Trước mặt cả nhà, Tạ Kỳ Diên bế công chúa Hạ Vãn Chi chân trần đặt lên sofa ngồi.
Cặp đôi nhỏ nắm chặt tay nhau ngồi, cùng nhau đối mặt với sự tra hỏi của mọi người.
Cái tư thế này của hai người, cứ như thể đồng lòng chống lại kẻ địch vậy.
Hạ Vĩnh Thanh liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của họ, trong lòng nghẹn một cục tức.
Con gái lớn rồi, ông cũng cảm nhận được hương vị mà Chalide năm đó nhìn con gái cưng mình nuôi lớn khuỷu tay hướng ra ngoài.
Trước đây cũng chưa từng thấy Hạ Vãn Chi bảo vệ Chu Dục.
Nhưng cũng từ đó mà suy ra, bây giờ cô mới thật sự thông suốt.
Tạ Kỳ Diên cũng thật may mắn, được con gái cưng của ông yêu thích.
“Căng thẳng làm gì?” Hạ Vĩnh Thanh bực bội đối diện với đôi mắt cảnh giác của Hạ Vãn Chi, bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Thả lỏng đi, đã đến bước này rồi, bố với ông ngoại con không đến nỗi vô duyên đuổi nó đi đâu.”
Chalide liếc ông một cái: “Con nói chuyện của con, lôi bố vào làm gì.”
Hạ Vĩnh Thanh: “…”
Được rồi, tội nhân cuối cùng đều do ông gánh hết.
Ông già này cũng nhát gan.
Nếu Tạ Kỳ Diên chỉ là Tạ Kỳ Diên, ông cụ Chalide có lẽ sẽ không khách sáo với anh như vậy.
Nhưng Tạ Kỳ Diên lại là cháu nuôi của phu nhân York.
Hạ Vĩnh Thanh cũng là nghe phu nhân Kiều Thù nói mới biết, phu nhân York đã chỉ định một phần tài sản rất lớn dưới tên mình để lại cho Tạ Kỳ Diên.
Mà gia tộc Becker và gia tộc York có nhiều mối làm ăn qua lại.
Hạ Vĩnh Thanh cau mày, thầm chửi Tạ Kỳ Diên gặp phải vận may chó má gì.
Buff chồng chất nhiều như vậy.
Phu nhân Kiều Thù thì hiền từ nhìn cặp đôi trai tài gái sắc trước mặt, càng nhìn càng thấy xứng đôi.
“Vừa nói đến đâu rồi, tiếp tục đi.” Phu nhân Kiều Thù ôn tồn nói.
Hạ Vãn Chi bất giác siết chặt tay, liếc nhìn Tạ Kỳ Diên.
Chuyện ra mắt phụ huynh thế này, bị hỏi cũng chẳng ngoài chuyện gia cảnh với hoàn cảnh cá nhân, liên quan đến quá khứ của Tạ Kỳ Diễn, người lại đông như vậy, Hạ Vãn Chi lo anh sẽ khó mở lời.
“Mọi người hỏi nhẹ nhàng thôi…” Hạ Vãn Chi hướng ánh mắt cầu cứu về phía bà Rose, sợ Tạ Kỳ Diên lại bị làm khó.
Rose cười cười, ra hiệu ngầm rằng người nhà cô đều có chừng mực, sẽ không thật sự làm khó Tạ Kỳ Diên.
Acnes
Tạ Kỳ Diên siết chặt lòng bàn tay, từ tốn nói: “Nói đến bố mẹ cháu.”
Trong lòng Hạ Vãn Chi thắt lại, liếc nhìn anh.
Anh từ từ kể: “Mẹ cháu xuất thân từ Giang Nam, bà và Tạ Thiên Tề yêu nhau năm đầu tiên đã có cháu, trước năm tuổi, gia đình cháu sống rất hạnh phúc.”
“Nhưng năm cháu năm tuổi, ông ta bỏ đi.”
“Ngày xưa ông nội không đồng ý cho ông ta ở bên mẹ cháu, ông ta từ bỏ quyền thế nhà họ Tạ cùng mẹ cháu sống ở Nam Thành, sổ hộ khẩu ở chỗ ông nội nên ông ta không thể đăng ký kết hôn với mẹ cháu.”
“Vì không đăng ký kết hôn nên cháu trở thành con riêng.”
Nếu hỏi Tạ Thiên Tề có từng yêu Diêu Cầm không.
