“Vậy thì cảm ơn sư huynh trước nhé!”
Lục Thần Hi mỉm cười nhận lời tốt của sư huynh.
Ngược lại, Phùng Hạo Xuyên lại có chút ngại ngùng.
Tháng chín âm lịch, mùa thu, đúng là mùa gặt hái.
Mồng một tháng chín, sáng sớm Lục Thần Hi vừa tỉnh dậy đã mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô tưởng là tối qua trò chuyện điện thoại với ba mẹ hơi lâu, nghỉ ngơi không đủ nên mới vậy.
Ngoài việc âm thầm để ý, cô không biểu lộ ra ngoài, chỉ yên lặng ngồi bên bàn ăn xong bữa sáng.
Cảm giác bụng trĩu xuống càng lúc càng rõ, cô biết là mình sắp sinh rồi.
“Bà, thím Ngô…”
“Thần Hi à? Bà đây, Thần Hi, cháu sao vậy?”
Hà Lệ Hoa tóc đã bạc trắng, bước nhanh từ ngoài vào.
Thấy cháu gái đang ôm bụng, bà lập tức tiến lại gần.
“Tiểu Ngô, Tiểu Ngô mau lại đây, Thần Hi sắp sinh rồi.”
Đúng lúc đó có người bấm chuông cửa, thím Ngô vừa ra mở, chưa kịp hỏi là ai thì đã nghe tiếng gọi ở bên trong.
Bà vừa quay người đáp lại bà cụ, thì người ngoài cửa đã chen vào, bước nhanh hơn cả bà.
“Thần Hi.”
Trong giọng nói tràn đầy sự sốt ruột.
Bụng đau quặn, Lục Thần Hi vừa nghe thấy giọng đó liền ngỡ mình nghe nhầm.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang vội vàng bước vào từ chỗ ngược sáng, khẽ bật cười: “Bà ơi, hình như cháu bị ảo giác rồi.”
“Thần Hi?”
Hà Lệ Hoa không hiểu cháu gái đang nói gì.
Hơn nữa, chàng trai trẻ vội vàng chạy vào này sao lại trông quen mắt thế?
“Cháu là Tiểu Lương nhà họ Trương phải không?”
Hà Lệ Hoa hỏi.
Trương Quốc Lương gật đầu, “Bà, là cháu đây.”
Nói xong anh đỡ cánh tay Lục Thần Hi, “Đi được không? Chúng ta đến bệnh viện ngay.”
“Trương Quốc Lương?”
Lục Thần Hi không trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi lại, “Anh không phải ảo giác sao?”
Đôi mắt cô không chớp, nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh, giọng cố chấp.
Tim Trương Quốc Lương chợt nhói như bị kim đâm, “Thần Hi, là anh đây, không phải ảo giác đâu, anh còn sống, đã trở về rồi.”
Bàn tay lớn của anh nắm lấy tay cô, kéo nhẹ lên má mình, để cô chạm vào.
“Em xem, ấm áp này, còn sống, không phải ảo giác.”
Mắt Lục Thần Hi khẽ chớp, nước mắt đã lăn quanh viền mi.
Cô có nhiều điều muốn nói, nhưng khi ánh mắt rơi xuống vết sẹo sâu nơi cổ anh, tất cả lời nói đều nghẹn lại.
Không quan trọng nữa, những điều muốn nói đều không quan trọng.
Chỉ cần anh còn sống là tốt rồi.
“Đau lắm phải không?”
Ngón tay cô khẽ chạm vào vết sẹo trên cổ anh, thì thầm.
Trương Quốc Lương lắc đầu, anh không đau.
So với những gì cô phải chịu đựng, chút thương tích này chẳng đáng gì.
“Xin lỗi, anh về muộn quá…”
“Không sao, vừa kịp, các con vừa kịp được gặp ba.”
Hà Lệ Hoa đứng một bên: ???
Bà có phải vừa nghe được chuyện gì không ổn không?
Không được, phải gọi cho Đường Đường báo ngay.
Trương Quốc Lương cùng thím Ngô và Hà Lệ Hoa đưa Lục Thần Hi tới bệnh viện.
Trong lúc Lục Thần Hi chuẩn bị sinh, anh tranh thủ gọi cho ba mẹ ở tận Kinh thị.
Lúc đó Trương Hướng Đông đang họp.
Có cuộc gọi đến.
Ông liếc nhìn rồi lập tức dập máy.
Điện thoại chưa kịp đặt xuống lại đổ chuông. Ông dập máy hoặc không nghe, nhưng chuông vẫn kiên trì reo.
Trương Hướng Đông tức muốn nổ phổi.
“A lô, tốt nhất là anh…”
“Ba, là con.”
Giọng trầm thấp của Trương Quốc Lương vang lên.
Trương Hướng Đông thoáng chốc chưa kịp phản ứng.
