Hoàng đế đích thân dạy nàng học chữ, Khương Linh Diệp tiếp thu rất nhanh. Khi dạy, hắn luôn nắm lấy tay nàng, kiên nhẫn hướng dẫn từng nét bút. Hoàng đế tinh thông nhiều thể chữ, trong đó giỏi nhất là lối Phi Bạch. Hắn hỏi: “Nàng muốn học kiểu chữ nào?”
Khương Linh Diệp nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Tiểu Khải.”
Hoàng đế cười: “Trẫm còn tưởng nàng sẽ muốn trẫm dạy Phi Bạch.”
Khương Linh Diệp nói: “Phi Bạch đương nhiên rất đẹp, nhưng khó học hơn Tiểu Khải rất nhiều. Hiện thiếp còn chưa viết nổi một chữ, tất nhiên phải học từ thứ đơn giản nhất.”
Hoàng đế nắm lấy tay nàng, khẽ cười: “Nàng thông minh lắm.”
Hắn kiên trì dạy, nàng chuyên tâm học, ngày đêm miệt mài không biết mệt mỏi. Chẳng bao lâu sau, nàng đã có thể nhận biết mặt chữ, thậm chí còn viết được Tiểu Khải khá ngay ngắn.
Từ khi biết chữ, Khương Linh Diệp đặc biệt thích đọc sách. Hoàng đế hào phóng đem hết tàng thư của mình cho nàng mượn. Thuở đầu, nhiều cuốn sách chữ nghĩa quá mức uyên thâm, Khương Linh Diệp đọc không hiểu, những lúc như thế Hoàng đế liền ôm nàng vào lòng, giảng giải từng chữ một. Khương Linh Diệp tựa trong lòng Hoàng đế, thỉnh thoảng lại ngước mắt hỏi đôi câu, hắn cũng chẳng phiền, nhẫn nại trả lời từng chút từng chút một.
Hôm ấy trong Phượng Dương các, vẫn là cảnh tượng quen thuộc. Hoàng đế đang giảng cho nàng nghe câu: “Người khác làm một lần thì mình làm trăm lần, người khác làm mười lần thì mình làm nghìn lần. Nếu có thể kiên trì như vậy, kẻ ngu cũng sáng, kẻ yếu cũng mạnh.” Đột nhiên, hắn bật cười.
Khương Linh Diệp khó hiểu: “Thánh nhân đang cười gì đấy?”
Hoàng đế ung dung nói: “Bên ngoài đều mắng trẫm là hôn quân, mắng nàng là yêu phi. Nhưng bọn họ đâu có ngờ rằng, trong Phượng Dương các này, hôn quân lại đang giảng sách cho yêu phi nghe.”
Khương Linh Diệp hơi nóng mặt, khẽ cọ cọ vào lồng ng.ực Hoàng đế, lẩm bẩm: “Thánh nhân lại trêu thiếp.”
Hoàng đế vuốt nhẹ mái tóc nàng, cười khẽ: “Giai nhân trong lòng, nếu trẫm chỉ giảng sách một cách đứng đắn, chẳng phải quá nhàm chán rồi sao?”
Khương Linh Diệp nói: “Có phải Thánh nhân thấy trêu ghẹo thiếp là việc hết sức thú vị?”
Khóe môi Hoàng đế thấp thoáng nét cười, nhưng đôi mắt đen thẳm lại nghiêm túc đáp: “Không phải việc trêu ghẹo Tiệp dư thú vị, mà là bản thân Tiệp dư vốn đã thú vị.”
Khương Linh Diệp vốn đang nép trong lòng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn cười rạng rỡ, nhưng khi chạm phải đôi mắt sâu như hồ nước kia, nàng bỗng chột dạ, vội vàng dời ánh mắt đi. Nàng khẽ nói: “Thiếp thì có gì thú vị chứ?”
“Điểm nào cũng thú vị cả.” Hoàng đế đáp: “Một đóa mẫu đơn, cứ thế lớn lên, tất nhiên xinh đẹp, nhưng vẫn không thú vị bằng việc nhìn thấy nó dốc sức bung nở.”
Khương Linh Diệp nghe vậy, không khỏi bật cười: “Thì ra trong lòng Thánh nhân, thiếp là một đóa mẫu đơn sao?”
“Nếu không thì là gì?”