Đáp án chắc chắn là có.
Nếu không yêu, ông ta đã không từ bỏ vinh hoa phú quý của mình đến Nam Thành sống cuộc sống bình thường với Diêu Cầm.
Ký ức trước năm tuổi của Tạ Kỳ Diên không nhiều nhưng mỗi một hình ảnh đều là một gia đình ba người vui vẻ hòa thuận.
Anh không biết tại sao Tạ Thiên Tề lại bỏ rơi hai mẹ con họ.
“Sau khi Tạ Thiên Tề trở lại nhà họ Tạ, ông ta cưới Hầu Mộng Thu. Năm đó mẹ cháu đưa cháu đến nhà họ Tạ, cháu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đó là lần cuối cùng cháu gặp bà, thế là cháu trở thành cháu đích tôn nhà họ Tạ, tiếp tục làm con trai của Tạ Thiên Tề.”
“Năm mười hai tuổi cháu bị gửi ra nước ngoài. Không phải ông nội lo xa mà là nhà họ Tạ không còn chỗ cho cháu dung thân, ông nội biết hoàn cảnh của cháu, trước đó đã hỏi ý kiến cháu, cho nên việc ra nước ngoài thực ra là cháu tự nguyện.” Tạ Kỳ Diên bất giác siết chặt tay, dừng một lát rồi tiếp tục, “Sau đó cháu luôn sống ở Anh, năm nay mới trở về nhà họ Tạ.”
Không khí xung quanh như đông cứng lại, mấy người đều thở dồn dập, đặc biệt là Hạ Vĩnh Thanh, ông không ngờ Tạ Kỳ Diên lại kể chi tiết đến vậy.
Khơi lại vết thương của người khác vốn không phải điều họ mong muốn.
Tạ Kỳ Diên kể ra là vì anh sẵn lòng trao đi sự chân thành tuyệt đối.
Vợ chồng Chalide không biết những chuyện nhà họ Tạ, nghe chỉ cảm thấy anh thật đáng thương.
Nhưng Hạ Vĩnh Thanh thì vẫn luôn để tâm.
Ông để tâm việc anh từ nhỏ đã chịu khổ, lớn lên có hận nhà họ Tạ không, đồng thời cũng lo trong lòng anh ẩn giấu một mặt méo mó.
Sở dĩ Tạ Kỳ Diên nói ra trước mặt nhiều người như vậy là hy vọng nhận được sự chấp thuận của Hạ Vĩnh Thanh.
Anh biết Hạ Vĩnh Thanh để ý điều gì.
Anh – Tạ Kỳ Diên – là người từng bò ra từ vũng bùn, đó là sự thật anh không thể thay đổi. Nhưng anh muốn Hạ Vĩnh Thanh biết, tấm lòng của anh đối với Hạ Vãn Chi là thuần khiết, chân thành và đầy nhiệt huyết.
Hạ Vãn Chi nghẹn ngào, bỗng nhớ lại lúc nhỏ anh ở nhà họ Tạ sống không tốt, hốc mắt bất giác hơi đỏ lên.
Nói xong những điều này, Tạ Kỳ Diên mới thật sự đi vào chủ đề chính: “Tạ Thiên Tề đột ngột nhồi máu cơ tim bất tỉnh là vì bản thân ông ta sức khỏe vốn không tốt. Chẳng qua cháu chỉ nói vài câu công bằng cho mẹ cháu, ông ta tự mình tức giận quá mà ngất đi. Nếu nói kết cục bây giờ của ông ta là do cháu gây ra, cháu nhận.”
“Người ta đều nói Hầu Mộng Thu điên rồi, thực ra là giả điên, sự mất tích của mẹ cháu có liên quan đến bà ta. Bà ta sợ chuyện bại lộ, cũng sợ bị cháu nắm được bằng chứng cho nên cũng giấu con trai mình đi, cháu đang tìm, sớm muộn gì cũng sẽ nắm được bằng chứng của bà ta.”
Vẻ mặt Hạ Vĩnh Thanh và Rose trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Trước khi Hạ Vãn Chi đến, Tạ Kỳ Diên đã nói Tạ Thiên Tề và Hầu Mộng Thu là ai, cho nên Chalide và Kiều Thù cũng nghe hiểu.
