“Hầu Mộng Thu lòng dạ hiểm độc, tốn công tốn sức tìm một tên côn đồ không đáng tin chỉ để đưa người đi? Dương Đại Đồng, ông vẫn không thành thật.” Áp suất xung quanh Tạ Kỳ Diên hạ xuống đến mức đóng băng, vì manh mối lại một lần nữa bị cắt đứt, anh ngay cả chút kiên nhẫn cuối cùng cũng không còn.
“Tôi không có…” Dương Đại Đồng bị dọa sợ, vội vàng quỳ hai gối xuống, toàn thân run rẩy nhìn chằm chằm xuống đất không dám nhìn Tạ Kỳ Diên, “Tôi không dám nói…”
Nói ra sẽ bị Tạ Kỳ Diên đánh chết.
Không nói thì Tạ Kỳ Diên cũng sẽ không tha cho ông ta.
Dư Phi bước tới đá hắn một cái: “Lề mề, nói nhanh lên.”
“Bà ta bảo tôi đi hủy hoại danh tiếng của người kia!” Dương Đại Đồng sợ hãi tột độ, run rẩy lên tiếng, “Hầu Mộng Thu nói người phụ nữ đó là một mỹ nhân, bảo tôi dẫn đám anh em của tôi đến…”
Không khí như bị xé toạc một đường, ánh mắt Tạ Kỳ Diên u ám, giống như hàng ngàn lưỡi dao lơ lửng trên đỉnh đầu Dương Đại Đồng, chỉ chờ giây sau bổ xuống.
Vẻ mặt Dư Phi và Hoắc Dương trở nên nghiêm trọng.
Đây là một thủ đoạn vô cùng sỉ nhục phụ nữ.
Chuyện này có khác gì ép người ta tự sát.
Một người phụ nữ không nơi nương tựa, nếu đồng thời bị chồng phản bội mà còn bị những kẻ như Dương Đại Đồng bắt nạt, e rằng dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ nảy sinh ý định tìm đến cái chết.
Hầu Mộng Thu…thật sự biết tính toán.
Dương Đại Đồng run rẩy biện minh: “Nhưng chúng tôi chưa làm gì cả, chúng tôi chỉ nhìn người đó từ xa, thật sự chưa làm gì cả…”
Nếu ngày trước biết người phụ nữ tên Diêu Cầm đó là người của Tạ Thiên Tề, cho ông ta một vạn lá gan ông ta cũng không dám nhúng tay vào.
Bây giờ Tạ Kỳ Diên về nước một tay đoạt quyền, làm cho bố mình tức đến mức vào ICU, thậm chí ép Hầu Mộng Thu phát điên, Dương Đại Đồng khi nghe tin đồn đã mơ hồ nhận ra Tạ Kỳ Diên về để báo thù.
Những người từng đắc tội với Tạ Kỳ Diên, không ai có kết cục tốt đẹp.
Huống chi năm đó đối tượng ông ta và Hầu Mộng Thu giao dịch để hãm hại lại chính là mẹ ruột của anh ta.
Tạ Kỳ Diên đột ngột đứng dậy đá văng Dương Đại Đồng ra xa hai mét.
Ôm lấy cơn đau ở ngực, Dương Đại Đồng liên tục cầu xin tha thứ.
Tạ Kỳ Diên nắm chặt tay, mu bàn tay nổi gân xanh, rõ ràng tức giận đến cực điểm.
Trong phòng bốn bề không thông gió, Dư Phi vào vội quên bật điều hòa, lúc này trán Tạ Kỳ Diên bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Anh đã cố gắng kìm nén cơn giận của mình.
“Tìm thời gian đưa ông ta đi gặp Hầu Mộng Thu. Tôi muốn xem Hầu Mộng Thu còn có thể giả vờ đến bao giờ.” Tạ Kỳ Diên cố gắng giữ nhịp thở, lòng căm hận Hầu Mộng Thu lại càng thêm sâu sắc.
Đêm nay anh không ngủ.
