Đêm Tình Ý - Viễn Sơn Tử

Chương 57

“Cứ cắn tùy thích, cắn sâu vào một chút.” — Trước khi “lâm trận” một cách tỉnh táo, Vưu Tình có thói quen phải tắm rửa. Cho nên, dù Lương Tây Triều sau khi nghe được câu “hùng tâm tráng chí” kia của cô gái nhà mình đã thần hồn điên đảo, cũng không thể không ngồi ở mép giường đợi cô tắm rửa trước. Việc tắm rửa này, anh rất muốn “làm thay”. Nhưng người ta không cho, còn thần thần bí bí lôi từ trong túi hành lý của mình ra một đống vải vóc rồi đi vào phòng tắm. Tiếng nước tí tách vang lên gần hai mươi phút. Vưu Tình lấy khăn tắm lau khô bọt nước trên người, ngay sau đó lấy chiếc váy ngủ mới mua từ trên giá xuống. Chiếc váy ngủ hai dây màu xanh bạc hà, chất liệu lụa mềm mại ôm sát thân người, những đường cong sâu nông ẩn hiện, phần ngực áo được thắt lại bằng hai sợi dây ren trắng đan chéo, có tác dụng nâng đỡ. Phòng ngủ bật đèn vàng ấm áp. Vưu Tình đẩy cửa kính bước ra. Một cú sốc thị giác tức thời. Yết hầu Lương Tây Triều trượt lên xuống liên tục, mắt không rời mà nhìn cô từng bước một đi đến trước mặt mình. Anh đưa tay nắm lấy cổ tay cô, một tay kia nâng lấy b* m*ng mềm mại của cô, ôm người đặt ngồi lên đùi mình. Lòng bàn tay nóng rực của người đàn ông đặt ở bên eo cô, không nặng không nhẹ v**t v*: “Đẹp quá.” Hàng mi Vưu Tình khẽ run, cũng đang nhìn lại anh. Cô không mở miệng nói chuyện, nhưng những gì muốn biểu đạt đều ở trong ánh mắt. Đôi mắt trong như hồ thu không còn tĩnh lặng, đã hoàn toàn bị bóng hình Lương Tây Triều chiếm cứ. Lương Tây Triều dùng miệng cắn phần đuôi chiếc nơ con bướm được thắt từ sợi dây ren đan chéo, chậm rãi, kéo ra ngoài. Muốn bung mà chưa bung, nửa che nửa lộ. Lương Tây Triều cong môi, ánh mắt chứa chan ý vị sâu xa: “Đáng yêu thật.” Nghe vậy, hơi thở Vưu Tình không khỏi nhanh hơn. Lồng ngực phập phồng lên xuống, như đang chủ động dâng đến bên miệng anh. Lương Tây Triều nhìn cô, thuận thế liền hôn lên, cánh môi quyện lấy nhau, dùng đầu lưỡi khều cọ hạt châu trên môi cô. “Ừm…” Vưu Tình không nhịn được phát ra một tiếng rên nhẹ, khom người lùi về sau muốn né tránh. Nhưng cô đã bị anh trói buộc chặt chẽ, trốn không thoát, chỉ có thể hé môi đón nhận nụ hôn của anh. Đèn phòng vẫn chưa tắt, Lương Tây Triều dường như cũng không có ý định tắt. Đôi môi mỏng không ngừng lưu luyến trên vành tai nhạy cảm của cô, giọng nói khàn khàn tràn ngập vẻ mê hoặc: “Thích em lắm, bảo bối.” Anh luồn ngón tay vào giữa đôi môi ướt át long lanh của cô, cảm nhận động tác nuốt xuống theo tần suất nhất quán của cô. Vưu Tình đêm nay tính tình tốt đến kinh người, đối với bất kỳ hành động nào của anh cũng đều ngoan ngoãn phục tùng. Anh khen cô rất ngoan. Thực chất, cô cũng đang khát khao anh. Lúc Lương Tây Triều nghiêng người đi lấy đồ trên bàn, Vưu Tình chú ý tới vết sẹo dài trên xương bả vai sau lưng anh. Lần đầu tiên cô nhìn thấy