Hoàng đế rời đi, Khương Linh Diệp cố nén cơn đau nhức trong rừng phù dung, chỉnh lại xiêm y cho ngay ngắn. Đến khi chắc chắn không để lộ ra chút dấu vết nào, nàng mới gắng gượng rời khỏi nơi đó.
Điện Lân Đức vẫn náo nhiệt như trước, tiếng tơ trúc vang vọng bên tai. Hẳn là Hoàng đế đã quay về đại điện, chắc chắn bên trong đang tưng bừng huyên náo. Khương Linh Diệp nhìn về phía điện Lân Đức nguy nga tráng lệ, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng phồn hoa ở bên trong. Nhưng lúc này, dưới ánh trăng, bóng dáng nàng lại đơn độc lẻ loi hơn bao giờ hết.
Nàng đứng nhìn một lúc, khóe môi khẽ cong, sau đó chịu đựng tình trạng rệu rã trên người, từng bước từng bước trở về Tê Phượng các.
–
Từ đó về sau, Hoàng đế dường như đã quên hẳn sự tồn tại của nàng, chưa từng ban cho nàng bất cứ danh phận nào. Giống như nàng chỉ là một phiến hồng ở phường Bình Khang, hứng thú thì sủng hạnh một đêm, chẳng đáng để được sắc phong.
Ngẫm lại sự thô bạo của hắn đêm ấy, chẳng phải cũng chỉ xem nàng như một kỹ nữ thôi đó sao?
Hoàng đế không ban danh phận cho nàng, nàng cũng không đi cầu xin, chỉ lặng lẽ ở lại Tê Phượng các hầu hạ Hiền phi như trước, chưa từng hé lộ chuyện mình được Hoàng đế lâm hạnh.
Thoáng chốc, một tháng trôi qua. Hiền phi theo Thái hậu đến chùa Pháp Môn dâng hương, cũng nhờ thế mà Khương Linh Diệp cùng những cung nhân khác có được một phen nhàn rỗi. Nhưng đúng ngày hôm đó, Hoàng đế lại bất ngờ đến Tê Phượng các.
Đối diện với đám cung nhân đang phủ phục hành lễ khắp điện, Hoàng đế như sực nhớ ra điều gì, nhàn nhạt nói: “Ồ, Hiền phi không có ở đây.”
Hắn vừa định xoay người rời đi, bên ngoài mây đen bỗng giăng kín, xem chừng chẳng mấy mà trời sẽ mưa. Hoàng đế mỉm cười nói: “Xem ra, trời muốn giữ trẫm lại rồi.”
Lời vừa dứt, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào Khương Linh Diệp, còn nàng thì chỉ cúi đầu, vầng trán chạm nhẹ lên mu bàn tay, không hề ngẩng lên dù chỉ một lần.
Sau đó, Hoàng đế tiến vào nội điện nghỉ tạm, chờ mưa ngớt rồi mới hồi điện Thần Long. Hắn ngồi nghiêm chỉnh bên bàn gỗ tử đàn, tiện tay lật xem một cuốn sách, thản nhiên nói: “Trẫm không cần quá nhiều nô tỳ hầu hạ, giữ lại một người là đủ.”
Cung tỳ trong Tê Phượng các đưa mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng, cuối cùng vẫn là Khương Linh Diệp bình thản quỳ xuống: “Tiểu tỳ hầu hạ Thánh nhân.”
–
Nội điện yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng mưa rơi tí tách xuống nền gạch. Khương Linh Diệp quỳ bên cạnh, mài mực cho Hoàng đế. Hắn nâng chén trà nhấp một ngụm, rồi đặt xuống, ung dung hỏi: “Vì sao không đến tìm trẫm đòi một danh phận?”
Khương Linh Diệp khựng lại, Hoàng đế liếc nàng một cái, khóe môi lộ ý cười mà như không cười: “Hay là ngươi đang chơi trò lạt mềm buộc chặt?”
“Tiểu tỳ không dám…”
“Ngươi không dám?” Hoàng đế khẽ cười: “Có gì mà ngươi không dám làm?”
“Tiểu tỳ không dám.” Khương Linh Diệp cúi đầu, tiếp tục yên lặng mài mực: “Danh phận là thứ do Thánh nhân ban, Thánh nhân cho, tiểu tỳ mới dám nhận. Nếu Thánh nhân không ban, tiểu tỳ nào dám cầu?”
Hoàng đế im lặng, mắt vẫn dán vào cổ tay trắng nõn đang lướt trên nghiên mực của nàng. Đột nhiên, hắn vươn tay nắm lấy, kéo mạnh nàng vào lòng. Khương Linh Diệp không kịp đề phòng, suýt nữa kinh hô thành tiếng, nhưng vừa liếc nhanh ra cửa sổ, nàng đã mím môi, nhịn xuống.
Mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, tâm trạng bực bội cả ngày của Hoàng đế phút chốc tan biến. Hắn thong thả miết nhẹ cằm nàng, cất giọng cười khẽ: “Nàng quả là thông minh.”
Hắn nói: “Hoàng hậu, tứ (4) phi, cửu (9) tần, nhị thập thất (27) thế phụ, bát thập nhất (81) ngự thê, con đường lên mây của nàng, rốt cuộc muốn đi đến đâu?”
Khương Linh Diệp đáp: “Chuyện này không phải do tiểu tỳ quyết định, mà là do Thánh nhân quyết định.”
“Ồ? Trẫm còn tưởng nàng tin vào “nhân định thắng thiên” cơ đấy.” [1]
[1] nhân định thắng thiên: ý chí, lòng quyết tâm của con người có thể thắng được ý trời, có thể thay đổi được định mệnh.
Khương Linh Diệp ngước mắt nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói: “Thánh nhân e là không biết, tiểu tỳ xuất thân thương hộ.”
Nàng bình tĩnh tiếp lời: “Thương hộ làm ăn, trước tiên phải có vốn. Hiện giờ tiểu tỳ ngay cả một đồng vốn cũng không có, sao dám mơ đến giấc mộng kiếm lời vạn kim đây?”
Hoàng đế vẫn chậm rãi vu.ốt ve cằm nàng, ánh mắt dường như đăm chiêu suy nghĩ. Có lẽ, hắn đang nghĩ về chính mình, năm xưa đối mặt với kẻ thù giết mẹ, hận thấu xương nhưng lại bất lực vì không quyền không thế, mỗi ngày đều phải diễn một màn mẫu từ tử hiếu với kẻ thù, ngoài mặt cung kính, trong lòng căm hận.
Khương Linh Diệp dường như nhìn thấu tâm tư của hắn. Nàng rúc vào trong lòng Hoàng đế, nhỏ giọng nói: “Nhưng nếu Thánh nhân bằng lòng xuất vốn cho tiểu tỳ, tiểu tỳ… có thể giúp Thánh nhân kiếm lời vạn lượng hoàng kim.”
Lúc nói lời này, trong mắt nàng không thể che giấu nổi dã tâm cuồn cuộn. Trên đời này, chỉ trước mặt Hoàng đế nàng mới chịu để lộ dã tâm ấy.
Quả nhiên, Hoàng đế nhìn nàng hồi lâu, bỗng mỉm cười: “Đã từng có ai nói với nàng rằng, mắt nàng rất đẹp chưa?”
Khương Linh Diệp hơi ngẩn ra, Hoàng đế lại nói: “Trẫm thích đôi mắt của nàng.”
Hắn lướt ngón tay qua hàng mi nàng: “Số vốn nàng cần, trẫm sẽ cho.”
–
Hoàng đế hứa sẽ ban danh phận cho Khương Linh Diệp. Thế nhưng, danh phận chưa kịp trao, tai họa đã giáng xuống trước.
Đây là lần đầu tiên Khương Linh Diệp bị người khác hãm hại. Nàng không hề hay biết rằng khi mình đang hầu hạ Hoàng đế trong nội điện thì một tỳ nữ tên Xuân Nhiễm ở Tê Phượng các vẫn luôn ngó nghiêng ngoài cửa. Dù bị Kim Ngô Vệ canh gác ngăn lại, không thể vào trong, nhưng chừng đó đã đủ để Xuân Nhiễm nghĩ ra một kế sách đưa Khương Linh Diệp vào chỗ chết.
Thực ra, giữa Khương Linh Diệp và Xuân Nhiễm không hề có thù oán. Nhưng trên đời này, có những chuyện đâu cần phải có thù oán thì mới bị hãm hại. Xuân Nhiễm muốn sống yên dưới trướng Hiền phi, nhất định nàng ta phải bẩm báo chuyện này để lấy lòng chủ tử.
Sáng sớm hôm sau, Hiền phi đã trở về sau chuyến lễ Phật ở chùa Pháp Môn.
Xuân Nhiễm vào gặp Hiền phi, ở lại nội điện rất lâu.
Lúc ra ngoài, vừa vặn chạm mặt Khương Linh Diệp đang mang trà đến. Có lẽ vì chột dạ, Xuân Nhiễm không trò chuyện cười đùa với Khương Linh Diệp như thường ngày, mà lại cúi đầu tránh ánh mắt nàng.
Chính khoảnh khắc bối rối ấy đã khiến Khương Linh Diệp cảm thấy có điều chẳng lành.