Đây chẳng phải là thằng con mất tích sáu, bảy năm của ông sao?
“Trương Quốc Lương? Thằng nhóc chết tiệt, mày đã làm cái quái gì suốt thời gian qua?”
“Ba, chuyện công việc để sau hãy nói, giờ có việc rất gấp cần ba và mẹ giúp.”
“Việc gì? Mày mất tích bao năm không liên lạc, vừa liên lạc đã đòi tao với mẹ mày làm cái gì?”
Lúc này Trương Hướng Đông vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng.
“Ba…”
Trương Quốc Lương hơi khó mở lời, “Thần Hi mang thai rồi.”
“Tao biết, mày hối hận rồi phải không? Hồi nhỏ mày còn nói không cưới nó thì không lấy ai, mày…”
“Là con của con.”
“Hả?”
Giọng Trương Hướng Đông bỗng cao vút, từ đang ngồi bật dậy đứng phắt lên, “Mày nói gì? Nói lại lần nữa, đừng bảo mày chỉ nói bừa để làm tao với mẹ mày vui nhé?”
“Tết Nguyên Đán năm ngoái, con gặp lại Thần Hi…”
Chuyện thừa không cần kể, Trương Hướng Đông tự khắc sẽ tự tưởng tượng.
Nghĩ đến việc thằng con mất tích nhiều năm không chỉ bất ngờ xuất hiện, mà còn báo tin mình sắp làm ông nội…
Giờ ông chỉ muốn cất giọng ca một bài để bày tỏ niềm phấn khích trong lòng.
“Ba.”
Trương Quốc Lương nhẹ giọng cắt ngang dòng suy nghĩ đang bay bổng của ông, “Chú Lục vẫn chưa biết chuyện này.”
Trương Hướng Đông: …
Xong đời.
Quên mất còn cửa ải lão Lục.
“Thằng nhóc thối, mày không thể tự về nhận lỗi với chú Lục à?”
“Con sẽ về sau, giờ Thần Hi đang trong phòng sinh, con không thể đi được.”
“Cái gì?”
Trương Hướng Đông lại hét lên, “Giỏi lắm thằng nhóc thối, Thần Hi đã vào phòng sinh mà mày còn đứng đó nói chuyện điện thoại với tao? Không mau vào mà ở cạnh con bé, nếu con bé xảy ra chuyện gì, mày coi chừng da mày đấy.”
Ông già từ nhỏ đã quen dạy dỗ con trai, dù con sắp làm cha rồi cũng vẫn muốn đánh cho một trận.
“Con biết rồi, ba, bên chú Lục nhờ ba tạm thời trấn an giúp, con sẽ về nhận tội.”
Chỉ cần Thần Hi sinh xong, cho dù chú Lục có đánh thế nào, anh cũng không oán nửa lời.
Trương Hướng Đông “rầm” một tiếng dập máy.
Cúp điện thoại xong, ông hít sâu một hơi, rồi run rẩy bấm số của vợ.
“Vợ ơi, Ngọc Mai à, giờ em đang ở đâu? Có mang theo thuốc trợ tim không? Tìm chỗ ngồi xuống, anh có chuyện phải nói với em…”
La Ngọc Mai tưởng chồng lại rảnh rỗi trêu chọc mình, nên cũng chẳng để tâm.
Nhưng khi nghe xong những lời của chồng, bà thực sự đứng sững, suýt chút nữa ngã nhào.
“Mẹ?”
Trương Thúy vội đỡ lấy mẹ, “Mẹ, mẹ sao thế?”
La Ngọc Mai máy móc lắc đầu, “Thúy Thúy, con mau đi lấy mấy chai Mao Đài của ba con, với cả nhân sâm, linh chi trong nhà gói lại, rồi đi mua thêm một xe quà biếu. Chúng ta phải tới nhà chú Lục xin lỗi.”
“Xin lỗi?”
Trương Thúy ngơ ngác, “Xin lỗi chuyện gì ạ?”
“Chị Thần Hi của con đang sinh…”
“Hả? Con nghe chị Đóa nói rồi, chị Thần Hi mấy hôm nay sẽ sinh, bọn con còn hẹn nhau qua thăm chị ấy mà.”
“Ôi trời… thế là xong rồi, anh con tiêu đời rồi.”
La Ngọc Mai thụp xuống ghế sô-pha.
Trương Thúy, “Anh con?”
Cô nhạy bén nhận ra có gì đó bất thường, “Mẹ, con của chị Thần Hi thì liên quan gì đến anh? Anh chẳng phải đi công tác rồi sao?”
“Đứa bé trong bụng Thần Hi… là con của anh con đấy.” Đến nước này, bà cũng chẳng giấu con gái nữa.
“Hả…” Trương Thúy há miệng to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt, “Anh con… sao có thể cầm thú như vậy?”