Người ta vẫn nói, “cãi vã nhỏ giúp tình cảm thêm khắng khít”.
Mặc dù cũng không hẳn là cãi nhau.
Nhưng vì sự không vui của Hạ Vãn Chi, vì sự thẳng thắn của Tạ Kỳ Diên, lại vì một lời tỏ tình sâu sắc.
Hai người bây giờ âu yếm như cặp vợ chồng mới cưới, tình cảm dạt dào không rời nhau nửa bước.
Đặc biệt là tối qua còn ôm nhau ngủ cả đêm.
Sáng nay khi từ phòng Tạ Kỳ Diên đi ra, Hạ Vãn Chi bị Hạ Vĩnh Thanh bắt gặp ngay tại trận.
Đang lúc xấu hổ không biết biện minh thế nào thì bà Rose đột nhiên xuất hiện giơ ngón tay cái với cô: “Có phong thái của mẹ năm xưa!”
Hạ Vĩnh Thanh không đành lòng nhìn nhưng cũng không nói gì, chỉ kéo bà Rose đi chỗ khác, vẻ mặt như lên cơn đau tim.
Ngày hôm sau là sinh nhật ông cụ Chalide, ông không thích tổ chức lớn, thậm chí không mời một người ngoài nào, cả nhà quây quần bên nhau chúc mừng.
Mỗi năm sinh nhật Chalide đều mời vợ mình, phu nhân Kiều Thù, khiêu vũ điệu waltz, thói quen này bắt đầu từ năm họ yêu nhau và kéo dài đến tận bây giờ.
Hạ Vãn Chi từ khi có trí nhớ chưa từng vắng mặt trong sinh nhật của ông cụ Chalide.
Mỗi năm khi ông cụ Chalide và phu nhân Kiều Thù cùng nhau khiêu vũ, đồng chí Hạ Vĩnh Thanh và bà Rose cũng sẽ tranh thủ hưởng thụ chút lãng mạn bên nhau.
Bao nhiêu năm qua, Hạ Vãn Chi chỉ là người ngồi một góc nhìn họ phát “cẩu lương”.
Nhưng năm nay thì khác rồi.
Nếu hỏi cô tình yêu là gì.
Cô sẽ trả lời:
Chính là ông bà ngoại, là bố mẹ cô.
Họ chính là minh chứng sống động nhất cho tình yêu.
Và lúc này, khi cô bắt gặp ánh mắt của Tạ Kỳ Diên nhìn mình – chứa chan yêu thương – cô thầm nghĩ: “Cô và Tạ Kỳ Diên… cũng là tình yêu.”
Âm nhạc từ máy hát đĩa du dương vang lên. Từ thế hệ già, trung niên đến thanh niên, ba thế hệ đều có đôi có cặp, nhìn nhau đắm đuối, chìm đắm trong âm nhạc, chìm đắm trong ánh mắt đầy yêu thương của đối phương.
Âm nhạc kết thúc, Chalide dịu dàng hôn lên trán vợ mình.
Bà Rose cười, nhẹ nhàng hôn lên má Hạ Vĩnh Thanh.
Thanh niên thì nhiệt huyết sôi trào, máu nóng khó kìm…
Tạ Kỳ Diên không thể kiềm lòng, cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của Hạ Vãn Chi.
“Khụ khụ khụ…” Hạ Vĩnh Thanh ho khan cắt ngang.
Shopee tech zone
Hạ Vãn Chi hoàn hồn, phát hiện mình bị mọi người nhìn chằm chằm: “……”
Tạ Kỳ Diên mỉm cười nhìn cô, Hạ Vãn Chi mặt đỏ như máu, dù cho trước mặt Tạ Kỳ Diên cô có “mặt dày” đến mấy thì đứng trước mặt người nhà cô vẫn thấy xấu hổ, bèn nhào vào lòng Tạ Kỳ Diên giả chết.
Hôm nay mọi người đều vui vẻ, ông cụ Chalide lấy ra chai rượu quý cất giữ đã lâu để mọi người cùng uống thỏa thích, ngoài phu nhân Kiều Thù không uống ra, những người khác ít nhiều đều uống một chút.
Hạ Vãn Chi biết tửu lượng của mình, cô không muốn say nên kính ông cụ Chalide một ly chúc mừng sinh nhật rồi uống chút nước trái cây khác cho đỡ thèm.
Đêm đã khuya, trên sân thượng của trang viên, Tạ Kỳ Diên tháo cà vạt ra thông gió giải rượu, bên cạnh là Hạ Vĩnh Thanh cũng mặc vest.
Cả hai đều hơi say, mãi một lúc sau Hạ Vĩnh Thanh mới lên tiếng: “Cậu nhóc này giỏi thật, chiêu khổ nhục kế dùng không tệ.”
Theo thông lệ thì kiểu gì cũng phải khảo nghiệm người yêu của con gái một phen.
Dù là “con rể tương lai” hay “bạn trai con gái” thì cũng không dễ mà được công nhận.
Nhưng các nữ chủ nhân trong nhà đều là người sống thiên về tình cảm, vừa nghe đến tuổi thơ đáng thương của Tạ Kỳ Diên thì trái tim mềm nhũn ra hết.
Chiêu này của Tạ Kỳ Diên, hoàn toàn chiếm được trái tim của các nữ chủ nhân trong nhà.
“Cháu không dám giấu, là bà ngoại muốn nghe.” Tạ Kỳ Diên nói đúng sự thật.
Hạ Vĩnh Thanh lạnh lùng hừ một tiếng.
Thời tiết rất lạnh, hai người bị gió thổi cho tỉnh rượu gần hết, Hạ Vĩnh Thanh cũng không muốn nói gì khác, chỉ dặn một câu: “Đối xử tốt với con bé.”