là ở thành phố Lam, trong phòng tắm, lúc đó sắc mặt Vưu Tình trắng bệch, cả người sững sờ tại chỗ. Cô vốn dĩ rất sợ nhìn thấy máu, vết thương, những chuyện nguy hiểm đến tính mạng, như một dạng PTSD nào đó. Lương Tây Triều lúc đó muốn che giấu đã không kịp, sau khi phát hiện đã dọa sợ cô, anh ôm cô trấn an hồi lâu. “Đều qua rồi, đã khỏi từ lâu rồi, chuyện nhỏ thôi mà.” Anh nói một tràng dài, Vưu Tình mới bình tĩnh lại. Lúc truy hỏi anh bị thương như thế nào, Lương Tây Triều lại ngậm miệng không nói, chỉ nói một câu đều đã qua rồi. Vưu Tình từ trên giường ngồi dậy, lúc Lương Tây Triều cầm được đồ vật chuẩn bị xoay người lại, cô ấn xuống bờ vai anh. Vết sẹo sớm đã liền lại, nhưng khoảnh khắc cô hôn xuống đó, Lương Tây Triều vẫn khẽ run lên một chút. Vưu Tình nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?” Lương Tây Triều nghiêng mặt nhìn qua: “Đau lắm bảo bối, em hôn thêm đi.” Biết anh cố ý trêu chọc, nhưng đáy mắt Vưu Tình lại mơ hồ ẩn chứa sự đau lòng và xót xa, cô lại một lần nữa cúi đầu, đầu lưỡi mềm mại ấm áp men theo vết sẹo l**m nhẹ qua. Muốn xóa đi, vuốt phẳng nó. Lúc ngẩng đầu lên lại. Vưu Tình bất ngờ phát hiện, tai người đàn ông trước mặt đã đỏ ửng. Sợi dây lý trí vốn đã mong manh sắp đứt trong đầu Lương Tây Triều hoàn toàn đứt phựt. Anh xoay người hôn lấy cô như vũ bão, đồng thời, một tay kia kéo chiếc cà vạt trên cổ quấn quanh cổ tay cô hai vòng. “Lương Tây Triều…” Cô gọi tên anh, giọng nói run rẩy. Tim đập càng lúc càng nhanh. Hơi thở trên người anh hoàn toàn bao bọc lấy cô. Cánh tay được thả ra của cô ôm lấy cổ anh, những ngón tay thon dài mềm mại luồn cả vào tóc anh. Môi cô chạm lên yết hầu nhô cao của anh, nhẹ nhàng m*t một cái, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở càng thêm nặng nề. Cô gỡ lại một bàn, cong môi. Nhưng rất nhanh, Vưu Tình trở thành người buông vũ khí đầu hàng trước. “Chẳng phải chính em nói, muốn anh đừng dừng lại sao.” Lương Tây Triều cười trầm bên hõm vai cô: “Nếu anh không làm được thì phụ lòng em sao, bảo bối?” “Em mệt quá.” “Nằm trên người anh thì không mệt nữa.” “…Đồ lừa đảo.” “Vậy anh bế em dậy, chúng ta không ai nằm cả.” Chưa kịp từ chối, Lương Tây Triều đã ôm cô đi đến bên cửa sổ, loại kính một chiều có tính riêng tư rất tốt. Thung lũng không hề tĩnh lặng, sao trời lộng lẫy. Trong khung cảnh thiên nhiên thuần khiết. Họ lại đang làm chuyện không thuần khiết nhất. Khóe mắt Vưu Tình đọng lệ, cắn một miếng lên vai Lương Tây Triều. “Đánh dấu cho anh đấy à?” Đối phương chỉ khẽ rên một tiếng, không cảm thấy đau, thậm chí còn có chút giọng điệu sung sướng vì bị cô cắn: “Cứ cắn tùy thích, cắn sâu vào một chút.” “…” Chân trời hơi hửng sáng, bên cạnh có tiếng động. Ngay sau đó, tấm chăn trên người Vưu Tình bị vén lên. Cô nghe thấy trong căn phòng tối om vì rèm che truyền đến một câu nói khàn khàn: “May mà không