“Tạ Kỳ Diên, em đếm đến ba.”
Giọng nói lạnh lùng từ ngoài cửa truyền vào trong nhà.
Chưa đợi Hạ Vãn Chi bắt đầu đếm, tiếng mở khóa vang lên, Tạ Kỳ Diên nhanh như chớp chạy đến nhận lỗi.
Hạ Vãn Chi qua biểu cảm của anh nghe thấy tiếng thở dài thầm lặng trong lòng anh.
“Em sắp nổi giận rồi đó.” Khóe miệng Hạ Vãn Chi trễ xuống, vì không ngủ được mà lăn lộn trên giường mấy vòng, lúc này kiểu tóc hơi dựng đứng.
Tạ Kỳ Diên bất đắc dĩ xoa đầu cô.
Hạ Vãn Chi từ chối sự thân mật, né sang một bên, lần nữa nhấn mạnh: “Em thật sự sắp nổi giận rồi.”
Nổi giận còn có thông báo trước.
Thật là…đáng yêu đến mức muốn hôn.
Yết hầu Tạ Kỳ Diên khẽ chuyển động, tim đập loạn nhịp, kết nối với não bộ, cuối cùng dấy lên từng cơn sóng cuộn trào xuống phía dưới.
Liên tục mấy ngày ngủ cùng cô.
Cô gái này không biết anh đã phải chịu đựng khổ sở đến mức nào.
“Giận gì?” Tạ Kỳ Diên không để cô trốn, cánh tay rắn chắc vòng qua eo kéo cô lại gần, đôi mắt cúi xuống mang theo bảy phần khao khát và ba phần ý cười: “Giận anh không cho em ngủ à?”
Hạ Vãn Chi nghẹn lời.
Rõ ràng chỉ đơn thuần là ngủ cùng, nhưng lời nói từ miệng Tạ Kỳ Diên lại hoàn toàn biến đổi màu sắc.
Cái gì gọi là không cho cô ngủ.
Cô cũng đâu có định… ngủ với anh…
Thấy cô rụt đầu lại, Tạ Kỳ Diên bực bội véo má cô, bế ngang cô vào phòng ném lên giường, đắp chăn, định cùng cô tranh luận một phen.
Hạ Vãn Chi nắm chặt chăn, lặng lẽ kéo cao đến cổ rồi chớp chớp mắt, cẩn thận nhìn Tạ Kỳ Diên.
Hừ!
Bây giờ thì biết sợ rồi.
Tạ Kỳ Diên sắp tức đến bật cười.
Bất đắc dĩ cười một tiếng, Tạ Kỳ Diên ôm cô nằm xuống, để cô gối đầu lên cánh tay mình.
Hai người sát vào nhau, có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập thình thịch và nhịp thở rối loạn.
“Cô giáo Hoàn Tử, anh là đàn ông đấy.”
Mua ngay
“Ồ.” Hạ Vãn Chi đáp qua loa.
Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.
Người đàn ông này lại bắt đầu rồi.
Cô đương nhiên biết anh là đàn ông.
Nhưng chuyện thích anh cô đâu có kiểm soát được.
Tạ Kỳ Diên tiếp tục: “Anh không chịu nổi sự trêu chọc của em.”
Hạ Vãn Chi hơi căng thẳng, mặt hơi đỏ: “Em không trêu chọc anh.”
“Vậy thì hết cách, anh nhìn thấy em là cảm thấy em đang quyến rũ anh, huống hồ em còn nằm trong lòng anh.” Tạ Kỳ Diên biết cô sẽ không thừa nhận những hành vi to gan lớn mật của mình, đành tự nhận lỗi về mình.
Hạ Vãn Chi thuận theo lời anh nói: “Vậy là anh suy diễn quá nhiều, tưởng tượng quá mức.”
Tạ Kỳ Diên lần này thật sự tức đến bật cười.
Thấy anh không nói gì, Hạ Vãn Chi cũng im lặng một lúc, cảm nhận hơi nóng trên người anh từ từ tăng lên, cô khẽ dịch người nhúc nhích.
“Đừng động nữa.” Giọng Tạ Kỳ Diên khàn khàn như phủ đầy lớp cát mịn, mang theo chút cảnh cáo.
