Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh

Chương 174

Những ngày sau đó, Hoàng đế dường như đã quên mất cung tỳ lớn gan ở Tê Phượng các. Suốt nửa tháng, hắn không hề đặt chân đến nơi này. Nếu đổi lại là người khác, hẳn sẽ nóng ruột không yên mà muốn tìm đến Hoàng đế để được ân sủng. Thế nhưng, Khương Linh Diệp lại không phải người khác. Nàng vô cùng nhẫn nại, không chủ động tiếp cận Hoàng đế, ngược lại vẫn một mực cần mẫn làm tròn bổn phận. Sự an phận này khiến Hiền phi thêm một lần yên tâm về nàng.

Chỉ có điều, Hiền phi không hề biết rằng, Khương Linh Diệp không phải đang an phận, mà là đang chờ đợi thời cơ tiếp theo.

Từ lần trước khi quyến rũ Hoàng đế, nàng đã nhạy bén nhận ra một điều: vị đế vương trẻ tuổi, tuấn tú vừa đăng cơ ấy là người cực kỳ thông minh và có tính kiểm soát cực mạnh. Hắn ghét bị coi là con mồi để săn đuổi, vì vậy luôn muốn đảo ngược thế cục, biến khách thành chủ. Hắn không tin một cung tỳ dám táo tợn quyến rũ mình lại có thể sợ hãi đến mức run rẩy lùi bước, vậy nên khi nhìn thấu màn vờ vịt ấy, hắn chẳng hề thương tiếc, cứ thế coi nàng như món đồ chơi để tùy ý tiêu khiển. Nếu không phải nàng kịp thời điều chỉnh cách thức để tiếp cận, e rằng trong mắt hắn, nàng cũng sẽ chẳng khác gì những cung tỳ từng dùng thủ đoạn để mê hoặc hắn trước đây, hoàn toàn không đáng để bận tâm.

Chỉ khác một điều, so với những cung tỳ thấp hèn ấy, nàng đã để lại một ấn tượng sâu sắc hơn. Khi bị hắn trêu đùa, họ đều sẽ ngoan ngoãn hé môi, mềm mại đón nhận, mong được tiếp tục dụ dỗ hắn. Còn nàng, lại không như thế. Nàng mở miệng, nhưng không phải để ngậm lấy đầu ngón tay hắn, mà là để cắn hắn một cái thật mạnh.

Đây là điều mà hắn không ngờ tới. Với một người đàn ông thông tuệ đến mức đáng sợ, phải khiến hắn bất ngờ mới có thể được hắn nhớ kỹ.

Hắn không đến tìm nàng, có lẽ là để thăm dò xem nàng có giống như những cung tỳ ngu xuẩn và nông cạn từng mơ tưởng trèo lên long sàng của hắn hay không, ngoài một gương mặt dễ nhìn cùng chút to gan ra thì chẳng có gì hơn cả.

Hôm ấy, Khương Linh Diệp dâng trà, không may gặp lúc Hiền phi đang bực bội. Nàng ta tức giận hất mạnh chén trà nóng, nước sôi văng thẳng lên mu bàn tay nàng, lập tức để lại một mảng đỏ ửng. Hiền phi quát lên: “Đồ vô dụng! Dâng trà cũng không xong, cút ra ngoài!”

Khương Linh Diệp đã sớm quen với chuyện này. Nàng bình thản thu dọn mảnh vỡ của chén trà màu ngọc bích, sau đó cúi đầu hành lễ rồi lui ra khỏi nội điện. Từ xa, nàng vẫn còn nghe thấy tiếng Hiền phi quở trách những cung tỳ khác.

Khi Ngọc Uyển vội vã mang thuốc trị thương đến, trên mu bàn tay Khương Linh Diệp đã nổi lên mấy vết phồng rộp. Ngọc Uyển vừa đau lòng vừa cẩn thận bôi thuốc cho nàng, vừa bất bình than thở: “Chỉ vì Thánh nhân không sủng ái nàng ta, nên ngày nào nàng ta cũng lấy chúng ta ra để trút giận.”

Khương Linh Diệp không hùa theo lời oán trách. Ngọc Uyển thở dài: “Trước đây ta đã bảo muội đừng vào nội điện hầu hạ Hiền phi, muội cứ không nghe, giờ thì hay rồi, ngày nào cũng bị đánh bị mắng, Linh Diệp ơi là Linh Diệp, muội nói xem, có hối hận không?”

Khương Linh Diệp mỉm cười: “Đây là lựa chọn của muội, chẳng có gì để hối hận cả.”

