Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 129

Đầu tiên là cầu hôn.

Sau đó là đăng ký kết hôn.

Hạ Vãn Chi muốn nắm giữ toàn bộ quyền chủ động trong tay, chỉ là ý nghĩ vừa mới nảy mầm này đã bị Tạ Kỳ Diên một phát phản công đánh tan tành.

Anh muốn cưới cô, muốn danh chính ngôn thuận trở thành chồng của cô rồi mới cùng cô ân ái.

Nhưng Hạ Vãn Chi không chịu nổi sự dụ dỗ. Cô biết anh muốn có danh phận rồi mới ân ái, vậy nên cô muốn cầu hôn và đăng ký kết hôn một mạch cho xong.

Trong lòng Tạ Kỳ Diên chấn động.

Anh rất vui khi Hạ Vãn Chi thẳng thắn bày tỏ khao khát đối với anh.

“Hạ Vãn Chi, mục đích của em rõ ràng quá rồi đấy.” Đầu ngón tay Tạ Kỳ Diên v/uốt ve môi cô, nụ hôn ẩm ướt liên tục rơi xuống.

Dây áo trễ xuống, Tạ Kỳ Diên trừng phạt để lại vài vết hằn trên bờ vai tròn trịa của cô.

Từ xương quai xanh xuống đến tim.

Rồi lại lật mặt, từ xương b/ớm xuống đến eo sau.

Hai chữ “đăng ký” mà Hạ Vãn Chi buột miệng nói ra vì muốn có được Tạ Kỳ Diên, bị anh hành hạ đến mức nuốt ngược vào bụng.

“Gan to bằng trời.” Tạ Kỳ Diên ôm Hạ Vãn Chi đang run rẩy toàn thân, nghiêm giọng phê bình, “Thế này mà đã không chịu nổi, em định chiếm lấy anh kiểu gì hả?”

“Bảo bối, còn muốn nữa không?” Anh thở hổn hển, lòng bàn tay vu/ốt ve lớp mồ hôi mỏng trên người Hạ Vãn Chi, định tiếp tục đi xuống lại bị Hạ Vãn Chi đột ngột nắm lấy tay.

Lông mi Hạ Vãn Chi khẽ run, mở đôi mắt mờ sương nhìn Tạ Kỳ Diên một cách đáng thương: “Không không… không muốn nữa, Tạ Kỳ Diên, chúng ta có chuyện gì từ từ nói…”

Giọng nói hơi mơ hồ, Hạ Vãn Chi dở khóc dở cười.

Cô thừa nhận mình quả thật bị sắc đẹp mê hoặc nên mới bốc đồng nói chuyện đăng ký.

Nhưng tấm lòng muốn đăng ký kết hôn với anh là thật.

Chỉ là thời điểm chưa đến thôi.

Cô dù có muốn gả cho Tạ Kỳ Diên đến đâu cũng phải đợi anh hoàn thành xong những thủ tục cần thiết.

Dạm ngõ, cầu hôn, đính hôn, hai bên bố mẹ gặp mặt, bàn bạc ngày lành tháng tốt, cuối cùng mới có thể làm lễ.


Hơn nữa, bà Rose tuy đồng ý với ý tưởng cầu hôn của cô nhưng sẽ không đồng ý cho cô và Tạ Kỳ Diên đăng ký kết hôn ngay lập tức.

Hạ Vãn Chi hiểu rõ lý lẽ trong đó.

Cũng nên đứng ở góc độ của người nhà mình để suy nghĩ vấn đề.

“Vài ngày nữa anh phải theo một dự án, phải đi công tác ở Anh.” Tạ Kỳ Diên bật cười, điều hòa hơi thở, “Anh sẽ không để em đợi lâu, đến lúc đó, em có cầu xin anh cũng sẽ không dừng lại như tối nay đâu.”

Aeon Shop
“Hạ Vãn Chi, đến khoảnh khắc đó thật em sẽ phải chịu đựng nhiều hơn.” Tạ Kỳ Diên nói nghiêm túc.

Hạ Vãn Chi nghĩ đến cảm giác xa lạ mà lại khiến da đầu tê dại đó, trong lòng chùng xuống một cái, không dám lên tiếng.

Nhìn thấy cô căng thẳng, Tạ Kỳ Diên xoa đầu cô: “Đừng sợ, anh sẽ tận tâm phục vụ em, công chúa của anh.”

Sẽ thoải mái thôi.

Anh nói.

Hạ Vãn Chi xấu hổ muốn chết, lật người lại quấn hết chăn vào người rồi đá Tạ Kỳ Diên xuống giường.

Tạ Kỳ Diên nín cười, tối nay dù sao cũng coi như thẳng thắn gặp nhau một nửa nên giờ đứng dậy cũng không ngại bị Hạ Vãn Chi nhìn thấy.

Tạ Kỳ Diên rất trắng, ngoài vết sẹo trên vai ra, bất kỳ chỗ nào cũng hoàn hảo không chê vào đâu được.

Ánh mắt Hạ Vãn Chi bất giác nhìn xuống nhưng không dám nhìn lung tung, đỏ mặt nhắm mắt giả vờ ngủ.


Tạ Kỳ Diên bất đắc dĩ lại vào phòng tắm một chuyến.

Vừa rồi ồn ào một trận, Hạ Vãn Chi mặt đỏ bừng chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Tạ Kỳ Diên sợ đánh thức cô, không thể lôi cô ra khỏi chăn, đành phải lấy một chiếc chăn khác ra, ôm Hạ Vãn Chi đang quấn chăn như con nhộng vào lòng.

Một đêm không ngủ.

Điện thoại của Tạ Kỳ Diên sáng trưng, nửa đêm liên tục đăng ba bài Weibo.