rách.” “…” Cô tiếp tục giả chết giả vờ ngủ. Nhưng chẳng được bao lâu, cô không phải giả vờ nữa, mà là thật sự quá buồn ngủ, quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi. Ở khu nghỉ dưỡng liên tiếp ba ngày. Chiều ngày thứ ba trên đường về. Lương Tây Triều đưa Vưu Tình đến biệt thự ven hồ, Tiểu Quất đã rất lâu không gặp được “mẹ” xinh đẹp của nó, từ lúc Vưu Tình bước vào đã bắt đầu không ngừng làm nũng, dụi đầu vào lòng cô. Tiếng kêu nũng nịu khiến Lương Tây Triều nhíu mày, vẻ ghét bỏ hiện rõ trên mặt. Tiểu Quất mới không sợ, có “mẹ” ở đây chính là có chỗ dựa vững chắc. Chẳng qua, trời rất nhanh đã tối. Ăn cơm tối xong ở biệt thự ven hồ, Lương Tây Triều đưa Vưu Tình về tiểu khu Tân Dân. “Anh đừng xuống xe, em tự đi vào được rồi.” Vưu Tình tháo dây an toàn, trước khi xuống xe, động tác của cô dừng lại. Quay đầu lại, rướn người qua hôn Lương Tây Triều một cái. Vốn định hôn lên má anh, nhưng đối phương nào có chịu dừng lại ở đó, môi vừa chạm tới liền biến thành một nụ hôn sâu. “Ngủ sớm một chút.” Ánh mắt Lương Tây Triều sâu thẳm nhìn cô, lòng bàn tay đặt sau gáy trắng nõn của cô lưu luyến v**t v* hai cái. “Vâng.” Bóng dáng Vưu Tình đã khuất dạng, xe Lương Tây Triều vẫn cứ dừng tại chỗ không đi. Anh hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc. Điếu thuốc “sau cuộc vui” đến hơi muộn. Ba ngày này trôi qua quá thỏa mãn, vui đến quên cả trời đất. Chỉ là ba ngày quá ngắn, ba ngày không đủ. Anh muốn biến ba ngày này thành ba tháng, ba năm, ba mươi năm. Ba mươi năm cũng không đủ, anh muốn dài lâu mãi mãi. —– Trụ sở chính của GSG đặc biệt tổ chức một buổi tuyên dương cho các thành viên của đội ngũ phòng thí nghiệm chi nhánh thành phố Lam. Người phát ngôn của đội là Vưu Tình, Chương Lê ngồi dưới khán đài vô cùng vui mừng nhìn học trò cưng của mình. Vưu Tình nhìn bề ngoài tính cách trầm lặng, nhưng thực ra cả người đều ẩn chứa năng lượng tiềm tàng. GSG có quy định nội bộ, nhân viên được thăng chức lên cấp V8 ngoài việc phải qua sát hạch năng lực bản thân, còn cần phải tiến hành điều tra sơ bộ về lý lịch gia đình. Chương Lê cũng vì vậy mà biết được thân thế trắc trở của cô, cha mất, mẹ không rõ tung tích, sống nương tựa vào người bà ốm yếu. Chương Lê càng thêm mừng rỡ. Cô gái nhỏ tự tin bình tĩnh trên sân khấu này, vóc dáng rõ ràng mảnh mai yếu ớt, lại luôn có dũng khí vực dậy từ nghịch cảnh. Trên sân khấu, Vưu Tình cầm micro đọc đến đoạn cuối của bài phát biểu, bỗng nhiên thấy một bóng hình quen thuộc bước vào từ cửa sau hội trường. Dưới ánh đèn sân khấu, giữa những bóng người mờ ảo. Ánh mắt cả hai ăn ý giao nhau. Tốc độ nói của Vưu Tình dừng lại nửa giây, rồi khóe môi nhếch lên, tiếp tục trở lại. Rõ ràng hôm qua lúc nhắn tin WeChat, Lương Tây Triều còn đang nói anh ở Lẫm Thị công tác chưa xong, không về kịp. Kết thúc bài phát biểu, Vưu Tình ôm bó hoa