Tất cả giấy tờ cần thiết cho việc di cư Hạ Vĩnh Thanh đã chuẩn bị đầy đủ, chuyện ở Bắc Thành cũng về cơ bản đã giải quyết xong.
Bây giờ rắc rối lớn nhất là Hạ Vãn Chi.
Hai vợ chồng họ chưa bao giờ ép buộc Hạ Vãn Chi làm bất cứ điều gì, Hạ Vĩnh Thanh mềm lòng, ban đầu còn nghĩ nếu Hạ Vãn Chi thật sự không muốn theo họ sang Anh thì ông sẽ đứng ra thuyết phục ông cụ.
Nhưng từ khi phát hiện Hạ Vãn Chi qua lại thân thiết với Tạ Kỳ Diên ông đã quyết tâm đưa Hạ Vãn Chi theo sang Anh định cư.
Kế hoạch quay lại Anh lẽ ra được thực hiện trong hai ngày qua nhưng đã bị trì hoãn ba ngày vì Hạ Vãn Chi không chịu nghe lời.
“Báo bối à—”
“Hoàn Tử, ra đây chúng ta nói chuyện—”
“Hạ Vãn Chi—”
Hạ Vĩnh Thanh đã bị cô con gái yêu này lạnh nhạt suốt ba ngày liền.
Bà Rose vừa kết thúc cuộc họp xuyên quốc gia dài dằng dặc, xoa cổ đi ngang qua Hạ Vĩnh Thanh đến tủ lạnh mở một lon nước ngọt uống, lúc quay lại đi ngang qua lần nữa, nói một câu châm chọc: “Ai bảo ông chọc giận con bé, giờ thì tự đi mà dỗ.”
Hạ Vĩnh Thanh: “…”
Tính tình này không biết giống ai nữa.
“Có người bấm chuông cửa.” Rose vừa ngồi xuống ghế sofa liền nghe thấy tiếng chuông cửa, thế là quay đầu sai Hạ Vĩnh Thanh.
Khả năng Tạ Kỳ Diên đến cửa là 99%.
Hạ Vĩnh Thanh mặt mày đen kịt đi mở cửa, theo thói quen nhướng cằm lên chuẩn bị trừng mắt đuổi người đến đi nhưng cùng với tiếng cửa mở ra, tầm mắt nhìn đến không có ai.
Người đến không phải Tạ Kỳ Diên.
Là Tạ Đàn vừa mới đến ngang eo Hạ Vĩnh Thanh.
Hạ Vĩnh Thanh khẽ ho một tiếng, cùng lúc cụp mắt xuống eo miệng cũng cong theo, cười tươi xoa đầu Tạ Đàn dẫn cô bé vào: “Tiểu Đàn đến đúng lúc quá, chị Hoàn Tử của cháu đã ba tiếng không ăn cơm rồi, cháu mau khuyên chị ấy đi.”
Tạ Đàn bị đẩy đến cửa phòng Hạ Vãn Chi: “…”
Xem ra là dỗi hờn ba tiếng rồi nhỉ.
“Chị Hoàn Tử—”
Tạ Đàn vừa gọi, cửa phòng Hạ Vãn Chi liền mở.
Hạ Vĩnh Thanh len lén dòm con gái với gương mặt đầy kỳ vọng.
Tạ Đàn có việc mới qua tìm Hạ Vãn Chi, đưa tay nắm lấy Hạ Vãn Chi định sang nhà đối diện: “Trường Sinh hết thức ăn rồi, anh trai không có ở nhà, anh ấy nói hôm nay bắt đầu đổi thức ăn, phải cho ăn theo phương pháp đổi thức ăn bảy ngày, em không hiểu, chị qua xem đi.”
Liên quan đến Trường Sinh, Hạ Vãn Chi chưa bao giờ qua loa, cô phớt lờ ánh mắt của Hạ Vĩnh Thanh liền theo Tạ Đàn đi.
Giày nam nữ
Sắc mặt Hạ Vĩnh Thanh đen như đít nồi.
Cái cớ, đúng là cái cớ rành rành!
Nhất định là âm mưu của Tạ Kỳ Diên.
