Dung Nhất Diên nghe ta nói vậy, nước mắt lại trào ra như suối. Ta bất đắc dĩ nhìn bà ấy, rồi liếc sang Sắc Quỷ đang đứng bên cạnh, lại nhìn ba mẹ, thở dài một hơi.
"Cháu sẽ để tâm tới chuyện này, chỉ cần giúp bà để ý là được rồi."
"Nếu ông ấy có thể xuất hiện trước mặt cháu một lần, vậy cũng nhất định sẽ có lần thứ hai." Ta đặt tay lên vai bà ấy, nhẹ giọng nói.
Lúc này, cuối cùng bà ấy cũng ngừng khóc, khiến ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bình tĩnh lại, bà ấy ngồi xuống, khẽ nói:
"Những gì mọi người muốn biết, đều đã biết cả rồi. Còn gì muốn hỏi nữa không?"
"Nếu không, ta muốn nghỉ ngơi."
Dung Nhất Diên nhìn ta thật sâu, rồi quay người đi về phía chiếc giường cũ kỹ. Bà ấy vén chăn lên một góc, cởi giày.
Một giây trước bà ấy còn vừa khóc vừa nói với ta, giây sau đã lại trở về với tính tình cổ quái, thản nhiên đuổi khách.
Cũng được, chúng ta ở đây cũng đủ lâu rồi, những gì nên hỏi, không nên hỏi, đều đã rõ. Mục đích đã đạt, cũng là lúc nên rời đi.
"Nha đầu."
Ngay khi ta chuẩn bị rời khỏi phòng, Dung Nhất Diên gọi ta. Bà ấy ló đầu ra khỏi chăn, ánh mắt mang theo khát vọng sâu thẳm, thần sắc ấy... cả đời ta cũng không thể quên.
"Nếu... nếu cháu gặp lại lão hỗn đản đó, hãy nói với ông ấy, ta vẫn luôn chờ ông ấy trở về."
Nói xong câu đó, giọng bà ấy run lên. Ta gắng nặn ra một nụ cười:
"Nhất định, cháu sẽ đích thân đưa ông ấy trở về bên cạnh bà."
Khi chúng ta rời khỏi thôn, chỉ có trưởng thôn đưa tiễn. Những người khác thì tránh xa như sợ tai hoạ, đâu còn ai mỉm cười đưa tiễn.
Cảnh tượng ấy thật lạ lẫm, thậm chí có thể nói là hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng đủ để cho thấy lịch sử của thôn này.
Ta nhìn những bà lão hay ngồi tụ tập tám chuyện, giờ đang rụt mình trong những căn nhà nhỏ lợp đá, len lén dòm chúng ta qua khe cửa. Trong lòng không khỏi lạnh đi vài phần.
Trong tay ta là một cuộn tranh, do Dung Nhất Diên trao lại. Trên đó vẽ hình đại tiểu thư của Dung thị.
Năm đó, nàng cùng huynh trưởng mang theo tộc nhân đến đây, ẩn cư nơi thâm sơn, âm thầm bảo vệ Quỷ Môn.
Đáng ra, người dân nơi này đều là hậu duệ của bọn họ.
Dù ít dù nhiều, cũng phải mang trong mình chút ân tình với Dung gia.
Vậy mà giờ đây... lại lưu lạc đến cảnh ngộ này.
Bọn họ sợ ta, thậm chí còn dùng lời lẽ cay nghiệt để công kích. Dù ta không nghe thấy tận tai, nhưng không có nghĩa những lời đả thương ấy không tồn tại. Chỉ cần tưởng tượng thôi, ta cũng có thể hình dung được bọn họ đang âm thầm bàn tán về ta thế nào.
"Người trong thôn ít khi được tiếp xúc với bên ngoài, kiến thức cũng chẳng bao nhiêu. Nói trắng ra, chúng ta chỉ là dân quê mộc mạc. Nếu có ai ăn nói khó nghe, cháu cũng đừng để tâm," trưởng thôn chân thành nói.
Ta nghe ra được, ông thật lòng lo ta sẽ bận lòng vì những lời lẽ đó, liền ngoan ngoãn gật đầu:
"Cháu hiểu rồi, trưởng thôn. Dù sao thì chúng cháu cũng sắp rời đi, họ nói gì... cháu cũng không nghe thấy nữa, đúng không?"
Ba mẹ còn nhạy cảm hơn ta. Ta có thể chọn bỏ ngoài tai, nhưng làm cha mẹ, sao có thể chịu được khi thấy con gái mình bị cả thôn khinh thường?
Không đợi ta nói thêm lời nào, họ đã kéo tay ta rời khỏi, đi thẳng ra con đường nhỏ dẫn ra khỏi thôn.
"Trưởng thôn, xin bảo trọng."
Đó là câu cuối cùng ta nói khi rời khỏi thôn Môn Giới. Cũng chẳng biết lần sau quay lại sẽ là khi nào, nhưng ít nhất trong thời gian tới, ta chưa hề có ý định đó.