Không giờ sáng, Tạ Kỳ Diên về nhà ngâm mình trong bồn tắm suốt hai tiếng đồng hồ.
Đồ hiphop trẻ em
Nước lạnh, anh nín thở dưới nước mười phút, lúc ngoi lên nước bắn tung tóe, tóc ướt mềm bết vào trán. Anh hé môi, th/ở dốc lấy không khí.
Bàn tay dày rộng vén mái tóc ướt trước trán ra sau, anh tiện tay cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn bên cạnh, lúc mở Wechat mới phát hiện mục danh bạ có yêu cầu kết bạn mới.
Ảnh đại diện là một bát chè trôi nước nhiều màu sắc, mỗi viên chè đều được chỉnh sửa thêm vào những biểu cảm đáng yêu kỳ lạ.
Ảnh đại diện là chè trôi nước, tên Wechat là Chè Trôi Nước.
Nếu Tạ Kỳ Diên còn không nhận ra người này là ai thì đúng là mù thật rồi.
Chỉ là lời nhắn xác nhận đối phương gửi đến lại là một câu rất kỳ lạ —
[Chào anh, tôi là người ở căn hộ 2701, tòa nhà 16, Lan Đình Biệt Viện.]
Wechat của anh chắc chắn là do Tạ Đàn đưa cho Hạ Vãn Chi, chỉ là anh đóng thân phận gì ở chỗ Hạ Vãn Chi thì…chưa biết được.
Tạ Kỳ Diên nhíu mày, do dự một lúc rồi bấm đồng ý yêu cầu.
Anh không ghi chú, cứ thế để người này nằm trong danh bạ Wechat của mình.
Bây giờ đã là 2 giờ sáng, con chó ngủ muộn nhất cũng nên ngủ rồi.
Không ngờ, trong vòng một phút sau khi kết bạn thành công, Hạ Vãn Chi lại gửi tin nhắn chào hỏi.
Hạ Vãn Chi: [Chào anh, anh Kỳ, tôi là người ở căn hộ 2701, tòa nhà 16, Lan Đình Biệt Viện, tôi họ Hạ.]
Tạ Kỳ Diên nhìn chằm chằm tin nhắn vài giây, từ từ gửi một dấu: [?]
Đầu dây bên kia, Hạ Vãn Chi vì lần đầu ngủ ở nhà mới không quen nên mất ngủ, nhìn thấy dấu hỏi đối phương gửi đến không khỏi nhíu mày theo.
Lạnh lùng đến thế sao?
Hạ Vãn Chi không đoán ra, gửi tin nhắn: [Xin lỗi, muộn thế này làm phiền anh.]
Tạ Kỳ Diên: [?]
Hạ Vãn Chi “…”
Khóe miệng giật giật, Hạ Vãn Chi dở khóc dở cười nhìn hai dấu hỏi đối phương gửi qua, nghĩ bụng dù sao đối phương cũng chưa ngủ, dứt khoát nói ra yêu cầu của mình trước: [Tôi mới chuyển đến, tối nay lúc nấu cơm với bạn phát hiện bồn rửa trong bếp bị rò rỉ, anh có rảnh qua sửa giúp không?]
Tạ Đàn từng nói, có chuyện gì cứ tìm quản gia, quản gia chuyện gì cũng có thể giúp cô giải quyết.
Tạ Kỳ Diên im lặng vài giây: [?]
Hạ Vãn Chi nhìn thấy lại một dấu hỏi nữa, lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.
Người này không phải bị thiểu năng chứ?
Hoàn toàn không thể giao tiếp với kẻ thiểu năng, đang chuẩn bị chất vấn Tạ Đàn có phải đưa nhầm số cho cô không thì điện thoại rung lên một tiếng.
Là tin nhắn mới của đối phương.
Tạ Kỳ Diên: [Tôi là ai?]
Hạ Vãn Chi: [???]
Không phải…
Anh ta thật sự bị bệnh à.
Hạ Vãn Chi tức đến bật cười, càng ngày càng cảm thấy mình kết bạn nhầm người, thế là hỏi một câu: [Anh không phải là quản gia của căn 2701 sao?]
