Sau lần Tạ Kỳ Diên đến, Hạ Vãn Chi đã có mấy ngày yên ổn, tâm trạng tốt lên, bệnh cũng nhanh khỏi.
“Chị ơi, chúng ta đã giảm giá rất nhiều rồi, sao vẫn không có một khách hàng nào vậy?” Trúc Tử chống cằm nhìn Hạ Vãn Chi ngẩn ngơ trước tấm vải vẽ, lòng buồn rười rượi.
Hạ Vãn Chi có chút uể oải, ngửa mặt lên trời than dài: “Không biết nữa, cứ thế này, chị không có thu nhập, em không có lương, hai chúng ta sẽ chết đói mất.”
Trúc Tử bị chọc cười: “Chị có thiếu gia nhà họ Chu nuôi mà.”
“Không phải em nói Chu Dục chỉ là đồ trang trí sao?” Hạ Vãn Chi dọn dẹp một chút rồi từ phòng vẽ đi ra, ngồi xuống đối diện Trúc Tử, rót một tách trà nóng nhấp từng ngụm nhỏ.
Cô nói với Chu Dục rằng gần đây mình rất bận.
Nhưng thực tế, cô và Trúc Tử ngồi cả ngày ở phòng làm việc, nhàn rỗi đến mức ngủ gật.
Trúc Tử nghẹn lời, cười gượng: “Em nói đùa thôi mà.”
Hạ Vãn Chi cười cười, không đáp lời.
Cô thừa nhận, mình đang cố tình tránh mặt Chu Dục.
Ở nhà họ Chu không thoải mái, đối mặt với bố mẹ Chu Dục không thoải mái, đối mặt với Chu Dục cũng không thoải mái, thậm chí còn không thoải mái hơn cả khi gặp Tạ Kỳ Diên.
Cô không biết vấn đề ở đâu, lại lười suy nghĩ về vấn đề giữa mình và Chu Dục, thế là cứ ung dung trốn ở phòng làm việc làm “cá muối” mấy ngày nay.
Quan trọng là, Chu Dục cũng không đến tìm cô.
“Chị ơi, anh Chu Dục đến rồi.” Trúc Tử đưa tay kéo kéo Hạ Vãn Chi rồi đứng bật dậy, ý tứ lách sang một bên.
Hạ Vãn Chi nhướng mi, rót cho anh một tách trà, như thể không ngạc nhiên khi anh đến tìm cô, cảm xúc không mấy dao động, “Uống trà không?”
Nói là trà, thực ra đều là trà dưỡng sinh bồi bổ cơ thể.
Tuy ai cũng uống được, nhưng Chu Dục xưa nay không thích uống những thứ này.
“Em đã tìm anh họ rồi phải không?” Chu Dục ngồi xuống, vẻ mặt có chút không vui.
Hạ Vãn Chi hơi sững sờ, còn tưởng mình nhìn nhầm.
Trước đây anh hiếm khi đối xử với cô như vậy.
“Anh đã giúp em tìm được địa điểm phòng làm việc phù hợp rồi, ở một cửa hàng gần Chu thị, vị trí rất tốt, lại ở tầng một, tiện cho việc thu hút khách hàng mới.” Chu Dục ngửi thấy mùi trà thuốc thoang thoảng, cuối cùng vẫn không động đến tách trà Hạ Vãn Chi rót cho anh.
Hạ Vãn Chi lắc đầu, cười nói: “Để sau đi, em chưa chắc không không thắng được Tạ Kỳ Diên.”
“Anh đã nói đừng tiếp xúc quá nhiều với Tạ Kỳ Diên rồi mà!” Giọng Chu Dục hơi nhanh, nghe có vẻ tức tối, “Vãn Chi, Tạ Kỳ Diên là người rất nguy hiểm, anh là vì muốn tốt cho em!”
“Em tự thấy tốt mới là tốt thật sự.” Hạ Vãn Chi nhìn thẳng vào mắt anh, rất nghiêm túc.
Cô không biết anh nghe được gì từ đâu, dù sao thì dạo này những lời đồn thổi về cô trong giới hào môn chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.
