Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 131

Chương 131: Anh trai của An Ninh.

 

Ta không dám nhìn hắn. Nghĩ đến chuyện vừa rồi bản thân còn lén theo dõi hắn, trong lòng liền dấy lên cảm giác như đang làm điều khuất tất.

 

Sắc Quỷ đưa ta vào sân, giọng điệu bình tĩnh:

 

"Ta vừa nhìn thấy Phán Quan đã trở về. Xem ra chuyện bên đó hẳn là đã xong."

 

Ta khẽ chớp mắt, cảm thấy yên tâm hơn không ít.

 

Nãy giờ chỉ lo căng thẳng và luống cuống, suýt chút nữa quên mất chuyện này. Nhìn Phán Quan một thân ung dung trở lại, có lẽ việc ở thất 402 đã được giải quyết ổn thỏa.

 

Lúc ở Âm Phủ, điện thoại di động không có tín hiệu, cũng chẳng thể nhận được tin tức gì. Ta rất muốn gọi cho An Ninh để xác nhận tình hình, nhưng lúc này có vẻ không được.

 

Ta không khỏi cảm thấy có chút chột dạ, ấp úng, bàn tay không biết nên đặt đâu, chỗ này sờ sờ, chỗ kia kéo kéo. Một lúc lâu sau mới gượng gạo "ừm" một tiếng.

 

Sắc Quỷ như nhìn ra sự khác thường của ta, dứt khoát dẫn ta về tẩm cung.

 

"Nếu An Ninh không sao, ngươi nên nghỉ ngơi đi. Ngủ một giấc, tỉnh dậy ta sẽ đưa ngươi trở về."

 

Ta cúi đầu ngồi ở mép giường, nhìn hắn cởi áo ngoài, tháo chiếc mặt nạ đen quỷ dị xuống rồi đặt lên giá áo.

 

Nghe hắn nói vậy, ta chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chăn trùm người. Thấy hắn có vẻ định đến án thư xử lý công việc, ta nhẹ nhõm thở phào.

 

Xem ra hắn không nghĩ nhiều. Vừa rồi ta còn lo lời qua loa của mình bị vạch trần.

 

Nhưng đúng lúc ta nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, ta cảm nhận được ánh mắt hắn dời từ tấu chương sang ta.

 

Cảm giác bị nhìn chằm chằm mãnh liệt đến mức khiến ta nóng bừng cả người.

 

Tim đập thình thịch.

 

"Hoa Nhi, ngươi... vừa rồi có phải..."

 

"Cái gì?"

 

Ta hoảng hốt bật dậy, nhìn hắn, cảm giác cả hơi thở cũng nặng nề hơn.

 

Hắn biết chuyện gì sao? Hắn đã phát hiện ta lén theo dõi hắn sao?

 

Ta không để ý tới ý cười thấp thoáng trong mắt hắn. Giọng điệu hắn rất ôn hòa:

 

"Không có gì, ngủ đi."

 

Hắn chợt dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm một câu:

 

"Nếu ngủ không được, ta kể ngươi nghe chuyện này."

 

Chuyện gì?

 

Tim ta vô thức thắt lại. Chẳng lẽ... đoạn mà ta lo lắng nãy giờ cuối cùng cũng đến?

 

Hắn muốn nhắc đến chuyện xảy ra trong chính điện sao? Có phải muốn nói với ta điều mà ta chưa kịp nghe hết lúc đó? Có phải... hắn đã đưa ra quyết định nào đó mà ta không biết?

 

Dù ta đã nghe được câu quan trọng nhất, nhưng trước khi mọi thứ ngã ngũ, vẫn có khả năng xảy ra biến đổi.

 

Ta nhìn hắn, thấy hắn có vẻ hơi khó xử. Hắn mở miệng, nhưng do dự hồi lâu vẫn không nói gì.

 

Tim ta càng siết chặt.

 

Chẳng lẽ... thật sự có biến cố?

 

Thấy ta căng thẳng, Sắc Quỷ bỗng nhoẻn miệng cười, biểu tình có chút xấu xa.

 

"Hoa Nhi, vừa rồi ta cùng Ẩn Vương bàn xong chính sự. Hắn đưa ra một yêu cầu—muốn Sa Gia gả cho ta."

 

Chuyện này ta biết, chỉ cần dùng đầu óc cũng đoán ra được.

 

Ẩn Vương nói là đến bàn chính sự, nhưng thực chất chẳng khác nào "Túy ông chi ý bất tại tửu"—ý ở việc gả Sa Gia cho Sắc Quỷ, sau đó đưa nàng vào hậu cung, trở thành Diêm Vương phi.

 

"Khi còn nhỏ, ta thường xuyên gặp Sa Gia. Nàng rất hiểu chuyện, lại biết cách thấu hiểu lòng người."

 

Nghe Sắc Quỷ thao thao bất tuyệt khen Sa Gia đủ điều, ta không khỏi nổi giận.