“Ta biết, muội cảm thấy ở nội điện bổng lộc cao hơn, có thể giúp đỡ gia đình. Nhưng có bạc trong tay thì cũng phải giữ được cái mạng rồi mới tiêu được chứ.” Ngọc Uyển nhớ đến mấy tỳ nữ đã bị Hiền phi đánh chết, hốc mắt đỏ hoe: “Hiền phi ngang ngược như thế, cũng chẳng ai dám quản nàng ta. Cũng phải thôi, ai bảo nàng ta có thể gọi Tiết Thái hậu một tiếng “di mẫu” chứ? Ai bảo triều chính bây giờ đều nằm trong tay Tiết Thái hậu chứ?”

Nghe đến đây, Khương Linh Diệp mới ngước mắt lên: “Ngọc Uyển, chuyện trước đây muội nhờ tỷ dò hỏi, đã có tin tức gì chưa?”

Ngọc Uyển sững lại một chút, rồi đáp: “Có thì có… nhưng muội hỏi chuyện này làm gì?”

“Tỷ đừng hỏi, muội có việc cần dùng.”

“Được thôi.” Ngọc Uyển bất đắc dĩ đáp. Nàng biết rõ người bạn này của mình bề ngoài khiêm nhường, nhưng thực chất lại người có đầu óc. Khương Linh Diệp nhờ nàng làm gì, nàng liền làm nấy. Ngọc Uyển đảo mắt nhìn quanh, xác nhận không có ai rình mò, lúc này mới hạ giọng nói với Khương Linh Diệp: “Ta đã hỏi một lão nội thị ở điện Thần Long, Thánh nhân đích thực không phải con ruột của Tiết Thái hậu. Mẹ đẻ của người là Lưu mỹ nhân của Tiên đế. Khi ấy, Tiết Thái hậu vẫn còn là Quý phi, bà ta không thể sinh con, liền vu hãm Lưu mỹ nhân dùng vu cổ, sau đó đánh chết bà ấy ngay trong cung. Lúc Lưu mỹ nhân được hạ táng, mặt bị che bằng tóc, miệng ngậm đầy cám, chết vô cùng thê thảm.”

“Lúc Lưu mỹ nhân qua đời, Thánh nhân vẫn còn quấn tã. Tiết Thái hậu đã giành lấy người, nhận làm con mình. Sau này, bà ta hạ bệ hết thảy phi tần trong cung, một tay nâng đỡ Thánh nhân lên ngôi. Nhưng thiên hạ nào có bức tường không lọt gió, chuyện Tiết Thái hậu giết mẹ giữ con, người trong cung hầu như đều biết cả, chỉ có điều… Thánh nhân lại chẳng hay biết, không ai dám kể lại với người.”

Khương Linh Diệp trầm ngâm một hồi, rồi hỏi: “Tỷ có chắc là Thánh nhân không biết không?”

“Đương nhiên là không biết. Nếu không, ai lại có thể chung sống thuận hòa với kẻ thù đã giết mẹ mình chứ? Thánh nhân nghe lời Tiết Thái hậu lắm, bà ta muốn người nạp ai làm phi, người liền nạp người đó, thế nên Tiết Thái hậu rất hài lòng với người.”

Khương Linh Diệp nhớ lại đêm đó khi nàng cố ý mê hoặc vị Hoàng đế trẻ tuổi ấy. Đôi mắt hắn thâm sâu khó lường, khóe môi như cười như không, đầu ngón tay chạm vào môi nàng, nhiệt độ nóng rực. Hắn mới mười chín tuổi, nhưng đối diện với mỹ sắc lại chẳng hề động tâm, với nữ tử quyến rũ hắn, hắn dễ dàng nhìn thấu.

Một thiếu niên như thế, nhưng lại không hay biết gì chuyện mà cả hậu cung đều biết thật sao?

Khương Linh Diệp không tin.

Lúc này, Ngọc Uyển vẫn đang bôi thuốc lên mu bàn tay nàng. Thuốc mát lạnh, xoa dịu vết bỏng. Đợi bôi xong, Khương Linh Diệp mới hoàn hồn, lấy ra một bọc lụa, mở ra, bên trong là những mảnh vỡ của chén trà màu ngọc bích.

Nàng nói: “Đây là chén trà Hiền phi đánh vỡ, được chế tác từ thanh ngọc thượng hạng. Dù đã vỡ, vẫn có thể bán được giá cao. Ngọc Uyển, tỷ giúp muội đem bán đi.”

