“Thích kiểu bị đánh thức thế này sao?……” —– Đêm nay, Vưu Tình ngủ trên giường của Lương Tây Triều. Đắp chăn ngủ đơn thuần, đúng nghĩa là cùng nhau trải qua một đêm giao thừa. Năm giờ sáng, Lương Tây Triều tỉnh dậy trước. Vưu Tình vẫn rúc trong chăn, cả người ngoan ngoãn nép vào lòng anh. Có Lương Tây Triều bên cạnh, cô luôn ngủ rất say. Lương Tây Triều dùng ngón tay thon dài quấn lấy một lọn tóc của cô, dùng đuôi tóc khẽ lướt qua gương mặt nhỏ nhắn, “Dậy nào, bảo bối.” “Ưm……” Vưu Tình dụi mặt vào khuỷu tay anh, không thèm nghe. Lương Tây Triều cười cười. Dưới xương quai xanh trên vai Vưu Tình có một nốt ruồi rất nhạt, khoảng cách giao tiếp thông thường không thể nhìn thấy, chỉ có ở khoảng cách gần như anh bây giờ mới thấy được. Nốt ruồi nhỏ này chính là biểu tượng cho sự thân mật của họ. Lương Tây Triều mân mê đủ rồi, yết hầu khẽ trượt, cúi xuống hôn lên, từ từ hôn cho người tỉnh lại. Chiếc áo ngủ vốn đã rộng thùng thình trên người cô bị anh làm cho nhàu nhĩ, thân hình căng tròn mặc anh trêu chọc. Vưu Tình cuối cùng cũng có động tĩnh, còn hơi bực bội, nửa mê nửa tỉnh đưa tay huơ qua, đẩy cái đầu đang làm loạn ở cổ vai mình, “Đừng nghịch nữa, buồn ngủ……” Lương Tây Triều dừng động tác, cảm thấy khá mới lạ, chống một bên khuỷu tay lặng lẽ nhìn cô. Chưa từng thấy dáng vẻ ngủ nướng của cô gái này bao giờ, mày hơi nhíu, môi mím chặt, móng tay vừa huơ qua đã quệt trúng yết hầu anh, hơi đau rát. Chậc, còn hung dữ thật. Ai chiều hư đây. Lương Tây Triều khẽ véo vành tai lộ ra ngoài tóc của cô, “Không phải chính em nói, nhất định phải bảo anh năm giờ sáng đánh thức em sao? Đến giờ rồi.” “…… Ngủ thêm năm phút nữa.” Tối qua ngủ quá muộn, Vưu Tình thật sự mệt lả, lúc này giọng nói cũng lười biếng, như sương sớm tan chảy, mềm mại như nước. Cô rõ ràng là đang gắt ngủ, nhưng Lương Tây Triều lại nghe thành làm nũng, vẻ mặt hưởng thụ. Thậm chí còn không nỡ đánh thức cô nữa. Lương Tây Triều bèn dậy trước để vệ sinh cá nhân. Trên bàn trong phòng tắm, bên cạnh cốc súc miệng màu đen của anh có thêm một chiếc cốc súc miệng màu trắng, đặt song song, tất cả đồ dùng sinh hoạt đều từ một thành đôi, có bạn đồng hành. Tựa như trở về những ngày ở Thủy Quận Loan hai năm trước. Nhưng mà, tưởng tượng đến việc cô gái nhỏ sắp phải đến thành phố Lam, nụ cười trên mặt Lương Tây Triều tắt dần. Thành phố Lam không có sân bay, phải bay đến Tương Thị kế bên rồi chuyển sang tàu cao tốc, cũng không quá phức tạp. Lương Tây Triều lấy điện thoại gọi cho Quan Minh, dặn sau Tết sắp xếp một chiếc xe riêng ở thành phố Lam, để tiện cho anh qua lại giữa ga tàu cao tốc thành phố Lam và phòng thí nghiệm mới của GSG bất cứ lúc nào. Từ phòng tắm bước ra, Lương Tây Triều với tay lấy bộ quần áo Vưu Tình cởi ra tối qua để trên sofa. Nội y màu trắng tinh, áo lót lông cừu màu trắng, cuối cùng là chiếc áo len màu xanh lam khói khoác ngoài, bên dưới là chiếc quần ống rộng màu trắng gạo bằng nhung dương. Anh cầm từng món quần áo lại, ngồi xuống mép giường, cúi người hôn lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn còn giấu trong chăn, “Vẫn chưa dậy nổi à?” “…… Năm phút.” Vưu Tình nhắm chặt mắt, hai tay nắm lấy mép chăn rúc đầu vào trong. “Thật sự không kịp nữa rồi.” Lương Tây Triều bật cười, liếc nhìn quần áo trên tay, “Vậy hay là, anh giúp