Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện

Chương 552

La Ngọc Mai gật đầu, cũng đồng tình với lời con gái.

“Đúng vậy, ý ba con là anh con vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về hôm nay, liền gặp ngay lúc Thần Hi sắp sinh.”

“Vậy tức là cả thai kỳ chị Thần Hi chưa từng gặp mặt anh con? Chị ấy một mình chịu đựng mười tháng mang nặng đẻ đau?”

Trương Thúy không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

La Ngọc Mai gật đầu.

Trương Thúy bức xúc: “Mẹ, anh con không thể giữ được nữa, làm mất hết danh tiếng nhà họ Trương chúng ta!”

“Mẹ cũng nghĩ thế.”

La Ngọc Mai và con gái cùng một ý kiến.

Trương Thúy nói: “Nhưng đứa bé trong bụng chị Thần Hi thì chúng ta phải nhận, đó là huyết mạch nhà họ Trương ta.”

“Con nói đúng.”

Nghĩ tới đứa cháu trai bảo bối còn chưa gặp mặt, La Ngọc Mai lại đứng bật dậy khỏi ghế sô-pha.

“Đi thôi, chúng ta tới tìm dì Đường Đường của con.”

“Nếu chú Lục tức giận muốn đánh chết anh con, thì cứ để chú ấy đánh, nhưng với đứa bé của Thần Hi, chúng ta phải có trách nhiệm.”

“Vâng, mẹ thật là thấu tình đạt lý.”

Trương Thúy nhanh nhẹn đi chuẩn bị quà cáp.

A thị, bệnh viện.

Lục Thần Hi đã vào phòng sinh.

Trương Quốc Lương cũng theo vào.

Anh đứng bên giường sinh, nắm chặt tay cô.

“Thần Hi đừng sợ, anh ở đây với em.”

Thật ra Lục Thần Hi không hề sợ.

Ngay từ khi quyết định mang thai và sinh con, cô đã chuẩn bị sẵn mọi tình huống.

Sinh con, nuôi con, những khó khăn có thể gặp phải, cô đều đã tính toán và tự nhủ nhiều lần.

Trong lòng đã có phương án ứng phó, cũng đã xây dựng tâm lý vững vàng.

Giờ nhìn thấy Trương Quốc Lương lo lắng, thậm chí còn căng thẳng hơn mình, cô lại muốn bật cười.

Không còn chút sợ hãi nào.

“Anh đã nghĩ ra cách nói với ba em chưa?”

“Để ông ấy đánh.”

Trương Quốc Lương trả lời không chút do dự: “Chuyện này là lỗi của anh, ba em có đánh chết anh, anh cũng chịu.”

“Gọi ai là ba vậy? Ba em chắc chắn sẽ không đồng ý cho em lấy anh đâu.”

“Thần Hi…”

Anh nắm tay cô hôn khẽ, “Anh sẽ nói cho tới khi ba đồng ý thì thôi.”

“Xì, anh cứ gọi là chú trước đi, kẻo bị đánh càng nặng.”

“Thần Hi…”

Ánh mắt Trương Quốc Lương thoáng nét ấm ức.

Lục Thần Hi khẽ cười, định trêu thêm vài câu thì cơn đau dữ dội từ bụng ập đến khiến sắc mặt cô tái hẳn.

“Thần Hi…”

“Không sao, đừng sợ.”

Cô cắn răng chịu đựng, nhẹ giọng trấn an anh, “Chuyện này là ai cũng phải trải qua, đừng sợ.”

Trong tất cả các phòng sinh, người an ủi sản phụ thường là chồng, hoặc bác sĩ, y tá.

Đây là lần đầu mọi người thấy sản phụ quay ra an ủi người khác.

Ý chí của Lục Thần Hi quả thật đáng nể.

Ngay cả khi đã mở mười phân, cô vẫn không kêu than.

Cô hít thở đều đặn theo nhịp của y tá, phối hợp rặn đẻ.

Rất nhanh, đứa trẻ đầu tiên chào đời.

“Là bé trai.”

Y tá đỡ lấy đứa bé, vỗ nhẹ mông để nghe tiếng khóc vang dội, rồi mỉm cười cho Lục Thần Hi và Trương Quốc Lương nhìn.

“Đứa thứ hai đã thấy đầu rồi, cố thêm chút nữa là xong.”

“Ra rồi, là bé gái. Chúc mừng, một trai một gái.”

Y tá vui mừng thông báo.

Trên mặt Lục Thần Hi cũng nở nụ cười.

“Anh đi xem con đi.”

Bác sĩ cần xử lý cho cô, nên cô khẽ bảo anh tránh ra.

Anh không muốn rời, nhưng nhìn vào đôi mắt ươn ướt của cô, anh không thể nói lời từ chối.

“Được.”

Trương Quốc Lương đành lui ra.

Chẳng bao lâu, Lục Thần Hi được đẩy ra khỏi phòng sinh.

Dãy hành lang đông nghẹt người khiến cô hơi bất ngờ.

“Thần Hi ra rồi.”

Đi đầu là mẹ cô, cùng bà nội.

Theo sau là Đóa Đóa và Triệu Hồng Dân, cô Văn Tĩnh, dì Đặng Bình, em gái Triệu Duệ, thậm chí cả hai em trai Lục Thừa Bình và Lục Thừa An.

Trong đám đông không thấy Trương Quốc Lương.

 

Cũng không thấy ba cô.

“Mẹ…”

Cô nhìn mẹ, giọng hơi ủy khuất.