Ngọc Uyển nhận lấy nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm: “Liệu có bị Hiền phi phát hiện không?”

“Không đâu.”

Toàn bộ tâm tư của Hiền phi đều đặt lên người vị trượng phu trẻ tuổi tuấn tú kia, làm gì có thời gian để ý đến một cái chén trà vỡ.

“Nhưng như vậy chẳng phải quá mạo hiểm sao?” Ngọc Uyển lo lắng, “Bổng lộc của muội đủ để phụng dưỡng phụ mẫu, lại có thể giúp đỡ a tỷ, cần nhiều bạc thế này để làm gì?”

“Muội có chỗ cần dùng.”

Ngọc Uyển thấy không khuyên nổi nàng, chỉ đành thở dài: “Thôi được, nếu Hiền phi biết muội đem những chén trà, bình hoa nàng ta đập vỡ đi bán, e là sẽ tức chết mất.”

Khương Linh Diệp nghe vậy, khẽ cười. Nếu Hiền phi biết nàng dùng số bạc đó để làm gì, sợ rằng còn tức đến thổ huyết.

Mùng chín tháng chín, tiết Trùng Dương.

Tiết Trùng Dương là ngày tưởng nhớ người thân, vì vậy cung Đại Minh tổ chức cung yến linh đình, Hoàng đế cùng các phi tần, thái hậu và chư vương đều tề tựu một chỗ. Khương Linh Diệp ở Tê Phượng các cũng có thể nghe thấy tiếng tấu nhạc réo rắt vọng ra từ điện Lân Đức. Hiền phi không dẫn nàng đến đó, nhưng chẳng sao cả, nếu không có cơ hội, nàng sẽ tự mình tạo ra cơ hội.

Khương Linh Diệp rảo bước đến rừng phù dung bên ngoài điện Lân Đức. Lúc này, từng đóa mộc phù dung đang nở rộ rực rỡ. Bên ngoài rừng phù dung, phía nội điện dường như đang biểu diễn bách hí. Nàng có thể nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng của vương công quý tộc, nhưng nàng không vội, chỉ kiên nhẫn chờ đợi giữa rừng hoa.

Rốt cuộc, một bóng dáng hoàng y xuất hiện, loạng choạng tiến tới dưới sự dìu đỡ của các nội thị.

Hoàng đế dường như đã say đến thất thần, nôn mửa mấy lần liền. Mấy nội thị đứng bên hầu hạ, đến khi hắn đã nôn cạn dạ dày, chỉ còn hơi men lẫn vị đắng trong cổ họng, Hoàng đế mới xua tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống. Một nội thị có chút do dự, cẩn trọng hỏi: “Thánh nhân không hồi điện Lân Đức sao?”

Hoàng đế quát khẽ: “Chuyện này không đến lượt nô tài ngươi xen vào!”

Tên nội thị vội vã cúi đầu tạ tội, sau đó mấy người họ rón rén lui xuống, đứng cách xa Hoàng đế.

Rừng phù dung lập tức chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Hoàng đế. Hắn ho nhẹ vài tiếng, rồi bất lực ngồi xếp bằng xuống đất. Ánh trăng nhàn nhạt đổ xuống, bóng lưng của bậc đế vương chí tôn giữa trời đất lại lộ vẻ hiu quạnh đến lạ thường.

Điện Lân Đức cách hắn chỉ một khoảng ngắn, nơi ấy có đích mẫu của hắn, có thê tử, có phi tần, có huynh đệ ruột thịt, tất cả đều là những người thân thiết nhất với hắn trên cõi đời này. Vậy mà, hắn lại chẳng muốn quay về.

Hắn ngửa đầu nhìn lên vầng trăng non mới nhú. Trong cơn chếnh choáng, hắn như thấy một bóng dáng yêu kiều thấp thoáng trên nền trời tĩnh mịch.

Nhưng lạ thay, hắn không tài nào nhìn rõ dung mạo của người.

Phải rồi, hắn thậm chí còn chẳng biết người trông như thế nào.

Mùng chín tháng chín, tiết Trùng Dương, ngày tưởng nhớ thân nhân.

Vị đế vương mười chín tuổi, bằng một giọng chỉ mình hắn có thể nghe thấy, khẽ gọi hai chữ: “Mẫu thân.”

Hoàng đế cụp mắt, một giọt lệ rơi xuống đất, tan biến chẳng chút dấu vết.

