Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh

Chương 176

Hoàng đế bế Khương Linh Diệp trở về điện Thần Long. Sau đó không lâu, liền nghe tin Hiền phi đến gặp Tiết Thái hậu, khóc lóc ầm ĩ, cầu xin bà làm chủ cho mình.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Tiết Thái hậu chỉ bật cười: “Chỉ là một món đồ chơi, có đáng để ngươi khóc lóc như vậy không?”

Hiền phi nức nở: “Nhưng Thánh nhân đã phong cho ả làm Tiệp dư…”

“Tiệp dư thì sao? Cũng đâu phải lập làm Hoàng hậu.”

“Nhưng ả thấp hèn như thế, dựa vào đâu mà được làm Tiệp dư?”

Tiết Thái hậu cười nhạt: “Ai nói xuất thân thấp hèn thì không thể làm Tiệp dư? Trong số phi tần của Tiên đế, người có xuất thân thấp kém cũng đâu phải là ít.”

“Nhưng… nhưng ả yêu mị quyến rũ! Ả dám quyến rũ Thánh nhân ngay trước giường của thần thiếp! Còn cùng Thánh nhân trong rừng phù dung… rừng phù dung…” Hiền phi tức giận đến mức lấy tay che mặt, nấc nghẹn: “Ả đê tiện đến mức thiếp cũng chẳng dám nói ra!”

Tiết Thái hậu thản nhiên đáp: “Một cung tỳ muốn đổi đời, chẳng phải chỉ có cách dụ dỗ đàn ông thôi sao? Khi dụ dỗ, còn mong giữ được sự cao quý? Chuyện này chẳng có gì to tát cả.”

“Nhưng di mẫu ơi, tâm cơ của ả quá sâu, e rằng sẽ khiến hậu cung gà chó không yên!”

Tiết Thái hậu không muốn nghe thêm nữa, ngáp nhẹ một cái rồi nói: “Thôi được rồi, chỉ là một cung tỳ, chưa có bản lĩnh lớn đến thế đâu. Ngô rồi, lui xuống đi.”

Dứt lời, bà thẳng thừng đuổi khách, cũng không hề tỏ ý phản đối việc Hoàng đế phong Khương Linh Diệp làm Tiệp dư. Dù sao, Hoàng đế là con trai bà, còn Hiền phi chỉ là cháu gái.

Giữa con trai và cháu gái, bà vẫn biết phải thiên vị ai hơn.

Dù rằng đứa con trai này không phải ruột thịt của bà thì đã sao? Hiện giờ, bà chính là mẫu thân của Hoàng đế, nhờ thân phận này, bà có thể một tay nắm trọn quyền hành, muốn làm gì thì làm.

Vậy nên chuyện nhỏ nhặt như việc Hoàng đế phong một nô tỳ làm Tiệp dư, bà chẳng buồn quản. Bà không muốn ép Hoàng đế quá mức.

Khương Linh Diệp cứ thế thuận lợi được phong làm Tiệp dư, ban cho nơi ở tại Phượng Dương các. Đứng giữa gian điện lộng lẫy, nhìn quanh những bày biện xa hoa, nàng chợt cảm thấy như mình đã bước sang một thế giới khác, mọi thứ dường như chỉ là giấc mộng thoáng qua.

Chỉ mới mấy ngày trước, nàng vẫn chỉ là một nô tỳ mặc người đánh mắng, chủ nhân muốn nàng sống thì nàng phải sống, muốn nàng chết thì nàng không thể có đường lui. Sinh mạng mỏng manh chẳng khác nào cỏ rác, không đáng một xu. Nhưng giờ đây, nàng cũng đã trở thành chủ nhân, trong nội điện, một hàng dài nô tỳ quỳ phục dưới chân, đợi lệnh hầu hạ. Mà nàng, cũng có thể định đoạt số phận của họ, muốn họ sống thì họ sống, muốn họ chết thì họ chết.

Đây chính là mùi vị của quyền lực sao?

Khương Linh Diệp nhìn đám nô tỳ cúi đầu dè dặt, ánh mắt nàng thoáng vẻ thất thần. Nhưng rất nhanh, nàng bừng tỉnh, bước lên trước, từng người một dìu họ đứng dậy. Đám nô tỳ chưa từng gặp qua chủ nhân nào như vậy, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người.