Mỹ phẩm Obagi
Nếu chuyện gì cô cũng để ý thì đã sớm tức đến hộc máu rồi.
Hai người im lặng đối mặt nhau vài giây, Chu Dục hít một hơi sâu, tự đứng dậy rót một cốc nước lọc rồi chuyển chủ đề: “Em cũng không có khách, ở đây cũng chán, hay là ở nhà đi, anh…”
“Sao anh biết em không có khách?” Hạ Vãn Chi ngắt lời anh, rõ ràng cô không hề nói với ai về tình hình phòng làm việc nhưng Chu Dục lại biết.
Chu Dục im lặng một lúc: “Anh…”
“Có phải anh biết gì không?” Hạ Vãn Chi nhíu mày hỏi dồn.
“Phải, nhưng chuyện đó không quan trọng, chỉ cần chúng ta kết hôn, những người đó nể mặt anh nhất định sẽ…”
“Em không cần dùng mặt mũi của anh để làm việc.” Hạ Vãn Chi thấy thất vọng một cách vô cớ.
Khách hàng lần lượt mất đi, thậm chí không ngần ngại hủy hợp đồng với cô, thực ra cô cũng đoán được có kẻ rảnh rỗi gây khó dễ cho mình.
Nhưng Chu Dục rõ ràng biết có người cố tình gây khó dễ cho cô nhưng lại chọn cách ngầm chấp nhận hành động của họ.
Anh không thích cô chuyện gì cũng đặt công việc lên hàng đầu.
Anh và mẹ cô giống nhau, đều hy vọng cô lấy gia đình làm trọng, làm một người vợ hiền đảm đang, đúng mực.
“Anh về đi, tối nay em không về.” Hạ Vãn Chi ra lệnh đuổi khách, thái độ kiên quyết.
Chu Dục cũng đang tức giận, không nói một lời liền bỏ đi.
Trúc Tử chậm rãi lê bước tới: “Chị…”
Hạ Vãn Chi đưa ngón tay lau đi đôi mắt phủ sương, cười nói: “Không sao đâu.”
Tám giờ tối, Hạ Vãn Chi xuất hiện trong một quán bar cao cấp, ánh đèn rực rỡ, xoay tròn nhảy múa, nam thanh nữ tú đang nhảy nhót trong sàn nhảy, cách đó không xa thậm chí có người uống say đến mức vung tiền hò hét.
Ánh đèn quá chói, Hạ Vãn Chi tìm một vòng mới thấy vị trí của Vân Lệ.
“Vãn Chi! Ở đây!” Vân Lệ đứng dậy vẫy tay với cô, “Tớ gọi nước ép cho cậu rồi.”
Vân Lệ nhìn dáng vẻ có chút ngơ ngác của cô, đưa tay véo má cô.
Hai người ngồi cạnh nhau thu hút không ít ánh mắt, Vân Lệ không để ý, bình thản gọi phục vụ mang hai chai rượu.
Hạ Vãn Chi bĩu môi, nhìn ly cocktail trước mặt Vân Lệ rồi lại nhìn ly nước ép lựu của mình, dở khóc dở cười: “Cậu gọi tớ đến đây chỉ để mời tớ uống một ly nước ép lựu thôi à?”
“Sao có thể chứ, không phải thấy cậu tâm trạng không tốt nên mời cậu ra ngoài giải khuây sao.” Vân Lệ gõ nhẹ vào ly rượu, cười ranh mãnh, “Hay là đưa cậu mở khóa trải nghiệm mới?”
Hạ Vãn Chi cụp mắt xuống, cô không cười nổi, khó che giấu vẻ u ám trong mắt: “Cậu muốn tớ đến xem Chu Dục phải không?”
Lần trước sau khi Vân Lệ nhầm Tạ Kỳ Diên thành Chu Dục, Hạ Vãn Chi đã gửi ảnh Chu Dục cho Vân Lệ xem.
Vân Lệ năm nay 27 tuổi, là đàn chị mà Hạ Vãn Chi quen từ hồi cấp ba, sau này Vân Lệ thi đỗ Đại học Nam Thành, hai người một Nam một Bắc nhưng vẫn luôn giữ liên lạc.