em thay quần áo trước nhé?” Vưu Tình không từ chối, tay nắm chăn cũng thả lỏng. Chiếc áo ngủ cô đang mặc là áo thun của Lương Tây Triều, rất rộng và dài, đủ để bao bọc lấy cô. Lương Tây Triều chỉnh máy sưởi trong phòng ngủ chính lên cao vài độ rồi mới kéo chăn ra khỏi người cô. Cảnh tượng trước mắt lại khiến Lương Tây Triều máu nóng dâng trào trong nháy mắt. Cô gái này nằm nướng trong chăn, chiếc áo thun vốn dài đến đầu gối không biết từ lúc nào đã cuộn lên, chỉ vừa đủ che đi phần mép đùi. Mà thứ không thể che giấu được, là vài vết đỏ đậm nhạt không đều trải rộng trên vùng da trắng như tuyết ấy. Dù sao cô cũng phải dậy sớm, tối qua thật sự là ngủ chay, nhưng cái ngủ chay này là đơn phương từ phía cô. Còn anh, đã nếm chút ngọt ngào. Ánh mắt Lương Tây Triều sâu thẳm, mu bàn tay nắm góc chăn từ từ nổi lên gân xanh, những đường kinh mạch căng cứng bắt đầu đập thình thịch. “……” Cảm giác tê dại dày đặc mạnh mẽ kéo Vưu Tình ra khỏi giấc ngủ, từng lớp từng lớp tiến tới, mãnh liệt vô cùng. Cô nhanh chóng mở mắt, điều đầu tiên khi hoàn toàn tỉnh táo là muốn đẩy anh ra. Lương Tây Triều ngược lại vì sự giãy giụa của cô mà càng thêm hứng thú. Một bên bị anh khống chế, một bên bị anh hôn lấy. Một kiểu hôn môi theo nghĩa khác. Vưu Tình khẽ rên, có chút không chịu nổi, “Đừng cắn mà……” Lương Tây Triều lại rất nhanh thả cô ra, chống khuỷu tay thong dong nói: “Còn buồn ngủ không, bảo bối?” Lại hỏi, “Thích kiểu bị đánh thức thế này sao?” Đôi mắt Vưu Tình đã bị anh k*ch th*ch đến mờ hơi sương, vội vàng lắc đầu, “Không buồn ngủ nữa, em muốn dậy.” Còn về câu hỏi thứ hai…… Vừa rồi là cô kêu anh dừng giữa chừng, lúc này người bị treo lơ lửng cũng là cô. c*ng tr**ng, không đến nơi đến chốn. Nhưng cô cũng không thể nào kêu anh tiếp tục, đành phải âm thầm đè nén cảm giác đó xuống. Lúc này cô có chút may mắn vì mình trời sinh mặt lạnh, sẽ không dễ dàng bị nhìn thấu như vậy. Bằng không, nếu để Lương Tây Triều biết được, anh nhất định sẽ đắc ý khoe khoang, rồi cố tình trêu chọc cô mấy ngày liền. “Quần áo của em đâu?” Vưu Tình hỏi. Lương Tây Triều xách chiếc áo ngực màu trắng tinh lên, “Đây này, anh giúp em mặc nhé?” Vưu Tình chau mày, lập tức ngắt lời từ chối, “Không cần, em tự mặc được!” Vừa rồi cô mơ mơ màng màng nghe anh nói muốn giúp cô mặc quần áo, còn tưởng anh thật sự định giúp việc này. Hóa ra vẫn là không làm chuyện đứng đắn. Không những không mặc vào mà còn cởi ra, hiện tại toàn thân cô chỉ còn lại một chiếc áo thun nam rộng thùng thình. Vưu Tình cố giữ bình tĩnh hỏi: “Quần… quần l.ó.t của em đâu?” “Đây này.” Lương Tây Triều như làm ảo thuật lại xách lên một thứ giống hệt, “Lần này không làm ư.ớ.t, anh cởi ra trước rồi.” “……” Anh còn rất tự hào! “Đưa cho em.” Cô giật lấy, cả người rúc vào trong chăn sột soạt bắt đầu mặc lại. —— Xuống lầu, ra cửa, lên xe, lúc này mới năm rưỡi, trời còn chưa sáng. Vưu Tình đã có chút sốt ruột, bà ngoại ngủ sớm dậy cũng sớm, thường thì hơn sáu giờ sẽ tỉnh. Đêm giao thừa cô lén ra ngoài với người ta chẳng khác gì ‘bỏ trốn’, còn chưa báo cho bà ngoại một tiếng, nếu bà biết được, nhất định sẽ giảm ấn tượng tốt về Lương Tây Triều. Nghĩ đến đây, động tác cài dây an toàn của Vưu Tình bỗng dừng lại. Hóa ra, bất giác, ý nghĩ đầu tiên của cô không còn là lo lắng bà ngoại sẽ trách