Đêm Giao Thừa, Ngày Bão Tuyết

Chương 15

“Đang nghĩ gì thế?” Triệu Quân Lan đi tới, dùng khuỷu tay huých cô một cái: “Đi nào, tôi dẫn cô đi ăn xiên thịt!”

Tằng Bất Dã không đi.

Triệu Quân Lan bèn nói: “Cô có biết tại sao người Mông Cổ thích Naadam không?”

“Tại sao?”

“Vì xiên thịt cừu nướng ngon tuyệt cú mèo!” Triệu Quân Lan có một năm từng tham dự lễ hội Naadam mùa hè ở Chính Lam Kỳ, anh ta đã ăn thử xiên nướng một lần. Nói sao nhỉ? Sau khi ăn xong cảm thấy tất cả các xiên nướng khác đều trở nên lu mờ. Ít nhất trong một thời gian anh ta đã nghĩ như vậy.

Các quầy hàng ở Naadam không giống như các quầy hàng ở hội chợ thành phố lớn, đồ ăn không đắt, nguyên liệu thật, dù sao cũng bán cho người địa phương ăn, nếu không ngon thì năm sau chẳng ai mua.

Triệu Quân Lan nhất định phải mời Tằng Bất Dã, kéo cô đi luôn. Tằng Bất Dã nói không ăn, anh ta bảo cô phải ăn; Tằng Bất Dã nói 1 xiên là đủ, anh ta nói không, phải 3 xiên. Anh ta còn bắt Tằng Bất Dã ăn một bát mì Mông Cổ, bảo cô cứ ăn đi, ăn xong cô sẽ quỳ lạy tôi cho xem!

Món mì Mông Cổ đã làm đổi mới nhận thức của Tằng Bất Dã. Những miếng thịt bò vuông vắn phủ kín trên mặt mì, một chàng trai trẻ ăn một phần cũng đủ no.

Tằng Bất Dã ăn gì cũng không có vị gì, may là cô không còn bị nghẹn nữa. Xiên thịt có ngon hay không cô không biết, nhưng nước súp mì Mông Cổ thì cô đã nếm ra được chút vị ngọt. Chuyến đi này, Tằng Bất Dã đã hiểu ra một điều: Con người vẫn phải ăn ngon uống tốt. Những đứa trẻ Mông Cổ ở đây uống sữa cừu, sữa lạc đà, ăn thịt thỏa thích từ nhỏ, đứa nào đứa nấy cũng trông như những quả pháo nhỏ, đặc biệt khỏe mạnh. Lại mặc trang phục lễ hội năm màu rực rỡ, má đỏ hồng vì lạnh, vừa vui vẻ lại đáng yêu.

Lúc này Triệu Quân Lan nói với cô: “Chị Rau Dại sau này chơi với bọn tôi nhé? Đừng chơi xong rồi không thèm để ý tới bọn tôi nữa.”

Tằng Bất Dã nhìn anh ta, không hiểu sao anh ta lại đột nhiên nói chuyện này. Còn anh ta, một bên gần như cạ que xiên ra tia lửa, một bên nói: “Có cô ở đây, bọn tôi đều vui. Cô không ở đây, chắc chắn Từ Viễn Hành sẽ không vui.”

“…Ý gì vậy?”

“Ý là bạn bè một phen, thiên trường địa cửu.”

Triệu Quân Lan nói xong liền chỉ về phía Từ Viễn Hành: “Cô đừng quan tâm mấy lời trên mạng, con người cậu ấy thế nào cô phải tự cảm nhận.”

“Tôi đã cảm nhận rồi, tôi cảm thấy anh ấy đúng như trên mạng nói, là đồ tồi.” Tằng Bất Dã cố ý chọc tức anh ta và cô đã đạt được mục đích. Triệu Quân Lan suýt ngất đi. Sau đó quay người bỏ đi.

Loa phát thanh đang phát bằng cả tiếng Mông và tiếng Hán để thông báo các hạng mục, còn giới thiệu về địa điểm, nói rằng trong lều bên cạnh có nghệ thuật điêu khắc gỗ phi vật thể, Tằng Bất Dã muốn đi xem. Cô thích mùi mùn cưa, mùi đó gần như bao trùm cả tuổi thơ của cô.