bước xuống sân khấu, đi dọc theo hành lang hội trường về phía trước. Vài vị lãnh đạo của GSG chú ý tới sự xuất hiện của Lương Tây Triều, đang cùng anh hàn huyên trò chuyện. Bước chân Vưu Tình vì thế mà dừng lại cách đó không xa. Lương Tây Triều nhìn thấy cô, ngay sau đó nói gì đó với mấy người đàn ông đối diện, họ chú ý tới Vưu Tình, nhìn nhau cười rồi tránh ra, nhường lại cho họ một không gian riêng. Ngày đầu tiên Vưu Tình trở lại tổng bộ làm việc, những lời đồn đãi trước đây liên quan đến tình yêu của cô và Lương Tây Triều lại bùng lên. Bất kể là đi nhà ăn, hay trên đường đến phòng thí nghiệm, cô luôn có thể nhận được đủ loại ánh mắt đánh giá, dò xét. Nhưng cô từ đầu đến cuối đều bình tĩnh đối phó. Sau một ngày bận rộn, Lương Tây Triều sẽ đúng giờ xuất hiện trước cửa tòa nhà trụ sở chính GSG đón cô tan làm. Ngay sau đó, thông báo thăng chức của Vưu Tình được đưa xuống, cô là người có thời gian tại vị ngắn nhất nhưng lại thăng chức nhanh nhất lên cấp V8 trong toàn bộ hệ thống GSG, bao gồm cả trụ sở chính và các chi nhánh lớn nhỏ. Cũng chỉ vì hiện tại tuổi còn trẻ, tương lai chắc chắn tiền đồ vô lượng. “Có chỗ dựa đúng là khác hẳn…” Vẫn cứ có những lời gièm pha, nhưng rất nhanh mọi người phát hiện, trên bảng đánh giá năng lực của Vưu Tình lại có chữ ký của một vị giáo sư cấp V4, người được mệnh danh là “thiết diện vô tư số một GSG”. Nghe nói ông ấy ngay cả mặt mũi của sếp lớn GSG cũng chưa từng nể nang, cũng không bao giờ mở cửa sau cho bất kỳ ai. Mặc cho bên ngoài vô số lời đồn thổi, Vưu Tình chỉ nghe thấy mùi hương thoang thoảng của bó hoa trong lòng, chỉ nhìn thấy người đàn ông đang đợi cô cách đó không xa. Cô đi qua, đôi mắt trong góc tối này lại sáng lấp lánh: “Sao anh đột nhiên lại về rồi?” “Buổi lễ tuyên dương của bạn gái, anh có thể bỏ lỡ sao?” Lương Tây Triều đưa tay chỉnh lại cổ áo vest cho cô: “Vẫn là lần đầu tiên xem cô Vưu phát biểu trên sân khấu, rất ổn định.” Hiếm khi được anh đánh giá một cách nghiêm túc như vậy, tai Vưu Tình hơi nóng lên. Ngay sau đó, Lương Tây Triều mở khóa điện thoại của anh cho cô xem, màn hình nền là hình anh vừa mới đổi hai phút trước. Vưu Tình cúi mắt nhìn qua. Hình ảnh là khoảnh khắc cô vừa đứng trên sân khấu. Cô kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh không phải, vẫn luôn dùng ảnh của em làm hình nền đấy chứ?” “Ừm.” “Nếu như bị người khác nhìn thấy thì làm sao?” Lương Tây Triều không chút do dự nói: “Giới thiệu em với đối phương thôi.” Nói là giới thiệu, nhưng cô rõ ràng nghe ra được ý khoe khoang tự hào trong giọng điệu của anh. Hơn hai tháng sau đó, Vưu Tình và Lương Tây Triều đều duy trì hình thức chung sống này. Mỗi người đều bận rộn công việc trong lĩnh vực của mình. Những lúc rảnh rỗi, họ sẽ giống như những cặp đôi bình thường, hẹn nhà hàng, ăn cơm, sau đó lại về biệt thự ven hồ, cô ôm Tiểu Quất, Lương