“Được không anh, Lương Tây Triều?” …… Ba tháng đầu tiên vừa đến thành phố Lam, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu. Chương Lê dẫn theo cả nhóm liên tục tăng ca, cho đến bây giờ, các quy định và trật tự của phòng thí nghiệm cuối cùng cũng dần đi vào quy củ, ổn định. Ba tháng này ai nấy đều bận rộn, ngày nghỉ ít ỏi, Vưu Tình cũng chỉ về Bắc Thành được một lần để thăm bà ngoại. Ngay từ đầu, Nhạc Bình đã rất ủng hộ cô đến thành phố Lam. Cháu gái nhỏ đã trưởng thành, có chủ kiến của riêng mình, như chim non cuối cùng cũng đến ngày được sải cánh bay cao. Đương nhiên, lúc Nhạc Bình tiễn cô ra cửa cũng đã lén lau nước mắt, nhưng suy cho cùng, niềm tự hào về cô vẫn lớn hơn sự không nỡ. Lần Vưu Tình trở về đó cũng thật không đúng lúc, Lương Tây Triều vừa hay đi công tác xa, chuyến bay dự kiến về trong ngày lại bị hoãn vì thời tiết cực đoan, hai người lỡ mất cơ hội gặp mặt. Nhưng chỉ ba ngày sau đó, giữa trưa, Vưu Tình vừa bước ra khỏi tòa nhà chi nhánh GSG ở thành phố Lam thì đã thấy Lương Tây Triều đứng đợi ngoài cửa. Vậy mà anh lại bay đến đây chỉ để gặp cô. Nhưng hôm đó, mẫu thí nghiệm Vưu Tình phải làm chất đầy cả bàn, hai người chỉ vội vàng ăn một bữa cơm, thời gian còn lại, họ trao nhau một nụ hôn dài triền miên trong xe. Trong khoảng thời gian này, những lần họ thân mật đều chỉ thoáng qua. Khi được anh ôm vào lòng hôn, cô không phải là không cảm nhận được sự thay đổi của anh. “Em còn một tiếng nữa.” Vưu Tình liếc nhìn đồng hồ, hàng mi rậm khẽ lay động, lướt qua yết hầu anh. Cô khẽ hỏi trong vòng tay anh: “Muốn… làm sao?” “Một tiếng?” Lương Tây Triều nhướng đôi mày cao ngạo nhìn cô: “Một tiếng thì sao đủ với anh?” “…” “Anh đã nói rồi, muốn ‘làm chuyện đó’ với em, nhưng càng muốn em yêu anh hơn. Chỉ cần nơi này của em,” Lương Tây Triều khẽ chạm vào vị trí trái tim cô, “chỉ cần nơi này của em có anh, anh cũng đã rất vui rồi, thật đấy.” “Anh bay đến đây không phải chỉ vì muốn ‘làm’ với em đâu, bạn trai em không khốn nạn đến thế.” Dù ngày thường những lời không đứng đắn cứ tuôn ra như cơm bữa, nhưng đó đều là vì anh cố ý trêu chọc cô, muốn nhìn gương mặt lạnh như băng của cô từ từ tan chảy, ửng hồng. Anh thật sự không phải chỉ nghĩ đến chuyện ấy. Lương Tây Triều nâng cằm cô lên, khẽ c*n m** d*** cô, hơi đau, như muốn cô ghi nhớ: “Anh qua đây là vì nhớ em, được chưa?” Vưu Tình nhìn anh bằng đôi mắt trong veo sâu thẳm, gật đầu. “Thế nơi này có anh không, em vẫn chưa trả lời?” Lương Tây Triều dùng mu bàn tay cọ nhẹ lên ngực cô, cực kỳ kiên nhẫn dẫn dắt. Vưu Tình lại gật đầu, giọng điệu nghiêm túc: “Có.” Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ rõ vẻ nghiêm túc chân thành. Cô gái này ban đầu chẳng phải rất biết thả thính sao, sao bây giờ lại giống một vị giáo sư học thuật cổ hủ thế này. Dường như lại phát hiện ra một mặt khác của cô, Lương Tây Triều cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá. Anh như đang khai quật một kho báu, từng chút một tìm hiểu con người thật nhất của cô. Một tiếng sau, Vưu Tình xuống xe, nhìn theo xe Lương Tây Triều rời đi, rồi lại quay vào tiếp tục công việc. Vưu Tình thật sự quá bận. Chi nhánh khác với trụ sở chính, rất nhiều vị trí không được phân chia chi tiết, về cơ bản đều là một người làm việc của hai ba người. Cô vốn có tâm muốn học hỏi, nên cũng không cảm thấy mệt, cả người tràn đầy nhiệt huyết và ý chí chiến đấu. Đương nhiên, câu “Bảo bối, anh muốn em đến thăm anh” mấy tháng qua Lương Tây Triều nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần. “Chờ phòng thí nghiệm ổn định rồi nói sau.” Lần nào Vưu Tình cũng trả lời như vậy, đó cũng là sự thật, cô thật sự không thể phân thân. Chiều hôm nay, Lương Tây Triều lại hỏi cô khi nào được nghỉ. Vưu Tình nói vừa nhận ba dự án xét duyệt của doanh nghiệp, tháng tới đều phải chạy việc bên ngoài, thật sự không có thời gian rảnh. “Chờ cuối tháng đi anh.” Cô nói. Nói xong, lại cảm thấy câu này của mình có chút lạnh nhạt, suy nghĩ một chút, liền hạ giọng nói nhỏ: “Được không anh, Lương Tây Triều?” Đầu dây bên kia chợt im lặng trong giây lát. Ngay sau đó, hai tiếng cười trầm thấp truyền đến, Lương Tây Triều hỏi: “Cô Vưu, có phải em lén anh đi học lớp nâng cao nào không đấy?” Vưu Tình cầm điện thoại, vẻ mặt mờ mịt: “Học lớp gì ạ?” Lương Tây Triều chậm rãi liệt kê: “Làm sao để nũng nịu với bạn trai, làm sao để ‘ăn chắc’ bạn trai, làm sao để bạn trai ngoan ngoãn nghe lời em.” “…Em không có.” “Không có thì không có vậy.” Anh nói: “Nhưng anh rất muốn bị em ‘ăn’.” Mặt Vưu Tình thoáng chốc hơi đỏ lên, cô nghiến răng, nhấn giọng: “Giữa ban ngày ban mặt, anh có thể đứng đắn một chút được không?” “Hửm? Anh không đứng đắn chỗ nào? Bảo bối, em thử nói rõ xem anh không đứng đắn chỗ nào nào? Anh không có ý gì khác.” Tiếng cười của anh đầy vẻ trêu chọc, cợt nhả, lại trở về cái dáng vẻ ph*ng đ*ng, bất cần, chẳng màng sống chết của người khác. Mặt Vưu Tình đỏ bừng, may mà cách một đường dây điện thoại nên anh không nhìn thấy. Cô khẽ ho khan, giọng điệu lạnh lùng vô tình đáp: “Cúp máy đây, bận!” Không ngờ vừa cúp điện thoại bước ra từ phòng trà nước, cô lại đụng phải đồng nghiệp. Người đó ngẩng lên liền hỏi: “Mặt cậu sao đỏ thế?” Vưu Tình đành nói: “Uống nhiều nước nóng quá, nóng mặt.” Đồng nghiệp ngơ ngác: “…Hả?” Cậu có thể bịa chuyện vô lý hơn chút nữa không? Trước ánh mắt trêu chọc đầy ẩn ý của đồng nghiệp, Vưu Tình thầm tính toán, sau này tuyệt đối không nghe điện thoại của Lương Tây Triều ở công ty nữa. Đi được hai bước, cô lại nghiêm túc suy nghĩ. Cũng không phải là không nghe, chỉ là… bớt nghe lại, hoặc lần sau ra hành lang thoát hiểm mà nghe. Thứ Sáu, cả văn phòng rủ nhau đi xả hơi, thế là Chương Lê sắp xếp cho mọi người một “combo ba món” ăn uống, xông hơi, hát hò. Cả ba tiết mục đều được sắp xếp tại một nơi, một câu lạc bộ tên là Vân Phù ở thành phố Lam. Vừa vào cửa, Vưu Tình nhìn thấy lối kiến trúc bên trong, bước chân hơi khựng lại. Sân vườn cổ kính, bình phong tranh sơn thủy, đèn lồng cung đình, mỗi một chi tiết đều giống Đường Cung đến lạ. Đương nhiên, những đồ vật bài trí ở đây