Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 53

Hạ Vĩnh Thanh và Rose không nói với Hạ Vãn Chi chuyện tôn trọng ý kiến của cô, để cô ở lại Bắc Thành.

Vì vậy Hạ Vãn Chi vẫn đang cố nghĩ đủ mọi cách để được ở lại đây.

Khi biết Hạ Vĩnh Thanh đã mua vé máy bay về Anh sau ba ngày nữa, Hạ Vãn Chi cuống đến mức muốn nhảy tường trốn.

“Hoàn Tử, ăn cơm thôi.” Hạ Vĩnh Thanh gõ cửa phòng Hạ Vãn Chi.

Chẳng bao lâu sau, Hạ Vãn Chi mở cửa: “Tạ Đàn mời con sang nhà đối diện ăn rồi.”

Sắc mặt Hạ Vĩnh Thanh lập tức trầm xuống: “Thằng nhóc họ Tạ đó nấu ăn ngon bằng bố à?”

Hạ Vãn Chi đang dỗi: “Ngon hơn!”

Kết quả qua nhà đối diện, Tạ Kỳ Diên và Tạ Đàn đã ăn được một nửa.

“Đến ăn chực à?” Tạ Kỳ Diên nở một nụ cười trêu chọc, “Hóa ra quan hệ giữa anh và chị Hoàn Tử của em đã tốt đến vậy rồi.”

Câu sau là mượn cớ nói chuyện với Tạ Đàn để trêu chọc cô.

Hạ Vãn Chi hừ một tiếng, không thèm ăn, kéo Trường Sinh ngồi lên sofa để vuố.t ve.

Từ phòng khách có thể nhìn thấy vị trí phòng ăn, tầm mắt của Hạ Vãn Chi vừa khéo rơi lên người Tạ Kỳ Diên.

Có lẽ vì sống ở nước ngoài đã lâu nên dáng vẻ ăn cơm của anh luôn toát ra vẻ nhã nhặn, thong thả, nhịp điệu ăn uống cũng khá giống cô.

Nếu người này không độc miệng như vậy, thực ra cũng không đến nỗi đáng ghét.

Ít nhất thì sau khoảng thời gian tiếp xúc này, Hạ Vãn Chi sớm đã âm thầm thay đổi cách nhìn về anh.

Bây giờ người có ác cảm với Tạ Kỳ Diên là ông Hạ.

Hạ Vãn Chi thầm nghĩ có phải cách của mình đã phản tác dụng rồi không. Vốn dĩ đã nhắm vào sự mềm lòng của ông Hạ để tìm cơ hội ở lại Bắc Thành, nhưng ông lại không ưa Tạ Kỳ Diên, cứ khăng khăng nghi ngờ cô với Tạ Kỳ Diên có gì đó mờ ám, kiên quyết muốn cô cùng đi theo.

Nên hai ngày nay cô đang dỗi, thêm vào việc đã hứa sẽ sang chơi với Tạ Đan nhiều hơn, thành ra suốt ngày chạy sang bên này để chọc tức bố mình.

Nghĩ vậy, Hạ Vãn Chi đặt Trường Sinh xuống rồi lại lủi thủi quay về tìm ông Hạ làm nũng.

Trên bàn ăn, Tạ Đàn khịt mũi: “Anh ơi, chị Hoàn Tử thật sự sắp đi rồi à?”

Tạ Kỳ Diên dừng đũa: “Chưa chắc.”

Hạ Vãn Chi không thể nào từ bỏ phòng làm việc khó khăn lắm mới giữ lại được để rời khỏi Bắc Thành.

Hơn nữa còn có hợp đồng ràng buộc.

Hạ Vãn Chi còn phải vẽ tranh cả đời cho anh.

Đến nay một bức cô cũng chưa vẽ.

Giày nam nữ
Cô không chạy được đâu.

Thấy anh thản nhiên, Tạ Đàn không nhịn được tò mò: “Anh không lo lắng cho chị Hoàn Tử à?”

“Cô ấy lại không phải chị gái anh, anh lo cái gì?” Tạ Kỳ Diên cười đáp lại một câu.

