Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 28

Đêm Bắc Thành sau khi vào thu, gió thu se lạnh thổi qua, một chiếc Rolls-Royce lao vun vút trên cầu vượt, xe cộ xung quanh đều nhường đường.

Có người vì nhận ra chủ xe nên tránh xa, có người sợ va quệt phải chiếc xe đắt tiền này.

Khi đến Lan Đình Biệt Viện, khoảnh khắc Tạ Kỳ Diên ấn vân tay mở khóa, theo phản xạ liếc nhìn cửa đối diện.

Anh không thích bị làm phiền.

Nói cách khác là không muốn có hàng xóm.

Vì vậy, ngày trước khi mua nhà ở đây anh đã mua luôn cả một tầng, tức là hai căn này.

Nhưng không ngờ, bây giờ căn còn lại lại có một Hạ Vãn Chi dọn vào ở.

“Tạ tổng.” Dư Phi ra ngoài nghe thấy tiếng mở cửa liền ra đón.

“Nói rồi à?” Tạ Kỳ Diên đi thẳng qua.

Hoắc Dương nghiêng người, nhường vị trí cho Tạ Kỳ Diên: “Chưa, sống chết không chịu nói, muốn đợi anh đến nói, chắc là muốn đàm phán điều kiện.”

Ánh mắt Tạ Kỳ Diên u ám nhìn xuống Dương Đại Đồng bị giam giữ mấy ngày vẫn không chịu nhận tội: “Đàm phán điều kiện? Ông nghĩ ông có tư cách đàm phán điều kiện với tôi sao?”

Dương Đại Đồng run rẩy ngẩng đầu, giọng khàn khàn: “Tôi nói gì cậu cũng không tin, cậu cho tôi gặp Hầu Mộng Thu, tôi có thể đối chất với bà ta.”


“Hầu Mộng Thu điên rồi, ông làm sao mà đối chất với một người điên?” Dư Phi túm cổ áo Dương Đại Đồng đẩy ông ta đập vào tường phía sau.

“Nhưng tôi nói thật! Các người rốt cuộc làm sao mới chịu tin tôi!” Dương Đại Đồng hét lên điên cuồng, “Năm đó tôi đúng là đã nhận một khoản tiền của Hầu Mộng Thu, nhưng khi tôi đến ngõ Dương Liễu thì người phụ nữ tên Diêu Cầm đó đã chạy mất rồi, tôi ngay cả người cũng không thấy, làm sao biết bà ta ở đâu!”

“Không biết người ở đâu à?” Tạ Kỳ Diên trầm giọng, rõ ràng không tin, “Chuyện không thành, ông có thể yên tâm thoải mái cầm số tiền đó của Hầu Mộng Thu sống sung sướng nửa đời người sao?”

Tạ Kỳ Diên tiến lên, chút kiên nhẫn cuối cùng trên mặt đã cạn kiệt: “Người không thấy, Hầu Mộng Thu sẽ không yên tâm, ông làm việc không thành, Hầu Mộng Thu cũng sẽ không phát lòng từ bi miễn phí cho ông năm mươi vạn.”

“Dương Đại Đồng, ông thật sự nghĩ tôi không dám động đến ông sao?” Ánh mắt Tạ Kỳ Diên sắc bén nhìn chằm chằm ông ta, nói từng chữ, “Thôn Dương Gia, trấn Dương Gia, thành phố Đông…là quê ông phải không?”

“Đừng tưởng hai mươi năm ông không về là tôi không tìm được ổ của ông, chỉ cần một ngày ông không nói, từ tổ tiên đến con cháu của ông tôi sẽ không tha một ai.”

Có người nói, ngày trước ông Tạ đưa Tạ Kỳ Diên ra nước ngoài là trực tiếp hủy bỏ quyền tranh giành gia sản nhà họ Tạ của người con riêng này.

Cũng có người nói, ông Tạ lo xa, sớm đã nhìn ra Tạ Kỳ Diên là người có tài nên sớm đưa ra nước ngoài bồi dưỡng, chính là vì khoảnh khắc hiện tại.

Từ khi ông Tạ nghỉ hưu, nhà họ Tạ rơi vào cảnh khốn cùng, bên ngoài dòm ngó, bên trong hỗn loạn.

Cho đến khi Tạ Kỳ Diên từ trên trời rơi xuống, không hề báo trước mà về nước.

Sau đó, kinh thiên động địa lên nắm quyền Tạ thị.

Tạ thị ngày nay có thể nói là đang lên như diều gặp gió.

Không ai không dòm ngó Tạ Kỳ Diên.

Đồ hiphop trẻ em
Ánh mắt Tạ Kỳ Diên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nhìn xuống Dương Đại Đồng.

Anh có rất nhiều kiên nhẫn.

Từ ngày bắt được Dương Đại Đồng đến nay Tạ Kỳ Diên chỉ đến đây ba lần, anh kiên nhẫn hơn bất kỳ ai.

Anh chưa bao giờ đặt hết hy vọng vào một người.

Trong thời gian giam giữ Dương Đại Đồng, anh cũng không ngừng điều tra theo những hướng khác.

Hoắc Dương một tay xách túi ni lông, mở chai cồn iốt bên trong ra, tiến lên một bước đưa cho Dương Đại Đồng: “Sao lại cố chấp như vậy, tên nóng tính bên cạnh ông là dân nhà võ đấy, ông nói xem vết thương này của ông ngày nào cũng thêm mới, tôi còn phải mua thuốc cho ông, ai thanh toán cho tôi?”