Khương Linh Diệp mím môi cười khẽ. Trải qua quãng thời gian này, nàng không còn dè dặt, cẩn trọng cân nhắc từng câu từng chữ khi đối diện với hắn như lúc ban đầu nữa. Nàng nhìn ra được, người đàn ông này không chỉ thích dã tâm của nàng, mà còn thích sự táo bạo, đôi khi có phần lấn lướt của nàng. Nàng nói: “Thiếp vẫn luôn cho rằng, trong lòng Thánh nhân, thiếp chỉ là một ngọn cỏ dại.”
Hoàng đế hơi sững lại, rồi cũng bật cười: “Nếu nàng là cỏ dại, vậy trẫm là gì?”
Khương Linh Diệp ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp: “Thánh nhân là Hoàng đế Đại Chu, bách tính đều nương tựa vào người. Vậy nên, Thánh nhân chính là trụ cột.”
“Trụ cột?” Hoàng đế nghiền ngẫm hai chữ ấy, thong thả nói: “Cũng phải. Một cây trụ sừng sững giữa trời, đơn độc vô cùng. Nếu bên cạnh có cỏ dại bầu bạn, thì ít ra cũng bớt sự cô quạnh.”
Hắn bỗng dưng thốt ra câu ấy, khiến Khương Linh Diệp không hiểu rõ hàm ý. Nhịp tim nàng chợt rối loạn, chẳng biết là vì không hiểu ý Hoàng đế, hay vì chính câu nói ấy làm lòng nàng rung động.
Nàng cúi đầu, hồi lâu sau mới nói: “Trụ cột đứng giữa vạn dân, sao có thể cảm thấy cô đơn chứ?”
Hoàng đế lắc đầu cười: “Giữa vạn người, vẫn là con người. Mà đã là người, thì ắt có thất tình lục dục. Kẻ dứt tình tuyệt ái, chỉ có thể là hòa thượng mà thôi.”
Hắn vu.ốt ve vòng eo mảnh mai của Khương Linh Diệp, dừng lại chốc lát, rồi từ từ nói: “Trẫm không thể làm hòa thượng, vậy nên có lúc, trẫm cũng cảm thấy cô đơn, cũng mong có một người cùng chung chí hướng, có thể đồng hành với trẫm trên con đường đế vương dài vạn dặm này.”
Hắn chưa từng nói với Khương Linh Diệp những lời này, hoặc có lẽ, vị đế vương thâm sâu khó đoán ấy chưa bao giờ để lộ mặt yếu mềm trước nàng. Vì thế, nàng luôn cho rằng hắn vô tình vô ái, mạnh mẽ đến mức không gì không làm được, cũng sẽ không vì bất kỳ nữ nhân nào mà dừng bước.
Lúc Hoàng đế nói đến việc muốn tìm một người đồng hành, ánh mắt hắn lẳng lặng khóa chặt lấy nàng, sâu thẳm tựa đêm đen. Khương Linh Diệp mấp máy môi, nhưng rồi lại nhanh chóng dời đi ánh nhìn, trái tim dường như cũng lỡ nhịp. Khi nãy, nàng còn có thể đối đáp trơn tru, nũng nịu đùa bỡn với hắn, vậy mà lúc này, lại chẳng thể nói được một lời.
Hoàng đế thấy gò má nàng ửng hồng, diễm lệ tựa đào xuân thì không khỏi động lòng, liền cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng. Đang lúc Khương Linh Diệp tưởng hắn lại muốn đòi hỏi điều gì, thì hắn chỉ khẽ cười, cầm lấy quyển sách bên cạnh: “Vừa rồi trẫm có giảng “Người khác làm một lần, mình làm trăm lần; người khác làm mười lần, mình làm nghìn lần. Nếu thực sự có thể kiên trì theo đạo lý này, thì dù ngu dốt cũng có thể trở nên sáng suốt, dù yếu mềm cũng có thể trở nên kiên cường.” Giờ trẫm nói cho nàng biết, câu này có ý nghĩa gì.”
“Ý là, người khác bỏ ra một phần nỗ lực để làm việc, thì mình phải bỏ ra gấp trăm lần; người khác dùng mười phần sức lực, mình phải dùng đến nghìn phần. Nếu có thể kiên trì như thế, thì dù kẻ ngu muội cũng có thể trở nên sáng suốt, dù kẻ yếu đuối cũng có thể trở nên mạnh mẽ.”
