Dung... Dòng họ này, không ngờ sau lưng lại mang theo một bối cảnh lịch sử như vậy, khiến ta không khỏi có chút kinh ngạc.
"Nói cho cùng, bây giờ trong giới gia tộc Khu Quỷ, đều có thể gọi Dung gia là tổ tông!" Dung Nhất Diên nói đầy khí thế, vỗ nhẹ lên vai ta.
"Chỉ là, năm đó những tộc nhân còn lại của Dung gia đã nghe theo mệnh lệnh của đại tiểu thư và thiếu gia chủ, từ bỏ việc tiếp tục tu luyện kỹ năng Khu Quỷ, dần dần đến thế hệ các cháu bây giờ, đã hoàn toàn thoát ly khỏi ngành nghề của Khu Quỷ, trở thành người bình thường."
"Bà bà, sao bà lại biết nhiều như vậy?" Ta nghi hoặc hỏi. Nói đến tuổi tác của bà, tuy đã hơn trăm tuổi, nhưng chuyện từ xa xưa như vậy, nếu không có ai ghi chép lại hay truyền miệng đến giờ, thì đã chẳng còn ai biết được Dung gia từng xảy ra chuyện gì.
"Ta làm thế nào biết được, cháu không cần hiểu rõ làm gì." Bà thở dài, ánh mắt nhìn ta đầy áy náy.
"Tập tục minh hôn trong thôn cũng là về sau mới dần xuất hiện. Thật ra ta luôn biết Diêm Vương đại nhân là tồn tại chân thực, việc tìm kiếm Trấn Quỷ Lệnh cũng là mệnh lệnh của ngài ấy. Nhưng mãi đến khi ta cảm nhận được Trấn Quỷ Lệnh tồn tại, ta vẫn đưa cháu vào phòng tối, cho dù cả ta và cháu đều là người một mạch Dung thị."
Lời ấy vừa thốt ra, chút thiện cảm vừa nhen nhóm trong lòng ta lập tức tan biến không còn dấu vết.
"Khổ cho cháu rồi, hài tử."
"Nếu cảm thấy khổ cháu, thì lúc đó đừng trói cháu lại."
Ta nói với chút giận dỗi, ba mẹ đứng bên cạnh lên tiếng: "Tiểu Hoa!"
Dung Nhất Diên cười khổ, giọng già nua nghe càng thêm yếu ớt.
"Hài tử, cháu nghĩ ta tình nguyện sao? Dung thị một mạch đến đời cháu, chỉ còn một mình cháu là hậu duệ trực hệ. Ta sao có thể ngờ được Trấn Quỷ Lệnh lại chọn cháu làm ký chủ?
Nếu khi đó ta giữ tư tâm, không cho cháu đi minh hôn, chẳng phải là đẩy một thiếu nữ vô tội khác vào chỗ chết hay sao? Ta còn nên cảm tạ, ít ra vì chuyện này mà ta không phải cố ý giết người!"
Bà kích động, múa tay nói lớn, cả khuôn mặt cũng méo mó: "Không chỉ hại người, nếu Trấn Quỷ Lệnh không được Diêm Vương đại nhân kịp thời tìm thấy, sẽ mang đến tai họa khôn lường cho âm phủ. Chuyện đó, hiện tại có lẽ cháu là người hiểu rõ hơn ta!"
Nghe xong, ta sững người. Mọi bất mãn trong lòng cũng dần tiêu tan.
Đúng là như vậy... Nếu Dung Nhất Diên vì tư lợi mà bảo vệ ta, thì cũng sẽ có người khác thay thế ta đi minh hôn với sắc quỷ, trì hoãn thời điểm Trấn Quỷ Lệnh được phát hiện. Khi đó...
Ta cúi đầu, trong đầu hiện lên ký ức về trận chiến mười năm trước ở nước M, kinh hoàng tận mắt chứng kiến cảnh tượng quái vật.
"Đáng thương thay, hài nhi Dung gia chúng ta... Vì sao cuối cùng lại vẫn là cháu? Trời cao đây là muốn diệt tuyệt Dung thị chúng ta sao..."
Nhìn lão nhân hơn trăm tuổi trước mặt khóc đến mức nước mắt đầy mặt, ta có chút không đành lòng, bước đến ôm lấy vai bà.
"Bà bà, bà yên tâm. Chồng của cháu đối với xử với cháu rất tốt, anh ấy không hề muốn lấy mạng cháu. Đợi cháu sinh đứa trẻ xong, cháu vẫn có thể sống như người bình thường, an ổn cả đời."
Ánh mắt bà dõi theo tay ta, nhìn đến bụng ta – nơi hơi nhô lên một cách mềm mại. Cả người bà chấn động, thậm chí còn lùi lại một bước. Khi đôi tay đang định chạm vào bụng ta, sắc quỷ cuối cùng cũng mở miệng.
"Làm càn."
Giọng hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng khí thế ẩn chứa trong đó lại khiến lòng người run sợ.
