Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 130

Lúc ta nghe thấy câu nói ấy, bức tường trước mặt đã không còn trong suốt. Dáng hình của Sắc Quỷ mơ hồ hiện lên trong tầm mắt, nhưng lại dần nhạt nhòa, như thể bị màn sương che phủ.

 

Cuối cùng, bức tường trở lại như ban đầu, âm thanh trao đổi giữa Sắc Quỷ và bọn họ cũng biến mất, bóng người chẳng còn thấy nữa.

 

Ta lặng lẽ đứng yên một bên, cúi đầu suy nghĩ. Phán quan dường như nhìn ra tâm sự trong lòng ta, bèn lên tiếng:

 

"Nương nương, người đã nghe được đáp án mình muốn chưa?"

 

"Ừm..."

 

Ta xoay người, bước về phía hậu cung, vừa đi vừa nói: "Chỉ cần những lời đó, vậy là đủ rồi."

 

Nói ra câu ấy, hốc mắt ta đã ươn ướt, nhưng khóe môi lại vẽ nên một nụ cười hạnh phúc.

 

Phán quan nhìn theo bóng lưng ta rời đi, thoáng nghe được tiếng ta khẽ hít mũi, liền bước nhanh theo sau.

 

"Nương nương, vì sao lại khóc?"

 

Hắn nhìn ta đầy nghi hoặc—chẳng phải người vừa nói đã đủ rồi sao? Nếu đủ rồi, cớ gì còn rơi lệ?

 

Ta thấy vẻ thắc mắc của hắn, liền đưa tay lau khóe mắt, khẽ cười đáp:

 

"Khóc không nhất định là vì đau lòng. Hạnh phúc và vui sướng cũng có thể khiến người ta bật khóc."

 

Phán quan nghe vậy, bán tín bán nghi gật đầu. Đột nhiên, ta chợt nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu nhìn hắn, bật thốt:

 

"Ngươi là phán quan, đúng không?"

 

Hắn chớp mắt, rồi mỉm cười, giọng nói dịu dàng như làn gió xuân:

 

"Ta còn đang nghĩ, không biết đến khi nào nương nương mới nhận ra."

 

Ta nheo mắt, lập tức hỏi:

 

"Ngươi có phải do Sắc Quỷ phái đi để giúp đỡ An Trạch và bọn họ không?"

 

Hắn thoáng sững sờ, sau đó khẽ nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ:

 

"An Trạch? Ngươi nói vị Khu Quỷ Sư kia sao?"

 

Quả nhiên! Sắc Quỷ đúng là đã phái hắn đi!

 

"Chuyện căn phòng 402 thế nào rồi? Linh hồn của An Ngọc và Tư Đồ Cảnh đã được giải cứu chưa?"

 

Phán quan bật cười, bước đến gần ta, hơi cúi người, nói:

 

"Vừa trở về liền gặp nương nương. Thấy người lén lút trốn ở đó, ta bèn lên tiếng gọi một chút, tiện thể..."

 

"Tiện thể đưa ta đi."

 

Ta buông tay, nói nốt câu hắn còn chưa kịp nói ra, khẽ cười, rồi tiếp lời:

 

"Được rồi, ta đi đây."

 

"Nương nương, người đã quen ở vương cung chưa?"

 

Ta trầm ngâm giây lát, sau đó đáp một câu đầy ẩn ý:

 

"Tẩm cung thì quen."

 

Bởi vì nơi đó tràn ngập hơi thở của Sắc Quỷ, khiến ta cảm thấy vô cùng an tâm, vô cùng an toàn.

 

Phán quan cười đầy ý vị:

 

"Nương nương và vương đúng là có tình cảm sâu đậm. Là thần tử, ta cũng cảm thấy vui mừng thay."

 

Nhưng ta lại chẳng để ý đến nụ cười đầy ẩn ý trong mắt hắn. Xét cho cùng, những lời này, thực sự có ý sâu xa lắm...

 

......