"Mẹ, sao gia gia và nãi nãi không ra tiễn chúng ta?"
Cả hai người lớn đều khựng lại một thoáng. Mẹ kéo tay ta, dịu dàng nói:
"Họ còn bận việc đồng áng. Không sao đâu, trước đó chúng ta đã chào tạm biệt rồi mà."
Ta cúi đầu, trong lòng nghĩ đến ánh mắt khinh khi vừa rồi của người trong thôn khi nhìn gia đình ta, bỗng nhiên ta dường như hiểu ra chút ít tâm tình của gia gia và nãi nãi.
Khi chúng ta không ở trong thôn, họ chắc hẳn cũng đã chịu không ít lời ra tiếng vào.
Dù ta có rời đi, chuyện ta kết minh hôn với quỷ vẫn sẽ là chủ đề cho người ta buôn chuyện mỗi lúc trà dư tửu hậu. Mà hai ông bà, tất nhiên cũng sẽ trở thành cái đích cho người ta đàm tiếu.
"Ba, ba có từng nghĩ đến chuyện đón gia gia và nãi nãi ra ngoài ở cùng chúng ta không?"
Ta buột miệng hỏi. Ba xoa đầu ta, dịu dàng như hồi ta còn nhỏ, chậm rãi nói:
"Ta từng nói chuyện đó với họ rồi. Nhưng hai người họ không muốn. Họ bảo đã quen sống ở quê, lên thành phố lại thấy không tiện, đất lạ người đông, hơn nữa còn phải lo trông nom ruộng vườn."
Ta hơi nhíu mày, trong lòng chua xót. Như thể đã hiểu được điều gì đó.
Mấy lý do như 'không quen', 'còn phải trông ruộng'... chẳng qua chỉ là cớ mà thôi.
Nói trắng ra, họ sợ làm phiền đến chúng ta. Nhìn sắc mặt của ba, ta biết, hơn phân nửa nguyên nhân khiến họ không muốn đi cùng, chính là vì ta.
Có lẽ... họ thấy áy náy? Hoặc là... đang xin lỗi?
Mẹ đảo mắt nhìn quanh, rồi ghé sát ta, nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu Hoa, con rể có phải đang ở gần đây không?"
Bị câu hỏi của mẹ kéo sự chú ý, ta gật đầu. Mẹ liền cười, nói:
"Đều là người một nhà, để nó hiện thân đi, đừng ẩn nấp nữa."
"Cha con ấy mà, trong tủ còn mấy bộ đồ mới chưa mặc lần nào, giờ béo lên mặc không vừa nữa, cũng quên mang đi đổi. Hai đứa ở nhà thì lấy cho chồng con mặc thử xem."
Ta bất giác toát mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi thở dài trước sức hút của Sắc Quỷ. Mẹ ta thế mà bị hắn 'thu phục' nhanh như vậy—chắc là do khí chất lạnh lùng, khuôn mặt xuất chúng, cộng thêm vài chuyện ông An kể qua, đã đủ để bà hoàn toàn chấp nhận hắn.
Ba thì không dễ thuyết phục như thế. Ông hừ lạnh một tiếng, khẩu khí đầy bất mãn:
"Đó là quần áo của tôi, sao bà lại đưa cho cái thằng nhóc đó? Đừng tưởng tôi quên, vừa nãy nó dám đứng trên nóc nhà mà cãi lại tôi!"
Ta nghe xong vội vàng chen vào ngăn:
"Thôi nào ba, tính tình anh ấy là thế, sau này đừng nói mấy câu kiểu 'không thấy con đâu thì chết với tôi' nữa. Với anh ấy, chi bằng giết anh ấy còn hơn!"
Ba lập tức kéo dài mặt, thở dài một hơi, vẻ mặt đầy ai oán:
"Bà nó ơi, bà xem con gái chúng ta kìa, chưa gì đã theo người ta rồi, cái tay thì còn chưa gả mà lòng đã nghiêng về nhà chồng! Haizz, chúng ta già rồi, đến con cũng chẳng cần nữa, chỉ muốn đi theo trai!"
"Ba! Ba nói linh tinh gì vậy!"
Mặt ta đỏ bừng, cuống quýt nói:
"Con với Sắc Quỷ đã kết hôn hợp pháp rồi mà!"
"Sắc Quỷ?! Ha ha ha ha!"
Mẹ bật cười nghiêng ngả khi nghe cách ta gọi hắn, nhìn ta đầy kinh ngạc. Ta trừng mắt, nghẹn lời không biết giấu mặt vào đâu.
Dần dần, tiếng cười của mẹ cũng dịu lại. Bà nhìn ta dịu dàng:
"Chính vì con gọi nó như vậy, mẹ càng thấy rõ nó đối với con là thật lòng."