Huống hồ, anh cũng không tin Hạ Vãn Chi không trị nổi đôi vợ chồng cưng chiều con gái kia.

Tạ Đàn: “Nhưng chị ấy là…”

Tạ Kỳ Diên nhìn qua.

Tạ Đàn sợ hãi, nhỏ giọng bổ sung: “Hàng xóm…”

Sáng hôm sau, Hạ Vãn Chi theo lệ đến phòng làm việc vẽ tranh, ở trong phòng vẽ hơn nửa ngày, gần đến giờ cơm trưa thì Tạ Kỳ Diên đột nhiên đến thăm.

Đầu óc Hạ Vãn Chi suýt nữa nổ tung: “Anh đến làm gì?”

Tạ Kỳ Diên đường hoàng đáp: “Tôi không thể đến à? Đừng quên tôi cũng là khách hàng của cô.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Sắp đến giờ ông Hạ mang cơm đến rồi.

Sớm không đến muộn không đến lại cố tình đến lúc này.

“Tháng này lịch của tôi đã kín rồi.” Hạ Vãn Chi không chút nể nang từ chối.

“Ngày mai là tháng sau rồi, tôi đặt trước lịch tháng sau.” Tạ Kỳ Diên kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.

Hạ Vãn Chi nghiến răng nghiến lợi, đang suy nghĩ xem làm thế nào để đuổi anh ta đi, thì liếc mắt một cái, nhìn thấy ông Hạ đang đi về phía này mang cơm cho cô.

“Nhanh nhanh nhanh! Trốn đi!” Chuông báo động trong lòng Hạ Vãn Chi vang lên, đưa tay kéo cánh tay Tạ Kỳ Diên vội vàng đẩy anh ta vào phòng trưng bày.

Tạ Kỳ Diên rất không tình nguyện: “Đây là thái độ của cô đối với bên A à?”

“Uất ức cho Tạ tổng một chút, lát nữa nhất định sẽ bồi thường.” Hạ Vãn Chi thành khẩn chắp tay.

Giây tiếp theo, “cạch” một tiếng, cửa bị đóng lại từ bên ngoài.

Tạ Kỳ Diên: “…”

Đến khi nghe thấy giọng Hạ Vĩnh Thanh bên ngoài, Tạ Kỳ Diên mới hiểu ra chuyện gì.

Lại không phải đến bắt gian, còn giấu anh ta đi.

Làm như kim ốc tàng kiều vậy.

“Bố!” Có lẽ vì chột dạ, Hạ Vãn Chi vô cùng nhiệt tình.

Hạ Vĩnh Thanh không nhận ra điều gì bất thường, mấy ngày nay lại đang chiến tranh lạnh, thấy thái độ của cô đối với mình nhiệt tình, tâm trạng cũng tốt lên: “Được rồi, không cần làm nũng, đói bụng rồi phải không, mang cho con thịt kho tàu và cá hấp, thử xem.”

Sau này cách xa hai nước, sẽ không thể lúc nào cũng làm cho cô ăn được.

Đôi mắt già của Hạ Vĩnh Thanh cũng bắt đầu cay cay.

“Ngon quá.” Hạ Vãn Chi ăn rất vui vẻ.

“Trúc Tử đâu?” Hạ Vĩnh Thanh đứng dậy nhìn quanh phòng làm việc này.

Tầm mắt Hạ Vãn Chi theo ông: “Đi giao tranh cho khách hàng rồi.”

Hạ Vĩnh Thanh gật đầu, đi thẳng về phía phòng vẽ.

Hạ Vãn Chi cầm bát cơm đứng dậy, lòng hoảng hốt vô cùng: “Bố, bố xem gì vậy?”

Hạ Vĩnh Thanh khoanh tay sau lưng đi ra khỏi phòng vẽ: “Con ngồi ăn đi, đừng quản bố, bố chỉ nhìn chút thôi.”

Nói xong định đi về phía phòng trưng bày, đồng tử Hạ Vãn Chi co lại, đặt bát đũa xuống lao qua chặn trước mặt ông, cố gắng kéo ông rẽ hướng khác: “Có gì đẹp đâu mà, bố qua đây xem con ăn, nói chuyện với con một chút đi.”