Hạ Vãn Chi không dám động nhưng lại liế,m li,ếm môi.
Tạ Kỳ Diên: “…”
Ánh mắt tối sầm, anh đè người xuống, cúi đầu hôn lấy đôi môi cô mãnh liệt.
Toàn thân anh đều nóng.
Đầu ngón tay cũng nóng.
Hạ Vãn Chi run lên, nắm lấy tay anh ngăn cản những hành động vượt giới hạn.
Cả hai đều th.ở dốc, Hạ Vãn Chi lườm anh một cái, nói năng cũng hơi lắp bắp: “Em em… em không muốn.”
Tạ Kỳ Diên thân mật cọ cọ mũi cô: “Không muốn sao? Anh tưởng em đến tìm anh là muốn anh ôm ấp sờ so/ạng cơ.”
Hạ Vãn Chi: “…”
Tạ Kỳ Diên điều hòa hơi thở, giọng nói vẫn khàn khàn, thậm chí còn mang theo vài phần cầu xin: “Cô giáo Hoàn Tử, ngoan một chút, lần sau nữa thật sự không nhịn được đâu.”
Hạ Vãn Chi hơi chậm chạp gật đầu.
Hai người nằm thẳng trên giường, Hạ Vãn Chi liếc nhìn anh một cái: “Tạ Kỳ Diên, anh sợ cái gì?”
Từ lúc xác định mình yêu anh, Hạ Vãn Chi luôn mạnh mẽ chủ động, sẵn sàng trao hết trái tim, cũng vui vẻ thân mật với anh.
Đều là người lớn cả.
Cô kỳ vọng, nhưng người khao khát hơn lại là Tạ Kỳ Diên.
Nhưng Tạ Kỳ Diên có điều lo lắng.
“Sợ sau này em không cần anh nữa.” Tạ Kỳ Diên trả lời nghiêm túc.
Hạ Vãn Chi nghẹn lời: “Em sẽ không.”
“Muốn chiếm hời, không thể nào.” Tạ Kỳ Diên nghiêng người nhìn lại cô, “Cô giáo Hoàn Tử, anh cần một danh phận.”
“Đợi đến khi nào danh chính ngôn thuận, mặc em hái lượm, muốn kiểu gì cũng được, nhất định sẽ phục vụ em thoải mái.” Tạ Kỳ Diên nói từng chữ rõ ràng, sợ Hạ Vãn Chi hiểu không đúng ý, còn cố ý ghé sát vào tai cô, kéo không khí ái muội đến cực điểm.
Hạ Vãn Chi rụt đầu, chui vào lòng anh, xấu hổ đến mức mắng khẽ: “Đồ lưu manh.”
“Ừm, không phải em thích lưu manh sao.” Tạ Kỳ Diên nhéo nhéo d** tai đang nóng lên của cô, cười vô lại.
“Mặt dày vô sỉ.” Hạ Vãn Chi hừ một tiếng, vòng tay ôm eo anh, cẩn thận cảm nhận sự cứng ngắc nơi cơ thể anh.
Dù sao người này cũng có thể nhịn, cô động tay động chân thế nào anh cũng sẽ không làm bậy.
An toàn.
Tạ Kỳ Diên không cười nổi nữa, cuối cùng không nhịn được phải đẩy cô ra rồi vào phòng tắm.
Hạ Vãn Chi lúc này đã buồn ngủ, không thèm để ý đến anh.
Lúc sắp ngủ, cô thầm chửi anh sao lâu như vậy còn chưa ra.
Sự thật là…
Khi ngủ say hoàn toàn, Tạ Kỳ Diên vẫn chưa ra.
Hai giờ sáng, Tạ Kỳ Diên khoác trên mình hơi lạnh của nước, tinh thần sảng khoái trở về phòng ngủ nhìn Hạ Vãn Chi đang ngủ say trên giường mình, mắt híp lại, ngọn lửa tà niệm khó khăn lắm mới dập tắt lại bùng lên.
Sao có thể ngồi yên không loạn.
Anh còn muốn hơn cả Hạ Vãn Chi.
Nằm lại vào chăn, Tạ Kỳ Diên nhẹ nhàng đắp chăn cho Hạ Vãn Chi. Có lẽ đã thành thói quen, Hạ Vãn Chi trở mình, nhanh nhẹn lăn vào lòng anh tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.
