Đêm Giao Thừa, Ngày Bão Tuyết

Chương 16

“Câu hỏi này hay đấy.” Từ Viễn Hành nói: “Nói ra có lẽ em không tin, tôi cho rằng đây là sự lựa chọn của gen.”

“Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là cơ thể tôi đã thay ý thức tôi đưa ra quyết định, trong tình huống nguy hiểm như vậy đã chủ động nắm lấy tay em.”

“Tôi không hiểu.”

“Nói thẳng ra là, tôi thích em.”

Tằng Bất Dã dường như không ngạc nhiên, cô nhìn anh hồi lâu rồi tựa lưng vào ghế. Trong chuyến hành trình dài đằng đẵng này, gặp chuyện gì cô cũng không thấy lạ. Duy chỉ có tình yêu là điều cô không lường trước được.

Nhưng tại sao trái tim cô lại khe khẽ rung động như vậy?

Cô im lặng hồi lâu, Từ Viễn Hành liền cười phóng khoáng: “Không sao cả, tôi đâu phải thổ phỉ sơn trại, thích ai là ép người đó phải theo. Em hoàn toàn không cần phải ngượng vì chuyện này.” Anh tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng vẫn nín thở, muốn nghe Tằng Bất Dã nói gì.

Nhưng Tằng Bất Dã không nói gì. Cô không biết nên nói gì. May mà Từ Viễn Hành là người như vậy, không khiến người khác cảm thấy áp lực.

May mắn thay. May mắn thay.

Đèn xe của họ chiếu sáng những cây cối ở Đại Hưng An Lĩnh, mặt trăng cũng đã từ từ leo lên ngọn cây. 433 vẫn trong đoàn xe, nhưng đã không còn ai chửi anh ta nữa.

Sau khi đỗ xe ở homestay, Từ Viễn Hành nhìn thấy Tằng Bất Dã xuống xe tức giận đi về phía 433. Đoạn đường sau đó cô hầu như không nói gì, lúc này cô đang mở cửa ghế lái của 433, sau đó đá một cú. Tằng Bất Dã có thù tất báo.

Tất cả diễn ra rất nhanh, nhưng nằm trong dự đoán của Từ Viễn Hành. Không ai trong đoàn xe can ngăn, Tằng Bất Dã chỉ đá một cú rồi hết sức, chỉ có thể giậm chân thật mạnh xuống đất rồi nói với 433: “Thật sự muốn đánh chết cậu! Cậu phải cảm tạ là tôi đang bệnh đi! Ngày mai cậu phải lái cho tốt vào!”

Mắt 433 sưng lên, chắp tay xin lỗi: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Anh ta trông rất đáng thương, rất dễ khiến người ta đồng cảm. Nhưng Tằng Bất Dã lại nói: “Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng hận! Đáng đời anh!”

Cô nổi giận đùng đùng như vậy khiến Đậu Que sợ hãi. Cô bé kéo góc áo cô, rụt rè nói: “Cô Rau Dại, đừng giận nữa.” Tằng Bất Dã vội ngồi xuống vỗ vỗ đầu cô bé, nói: “Cô không giận nữa, ngoan.”

Một ngày đường dài, thêm việc chạm mặt thần chết đã khiến cảm giác thèm ăn biến mất của Tằng Bất Dã trở lại một cách kỳ diệu. Lúc này cô nghĩ: Còn sống thật tốt. Thừa lúc còn sống phải ăn thật nhiều.

Bụng cô sôi lên òng ọc, trong lúc mọi người còn đang đợi món gà hầm nấm, cô chủ động hỏi chủ homestay có cơm gì có thể ăn trước không.

Chủ homestay chỉ còn cơm thừa nhà mình và một ít tương nấm tự làm, đều đưa cho Tằng Bất Dã. Cô gắp một miếng tương nấm đặt lên cơm, há miệng to ăn một miếng cơm đầy. Khoảnh khắc thức ăn vào miệng cô cảm thấy mình sống lại.