Bước vào lều, cô thấy một cụ già đeo kính đang cúi người, trong tay cầm dao khắc đang chạm những chiếc lông trên thân chim ưng. Tằng Bất Dã hít mạnh một hơi, đáng tiếc hôm nay cô không ngửi thấy gì cả. Đôi mắt già nua dưới cặp kính lão ngước lên nhìn cô, hỏi: “Cháu thích cái nào?”

Tằng Bất Dã chỉ vào chiếc bình hoa bằng gỗ mảnh mai bên chân ông, thân bình khắc một bông hoa. Người đến thường sẽ mua động vật nhỏ về, như chim ưng hoặc lạc đà, không ai mua bình hoa. Cụ già nói: “200.”

Tằng Bất Dã không mặc cả, trả tiền rồi ôm nó đi ra. Chiếc bình hoa mảnh mai, miệng bình cũng rất nhỏ, nhiều nhất chỉ cắm được hai bông hoa. Tằng Ngộ Khâm lúc còn sống từng khắc một cái, sau đó bị Vương Gia Minh lấy đi, nói là để trong văn phòng. Sau khi Tằng Ngộ Khâm qua đời, Tằng Bất Dã đi tìm Vương Gia Minh để lấy lại, nhưng chiếc bình hoa đã sớm bị anh ta vứt đi rồi.

Tằng Bất Dã cảm thấy buồn nôn.

Tại sao người ta lại phải giả vờ thích một món đồ, tại sao phải dùng cách này để cố ý lấy lòng chứ?

Cô đưa bình hoa vào xe, đi ngang qua khu vui chơi xung quanh, thấy Đậu Que đang cưỡi lạc đà, người chăn dắt dẫn đi vòng quanh. Đậu Que ôm chặt bướu lạc đà, đang nói gì đó với con lạc đà.

Trẻ con luôn cảm thấy mình là đặc biệt, cảm thấy mình có thể tâm linh tương thông với động vật. Cho đến khi cô bé cưỡi đủ rồi, người lớn mới lưu luyến rời khỏi Naadam, tiếp tục lên đường.

Hôm nay họ phải đi qua thảo nguyên Urat ở chân trời để cuối cùng đến A Nhĩ Sơn, gần 600 km, nhanh nhất cũng phải 7 tiếng lái xe. Khi xuất phát đã là 1 giờ 30 chiều.

433 đi trước JY1, sau khi thay lốp tuyết đã ổn định hơn. Từ Viễn Hành cũng cho anh ta một đài liên lạc, như vậy anh ta có thể hoàn toàn tham gia vào hành trình của đoàn xe.

Con đường từ Kỳ Tây Ujimqin đến Urat rồi đến A Nhĩ Sơn này, gần như là đoạn đường khó đi nhất trong toàn bộ hành trình xuyên băng tuyết, thường xuyên bị xe tải lớn chiếm đóng. Những chiếc xe tải đó chở những thùng xe khổng lồ di chuyển, vì thể tích lớn nên trên đường đặc biệt có khí thế. Hôm nay đã là mùng bảy, trên đường đã có rất nhiều xe tải.

Tình hình đường không tốt lắm, xe đầu luôn nhắc nhở:

Không có điều kiện vượt, đừng vượt.

Đoạn đường dốc lên có băng tuyết, nắm chặt vô lăng.

Đoạn đường dốc xuống có băng tuyết, giữ khoảng cách xa với xe phía trước, đề phòng trôi xe.

“Urat mùa hè có đẹp không?” Tằng Bất Dã hỏi Từ Viễn Hành.

“Urat mùa hè à…” Từ Viễn Hành suy nghĩ một lúc rồi nói: “Urat mùa hè, đồng cỏ nở đầy hoa. Cỏ ở Urat cao hơn những nơi khác, hoa cũng sum suê hơn những nơi khác, gia súc cũng khỏe mạnh hơn những nơi khác. Urat là nơi thích hợp để ngẩn người.”