 

Sa Gia vừa nghe Sắc Quỷ nói, vẻ mặt vốn đầy tự tin lập tức tan biến. Sắc mặt nàng vốn đã nhợt nhạt nay càng trắng bệch, đôi mắt khẽ rung động, ánh nhìn lóe lên tia dao động.

 

Ẩn Vương, người luôn yêu thương con gái mình, thấy nàng chịu ấm ức thì sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng điệu cũng mang theo chút cứng rắn.

 

"Thần biết tiểu nữ gả cho vương là trèo cao, nhưng với tư cách phụ thân, thần cũng hy vọng nàng có thể lấy một người trong sạch. Nàng ngưỡng mộ vương đã lâu, vương có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, vì sao không thể tiếp nhận tiểu nữ?"

 

Một tia oán niệm thoáng qua trong lòng hắn. Sắc Quỷ chỉ nhẹ nhàng vuốt v3 mái tóc đen của mình, mí mắt rũ xuống, đôi môi mỏng khẽ nhếch.

 

"Bổn vương sẽ không tam thê tứ thiếp. Sa Gia là một cô nương tốt, bổn vương lại đang muốn tìm cho nhi tử một mối hôn sự. Đứa nhỏ đó diện mạo anh tuấn, năng lực xuất chúng, đầu óc nhanh nhạy, không bằng nhân dịp này, bổn vương liền hạ lệnh, để Sa Gia đính hôn với hắn?"

 

"Không cần!"

 

Sa Gia hoảng hốt thốt lên.

 

Sắc Quỷ nghe tiếng phản đối, sắc mặt lập tức sa sầm, ánh mắt lóe lên tia sáng u ám.

 

Ẩn Vương thấy sắc mặt y không ổn, vội vàng quát con gái:

 

"Làm càn! Không được vô lễ!"

 

Trong giọng nói mang theo chút khẩn trương.

 

Dù quan hệ giữa hắn và Diêm Vương không tệ, thậm chí có thể xem là thân cận, nhưng điều đó không có nghĩa hắn có thể vượt rào. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ là bề tôi, mà Diêm Vương chính là chúa tể của Âm Phủ.

 

Mà điều Diêm Vương ghét nhất, chính là kẻ vượt rào.

 

"Tiểu nữ tuổi còn nhỏ, thất lễ, mong vương thứ tội."

 

Ẩn Vương đành phải xuống nước nhận lỗi.

 

Sắc Quỷ vẫn ung dung ngồi trên cao, nét mặt không chút dao động. Một lúc lâu sau, y phất tay, giọng nói lộ ra vài phần bất mãn:

 

"Hôn nhân đại sự là chuyện riêng của bổn vương. Chọn tam thê tứ thiếp hay một đời một kiếp một đôi nhân, đều là quyền của bổn vương."

 

"Ẩn."

 

Lần đầu tiên, Sắc Quỷ trực tiếp gọi thẳng tên hắn.

 

Đôi đồng tử đen sâu thẳm lóe lên một tia đỏ, giọng nói lạnh băng:

 

"Chuyện của bổn vương, ngươi không có tư cách quản."

 

"Là thần sai rồi."

 

Ẩn Vương bất đắc dĩ liếc nhìn Sa Gia, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

 

Hắn biết điều, thấy Diêm Vương hoàn toàn không để lại đường lui, đành dùng ánh mắt ra hiệu cho con gái mình quay đầu lại.

 

Âm phủ vẫn còn vài chư hầu vương quản lý các khu vực, thế tử của bọn họ có không ít người vừa tuấn tú vừa xuất sắc, Sa Gia hoàn toàn không cần cố chấp với một người.

 

Nhưng nàng chẳng hiểu được nỗi khổ tâm của phụ vương mình. Đôi mắt đỏ hoe, tràn đầy oán hận và không cam lòng.

 

"Vì sao? Ta có điểm nào thua kém nữ nhân xấu xí kia?"

 

Kẻ sa vào tình yêu cuồng si thường trở nên điên loạn. Lúc này, nàng đã không còn để t@m đến điều gì nữa, mặc kệ tất cả, quyết định nói ra những điều đã chôn giấu suốt mấy trăm năm.