Nàng không tiếp tục mang trà mà vội vã quay về phòng, lục tung toàn bộ số vàng bạc mình có. Đây đều là những thứ nàng đổi được nhờ những món đồ Hiền phi làm vỡ, từ chén ngọc bích đến bình hoa. Nàng nhét tất cả vào tay Ngọc Uyển: “Ngọc Uyển, tỷ mau đem hết chỗ này đến cho nội thị bên cạnh Thánh nhân, nhờ họ giúp muội chuyển lời. Chỉ cần nói rằng, vạn kim… sắp biến mất rồi.”
Ngọc Uyển sững sờ: “Đưa… đưa cho nội thị của Thánh nhân? Nói… vạn kim sắp biến mất rồi? Nghĩa là sao?”
“Chính xác là vậy.” Khương Linh Diệp cuống quýt: “Tỷ đi ngay đi, chậm trễ là không kịp nữa!”
“Nhưng ta vẫn chưa hiểu…”
“Tỷ không cần hiểu. Tỷ chỉ cần biết, mạng của muội nằm trong tay tỷ.”
Khương Linh Diệp đẩy mạnh Ngọc Uyển: “Mau lên!”
Ngọc Uyển dù chưa hiểu rõ ngọn ngành, nhưng vẫn cuống cuồng rời khỏi Tê Phượng các. Chân nàng vừa bước qua cửa, vài nội thị đã tìm tới phòng Khương Linh Diệp, không nói một lời, lập tức dùng giẻ rách nhét vào miệng Khương Linh Diệp, rồi lôi thẳng đến nội thất chuyên xử phạt cung nhân.
–
Khương Linh Diệp bị treo lên, từng nhát roi quất xuống tàn nhẫn. Khắp thân thể nàng đầy rẫy vết máu, sắc đỏ loang lổ trên làn da trắng ngần. Hiền phi ngồi ngay trước mặt nàng, gằn từng chữ một: “Hôm qua, Thánh nhân đến Tê Phượng các, ngươi đã nói gì với người?”
Khương Linh Diệp cắn răng, một mực không thừa nhận: “Không… không nói gì cả.”
Hiền phi cười khẩy: “Không nói gì sao? Lạ thật đấy. Lần trước Thánh nhân đến Tê Phượng các, ngươi hầu người thay y phục. Lần này đến Tê Phượng các, vẫn là ngươi hầu người chợp mắt. Sao cứ luôn là ngươi?”
“Bởi vì… bởi vì những người khác không dám hầu hạ Thánh nhân… tiểu tỳ mới cả gan bước tới…”
Hiền phi nửa lời cũng không tin. Nàng ta chăm chú quan sát Khương Linh Diệp, thiếu nữ trước mắt dù đầy thương tích, tóc tai rối bời, nhưng nhan sắc khuynh thành vẫn khó để che lấp. Ánh mắt Hiền phi ánh lên sự ghen ghét, lạnh giọng: “Từ lúc ngươi bước vào Tê Phượng các, ta đã biết, ngươi chính là một con hồ ly tinh!”
Bản năng của nữ nhân mách bảo nàng ta không thể tin lời Khương Linh Diệp, càng không tin giữa ả và Hoàng đế không có gì xảy ra. Hiền phi cất giọng sắc lạnh: “Người đâu, nghiệm thân cho ả!”
–
Những bà vú già như lang như hổ xông lên. Khương Linh Diệp cắn chặt môi, đôi mắt ngập nước. Hiền phi trông thấy, càng đắc ý hơn: “Ngươi nên sớm thú nhận đi, còn hơn chịu nỗi nhục này.”
Nước mắt rơi lã chã, song Khương Linh Diệp vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không có.”
Lời nói quả quyết khiến những người có mặt, trừ Hiền phi, đều bắt đầu hoài nghi, liệu có phải Khương Linh Diệp bị oan không?
Nhưng Hiền phi chẳng chút dao động, nàng ta đã mất kiên nhẫn, quát lớn: “Nghiệm!”
Kết quả, Khương Linh Diệp đã thất thân.
Hiền phi giận đến phát run, giật lấy roi da, vung lên quật mạnh xuống người Khương Linh Diệp: “Tiện tỳ! Mở miệng là dối trá? Không phải ngươi nói là không sao? Vậy đây là gì?”
Roi vụt xuống liên tiếp như mưa, để lại từng vết máu rướm trên da thịt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng chưa kịp đợi Hoàng đế đến cứu, Khương Linh Diệp đã bị đánh đến chết rồi.
–
Khương Linh Diệp nghiến răng chịu đựng cơn đau, nàng ngẩng đầu nhìn Hiền phi: “Tiểu tỳ khai, tiểu tỳ khai đây.”
Hiền phi ngừng tay, hừ lạnh: “Tiện tỳ! Không đánh thì không chịu nói!”
Nàng nghiến răng hỏi: “Nói! Ngươi quyến rũ Thánh nhân từ bao giờ?”