Tây Triều ôm cô và Tiểu Quất. Hai người một mèo, xem một bộ phim trong phòng khách. Đương nhiên, chắc chắn sẽ không xem hết, giữa chừng Tiểu Quất sẽ tự mình chạy trốn, còn cô không hề bất ngờ sẽ bị Lương Tây Triều ôm hôn. Đến tối, Lương Tây Triều sẽ đưa cô về, mặc dù Vưu Tình đã mua một chiếc xe để đi lại. “Thời gian trên đường cũng là thời gian, em không thể cướp đoạt được.” Anh nói như vậy, cô không còn lời nào để nói. —– Chạng vạng hôm nay, Vưu Tình hiếm khi không cần tăng ca. Thang máy xuống lầu, chiếc xe thương vụ quen thuộc đã đậu ở khu vực chờ. “Cô Vưu, bạn trai lại đến đón cô tan làm à?” Các đồng nghiệp từ ban đầu ‘Lương tổng đến đón cô tan làm’ đến khi thấy nhiều, quen mắt rồi dần dần chuyển thành ‘bạn trai đến đón cô tan làm’. “Ừm.” Vưu Tình cười đáp lại. Chào tạm biệt các đồng nghiệp, cô đi qua, khom lưng vào ghế sau. Ghế sau và hàng ghế trước có vách ngăn. Lương Tây Triều không chút kiêng dè ôm cô hôn một cái, sau đó nói: “Hôm nay đưa em đến chỗ mới ăn cơm, có đi không?” Vưu Tình từ trong lòng anh ngẩng đầu, đôi môi ướt át khẽ hé mở: “Đi đâu?” Lương Tây Triều nói: “Nhà anh, nhà họ Lương.” Vưu Tình sững sờ, không hiểu lắm mà nhìn anh. Lương Tây Triều giải thích: “Hôm nay là sinh nhật ba anh.” Hiệu trưởng Lương tác phong khiêm tốn thanh lịch, vốn không định tổ chức sinh nhật, nhưng không chịu nổi ý muốn của ông nội và bà nội, đồng ý ăn một bữa cơm ở nhà coi như chúc mừng. Vưu Tình nghe xong, trầm mặc một lát mới nói: “Em đi có thích hợp không?” “Em là bạn gái của anh.” Cũng là người anh muốn dài lâu mãi mãi ở bên cạnh. Lương Tây Triều cọ cọ má cô nói: “Bà Đường cũng dặn anh đến đón em đấy.” Đang nói, điện thoại của bà Đường liền gọi tới. Lương Tây Triều cầm điện thoại: “Em không muốn nghe cũng được, để anh xử lý.” Mặc dù Lương Tây Triều sớm đã muốn đưa cô đến trước mặt người nhà, nhưng anh sẽ tôn trọng ý muốn của cô, suy nghĩ và cảm nhận của cô ở chỗ anh luôn là ưu tiên hàng đầu. Hàng mi Vưu Tình khẽ chớp: “Chỉ là ăn một bữa cơm thôi à?” Lương Tây Triều gật đầu, ánh mắt bình thản nhìn lại cô: “Tối nay nhân vật chính là ba anh, em sẽ không có áp lực gì đâu, nếu cảm thấy không tự nhiên, anh sẽ lập tức đưa em đi.” Quyết định ở bên Lương Tây Triều, người nhà của anh chính là cửa ải cô không thể vòng qua, cũng không thể tránh khỏi. Nhưng không phải một mình cô vượt ải, có Lương Tây Triều ở bên. Vưu Tình nhận lấy điện thoại, trong điện thoại, giọng điệu của bà Đường vẫn tài giỏi ngắn gọn như trước, nhưng lại ôn hòa hơn xưa rất nhiều, còn dặn dò cô không cần mang bất kỳ quà cáp gì, cứ coi như một bữa cơm thường ngày. Xe hướng về phía nhà cũ của Lương gia. Vưu Tình nhìn con đường hoàn toàn xa lạ ngoài cửa sổ. Cô lo lắng rất nhiều, cúi mắt lại nhìn thấy tay cô từ đầu đến cuối vẫn được Lương Tây Triều nắm chặt, lại thêm một chút an tâm.

Bình Luận (0)
Comment