“Dỗ chưa đủ đâu, em hôn thêm đi.” —- Bằng một cách tự nhiên nào đó, bữa cơm hai người trong phòng riêng biến thành một đám đông. Trong nhóm người này, có người đã từng gặp Vưu Tình từ trước, cũng có người chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt. Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cô để đánh giá. Vưu Tình cũng không hề bối rối, thoải mái phóng khoáng nhìn về phía mọi người. Mãi cho đến khi, Lương Tây Triều lại một lần nữa đeo bao tay vào, bóc thịt chân cua lớn cho cô, toàn bộ đều đặt vào trong chén của cô. Hai người làm những việc như vậy vốn là để tán tỉnh nhau, nhưng bây giờ có nhiều người vây xem như vậy, Vưu Tình hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói với Lương Tây Triều: “Để em tự làm được rồi.” “Em ăn đi.” Lương Tây Triều không chút khách khí nói: “Cứ xem như bọn họ không tồn tại là được.” Vưu Tình: “…” Sau bữa cơm, mọi người di chuyển đến phòng giải trí riêng. Vưu Tình và Kha Nhiên ngồi cùng một chiếc sô pha. “Cô và Lương tổng lại ở bên nhau rồi à?” Mặc dù câu trả lời cho vấn đề này đã quá rõ ràng. Nhưng Kha Nhiên và Vưu Tình đã một thời gian không gặp mặt, dùng những lời này để bắt đầu cuộc trò chuyện, không khí sẽ tốt hơn. “Ừm.” Vưu Tình gật đầu, khóe môi nở một nụ cười nhạt. “Tốt lắm.” Kha Nhiên nâng ly rượu lên chạm nhẹ với cô, dùng con mắt đã quen nhìn đủ loại mỹ nam mỹ nữ trong giới giải trí của mình để bình luận: “Hai người đứng cạnh nhau đặc biệt đẹp mắt, bây giờ ngay cả khí chất cũng rất xứng đôi.” Nghe được câu cuối cùng, Vưu Tình nghiêng đầu nhìn về phía Kha Nhiên, ánh mắt như muốn xác thực. Kha Nhiên đáp lại bằng một cái nhìn khẳng định: “Thật đấy.” Lương Tây Triều và Vưu Tình đều có vẻ ngoài lạnh lùng. Mặc dù hiện tại, Lương Tây Triều vẫn giữ bộ mặt kiêu căng khó ưa đó, nhưng những chi tiết rất nhỏ đã có sự thay đổi lớn. Khóe mắt anh luôn theo thói quen đặt trên người Vưu Tình, nóng rực mà chuyên chú. Sự nóng bỏng ấy đang nhanh chóng hòa tan cảm giác lạnh lùng khi cả hai cùng xuất hiện. Nhắc đến tình hình gần đây của nhau, Kha Nhiên nói mình đang chuẩn bị ra một bài hát mới, MV ca khúc là dạng kể chuyện, hiện tại đang cần một nhân vật có thân phận người mẫu. Kha Nhiên nhớ tới Vưu Tình trước kia từng làm người mẫu, cô nhìn cô từ trên xuống dưới, nói: “Khí chất của cô và lời bài hát của tôi khá hợp nhau!” “Thế nào, có hứng thú không? Thời gian lên hình không dài, chắc chỉ khoảng tám giây thôi.” Ngay sau đó, Kha Nhiên đưa ra một mức giá rất hậu hĩnh. Bằng lái xe của Vưu Tình đã thi đậu từ trước khi rời Bắc Thành đến thành phố Lam. Sau này sẽ làm việc ở tổng bộ, cô dự định mua một chiếc xe để đi lại, tiện cho việc đi làm tan làm và đi ra ngoài hàng ngày. Sau này nếu muốn đến biệt thự ven hồ thăm Tiểu Quất, cũng không cần lúc nào cũng để Lương Tây Triều qua lại đưa đón cô. Số tiền tiết kiệm trong tay cô hiện tại đã đủ để mua trả thẳng một chiếc xe bình thường để đi lại, nhưng, ai