Dung Nhất Diên run lẩy bẩy, đôi tay lẫn hai chân đều không còn chút sức, suýt nữa ngã quỵ xuống đất. Bà ấy lập tức dập đầu lia lịa trước sắc quỷ, hoảng hốt nói: "Diêm Vương đại nhân, ta sai rồi!"
Ta không vui liếc sắc quỷ một cái. Hắn bước lại gần, thấp giọng nhắc: "Đừng để bất kỳ ai tùy tiện chạm vào bụng."
"Sao lại không được chứ?" Người ta chỉ là một bà lão, lại còn là linh môi, đâu phải yêu ma hung dữ gì, sao lại không thể chạm một chút?
"Tiểu Hoa... con thật sự mang thai rồi à?"
Giọng ba mẹ truyền đến từ phía sau. Ta quay đầu lại, khẽ mỉm cười với họ.
"Vâng... Con xin lỗi. Con đã giấu mọi người." Ta nắm tay sắc quỷ, kéo hắn bước lên phía trước, nghiêm túc giới thiệu: "Ba, mẹ, đây là chồng của con – Diêm Vương."
Quả nhiên, gương mặt hai người lập tức hiện rõ vẻ dò xét và hoài nghi. Họ không hề chấp nhận hắn ngay lập tức, ánh mắt đầy cảnh giác.
Cũng dễ hiểu thôi. Đổi lại là ai, con gái mình lấy một con quỷ, thì việc chấp nhận người con rể này... hoàn toàn không dễ.
Người mở lời trước là ba, khí thế mạnh mẽ đến bất ngờ. Đây là lần đầu tiên ta thấy ông thẳng lưng như vậy, giọng đầy uy nghiêm, nhìn thẳng vào sắc quỷ mà nói:
"Ta mặc kệ cậu là người hay là quỷ, chuyện Tiểu Hoa minh hôn với cậu, chúng ta vốn dĩ không đồng ý. Con bé cũng không phải tự nguyện!"
"Nhưng giờ nó đã mang thai, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm, phải đối xử tốt với nó. Nó là thê tử của cậu. Nếu để chúng ta phát hiện cậu làm tổn thương con bé, chúng ta sẽ lập tức đưa nó đi, vĩnh viễn không cho cậu gặp lại!"
Ta kinh ngạc nhìn hai người họ.
"Ba... ba đang... đồng ý sao?"
"Ta đâu có nói đồng ý." Mẹ ngồi xuống ghế, ánh mắt dịu dàng nhìn ta, khẽ thở dài: "Đến nước này rồi, gạo đã thành cơm, chẳng lẽ không nhận nó sao?"
"Hơn nữa, An gia chủ cũng kể với mẹ rất nhiều chuyện về hai đứa. Mẹ và ba con đã bàn bạc kỹ rồi, cảm thấy nó có thể giao phó được. Chỉ cần các con sống khỏe mạnh, hạnh phúc là được, chúng ta cũng không can thiệp nhiều."
Ta xúc động ôm chầm lấy mẹ: "Hai người thật sự quá tốt với con! Con còn đang lo không biết phải mở lời thế nào, chuyện này thật sự không dễ để người bình thường chấp nhận được..."
Mẹ siết chặt vai ta, nhẹ nhàng dặn dò: "Mang thai thì đừng quá xúc động, cũng đừng chạy nhảy nhiều. Phải chú ý an toàn."
Còn ba vẫn giữ ánh mắt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào sắc quỷ. Ngay khoảnh khắc tiếp theo — điều mà sắc quỷ làm khiến ta hoàn toàn không thể ngờ tới.
Hắn tháo mặt nạ xuống. Khi ba mẹ nhìn thấy gương mặt thật của hắn, cả hai đều sững sờ, kinh diễm đến mức không thốt nên lời. Có lẽ trong mắt họ, trên đời này chẳng ai có thể sánh được với dung mạo ấy.
"Xin hai người yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Hoa Nhi, không để nàng phải chịu bất kỳ uất ức nào." Dứt lời, hắn cúi người hành lễ thật sâu với ba mẹ, sau đó đeo mặt nạ trở lại.
Toàn bộ quá trình, chỉ có ba mẹ và ta là được nhìn thấy gương mặt thật của hắn.
Nước mắt lập tức dâng đầy trong mắt ta. Vì ta... hắn sẵn sàng hạ thấp thân phận đến mức này. Một người vốn mang tôn nghiêm cao ngút trời, lại là chúa tể âm phủ – kẻ đứng đầu cai quản vô số linh hồn. Vậy mà giờ đây, hắn không chỉ thay đổi cách xưng hô, còn cúi đầu hành lễ với ba mẹ ta!
Ánh mắt ba khi chứng kiến cảnh đó cũng dịu đi nhiều, sự cứng rắn trong đáy mắt dần tan biến. Ông gật đầu, giọng có chút hài lòng:
"Không tệ."
Thế nhưng, ngay khi lời khen vừa dứt, sắc quỷ lại nói tiếp một câu khiến ta suýt thì nhảy dựng lên!
"Nhưng, trên đời này không ai có thể ngăn cản ta gặp Hoa Nhi – kể cả hai người."
