Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 102

Sinh nhật lần này ông cụ Chalide đặc biệt chọn cho Hạ Vãn Chi mấy chục chàng trai quý tộc đều không dùng đến.

Cháu gái giống con gái, con gái giống ông.

Ba đời, đều là những người si tình.

Một khi đã nhận định một người, dù có đâm đầu vào tường cũng không quay đầu lại.


Sáng sớm, Chalide vừa uống cà phê vừa cảm thán, từ xa nhìn thấy Tạ Kỳ Diên, ông vẫy tay gọi anh lại ngồi cùng.

Thời gian trôi qua quá nhanh, ngày mai họ phải đi rồi.

Rose chịu ảnh hưởng của Kiều Thù rất thích văn hóa Trung Quốc, sau khi kết hôn với Hạ Vĩnh Thanh thì định cư ở Bắc Thành, sau này sinh Hạ Vãn Chi, cả nhà cũng chỉ khi rảnh rỗi hoặc ngày lễ mới qua đây thăm hai ông bà già.

Trang viên của gia tộc Becker rất lớn nhưng cũng lạnh lẽo.

Chỉ khi Rose đưa Hạ Vĩnh Thanh và Hạ Vãn Chi về mới náo nhiệt hơn một chút.

Bây giờ Rose và Hạ Vĩnh Thanh đã di cư qua đây, nỗi lo lắng trong lòng Chalide giảm bớt, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

Điều duy nhất cảm thấy tiếc nuối là Hạ Vãn Chi không đi cùng.

Tạ Kỳ Diên đi tới ngồi xuống, giọng điệu ôn hòa gọi một tiếng ông ngoại.

“Ngồi đi, ông muốn bàn với cháu chuyện này.” Chalide mời anh ngồi xuống, đợi anh ngồi yên mới giãn mày cười nói, “Thời tiết đẹp, chuyện ông uống cà phê đừng nói với Hoàn Tử nhé.”

Tạ Kỳ Diên liếc một cái, đuôi mắt hơi cong lên ý cười.

Một người uy nghiêm như vậy, ở nhà lại phải lén uống cà phê.

Cũng là một người sợ vợ.

“Người nhà cả mà, cháu hiểu.” Tạ Kỳ Diên vẻ mặt bình thản.

Chalide hừ một tiếng, yên tâm uống một ngụm cà phê.

Mấy ngày nay Tạ Kỳ Diên đều ở đây, Chalide nhìn riết cũng thấy thuận mắt. Chủ yếu là Hạ Vãn Chi thích nên ông cũng không vòng vo nữa, trực tiếp bày tỏ chấp nhận người cháu rể tương lai này.

Cuộc sống là của họ, Chalide muốn can thiệp cũng không được.

Lý lẽ này ông đã hiểu từ khi gả con gái.

Huống hồ, từ nhỏ đến lớn Hạ Vãn Chi chưa từng bảo vệ ai.

Tạ Kỳ Diên là người đầu tiên.

“Không phải nói muốn đưa Hoàn Tử đi thăm phu nhân York sao?” Chalide lên tiếng.

Tạ Kỳ Diên gật đầu: “Vâng, lát nữa tụi cháu sẽ đi, bên bà nội không vội.”

Shopee tech zone
Chalide cười phá lên, một câu đã nói toạc ra: “Là con bé đó còn đang ngủ chứ gì?”

Ánh mắt Tạ Kỳ Diên tràn đầy sự dịu dàng: “Tối qua tụi cháu về hơi muộn.”


Mấy ngày ở Anh, Tạ Kỳ Diên đưa cô đi thăm trường cũ và những nơi anh từng ở.

Ở Anh, Tạ Kỳ Diên quen thuộc hơn Hạ Vãn Chi nhiều.

Im lặng một lúc, Chalide nhìn Tạ Kỳ Diên, khẽ thở dài: “Tính tình Hoàn Tử không tệ, chỉ là đôi khi hơi bướng một chút. Cháu ráng nhẫn nại với nó, nếu nó không vui thì dỗ dành một chút. Con bé này từ nhỏ đã dễ dỗ, nếu thật sự không dỗ được, đưa về đây ông dỗ giúp.”

Nói rồi ông lại cười: “Đương nhiên, tốt nhất là đừng để con bé không vui.”

Chalide cười là không muốn chủ đề trở nên nặng nề nhưng Tạ Kỳ Diên lại nghiêm túc đáp: “Cháu sẽ làm được.”

Đây là chấp nhận anh rồi.

Tạ Kỳ Diên biết.

“Bà nội của cậu là phu nhân York, sau này hai gia tộc chúng ta…”

“Cháu và gia tộc York không có quan hệ gì.” Tạ Kỳ Diên biết Chalide định nói gì tiếp theo, ngắt lời rồi giải thích, “Những năm ở Anh, bà nội đối xử với cháu rất tốt nhưng không liên quan đến gia tộc của bà. Cháu chưa từng mơ tưởng đến bất kỳ tài sản nào của gia tộc York. Số tài sản đó là bà nội ép cháu nhận. Cháu không chịu nhận bà cụ liền gọi cấp cứu…”

Chalide nghe hiểu rồi, cười xua tay: “Vậy thôi, nhà ta cũng chẳng thiếu mấy cái vụ hợp tác đó.”