Nàng mỉm cười ôn hòa: “Các ngươi, ta cũng xuất thân là nô tỳ, ta hiểu nỗi khổ của những người cùng cảnh ngộ. Ta không dám hứa hẹn điều gì lớn lao, nhưng có một điều ta có thể đảm bảo, ta sẽ đối đãi với các ngươi như với một con người.”

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, chưa từng có ai nói với họ như vậy, cũng chưa từng có ai xem họ là con người để đối đãi. Trong lòng bàng hoàng, họ không biết phải phản ứng thế nào.

Nhưng rồi, Khương Linh Diệp dùng hành động để chứng minh lời nói của mình.

Nàng không giống những phi tần khác, không hề hà khắc với nô tỳ, trái lại còn vô cùng khoan hậu. Những phần thưởng Hoàng đế ban tặng, nàng không hề giữ riêng cho mình, mà rộng rãi chia sẻ với hạ nhân. Khi gia quyến của họ lâm bệnh, nàng sẽ thêm bạc để họ có điều kiện xoay sở. Lòng người có ân, lâu dần, nô tỳ trong Phượng Dương các đều cảm kích đến rơi lệ, một lòng trung thành với nàng, không chút nghi ngờ.

Sau khi Khương Linh Diệp được phong làm Tiệp dư, Hoàng đế sủng ái vô cùng, đến cả lúc phê duyệt tấu chương trong điện Thần Long cũng muốn nàng bầu bạn bên cạnh.

Khương Linh Diệp đã thuần thục việc mài mực. Khi nàng cúi đầu mài mực, thỉnh thoảng lại ngước lên, liếc nhìn tấu chương trên bàn ngự án. Hoàng đế thấy vậy, bật cười hỏi: “Nàng biết chữ sao?”

Khương Linh Diệp khẽ lắc đầu, trong đáy mắt hiếm hoi ánh lên một tia mất mát: “Không biết ạ.”

Nhà quá nghèo, có cơm ăn đã là may mắn, nào có dư bạc để học chữ.

Hoàng đế hỏi: “Vậy tại sao nàng cứ nhìn chằm chằm vào tấu chương của trẫm?”

Nàng mím môi, chậm rãi đáp: “Thần thiếp không nhìn tấu chương, mà đang nhìn cây bút trong tay Thánh nhân.”

“Ồ?” Hoàng đế cúi xuống, nhìn cây bút lông sói trong tay mình: “Bút thì có gì đáng xem?”

Khương Linh Diệp cẩn trọng đáp: “Thần thiếp cảm thấy, cây bút này, rất nặng.”

“Nặng ư?” Hoàng đế nhướng mày, cầm cây bút lên thử cảm nhận: “Nặng chỗ nào?”

Nàng mím môi, lấy hết can đảm, cung kính nói: “Bẩm Thánh nhân, ngoại tổ phụ của thần thiếp từng buôn hương liệu ở Trường An. Ngoại tổ cần cù, nhân hậu, gầy dựng cơ nghiệp bao năm, cuối cùng cũng tích góp được chút gia sản. Khi ấy, các nước Tây Vực đều ưa chuộng xạ hương Trung Nguyên, giá cả vì thế mà ngày một leo thang. Nếu mang xạ hương bán sang Tây Vực, tất sẽ thu về lợi nhuận lớn.”

“Vì vậy, ngoại tổ phụ dốc toàn bộ gia tài, thu mua một lượng lớn xạ hương, dự định chở sang Tây Vực buôn bán. Nào ngờ, triều đình đột nhiên hạ một đạo sắc lệnh, quy định xạ hương cũng như tơ lụa, vàng sắt, không được phép tự ý đưa ra Tây Vực. Lúc ấy, xe bò đã mua, người làm cũng đã thuê, sắc lệnh vừa ban, Tây Vực lập tức trở thành con đường không thể đặt chân tới.”

