Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 12

Hạ Vãn Chi ngứa ngáy muốn thử, hào phóng cầm ly rượu lên ừng ực rót vào bụng, chẳng mấy chốc trên bàn đã bày đầy rượu.

Cocktail có vị trái cây, lúc uống không cảm thấy gì, nhưng chỉ cần là cồn thì đều sẽ ngấm sau.

Hạ Vãn Chi kéo Vân Lệ liên tục cạn ly, rượu ngấm lên đầu, hai người líu lo nói đủ thứ chuyện trên đời.

Hạ Vãn Chi có lẽ đã say, bắt đầu nói năng linh tinh không đầu không cuối những điều Vân Lệ không hiểu.

Lúc thì mắng Chu Dục, lúc thì mắng Tạ Kỳ Diên, lúc thì mắng bố mẹ và ông ngoại mình.

Vân Lệ dở khóc dở cười, đợi cô gần như im lặng mới thổ lộ tâm sự của mình: “Tớ không thích Lương Kính, tớ với anh ta vốn không phải cùng một loại người nhưng mẹ tớ lại thích.”

“Mẹ tớ vì muốn tớ và anh ta ở bên nhau, thậm chí còn dọa tự tử để ép tớ.”

Vân Lệ cười khổ: “Tớ chỉ có một người thân duy nhất, tớ không thể không thỏa hiệp…”

Thế là cô trở thành một con chim bị nhốt trong lồng, có đôi cánh nhưng lại bị hạn chế tự do.

Hạ Vãn Chi thực ra không uống nhiều, tai vẫn nghe được người khác nói chuyện nhưng đầu óc lại trở nên mơ màng, cô nhớ đến một người, nói năng không suy nghĩ: “Vậy Khương Bách Xuyên… tổng tài lớn nhà họ Khương đó, là… gì của cậu?”

Suy nghĩ của Vân Lệ bị kéo lại, lau khóe mắt rồi một tay giữ lấy Hạ Vãn Chi đang lắc lư đầu, dở khóc dở cười nói: “Khương Bách Xuyên nào? Tớ không quen Khương Bách Xuyên nào cả, cậu ngồi yên xem nào!”

Hạ Vãn Chi lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời: “Chính là Khương Bách Xuyên ở cùng Tạ Kỳ Diên.”

Vân Lệ có vẻ hơi có ấn tượng: “Cái người cao kều đó hả?”

Hạ Vãn Chi vỗ tay một cái: “Đúng! Chính là anh ta! Anh ta chắc chắn có ý với cậu, cậu… đá Lương Kính đi, chọn anh ta!”

Vân Lệ bật cười, thấy cô đã say đến mức nói năng lộn xộn, nắm lấy tay cô xoa xoa lòng bàn tay đỏ ửng: “Được rồi, cậu ngồi yên, để tớ gọi điện cho trợ lý của cậu đến đón cậu về.”

Hạ Vãn Chi bĩu môi: “Không gọi cho cô ấy, cô ấy chắc chắn đang ôm hai con chuột ngủ rồi, không cần cô ấy đến!”

Vân Lệ bất lực: “Vậy cậu đi taxi cùng tớ nhé?”

Hạ Vãn Chi không lên tiếng, Vân Lệ đợi một lúc, đưa tay lấy điện thoại của cô ra dùng nhận diện khuôn mặt mở khóa rồi vỗ vỗ má cô: “Nói đi.”

Hạ Vãn Chi giơ một ngón tay lên lắc qua lắc lại: “Không đi taxi, không về nhà, tớ không có nhà.”

“Vậy cậu về nhà tớ.” Vân Lệ vừa nói vừa khoác tay cô lên cổ mình.

Hạ Vãn Chi rút tay lại phản đối: “Mẹ cậu chắc chắn không chào đón tớ.”

Vân Lệ: “…”

Mẹ Vân không cho phép Vân Lệ qua đêm không về nhà, cô lại không yên tâm để Hạ Vãn Chi say rượu ở khách sạn, thế là vào Wechat của Hạ Vãn Chi xem một vòng, cuối cùng chọn được một người.

“Gọi cho Tạ Đàn đến đón cậu về được không?” Vân Lệ mơ hồ nhớ Hạ Vãn Chi từng nhắc đến cái tên này.