mình, mà là lo lắng ấn tượng của Lương Tây Triều trong mắt bà ngoại. “Sao vậy, tự dưng nhìn anh như thế?” Vừa lên xe, Lương Tây Triều đã nhận được ánh mắt nhìn thẳng của cô. Vưu Tình: “Không, chào buổi sáng.” Lương Tây Triều: “…… Chào buổi sáng?” Vưu Tình gật đầu, nghiêm túc nói: “Lái xe đi.” “Ồ, được.” Lương Tây Triều khởi động xe nhưng vẫn liếc nhìn cô gái của mình. May mà buổi sáng đường vắng xe, Lương Tây Triều gần như đạp ga hết tốc độ cho phép để đưa người về. Để cho thật, lúc vào cửa Vưu Tình còn xách theo bữa sáng Lương Tây Triều vừa mới dừng xe giữa đường mua cho cô. Vào phòng khách, quả nhiên đụng phải Nhạc Bình vừa dậy, bà ngạc nhiên: “Tình Tình? Sao con dậy sớm thế? Đi đâu vậy?” “Con đi mua bữa sáng.” Vưu Tình xách ‘công cụ’ ngụy trang lên khoe. “Lần trước nghe Ngôn Di nói bữa sáng quán này khá ngon, con vừa hay dậy sớm nên ra ngoài mua về thử xem.” “Vậy à, để bà đánh răng rồi lát nữa thử xem ngon đến mức nào.” Nhạc Bình cười cười, may mà không nghi ngờ. — Năm mới bắt đầu, sau một tuần làm việc trở lại, theo quy trình Vưu Tình nộp đơn tự tiến cử xin điều chuyển đến thành phố Lam. Mặc dù thành phố Lam vị trí xa xôi, lại chưa biết có phát triển được hay không, nhưng trụ sở chính của GSG ở Bắc Thành cạnh tranh cũng rất khốc liệt, vì vậy, người nộp đơn tự tiến cử cũng không ít. Người phụ trách sàng lọc hồ sơ chính là vị giáo sư cấp V5 mà lần trước Vưu Tình đã giúp sửa lại số liệu thí nghiệm không chính xác. Ông nói với Vưu Tình: “Với tài năng của cô, ở lại trụ sở chính cũng có tương lai vô hạn, cô thật sự nghĩ kỹ muốn đến thành phố Lam sao?” Vưu Tình gật đầu: “Tôi nghĩ kỹ rồi ạ.” Sau cuộc nói chuyện sâu sắc với Lương Tây Triều vào đêm giao thừa, Vưu Tình cũng đã kể hết cho Lương Tây Triều về việc điều chuyển nội bộ của GSG, cũng như cơ hội ở phòng thí nghiệm thành phố Lam, đủ mọi tình huống, nhờ anh đứng ở góc độ khách quan để giúp phán đoán. Lương Tây Triều suy nghĩ một lát rồi nói: “Tuy không muốn thừa nhận, nhưng, đến thành phố Lam thật sự là một lựa chọn tốt.” Trong hai năm tới, ngoài thành phố Lam, GSG không có kế hoạch xây thêm phòng thí nghiệm nào khác. Thành phố Lam tuy vị trí xa xôi, nhưng cũng đang rất cần những cơ quan chứng thực uy tín như GSG vào hoạt động. Thị trường có thể nói là một khoảng trống mênh mông. Nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại, nên người có gan nắm bắt cơ hội tốt để thử thách cũng không nhiều, không ngờ ở điểm này cô gái này lại hợp ý anh đến vậy. DC Capital khai phá thị trường bao nhiêu năm nay dựa vào chính là một luồng nhiệt huyết dám nghĩ dám làm. “Các người trẻ như cô tràn đầy nhiệt huyết, có tinh thần mạo hiểm là chuyện tốt, vậy tôi chúc cô, thăng tiến thuận lợi, thuận buồm xuôi gió!” Dứt lời, ông đóng dấu phê duyệt. —- Thành phố Lam còn gần phía Bắc hơn cả Bắc Thành, nhiệt độ không khí cũng thấp hơn Bắc Thành vài độ, đã là tháng Năm mà mấy ngày mưa bão liên tiếp vẫn còn mang theo chút se lạnh. Bên thành phố Lam có phân phối chỗ ở, là một căn hộ độc thân cho thuê trong tòa nhà riêng lẻ không xa phòng thí nghiệm. Vưu Tình được phân ở tầng sáu, một căn hộ nhỏ một phòng một sảnh một ban công, ba mươi mét vuông không lớn lắm, nhưng một người ở cũng đủ. Ngoài mấy chậu hoa Vưu Tình trồng, trên bức tường phía Đông ban công cô đóng một