“Là… là lần trước, khi Thánh nhân tới ngụ ở Tê Phượng các…”
Khương Linh Diệp như sợ hãi đến tột độ, vừa khóc vừa lắp bắp thuật lại từng câu từng chữ chuyện mình quyến rũ Hoàng đế. Hiền phi tức đến tái mặt: “Tiện nhân! Đúng là phòng ngày phòng đêm, không ngờ lại phòng không nổi trộm trong nhà! Nói! Ngươi thất thân từ khi nào?”
“Là vào ngày Trùng Dương…”
Khương Linh Diệp không bỏ sót một chi tiết nào, kể lại tường tận chuyện xảy ra vào ngày hôm đó. Hiền phi nghe xong, lửa giận càng bùng lên, vung roi quất nàng mấy nhát: “Tiện tỳ thấp hèn! Ngươi là kỹ nữ sao? Không, ngươi còn đê tiện hơn cả kỹ nữ!”
Một roi nữa giáng thẳng xuống người Khương Linh Diệp, Hiền phi lạnh lùng hỏi tiếp: “Còn hôm qua thì sao? Ngươi và Thánh nhân đã những làm gì?”
“Hôm qua… không làm gì cả… nhưng… Thánh nhân nói tiểu tỳ… có đôi mắt rất đẹp…”
Hiền phi sững lại.
Ghen tuông như một cơn sóng lớn ập đến, nhấn chìm tâm trí nàng ta: “Thánh nhân nói mắt ngươi rất đẹp?”
Đột nhiên, Hiền phi phá lên cười điên dại: “Được, vậy ta sẽ khoét mắt ngươi, dâng lên Thánh nhân!”
Con dao sắc bén được đưa vào tay Hiền phi, nàng ta nắm chặt chuôi dao, từng bước tiến lại gần Khương Linh Diệp. Bàn tay giữ chặt cằm nàng, lưỡi dao sắc lẹm từ từ hướng về phía đôi mắt: “Ta muốn xem thử, bị móc xuống rồi, mắt ngươi có còn đẹp nữa không!”
–
Lưỡi dao sắp chạm vào mắt Khương Linh Diệp thì bỗng dưng có tiếng quát giận dữ vang lên: “Dừng tay!”
Hiền phi sững người.
Bên ngoài nội thất, Hoàng đế đang đứng đó.
Hắn sải bước đi vào, ánh mắt quét qua thân hình tả tơi, y phục rách nát của Khương Linh Diệp. Đôi môi mím chặt, đáy mắt thấp thoáng một tia giận dữ.
Hẳn là vì suýt nữa mất đi người có thể kiếm về ngàn vàng cho hắn nên mới giận chứ gì.
Chứ đâu phải vì lo lắng sống chết của nàng.
Hiền phi ấp úng: “Thánh… Thánh nhân!”
Hoàng đế chẳng buồn để tâm đến nàng ta, mà chỉ lạnh lùng đẩy nàng ta ra. Hắn cởi long bào màu vàng sáng, khoác lên người Khương Linh Diệp, rồi tháo sợi dây trói chặt đôi cổ tay nàng. Khương Linh Diệp kiệt sức, cơ thể mềm nhũn, ngã nhào vào lồng ng.ực hắn.
Ý thức được mình thất lễ trước ngự tiền, nàng cố gượng dậy, nhưng Hoàng đế trầm giọng hỏi: “Còn đi được không?”
Khương Linh Diệp khẽ gật đầu, giọng yếu ớt: “Được…”
“Trẫm không để nàng tự đi.” Hắn bế ngang nàng lên, sải bước ra khỏi nội thất: “Trẫm đưa nàng đi trị thương.”
Phía sau vang lên tiếng của Hiền phi: “Thánh nhân! Con nô tỳ này…”
Nàng ta còn chưa kịp nói hết câu, Hoàng đế đã quay đầu lại, nói: “Hiền phi, nàng ấy không còn là nô tỳ nữa. Từ giờ khắc này, nàng là chính Tiệp dư tam phẩm.”
–
Mãi đến khi Hoàng đế rời đi, Hiền phi mới hoàn hồn.
Những lời chối cãi ban đầu, rồi sau đó là từng câu từng chữ thú nhận rõ ràng, hóa ra chỉ là kế trì hoãn của ả nô tỳ này, nhằm kéo dài thời gian đợi Hoàng đế đến cứu.
Nghĩ thông suốt điều này, rồi lại liên tưởng đến dáng vẻ trước nay luôn nhẫn nhịn chịu đòn, dè dặt thận trọng của Khương Linh Diệp, một ớn rét từ sống lưng lan tỏa khắp cả người Hiền phi.
Lòng dạ sâu xa đến bậc này, quả thực đáng sợ tột cùng.
Cả hậu cung, bao gồm cả Hoàng hậu Trịnh thị, e rằng không ai là đối thủ xứng tầm của ả.
Về sau, mọi chuyện xảy ra đều chứng minh suy đoán của nàng ta là đúng.