lại chê tiền nhiều đâu chứ. Tuy Vưu Tình đã lâu không dính dáng đến giới người mẫu, nhưng cũng biết mức giá Kha Nhiên đưa ra này vô cùng hậu hĩnh, trong đó cũng ẩn chứa ý muốn tha thiết mời cô tham gia diễn xuất. Xét về tiền bạc hay tình cảm, cô đều không có lý do từ chối. Kha Nhiên thấy cô mãi không nói gì, tưởng lầm cô đang lo lắng: “Tôi nghe Văn Nghiệp nói, Lương tổng trước kia hình như không thích cô làm người mẫu cho lắm… Nếu không tiện cũng không sao, tôi lại tìm người khác vậy.” Trong giọng nói của Kha Nhiên tuy có vài phần tiếc nuối, nhưng nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm của cặp đôi nhà người ta, thì cũng thật ngại. Nghe đến đây, Vưu Tình ngước mắt nhìn về phía Lương Tây Triều đang ngồi ở chiếc sô pha đối diện. Lương Tây Triều như có radar gắn trên đầu cô vậy, ngay giây tiếp theo khi cô ngước mắt lên, anh cũng thoát ra khỏi cuộc trò chuyện với Văn Nghiệp, ngước mắt nhìn lại. Ánh mắt giao nhau, Lương Tây Triều nghiêng đầu, ra hiệu hỏi. Lương Tây Triều trong bộ áo khoác gió màu đen đầy vẻ trẻ trung ngồi giữa Văn Nghiệp và Lục Bạc Niên mặc vest đi giày da, khí chất không hề bị lép vế, ngược lại càng thêm ngang tàng phóng khoáng. Vưu Tình cong môi dưới, không nói gì, mà quay đầu nói gì đó với Kha Nhiên. Trong niềm vui chia tay của Lục Bạc Niên, buổi tụ tập tan cuộc, Văn Nghiệp ôm Kha Nhiên về phòng, Lương Tây Triều nắm tay Vưu Tình ngồi lên xe điện tham quan trở về biệt thự. Vài người còn lại cũng đều có đôi có cặp, chỉ có Lục Bạc Niên là một mình. Anh ta giơ ngón giữa về phía những bóng lưng có đôi có cặp đáng ghét kia, sau đó, cơ thể như hóa lỏng trượt từ quầy hát karaoke xuống sô pha, lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi đi gọi lại vào số điện thoại không thể liên lạc được kia. —– “Ngày quay là khi nào?” Trở lại biệt thự, Vưu Tình kéo tay Lương Tây Triều ngồi xuống chiếc ghế dài trong vườn hoa, đem chuyện Kha Nhiên mời cô diễn xuất nói cho Lương Tây Triều biết. “Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.” Vưu Tình trả lời. Kha Nhiên biết được cô sắp tới đang nghỉ phép, lập tức liền gọi điện thoại cho ê-kíp, nhường thời gian cho cô, rất có thành ý. Lương Tây Triều lại hỏi địa điểm quay ở đâu. Vưu Tình nói một địa điểm, ở phía Tây Nam của Bắc Thành, khoảng cách có hơi xa. Lương Tây Triều gật đầu, không nói gì, anh lấy điện thoại ra như đang tìm kiếm gì đó. Vưu Tình thấy anh đột nhiên im lặng, cô mím môi dưới. Đang định nói gì đó, Lương Tây Triều như đã hoàn thành việc xác nhận trên điện thoại. Anh nhấn nút khóa màn hình điện thoại, ngước mắt lên nói: “Ngày đó anh không có lịch trình công việc, có thể lái xe đưa em qua đó.” Nếu có lịch trình, anh cũng sẽ sắp xếp xe đưa đón cho cô. Tóm lại là, Lương Tây Triều không những không có bất kỳ ý phản đối nào, thậm chí còn lên kế hoạch giúp cô đi lại. Vưu Tình ít nhiều có chút bất ngờ, ánh mắt dừng trên mặt anh vài giây: “Anh không có, lời