 

"Nàng không có địa vị bằng ta, học thức và năng lực cũng không bằng ta, ngay cả tướng mạo cũng kém xa! Vậy dựa vào đâu mà nàng được ngươi yêu thích, còn ta thì không?"

 

Trâm vàng trên đầu nàng lắc lư theo từng lời nói, thân thể mảnh mai cũng run rẩy không ngừng.

 

"Ngươi nói cho ta đi! Vì cái gì! Ta thích ngươi đã mấy trăm năm! Vì sao ngươi thậm chí còn chưa từng liếc nhìn ta lấy một lần?"

 

Nàng gào lên đầy kích động. Dù đã đi xa, ta vẫn nghe rõ tiếng khóc nghẹn ngào của nàng.

 

Ta khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về chính điện cách đó không xa. Phán quan cũng nhận ra điều khác thường, hạ giọng hỏi:

 

"Nương nương, ngài muốn qua đó xem không?"

 

Ta vừa định mở miệng, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, liền lập tức lắc đầu.

 

"Đi thôi, cùng ta về tẩm cung. Ta không muốn để Sắc Quỷ biết ta đang lén theo dõi hắn."

 

Làm vậy, có lẽ hắn sẽ tổn thương.

 

Vì theo dõi hắn, chẳng khác nào nói rằng ta không tin hắn. Mà nếu đã không được tín nhiệm, sao hắn có thể vui vẻ cho được?

 

"Làm càn! Mau xin lỗi đi, Gia Nhi!"

 

Ẩn Vương vừa vất vả giữ vững cục diện, vậy mà con gái hắn lại vô ý làm nó sụp đổ. Hắn lạnh giọng quát:

 

"Còn không mau nhận lỗi! Vương, xin thứ cho tội."

 

Hắn trông thấy Diêm Vương đứng dậy khỏi ghế, từng bước chậm rãi đi xuống bậc thang, càng lúc càng gần Sa Gia.

 

Đôi mắt đỏ thẫm ánh lên tia sáng u ám, trong đó ẩn chứa sự tàn bạo như ngọn lửa cuộn trào.

 

"Ngươi vừa nói gì?"

 

Ẩn Vương thấy tình hình không ổn, lập tức đứng chắn trước mặt Sa Gia, thẳng lưng đối diện với Diêm Vương.

 

"Vương......" Trong lòng hắn giận mà không dám phát, chỉ hận nữ nhi ngày thường hiểu chuyện, vì sao đúng lúc này lại trở nên bướng bỉnh như thế!

 

"Tránh ra."

 

Giọng nói của Diêm Vương vô cùng bình thản, nhưng chỉ một câu ấy thôi đã khiến toàn thân Ẩn Vương nổi da gà.

 

"Vương, xin thứ cho tội."

 

"Ngươi muốn biết đáp án sao?"

 

Diêm Vương hơi ngửa đầu, dung nhan tinh xảo tựa thiên thần nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

 

Sa Gia cắn chặt môi, như thể muốn cắn nát nó, toàn thân run lên vì căng thẳng.

 

"Bổn vương sẽ cho ngươi như nguyện."

 

Y cúi đầu nhìn mỹ nhân trước mặt, ánh mắt tràn ngập khinh miệt, chậm rãi mở miệng, từng chữ như lưỡi dao sắc bén, cứa nát trái tim nàng.

 

"Ngươi không bằng nàng ở bất cứ điểm nào, tất cả đều kém xa nàng."

 

Lời này như một nhát chém trí mạng, khiến Sa Gia ngây ngốc tại chỗ, thân thể lảo đảo, hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.

 

Nàng lẩm bẩm, ánh mắt mờ mịt:

 

"Cái gì cũng không bằng...... Cái gì cũng kém......"

 

Diêm Vương liếc nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

 

"Không sai."