Triệu Quân Lan cũng cầm đũa gắp một miếng tương nấm và đưa vào miệng. Nấm ở Đại Hưng An Lĩnh có hương vị vô cùng tươi ngon, mùa hè ăn nấm tươi, mùa đông ăn nấm khô. Nấm tươi mọng nước, còn nấm khô lại có hương vị đậm đà, kéo dài. Không biết vì sao, nhưng một khi rời khỏi Đại Hưng An Lĩnh, những cây nấm này dường như lại mất đi hương vị vốn có.

Hôm nay họ ăn cơm nông gia, gần như là “tiệc toàn nấm”. Gà hầm nấm dùng nấm lăn; ớt xanh hành tròn xào dùng nấm máu gà; trứng mềm mại kèm nấm trượt… món nào cũng tươi ngon.

Ăn những món này, đương nhiên phải kèm một chút rượu trắng. Nhưng cũng không dám uống nhiều, vì ngày mai họ muốn đi xem mặt trời mọc.

Vì vậy mọi người chỉ rót một hai ly rượu để nếm vị, tuy rượu ít, nhưng vẫn phải uống cho náo nhiệt. Ai cũng nâng cốc chúc mừng chị Rau Dại và đội trưởng Từ nhặt được một mạng chó. Lúc này 433 lại cúi đầu.

Anh ta rất hổ thẹn.

Anh ta hầu như chưa từng trải qua việc lái xe đường dài như thế này, cũng chưa từng lái trong điều kiện đường phức tạp như vậy, khi sự việc xảy ra bản thân anh ta cũng không nhận ra hành vi của mình không phù hợp. Lúc này anh ta hận không thể chui xuống đất.

Ngược lại là Tằng Bất Dã, nâng ly rượu nói với anh ta: “Sao thế? Đợi mời anh à?” Tuy nói vậy, đánh cũng đánh rồi mắng cũng mắng rồi, một nụ cười xóa bỏ ân oán.

Tằng Bất Dã chủ động mời Từ Viễn Hành, cảm ơn anh không sợ nguy hiểm.

“Sao tôi không sợ? Suýt nữa thì tè ra quần ấy!” Từ Viễn Hành nói. Thế là mọi người cười ầm lên.

Trên đường đi, khó tránh khỏi gặp đủ loại tình huống. Đâm nền đường, đâm cột, rơi xuống rãnh, nhưng chưa từng có tình huống nguy hiểm như hôm nay. Hôm nay nếu Từ Viễn Hành không đạp phanh, không lùi xe, nếu tài xế xe to ở làn đối diện không tăng tốc nhường không gian cho xe to vượt quá đi về, nếu xe sau thao tác không đúng, đều sẽ là một tai họa lớn.

Vì vậy trên đường, có một nhóm đồng đội phù hợp thật đáng mừng biết bao.

Từ Viễn Hành nói: “Ngày mai đi qua khu vực thành phố A Nhĩ Sơn, tôi mời mọi người ăn cừu nấu đá, mừng tôi nhặt được một mạng quèn về.”

“Để tôi mời.” Tằng Bất Dã nói.

“Vậy em mời.” Từ Viễn Hành nói.

Mọi người liền cười: “Sao hai người còn tranh nhau thế? Mỗi người mời một bữa! Đến Hải Lạp Nhĩ Mãn Châu Lý (*) không phải sẽ có món Nga sao?”

(*) Hải Lạp Nhĩ (Hailarlà một quận thuộc thành phố Hulunbuir, khu tự trị Nội Mông.

Mãn Châu Lý là một thành phố biên giới giáp với Nga, nằm ở phía tây Hulunbuir, cũng là cửa khẩu thương mại quan trọng giữa Trung Quốc và Nga.

“Vậy được. Đồ ăn Nga đắt, tôi mời cừu nấu đá.” Tằng Bất Dã nói một câu đùa nhạt nhẽo, nhưng ánh mắt không nhìn về phía Từ Viễn Hành. Cô cảm thấy giữa họ có gì đó không giống trước. Mấy ngày trước cô cũng có cảm giác mơ hồ, nhưng tấm giấy kia dù sao vẫn còn, cô có thể giả vờ như không có chuyện gì. Nếu tờ giấy đã rách, cô cũng không thể giả vờ được nữa.