nào khác muốn nói với em sao?” “Nói gì cơ?” Lương Tây Triều cười một cái, đưa tay véo nhẹ má cô: “Bây giờ em ngốc quá đi bảo bối.” Không nhịn được, anh cúi đầu hôn lên nửa bên má trái trắng nõn của cô: “Tưởng anh sẽ không vui, không đồng ý, không cho em đi à?” Ba cái “không”. Là những điều trước kia anh sẽ làm, và đã từng làm. “Không muốn giấu em, anh có hơi không vui.” “Bảo bối à, có lẽ em không biết.” Lương Tây Triều dừng một chút, ánh mắt trở nên đen tối sâu thẳm: “Anh vẫn luôn muốn giấu em ở trong nhà, ngay cả đi làm cũng không cho em đi, mỗi ngày ngoài việc ở bên anh ra thì vẫn là ở bên anh.” Vưu Tình: “…” Sắc mặt Lương Tây Triều thay đổi, cong môi lên: “Có phải dọa em sợ rồi không?” Vưu Tình lắc đầu, cũng không phải bị dọa sợ, trong tiềm thức cô cảm thấy, đây là những lời Lương Tây Triều sẽ nói ra. Cách đây hai ba năm, anh thậm chí nói được làm được. Nhưng hiện tại, cô chắc chắn, anh sẽ không làm như vậy. “Mỗi một lời anh nói với em đều giữ lời.” Lương Tây Triều dùng mu bàn tay cọ cọ gò má cô: “Muốn làm cho em vui vẻ, muốn làm cho em tự cảm thấy, việc ở bên cạnh anh, sẽ không trở thành gánh nặng trong cuộc sống của em.” “Trước đây em nói, sau khi chia tay anh, em có cuộc sống mới, vậy thì anh chính là người đến để gia nhập vào cuộc sống mới đó của em, chứ không phải đến để can thiệp, chỉ dạy, thậm chí là phá hoại.” Lương Tây Triều nhìn cô, giọng điệu ẩn chứa ý cười, nghiêm túc và dịu dàng: “Anh nói như vậy, có thể làm cho Tình Tình nhà chúng ta có thêm chút cảm giác an toàn không?” Vưu Tình không nói gì. Nhưng ánh mắt không rời khỏi đôi mắt anh, hàng mi cô khẽ rung động vài cái. Lần lựa chọn “một trong hai” mà không chọn Lương Tây Triều, thực ra, cũng là một biểu hiện cho việc cô không có cảm giác an toàn, bởi vì chọn anh đồng thời cũng phải chấp nhận hậu quả có thể đột ngột mất đi anh vào một thời điểm nào đó trong tương lai. Nếu ngay từ đầu, cô chưa từng chọn anh, đến ngày mất đi, cô có thể tự an ủi mình, bảo vệ chính mình. Cô chưa từng nói những điều này, nhưng Lương Tây Triều thế mà lại hiểu. Hiểu sự phòng bị của cô, hiểu sự thiếu thốn cảm giác an toàn của cô. Lương Tây Triều dắt tay cô qua, để cô ngồi nghiêng trên đùi mình: “Dù sao thì anh không vui, bảo bối em cũng sẽ dỗ anh vui đúng không?” “Ừm.” Vưu Tình nói, tuy chỉ có một chữ, nhưng cô rất nghiêm túc gật đầu. Cô đưa tay lên, v**t v* lưng anh như để trấn an, động tác dừng lại một lát, tay di chuyển lên trên, chạm vào mái tóc ngắn của anh. Cảm giác rất tốt, cô v**t v* vài cái, mãi đến khi Lương Tây Triều khẽ nhướng mày: “Em đang v**t v* Tiểu Quất đấy à?” Đáy mắt Vưu Tình nhuốm ý cười, đổi thành dùng hai tay ôm lấy mặt anh, nghiêng đầu hôn lên sống mũi cao thẳng của anh. Vừa lùi lại một chút, liền bị Lương Tây Triều nắm lấy gáy, giọng nói khàn khàn khát khao: “Dỗ chưa đủ đâu, em hôn anh thêm đi.” Trong thung lũng, trời đầy sao. Bầu trời sao như vậy, lần trước Vưu Tình nhìn