 

Càng nghe càng tức!

 

Oa, hắn đúng là một tên thẳng nam chính hiệu! Ngay trước mặt ta mà cứ thế tán dương một nữ nhân khác, nếu đây không phải là thẳng nam thì là gì?

 

Hai má ta phồng lên, hậm hực nhìn hắn. Nhưng trong mắt hắn, phản ứng này lại mang một hương vị khác. Hắn yêu thương nhìn ta, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt lên án của ta, còn cười mà nói tiếp:

 

"Ẩn Vương và ta quan hệ cũng rất tốt, hắn muốn gả nữ nhi cho ta cũng là chuyện trong dự liệu."

 

"Tự luyến!"

 

Ta lầm bầm một câu, giọng điệu có phần hung hăng.

 

"Vậy ngươi cứ cưới đi! Ta cũng chẳng ngăn cản ngươi!"

 

Ta hừ lạnh, khoanh tay trước ngực, quay mặt sang một bên, không buồn nhìn hắn. Nghĩ đến việc hắn cứ mãi khen ngợi Sa Gia, lòng ta càng thấy khó chịu.

 

"Hoa Nhi..."

 

Sắc Quỷ buông bút, bước đến bên ta, vòng tay ôm ta vào lòng, cúi xuống hôn lên má ta. Ban đầu ta không chịu hợp tác, cứ nghiêng đầu tránh né. Hắn thử hết lần này đến lần khác vẫn chưa thành công, ánh mắt chợt lóe sáng, rồi dứt khoát giữ lấy đầu ta, không cho ta trốn nữa, mạnh mẽ in lại một nụ hôn.

 

"Ngươi làm gì vậy! Sa Gia tốt như thế, ngươi cứ đi mà cưới nàng đi!"

 

Ta bắt đầu nổi đóa. Sắc Quỷ thấy ta sắp phát khóc, lại cười ha ha.

 

"Cười cái rắm gì chứ!"

 

Ta đã sớm biết tính cách hắn có chút phúc hắc, giờ thì hoàn toàn chứng thực suy nghĩ của ta. Ở phương diện này, hắn đúng là vô cùng đáng ghét.

 

Ta sắp khóc đến nơi, hắn còn cười được!

 

Đồ xú Sắc Quỷ!

 

Ta còn tưởng mấy lời động lòng người hắn nói khi trước đều là thật, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi!

 

Sắc Quỷ đúng lúc dừng lại, không tiếp tục trêu chọc nữa, chỉ cười rồi ôm ta chặt hơn.

 

"Tiểu đồ ngốc, ta chỉ cần một mình ngươi. Đã nói rồi, dù Sa Gia có hiểu chuyện hay ưu tú thế nào, ta cũng không thích nàng. Vậy thì vì sao phải cưới?"

 

Ta sững người. Hắn chọc nhẹ vào mũi ta, dịu dàng đỡ ta nằm xuống giường.

 

"Chuyện này ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không cưới nàng. Hơn nữa, Ẩn Vương cũng không phải vô cớ gây rối, hôm nay hắn đến vừa hay có thể đưa Sa Gia về."

 

Sắc Quỷ khẽ vuốt gò má ta, giọng nói nhàn nhạt: "Nàng ở đây đã quá lâu rồi."

 

Ta nhìn sâu vào mắt hắn, tim đập nhanh hơn.

 

Ta không biết phải diễn tả cảm giác lúc này thế nào—chỉ thấy như thể cả thế giới trong lòng ta bỗng chốc bừng nở vô số đóa hoa, lan tỏa hương thơm ngọt ngào, bao trùm cả núi đồi.

 

Mặt trời lên cao, ánh sáng ấm áp trải dài nửa bầu trời.

 

Hắn vỗ nhẹ tay ta, đứng dậy: "Phán quan đã trở lại, ta đi gặp hắn một chút, hỏi tình hình cụ thể. Ngươi cứ ngủ đi, lát nữa ta quay về sẽ gọi ngươi."

 

Nói rồi, hắn mang mặt nạ lên, khoác qua loa áo choàng, không buộc lại mà rời đi.

 

Câu nói của hắn vẫn văng vẳng bên tai, khiến ta an tâm nhắm mắt. Cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hơi thở ấm áp khiến lòng người thư thái. Ta dần dần chìm vào giấc ngủ.

 

 

Diêm Vương vừa bước qua cổng vòm, một bóng người đang tựa vào vách tường liền đứng thẳng dậy.

 

"Vương."

 

"Sự việc xử lý thế nào?"

 

Phán quan cung kính hành lễ, đáp: "Thuộc hạ đã thành công phá giải Thế Giới Trong Gương, cứu được hai linh hồn bị ác quỷ câu đi."

 

Diêm Vương chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, giọng nói mang theo uy nghi của bậc thượng vị: "Dễ dàng vậy sao?"

