Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh

Chương 170

Sau khi Nữ đế băng hà, Tể phụ Lư Hoài phò trợ Hoàng thái tôn Lý Trưng đăng cơ. Tuy Lý Trưng tuổi còn nhỏ, nhưng hàn môn khắp thiên hạ vẫn khắc ghi ân đức của Thái Xương Đế và Nữ đế, nguyện dốc lòng phò tá. Bản tính Lý Trưng nhân hậu, ngay cả với công chúa Tề An, người từng nhiều lần gây khó dễ, hắn cũng không hạ sát, chỉ lệnh nàng không được tham dự triều chính, còn những đãi ngộ khác vẫn được giữ nguyên.

Hắn là đứa trẻ được sinh ra với tội nghiệt của phụ thân, dưới sự dạy dỗ tận tâm của mẫu thân, di mẫu và các bậc trưởng bối, cùng giáo huấn nghiêm cẩn của người làm thầy là Lư Hoài, đã học được cách cho dù đau khổ đến đâu cũng không được oán hận bất kỳ ai. Những năm tháng tuổi thơ đầy sóng gió và lo sợ dần qua đi, cuối cùng hắn cũng đón lấy thời khắc rực rỡ thuộc về mình.

Sau khi Nữ đế băng hà, những việc bà từng làm vì Lý Trưng đều được Lư Hoài thuật lại một cách chân thực. Khi Lý Trưng còn nhỏ, bề ngoài Nữ đế tỏ ra không hề quan tâm, nhưng thực chất lại âm thầm truyền lệnh cho Nội thị tỉnh, dù là ai cũng không được phép bạc đãi mẹ con hắn.

Khi cung Thang Tuyền đột nhiên bốc cháy, bề ngoài Nữ đế không tra xét, nhưng nửa tháng sau, Vĩnh vương họ Khương, người đang rất được Thánh sủng, bỗng chốc thất thế, bị tống vào ngục tra hỏi, cuối cùng bị ép chết trong nhà lao. Từ đó, họ Khương im hơi lặng tiếng, không còn dám nhúng tay vào chuyện của Lý Trưng nữa.

Lần Lý Trưng tuần tra đường thủy chẳng may nhiễm bệnh, bệnh tình phát tác dữ dội, Nữ đế liền lệnh cho năm ngự y trong cung ngày đêm không nghỉ, lập tức đến Trác quận để chữa trị cho hắn.

Đó là chưa kể đến những đêm hắn xử lý chính sự tại cung Đại Minh, tập trung phê duyệt tấu chương dưới ánh đèn, thức trắng suốt đêm, thì cũng là bấy nhiêu lần Nữ đế tóc đã bạc trắng, chống gậy đứng ngoài cửa sổ, xuyên qua lớp màn cửa lụa mỏng, lặng lẽ dõi theo bóng dáng thiếu niên gục đầu viết chữ. Bà không dám đối diện với hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là bà không thương yêu hắn.

Lý Trưng mặc tang phục, nước mắt tuôn rơi, giờ đây hắn mới hay, hóa ra tổ mẫu đã yêu thương hắn đến nhường nào. Bà để lại cho hắn giang sơn Đại Chu, để lại cho hắn bậc hiền thần phụ tá, để lại lòng dân thiên hạ… Thế nhưng, hắn lại chẳng còn cơ hội để thốt lên một lời cảm tạ.

Nữ đế băng hà, để lại một phong di chiếu, trong đó có một điều lệnh khiến triều thần chấn động: thu nhận con gái của Tư mã Dương Châu, Đỗ Chẩm Nguyệt, làm nghĩa nữ, phong làm công chúa Vạn An, lại còn ban cho vợ chồng nàng hai tấm Đan thư thiết khoán.

Chúng thần đều sửng sốt, bởi lẽ Đỗ Chẩm Nguyệt chỉ từng diện kiến Nữ đế một lần duy nhất vào ngày thành hôn của mình, cũng chính là một ngày trước khi Nữ đế băng hà. Chỉ có một lần gặp gỡ thoáng qua, vì cớ gì Nữ đế lại phong nàng làm công chúa, còn ban cho nàng đặc ân cao quý đến vậy?

Có cung nhân lớn tuổi tiết lộ nguyên do: dung mạo của Đỗ Chẩm Nguyệt còn giống ái nữ của Nữ đế, Lý Doanh, hơn cả công chúa Tề An. Hẳn là Nữ đế nhìn thấy nàng, trong lòng nhớ đến người cũ, nên mới dành cho nàng ân huệ trọng hậu như vậy.