“Còn về Tạ thị, từ trong ra ngoài toàn là sâu mọt. Cháu về nước quả thật là nhắm vào Tạ thị nhưng trong đó cũng có ý của ông nội.”
Mọi người đều nói Tạ Kỳ Diên đột ngột xuất hiện, tranh giành quyền lực với bố và các chú của mình, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, coi trời bằng vung.
Nhưng họ lại không nghĩ, nếu không phải vì Tạ Kỳ Diên trở về, Tạ thị làm sao có thể nhanh chóng lấy lại vinh quang như vậy.
Cuộc nói chuyện tối nay vô cùng nặng nề.
Có những chuyện không phải một hai câu là nói rõ được, Kiều Thù quyết định giữ Tạ Kỳ Diên lại nghỉ ngơi cho khỏe, còn những chuyện khác, họ đều ngầm hiểu không hỏi thêm câu nào.
Kiều Thù nói: “Nó là một đứa trẻ đáng thương nhưng cũng là một đứa trẻ cứng cỏi.”
Rose cũng nói: “Tiểu Hoàn Tử của chúng ta đúng là có mắt nhìn.”
Hai người lớn tuổi và trung niên bị mỉa mai ngầm là không có mắt nhìn thì im lặng không nói gì.
Hai giờ sáng, đêm khuya thanh vắng.
Tạ Kỳ Diên ở lại trang viên, Hạ Vãn Chi có cơ hội, len lén từ phòng mình chạy sang phòng Tạ Kỳ Diên để ngủ cùng.
Vừa nhìn thấy Tạ Kỳ Diên, hốc mắt lại đỏ lên.
Tạ Kỳ Diên bất lực cho cô vào, mặc cho cô như con bạch tuộc nhảy lên người bám lấy anh.
Hạ Vãn Chi đau lòng cho anh, anh biết.
Sau khi nói chuyện xong với các bậc trưởng bối anh vẫn luôn dỗ dành Hạ Vãn Chi, cuối cùng cũng dỗ được rồi, kết quả cô gái này tắm xong nằm trên giường lại vì chuyện này mà buồn bã, nói muốn đến ngủ cùng anh.
“Haizz, Tiểu Tạ đáng thương của em.” Hạ Vãn Chi nâng mặt anh, ánh mắt đầy xót xa nhìn anh, “Xin lỗi, trước đây em còn bắt nạt anh.”
Anh ở nhà họ Tạ sống không tốt, cô biết.
Nhưng vì lần đầu gặp mặt không vui, lúc đó lòng tự trọng của Hạ Vãn Chi bị tổn thương, mỗi lần gặp anh đều không nhịn được kiếm chuyện.
May mà anh cũng là người biết phản kháng, nếu không cô còn áy náy hơn.
Tạ Kỳ Diên bật cười: “Chút bắt nạt đó của em có là gì?”
Ban đầu chính là anh không đúng trước.
Ở nhà họ Tạ chịu quá nhiều sự lạnh nhạt, ánh mắt nhìn anh cũng đầy đủ loại: chán ghét, thương hại, khinh miệt…
Anh tưởng Hạ Vãn Chi cũng như vậy.
Cho nên mới hất đổ ly sữa cô đưa tới.
Hai người cũng từ đó mà kết oán.
Thật ra anh từng nghĩ, nếu hôm đó anh không hất ly sữa ấy, có khi họ đã trở thành bạn tốt.
Hạ Vãn Chi vẫn áy náy, lại nhớ đến sự vô lý của mình tối nay, nghĩ đến những lời bà Rose nói, cô hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Tạ Kỳ Diên, em muốn tìm hiểu anh, tìm hiểu từng chút một quá khứ của anh, tìm hiểu toàn bộ con người anh từ trong ra ngoài.”
“Em chuẩn bị xong rồi, em muốn bước vào thế giới của anh, cùng anh đối mặt với tương lai chưa biết và những chuyện đã qua, em muốn cùng anh tìm mẹ.”
Cô có chút căng thẳng, môi mấp máy, sau khi lấy hết can đảm thì nói một hơi: “Em muốn…”
Những lời sau đó bị Tạ Kỳ Diên dùng tay chặn lại.
Anh mỉm cười nhìn cô: “Anh biết, nhưng những lời này nên để anh nói.”
Hạ Vãn Chi nhìn vào mắt anh, đón lấy một nụ hôn đầy cảm xúc.
Điều cô muốn nói là…
Em muốn cho anh một mái nhà.