 

Thế Giới Trong Gương đâu phải nói phá là phá? Ác quỷ trong đó có bao nhiêu cường đại, Bạch Vô Thường từng đối mặt qua, đến nàng còn bị tiêu hao không ít năng lượng. Phán quan chỉ đi một mình, làm sao có thể đơn giản giải quyết?

 

Phán quan nói thật: "Tên Khu Quỷ Sư An Trạch kia cũng có chút bản lĩnh. Dù không sánh bằng lão nhân kia, nhưng vẫn có thực lực nhất định."

 

"Hơn nữa..." Hắn dừng một chút, ánh mắt nghiêm túc hơn. "Điều thuộc hạ để ý là nam nhân tên An Hiên kia. Hắn thực sự rất lợi hại, nhờ vậy chúng ta mới có thể thành công dễ dàng như thế."

 

"An Hiên?"

 

Diêm Vương hơi nhíu mày, trầm giọng: "Không phải là An Húc sao?"

 

"Không, hắn xác thực tên là An Hiên. Hình như là ca ca ruột của nữ nhân tên An Ninh kia."

 

Đồng tử Diêm Vương khẽ co lại. Một cảm giác quỷ dị dâng lên trong lòng—như thể có thứ gì đó quý giá đang ngày càng xa khỏi tầm tay.

 

"Nghe nói An Hiên quanh năm rèn luyện bên ngoài, giống An Trạch, nhưng thiên phú và tư chất lẫn sự khắc khổ đều gấp mấy chục lần An Trạch. Hắn tinh thông nhiều phương pháp Khu Quỷ, kinh nghiệm cũng cực kỳ phong phú."

 

"Có một Khu Quỷ Sư như vậy ở dương gian, thuộc hạ cũng lấy làm vui mừng."

 

Diêm Vương phất tay, ý bảo không cần nói thêm nữa, giọng bình thản: "Giải quyết xong là được."

 

Phán quan đứng dậy, khóe môi vương một nụ cười nhạt.

 

"Vương, khi đó ngài hẳn đã phát hiện, nương nương đang theo dõi."

 

Thân thể hắn khẽ cứng lại. Phán quan thì lại có chút ý xấu, chậm rãi nói tiếp: "Bao gồm cả việc thuộc hạ đã dùng năng lực giúp nương nương quan sát tình hình trong điện, ngài chắc cũng biết."

 

Hắn liếc nhìn về phía cổng vòm trong sân vài lần, rồi nhẹ nhàng thở ra, giọng điệu không mấy tốt đẹp: "Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, chú ý đúng mực, phán quan."

 

"Vâng, Diêm Vương đại nhân."

 

Phán quan cung kính hành lễ, trong mắt lóe lên một tia sáng.

 

"Hẳn là... lời ngài nói khi ấy, là cố ý để nương nương nghe thấy, hay chỉ là diễn kịch... hay thật lòng đây..."

 

Hắn lẩm bẩm, ánh mắt vô thức hướng về phía tẩm cung, rồi tự cười giễu cợt, lắc đầu, xua tan suy nghĩ này khỏi đầu.

 

 

Khi ta tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu.

 

Sắc Quỷ đã trở về, ngồi trước án thư chăm chú xử lý công việc. Hắn nhạy bén nhận ra ta cử động, liền mỉm cười nhìn sang.

 

"Tỉnh rồi? Gần đến lúc trở về rồi."

 

"Ừm." Ta gật đầu, ngồi dậy.

 

"Hôm nay ta đưa ngươi về. An Ngọc bọn họ chắc không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng. Nếu về sớm, ngươi có thể đi thăm bọn họ."

 

Lời này như viên thuốc an thần. Ta lập tức bắt lấy tay hắn, kích động không thôi. Chỉ cần An Ngọc và Tư Đồ Cảnh an toàn, mọi lo lắng, sợ hãi trong lòng ta liền tan biến.

 

Khi ta trở lại phòng ngủ, bầu trời đã tối đen. Vì âm phủ không có khái niệm thời gian, mà điện thoại lại hết pin, ta đành phải bật máy lên để xem giờ.

 

Đã gần 10 giờ tối—không thích hợp đến thăm người bệnh.

 

Ngày mai đi sớm một chút, tiện thể mua ít quà an ủi.

 

An Ninh vẫn chưa về, chắc còn ở bệnh viện chăm sóc ông nội.

 

Đột nhiên, điện thoại ta rung lên. Là thông báo tin nhắn đã nhận khi điện thoại tắt máy.

 

Là tin của An Ninh!

 

"Tiểu Hoa! Ca ca ta trở về rồi!"

 

Ca ca? Ca ca nào...? Ta nhíu mày, có chút nghi hoặc.

 

Tin nhắn này thoạt nhìn cũng bình thường, nhưng câu tiếp theo thì... suýt nữa làm ta phun cả ngụm nước ra.

 

"Lão nương muốn giết hắn! Ngươi đừng cản ta!"

Bình Luận (0)
Comment