Suy cho cùng, nhờ có gương mặt mà công chúa Tề An từng được Nữ đế cưng chiều suốt bao năm. Nay gặp được một người còn giống hơn thế, thu làm nghĩa nữ, lại ban Đan thư thiết khoán, cũng không phải điều quá khó hiểu.

Song, chuyện phong công chúa chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề nằm ở chỗ Đan thư thiết khoán vốn là chí bảo trong thiên hạ, làm sao có thể tùy ý ban tặng cho một nữ tử không có công trạng gì?

Thế nhưng, nghĩ đến ân trạch mà tổ mẫu để lại cho gia tộc, Lý Trưng xúc động đến rơi lệ, lòng tràn ngập cảm kích cùng tiếc thương đối với Nữ đế. Vì thế, hắn kiên quyết bác bỏ mọi dị nghị, hạ lệnh tuân theo di chiếu, sắc phong Đỗ Chẩm Nguyệt làm công chúa, ban Đan thư thiết khoán, bảo hộ phu thê nàng bình an trọn đời.

Bảy năm sau.

Trời cao trong vắt, gió nhẹ hiu hiu.

Thôi Tuần ngồi trên thảm cỏ, cách hắn vài bước là một bé gái xinh xắn như ngọc chạm, chừng hơn một tuổi. Bé vịn vào ghế nguyệt nha, miệng líu ríu gọi: “A gia.” Thôi Tuần bật cười: “A gia không bế con đâu, tự mình đi qua đây nào.”

Bé gái ấm ức, đôi mắt tròn xoe ngân ngấn nước, giọng nũng nịu vẫn không ngừng gọi: “A gia.” Nhưng Thôi Tuần vẫn chỉ lắc đầu: “Tự đi qua đây nào.”

Bé con vẫn chưa dám buông tay. Hắn kiên nhẫn dỗ dành: “Giảo Giảo, [1] đừng sợ, a gia đón con mà.”

[1] Giảo Giảo (皎皎): Chữ “Giảo“ này nghĩa là “sáng trong, sáng vằng vặc, sáng ngời.” Nhũ danh của bé con đáng yêu thực sự ~

Nói đoạn, hắn dang rộng cánh tay. Bé gái thấy vậy, lấy hết can đảm buông ghế nguyệt nha, chập chững từng bước nhỏ về phía hắn. Đi được ba bốn bước, bé vấp ngã nhào vào lòng hắn. Thôi Tuần nhẹ nhàng ôm lấy con, vỗ về lưng bé: “A gia đâu có gạt Giảo Giảo, sẽ không để con ngã đâu. Nào, đi thêm vài bước nữa nhé?”

Nói rồi, hắn bế bé lên, đặt trở lại bên ghế nguyệt nha. Lần này, bé dạn dĩ hơn, đi được thêm một bước so với lúc trước, rồi lại lao vào lòng hắn. Lặp đi lặp lại vài lần, từng bước đi của bé càng lúc càng nhiều hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng còn vẻ sợ sệt nữa, mà thay vào đó là tiếng cười khanh khách giòn tan. Lần cuối cùng, Thôi Tuần cưng chiều bế con lên, chạm nhẹ vào chóp mũi bé: “Giảo Giảo của a gia thật dũng cảm. Đi nào, chúng ta đi tìm a nương thôi.”

Hắn ôm bé gái, ra khỏi gian phòng, bước vào sân. Lý Doanh đang cùng một bé trai ba tuổi thả diều. Đứa trẻ ấy có gương mặt giống Thôi Tuần đến lạ. Bé gái trong lòng Thôi Tuần vừa nhìn thấy Lý Doanh liền vươn tay, gọi: “A nương”, đòi nàng bế.

Hai đứa trẻ này chính là cốt nhục của Thôi Tuần và Lý Doanh. Bảy năm trước, sau khi Nữ đế băng hà, Lý Trưng đăng cơ, vì cảm kích Thôi Tuần đã hết lòng tranh biện, giúp y trong việc lập trữ, nên vô cùng coi trọng hắn. Thôi Tuần xuất thân Trạng nguyên, ban đầu được phong chức Quốc tử Tứ môn Tiến sĩ cửu phẩm, sau đó không ngừng trui rèn. Giờ đây, mới hai mươi ba tuổi, hắn đã là Lại bộ Thị lang hàm tứ phẩm, tốc độ thăng tiến này quả thực không thể coi là chậm.