Hoắc Dương chậc một tiếng, ra hiệu cho Dư Phi, “Đánh cho bầm dập là đủ rồi, đừng để chảy máu nữa.”

Dư Phi chửi một tiếng: “Mẹ nó, ngon thì cậu lên mà đánh.”

Tạ Kỳ Diên luôn nhìn chằm chằm vào sự thay đổi biểu cảm của Dương Đại Đồng.

Anh chưa bao giờ tin bất kỳ lời nào thốt ra từ miệng ông ta.

Người này là một kẻ xảo quyệt.

“Lần cuối cùng cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết toàn bộ diễn biến sự việc năm đó, không sai một chữ.” Tạ Kỳ Diên nói xong, âm cuối rất nhẹ, nhưng càng như vậy càng chứng tỏ anh ta nguy hiểm đến mức nào.

Bề ngoài như chẳng để tâm, thực ra đã tính toán xong sẽ đối phó với ông ta như thế nào.

Nhanh chóng, chính xác, tàn nhẫn nắm giữ mạng sống của một người.

Dương Đại Đồng cố gắng kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, bắt đầu nhận ra rằng từ ngày rơi vào tay Tạ Kỳ Diên đã không còn cơ hội lừa gạt qua mặt nữa.

Nếu không phải đang ở trong một xã hội pháp trị, Tạ Kỳ Diên có cả trăm cách để khiến ông ta nói thật.

Nhìn vẻ mặt hoảng loạn nuốt nước bọt của Dương Đại Đồng và bàn tay run rẩy của ông ta, Tạ Kỳ Diên quay người đi đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống.

Anh biết Dương Đại Đồng sắp nói rồi.

Dù nội dung nói ra là thật hay giả, chỉ cần là thông tin của năm đó, Tạ Kỳ Diên sẽ không bỏ qua một chi tiết nào.

Anh khao khát muốn tìm thấy bà.

Hỏi bà tại sao ngày đó lại nhẫn tâm bỏ anh lại cho nhà họ Tạ.

Hỏi bà những năm qua đã đi đâu.

Hỏi bà sống có tốt không.

Hỏi bà có nhớ anh không.

Dư Phi ấn vai Dương Đại Đồng, đẩy hắn ra phía trước rồi đứng sang một bên. Hoắc Dương lấy máy ghi âm trong túi ra, sau đó hai người một trái một phải đứng sau lưng Tạ Kỳ Diên, hung hăng nhìn chằm chằm Dương Đại Đồng đối diện.

Dương Đại Đồng lúng túng nhìn người đàn ông ngồi giữa ghế sofa.

Cao quý đến mức không thể xúc phạm.

“Ngày trước, tôi hoàn toàn không biết Hầu Mộng Thu là đại phu nhân nhà họ Tạ, tôi chỉ là nhận tiền làm việc, bà ta bảo tôi theo dõi người phụ nữ tên Diêu Cầm đó, tìm cơ hội đưa người đó đi khỏi Bắc Thành. Ban đầu tôi theo dõi rất cẩn thận, đang chuẩn bị tìm cơ hội thì người đó đột nhiên biến mất trong một đêm, tìm thế nào cũng không thấy…”

Dương Đại Đồng run rẩy tiếp tục: “Tôi nói đều là thật… Năm mươi vạn không phải là số tiền nhỏ, lúc đó tôi rất cần số tiền này, liền nói với Hầu Mộng Thu đã đưa người đi rồi, còn đảm bảo với bà ta là người đó vĩnh viễn sẽ không quay lại.”


Thấy sắc mặt Tạ Kỳ Diên càng thêm u ám, Dương Đại Đồng nuốt nước bọt: “Sau đó Hầu Mộng Thu cho người điều tra tung tích nhưng không tìm được gì, bà ta tin tôi. Tôi cầm tiền ở lại Bắc Thành kiếm sống, những năm qua vẫn luôn để ý xem người tên Diêu Cầm kia có quay lại không nhưng đã hai mươi năm rồi, tôi thật sự chưa từng gặp lại người đó.”

“Tôi xin cậu, Tạ tổng, tôi xin cậu tha cho tôi…”

Ánh mắt Tạ Kỳ Diên lạnh lùng, đồng tử đen như không có tiêu cự, anh không nói gì, chỉ dùng tay trái khẽ di lên cổ tay đeo đồng hồ.

Một người làm sao có thể biến mất không dấu vết.

Ngay cả Hầu Mộng Thu cũng không tìm thấy.

Không thể nào không tìm thấy.

Trừ khi có người giúp che giấu tung tích.

Nhưng người đó là ai?

Diêu Cầm là người Nam Thành, năm đó cũng là lần đầu tiên đến Bắc Thành, không quen thuộc với Bắc Thành, huống chi là quen biết người có quyền có thế.

Tạ Kỳ Diên nhắm mắt lại, lòng rối như tơ vò.

Tại sao mỗi lần cảm thấy manh mối đã rất gần lại đột nhiên trở nên xa vời hơn.

Lần này đến lần khác tìm kiếm, lần này đến lần khác thất vọng.

Công dã tràng xe cát biển Đông.

“Người đáng tin cậy có rất nhiều, tại sao Hầu Mộng Thu lại cố tình tìm ông để đưa người đi?” Tạ Kỳ Diên đột ngột mở mắt nhìn chằm chằm Dương Đại Đồng, nói trúng tim đen.

Trong những lời hắn nói, những lời khác có lẽ đáng tin.

Nhưng câu này tuyệt đối có gian dối.

 

Bình Luận (0)
Comment