Từ Viễn Hành mỗi khi nói về cảnh đẹp trong chuyến đi đều thao thao bất tuyệt.

Trước kia anh không phải là người yêu cuộc sống như vậy, khi anh mới ngoài hai mươi tuổi là một người sống không bằng chết. Chính sau khi đi theo mẹ ra ngoài, dần dần anh mới phát hiện ra những điều khác biệt của thế gian này.

Mẹ anh yêu cuộc sống, đi đâu cũng mặc váy đẹp chụp ảnh, là một mỹ nhân.

“Anh giống mẹ hay giống bố?” Tằng Bất Dã lại hỏi.

“Mắt tôi giống mẹ. Vóc dáng giống bố.” Từ Viễn Hành nói xong hỏi Tằng Bất Dã: “Có phải cô đặc biệt thích kiểu đàn ông toàn cơ bắp trông rất dữ dằn không?”

Tằng Bất Dã bị anh hỏi đến ngẩn người: “Sao lại nói vậy?”

“Cô xem mấy võ sĩ đấu vật mắt muốn rơi ra ngoài rồi kìa.”

Anh nói vậy, Tằng Bất Dã hơi phấn khích: “Anh không thấy như vậy rất có cảm giác an toàn sao?”

“Vậy người bạn trai lừa tiền cô trước đây cũng thuộc kiểu này hả?”

“Việc này có liên quan gì?”

“Tôi tò mò không được sao?”

Tằng Bất Dã không tranh cãi với anh nữa mà nghiêm túc nói: “Nếu tôi có sức mạnh, thì trong một số thời điểm nhất định sẽ không bị bắt nạt.”

Từ Viễn Hành nhớ lại ngày hôm đó, anh đùa với cô nói muốn đánh cô, cô đã thoáng có vẻ hoảng sợ.

“Vậy có phải cô thích cảm giác có sức mạnh như võ sĩ đấu vật không? Cô đang mơ ước à?” Từ Viễn Hành lại hỏi.

Tằng Bất Dã giơ cánh tay lên, dùng tay nắm lấy tay áo cho Từ Viễn Hành xem: “Yếu quá. Thật đấy.”

Từ Viễn Hành liếc nhìn, đùa: “Cũng… không yếu lắm đâu?”

Nói xong anh tự bật cười. Anh đã từng thấy Tằng Bất Dã ăn ngon miệng, cũng từng thấy cô buồn nôn chỉ vì ăn một miếng; từng thấy cô hưng phấn, hiếu thắng, cũng từng thấy cô không còn sức sống.

Nếu có thể, anh thật sự hy vọng cô luôn có cảm giác ngon miệng, luôn vui vẻ, như vậy cô sẽ nhanh chóng có được sức mạnh mà cô muốn. Từ Viễn Hành thậm chí còn tưởng tượng trong đầu: Cô ấy biến thành một Barbie cơ bắp. Như thế cũng khá tốt.

“Vậy cô vẫn thích kiểu đàn ông như võ sĩ đấu vật?”

“Tôi không ghét. Tôi không có sở thích rõ ràng về vóc dáng và ngoại hình của người khác.”

Nếu cô đã nghĩ vậy thì tôi đẹp trai thế này có tác dụng gì? Từ Viễn Hành thầm nghĩ.

433 chậm lại, cách xe của anh Tời Kéo một khoảng khá xa. Từ Viễn Hành nhắc nhở qua đài liên lạc: “433, hiện tại đường còn tốt, anh tăng tốc lên.”

433 không có phản ứng.

Từ Viễn Hành đành phải báo đoàn xe giảm tốc qua đài liên lạc, theo 433 dừng lại ở lề đường.

Anh xuống xe xem, 433 hạ cửa kính xin lỗi trước: “Xin lỗi.”

Từ Viễn Hành thấy mắt anh ta đỏ sưng, hỏi: “Anh khóc à?”

433 vội lắc đầu: “Không, không. Anh Từ, xin lỗi. Chúng ta đi thôi.”