Giang Đường xót xa, nắm tay con an ủi, rồi bảo con trai đi gọi Trương Quốc Lương tới.

“Mẹ, ba …”

Lục Thừa Bình hơi do dự.

Giang Đường liếc mắt:

“Nói với ba con là mẹ muốn gặp con rể.”

Lục Thừa Bình mới dám đi.

Không phải anh nhát gan, mà là lúc này ba anh như con hổ đang nổi giận, không có lệnh của mẹ thì anh không dám “vuốt râu hổ”.

Vừa khi Lục Thần Hi về đến phòng bệnh, Trương Quốc Lương trở lại.

Đi cùng còn có Lục Trường Chinh mặt đầy khó chịu nhưng bất lực.

Ánh mắt Lục Thần Hi dừng trên người Trương Quốc Lương, đảo lên đảo xuống.

Điều đó khiến tim Lục Trường Chinh đau nhói.

Con gái bảo bối của ông, người ngưỡng mộ không còn chỉ có mình Lục Trường Chinh ông nữa…

“Nhìn gì vậy?”

Giang Đường bước lại gần, ôm lấy cánh tay chồng. “Anh đánh Quốc Lương rồi à?”

Lục Trường Chinh hừ một tiếng: “Không.”

“Ơ, anh nói dối.”

Giang Đường vạch trần chồng.

Lục Trường Chinh…

Thằng nhóc này để con gái ông một mình chịu cảnh mười tháng mang nặng đẻ đau, không đáng bị đánh sao?

“Thôi, đừng giận nữa, chị Ngọc Mai và mọi người tới rồi, chúng ta đi gặp họ.”

“Lão Trương cũng tới?”

Ông hỏi.

Giang Đường ngạc nhiên: “Chuyện đương nhiên mà?”

“Được.”

Trên gương mặt Lục Trường Chinh cuối cùng cũng nở nụ cười: “Thần Hi, con nghỉ ngơi cho tốt, ba mẹ ra ngoài một lát, lát nữa sẽ vào thăm con.”

Nói xong ông không quên liếc Trương Quốc Lương một cái: “Thằng nhóc, đừng tưởng chuyện này thế là xong.”

“Vâng, con biết rồi, ba.” Trương Quốc Lương ngoan ngoãn đáp.

“Cậu gọi ai là ba?”

Lục Trường Chinh tức đến mức râu mép cũng rung, trừng mắt định xông lên đánh.

“Thôi nào, đừng dọa bảo bối cháu ngoại của em, mau đi, mau đi.”

Giang Đường kéo cánh tay Lục Trường Chinh, lôi ông ra khỏi phòng bệnh.

Cửa phòng khép lại.

Trong phòng VIP đơn chỉ còn lại bốn người — tạm thời chưa có giấy kết hôn, nhưng về huyết thống đã là một gia đình gần gũi nhất.

Lục Thần Hi hỏi: “Ba em đánh có đau không?”

“Không đau.”

Trương Quốc Lương trả lời thật lòng.

Lục Thần Hi bật cười: “Anh ngốc à? Bị đánh mà không đau?”

“So với những gì Thần Hi chịu đựng, chút này chẳng là gì.”

Thật ra, chẳng cần Lục Trường Chinh nhắc, Trương Quốc Lương cũng hiểu rõ Lục Thần Hi đã chịu nhiều vất vả thế nào trong thai kỳ.

Anh hận không thể thay cô chịu hết mọi khổ cực.

Vậy thì sao lại thấy mình bị ba vợ đánh mấy cái là đau chứ?

Lục Thần Hi mím môi, tháo sợi dây trên cổ xuống, đó chính là chiếc nhẫn anh để lại ở khách sạn năm ngoái.

“Nếu anh đã thấy áy náy vậy, thì chiếc nhẫn này có phải nên đổi vị trí rồi không?”

Trước đây nó luôn là mặt dây chuyền trên cổ cô. Giờ… đã đến lúc thực hiện lời hứa năm mười tám tuổi.

Khi anh cưới cô, sẽ đeo chiếc nhẫn cô tặng lên ngón áp út của cô…

Trương Quốc Lương nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mỉm cười, trên khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng cũng hiện lên nụ cười.

Ngón tay dài thon của anh nhận lấy chiếc nhẫn, tháo sợi dây đen do chính mình đan, để nhẫn trở về đúng chức năng của nó.

Anh quỳ một gối xuống, một tay nâng tay cô, một tay đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.

“Ở bên Thần Hi, anh lúc nào cũng thấy mình là người được nhiều hơn.”

Anh như một tín đồ thành kính, còn cô là đức tin cao nhất của anh.

Anh hôn khẽ lên tay cô, ngẩng lên, ánh mắt tràn đầy dịu dàng quyến luyến.

“Vợ yêu, quãng đời còn lại, xin hãy chiếu cố.”

Toàn văn hoàn

31.07.2025

Được rồi, đến đây thì câu chuyện này, cả phần ngoại truyện lẫn chính văn, đều chính thức khép lại!

Tất nhiên, câu chuyện thuộc về họ vẫn sẽ tiếp diễn, ở một không gian mà chúng ta không thể nhìn thấy, họ sẽ mãi mãi hạnh phúc.

Tôi cũng chân thành chúc những độc giả dễ thương đã đồng hành đến tận cuối cùng, sẽ luôn luôn hạnh phúc ở không gian này.

Núi cao sông dài, chân trời chẳng xa, nếu có duyên, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.

Bình Luận (0)
Comment