thấy, vẫn là cùng ba mẹ, cả nhà ba người, ngồi ở sân thượng. Sau này, chiếc ghế hai bên cô trống không. Dưới trời đầy sao chỉ còn lại một mình cô. Mà hiện tại, bên cạnh cô có Lương Tây Triều. —- Mãi đến khi nổi gió, Lương Tây Triều mới đưa Vưu Tình từ trong vườn hoa vào nhà. Điện thoại Vưu Tình đúng lúc reo lên, là từ phòng thí nghiệm ở thành phố Lam gọi tới, hỏi một vài công việc bàn giao còn dang dở trước đó. Lương Tây Triều đứng dậy đi tắm trước, trên người anh có mùi rượu. Năm phút giải đáp, đối phương tỏ vẻ đã hiểu rõ, lại hỏi thăm cuộc sống của cô sau khi trở về Bắc Thành. Một khoảng trống lớn trong trái tim đang được người ta từng chút một, tỉ mỉ mà vá lại, lấp đầy. “Rất tốt.” Vưu Tình nói. “Vậy thì tốt rồi, có rảnh hoan nghênh đến thành phố Lam thăm lại chốn xưa nhé.” “Ừm, tôi sẽ.” Cúp điện thoại, Vưu Tình đặt điện thoại lại lên bàn, ánh mắt hướng về phía phòng tắm nhìn một cái, cô nhớ ra một chuyện. Kể cả Lương Tây Triều không mặc vest, nhưng Vưu Tình đã mang cà vạt theo rồi. Cô đi về phòng ngủ, từ trong vali hành lý lấy ra hộp quà đựng cà vạt, đi đến trước mặt Lương Tây Triều vừa từ phòng tắm ra, đang ngồi trên sô pha uống nước đá. “Cái này, tặng anh.” Lương Tây Triều nhận lấy, mở ra, thấy một chiếc cà vạt mới. Anh cong môi lên. Đừng nhìn cô gái này ngày thường ăn mặc đơn giản, nhưng gu thẩm mỹ rất tốt, cũng biết anh thích kiểu gì, chọn một cái là chuẩn một cái. So với việc nhận được chiếc cà vạt mới, sự hiểu biết chính xác này của cô về anh càng làm anh thầm sung sướng. Lương Tây Triều từ trong hộp lấy cà vạt ra: “Thắt thử cho anh xem nào.” “Anh đâu có mặc Âu phục.” “Vẫn có thể thử được.” Lương Tây Triều đang mặc một chiếc áo ngủ lụa màu đen kiểu sơ mi, vừa vặn cũng có cổ áo. Huống hồ, Lương Tây Triều có gương mặt này, phối đồ kiểu gì cũng đẹp. Vưu Tình thắt một nút Windsor đầy đặn, lần đầu tiên cô thắt cà vạt cho người khác, chính là Lương Tây Triều cầm tay chỉ dạy. Cô cũng chỉ từng thắt cà vạt cho anh. Lương Tây Triều cúi mắt nhìn, rất hài lòng, ngước mắt hỏi cô: “Đây là quà sinh nhật sao?” Vưu Tình lắc đầu: “Không phải, chỉ là muốn tặng anh thôi.” “Ồ.” Anh nhếch môi, lại được đằng chân lân đằng đầu nói: “Vậy quà sinh nhật của anh đâu?” Sinh nhật Lương Tây Triều thực ra còn chưa tới, nhưng Vưu Tình cũng không truy cứu chi tiết này, ngược lại còn nghiêm túc suy nghĩ một chút. Sau đó, với bộ dạng của một học sinh ngoan ngoãn tìm kiếm đáp án từ anh: “Anh muốn quà sinh nhật gì?” Lương Tây Triều khẽ cười, hơi bất mãn mà véo nhẹ cằm cô: “Không dễ vậy đâu, tự mình nghĩ đi.” Vưu Tình bèn suy nghĩ. Cuối cùng, cô nhìn về phía chiếc cà vạt của Lương Tây Triều, chiếc cà vạt do chính tay cô chọn lựa, cô kéo nó lại, sau khi rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cô chủ động hôn lên. Tiếng nước ướt át giao hòa, Vưu Tình nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của chính mình: “Vậy em muốn anh đêm nay, đừng dừng lại.”