Hoàng đế nghe vậy, trầm ngâm một hồi rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”

Khương Linh Diệp cụp mắt, giọng nhẹ bẫng: “Sau đó… một năm sau, sắc lệnh này bị thu hồi, xạ hương được mang ra buôn bán như trước. Nhưng ngoại tổ phụ thần thiếp vì uất ức đã thành bệnh, rồi qua đời. Thứ ông để lại cho cha mẹ thần thiếp không phải là gia tài, mà là vô số chủ nợ. Từ đó về sau, trong nhà thần thiếp không còn lấy một hạt gạo thừa.”

Chỉ một đạo sắc lệnh thay đổi trong tích tắc cũng đủ khiến một gia đình tan cửa nát nhà. Giọng nói của nàng nghẹn lại, hốc mắt đỏ hoe, song vẫn cúi đầu tiếp tục mài mực: “Cho nên, thần thiếp cảm thấy, cây bút của Thánh nhân, rất nặng. Nặng đến mức có thể định đoạt sinh tử của vạn dân trăm họ.”

Hoàng đế cúi đầu nhìn cây bút trong tay mình, hồi lâu sau mới khẽ nói: “Đạo sắc lệnh đó, là do tổ phụ trẫm ban ra.”

Tổ phụ của Hoàng đế là một hôn quân khét tiếng, sủng ái phi tần vô độ, sủng phi nói gì thì chính là như thế. Chỉ vì một lời làm nũng của sủng phi, than phiền giá xạ hương quá cao khiến chị em nàng ta không đủ tiền mua dùng, vậy mà vị Hoàng đế kia đã vung bút, hạ xuống đạo sắc lệnh khiến cả gia tộc Khương Linh Diệp rơi vào cảnh bần cùng.

Hoàng đế lẳng lặng cầm bút, từng nét từng nét phê lên tấu chương. Một lúc sau, hắn bỗng lên tiếng: “Trẫm… sẽ không đi theo vết xe đổ của tổ phụ.”

Khương Linh Diệp ngước mắt lên nhìn, chỉ nghe Hoàng đế nói: “Nàng cứ yên tâm, từ nay về sau, mỗi lần hạ bút, trẫm đều sẽ suy xét cẩn trọng.”

Viền mắt nàng nóng lên, liền buông nghiên mực xuống, cúi đầu lạy tạ, chân thành khấu bái: “Thiếp xin thay lê dân bách tính thiên hạ, dập đầu tạ ơn Thánh nhân.”

Hoàng đế dừng bút, nhìn nàng, qua một lúc lâu mới nhạt giọng dời ánh mắt đi. Hắn nhúng ngòi bút lông sói vào mực, rồi hờ hững nói: “Mực sắp cạn rồi, còn không mau mài thêm?”

Khương Linh Diệp vội đáp: “Thiếp sẽ làm ngay.”

Nàng chăm chú mài mực, Hoàng đế chuyên tâm phê duyệt tấu chương, không hay không biết, lúc này đã gần đến giờ Ngọ. Bên ngoài điện Thần Long trời cao mây tạnh, ánh nắng vàng trải khắp nhân gian, còn bên trong điện cũng ngập tràn một bầu không khí ấm áp, dịu dàng.

Hoàng đế đang duyệt một bản tấu, bỗng liếc mắt nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, bật cười mấy tiếng. Khương Linh Diệp cắn môi, lòng hiếu kỳ dâng lên, ngẩng đầu trộm ngắm hắn. Hoàng đế bỗng nhướn mày: “Có phải đang nghĩ, vì sao trẫm lại cười không?”

Khương Linh Diệp gật đầu.

Hoàng đế cầm bản tấu, đọc cho nàng nghe, thì ra đây là một tấu chương khuyên can hắn không nên sủng ái nàng quá mức.

Tấu chương do Thái thú Cừ Châu dâng lên. Lão Thái thú tuổi tác đã cao, nghe nói gần đây Hoàng đế vô cùng yêu mến một nữ tử xuất thân thương hộ, trong lòng lo lắng không thôi. Trong bản tấu, lão đem nàng ví với Đát Kỷ và Bao Tự, khuyên nhủ Hoàng đế nên giữ khoảng cách, bớt gần gũi Khương Linh Diệp và tốt hơn hết là nên lui tới với các phi tần có xuất thân tôn quý như Hiền phi. Ở cuối tấu chương, lão Thái thú còn viết, trong dân gian lưu truyền lời đồn, nói rằng Khương Tiệp dư chính là hồ ly hóa thành, vì thế khẩn cầu Hoàng đế mời đạo sĩ đến xem xét, liệu nàng có phải yêu nghiệt hay không.