Hạ Vãn Chi thích Tạ Kỳ Diên đến mức nào, bậc làm bố mẹ như họ có thể nhìn ra.
Và bây giờ Tạ Kỳ Diên đối với Hạ Vãn Chi ra sao, họ cũng cảm nhận được rõ ràng.
Tạ Kỳ Diên trịnh trọng gật đầu: “Xin bố vợ yên tâm.”
Hạ Vĩnh Thanh đá một phát: “Thằng ranh này!”
Tạ Kỳ Diên bật cười: “Con sẽ làm được.”
Hạ Vĩnh Thanh xua tay, bảo anh mau đi đừng đứng trước mặt mình cho ngứa mắt.
Con gái lớn không giữ được, ông dù có không nỡ cũng phải tác thành cho nó.
Huống hồ gì ông cũng hiểu mình đang tủi thân ghen tị.
Nhưng bây giờ ông cũng đã nghĩ thoáng rồi, thêm một Tạ Kỳ Diên, nghĩa là thêm một người hiếu thuận.
Quan trọng nhất, con gái cưng của ông có người chăm sóc chu đáo, ông cũng bớt đi một phần lo lắng.
Về đến nhà, Tạ Kỳ Diên tháo cà vạt ném lên giường, đầu óc dường như hơi mơ hồ, ánh mắt nhìn thì tỉnh táo nhưng thực tế ngay cả người bên cạnh cũng không nhìn thấy.
Anh chậm rãi cởi áo khoác vest rồi cởi cúc áo sơ mi, cuối cùng rút thắt lưng ra…
Suýt nữa thì “mát mẻ toàn thân”.
Nếu không phải Hạ Vãn Chi che mắt hét lên một tiếng, có lẽ anh sẽ không phát hiện ra Hạ Vãn Chi ở trong phòng này.
“Em…” Tạ Kỳ Diên lập tức tỉnh táo, người nóng bừng lên, phản ứng chậm nửa nhịp, đến lúc kéo lại quần áo thì Hạ Vãn Chi nói cô đã thấy gần như hết rồi.
Tạ Kỳ Diên mặt đỏ bừng vì say, sau khi mặc lại chỉnh tề thì lập tức làm ra vẻ mình bị khinh bạc: “Thiệt thòi này không thể chịu, cô Hạ, em phải chịu toàn bộ trách nhiệm với anh.”
Hạ Vãn Chi đỏ mặt, nhảy dựng lên xông đến trước mặt anh, một tay véo cằm anh, khí thế ngang ngược: “Là anh tự mình không nhìn người, vào nhà là cởi q.uần áo, em xinh đẹp như vậy ngồi đó mà anh lại không nhìn thấy!”
Tạ Kỳ Diên thuận thế ôm lấy cô, đặt cằm lên tay cô, ánh mắt đong đầy tình cảm, giọng nói cũng chan chứa tình ý: “Anh không nhìn thấy em, nhưng em nhìn thấy anh rồi.”
Cô nhìn thấy anh rồi nhưng lại không lên tiếng.
Đợi đến khi anh cởi từng lớp vải trên người, cô đã ngắm đủ, lúc sắp tới cảnh “cấm trẻ em” mới giật mình hét lên ngăn cản.
Gan cô thì to đấy, nhưng khi thật sự tới lúc ấy thì vẫn hoảng.
Dù bị bóc trần nhưng Hạ Vãn Chi cũng không thấy chột dạ, ngược lại còn hùng hồn ấn tay vào ngực anh – nơi chưa cài nút áo: “Sao? Không cho nhìn à? Em cứ nhìn đấy, thì sao nào? Em là bạn gái anh, của anh là của em, em có quyền… ưm…”
Tiếng cuối bị hơi thở mạnh mẽ nhấn chìm, Tạ Kỳ Diên cúi đầu bắt lấy đôi môi đỏ mọng đang luyên thuyên của cô, động tác vừa thô bạo vừa vội vàng, kéo cô lùi lại liên tục.
Phía sau là giường.
Anh ngồi xuống, kéo theo Hạ Vãn Chi.
Có lẽ là do uống rượu, Tạ Kỳ Diên hơi mất chừng mực, hơi thở nóng rực phả vào cổ Hạ Vãn Chi, nụ hôn ẩm ướt rơi trên cổ cô.
Tiếp tục đi xuống.
Để lại dấu vết.
Hạ Vãn Chi nắm chặt cánh tay anh, ánh mắt hơi mơ màng, đầu óc cũng hơi mơ hồ.
“Tạ Kỳ Diên…”
Tiếng gọi này vừa cất lên, động tác của Tạ Kỳ Diên đột ngột dừng lại.
Hạ Vãn Chi được anh ôm ngồi trên đùi.
Sau khi dừng động tác, anh buông tay, ngã đầu xuống giường, ngẩng đầu nhìn Hạ Vãn Chi vừa bị anh hôn đến mặt đỏ bừng.
Anh bỗng bật cười.
Hạ Vãn Chi liế,m liế,m môi, một phát vỗ vào đùi anh: “Cười gì?”
Tạ Kỳ Diên nắm lấy bàn tay mềm mại của cô nhéo nhéo, nhắc nhở cô: “Sờ thêm một cái nữa là em phải chịu trách nhiệm giúp anh giải quyết đó.”
Hạ Vãn Chi không muốn hiểu liền, nhưng anh cứ nằm đó, chẳng che giấu gì cả…
Cứ thế mà… phơi bày trước mặt cô.
Và điều kiện của anh — thật sự quá mức ưu tú.
Hạ Vãn Chi như quên cả thở.