩy.

“Ý em là gì?” Lương Tiêu Thụ không hiểu là con gái ai cũng vậy, hay chỉ riêng Lâm Ấu Tân mới thế, nên cũng bắt đầu thấy phiền: “Em nói chuyện tử tế được không, đừng có nói kiểu bóng gió mỉa mai như vậy.”

“Sao? Ý tôi là gì ư? Lương Tiêu Thụ, tôi thiếu nhẫn lắm hả?” Cô đột ngột đứng bật dậy, mắt đỏ hoe vì vừa giận vừa tủi thân: “Anh đã không liên lạc với tôi mấy ngày rồi, anh có còn nhớ không? Giữa chúng ta, có phải nếu tôi không hạ mình gọi điện, anh sẽ mãi mãi không chủ động không? Anh có còn xem tôi là bạn gái của anh không?”

Cô thật sự không chịu đựng nổi nữa. Yêu xa vốn đã khó khăn. Vừa không nhìn thấy lại không chạm vào được, nhưng cô cảm thấy chuyện yêu xa của cô còn khó khăn hơn bất kỳ ai khác.

Tình cảm giữa họ như một sợi dây thừng vậy. Trong khi các cặp đôi khác đều nắm chặt, sợ lạc mất nhau, vậy mà với cô và Lương Tiêu Thụ thì lúc nào cũng chỉ có một mình cô kéo giữ sợi dây, còn đầu kia thì lại buông lơi.

Bị cô lớn tiếng, Lương Tiêu Thụ cũng nổi nóng, lạnh giọng: “Em nhất định phải gây chuyện cãi vã mới chịu sao? Anh đã nói là anh ở trong núi, không có sóng mà.”

“Vậy anh vào núi từ lúc nào? Anh đi du lịch có báo cho tôi biết tiếng nào không? Tôi là bạn gái anh đấy, tôi nhắn bao nhiêu tin anh đều không trả lời. Lương Tiêu Thụ à, trong lòng anh có thật sự có chút hình ảnh nào của tôi không?”

“Anh làm bất cứ việc gì cũng phải báo cáo cho em sao?” Lương Tiêu Thụ nặng nề thở ra một hơi, có chút bực bội.

Nghe thấy cô khóc ở đầu dây bên kia, lòng anh ta càng thêm khó chịu, nhưng đành phải cố gắng kiên nhẫn: “Lâm Ấu Tân, đừng khóc nữa được không? Anh sai rồi, như vậy được chưa?”

Cô không nghe lọt tai, nước mắt thậm chí còn tuôn trào không kiểm soát được.

Thấy cô không có phản ứng, Lương Tiêu Thụ gật đầu ở đầu dây bên kia, buông xuôi đầy bất cần: “Được thôi, em muốn biết thì anh nói thẳng cho em.”

“Anh vào núi là vì nhận một hợp đồng quảng cáo nhỏ ngoài trời, nhân tiện đi bộ đường dài cùng bạn bè. Không nói với em là vì anh sợ em lại nghĩ anh thiếu tiền rồi lại muốn gửi tiền cho anh. Lâm Ấu Tân, em có hiểu anh không? Anh không muốn tiền của em, cũng không muốn vé máy bay đi Mỹ mà em đã mua cho anh. Hằng ngày ngoài lên lớp anh chỉ có kiếm tiền, thật sự không có nhiều thời gian để trò chuyện cùng em về phong cảnh nước ngoài hay những món ăn kiểu sang chảnh lãng mạn. Em cứ bám dính lấy anh như thế, chuyện gì cũng muốn biết, đôi khi thực sự khiến anh…….”

Giống như một cú phanh xe gấp, nửa sau câu nói của Lương Tiêu Thụ bị chính anh ta chặn lại trong miệng.

Nhưng cô đã nghe ra, ngỡ ngàng hỏi tiếp: “Tôi… tôi khiến anh thấy phiền sao?”

Lương Tiêu Thụ im lặng vài phút, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Đừng nói về chuyện này nữa. Anh chỉ là lỡ lời trong lúc nóng giận thôi, không có ý nghĩa gì cả.”

“Tôi vẫn chưa đủ hiểu chuyện sao? Lương Tiêu Thụ.” Nước mắt cô rơi xuống từng giọt, từng giọt.

Bên kia lại có người gọi anh ta, có lẽ anh ta lại phải đi làm việc.

“Lâm Ấu Tân, cứ thế đã, anh có việc rồi. Em… chúng ta cứ bình tĩnh lại một thời gian rồi nói tiếp.”

Âm thanh trong ống nghe đột ngột dừng lại, anh ta đã cúp điện thoại.

Cô ngây người cầm chặt điện thoại. Giờ đây trái tim cô cứ như bị thủng một lỗ, máu dần rỉ ra từng chút một.

Bình Luận (0)
Comment