Dùng mèo để lấy lòng Hạ Vãn Chi, lại dùng Tạ Đàn để bày trò khổ nhục kế.
Thật là thâm độc!
Hạ Vãn Chi chưa từng nuôi mèo, hoàn toàn không hiểu gì về phương pháp đổi thức ăn bảy ngày, qua đó rồi vẫn phải gọi điện thoại cho Tạ Kỳ Diên.
“Cho ăn theo tỷ lệ 15% thức ăn mới, 85% thức ăn cũ, trên kệ bên trái là thức ăn mới, bên phải là thức ăn cũ, không phải đã nói với em rồi sao?” Tạ Kỳ Diên vừa kết thúc công việc, có lẽ vì bận cả ngày, giọng điệu nghe có vẻ hơi mệt mỏi.
Nuôi Trường Sinh bao nhiêu năm nay, mỗi ngày trước khi ra ngoài anh đều chuẩn bị đủ thức ăn cho mèo, nhưng hôm nay Tạ Đàn lại gọi điện thoại nói không cẩn thận làm đổ thức ăn của Trường Sinh.
Chân to đến mức nào mà đá đổ được chứ.
Nghe giọng Tạ Kỳ Diên không tốt, nhưng Tạ Đàn lại hùng hồn: “Tại trí nhớ em không tốt được chưa.”
Trong lúc hai anh em nói chuyện điện thoại, Hạ Vãn Chi đã chuẩn bị xong thức ăn cho Trường Sinh.
“Được rồi.” Hạ Vãn Chi nói một tiếng.
Tạ Kỳ Diên ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng Hạ Vãn Chi liền lập tức hiểu ra là Tạ Đàn lại giở trò.
“Không cần cho ăn nhiều quá, tối cho nó ăn đồ hộp.” Tạ Kỳ Diên đóng máy tính lại, lúc đứng dậy liền lấy áo vest trên ghế khoác lên tay, “Hai mươi phút nữa tôi về đến nhà.”
Hạ Vãn Chi qua nhà đối diện ít nhất cũng phải mất một tiếng.
Hạ Vĩnh Thanh ngồi trước bàn trà pha trà, thấy Rose không chút lo lắng, không nhịn được hỏi: “Con gái em thật sự thích thằng nhóc họ Tạ đó mà em cũng bình tĩnh được à?”
Rose liếc ông một cái, lười biếng nói: “Nếu nó thật sự thích thì anh cũng chẳng làm gì được đâu.”
Huống hồ nó còn chưa thật sự thích thì anh cũng đã không làm gì được nó rồi.
Hạ Vĩnh Thanh mặt mày căng thẳng, không nói gì.
Rose nhận ra ông nghiêm túc rồi, giọng điệu dịu đi một chút: “Vì Tạ Kỳ Diên là con riêng nên anh không ưa nó sao?”
“Không phải không ưa mà là không với tới nổi.” Hạ Vĩnh Thanh trầm giọng nói, “Nó tâm cơ sâu sắc, ẩn mình nhiều năm, vừa về nước đã ép Tạ Thiên Tề và Hầu Mộng Thu đến mức đó, có thể thấy thủ đoạn của nó tàn nhẫn đến mức nào, Hoàn Tử nhà chúng ta đơn thuần, không hợp với nó.”
Rose “hừ” một tiếng, không đồng tình với nửa câu đầu của ông: “Hoàn Tử của tôi xứng đáng được thờ trong thái miếu ấy chứ, sao lại không với tới nổi!”
Hạ Vĩnh Thanh: “…”
Đây là trọng tâm sao.
“Ông cụ bên kia đã thúc giục rồi, Hoàn Tử chắc không muốn theo chúng ta đi đâu.” Hạ Vĩnh Thanh lý luận phân tích.
Rose vuốt lại tốc, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh ông vỗ về: “Em cũng không nói nhất định phải mang Hoàn Tử đi.”
Hạ Vĩnh Thanh có chút kinh ngạc nhìn bà.
