Trước cửa Vọng Tiên, một thiếu nữ vận váy lụa Bích Đan sáu mảnh, hòa lẫn trong hàng trăm khuê nữ đồng trang lứa, xuất thân từ gia đình trong sạch, nối gót theo sau Hoa điểu sử, từng người một tiến vào đại môn.
Bên cạnh nàng, một thiếu nữ mặc váy thạch lựu đỏ bĩu môi than thở: “Không thể đi từ cổng chính Đan Phượng, chỉ có thể vào cung Đại Minh qua cửa hông như cửa Vọng Tiên, ai bảo được Hoa điểu sử tuyển chọn là cá chép hóa rồng chứ?”
Nàng ta lại quay sang thiếu nữ áo xanh hỏi: “Linh Diệp, ngươi nói có phải không?”
Thiếu nữ áo xanh được gọi là Linh Diệp không lên tiếng, chỉ cúi nhìn đôi giày thêu hoa văn bảo tướng tuyệt đẹp dưới chân, tựa hồ đang xuất thần. Thiếu nữ váy thạch lựu đỏ thấy vậy, liền hậm hực nói: “Lúc nào cũng như câm như hến, nếu còn mơ tưởng được Thánh nhân sủng ái, đúng là nằm mộng giữa ban ngày.”
Phía trước, Hoa điểu sử dường như nghe thấy động tĩnh, quay đầu quát: “Ai còn lắm lời nữa, lập tức đuổi ra khỏi cung!”
Thiếu nữ váy thạch lựu đỏ giật nảy mình, không dám hó hé thêm tiếng nào, ngoan ngoãn theo đoàn bước qua cung môn. Hoa điểu sử đứng bên cửa, kiểm tra lại nhân số, đến khi trông thấy thiếu nữ áo xanh gọi là Linh Diệp, bèn gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
Nội thị đứng cạnh Hoa điểu sử lấy làm khó hiểu, liền hỏi: “Dám hỏi trung quan, Khương Linh Diệp này chẳng qua xuất thân thương gia, dù có dung mạo khuynh thành thì thân phận vẫn quá mức thấp kém, vì sao trung quan lại chọn nàng ta?”
“Ngươi biết gì chứ?” Hoa điểu sử quát khẽ, ánh mắt dõi theo bóng dáng yểu điệu trong bộ váy xanh phía trước, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khương nương tử này, về sau phúc phận ắt sẽ lớn lắm, e rằng còn là phúc phận mà ta và ngươi khó bề tưởng tượng nổi.”
Nội thị nghe vậy chỉ thầm chê cười trong bụng. Gã cảm thấy con gái một hàng buôn hèn mọn thì có phúc phận gì kia chứ? Dẫu có khoác lên mình xiêm y lụa là, mang trên chân đôi hài thêu tinh xảo, thì cũng không thể xóa nhòa khí chất phàm tục của nàng ta. Huống hồ trong cung có Hoàng hậu, có chư vị tần phi, tất cả đều xuất thân thế gia, cao quý vô song.
Thánh nhân đương triều văn võ song toàn, trẻ tuổi tài cao, sao có thể để mắt đến một nữ tử thương hộ, thậm chí một chữ bẻ đôi cũng không biết như Khương Linh Diệp?
Hoa điểu sử, đúng là hồ đồ rồi.
Khương Linh Diệp vừa đi ngang qua, nàng nghe rõ lời của nội thị, cũng nghe rõ lời của Hoa điểu sử. Đối với lời của nội thị, nàng không lộ ra chút giận dữ nào. Những lời châm chọc như thế, nàng đã nghe quá nhiều. Đối với lời của Hoa điểu sử, tuy là lần đầu tiên được nghe, nhưng nàng cũng không tỏ ra vui mừng, chỉ giữ dáng vẻ thận trọng, dè dặt.
Chỉ đến khi bước qua cửa Vọng Tiên, nàng mới hơi ngước mắt, nhìn khắp cung Đại Minh nguy nga tráng lệ.
Khi không còn gì phải che giấu, trong đôi mắt nàng lúc này, chỉ có dã tâm đang trào dâng cuồn cuộn.
Cung Đại Minh, cửa Vọng Tiên, nàng đã bước vào rồi.
Cửa hông thì sao chứ? Chỉ cần cuối cùng có thể ngồi lên vị trí kia, ai lại bận tâm nàng đi vào bằng cửa chính hay cửa hông?