Họ Tạ, chắc chắn có chút quan hệ với Tạ Kỳ Diên.

Kiếm tiền ngay
Tuy chỉ gặp Tạ Kỳ Diên một lần nhưng so với Chu Dục, Vân Lệ lại có ấn tượng tốt hơn về Tạ Kỳ Diên.

Hạ Vãn Chi nghe thấy tên Tạ Đàn, ngẩn người vài giây rồi dựa vào vai Vân Lệ gật đầu lia lịa: “Muốn Tạ Đàn.”

Vân Lệ bật cười, bấm gọi video rồi hướng camera về phía Hạ Vãn Chi.

“Chị Hoàn Tử!”

Giọng nói trong trẻo của một bé gái vang lên từ đầu dây bên kia, Hạ Vãn Chi giật mình ngồi thẳng dậy, nheo mắt nhìn màn hình.

“Tạ Đàn? Em chui vào điện thoại rồi à?” Hạ Vãn Chi nghiêng đầu.

Vân Lệ ôm trán: “…”

Say thật rồi.

Tạ Đàn ngơ ngác nhìn Hạ Vãn Chi: “Chị Hoàn Tử, chị đang ở đâu vậy?”

“Tạ Đàn, chị Hoàn Tử của em say rồi, em có quen người lớn nào thân với chị ấy không, bảo người đó đến quán bar ‘Nhân Gian Thất Sắc’ đón chị ấy một chút nhé?” Vân Lệ ghé sát vào chào hỏi, giọng điệu dịu dàng hòa nhã.

“Có có có! Anh trai em rất thân với chị Hoàn Tử!” Tạ Đàn nói xong liền chạy chân trần ra khỏi phòng, Vân Lệ đợi một lúc, chưa thấy Tạ Đàn đi tìm anh trai nào thì điện thoại đã bị Hạ Vãn Chi giật lấy tắt máy.

Vân Lệ: “…”

Hạ Vãn Chi lấy lại điện thoại rồi không quậy nữa mà ngồi yên ôm cánh tay Vân Lệ nhìn về phía Chu Dục.

Người bên đó vẫn đang chìm đắm trong rượu và sắc, hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của Hạ Vãn Chi bên này.

Một lát sau, Tạ Đàn gọi Wechat, Hạ Vãn Chi theo phản xạ bắt máy: “Chào bạn, Hạ Vãn Chi không có ở đây.”

Tạ Đàn nhận ra cô say rồi, liền la lên: “Chị Hoàn Tử, anh trai không có ở nhà, nhưng em gọi điện cho anh rồi, anh ấy sẽ đến đón chị ngay bây giờ!”

Hạ Vãn Chi mơ màng nhìn Tạ Đàn mặc bộ đồ ngủ hình thỏ con trong điện thoại, một lúc lâu sau, làm động tác hôn gió với cô bé: “Yêu em, bảo bối.”

Tạ Đàn cười không ngớt: “Chị Hoàn Tử, chị say rượu trông vui thật đấy.”

Vân Lệ cười đến rung cả vai: “Đúng là rất vui.”

Nhưng một lúc sau, khi nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn như hai cây cột chống trời đứng trước ghế lô, Vân Lệ không khỏi nuốt nước bọt: “Các anh… ai đưa cô ấy về?”

Hay thật, gọi một phát được cả hai ông anh đến.

“Anh ta đưa.” Khương Bách Xuyên lùi lại một bước.

Anh và Tạ Kỳ Diên vừa từ một bữa tiệc đi ra, vốn định đến xem kịch vui nhưng không ngờ lại gặp Vân Lệ ở đây.

Đêm hôm gió lớn, quán bar này đủ loại người, hai cô gái uống say đến mức này thật không an toàn.

Khương Bách Xuyên nhíu mày nhìn quanh một vòng, khi chú ý đến một bóng lưng quen thuộc ở ghế lô hình vòng cung cách đó không xa, lập tức dùng khuỷu tay huých Tạ Kỳ Diên, khẽ ho một tiếng: “Em gái nhà họ Hạ của cậu chắc là đến bắt gian bị sốc rồi, về nhà an ủi cho tốt vào.”