 

Diêm Vương vung nhẹ tay áo, lướt qua hai cha con họ mà đi thẳng về phía cửa. Khi ngang qua hai gã sai vặt đứng hầu, giọng y lạnh lùng vang lên:

 

"Hầu hạ Ẩn Vương và Công chúa Sa Gia cho tốt."

 

Dứt lời, y thản nhiên rời đi, không buồn nhìn lại.

 

Ẩn Vương vốn luôn kìm nén tức giận, lúc này mới thở dài một hơi, quay người nâng Sa Gia dậy, bất đắc dĩ nói:

 

"Gia Nhi, hà tất phải như vậy? Âm phủ có bao nhiêu nam nhân ưu tú, vì sao con cứ cố chấp với vương?"

 

"Phụ vương! Rõ ràng người đã nói sẽ giúp ta gả cho hắn! Nữ nhi đã nói rồi, ngoài hắn ra, ai cũng không gả! Dù chỉ là thiếp... Không, dù có làm nô, ta cũng cam tâm tình nguyện!"

 

Sa Gia khóc nấc lên như một đứa trẻ.

 

Ẩn Vương chỉ biết lắc đầu, trong khi hai gã sai vặt đã tiến lại gần, cung kính đưa tay mời:

 

"Ẩn Vương, Công chúa Sa Gia, xin mời."

 

"Xem ra Sa Gia thật lòng thích Sắc Quỷ."

 

Ta thản nhiên nói, ánh mắt rũ xuống.

 

Phán quan bên cạnh dịu giọng an ủi:

 

"Nương nương, vương yêu ngài."

 

Điều này ta tất nhiên biết. Nhưng nghĩ đến việc nam nhân của mình lại có người khác thầm yêu bao năm trời, cảm giác trong lòng không khỏi kỳ quặc.

 

Không thể nói là đau lòng, cũng không thể nói là vui vẻ.

 

Người ta vẫn thường bảo, nam nhân của mình được kẻ khác ngưỡng mộ chứng tỏ hắn thực sự ưu tú, ta nên cảm thấy tự hào mới phải.

 

Nhưng khi chính mình đối diện với tình huống này, ta lại không tài nào chấp nhận nổi.

 

Chúng ta đi đến cổng vòm quen thuộc, phía trong chính là tẩm cung của Sắc Quỷ.

 

"Ta chỉ có thể đưa nương nương đến đây, cáo từ."

 

Phán quan chắp tay hành lễ, ta khẽ gật đầu. Hắn mỉm cười với ta, rồi xoay người rời đi.

 

Bóng dáng dài gầy khuất dần trong màn đêm, bên hông hắn có đeo một cây bút lông lớn, theo từng bước chân mà đong đưa.

 

"Hoa Nhi."

 

Khi ta vừa xoay người định bước vào sân, phía sau bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.

 

Ta giật mình, quay đầu lại, liền thấy Sắc Quỷ mang mặt nạ đứng ngay sau lưng mình.

 

Khoảnh khắc đó, ta bỗng có chút hoảng loạn.

 

Rốt cuộc vừa rồi ta đã làm chuyện như vậy... Tim bỗng đập thình thịch, không cách nào kiểm soát.

 

Ta vội vàng né tránh ánh mắt hắn, không dám nhìn thẳng.

 

"Hoa Nhi ở đây làm gì?"

 

Hắn lập tức thuấn di đến bên cạnh ta, ôm lấy ta, giọng điệu đầy vui vẻ.

 

Ta nghĩ tới nghĩ lui, đành bịa ra một lý do vụng về để giấu nhẹm chuyện vừa rồi.

 

Cười gượng hai tiếng, ta nói:

 

"Ách... Ra ngoài giải sầu, giải sầu thôi."

 

Sắc Quỷ cười khẽ, giọng điệu đầy trêu chọc:

 

"Hoa Nhi vẫn vụng về như thế, ngay cả nói dối cũng không giỏi. Nhìn xem, mũi nhỏ đều dài ra rồi kìa."

 

Mặt ta lập tức đỏ bừng!
~~~Hết chương 130~~~

Bình Luận (0)
Comment