Cô thậm chí còn nghĩ: Có phải Từ Viễn Hành mắc hội chứng “đấng cứu thế” không? Ví dụ như bạn gái cũ hoàn cảnh gặp khó khăn, thế là anh liền dâng bố ruột và tài sản cho cô ta; còn cô thì nhìn đã thấy có bệnh, anh định cứu cô ra khỏi nhà giam sao? Là như thế ư? Chỉ cần là người bình thường, anh đều không thể yêu sao?

Nghĩ đến đây cô bất chợt bật cười.

Các đồng đội đều hỏi cô cười gì, cô liền che miệng, nói gà nấm này ngon quá. Triệu Quân Lan tất nhiên không tin, truy hỏi cô: “Mấy ngày trước thịt cừu cuộn tay và xiên thịt cừu không ngon à? Sao cô không ăn ngon đến mức cười thế?!”

Tằng Bất Dã liền nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi đã phụ lòng thịt cừu cuộn tay và xiên thịt cừu.”

Một bàn tròn lớn, Từ Viễn Hành ngồi đối diện cô, lúc này đang nhìn chằm chằm vào cô. Anh biết có lẽ cô cười là có liên quan đến anh, chắc không phải vì anh tỏ tình mà vui, có lẽ là đang chế giễu tình cảm của anh đến quá nhanh.

Vì vậy liền trợn mắt nhìn cô, môi động đậy, ý là: Em cẩn thận đấy.

Tằng Bất Dã liền bĩu môi, lại cúi đầu ăn cơm.

Lúc ăn cơm cô lại nghĩ: Từ Viễn Hành có phải vì không ăn được bằng mình nên mới thích mình không? Chỉ riêng lượng cơm hiện tại của mình, quả thực có thể nghiền nát tất cả mọi người.

Hoặc là anh thích mình vì tính nóng không kìm được của mình, muốn sau này đóng cửa đánh nhau?

Cô thực sự biết tình trạng của mình tệ đến mức nào, nhưng cô bất lực.

Cô không phải cảm thấy mình không xứng, chỉ là không hiểu thời điểm tình cảm của anh xuất hiện. Đây gần như là đáy sâu nhất trong cuộc đời cô.

Uống chút rượu, lại ăn cơm nhiệt tình, khiến cô cảm thấy tràn đầy năng lượng. Đậu Que trèo lên ngồi trên đùi cô hỏi: “Cô Rau Dại, cô khỏi bệnh rồi phải không ạ?”

Cô đặt Đậu Que sang ghế bên cạnh, nhưng cô bé ôm chặt cổ cô. Khi một đứa trẻ dùng hết sức bình sinh, cô không thể thắng nổi. Đậu Que như ý muốn ngồi trên đùi cô, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Cô Rau Dại ơi, cháu nói cho cô một bí mật này.”

“Bí mật gì?”

“Lúc, cô, bị, bệnh, cháu, rất, nhớ, cô, ạ.” Bí mật của cô bé từng chữ từng chữ một, nói thật không dễ dàng. Tằng Bất Dã ôm chặt cô bé một cái. Cô đương nhiên biết Đậu Que nhớ cô. Mỗi lần xuống xe nghỉ ngơi cô bé đều chạy ngay đến JY1, còn nhiều lần cố gắng ngồi lên xe cô. Vì bị từ chối không biết đã khóc bao nhiêu lần.

“Cô cũng rất nhớ cháu.” Tằng Bất Dã nói: “Tối nay chúng ta đều phải ngủ thật ngon, nếu ngày mai các triệu chứng của cô đều biến mất thì cô mời cháu đến ngồi xe của cô nhé?”

“Vâng ạ! Vâng ạ!” Cô bé vỗ tay.

Dù không khỏe cũng phải giả vờ khỏe. Tằng Bất Dã định đuổi Từ Viễn Hành về xe của anh, để bộ não khác người đó nghỉ ngơi một chút. Cô ăn no thỏa mãn, về phòng muốn ngủ một giấc ngon.