chỉ là hàng nhái dùng để trang trí, hoàn toàn khác biệt với những món đồ cổ bằng vàng thật bạc trắng mà Lương Tây Triều đấu giá được. Rất rõ ràng Vân Phù đang mô phỏng theo mô hình kinh doanh của Đường Cung. Vưu Tình đi theo sau mọi người, chậm rãi tiến vào trong, tâm trí có chút lơ đãng. Thật ra, khoảng thời gian mới quen Lương Tây Triều, cô có chút không thích bị anh dẫn đến Đường Cung. Vì lần nào đến cũng phải ngồi cùng anh trong phòng riêng, uống rượu, hút thuốc, đợi anh chơi chán chê mới chịu thả cô tự do. Nhưng hiện tại, giờ phút này. Nhìn khung cảnh xung quanh giống hệt Đường Cung. Trong lòng cô lại dâng lên nỗi nhớ nhung, nhớ Bắc Thành, nhớ Đường Cung, nhớ những khoảng thời gian đã trải qua cùng Lương Tây Triều trên tầng cao nhất. Ký ức của con người thường phai nhạt theo thời gian, nhưng những kỷ niệm liên quan đến Lương Tây Triều, dù tốt hay xấu, đều là quá khứ không thể xóa nhòa giữa họ. Trong phòng karaoke, một nữ đồng nghiệp tình cờ chọn bài “Anh không phải là niềm vui thật sự của em”. Nghe lại bài hát này, Vưu Tình nhận ra tâm trạng của cô đã hoàn toàn khác. Em đứng bên trái anh, mà ngỡ như cách cả một dải ngân hà. Lời bài hát này đã từng khiến cô chìm sâu vào sự ngơ ngẩn. Lam Thành và Bắc Thành cách nhau núi non trùng điệp, cũng chẳng khác nào một dải ngân hà. Nhưng rồi sẽ có ngày cô trở về. Họ cũng sẽ như trăm sông đổ về một biển. Nghe lại bài hát này, cô lại cảm thấy một nguồn động lực phấn chấn đến lạ kỳ. Trùng hợp là Lương Tây Triều tối nay cũng có một bữa tiệc rượu. Anh nói, muốn đi xem náo nhiệt. Vưu Tình: [Náo nhiệt gì vậy anh?] Lương Tây Triều đầu tiên gửi một biểu cảm hừ nhẹ, sau đó nói: [Lục Bạc Niên bị gái đá.] Thiếu gia Lục đa tình cuối cùng cũng có ngày lật xe. Nghe nói ban đầu Lục Bạc Niên đối với cô gái kia là nhất kiến chung tình, thậm chí đã định bụng thu tâm để yêu đương nghiêm túc với cô ấy. Kết quả là đối phương ngủ với cậu ta xong liền chạy mất, còn để lại một xấp tiền ở đầu giường, rõ ràng coi cậu ta như trai bao. Vưu Tình nhấp một ngụm rượu, rất thiếu đạo đức mà nghĩ, làm sao bây giờ, cô cũng rất muốn xem náo nhiệt “Lục Bạc Niên bị đá” này. Đúng là gần mực thì đen mà. Phòng riêng ở Đường Cung. Lúc Lương Tây Triều đến, Lục Bạc Niên đã uống một vòng. Văn Nghiệp với vẻ mặt không chịu nổi ngồi cách cậu ta thật xa, nghe cậu ta cả đêm than vãn tấm chân tình của mình bị phụ bạc thế nào, lỗ tai sắp đóng kén đến nơi rồi! “Mẹ nó cậu mà chân tình gì?” Văn Nghiệp rất muốn nói nhưng nghĩ đến việc phải quan tâm kẻ thất tình đơn độc, anh ta nhịn! Thấy Lương Tây Triều bước vào, Lục Bạc Niên lập tức bá vai bá cổ đi tới: “Anh em tốt, cuối cùng cậu cũng tới rồi!” Nói rồi còn ợ một cái đầy mùi rượu. Lương Tây Triều cạn lời: “Đừng có động tay động chân.” Kéo anh ta ném lại lên sofa, rồi ngồi xuống bên cạnh. Lục Bạc Niên uể oải thẳng người dậy từ sofa, nói: “Chúng ta là đồng bệnh tương liên đó anh em, nào, cạn ly.” Lương Tây Triều lập tức thu ly về không cụng với cậu ta, nói: “Ai đồng bệnh tương liên với cậu?” “Hửm?” Lục Bạc Niên