Khóe môi Tạ Kỳ Diên càng cong lên, ánh mắt tràn ngập dịu dàng.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Kỳ Diên vừa đến công ty đã dặn dò Hoắc Dương đi liên hệ với nhà thiết kế.
Liệt kê một đống yêu cầu, cùng Hoắc Dương thảo luận hơn nửa tiếng, cuối cùng lại không yên tâm nói một câu: “Liên hệ xong bảo anh ta thêm WeChat của tôi, tôi tự mình dặn dò.”
Hoắc Dương lại gật đầu: “Vâng, Tạ tổng.”
Lúc ra ngoài, Dư Phi túm lấy Hoắc Dương hỏi: “Có phải cậu dùng thủ đoạn hạ lưu gì để Tạ tổng vừa về đã độc sủng cậu không, nói đi, Hoắc phi.”
Hoắc Dương tặng anh ta một cái lườm: “Chắc là thấy cậu không đủ chín chắn, không đủ đáng tin cậy.”
Dư Phi ôm tim: “Tổn thương quá đi.”
Hoắc Dương lười diễn với anh ta, cảnh cáo anh ta: “Tạ tổng chỉ độc sủng duy nhất một chính cung, sau này quản cái miệng của cậu lại.”
Dư Phi không hiểu: “Ý gì?”
Hoắc Dương ghé sát vào tai anh ta thì thầm vài câu.
“Thật sao?” Hai mắt Dư Phi b*n r* một tia sáng dài hai mươi mét, nén xuống sự phấn khích trong lòng, “Chuyện tốt sắp đến, cậu nói Tạ tổng có phát tiền thưởng không?”
Hoắc Dương: “…”
Tạ tổng giao chuyện này cho anh ta chứ không phải Dư Phi là đúng đắn.
Tạ tổng có mắt nhìn.
Bảy giờ tối, Tạ Kỳ Diên ngồi ở ghế phụ của Khương Bách Xuyên, cúi đầu soạn tin nhắn báo cho Hạ Vãn Chi lý do mình về nhà muộn.
Khương Bách Xuyên liếc một cái, cười nói: “Trong nhà có người đúng là khác hẳn.”
Trời có mắt, phái một Hạ Vãn Chi đến trị Tạ Kỳ Diên.
Ai mà ngờ được, Tạ Kỳ Diên cũng có ngày hôm nay.
“Món đồ cuối cùng của buổi đấu giá tối nay, tôi muốn.” Tạ Kỳ Diên đi thẳng vào vấn đề.
Buổi đấu giá tối nay hoành tráng hơn mọi khi, nguyên nhân là vì một sợi dây chuyền kim cương xanh thượng hạng mang tên “Trái tim vương quốc” được coi là món đồ cuối cùng của buổi đấu giá này rất được săn đón.
Có người tung tin, mấy vị nhà họ Lục và nhà họ Khúc đều có ý định với món đồ này.
Người đến đông là vì đến xem náo nhiệt.
Xem món đồ này cuối cùng thuộc về ai.
Khương Bách Xuyên “hừ” một tiếng, giọng điệu có chút kinh ngạc: “Cậu cũng muốn?”
Tạ Kỳ Diên nhìn sang: “Sao, cậu cũng muốn à?”
Sự thù địch rất rõ ràng.
Khương Bách Xuyên: “…”
“Không phải tôi, là Dung Ngộ.” Khương Bách Xuyên khẽ thở dài, “Tôi là một con ếch không có bạn gái, không có vợ, sao tranh nổi với mấy người.”
Thấy anh ta biết thân biết phận, mày Tạ Kỳ Diên hơi nhướng lên.
Nhưng nghĩ lại, mày lại nhíu lại: “Còn ai muốn nữa?”
Khương Bách Xuyên vui vẻ, kích động anh: “Lục Bắc Đình và Khúc Hoài, nghe nói đều muốn đấu giá tặng vợ làm quà sinh nhật, bây giờ lại thêm Dung Ngộ, kỷ niệm ngày cưới của người ta đến rồi, muốn tặng vợ bất ngờ.”
Tạ Kỳ Diên đau đầu: “…”