Dù sao thì vòng tròn bạn bè khác nhau, Vân Lệ không mấy quan tâm đến những chuyện trong giới hào môn, chỉ biết Hạ Vãn Chi có một người bạn thanh mai trúc mã tên là Chu Dục, mà Hạ Vãn Chi cũng không thích kể về anh ta với người khác.
Vân Lệ không ngờ Hạ Vãn Chi lại bình tĩnh đến vậy, sững sờ vài giây mới lên tiếng: “Sao cậu biết?”
“Địa chỉ này giống với địa chỉ Chu Dục báo với tớ tối nay.” Hạ Vãn Chi cắn môi, không muốn ngẩng đầu lên.
Trong giới này có rất nhiều cậu ấm cô chiêu ăn chơi trác táng, mà bạn bè của Chu Dục lại toàn những người như vậy, Hạ Vãn Chi biết dạo này Chu Dục hay theo đám bạn xấu tụ tập trên bàn nhậu.
Cô tuy không thích nhưng không quản được.
Vì Chu Dục trước đây không như vậy.
“Cũng tốt, chứng tỏ cậu đã có sự chuẩn bị tâm lý rồi.” Vân Lệ khẽ hừ một tiếng, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Hạ Vãn Chi, hơi nhướng cằm ra hiệu cho Hạ Vãn Chi nhìn về một hướng, “Tuy sự thật rất tàn nhẫn, nhưng chị vẫn phải dạy em, rác rưởi thì bẩn, đừng giữ bên mình.”
“Nếu hôm nay không gọi cậu tới, cậu sẽ không bao giờ bước ra được. Tớ nghĩ, lòng kiêu hãnh của cậu tuyệt đối không cho phép vị hôn phu của mình hôn hít với người phụ nữ khác.”
Bắt gian lúc nào cũng rất kích th/ch.
Ngay khoảnh khắc đó, Hạ Vãn Chi đột ngột ngẩng đầu, theo sự dẫn dắt của Vân Lệ nhìn về phía ghế lô hình vòng cung ở phía trước bên cạnh.
Một sợi dây nào đó trong tim như đột nhiên đứt lìa.
Bị người ta dùng sức bẻ gãy.
Trong ánh đèn lúc tỏ lúc mờ, nam nữ đều say đắm cuồng si, tiếng cụng ly hòa lẫn tiếng cười hò hét, người phụ nữ tiếp rượu ngồi trên đùi người đàn ông, quyến luyến ôm cổ anh ta.
Người đàn ông nào trên ghế lô cũng ôm một người phụ nữ, trêu ghẹo, hôn hít, không một ai ngoại lệ.
Chu Dục cũng không ngoại lệ.
“Hoàn Tử…” Giọng Vân Lệ nhỏ lại, khẽ thở dài, nắm lấy tay Hạ Vãn Chi, đến khi cảm nhận được mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay cô thì đột nhiên sững người.
Hạ Vãn Chi thu lại ánh mắt, nhìn Vân Lệ rồi bất giác cười: “Cậu nói xem tớ có nên cầm chai rượu phang vào đầu anh ta một cái không?”
Ánh mắt Vân Lệ trở nên xót xa, giọng nói xen lẫn sự đau lòng: “Không đáng, làm đau tay cậu.”
“Đúng vậy, không đáng.” Hạ Vãn Chi cúi đầu, khẽ nấc lên, ánh mắt lặng lẽ rơi xuống ly cocktail trên bàn.
“Uống một ly nhé?” Bình thường Vân Lệ chắc chắn sẽ không cho Hạ Vãn Chi uống, dù sao thì Hạ Vãn Chi cũng chưa từng uống bao giờ.
Nhưng hôm nay, không giống mọi ngày.
Rượu có thể khuếch đại cảm xúc của một người lên trăm phần trăm, Hạ Vãn Chi dạo gần đây luôn trong trạng thái căng thẳng, có lẽ nhấp một chút, lợi nhiều hơn hại.