Cách âm không tốt, phòng bên có người đang nức nở, âm thanh đó như vang bên tai cô. Cô bực bội ngồi dậy, cái cậu 433 này! Sao trông anh ta còn bất thường hơn cả cô nữa thế! Còn có bệnh!

Mặc quần áo đi ra ngoài, hành lang homestay trống trải, như quay trở lại ký túc xá những năm 90 của thế kỷ 20. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, như khởi đầu của một câu chuyện ma. Tằng Bất Dã rùng mình, nhịn nỗi sợ khẽ gõ cửa phòng 433. Một lát sau cửa mở, đôi mắt 433 sưng đỏ, khẽ hỏi: “Tôi làm ồn đến chị rồi phải không?”

“Cậu cũng biết à?” Tằng Bất Dã giả vờ trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu làm gì thế? 433. Sao cậu lại lén lút khóc lúc khuya muộn thế này?”

Môi 433 run rẩy, trông như sắp òa khóc to. Tằng Bất Dã vội đưa tay ra: “Cậu dừng lại cho tôi. Nói thẳng đi, đừng khóc lóc sướt mướt với tôi. Tôi ghét nhất người khóc lóc sướt mướt.”

433 liền nín lại, một lúc sau nói: “Tôi đang vượt qua cửa ải tình.”

Tằng Bất Dã rất muốn trợn mắt, nhưng nghĩ đến sự bất thường của 433 liền biết anh ta không nói dối. Cô không biết an ủi người, cả đời này phải vượt qua bao nhiêu cửa ải, anh ta vượt qua cửa ải tình chứng tỏ trái tim vẫn chưa chết, vẫn còn thanh xuân phơi phới. Nhưng cô vẫn cứng nhắc vỗ vỗ vai anh ta, nói: “Vậy cậu đừng khóc thành tiếng. Cậu cứ cắn chăn mà khóc. Cố lên.”

Nói xong cô lại dẫm theo ánh trăng về phòng mình.

Bên cạnh phòng 433 thò ra một cái đầu, là Từ Viễn Hành. Anh nhìn ánh trăng nhảy múa trên người cô mà cô không hề để ý.

“Tôi ghét nhất người khóc lóc sướt mướt.” Từ Viễn Hành ngẫm nghĩ câu nói này, nhớ lại đêm đó dưới dải Ngân Hà anh đã khóc lóc sướt mướt trước mặt cô. Trong một khoảnh khắc cảm thấy hơi xấu hổ.

Từ Viễn Hành lòng dạ rộng rãi hiếm khi mất ngủ.

Tằng Bất Dã không giống bất kỳ loại người nào anh từng gặp, cô chính là cô. Trong mắt anh, người khác đều mang sắc tối mờ nhạt, chỉ riêng cô rực rỡ nổi bật.

Tình cảm này đến quá nhanh. Trước đây, anh tuyệt đối không tin vào thứ tình cảm chóng vánh như vậy. Bây giờ, anh vẫn cảm thấy nó không chân thực. Nhưng đồng thời, anh lại cảm thấy, trước mặt Tăng Bất Dã, mình là con người chân thật nhất, không hề che giấu.

Không được, anh phải nói với cô một tiếng, anh không phải người hay khóc lóc.

Sau khi kết bạn, Từ Viễn Hành hầu như chưa từng chủ động nhắn tin riêng cho Tằng Bất Dã. Đêm nay anh chủ động gửi một tin, nhưng tin nhắn trông rất buồn cười. Anh nói:

“Tôi xương sắt da đồng, mấy năm gần đây chỉ khóc có một lần đó thôi.”

Phòng bên cạnh 433 không có động tĩnh, chắc chắn anh ta đã nghe lời Tằng Bất Dã, đang cắn góc chăn khóc. Tằng Bất Dã chắc đã ngủ rồi. Từ Viễn Hành nghĩ.

Kết quả điện thoại anh vang lên, Tằng Bất Dã trả lời anh:

“?? Bị bệnh à?”

Editor có lời muốn nói:

Ngày 1: Hôm nay anh Từ đã cưa đổ chị Rau Dại chưa?

Bình Luận (0)
Comment