Bỗng hắn nghe thấy tiếng bước chân giẫm gãy cành khô. Hắn chấn động, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt hoài niệm phút chốc lặng xuống, thay vào đó là sự lạnh lùng và tàn nhẫn. Hắn đứng bật dậy, quát lớn: “Ai?”

Một cung tỳ dung mạo kiều diễm từ sau gốc cây chậm rãi bước ra, quỳ rạp xuống đất: “Tiểu tỳ bái kiến Thánh nhân.”

Bóng dáng này, vô cùng quen thuộc. Hoàng đế hạ lệnh: “Ngẩng đầu lên.”

Khương Linh Diệp từ tốn ngẩng đầu, Hoàng đế thoáng rùng mình, kế đó bật cười lạnh: “Là ngươi.”

Giọng hắn hờ hững: “Ngươi đến đây làm gì? Đừng nói với trẫm rằng ngươi chỉ “vô tình” xuất hiện ở rừng phù dung này.”

Giọng Hoàng đế càng bình thản, chứng tỏ cơn giận trong lòng càng sâu. Thế nhưng, Khương Linh Diệp không hề tỏ ra hoảng sợ, nàng thản nhiên đáp: “Tiểu tỳ không phải vô tình, mà là cố ý đợi Thánh nhân ở đây.”

Nàng thẳng thắn thừa nhận, Hoàng đế thoáng ngây người, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh: “Được lắm. Nói xem, ngươi đã mua chuộc tên nội thị nào? Hắn phải to gan lớn mật đến nhường nào, mới dám dẫn trẫm vào rừng phù dung này?”

Khương Linh Diệp đáp: “Mọi tội lỗi đều do một mình tiểu tỳ. Tiểu tỳ không cam chịu số phận, muốn đánh cược tiền đồ của chính mình bằng sinh mệnh, không liên quan đến bất kỳ ai khác. Nếu Thánh nhân muốn giết, xin chỉ giết một mình tiểu tỳ.”

Nàng ngang nhiên bộc tỏ dã tâm của mình trước mặt đế vương. Hoàng đế híp mắt nhìn nàng thật lâu, đoạn chậm rãi bước tới: “Đứng lên.”

Khương Linh Diệp đứng dậy. Hoàng đế có vóc người cao lớn, nàng chỉ cao tới vai hắn. Hắn lại nhàn nhã ra lệnh: “Ngẩng đầu.”

Khương Linh Diệp lại ngẩng đầu. Đôi mắt đẹp tựa trăng non, ánh lên tham vọng và khát khao, nhìn thẳng vào Hoàng đế.

Đây là dã tâm và d.ục vọ.ng mà nàng chưa từng để lộ trước mặt ai suốt một năm vào cung. Nàng đang đánh cược, cược rằng Hoàng đế không thích bị người khác toan tính, ngược lại, hắn ưa sự thẳng thắn, dã tâm thẳng thắn, d.ục vọ.ng thẳng thắn.

Còn con cờ trong ván cược này chính là tất cả những tin tức nàng thu thập được suốt một năm qua, cùng với những phán đoán của nàng về Hoàng đế sau lần cố tình quyến rũ hắn bên giường Hiền phi.

Hoàng đế bóp cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu, cười lạnh: “Ngươi muốn làm nữ nhân của trẫm đến vậy sao?”

Khương Linh Diệp cũng cười: “Muốn.”

Hoàng đế vu.ốt ve gương mặt nàng, bỗng nhiên đẩy nàng mạnh vào thân cây phù dung, ghé sát tai nàng nói: “Được, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi. Ngay tại đây.”

Hơi thở hắn mang theo hơi rượu, phả lên cổ nàng. Không chút thương tiếc, hắn cởi đai lưng nàng, xuyên thấu nàng, chiếm đoạt nàng. Khương Linh Diệp nhíu chặt mày, cắn môi, chịu đựng cơn hoang dã bộc phát của vị đế vương trẻ tuổi. Hoàng đế chẳng hề có ý niệm thương hoa tiếc ngọc, hắn ngước mắt nhìn về điện Lân Đức đèn đuốc sáng trưng, siết chặt lấy vòng eo thon của nàng, cắn nhẹ vành tai nàng, cất giọng khàn khàn: “Biết vì sao trẫm chọn chỗ này không?”

Khương Linh Diệp cắn chặt môi dưới, không để tiếng rên bật ra. Hoàng đế khẽ cười: “Vì ngươi thấp hèn.”