Sau khi được phong làm công chúa, nhờ có Thôi Tuần ở bên bầu bạn, Lý Doanh dần vượt qua nỗi đau mất mẹ. Dù trên danh nghĩa nàng chỉ là nghĩa nữ của Nữ đế, nhưng vẫn tự nguyện giữ tang ba năm. Hai đứa trẻ của nàng, đều ra đời sau khi mãn tang.

Lý Doanh đón lấy bé gái từ trong lòng Thôi Tuần, dịu dàng hỏi: “Hôm nay Giảo Giảo đã tự đi được mấy bước rồi?”

Giảo Giảo mới một tuổi, ngoài hai tiếng “A nương” và “A gia”, còn chưa nói được gì khác. Anh trai của bé bỗng làm mặt quỷ, cười trêu: “Giảo Giảo nhát gan lắm ạ, chắc chẳng dám bước lấy một bước nào đâu.”

Giảo Giảo vừa trông thấy mặt quỷ liền mếu máo, rồi òa khóc.

Thôi Tuần bất đắc dĩ: “Bùi Tiễn, nếu con còn dọa muội muội nữa, a gia sẽ đánh đòn con đấy!”

Trước khi Bùi Tiễn chào đời, Thôi Tuần từng có vô số đêm thao thức vì kích động, chỉ mong con nhanh chóng ra đời để hắn có thể yêu thương, bảo bọc, tận tâm làm một người phụ thân tốt. Nhưng đến khi thật sự có con rồi, hắn mới nhận ra, có những lời không nên nói quá sớm.

Bùi Tiễn cứ như một tiểu ma vương, hoạt bát nghịch ngợm, cả ngày không chịu ngồi yên, hoàn toàn trái ngược với tính cách của Thôi Tuần. Hắn đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được phải quất mấy roi. Bùi Tiễn vốn sợ hắn, mỗi khi bị quở trách đều le lưỡi rồi ngừng ngay, không dám tiếp tục trêu em gái nữa.

Lý Doanh vừa dỗ dành Giảo Giảo, trong lòng vừa buồn cười lại vừa tức giận. Nàng gõ nhẹ lên đầu Bùi Tiễn: “Lần nào cũng vậy, cứ phải đợi a gia trách phạt con mới mới chịu thôi.”

Bùi Tiễn ôm đầu, phụng phịu lẩm bẩm: “Lần nào a nương cũng thế.”

Nàng nhướn mày: “Cũng thế là sao?”

Bùi Tiễn lớn tiếng nói: “Mỗi lần a gia trách phạt Tiễn nhi, a nương đều đứng về phía a gia. A nương chỉ thương trượng phu của mình, không thương con trai của mình.”

Đứa trẻ ba tuổi vừa nói vừa tủi thân đến mức hai mắt ầng ậc nước, Lý Doanh không khỏi cạn lời: “Nghe ai nói vậy? A nương không thương con khi nào chứ?”

Thôi Tuần trầm giọng: “Nói lại lần nữa.”

Bùi Tiễn bị hắn dọa đến òa khóc, con diều trong tay cũng rơi xuống đất. Lý Doanh lắc đầu: “Tám phần là tin lời công chúa Vinh Xương rồi.”

Công chúa Vinh Xương là đích nữ của Hoàng đế, bằng tuổi Bùi Tiễn. Đương kim Hoàng đế tính tình trầm ổn, nhưng Hoàng hậu lại phóng khoáng, sinh ra công chúa Vinh Xương cực kỳ lanh lợi, ba ngày không bị đánh là lại trèo lên nóc nhà. Công chúa Vinh Xương và Bùi Tiễn rất hợp nhau, thường xuyên cùng chơi đùa, cùng nghịch ngợm, nhưng thỉnh thoảng cũng giận dỗi, giận chưa được hai canh giờ lại làm hòa, dính lấy nhau như hình với bóng, chẳng khác gì một đôi oan gia.

Bùi Tiễn vừa khóc vừa nói: “Vinh Xương bảo rằng chưa từng thấy phu thê nào như a gia và a nương, thành thân nhiều năm mà vẫn ân ái như vậy. Bạn ấy còn nói, a nương chỉ thương a gia, không thương Tiễn nhi…”

Câu này, nếu chỉ nghe nửa sau, cũng không hẳn là lời xấu.

Bùi Tiễn vừa khóc, Giảo Giảo liền không khóc nữa, mà chỉ chớp chớp đôi mắt tò mò nhìn anh trai khóc đến lem nhem như mèo hoa. Lý Doanh liền đặt Giảo Giảo vào lòng Thôi Tuần, sau đó nhặt con diều dưới đất lên, dỗ dành con trai: “Vinh Xương nói sai rồi. A nương thương a gia, nhưng cũng thương Tiễn nhi nữa. Trong lòng a nương, Tiễn nhi là quan trọng nhất, quan trọng nhất đây này.”