Cửa Vọng Tiên, chính là bậc thang đưa nàng lên tận mây xanh.
Bên tai là những tiếng cảm thán, ngưỡng mộ của các thiếu nữ về cung Đại Minh. Khương Linh Diệp mím môi, cụp mắt xuống. Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt đã không còn chút dã tâm nào. Nàng lại trở thành một Khương Linh Diệp cẩn thận, trầm mặc như trước.
–
Sau khi được Hoa điểu sử chọn lựa tiến cung, các nữ tử xuất thân lương gia đều phải qua một lượt huấn luyện lễ nghi từ Nội thị tỉnh, rồi sau đó được phân về các cung phòng khác nhau. Những ai có bạc thì lót tay cho Nội thị tỉnh, để được phân vào cung phòng mà mình mong muốn. Còn ai không có bạc thì bị phân ngẫu nhiên. Khương Linh Diệp không có bạc, nàng bị phân đến Tê Phượng các của Hiền phi.
Những khuê nữ hiểu rõ nội tình đều không khỏi thở dài thương hại cho nàng, bởi lẽ Hiền phi tuy có phong hào là “Hiền” nhưng lại là người đố kỵ, tàn nhẫn bậc nhất. Với nhan sắc này, nếu Khương Linh Diệp rơi vào tay nàng ta, e rằng sẽ bị hành hạ đến mức không còn hình người.
Thế nhưng, Khương Linh Diệp không hề than vãn, chỉ lặng lẽ đến Tê Phượng các theo sự sắp xếp. Quả nhiên, vừa đến nơi, Hiền phi trong bộ y phục hoa lệ nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, rồi lập tức đày nàng ra ngoại điện giặt quần áo, không cho phép bước vào chính điện nửa bước.
Ngày thường, Hiền phi cũng đặc biệt cảnh giác với nàng, không chỉ sai cung nữ thân tín trông chừng nàng chặt chẽ, mà mỗi lần hầu hạ Thánh giá, nàng ta đều đuổi nàng đi thật xa. Thế nhưng, các cung nữ dần nhận ra, từ khi vào Tê Phượng các đến nay đã nửa năm, Khương Linh Diệp vẫn luôn an phận thủ thường, hoàn toàn không có chút ý định tranh sủng nào. Chắc hẳn nàng ta cũng tự biết thân phận thấp kém, không dám mơ giấc mộng bay lên cành cao.
Dần dà, Hiền phi cũng bớt đề phòng Khương Linh Diệp. Nàng ta dốc toàn bộ tâm trí vào việc tranh sủng với Hoàng hậu Trịnh thị. Lại thêm nửa năm nữa trôi qua, nàng ta thậm chí đã quên mất trong Tê Phượng các còn có một người tên là Khương Linh Diệp.
–
Chỉ là, dù Hiền phi đã quên mất Khương Linh Diệp, nhưng tham vọng trong mắt nàng chưa từng phai nhạt, trái lại, ngày một mãnh liệt hơn.
Ẩn nhẫn suốt một năm, cuối cùng cơ hội cũng tới. Hiền phi vì không được sủng ái nên tính khí ngày càng nóng nảy, những cung nữ hầu cận đã có mấy người bị đánh đến mất mạng. Bởi Khương Linh Diệp làm việc chu toàn, rốt cuộc nàng cũng có được cơ hội tiến vào nội điện, hầu hạ bên cạnh.
Bằng hữu của nàng, Ngọc Uyển, lo lắng khuyên can: “Muội chớ nên đi.”
Nhưng Khương Linh Diệp lại không chút do dự tiến vào nội điện, hầu cận Hiền phi.
Chỉ có đứng gần, nàng mới có cơ hội diện Thánh.
Tính khí Hiền phi vẫn khó ở như trước, Khương Linh Diệp cẩn trọng hầu hạ, dù vô duyên vô cớ phải chịu không ít trận đòn, nhưng may mắn vẫn giữ được tính mạng. Chính trong hoàn cảnh khắc nghiệt ấy, nàng đã đợi được ngày vị đế vương trẻ tuổi đặt chân đến Tê Phượng các.