Nghe đến đoạn này, Khương Linh Diệp không nhịn được mà bật cười. Hoàng đế nói: “Lão bêu riếu nàng đến mức này mà nàng còn cười được sao?”

Khương Linh Diệp nháy mắt, khẽ cười nói: “Vậy chẳng hay Thánh nhân có định mời đạo sĩ tới xem thử liệu thiếp có phải yêu quái không?”

Trong mắt nàng thấp thoáng nét tinh nghịch hiếm thấy. Hoàng đế nhìn nàng, đáy lòng khẽ rung động, liền kéo nàng vào lòng, cằm tựa lên cần cổ trắng ngần của nàng: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Dù nàng có là yêu, trẫm cũng nhận.”

Hắn tiếp lời: “Người dâng bản tấu này, nên đánh hay nên phạt, nàng định đoạt đi.”

Khương Linh Diệp mỉm cười, cầm tấu chương lên, tùy ý ném vào lò hương trên bàn gỗ tử đàn. Chỉ trong chớp mắt, từng tấc giấy hóa thành tro bụi trong ánh lửa cam vàng. Nàng thong thả nói: “Thiếp đã xử lý xong rồi.”

Hoàng đế nhướn mày: “Nàng không giận sao?”

“Trên đời này có hàng vạn điều không vui, nếu chuyện gì thiếp cũng giận, e rằng sẽ giận không xuể.” Khương Linh Diệp đáp: “Huống hồ, chính thiếp là người đã bước tới trước mặt Thánh nhân, vậy những ghen ghét và phỉ báng theo sau, đương nhiên thiếp cũng phải gánh chịu. Bằng không, chẳng phải mọi điều tốt đẹp trên đời này đều bị thiếp chiếm hết rồi sao? Nào có đạo lý như vậy?”

Lời vừa dứt, Hoàng đế không kìm được mà bật cười. Hắn ôm nàng chặt hơn, nhẹ giọng nói: “Giờ trẫm thực sự mong mỏi, có thể cùng nàng sinh hạ một đứa trẻ.”

“Sao Thánh nhân lại nói vậy?”

“Trẫm muốn xem xem, đứa trẻ do nàng dạy dỗ, sẽ trở thành người như thế nào.”

Khương Linh Diệp cũng bật cười. Hoàng đế bế nàng đặt lên đùi, cằm hắn lấm tấm râu xanh lướt qua hõm cổ nàng, khiến nàng thấy nhột, cười khanh khách né tránh. Đùa nghịch một lúc, ánh mắt nàng vô tình lướt qua những tấu chương đặt trên bàn, động tác né tránh cũng khựng lại đôi chút.

Hoàng đế hít hà mùi hương thanh khiết trên gáy nàng, chủ động hỏi: “Có muốn học chữ không?”

Ánh mắt Khương Linh Diệp lóe lên sự vui mừng: “Thiếp… có thể sao?”

“Đương nhiên là có thể.” Hoàng đế nói: “Trẫm sẽ tự mình dạy nàng.”

Nàng vội vàng cúi đầu, cảm kích đáp: “Đa tạ Thánh nhân.”

Hoàng đế càng ôm nàng chặt hơn, khóe môi mang theo ý cười: “Nhưng mà, trẫm đâu dễ làm thầy của ai.”

Khương Linh Diệp hờn dỗi: “Vậy thiếp phải làm sao thì Thánh nhân mới chịu làm thầy của thiếp đây?”

“Trẫm muốn nàng trả công.” Hắn nhìn nàng, giọng điệu ung dung: “Mà còn phải trả bằng thứ có một không hai ở trên đời này?”

“Mọi thứ của thiếp, chẳng phải đều do Thánh nhân ban cho hay sao? Thiếp cũng không có gì gọi là độc nhất vô nhị cả.”