Bùi Tiễn nắm chặt con diều, nức nở: “Thật không ạ?”

“Thật.” Lý Doanh xoa đầu con: “Chứ chẳng nhẽ a nương lại lừa con?”

Nàng nghiêng đầu, liếc nhìn Thôi Tuần đầy trách móc, dường như trách hắn quá nghiêm khắc, dọa sợ con rồi. Thôi Tuần không còn cách nào khác, vừa ôm Giảo Giảo, vừa nói với con trai: “Tiễn nhi, nếu con không khóc nữa, a gia sẽ dẫn con đi cưỡi ngựa.”

Vừa nghe đến cưỡi ngựa, Bùi Tiễn lập tức phấn chấn, nín khóc ngay: “Được! Con muốn cưỡi ngựa!”

Tốc độ hết dỗi này khiến Thôi Tuần suýt hoài nghi vừa rồi có phải mình đang nằm mơ hay không.

Nhưng đã hứa với con thì phải làm.

Thế nên, hưu mộc mười ngày mới có một lần của Thôi Tuần cứ thế trôi qua vèo vèo. Buổi sáng dạy con gái tập đi, buổi chiều dẫn con trai cưỡi ngựa.

Đêm xuống, svất vả lắm mới dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ, Lý Doanh hôn nhẹ lên bầu má của Bùi Tiễn và Giảo Giảo, lúc này mới có chút nhàn rỗi để cùng trượng phu trò chuyện. Nàng chống tay, ngắm nhìn hai đứa con đang say ngủ, khóe môi bất giác cong lên: “Thập Thất Lang, chàng xem, bọn trẻ đáng yêu biết bao.”

Những đứa trẻ đáng yêu này, là do nàng sinh ra.

Không ngờ nàng lại có thể sinh ra hai đứa trẻ đáng yêu đến thế.

Lý Doanh cứ ngắm mãi không chán. Bùi Tiễn vừa nằm mơ vừa lầu bầu một tiếng, vô thức đá chăn qua một bên. Thôi Tuần cẩn thận đắp lại cho con, còn Giảo Giảo thì ngủ rất ngoan, chẳng buồn cử động. Hắn nhìn hai đứa trẻ, bật cười: “Lúc ngủ nhìn đáng yêu hơn hẳn.”

Lý Doanh khẽ cười, nhẹ giọng trách: “Chàng nói thế thì khác nào cứ tỉnh dậy là không còn đáng yêu nữa?”

Thôi Tuần suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tuy có hơi ồn ào, nhưng phần lớn thời gian vẫn rất đáng yêu.”

Vậy nên, chỉ cần có chút rảnh rỗi, hắn thà ở bên con cái, tự mình dạy chúng đi đứng, dạy chúng cưỡi ngựa bắn cung, chứ không giao phó cho nô bộc. Hắn không muốn bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc trưởng thành nào của con mình.

Lý Doanh cũng không khác gì hắn.

Nàng mỉm cười, chui vào lòng trượng phu, vòng tay ôm lấy eo hắn: “Được rồi, chàng đã dành thời gian cả ngày cho con, bây giờ đến lượt ta rồi.”

Hai người tựa vào nhau, y hệt lúc mới thành thân, thủ thỉ những lời tâm tình. Cứ thế trò chuyện một lúc, tiếng trống canh hai đã vang lên. Lý Doanh lưu luyến nói: “Ngủ thôi, ngày mai chàng còn phải vào triều.”

Thôi Tuần mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi nàng: “Minh Nguyệt Châu, chúng ta còn cả một đời bên nhau.”

“Ừ, chúng ta còn cả một đời.”

Lý Doanh nép vào lòng hắn, bên cạnh là hai đứa trẻ đang ngủ say, khung cảnh này thật quá đỗi viên mãn. Trong thoáng chốc, nàng chợt nhớ đến cha mẹ của mình.

Nàng thầm thì trong lòng: A gia, a nương, hai người có thấy không? Minh Nguyệt Châu đã làm mẹ rồi. Minh Nguyệt Châu bây giờ, thật sự rất hạnh phúc. A gia, a nương ơi, Minh Nguyệt Châu cảm ơn hai người.

Nguyện kiếp sau của hai người cũng được hạnh phúc như Minh Nguyệt Châu vậy.

Bình Luận (0)
Comment