Từ Viễn Hành gõ cửa kính xe anh ta: “Lái xe cẩn thận, không được thì tôi có thể tìm người thay anh.”

“Không cần đâu. Cảm ơn.”

433 như người mất hồn vậy.

Đoàn xe chạy trên đường cao tốc cấp một, dốc lên dốc xuống dài dằng dặc. Tằng Bất Dã cố gắng tưởng tượng Urat mùa hè như thế nào, có lẽ là vượt qua một con dốc, tầm nhìn đột nhiên rộng mở. Xanh tràn ngập tầm mắt, hoa tràn ngập tầm mắt, trâu bò dê cừu tràn ngập tầm mắt, còn có dòng sông uốn lượn.

Lúc này không có màu xanh, không có hoa, nhưng có đàn bò tràn ngập tầm mắt, chúng đứng bên bờ nước Cửu Khúc Loan di chuyển chậm rãi, đầu cúi xuống tìm kiếm gì đó trong tuyết, có lẽ là rễ cỏ chôn dưới tuyết.

Những con bò không sợ người, thấy họ từ từ dừng xe cũng không bỏ chạy, chỉ nhìn họ một lúc rồi lại cúi đầu xuống.

Đây là món quà thượng đế ban tặng cho nhân gian. Cửu Khúc Loan uốn lượn về phía xa, cuối cánh đồng tuyết là bầu trời. Một người đàn ông Mông Cổ cưỡi ngựa, từ xa phi nước đại đến. Lúc này bọn bò mới sợ hãi, từ bốn phương tám hướng chen chúc thành một đám. Đậu Que đã chạy về phía đàn bò, chân sâu chân nông, ngã rồi đứng dậy, tiếp tục chạy.

Uống chút trà đi. Anh Tôn nói.

Người chăn cừu cưỡi ngựa dừng lại trước mặt họ, dùng tiếng phổ thông cứng nhắc hỏi: “Các bạn muốn đi đâu?”

“A Nhĩ Sơn.” Anh Tôn nói.

“Các bạn muốn nghe trường điệu không?” Người chăn cừu lại hỏi. Anh ta nói mình là diễn viên đoàn văn công Ô Lan Mục Kỳ (*), trường điệu của anh ta rất hay. Chỉ năm mươi tệ một bài.

(*) Ô Lan Mục Kỳ là một loại đoàn nghệ thuật lưu động đặc trưng của vùng Nội Mông, Trung Quốc.

Anh ta có lẽ đang vội đi dự một bữa tiệc, bởi vì anh ta nói: “Tôi hát hai bài rồi phải đi.”

“Được thôi.” Anh Tôn trả tiền, mời người chăn cừu hát một bài trường điệu.

Thế là trên thảo nguyên Urat tận chân trời, một chàng trai Mông Cổ cao lớn dắt ngựa, trước khi hoàng hôn đến, hát cho họ nghe một khúc trường điệu.

Anh ta vừa cất tiếng, âm thanh xa xăm kéo dài chậm rãi vang lên. Thật kỳ lạ, trông anh ta như không dùng chút sức lực nào, nhưng tại sao giọng hát của anh ta lại truyền đi xa đến thế? Mỗi một chuyển âm của trường điệu đều như đang kể một câu chuyện với mở đầu, phát triển, chuyển biến và kết thúc, thấm sâu vào lòng người. Ngay cả đàn bò cũng thích nghe, chúng vốn chen chúc vào nhau, dần dần lại tản ra bên bờ sông.

Không có lời. Không có một câu lời nào. Nhưng cảm xúc trong đó còn hơn cả ngàn vạn lời nói. Anh Tôn đã hiểu, anh Tôn xúc động.

Anh đến đây, đặc biệt yêu thích đàn mã đầu cầm và trường điệu, đôi khi nhà hàng nào có biểu diễn như vậy, anh luôn bỏ tiền mời về. Nhưng hôm nay lại đặc biệt khác, giai điệu thanh thoát ấy như xuyên qua dòng sông thời gian, vô cùng chấn động.

Họ đều rất yên lặng.

Triệu Quân Lan thậm chí nhắm mắt lại, nếu người anh em Mông Cổ kia hát bài thứ ba, chắc chắn anh ta sẽ ngủ mất.