Đây là lần đầu tiên Khương Linh Diệp được diện kiến Hoàng đế. Người năm nay vừa tròn mười chín, đang độ thanh xuân rực rỡ. Khương Linh Diệp lén lút nâng mắt nhìn lên, chỉ thấy Hoàng đế dáng vóc cao ráo, mày kiếm mắt sao, tóc mai sắc như dao cắt, quả nhiên là một thiếu niên phong hoa tuyệt đại.
Bảo sao dù không được đoái hoài gì đến nhưng Hiền phi vẫn si mê không dứt, nhớ nhung đến cuồng dại.
Ánh mắt Hoàng đế nhàn nhạt lướt qua bóng dáng đang quỳ rạp của Khương Linh Diệp. Hiền phi cũng theo đó nhìn sang. Tim Khương Linh Diệp như thắt lại, lập tức cúi đầu sát đất, không dám ngẩng lên. Hoàng đế nhanh chóng dời mắt đi, Hiền phi thấy nàng biết giữ bổn phận, trong lòng càng thêm hài lòng.
Hoàng đế cùng Hiền phi bước vào nội điện, tiếp theo là một hồi hoan lạc triền miên. Khương Linh Diệp đứng hầu ngoài cửa, một lần chờ chính là cả đêm đằng đẵng.
Tới khi gần canh năm, những tỳ nữ đứng hầu đều gật gù buồn ngủ, duy chỉ có Khương Linh Diệp vẫn tỉnh táo, không hề có chút buồn ngủ nào. Suốt cả đêm, nàng đã suy tính đủ đường. Hiền phi quen thói ngủ nướng, tối qua lại hao tổn thể lực, chắc chắn canh năm vẫn chưa tỉnh. Về phần Hoàng đế, theo những gì nàng dò hỏi được trong suốt một năm qua, người chưa từng dậy muộn. Đại Chu thượng triều vào canh năm, người luôn dậy sớm hơn nửa canh giờ để chuẩn bị. Nếu vậy, đến lúc ấy, trong điện chỉ có mỗi mình Hoàng đế tỉnh giấc.
Khương Linh Diệp đã tính toán kỹ càng từng bước một. Khi còn nửa canh giờ nữa là tới canh năm, nàng quay sang nói với những cung tỳ bên cạnh: “Thánh nhân sắp dậy rồi, chúng ta phải vào hầu hạ thôi.”
Các cung tỳ kia đều sợ Hiền phi đến phát khiếp, vội vàng lắc đầu, e rằng nếu bị bắt gặp sẽ bị chủ tử nghi ngờ có tâm tư khác. Bọn họ nhìn nhau, rồi đồng loạt đẩy nàng ra trước, như thể đang đẩy nàng vào giữa hố lửa: “Linh Diệp, ngươi vào đi.”
Khương Linh Diệp giả bộ than nhẹ: “Vậy thì để ta vào.”
Nàng đi vào trong điện giữa ánh mắt thương cảm của mọi người, quỳ rạp bên cạnh gường, chờ đợi đế vương tỉnh giấc. Quả nhiên, sau một hồi tiếng xột xoạt khe khẽ, màn trướng khẽ động, Hoàng đế bước xuống giường, trong khi Hiền phi vẫn còn đang say ngủ.
Khương Linh Diệp gấp gáp quỳ gối trượt tới, nhặt lấy đôi ủng da đen đặt dưới giường, cung kính mang vào cho Hoàng đế. Trong suốt quá trình ấy, người hơi nheo mắt, dường như đang cân nhắc điều gì đó, chăm chú nhìn nàng.
Sau khi giúp Hoàng đế mang giày tất xong, Khương Linh Diệp mới lén ngước mắt nhìn lên. Chỉ thấy Hoàng đế để trần thân trên, đường nét cơ bắp rắn rỏi mà săn chắc, trên vùng bụng còn vương vài dấu vết ám muội. Khuôn mặt nàng thoáng ửng hồng, nhưng không vội cúi đầu né tránh, chỉ hơi hé môi, nhẹ giọng gọi: “Thánh…”
Hoàng đế đưa ngón tay đặt lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng. Người chậm rãi quan sát nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú, rồi dang tay ra, ra hiệu cho nàng giúp người mặc y phục.
Khương Linh Diệp vội lấy hoàng bào màu vàng rực, nhẹ nhàng phủ lên người Hoàng đế. Khi giúp Hoàng đế chỉnh trang vạt áo, ngón tay nàng dường như vô ý lướt nhẹ qua vành tai Hoàng đế, rồi lại lướt xuống, vu.ốt ve phần bên gáy.