“Ông cụ khóa thẻ ép nó cũng không có tác dụng, ngược lại còn khiến nó chịu nhiều khổ cực, em đã nghĩ rồi, Hoàn Tử của chúng ta vui vẻ là quan trọng nhất. Hơn nữa anh cũng biết, phòng làm việc với nó có ý nghĩa đặc biệt, sao mình lại phải ép nó? Dù là bố mẹ cũng không nên tước đoạt quyền lựa chọn và những điều nó yêu thích.” Tính tình Rose nóng nảy, lúc này yên tĩnh lại nói những lời này rất chân thành, Hạ Vĩnh Thanh nghe xong cũng dần bình tĩnh lại.
“Kể cả Tạ Kỳ Diên sao?” Hạ Vĩnh Thanh thở dài.
Phòng làm việc đối với Hạ Vãn Chi quan trọng đến mức nào, ông biết.
Ông vốn đã muốn ủng hộ con gái.
Nhưng lại cố tình xuất hiện một Tạ Kỳ Diên.
Dù Hạ Vãn Chi liên tục phủ nhận quan hệ với Tạ Kỳ Diên nhưng Hạ Vĩnh Thanh dùng năm mươi năm kinh nghiệm sống của mình để cược, hai đứa này tuyệt đối có gì đó mờ ám.
Rose bật cười: “Hai đứa này có gì hay không còn chưa biết, chúng ta ở lại thêm vài ngày, anh quan sát thêm xem sao?”
Bà nhìn người rất đơn giản, lần đầu thấy hợp mắt là tin tưởng.
Ngày trước bà chính là như vậy mà nhìn trúng Hạ Vĩnh Thanh.
Hạ Vãn Chi ở bên nhà Tạ Kỳ Diên gần một tiếng cũng không thấy Hạ Vĩnh Thanh tìm đến, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Sao vậy?” Tạ Kỳ Diên thấy cô liên tục nhìn về phía cửa, hỏi một tiếng.
Hạ Vãn Chi ôm Trường Sinh đang lười biếng, nghe vậy chậc một tiếng: “Bố tôi vậy mà lại không bắt tôi về.”
Tạ Đàn ngẩng đầu lên khỏi bài tập, mặt mày đưa đám: “Tại sao lúc nào cũng phải bắt chị về vậy? Sắp tới chị phải rời xa tụi em rồi, bác Hạ thật tàn nhẫn, ngay cả cơ hội cuối cùng để chị ở cùng tụi em cũng không cho.”
Hạ Vãn Chi thuận miệng đáp: “Vì ông ấy nghi ngờ chị với anh trai em có quan hệ mờ ám.”
Tạ Kỳ Diên khẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Ánh mắt đột nhiên chạm nhau, nhận ra mình nói hớ, Hạ Vãn Chi cứng nhắc kéo kéo khóe môi: “Hơ.”
Mày Tạ Kỳ Diên giãn ra, tư thế thoải mái: “Cô muốn có quan hệ gì với tôi à?”
Hạ Vãn Chi trợn tròn mắt, biện minh: “Ai muốn có quan hệ gì với anh chứ!”
“Vậy tại sao bố cô lại khẳng định cô có quan hệ gì với tôi?”
Hạ Vãn Chi: “…”
“Chắc chắn là cô thể hiện quá rõ ràng rồi.”
Hạ Vãn Chi làm vẻ mặt “anh không sao chứ”.
Tạ Kỳ Diên bắt chéo chân, tâm trạng vui vẻ: “Thật không ngờ, cô lại có suy nghĩ như vậy với tôi.”
Hạ Vãn Chi cười lạnh một tiếng, lại không tìm được lời phản bác: “Đúng là không trị nổi cái miệng này của anh.”
Cô không thể nào mặt dày như anh mà nói mấy lời đó được.
Tạ Kỳ Diên ra vẻ người chiến thắng.
Im lặng một lúc, Hạ Vãn Chi lại hùng hổ nói một câu: “Rồi cũng có ngày tôi trị được cái miệng thối của anh!”
Đôi mắt Tạ Kỳ Diên sâu thêm vài phần: “Được thôi, xem cô trị thế nào.”
Tạ Đàn chớp mắt, cứ cảm thấy giữa hai người họ có điều gì đó… trẻ con không nên hỏi.