Đáng tiếc người anh em Mông Cổ phải đi rồi. Anh ta nói phải đến nhà bạn cách đó năm mươi dặm để uống rượu.

Tằng Bất Dã rất ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ bạn anh ta muốn uống rượu, và anh ta cưỡi ngựa đón hoàng hôn mà đi.

Họ rất muốn ở lại Urat thêm một lúc, bàn bạc một hồi cuối cùng vẫn quyết định lên đường. Từ Viễn Hành an ủi mọi người: “Không sao đâu, mùa hè khi cỏ mọc tốt chúng ta lại đến. Dù sao cũng chỉ một hai nghìn cây số, mở mắt ra là đến nơi rồi.”

“Mùa hè chị Rau Dại có đến không?” Anh Thường hỏi. Ông đã có tuổi rồi, cũng gọi cô là chị Rau Dại. Tằng Bất Dã bảo ông gọi cô là Tiểu Tằng, ông nói đi chơi đều là anh chị em, không có Tiểu Tằng.

“Tôi có lẽ không đến được. Thời gian của tôi không cố định.” Tằng Bất Dã sau khi về còn một đống rắc rối phải dọn dẹp, cô thậm chí nghi ngờ mình sống không đến mùa hè. Nhưng cô không để lộ cảm xúc này.

Họ tiếp tục lên đường.

Đến A Nhĩ Sơn có lẽ phải nửa đêm, họ muốn ở trong núi, xem sông không đóng băng.

Triệu Quân Lan cứ nói tiếc nuối, vì lái xe vào ban đêm nên đã bỏ lỡ cảnh chuyển đổi từ thảo nguyên sang rừng. Đó thực sự chỉ là rẽ một cái, Đại Hưng An Lĩnh (**) đã ở trước mắt. Rất hùng vĩ.

(**) Đại Hưng An Lĩnh là một dãy núi lớn nằm ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, kéo dài từ khu tự trị Nội Mông đến tỉnh Hắc Long Giang.

Từ Viễn Hành nhắc anh ta chú ý lái xe, đừng mất tập trung.

Con đường này chỉ có hai làn xe đi và về, gần như toàn đường núi. Là ban đêm, xe tải lớn như quái vật đen kịt, lại bật đèn pha, chiếu đến chói mắt.

Họ lái xe rất thận trọng, không thường vượt xe, gặp khúc cua còn bấm còi. Xe đầu luôn nhắc nhở giữ tốc độ, giữ khoảng cách, đừng cho làn đường đối diện khoảng trống vượt xe.

Những con đường như thế này Tằng Bất Dã chưa từng đi qua, cô luôn ngồi thẳng người, không dám nhắm mắt. Từ Viễn Hành khen cô là phụ lái giỏi, nếu có thể bóc cho anh một quả quýt thì tốt.

“Tôi đâu phải bố anh.” Tằng Bất Dã nói.

“…”

433 lại giảm tốc độ, không biết là không dám lái hay gặp chuyện gì, dần dần kéo giãn khoảng cách với xe của anh Tời Kéo. Từ Viễn Hành nhắc anh ta tăng tốc, anh ta không trả lời. Sắp đến khúc cua, 433 như phản ứng lại đột ngột tăng tốc, Từ Viễn Hành cũng đi theo tăng tốc.

Cảnh tượng đáng sợ xảy ra.

Làn đường đối diện sau khi 433 đi qua có xe tải lớn vượt xe, chiếc xe tải đó ngay trước mặt Tằng Bất Dã, trong đêm tối như một con quái vật đang lao về phía họ.

“Từ Viễn Hành! Từ Viễn Hành!” Cô hét lên.

Từ Viễn Hành nắm chặt vô lăng, vào số lùi, lùi xe lại. Anh nói vào đài liên lạc: Xe cuối! Lùi xe!

Chỉ là chuyện mấy giây, may mắn xe cuối là người anh em đủ ăn ý, họ cùng lùi xe. Xe tải lớn ban đầu trên làn đường đối diện lúc này tăng tốc, dành không gian cho xe vượt quay lại. Xe vượt ngay khi sắp đâm vào họ đã quay về làn đường cũ.