Ba vẫn đứng bên cạnh ra vẻ cao ngạo, nhưng nét mặt bực dọc thì đã tan biến từ lúc nào. Ông hắng giọng, nói thêm:
"Tiểu Hoa, hôn lễ mà ba nói, không phải cái minh hôn đâu, mà là một đám cưới đàng hoàng, chính thống cơ đấy."
"Hơn nữa, con đừng quên, con vẫn là người sống, phải tuân theo quy định—muốn kết hôn thì phải đến Cục Dân Chính đăng ký. Chỉ là chồng của con... thân phận có chút đặc biệt, chuyện này liệu có làm được không?"
Vừa dứt lời, Sắc Quỷ liền hiện thân, giọng điềm đạm:
"Không thành vấn đề."
Ta liếc hắn một cái, bật cười khúc khích. Mẹ cũng lắc đầu cười, còn ba thì khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm:
"Nói đến kết hôn thì chịu xuất hiện ngay! Hừ!"
Cả nhà cùng nhau ra đường chuẩn bị lên xe, dọc đường bàn bạc chuyện kết hôn. Mẹ là người hào hứng nhất, vừa nói vừa xoa bụng ta, giọng đầy vui sướng:
"Không ngờ chúng ta sắp có cháu ngoại rồi! Ông nó ơi!"
Bà vừa quay đầu lại, liền thấy hai người đàn ông phía sau vẫn đang mắt to trừng mắt nhỏ. Tính khí của hai người này... đúng là vẫn chưa chịu sửa đổi.
Ta chỉ biết nhìn bọn họ bật cười.
"Được rồi, đừng cứng đầu nữa. Sau này chúng ta là người một nhà, phải yêu thương nhau mới được."
Mẹ bước đến đứng giữa hai người, cười tươi nói.
"Bà nó, tôi vẫn chưa đồng ý đâu!"
Ba vẫn cố chấp, giọng mang theo vẻ bực bội. Dù gì ông cũng không thể dễ dàng giao con gái cho một người đàn ông mà mình còn chưa thực sự hiểu rõ—mấu chốt là, người này lại không phải "người", mà là "quỷ".
Trong mắt ba, Sắc Quỷ có là Diêm Vương thì đã sao? Điều ông thật sự mong mỏi, là ta có thể hạnh phúc—chứ không phải trở thành thứ gì đó như "vợ của Diêm Vương" để người ta bàn tán.
Sau này, ta cũng không rõ Sắc Quỷ đã làm thế nào để đạt được thỏa thuận với ba. Chỉ biết là, ông cụ nhà ta ngồi trước bàn cơm, dứt khoát gật đầu đồng ý hôn sự. Nghe nói, ba có đưa ra một điều kiện.
Còn điều kiện ấy là gì? Ta sống với Sắc Quỷ lâu như vậy vẫn không moi được câu trả lời, nghĩ đến mà phát bực.
Mọi chân tướng đã sáng tỏ, chuyện ở đất nước M cũng được giải quyết êm đẹp, ta trở lại cuộc sống học hành như bình thường.
Ba mẹ cũng rất hào phóng, đem cả sổ hộ khẩu ra, để ta cùng Sắc Quỷ đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.
Lúc ký tên, ta có liếc qua tên thật của hắn ở dương gian —— Doãn Diêm.
Chậc, đúng là không rời được cái chữ "Diêm" kia. Nhưng thôi, chỉ cần hắn thích là được. Nghe nói ở nhân gian hắn còn làm hội trưởng của một hiệp hội nào đó, ta cũng chẳng hỏi kỹ.
Dù sao mỗi tháng đều có một khoản thu nhập kha khá, giúp hai vợ chồng khỏi phải lo chuyện tiền nong.
Khi giấy chứng nhận kết hôn in ra, Sắc Quỷ cầm tấm ảnh ngắm tới ngắm lui, vô cùng hài lòng. Chỉ có ta là buồn bực khi nhìn ảnh chụp chung.
"Sao vậy, Hoa Nhi?"
Hai đứa ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công, ta ngồi trong lòng hắn, tay chỉ vào tấm ảnh:
"Chàng xem, có phải ta trông xấu lắm không?"
Sắc Quỷ đúng là nhan sắc trời cho, trong ảnh vẫn hoàn mỹ như cũ, còn ta thì... một khuôn mặt bình thường, nay lại càng bình thường đến đáng quên.
Hắn ôm lấy eo ta, đột nhiên khẽ bật cười.
Ta đẩy hắn một cái: "Còn cười! Chàng cũng thấy ta xấu phải không!"
Hắn đưa một tay giữ gáy ta, tay kia nâng cằm, rồi cúi xuống hôn ta thật sâu, môi mang theo hơi ấm trầm lặng.
"Hoa Nhi, dù nàng có xấu hay đẹp, cả đời này nàng cũng là thê tử của ta. Ta sao có thể chê nàng được?"
— Chính văn kết thúc (phiên ngoại tiếp theo) —