chiếc đinh, treo một chiếc đèn lồng thỏ lên đó. Đó là chiếc đèn lồng thỏ cô và Lương Tây Triều cùng nhau tự tay làm ở biệt thự ven hồ vào cuối tuần sau khi cô hoàn tất thủ tục điều chuyển ở trụ sở GSG. Lúc đó cô hỏi, “Không phải Tết Trung Thu cũng có thể làm đèn lồng sao?” Lương Tây Triều nói: “Chỉ cần em thích, không có gì là không thể.” Về đến căn hộ, Vưu Tình thay bộ đồng phục công sở, đi dép lê trong nhà, ra ban công bật công tắc đèn lồng thỏ. Năm phút sau, điện thoại của Lương Tây Triều đúng hẹn gọi tới, sau vài câu trò chuyện thường ngày, anh đổi sang một giọng khàn khàn trầm ấm hỏi, “Nhớ anh không, bảo bối?” Trước khi đến thành phố Lam, người phụ trách chính đã được chỉ định trước là Tào tổng đột nhiên đổ bệnh nặng phải nhập viện, cuối cùng ban quản lý quyết định để Chương Lê tiếp nhận lá cờ đầu khai phá thị trường này. Chương Lê đã nói chuyện về các điều kiện với ban quản lý và cũng đồng ý. Chương Lê vẫn luôn độc thân ở Bắc Thành, không có con cái, cũng không có chồng. Ban đầu, Vưu Tình cho rằng chị ấy theo chủ nghĩa không kết hôn. Sau khi đến thành phố Lam, tình cảm thầy trò của họ tăng lên không ít. Trong một bữa tiệc với đối tác, Chương Lê uống hơi nhiều, liền kéo Vưu Tình lải nhải không ít chuyện trong xe. Hóa ra chị ấy không phải không kết hôn, mà là người thương đã mãi mãi ra đi. “Chị vẫn chưa hỏi em, em chọn đến thành phố Lam, có phải vì tin đồn giữa em và Lương tổng ở trụ sở chính không?” Vưu Tình nói đó chỉ là một trong những lý do. “Vậy hai người hiện tại thế nào rồi?” Chương Lê nói: “Nếu em không muốn nói, cũng có thể không nói.” Vưu Tình nghĩ nghĩ rồi nói: “Hai tiếng trước, anh ấy nhắn tin cho em, bảo em đừng uống nhiều rượu.” Thật ra còn có chuyện khác, khách sạn các cô tiếp khách tối nay vừa hay là sản nghiệp của chị hai Lương Tây Triều, dưới sự phối hợp của nhân viên phục vụ, thứ cô uống thực ra là nước lọc. Chương Lê sững người một lúc rồi bật cười, “Tốt, vậy thì tốt rồi.” “Đời người ngắn ngủi, nhất định phải trân trọng, trân trọng người bên cạnh.” Chương Lê nói, hốc mắt hơi ươn ướt, nhìn ra ngoài cửa sổ những dãy núi trập trùng, xuất thần. Đương nhiên, ngày hôm sau khi tỉnh rượu, Chương Lê lại trở về dáng vẻ nữ cường nhân ưu tú, mạnh mẽ, hoàn toàn khác với tối qua. Còn hai tay đặt lên vai Vưu Tình nói: “Đồ đệ ngoan, quên hết dáng vẻ say xỉn mất mặt của chị đi nhé!” Vưu Tình gật đầu, nói được. Nhưng câu nói cuối cùng của chị ấy tối qua, cô không quên. Trân trọng người bên cạnh. Cẩn thận nghĩ lại, trong khoảng thời gian dây dưa không dứt với Lương Tây Triều, cô luôn bị động nhiều hơn chủ động. Nếu cô có thể thử đáp lại một chút, Lương Tây Triều hẳn sẽ, rất vui vẻ đi. Vì thế, nghe thấy câu hỏi “có nhớ không” của anh trong điện thoại. Vưu Tình cong môi, “Ừm” một tiếng. Vành tai hơi nóng lên. Thật ra trước đây, không phải chưa từng trả lời những câu hỏi về việc có nhớ anh hay không, nhưng luôn là bị ép, hoặc là xen lẫn đủ loại lý do bên trong. Mà lần này, cô nhớ anh chính là nhớ anh. Thuần túy, thẳng thắn, nồng nhiệt. Đầu dây bên kia im lặng trong thoáng chốc. “‘Ừm’ là có ý gì hả, anh không hiểu.” Lương Tây Triều rõ ràng là nghe rất sướng, nhưng cứ muốn trêu cô, hơn nữa còn bắt đầu không đứng đắn, “Chỉ đơn thuần là nhớ anh thôi sao bảo bối, không muốn ngủ với anh à?