nửa tỉnh nửa say nhìn anh: “Không phải sao, chẳng phải Vưu Tình cũng chạy xa rồi còn gì?” Lương Tây Triều liếc cậu ta: “Bọn tôi gọi là yêu xa, hiểu chưa?” “…” Lục Bạc Niên không phục mà “thích” một tiếng: “Thì chẳng phải cũng giống như không có bạn gái sao? Nhìn không được, chạm không tới, cậu ôm điện thoại mà yêu đương, thà bị đá còn hơn!” Mặt Lương Tây Triều sầm lại ngay tức khắc, ly rượu cụng mạnh vào ly cậu ta, ngửa cổ uống cạn, rồi nói: “Vậy chúc cậu bị đá tám lần.” Lục Bạc Niên tức khắc giậm chân: “Cậu ác độc thật!” Lương Tây Triều lạnh lùng nói: “Vậy đừng nói nữa, uống rượu của cậu đi.” Không nhìn thấy, không chạm được thì đã sao? Cảm giác sung sướng khi cô gái nhỏ nũng nịu với mình qua điện thoại, anh ta căn bản không hiểu được. “…Ờ.” Lục Bạc Niên tiu nghỉu, ngửa đầu uống một ngụm rượu buồn, “Có bồ quên bạn.” Lương Tây Triều: “…” Tiệc rượu qua nửa đêm mới tàn. Văn Nghiệp dìu Lục Bạc Niên đi, tiện đường đưa về. Lương Tây Triều không uống nhiều, cũng không say, để tài xế đưa anh về biệt thự ven hồ. Một giây trước khi Lương Tây Triều đẩy cửa bước vào, Vưu Tình đang gọi tên Tiểu Quất qua camera, trêu nó chơi. Trước khi cô rời Bắc Thành, Lương Tây Triều đã cài ứng dụng theo dõi vào điện thoại cô. Thỉnh thoảng Vưu Tình sẽ mở ra xem Tiểu Quất, gọi nó vài tiếng. Lương Tây Triều bước vào liền thấy Tiểu Quất đang vẫy cái đuôi thật cao, vẻ mặt rất phấn khích. Lương Tây Triều không để ý camera đang bật, cúi mắt nói: “Nhiệt tình vậy sao, chạy ra đây chào đón ba mày à?” Tiểu Quất: ? Vưu Tình ở đầu bên kia camera: … “Lại đây ba ôm nào.” Lương Tây Triều khom lưng bế Tiểu Quất lên. “Meo——” Trên người Lương Tây Triều có mùi rượu, khứu giác Tiểu Quất lại nhạy bén, toàn thân nó tỏ rõ sự kháng cự. Thoát khỏi tay Lương Tây Triều, Tiểu Quất lập tức ngẩng đầu mèo lên kêu hai tiếng với camera ở huyền quan, như đang mách tội. “Hửm?” Lương Tây Triều cũng ngẩng đầu nhìn theo, lúc này mới nhận ra: “Bảo bối, em mở camera à?” Thôi được rồi, vốn còn định âm thầm quan sát một chút, không ngờ lại bị Tiểu Quất vạch trần. Vưu Tình đành “Ừm” một tiếng. Lương Tây Triều xách Tiểu Quất lên, đưa lại gần camera: “Nào, để mẹ mày nhìn mày gần hơn.” Vưu Tình gọi Tiểu Quất hai tiếng, giọng Tiểu Quất lập tức trở nên nũng nịu. Lương Tây Triều bất mãn “chậc” một tiếng, đặt Tiểu Quất lên kệ ở huyền quan, đưa tay véo đầu nó: “Mèo hai mặt, với tao thì chỉ hận không thể cào cho một phát, còn với mẹ xinh đẹp của mày thì cứ nũng nịu không thôi.” Tiểu Quất: “Meo~~~~~” Lương Tây Triều: “Lại chửi tao đấy à?” Vưu Tình: “…” Nhìn hình ảnh một người một mèo tương tác qua camera, Vưu Tình không khỏi cong môi cười, lặng lẽ chụp mấy tấm hình lưu lại. Cô mở WeChat, tìm lại đoạn chat trước đó. L: [Lừa em đấy, Tiểu Quất không đáng yêu.] L: [Em mới đáng yêu nhất.] Vưu Tình trích dẫn câu thứ hai, trả lời: [+1] Lương Tây Triều nhìn thấy tin nhắn, đôi môi mỏng nhếch lên cười một cách đầy vẻ lưu manh nhìn về phía camera: “+1 là ý gì chứ, anh không hiểu, bảo bối à, có thể nói thẳng hơn một chút được không?”