“Hừ, ngươi thấy điện Lân Đức kia chứ? Toàn bộ phi tần của trẫm đều ở đó, từng người một đều cao quý hơn ngươi cả vạn lần. Hoàng hậu, Hiền phi, Đức phi, tất cả đều muốn lấy lòng trẫm, cầu trẫm sủng hạnh. Nhưng trẫm không muốn. Trẫm muốn ngay tại nơi này, sủng hạnh một cung tỳ hèn mọn.”

Nghe những lời nhục mạ ấy, Khương Linh Diệp chẳng những không tức giận, mà còn bật cười. Nàng ngẩng đầu, đôi tay mềm mại quấn lấy cổ hắn, thì thầm: “Bởi vì họ đều là người Thái hậu lựa chọn, đúng không?”

Hoàng đế sững sờ.

Cả thân thể Khương Linh Diệp run lên, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng ngay cả trong tình cảnh nhếch nhác này, nàng vẫn nhìn Hoàng đế mỉm cười: “Nhưng tiểu tỳ… là do Thánh nhân chọn.”

“Tiểu tỳ có thể được Thánh nhân tin cậy, bởi vì tiểu tỳ chẳng có gì cả, chỉ có Thánh nhân.”

“Tiểu tỳ có thể trở thành một người có ích cho Thánh nhân.”

Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, dường như không tin nổi: “Ngươi? Dựa vào đâu?”

“Dựa vào việc tiểu tỳ xuất thân thương hộ, nghèo khổ bần hàn, nhưng vẫn có thể lọt vào mắt xanh của Hoa điểu sử; dựa vào việc tiểu tỳ bị phân đến hầu tại Tê Phượng các, nhưng vẫn có thể tiến vào nội điện phục thị; dựa vào việc chỉ nhờ một lần diện kiến, mà Thánh nhân đã ghi nhớ dung mạo tiểu tỳ; dựa vào việc tiểu tỳ chỉ là một cung tỳ, lại có thể mua chuộc nội thị, được Thánh nhân sủng hạnh giữa rừng phù dung này…”

Khương Linh Diệp cắn môi, vòng tay vịn vào cổ Hoàng đế, lưng tựa vào thân cây phù dung sần sùi, mồ hôi không ngừng lăn xuống. Nàng khẽ cười: “Chỉ cần Thánh nhân nguyện ném xuống cho tiểu tỳ một chiếc thang mây, tiểu tỳ nhất định có thể bước lên mây xanh.”

Ánh mắt Hoàng đế cuối cùng cũng thay đổi. Hắn trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Nàng… muốn gì ư?

Ánh mắt Khương Linh Diệp thoáng hiện vẻ ngẩn ngơ.

Nàng trầm mặc hồi lâu, rồi khẽ thì thầm: “Ta muốn… thay đổi vận mệnh của chính mình.”

Không muốn giống như mẫu thân, gả cho một con buôn, sinh ra hai nữ nhi, rồi hai nữ nhi lại gả cho con buôn, sinh thêm thế hệ con buôn khác, cứ mãi luẩn quẩn trong tầng lớp thấp kém nhất của Đại Chu. Cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, cứ thế tuần hoàn, cứ thế tiếp diễn.

Ngón tay Hoàng đế siết chặt lấy vòng eo nàng, để lại từng vệt hằn đỏ trên làn da: “Chỉ bằng việc quyến rũ trẫm, bị sủng hạnh ở nơi hoang dã này, hầu hạ giống như một kỹ nữ, mà ngươi nghĩ rằng có thể thay đổi vận mệnh của mình sao?”

“Con đường là do con người đi nhiều mà ra, nếu không đi, sao biết có thể thành công hay không?” Khương Linh Diệp tóc tai rối bời, nàng cắn môi, yếu ớt cười: “Còn về việc được sủng hạnh ở đâu, được sủng hạnh như thế nào, chỉ cần có thể lên được mây xanh, thì có gì là quan trọng nữa đâu? Khi đã chẳng có gì trong tay, thân thể cũng có thể trở thành lợi thế. Hai chữ trinh tiết ấy, không thể trói buộc ta, Khương Linh Diệp.”

Hoàng đế lặng lẽ nhìn nàng, hồi lâu sau mới rời khỏi cơ thể nàng, bàn tay cũng buông khỏi eo nàng. Mất đi điểm tựa, Khương Linh Diệp đành phải vịn vào thân cây, hai chân run lẩy bẩy, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Hoàng đế bật cười khẽ, chậm rãi chỉnh lại y phục, xoay người bước đi. Trước khi rời đi, hắn để lại một câu: “Khương Linh Diệp, trẫm nhớ kỹ ngươi rồi.”

Bình Luận (0)
Comment