Hoàng đế bật cười sảng khoái, phất tay hất tấu chương trên bàn gỗ tử đàn sang một bên. Trong tiếng kinh hô khe khẽ của nàng, hắn đã đè nàng xuống mặt bàn, giọng trầm khàn: “Nếu không có, vậy thì lấy chính nàng để bù đi.”

Trong điện Thần Long, mưa gió triền miên, dây dưa quấn quýt. Hoàng đế không còn thô bạo như lần ở rừng phù dung, từng động tác đều trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Khương Linh Diệp run run, lần đầu tiên nàng cảm nhận được thứ cảm giác khác ngoài nỗi đau đớn kia, một niềm khoái lạc tột cùng. Nàng ngước nhìn vị đế vương đang đè lên người mình, trong cơn mê man, lòng nàng dâng lên thứ cảm xúc lạ lẫm. Những ngón tay đặt trên bàn gỗ tử đàn hết siết lại rồi lại buông lơi, như muốn níu giữ điều gì đó, nhưng lại không dám. Ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm tựa như vực nước, sâu đến mức nàng không tài nào nhìn thấu tâm tư hắn. Bất chợt, bàn tay hắn phủ lên tay nàng, mười ngón đan xen, gắn chặt vào nhau, tựa như đôi tình nhân thân mật nhất.

Khương Linh Diệp sững sờ nhìn Hoàng đế, cắn nhẹ bờ môi run rẩy, những ngón tay khẽ động, thử thăm dò, cuối cùng nàng cũng rụt rè nắm lấy bàn tay hắn.

Sau cơn mây mưa, Khương Linh Diệp sắc mặt ửng hồng, tựa vào lòng Hoàng đế, mái tóc rối bời, vài lọn dính vào gò má. Nàng nhỏ giọng trách móc: “Tóc thiếp rối tung cả rồi, lát nữa ra ngoài, nhất định sẽ bị người ta chê cười mất.”

“Không phải rất tốt sao?” Hoàng đế đặt một nụ hôn nhẹ lên vành tai nàng: “Một vị đế vương hoang dâm giữa ban ngày, một Tiệp dư lẳng lơ mê hoặc quân chủ, đúng là trời sinh một cặp.”

Khương Linh Diệp chợt hiểu ra, liền bày ra vẻ phàn nàn: “Thì ra Thánh nhân muốn mượn thiếp để diễn một vở kịch.”

Một vở kịch cho Tiết Thái hậu xem, để bà ta nghĩ rằng Hoàng đế dễ dàng sa vào nữ sắc, không đủ tư cách chấp chưởng quyền hành.

Hoàng đế cười khẽ: “Sao nàng biết đây là diễn kịch, mà không phải thật lòng?”

Tim nàng bất giác run lên, nhưng rất nhanh, nàng nhoẻn cười: “Thiếp tự biết thân phận mình.”

Nàng chưa bao giờ cho rằng một đế vương thâm trầm cơ trí, ôm chí lớn như hắn lại có thể động lòng vì nàng.

Nghe vậy, Hoàng đế mỉm cười, không hề phản bác, chỉ nói: “Cứ thế mà ra ngoài đi.”

Khương Linh Diệp sớm đoán được kết cục này, nàng liền đáp: “Thần thiếp tuân chỉ.”

Nàng định đứng dậy, nhưng lại bị hắn kéo mạnh, ngã vào lòng hắn lần nữa. Nàng ngẩng lên, ánh mắt khó hiểu: “Thánh nhân?”

Hắn không đáp, chỉ nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, trong đó chứa đựng thứ cảm xúc mơ hồ khó đoán.

Bỗng nhiên, hắn lại nói: “Khương Linh Diệp.”

“Thiếp ở đây.”

Nhưng hắn chẳng nói thêm gì nữa, chỉ bất chợt cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Hắn vậy mà… hôn nàng ư?

Đây là lần đầu tiên hắn hôn môi nàng.

Khương Linh Diệp thoáng sửng sốt.

Hoàng đế cười khẽ, vỗ nhẹ mu bàn tay nàng: “Xuống dưới đi.”

Bình Luận (0)
Comment