Ánh mắt Tạ Kỳ Diên cũng vừa thu lại từ phía đó, vẻ mặt không chút gợn sóng.

Cánh tay Vân Lệ bị Hạ Vãn Chi ôm chặt, cô không đứng dậy được, chỉ có thể ngước nhìn hai người đàn ông này: “Còn nhìn gì nữa, giúp một tay đi.”

“Hạ Vãn Chi.” Giọng Tạ Kỳ Diên hơi trầm, gọi tên Hạ Vãn Chi nhưng không có hành động gì.

Đợi đến khi Hạ Vãn Chi nghe thấy giọng anh chậm rãi ngẩng đầu lên anh mới từ tốn nói ra hai chữ: “Đứng dậy.”

“Anh ta là ai vậy?” Hạ Vãn Chi mở to mắt, quay sang hỏi Vân Lệ.

Vân Lệ cố gắng gỡ tay cô ra: “Anh trai cậu.”

“Nói bậy!” Hạ Vãn Chi cười lạnh một tiếng, “Rõ ràng là Diêm Vương mặt đen!”

Vân Lệ: “…”

Khương Bách Xuyên bật cười khẽ.

“Cười gì, đến giúp đi chứ.” Vân Lệ luôn cảm thấy người đàn ông mặt lạnh phía trước không dễ nói chuyện, đành phải nhờ Khương Bách Xuyên phía sau.

Khương Bách Xuyên suy nghĩ một lát: “Tạ Kỳ Diên, cậu dỗ dành người ta đi.”

Khuôn mặt không chút cảm xúc của Tạ Kỳ Diên cuối cùng cũng có chút dao động.

“Tôi bị bệnh à?” Tạ Kỳ Diên khẽ mấp máy môi, nhưng miệng nói vậy mà chân lại bước về phía trước một bước.

Chỉ thấy anh hơi cúi người, cầm một ly cocktail trên bàn đưa về phía Hạ Vãn Chi: “Còn uống được không, đứng dậy, cạn ly.”

Lời vừa dứt, tay Hạ Vãn Chi đang ôm Vân Lệ liền rút ra cầm một cái ly, loạng choạng đứng dậy cạn ly với Tạ Kỳ Diên.

Vân Lệ thấy vậy đứng dậy lách sang một bên, đang khâm phục tài năng của Tạ Kỳ Diên có thể dễ dàng điều khiển Hạ Vãn Chi thì Hạ Vãn Chi lại loạng choạng ngã xuống.

“Hoàn Tử…” Vân Lệ đang định đỡ Hạ Vãn Chi thì cổ tay bị Khương Bách Xuyên bên cạnh nắm lấy, Vân Lệ sững sờ, nhất thời không cử động.

Còn Hạ Vãn Chi đang ngã về phía trước thì bị Tạ Kỳ Diên một tay xách cổ áo phía sau, vẫn lảo đảo như sắp ngã.

“Họ?” Nửa câu sau Vân Lệ chưa kịp nói ra, chỉ liếc mắt ra hiệu.

Khương Bách Xuyên nhìn vào mắt cô, khẽ cười: “Cũng là người quen từ nhỏ, cậu ta sẽ đưa cô ấy đến chỗ Tạ Đàn an toàn, không cần lo lắng.”

Vân Lệ gật đầu: “Vậy thì tốt.”

“Tạ Kỳ Diên!” Hạ Vãn Chi giơ một ngón trỏ chọc vào ngực Tạ Kỳ Diên, “Tôi biết là anh!”

Tạ Kỳ Diên nhíu mày, cong ngón tay gõ vào trán cô một cái: “Làm loạn gì vậy, về thôi.”

“Về đâu?” Giọng Hạ Vãn Chi trầm xuống vài phần, vừa định nói mình không có nhà, không thể về nhà được nữa, Tạ Kỳ Diên liền lạnh lùng đáp lời.

“Về trời.”

Hạ Vãn Chi hơi ngơ ngác: “Làm tiên nữ à?”

Tạ Kỳ Diên hừ một tiếng: “Ừ.”

Vân Lệ và Khương Bách Xuyên im lặng nhìn nhau: “…”

Bình Luận (0)
Comment