Tạ Kỳ Diên cứ thế nhìn màn hình điện thoại nửa phút, một giọt nước từ mái tóc ướt của anh từ từ trượt xuống rơi trên màn hình điện thoại, anh cười lạnh, bất giác trả lời một chữ: [Phải.]
Đúng là tên anh có chữ “Kỳ”.
Đúng là quản gia của căn 2701.
Tạ Đàn, cái đứa chỉ biết bênh vực người ngoài này, ngày nào cũng chỉ biết gây chuyện cho anh ta
Cái đầu ngốc nghếch hai mươi mấy tuổi của Hạ Vãn Chi còn không đấu lại được một con bé mười tuổi.
Tạ Đàn nói nhà là của con bé, cô ấy cũng tin.
Tạ Đàn nói anh là quản gia, cô ấy cũng tin.
Đầu óc như vậy, ngày nào đó bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền.
Bây giờ ở nhà của anh, lại coi anh là quản gia riêng của căn nhà, sai anh đi sửa bồn rửa.
Đúng là giỏi thật.
Hạ Vãn Chi nhìn thấy tin nhắn trả lời của đối phương liền thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mình không kết bạn nhầm người, chẳng qua do người ta là một quản gia lạnh lùng.
Hạ Vãn Chi gõ màn hình: [Vậy thì không nhầm rồi, phiền anh Kỳ ngày mai sau mười một giờ trưa qua, cảm ơn.]
Gửi tin nhắn xong, Hạ Vãn Chi tiện thể vào Wechat chuyển năm nghìn tiền thuê nhà cho đối phương.
Hạ Vãn Chi: [Tạ Đàn nói sau này tiền thuê nhà do anh thu hộ, đây là tiền tháng này, anh nhận nhé.]
Gửi tin nhắn xong, trong đầu Hạ Vãn Chi thoáng qua một chữ mà cô vừa bỏ qua lúc chuyển tiền.
Cô rất nhạy cảm với chữ đó.
Là chữ Diên trong tên Tạ Kỳ Diên chết tiệt.
Vừa rồi hình như có chữ đó nhảy ra làm chướng mắt cô.
Hạ Vãn Chi cảnh giác cao độ, nghi ngờ bấm lại vào giao diện chuyển tiền xem có phải mình ảo giác không.
[Chuyển tiền cho X (Diên)]
Hạ Vãn Chi hoàn toàn sững sờ.
Quay lại giao diện trò chuyện, cô gõ một tràng chất vấn: [Anh là Tạ Kỳ Diên?]
Tạ Kỳ Diên nhìn năm nghìn Hạ Vãn Chi chuyển qua khẽ cười, ngay sau đó điện thoại lại hiện lên tin nhắn mới hỏi anh có phải Tạ Kỳ Diên không, anh cười nhạt, nghĩ bụng cái đầu ngốc đó của cô cũng không đến nỗi quá ngốc.
Tạ Kỳ Diên: [Không phải.]
Hạ Vãn Chi: [Lừa ai vậy?]
Tạ Kỳ Diên nhận số tiền cô chuyển qua, sau đó mới trả lời: [Chào cô Hạ, tôi tên là Kỳ A Diên, là quản gia riêng của cô, rất vui được phục vụ cô.]
Hạ Vãn Chi: “…”
Cuối cùng, Tạ Kỳ Diên còn bổ sung một câu: [Cô cần xem chứng minh thư không?]
Nghi ngờ của Hạ Vãn Chi lập tức tan biến: [Không cần đâu, cảm ơn, vậy ngày mai phiền anh qua một chuyến.]
Ảnh đại diện của đối phương là một con mèo tam thể già, nhìn chẳng giống Tạ Kỳ Diên tẹo nào.
Cộng thêm giọng điệu nói chuyện sau đó, cũng không dính dáng gì đến Tạ Kỳ Diên, Hạ Vãn Chi tắt điện thoại, lắc đầu rồi chui vào chăn nhắm mắt tiếp tục đếm cừu.