Trong Phượng Dương các, Hoàng đế vẫn đóng vai người thầy như thường ngày, chỉ là tâm tư của người học trò đã sớm trở nên rối bời.
–
Tuy rằng nhất thời bị Hoàng đế làm cho dao động, nhưng như Khương Linh Diệp đã nói, nàng tự biết rõ thân phận của mình. Huống hồ, từ khi biết chữ, nàng đã đọc rất nhiều sách sử. Trong đó, nàng càng thấm thía một điều: thân là một phi tần chốn hậu cung, nếu như toàn tâm toàn ý đặt vào một người đàn ông, kết cục cuối cùng sẽ thê thảm đến nhường nào. Những ví dụ như thế, từ xưa đến nay, nhiều vô kể.
Nàng không dám tin Hoàng đế.
Hoàng đế dường như đã quên mất câu nói hôm ấy với nàng, một lần nữa trở lại dáng vẻ của bậc quân vương cường đại, lãnh đạm, tâm cơ sâu xa, không để lộ chút sơ hở nào. Khương Linh Diệp thậm chí hoài nghi, liệu những lời nói hôm đó có phải chỉ là ảo giác của nàng hay không.
Nàng học theo lời Hoàng đế dạy, dốc trăm lần, ngàn lần công sức để cố gắng. Dần dần, nàng nhận biết được nhiều chữ hơn, ngay cả những bản tấu chương đầy một bụng chữ, khó hiểu của các đại thần, nàng cũng có thể đọc hiểu. Hoàng đế chưa từng né tránh để nàng xem tấu chương, thậm chí còn cùng nàng thảo luận một hai điều. Khương Linh Diệp cũng mạnh dạn đưa ra kiến giải của mình, mà có đôi lời, ngay cả Hoàng đế cũng không khỏi tán thưởng.
Đó chính là lúc nàng bộc lộ được tài năng thiên phú về chính sự của mình, cũng như thực hiện được lời hứa trong rừng phù dung ngày ấy là sẽ trở thành một người có ích với Hoàng đế.
–
Bởi có sự tồn tại của Tiết Thái hậu nên chuyện đấu đá trong hậu cung của Hoàng đế có thể nói là cực kỳ khốc liệt. Họ Trịnh ở Huỳnh Dương, họ Tiết ở Hà Đông, họ Vương ở Lang Nha, lần lượt từng thế gia đại tộc đưa nữ nhi tiến cung, sau lưng mỗi người đều có gia tộc hùng mạnh chống đỡ. Mỗi nhà đều mong mỏi huyết mạch của mình có thể ngồi lên long vị, để thay thế họ Thôi ở Bác Lăng, trở thành danh môn đệ nhất thiên hạ.
Trong hoàn cảnh như thế, một nữ tử xuất thân thương hộ thấp kém lại độc chiếm thịnh sủng của Hoàng đế, điều này khiến toàn bộ thế gia khó hiểu vô cùng.
Nàng dựa vào cái gì?
Trong chớp mắt, muôn vàn công kích từ khắp nơi ùn ùn kéo đến, cả trong tối lẫn ngoài sáng. Khương Linh Diệp không hề cầu xin Hoàng đế ra tay giúp đỡ, bởi nếu ngay cả trong hậu cung nàng cũng không thể tự sinh tồn, thì làm sao có thể khiến Hoàng đế tin rằng nàng là một người hữu dụng?
Đám cung tỳ trong Phượng Dương các một lòng trung thành với nàng, nàng cũng bỏ công thu phục người hầu tại tẩm cung của các phi tần khác, để họ truyền tin cho nàng. Nhờ vậy, nàng biết rõ trong cung, Hoàng hậu Trịnh thị, Hiền phi và Đức phi tranh chấp chẳng khác gì gà chọi. Hoàng hậu Trịnh thị có ngôi chính cung, Hiền phi dựa vào Thái hậu, còn Đức phi lại có con nối dõi. Trịnh Hoàng hậu muốn giữ vững địa vị, Hiền phi và Đức phi lại nhòm ngó địa vị kia, ba người không ai chịu nhường ai.
Vậy nên, ngoài việc tránh xa Hiền phi, nàng thường xuyên lui tới tẩm cung của Hoàng hậu Trịnh thị và Đức phi, tỏ rõ sự kính cẩn, thần phục của mình.