Trên cơ thể đàn ông, tai và gáy chính là hai bộ phận dễ bị khơi dậy ha.m mu.ốn nhất khi được nữ tử dùng đầu ngón tay mơn trớn.
Phải, nàng đang mê hoặc Hoàng đế.
Một màn quyến rũ đã được âm thầm sắp đặt từ lâu.
–
Hoàng đế hơi nhướn mày kiếm, nhưng không lên tiếng, chỉ im lặng dang tay, để mặc nàng giúp người mặc y phục. Khương Linh Diệp cụp mắt, tiếp tục chỉnh lại áo bào cho Hoàng đế, thắt chiếc đai ngọc tê giác đen. Khi thắt đai, không rõ là vô tình hay hữu ý, cánh tay nàng gần như vòng qua eo người, đầu ngón tay xuyên qua lớp áo mỏng, lướt qua phần hông rắn chắc.
Nàng cài xong đai lưng, nhẹ nhàng giấu phần chuôi đai vào trong. Suốt cả quá trình, Hoàng đế vẫn điềm nhiên, không cất tiếng, cũng chẳng hề ngăn cản hay trách mắng nàng. Khương Linh Diệp cảm thấy tim đập dồn dập, chẳng rõ màn mê hoặc vừa rồi có tác dụng hay không. Phải chăng nàng đã thất bại? Có khi nào Hoàng đế vốn chẳng hề để tâm đến nàng?
Nhưng không sao. Dù lần này thất bại, chỉ cần nàng còn ở Tê Phượng các, hoặc rộng hơn là còn ở cung Đại Minh, nếu nàng còn một hơi thở, nàng vẫn sẽ có cơ hội.
Vì thế, nàng không hề nản lòng. Sau khi giấu kỹ chuôi đai, không còn cớ để chạm vào người nữa, nàng bèn buông tay, chuẩn bị lui xuống hai bước. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay nóng bỏng đột ngột đặt lên thắt lưng nàng. Chưa kịp phản ứng, nàng đã bị một cánh tay cường tráng nắm chặt, lôi mạnh vào lòng.
Ngực nàng đập thẳng vào lồng ng.ực Hoàng đế, nàng hoảng hốt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thâm sâu, nửa như cười nửa như không của người.
Cánh tay Hoàng đế siết chặt như gọng kìm, lòng bàn tay thô ráp mang theo vết chai sần trượt nhẹ trên vòng eo thon thả, tựa như một sự đáp trả, khiến nàng bỗng chốc run lên. Người nhếch khóe môi, dường như rất hài lòng với phản ứng ấy. Một tay chậm rãi vu.ốt ve khuôn mặt thanh tú của nàng, rồi trượt dần xuống, ve vuốt làn da phía sau gáy.
Bên trong màn trướng, hơi thở của Hiền phi vẫn đều đặn, êm ái.
Khương Linh Diệp kinh hãi liếc về phía màn trướng, trong đáy mắt dấy lên nỗi hoang mang khiếp sợ. Bên ngoài màn, cung tỳ xinh đẹp hoảng loạn bất an. Bên trong màn, phi tử vẫn say giấc, chẳng hay biết gì. Có lẽ chính khung cảnh vụng trộm táo bạo này này đã khơi dậy cảm giác k.ích th.ích chưa từng có trong lòng vị đế vương trẻ tuổi. Ánh mắt người càng trở nên u tối, bàn tay lướt trên hông nàng cũng ngày một nóng rực.
Đúng lúc này, Hiền phi lại nói mớ mấy tiếng, trở mình một cách vô thức. Khương Linh Diệp càng thêm bàng hoàng, thân thể mảnh mai trong vòng tay Hoàng đế cũng run rẩy không ngừng. Thấy vậy, Hoàng đế bỗng bật cười, không rõ là đang cười nàng, hay cười điều gì khác.
Bên trong màn giường, Hiền phi lại yên lặng như cũ. Hoàng đế nâng cằm Khương Linh Diệp, từ trên cao nhìn xuống, chạm phải đôi mắt đong đầy sợ hãi của nàng. Rõ ràng hắn mới là con mồi trong ván cờ này, vậy mà giờ đây, thế trận lại xoay vần, con mồi đã hóa thành thợ săn.