Mẹ ngẩn ra một lúc, rồi bật cười khúc khích, vội đưa tay che miệng. Ta đỏ mặt, nhanh chóng kéo tay sắc quỷ:
"Thôi đi, chàng đừng gây chuyện nữa..."
"Cậu vừa nói cái gì?" Vẻ vui mừng trên mặt ba lập tức biến mất, lửa giận bốc thẳng l3n đỉnh đầu.
"Được rồi được rồi, hai người bớt giận đi." Ta kéo sắc quỷ ra sau, còn mẹ thì vội vàng ngăn ba lại, đẩy bọn họ tách ra hai bên.
Mẹ đúng là có EQ cao hơn ba nhiều. Còn sắc quỷ, hành động vừa rồi rõ ràng quá trẻ con. Lại còn cố tình chọn ngay thời điểm đó để nói ra câu ấy. Quả nhiên, dù bên ngoài có vẻ điềm đạm, nhưng trong lòng hắn, có những điều vẫn không thể để bản thân chịu thua thiệt.
Dung Nhất Diên đứng bên nhìn thấy cảnh tượng cả nhà hòa thuận, khóe môi cũng khẽ cong lên, nở nụ cười hạnh phúc.
Lúc này ta mới chợt nhớ ra — còn một chuyện quan trọng chưa hỏi bà, suýt nữa thì quên mất.
"Bà bà, bà có biết một tổ chức nào không? Những người đó đều đeo mặt nạ. Hai mươi năm trước, trong trận đại chiến, chính là bọn họ đã ra tay tiêu diệt con quái vật kia."
Nụ cười trên mặt Dung Nhất Diên lập tức cứng đờ, thần sắc dần trở nên kỳ lạ, như thể có điều gì đó khó nói.
Ta đợi mãi không thấy bà lên tiếng, trong lòng bắt đầu sốt ruột, không nhịn được hỏi:
"Bà bà, mau nói đi, rốt cuộc bọn họ là ai?"
"À, còn nữa." Ta chợt nhớ ra, liền tiếp lời, "Lúc trước ở cổng công viên trò chơi, con gặp một ông lão lang thang, ăn mặc quái lạ, miệng thì lẩm bẩm gì đó về thay đổi thời tiết. Nghe thật khó chịu."
Ta vừa nói vừa xoa hai tay lại với nhau, trong lòng vẫn còn cảm giác kỳ quái.
"Cái gì?! Cháu... cháu gặp lão gia hỏa đó rồi?!"
Dung Nhất Diên đột nhiên hét lớn, sững người một thoáng rồi lao tới, nắm chặt tay ta, giọng run run:
"Cháu... thật sự đã nhìn thấy ông ta?!"
Thấy ai cơ? Ta thầm thấy kỳ quặc.
Bà vội vàng mô tả lại dáng vẻ và cách ăn mặc của ông lão kia. Ta lập tức gật đầu xác nhận:
"Bà sao lại biết rõ ông ấy trông như thế nào vậy?"
"Ai..."
Bà thở dài một hơi, vỗ nhẹ mu bàn tay ta:
"Cháu nói đến tổ chức đeo mặt nạ... người dẫn đầu bọn họ, chính là ông ấy đó!"
Cái gì?!
Ánh mắt Dung Nhất Diên đã dâng đầy nước, thân thể khẽ run lên vì kích động. Bà nghẹn ngào nói:
"Quá tốt rồi... thật sự quá tốt rồi... ông ta còn sống! Còn sống!"
Người mà bà gọi là "ông lão lang thang" kia... không chỉ là thủ lĩnh của tổ chức mặt nạ thần bí, mà còn có quan hệ gì đó với Dung gia ta sao?
"Ông ấy là chồng của ta, hài tử à."
Dung Nhất Diên vừa rơi nước mắt vừa nói:
"Ta tìm ông ấy suốt mười năm nay mà không hề có tin tức."
"Kể từ sau trận đại chiến hai mươi năm trước, ông ấy liền biến mất. Tổ chức mặt nạ cũng tan rã. Ta chỉ biết trận chiến ấy kết thúc bằng thắng lợi, nhưng những người từng ra tay giải cứu thế cục ngày đó... đều biến mất như chưa từng tồn tại."
Bà đưa tay lên lau hai mắt đã vẩn đục, nghẹn ngào tiếp lời:
"Trước đây ta nói là vào núi bế quan, thật ra là âm thầm ra ngoài tìm ông ấy. Không ngờ cháu lại thật sự gặp được!"
"Bây giờ ông ấy đang ở đâu?! Dẫn ta đi gặp ông ấy!"
Dung Nhất Diên gần như không kìm được sự vui mừng. Người chồng mất tích hơn mười năm, nay rốt cuộc có tin tức, ai mà chẳng xúc động đến như vậy?
Ta khẽ nghiêng mặt đi, giọng nói lúng túng:
"Bà bà... cháu không biết ông ấy ở đâu. Hôm đó chỉ là tình cờ gặp thôi..."
Nụ cười vừa nở rộ trên khuôn mặt già nua lập tức đông cứng lại, giọt nước mắt chưa kịp lau khô vẫn còn vương trên má.
~~~Hết chương 274~~~