Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 128

“Tiểu Hoàn Tử, gả cho anh nhé.”

“Anh muốn trở thành chồng của em, trở thành người bạn đời cùng em đi hết cuộc đời, nắm tay nhau đến già.”

“Hạ Vãn Chi, em có bằng lòng cho anh một danh phận không.”

Anh muốn cùng cô xây dựng một mái nhà.

Muốn ở bên cô mãi mãi, bốn mùa luân chuyển, năm tháng trôi qua, đời đời kiếp kiếp.

Hốc mắt Hạ Vãn Chi hơi đỏ, nghe anh nói xong đã hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc.

Ngón tay bị anh nắm lấy, chiếc nhẫn đó chạm vào đầu ngón tay cô như thể nóng lòng muốn đeo vào ngón tay cô.

Gió lạnh nhưng cơ thể hai người đều đang nóng bừng.

Nước mắt lưng tròng, ươn ướt, từ từ chảy xuống.

Hạ Vãn Chi vội vàng lau đi, vừa gật đầu vừa xòe năm ngón tay: “Em đồng ý.”

Tạ Kỳ Diên khẽ cười, đeo nhẫn cho cô, lúc cụp mắt xuống, thành kính hôn lên đầu ngón tay cô.

Anh đương nhiên biết cô đồng ý.

“Anh đứng dậy đi, đưa chiếc nhẫn em chuẩn bị cho anh.” Hạ Vãn Chi kéo anh đứng dậy, tự mình thò tay vào túi, mở hộp ra rồi lấy chiếc nhẫn nam ra, không nói hai lời liền đeo cho anh.

Tạ Kỳ Diên nhìn cô cười đầy cưng chiều.

“Anh còn cười, rõ ràng là em trước mà.” Giọng Hạ Vãn Chi nghèn nghẹn, dùng chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình chạm vào chiếc nhẫn trơn của Tạ Kỳ Diên.

“Nhẫn được đặt làm riêng, tốn thời gian quá lâu, hôm nay anh mới nhận được.” Giọng Tạ Kỳ Diên hơi trầm, đầu ngón tay áp vào khóe mắt Hạ Vãn Chi nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt, “Rất xin lỗi, để em đợi lâu rồi.”

Chuyện cầu hôn anh đã nghĩ đến từ lâu.

Hạ Vãn Chi ngơ ngác nhìn anh.

Anh bật cười: “Anh không ngờ cô giáo Hoàn Tử của anh lại nóng lòng đến vậy.”

Hạ Vãn Chi hít hít mũi, ngẩng cao cằm, nhìn đi chỗ khác: “Vậy thì sao, đâu có ai quy định chuyện cầu hôn nhất định phải do đàn ông làm.”

Cô lại nhìn Tạ Kỳ Diên, ánh mắt chan chứa dịu dàng: “Tạ Kỳ Diên, em rất chắc chắn em yêu anh, em muốn ở bên anh, muốn cùng anh xây dựng một gia đình, không phải bốc đồng, không phải nông nổi, càng không phải hồ đồ, em biết rất rõ mình muốn gì.”

“Tạ Kỳ Diên, em muốn anh.”

Anh muốn dâng hiến tất cả cho cô.

Còn cô cũng vậy, muốn tất cả của anh.

Trước đây cô không hiểu tình yêu, nhưng mỗi ngày ở bên Tạ Kỳ Diên đều là minh chứng cho tình yêu, chính Tạ Kỳ Diên đã cho cô biết yêu một người là như thế nào.

Aeon Shop
Cô yêu Tạ Kỳ Diên.

Muốn thay Tạ Kỳ Diên xua tan mọi khổ đau.

Muốn cùng anh đối mặt với mọi điều chưa biết trong tương lai.

Sợi tơ tình quấn chặt lấy Tạ Kỳ Diên, quấn anh và Hạ Vãn Chi lại với nhau.

Những gợn sóng trong lòng mãi không lặng yên.

Tạ Kỳ Diên sẽ mãi mãi nhớ khoảnh khắc này.

Cô gái của anh, mời anh cùng đi đến tương lai.

Tính cách của Hạ Vãn Chi thực ra hơi chậm nhiệt, trước khi gặp Tạ Kỳ Diên, cô ít khi chủ động làm những việc cần nhiều dũng khí, càng đừng nói đến việc bày tỏ tình yêu và ha/m muốn của mình một cách thẳng thắn như vậy.

Cô e thẹn, cũng nồng nhiệt.

Anh yêu sự e thẹn của cô, cũng yêu sự nồng nhiệt của cô.

Tóc bị gió thổi rối tung, Tạ Kỳ Diên dùng bàn tay đeo nhẫn nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, lòng bàn tay ôm lấy má cô, đầu ngón tay vu/ốt ve làn da mềm mại của cô: “Vậy quyết định như vậy đi.”


“Hạ Vãn Chi, em đã chọn anh thì đừng mong hối hận. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để em đi.” Ánh mắt Tạ Kỳ Diên nóng rực, như cho cô cơ hội cuối cùng để xác nhận.

Hạ Vãn Chi giả vờ suy nghĩ, rồi bật cười trước ánh nhìn căng thẳng của anh, kéo tay anh xuống, đan mười ngón tay vào nhau, mạnh mẽ kéo anh lại gần, cằm cô chạm vào ngực anh, cô nghiêm túc nói với anh: “Chính là anh, Tạ Kỳ Diên.”

Tạ Kỳ Diên nhắm mắt lại ôm chặt cô vào lòng, ở nơi Hạ Vãn Chi không nhìn thấy, những giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn dài.

Lang thang nhiều năm, cuối cùng anh cũng có một mái nhà.

Người con gái anh yêu…cầu hôn anh.