Ngón tay hắn trượt trên đôi môi mềm mại như cánh anh đào của nàng, chầm chậm miết qua, như đang đùa bỡn. Hắn không hôn nàng, như thể nàng vốn chẳng xứng đáng nhận được nụ hôn ấy, nàng chỉ là một món đồ chơi hèn mọn bị hắn tùy ý bỡn cợt mà thôi.
Hắn ngắm nhìn tỳ nữ xinh đẹp trước mặt, thấy trong mắt nàng dần hiện lên sự nhục nhã, hắn liền tỏ vẻ hài lòng. Đến khi đã chơi chán, hắn thấy mất hứng, định đẩy nàng ra, nhưng đúng lúc đó, Khương Linh Diệp bất ngờ hé môi, cắn chặt lấy đầu ngón tay hắn.
Hoàng đế sững lại.
Một nữ nô ti tiện, liều lĩnh quyến rũ hắn ngay trước giường chủ tử, vậy mà lại dám cắn hắn sao?
Trong đôi mắt nàng, một màn lệ mỏng tựa hồ muốn trào ra, sau lớp lệ ấy, không chỉ có tủi hờn mà còn có cả nỗi uất ức và sự không cam lòng.
Là sự không cam lòng đối với số phận.
Cảm giác ấy khiến Hoàng đế thoáng chốc nhớ lại cái ngày hắn biết mình không phải thân sinh của Thái hậu Tiết thị, nhớ lại lúc hay tin mẹ ruột của mình bị bịt mặt, miệng ngậm cám rồi chôn xuống lòng đất… Khi đó, hắn cũng thấy không cam lòng.
Hắn nhìn chằm chằm vào Khương Linh Diệp, cánh tay siết chặt lấy nàng bất giác thả lỏng. Nàng cũng chậm rãi buông ra, dấu răng in trên đầu ngón tay hắn, tuy không sâu nhưng cũng chẳng hời hợt. Hoàng đế rút tay lại, thấy rõ trên đầu ngón tay đã hằn lên một vết cắn đỏ tươi.
Còn nàng, đã nhanh nhẹn lui về phía sau, quỳ mọp xuống đất, hai tay chồng lên nhau đặt trên nền gỗ mun, trán chạm lên mu bàn tay. Đây là tư thế thấp hèn nhất của một nô tỳ.
Vị Hoàng đế trẻ tuổi cúi mắt nhìn dấu răng trên ngón tay mình, lại liếc nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó mặt không biểu cảm, phất tay áo rời đi.
Đợi đến khi bóng Hoàng đế khuất hẳn, Khương Linh Diệp mới ngẩng đầu.
Trong đáy mắt nàng lúc này, nỗi kinh hoàng, tủi nhục, ấm ức, bất cam đều đã biến mất, chỉ còn lại một sự tĩnh lặng vô cùng.
–
Cả ngày hôm đó, sắc mặt Hiền phi vô cùng khó coi.
Khi Khương Linh Diệp quỳ xuống dâng trà, Hiền phi nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn nàng: “Lúc ngươi hầu hạ Thánh nhân thay y phục, có xảy ra chuyện gì không?”
“Không ạ.” Khương Linh Diệp thần sắc không đổi, đáp.
“Không thật đấy chứ?”
“Không.” Nàng lần nữa phủ nhận.
Hiền phi trừng mắt nhìn nàng. Thiếu nữ trước mặt vừa tròn mười sáu, đang độ xuân thì như đóa hoa vừa chớm nở, sở hữu vẻ đẹp mà ngay đến cả Hiền phi cũng phải thừa nhận là tuyệt sắc.
Bỗng nhiên, Hiền phi vung tay giáng xuống một bạt tai thật mạnh. Khương Linh Diệp bị đánh đến ngã sấp xuống đất, má sưng đỏ, nơi khóe môi rỉ ra tơ máu. Hiền phi giận dữ quát: “Nghe cho rõ đây, nếu ngươi dám mê hoặc Thánh nhân, ta sẽ lột da ngươi!”
Khương Linh Diệp điều chỉ lại tư thế, nàng quỳ ngay ngắn, thái độ vẫn cung kính như trước, không ngừng dập đầu cầu xin: “Tiểu tỳ không dám, tiểu tỳ không dám.”
Thế nhưng, vào khoảnh khắc trán nàng chạm xuống nền đất, trong lòng lại thầm nghĩ:
Không dám ư?
Không. Lần sau vẫn dám.