Hạ Vĩnh Thanh nghi ngờ nhìn cô một cái, theo cô về bàn ăn rồi quay đầu lại nhìn phòng trưng bày một cái.

Giấu người rồi.

Chắc chắn giấu người rồi.

Hạ Vĩnh Thanh nhìn thấu rồi nhưng lại không vạch trần.

Rose khuyên ông nên quan sát thêm mấy ngày, ông cũng đã quan sát rồi.

Quan sát thấy Hạ Vãn Chi đã thay đổi chiến lược, không làm ông tức giận nữa mà đổi thành thuận theo ý ông giữ khoảng cách với Tạ Kỳ Diên, thậm chí còn không qua nhà người ta chơi nữa.

Hạ Vĩnh Thanh nhìn Hạ Vãn Chi đầy vẻ khó nói, biết cô giấu người, lúc này càng thêm tin chắc cô với Tạ Kỳ Diên tuyệt đối có gì đó.

Căn nhà ở Lan Đình Biệt Viện đó nói là của Tạ Đàn, nhưng người tinh mắt nhìn một cái là biết đây rõ ràng là của Tạ Kỳ Diên.

Ở nhà của Tạ Kỳ Diên, lại làm hàng xóm với Tạ Kỳ Diên…

Giới trẻ bây giờ hoàn toàn không hiểu đạo lý gừng càng già càng cay, còn tưởng có thể qua mặt được ông.

Chuyện đến nhà người ta ăn cơm, vuốt mèo làm tự nhiên như vậy, chắc chắn không phải mới làm một hai lần.

Biết đâu thật sự giấu mọi người lén lút ở bên nhau rồi.

Nghĩ đến những lời Rose nói với ông, Hạ Vĩnh Thanh thầm nghĩ: So với Chu Dục, Tạ Kỳ Diên đúng là cũng không tệ.

Một lúc lâu sau, ông thỏa hiệp: “Bố với mẹ con đã bàn bạc rồi, con cũng lớn rồi, chúng ta không cản trở con theo đuổi tình yêu.”

Hạ Vãn Chi ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả?”

“Ông ngoại con chúng ta sẽ lo, cứ nói con gặp được tình yêu đích thực rồi, năn nỉ ỉ ôi một chút, chắc ông cũng sẽ không từ chối, con có thể yên tâm ở lại Bắc Thành.”

Hạ Vãn Chi trợn tròn mắt.

“Nhưng đừng quên, ngày 9 tháng 9 là sinh nhật bà ngoại con, đến lúc đó mang bạn trai con sang Anh chúc thọ.”

Hạ Vãn Chi chớp mắt: “Bạn trai nào?”

Hạ Vĩnh Thanh hừ lạnh: “Con đừng có giả vờ, Tạ Kỳ Diên không phải bạn trai con à?”

Hạ Vãn Chi thuận miệng: “Nói bậy, bạn trai con không phải anh ta!”

Hạ Vĩnh Thanh nhíu mày: “Vậy là ai? Còn có người người khác à?”

Hạ Vãn Chi vẫn còn ngơ ngác, nhưng sau đó mới nhận ra ông Hạ đã đồng ý cho cô ở lại trong nước, thế là mặc kệ là gì cứ gật đầu đồng ý trước.

Thấy cô phấn khởi như vậy, Hạ Vĩnh Thanh có cảm giác chiếc áo bông nhỏ nhà mình bị người ta cướp mất, lòng đau âm ỉ, quay người lặng lẽ bỏ đi.

Người vừa đi khỏi Hạ Vãn Chi liền có chút suy sụp.

Tạ Kỳ Diên thế quái nào lại thành bạn trai cô rồi?

“Tôi trở thành bạn trai của cô khi nào?”

Giọng nói trầm ấm từ tính vang lên từ cửa phòng trưng bày, Tạ Kỳ Diên đã nghe hết cuộc nói chuyện của hai bố con họ, khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa, ung dung nhìn Hạ Vãn Chi.

Bình Luận (0)
Comment