Trên thế giới này, hóa ra vẫn có người chân thành nồng nhiệt yêu anh.

Vẫn còn người yêu anh.

Hạ Vãn Chi biết Tạ Kỳ Diên khóc, ngoan ngoãn dúi đầu vào lòng anh đợi anh tự mình nguôi ngoai.

Ôm đủ rồi, Tạ Kỳ Diên buông cô ra, Hạ Vãn Chi nín cười lau mắt cho anh.

“Cảm động chứ?” Hạ Vãn Chi trêu chọc, “Bạn trai nhà ai mà số tốt như vậy, được bạn gái giành trước một bước cầu hôn.”

Tạ Kỳ Diên nắm tay cô cũng theo đó mà cười: “Nhà anh.”

Anh rất may mắn.

Gặp cô, thích cô, ở bên cô, tất cả những gì liên quan đến Hạ Vãn Chi đều là may mắn anh tích lũy từ lâu mới có được.

“Anh nói xem, sao lại trùng hợp như vậy, em định cầu hôn anh, nhẫn của anh không sớm không muộn lại đúng hôm nay mới đến, lại còn được mang theo bên mình nữa.” Hạ Vãn Chi nhíu mũi, trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó tin.

Ai cầu hôn ai không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Nhưng sự trùng hợp này khiến cô rất vui.

Tạ Kỳ Diên xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của cô, thở ra một hơi nóng: “Như có linh cảm, tâm linh tương thông, chúng ta trời sinh một cặp.”

Nụ cười Hạ Vãn Chi rạng rỡ đến tận đáy mắt.

Cô biết, Tạ Kỳ Diên đã bắt đầu đắc ý rồi.

“Em vẽ một bức tranh.” Hạ Vãn Chi nhướng cằm, “Quà cầu hôn đấy, anh tự mình vén lên xem đi.”

Trong lòng Tạ Kỳ Diên xúc động, lúc vén tấm vải lên hơi nín thở.


Tấm vải bị anh nắm chặt trong tay, một bức tranh hoạt hình mộng mơ hiện ra trước mắt.

“Đây là một giấc mơ của em, trong mơ em mặc váy cưới cùng anh bước vào lễ đường, phía sau chúng ta có bố mẹ, ông bà ngoại, có họ hàng bạn bè chung của chúng ta, và cả… mẹ của anh nữa.”

Đây là một giấc mơ, cũng là một ước nguyện.

Ngón tay Tạ Kỳ Diên khẽ run, v/uốt ve bức tranh đầy màu sắc mộng mơ này.

Không, đây không phải là mộng mơ.

Sớm muộn gì điều này cũng sẽ trở thành hiện thực.

“Tại sao Trường Sinh lại đội vòng hoa và đeo nơ?” Tạ Kỳ Diên chỉ vào Trường Sinh đang được Hạ Vãn Chi ôm trong tranh.

Hạ Vãn Chi bĩu môi: “Trường Sinh là của hồi môn của em.”

Tạ Kỳ Diên nuôi Trường Sinh mười bốn năm vô ích: “???”

Hạ Vãn Chi hùng hồn: “Trường Sinh vốn dĩ là anh trộm từ chỗ em mà.”

Tạ Kỳ Diên dở khóc dở cười, xoa đầu Hạ Vãn Chi, nghiêm túc: “Đó là con trai em, sao lại tính là của hồi môn, phải là phù rể của chúng ta chứ, năm đó anh mang thai bỏ trốn, Trường Sinh là cái thai đó, sau bao nhiêu năm về nước, anh và em gương vỡ lại lành, cho Trường Sinh một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.”

Hạ Vãn Chi: “…………”

Đối diện với vẻ mặt á khẩu của Hạ Vãn Chi, Tạ Kỳ Diên ho nhẹ: “Truyện tranh của Tạ Đàn, anh tịch thu rồi rảnh rỗi lật xem mấy trang.”

Hạ Vãn Chi cố nhịn cười, cuối cùng không nhịn được mà cười run cả vai, kiễng chân ôm mặt anh hôn mạnh một cái: “Tạ Kỳ Diên, anh sao mà đáng yêu thế chứ!”

“Về nhà rồi yêu tiếp, đừng để bị lạnh.” Tạ Kỳ Diên một tay lấy bức tranh trên giá vẽ xuống, một tay dắt Hạ Vãn Chi ra ngoài.

Lúc tắt đèn rời đi, anh nhìn khung cảnh cầu hôn Hạ Vãn Chi bày trí cho mình bằng ánh mắt nóng rực.

Đủ để anh rung động cả đời.

Nhấn nút, ánh sáng trong vườn tắt ngấm.

Nhưng ánh sáng trong lòng sẽ mãi không tắt.

Hạ Vãn Chi quả thật đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, chỉ riêng những ngọn nến điện tử hình hoa hồng giả đó cô đã tốn rất nhiều tâm sức.

Nến thông thường cần phải gạt công tắc từng cái một, nhưng cô muốn nến và đèn hoa hồng cùng sáng nên dứt khoát nhờ người thiết kế riêng một loại độc nhất vô nhị.


Đèn hoa hồng và nến hoa hồng đều là độc nhất vô nhị.

Là tình yêu độc nhất cô dành cho Tạ Kỳ Diên.

Đêm nay không ngủ, Tạ Kỳ Diên ôm Hạ Vãn Chi, nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của cô đặt lên môi day dứt.

Vừa rồi suýt nữa anh đã không kiềm chế được, nên phải đi tắm nước lạnh. Lúc này toàn thân lạnh buốt, Hạ Vãn Chi cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng, bỗng dưng ấn vai anh ngồi lên bụng anh…

“Tạ Kỳ Diên, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”

Bình Luận (0)
Comment