Quan hệ hai nhà không tệ, vừa cạnh tranh vừa hợp tác, Chalide nghĩ nếu kết thông gia rồi, sau này hợp tác có thể đạt được lợi ích chung tối đa.

Nhưng xem ra bây giờ không cần thiết nữa.

Công chúa nhỏ nhà họ chưa bao giờ mưu cầu lợi ích gì trong hôn nhân.

Cả gia tộc chính là chỗ dựa vững chắc cho họ.

Những thứ khác không cần, hạnh phúc vui vẻ là được rồi.

Trưa đến thăm phu nhân York, Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên ở lại dùng bữa với bà cụ. Sức khỏe bà cụ không tốt, cần nghỉ ngơi nhiều, Tạ Kỳ Diên cũng không định ở lại lâu, ăn cơm xong liền đưa Hạ Vãn Chi rời đi.


“Bà nội rất hiền.” Hạ Vãn Chi muốn xuống xe đi dạo, thế là hai người nắm chặt tay nhau đi dạo trên phố, thỉnh thoảng có bồ câu bay lượn ở tầm thấp, Hạ Vãn Chi liền ngẩng đầu nhìn hai cái.

Có người dắt nên không sợ ngã.

Tạ Kỳ Diên bước chậm lại, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Ừm, mười mấy năm nay bà ấy chăm sóc anh rất nhiều.”

Khi đến thành phố xa lạ này anh mới 12 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.

Ông cụ Tạ cử người đến chăm sóc sinh hoạt của anh, đi học có người đưa đón, ngoài sự cô đơn và lạnh lẽo ra thì anh sống cũng không tệ.

Chỉ là sau này người chăm sóc anh đã trộm hết đồ đạc có giá trị trong nhà rồi bỏ trốn.

Từ năm đó Tạ Kỳ Diên bắt đầu sống một mình.

Nhà họ Tạ không hỏi han tình hình của anh, anh cũng không nói cho nhà họ Tạ biết hoàn cảnh của mình.

Cũng vào lúc này anh gặp phu nhân York, một bà cụ coi anh như cháu ruột.

Lúc đó Tạ Kỳ Diên đã 15 tuổi, chỉ là vì chưa phát triển nên trông không cao, mặt mũi cũng còn non nớt.

Ngày mưa, anh chạy đến quán cà phê của phu nhân York hỏi có tuyển người không.

Anh đã không đủ tiền đóng học phí và duy trì ba bữa ăn hàng ngày.

Người ở chi nhánh công ty bên Anh biết người nhà họ Tạ không bao giờ hỏi han chuyện của anh, cộng thêm danh tiếng con riêng của anh, liền bắt đầu công khai không coi anh là thiếu gia nữa, thậm chí không thèm quan tâm đến anh.

Cho nên anh cần phải tự lực cánh sinh.

Phu nhân York thấy anh đẹp trai lại ngoan ngoãn liền giữ anh lại làm phục vụ, lâu dần, cộng thêm biết được hoàn cảnh của Tạ Kỳ Diên, liền đối xử với anh rất tốt.

Sau này quen thân rồi phu nhân York nhận anh làm cháu trai.


Một tuần trôi qua, Hạ Vãn Chi biết được rất nhiều chuyện quá khứ của anh, nhưng đều cần thời gian để tiêu hóa. Bản thân Tạ Kỳ Diên không sao, ngược lại Hạ Vãn Chi thỉnh thoảng nghĩ đến lại đỏ hoe mắt rồi ôm Tạ Kỳ Diên trịnh trọng thề với anh: “Tạ Kỳ Diên, em sẽ đối tốt với anh cả đời!”

Lời này từ Anh nói về đến trong nước.

Những người từng gặp hai người họ đều không nhịn được lén hỏi Tạ Kỳ Diên có phải ngấm ngầm bỏ bùa gì cho Hạ Vãn Chi không.

Mới mấy ngày mà Hạ Vãn Chi như kẻ si tình, ngày ngày bám lấy Tạ Kỳ Diên.

Nếu không phải Tạ Kỳ Diên ngăn lại, Hạ Vãn Chi đã chuyển hết đồ dùng sinh hoạt của mình sang phòng anh rồi.

Hạ Vãn Chi không ngủ được.

Cô nhớ cảm giác đêm đó ngủ chung giường với Tạ Kỳ Diên.

Cô thích Tạ Kỳ Diên.

Thích từ trong tim.

Cơ thể cũng thích.

Nửa đêm lén lút chạy sang phòng Tạ Kỳ Diên, chuyện thiếu đạo đức này cô đã làm không ít.

Đêm khuya thanh vắng, tối nay cũng vậy.

Nhưng lần này, khi cô nhẹ tay xoay nắm cửa phòng Tạ Kỳ Diên, lại bất ngờ phát hiện… cửa bị khoá trái rồi.

Cửa! Bị khóa trái?

Tạ Kỳ Diên khóa trái cửa!?

Anh dám khóa trái cửa!

Anh dám đề phòng cô!

Hạ Vãn Chi vặn tay nắm cửa mấy lần, tức đến mức hai tay chống nạnh, trợn tròn mắt lạnh lùng “Ha!” một tiếng.

Cô là quái vật gì sao?!

Cô còn có thể ăn thịt anh được à!?

 

Bình Luận (0)
Comment