Hai giờ mười ba phút sáng…

[Năm hết tết đến, Lạp Bát vừa qua,

Mong cô giáo Hoàn Tử nhà tôi vạn sự như ý, vui vẻ bình an.]

Ảnh kèm theo là hai bát cháo Lạp Bát mềm dẻo thơm ngọt.

Hai giờ mười bốn phút sáng.

[Tối nay rất vui, tối nay đã sớm gặp được mùa xuân,

Hoa mai và thủy tiên đỏ nở rộ, e thẹn cúi đầu,

Gió đêm cuốn theo cánh hoa đầy đất cổ vũ reo hò,

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cô gái của tôi đã tặng tôi một chiếc nhẫn.]

Ảnh kèm theo là bàn tay Tạ Kỳ Diên đeo nhẫn.

Hai giờ năm mươi phút sáng.

[Cô giáo Hoàn Tử trong lòng ngủ rất say,

Còn tôi thì chưa ngủ được vì hạnh phúc quá mức.

Chưa kịp nói chúc ngủ ngon với em tối nay,

Nhưng giờ nói cũng không muộn,

Ngủ ngon nhé, Hoàn Tử của tôi.

Chúc ngủ ngon mọi người.]

Ảnh kèm theo là một bức ảnh đen kịt vừa chụp.

Khoe khoang xong, Tạ Kỳ Diên ngủ rồi.

Nửa đêm canh ba, Weibo của Tạ Kỳ Diên lại bùng nổ.

Những người hóng chuyện đều là cú đêm, người ngủ muộn ăn ngon nhất.

Ba bài Weibo mới đăng của Tạ Kỳ Diên, phần bình luận bên dưới bùng nổ ——


[A a a a giết chó ngược tâm trời không dung đất không tha! Bị Mộ Hạ rải cẩu lương ngập mặt rồi!]

[Ai nói cho tôi biết loại đàn ông như Mộ Hạ này bán ở đâu, tôi có phá sản cũng phải mua!]

[Tiểu Hoàn Tử nhất định rất hạnh phúc nhỉ, gặp được Mộ Hạ tốt như vậy.]

[Truyền đi, Mộ Hạ yêu chết Tiểu Hoàn Tử!]

[Tiểu Hoàn Tử tặng nhẫn cho Mộ Hạ? Không lẽ là Tiểu Hoàn Tử nhà ta cầu hôn rồi!!!]

[Huhu Mộ Hạ Hoàn Tử của chúng ta là tình yêu hai chiều.]

[Tặng nhẫn? Tiểu Hoàn Tử quá mức cưng chiều rồi!]

[Được rồi dọn tiệc cưới tại chỗ đi, tôi mang cục dân chính đến cho các người! Hai người không kết hôn thật sự khó mà kết thúc!]

[Mỗi ngày một câu hỏi, Mộ Hạ và cô giáo Hoàn Tử khi nào kết hôn? Tôi muốn chui qua mạng uống rượu mừng quá đi…]

[Không chịu nổi nữa rồi, Mộ Hạ nên nổi tiếng! Mộ Hạ Hoàn Tử của chúng ta phải ra mắt!]

[Đỉnh! Mấy tài khoản marketing quảng bá câu chuyện tình yêu cảm động của Mộ Hạ Hoàn Tử nhà ta đi! Bao ngọt!!!]

Tạ Kỳ Diên ngày hôm sau đến công ty họp xong mới phát hiện Weibo của mình bị nổ tung.

Số lượng người theo dõi tăng vọt, một đêm tăng lên hơn một vạn, hơn nữa còn đang tăng với tốc độ kinh người…

Đầu ó𝑐 Tạ Kỳ Diên trống rỗng một lúc.

“Trong trường hợp nào mà một blogger bình thường có thể tăng hơn chục nghìn người theo dõi chỉ sau một đêm?” Vào văn phòng, Tạ Kỳ Diên bất giác quay đầu hỏi Dư Phi đang đi theo sau.

Dư Phi đóng tập tài liệu lại: “Video có độ hot cao.”

“Độ hot từ đâu ra?” Tạ Kỳ Diên hỏi nghiêm túc.

Dư Phi gãi đầu: “Chắc là bỏ tiền quảng cáo rồi, bây giờ đa số blogger muốn nổi tiếng đều làm vậy.”

Tạ Kỳ Diên không nói gì, ngồi xuống nghiêm túc lướt bình luận, nhưng bình luận quá nhiều không lướt hết.

Nghĩ một lúc, Tạ Kỳ Diên hỏi trong phần bình luận.

[Mọi người bỏ tiền quảng cáo cho tôi à?]

Trong vòng mười phút, tỷ lệ trả lời 999+, nối đuôi nhau một loạt toàn là những câu giống hệt nhau.

[Đúng vậy! Người si tình như Mộ Hạ nên được ca tụng!]


[Trả lời đúng rồi, cưng chiều Mộ Hạ – Hoàn Tử là điều fan chúng tôi nghiêm túc làm đấy!]

[Mộ Hạ đợi nổi tiếng đi, chúng tôi giúp anh kiếm tiền sính lễ, chúc anh sớm ngày cưới được Tiểu Hoàn Tử về nhà!]

Tạ Kỳ Diên: “…”

Anh không muốn nổi tiếng.

Ngày xưa mở tài khoản Weibo này chỉ để ghi lại nhật ký tình yêu của mình và Hạ Vãn Chi.

Số người theo dõi tăng lên từng ngày, ban đầu anh không để ý, chủ yếu là anh cũng thích cảm giác được người khác tung hô.

Nhưng bây giờ sự việc có vẻ hơi mất kiểm soát.

Anh không hiểu sao lại bị người ta tôn lên làm blogger tình yêu.

Bình Luận (0)
Comment