Chỉ còn mười mấy mét. Chỉ còn mười mấy mét nữa, họ có thể đã nát thành bột.

Trong khoảnh khắc này, họ vô cùng gần với cái chết. Thì ra cảm giác là như vậy. Nỗi sợ hãi rõ ràng đến thế, Tằng Bất Dã không thở nổi. Cô toát hết mồ hôi.

Xe họ dừng lại ở đó. Họ đều không nói gì. Có lẽ trong khoảnh khắc đã nghĩ xong di chúc, cũng có lẽ đều đang mừng may mắn trên đời này không có người thân nào để lưu luyến.

Tằng Bất Dã phát hiện Từ Viễn Hành đang nắm chặt tay cô.

Anh có lẽ dùng hết sức toàn thân, nắm chặt tay cô. Dường như không muốn làm cô hồn dã quỷ trên đường hoàng tuyền, sau khi đã cố hết sức, giao phó vận mệnh cho ý trời. Nhưng lúc này, anh đã chọn cùng “bạn sinh tử” của mình đi cùng. Cũng coi như may mắn.

Tay Tằng Bất Dã lạnh buốt, cô muốn nắm lại anh, từ hôm nay, họ đã thành bạn sinh tử của nhau. Nhưng cô không động đậy được, thân thể cứng đờ. Cảm giác cận kề cái chết vẫn chưa rời khỏi cơ thể cô.

Xe cuối nhắc nhở: “Đội trưởng Từ, đi thôi.” Rồi lại chửi ầm lên qua đài liên lạc: “Đ*t mẹ mày 433! Mày không muốn đi với bọn tao thì cút đi! Mày có biết mày đang làm gì không!! Đ*t mẹ mày! Não mày bị lừa đá à?”

Đoàn xe đều là cùng loại xe, trên đường gặp xe vượt cũng sẽ đợi họ đi qua hết. 433 để lại khoảng cách cho đối phương vượt, lại khác loại xe với họ, làn đường đối diện tưởng đoàn xe đã qua nên đã vượt.

Thật đáng sợ.

433 xin lỗi qua đài liên lạc với giọng nức nở, anh ta nói xin lỗi, xin lỗi. Nhưng không ai để ý đến.

Trong xe Tằng Bất Dã rất yên tĩnh. Cô từ từ tỉnh lại, nói: “Cảm ơn anh. Anh thực sự rất giỏi, trong tình huống nguy cấp như vậy, anh vẫn có thể lùi xe ở khúc cua, anh đã cứu mạng tôi.”

“Chúng ta là bạn sinh tử mà.” Từ Viễn Hành nhận ra mình đang nắm tay cô, không tự nhiên rút tay lại.

Sinh tử chỉ là lựa chọn trong khoảnh khắc, dù Tằng Bất Dã thường xuyên muốn chết, nhưng trong khoảnh khắc đó lại bùng phát khát khao được sống. Mắt cô nóng ran, nhìn ngọn núi đen kịt bên ngoài.

Đại Hưng An Lĩnh hùng vĩ tráng lệ rậm rạp dài dằng dặc như vậy, chắc chắn cũng có thể chứa được hai cô hồn dã quỷ. Nhưng cảm giác không chết thật tốt.

Trên tay Tằng Bất Dã vẫn còn độ ấm từ lòng bàn tay Từ Viễn Hành, xương cô suýt bị anh bóp gãy. Cô quay đầu nhìn Từ Viễn Hành với vẻ mặt nghiêm túc, anh mím chặt môi, không biết đang nghĩ gì.

Cô hít mũi nói: “Tôi cảm thấy nếu vừa rồi xảy ra tai nạn, có lẽ cũng không tệ lắm. Có anh làm bạn đồng hành trên đường hoàng tuyền là chuyện rất tốt.”

“Im đi.”

“Nhưng tại sao anh lại nắm tay tôi?” Tằng Bất Dã hỏi.

Bình Luận (0)
Comment