Thậm chí Khương Linh Diệp còn tự tay làm bánh canh, mang đến dâng tặng Trịnh Hoàng hậu và Đức phi để bày tỏ thiện ý. Nàng được phong làm Tiệp dư đã một năm, nhưng đến nay vẫn chưa được thăng vị. Phụ thân cũng chưa được ban tước hầu. Ngày qua ngày, Trịnh Hoàng hậu và Đức phi dần cảm thấy nàng không có dã tâm, không đáng lo ngại, liền chuyển toàn bộ sự chú ý sang đối phó với những phi tần khác.
Cứ như vậy, Khương Linh Diệp lặng lẽ sinh tồn trong hậu cung. Sủng ái của Hoàng đế dành cho nàng chưa từng phai nhạt, nhưng hầu hết mọi người trong cung đều cho rằng vị Tiệp dư khiêm nhường, thận trọng này e rằng chỉ dừng lại ở bậc Tiệp dư, nào có cơ hội tiến xa hơn.
–
Đôi khi, Hoàng đế lén đưa Khương Linh Diệp ra khỏi cung. Một thiếu niên tuấn mỹ và một thiếu nữ kiều diễm sánh bước bên nhau, trông vô cùng xứng đôi. Thế nhưng, những lần Hoàng đế xuất cung không phải là để vui chơi, mà là để Khương Linh Diệp dẫn người đến phường Diên Tộ, nơi tập trung những bách tính bần hàn, lắng nghe họ bày tỏ bất mãn với Hoàng đế, với Đại Chu.
Mỗi lần nghe xong, Hoàng đế đều trầm mặc hồi lâu. Trong điện Tử Thần, hắn chậm rãi nói với Khương Linh Diệp: “Nàng xem, phố Chu Tước và hai chợ Đông Tây, phồn hoa bậc nào. Nhưng trong mắt trẫm, chỉ như lửa mạnh tưới dầu, sớm muộn gì cũng đến lúc trăng tròn lại khuyết.”
Hôm nay, Khương Linh Diệp vừa cùng Hoàng đế giúp đỡ một kẻ hành khất. Nhà lão nghèo đến mức phải bán thân làm nô. Về sau già yếu, bị chủ nhân đuổi ra ngoài. Lão run rẩy nói với Hoàng đế: “Con trai ta cũng là nô bộc. Đến khi già rồi, nó cũng sẽ bị chủ nhân đuổi đi, lúc ấy, e rằng cũng chỉ có thể như ta, sống nhờ vào việc ăn xin mà thôi. Ai… như chúng ta, số mệnh từ khi sinh ra đã định sẵn, chẳng có cơ hội thay đổi.”
Lời này khiến Khương Linh Diệp không khỏi chấn động. Nàng đem toàn bộ số bạc trên người trao cho lão ăn mày, dù trong lòng hiểu rõ, những đồng bạc ấy chẳng thể nào thay đổi vận mệnh của lão, cũng chẳng thể thay đổi vận mệnh của con trai lão.
Nàng mím môi, cả gan nói với Hoàng đế: “Thánh nhân, vì sao ở Đại Chu, con cháu quan lại mãi là quan lại, còn con cháu dân nghèo mãi là dân nghèo? Cõi đời này, nào có đạo lý như thế?”
Hoàng đế nhìn nàng, bình thản bảo: “Nói tiếp đi.”
“Thiếp may mắn được Thánh nhân thương xót, mới từ một nữ nhi thương hộ mà trở thành Tiệp dư. Nhưng thiên hạ này, mấy ai có được may mắn như thiếp?” Khương Linh Diệp nghĩ đến những cuốn sách sử từng đọc: “Thiếp cho rằng, trên đời này, hạng bần cùng vẫn chiếm phần đông. Khi họ ngày càng không thấy hy vọng trên con đường phía trước, họ sẽ trở thành Trần Thắng, Ngô Quảng, Trương Giác. [1] Thiếp cả gan kiến nghị, chế độ tuyển quan của Đại Chu nên có sự thay đổi.”
[1] Trần Thắng, Ngô Quảng, Trương Giác: 3 nhân vật dẫn đầu các cuộc khởi nghĩa trong lịch sử Trung Quốc.
Hoàng đế nghe xong, lặng thinh không nói. Khương Linh Diệp cứ ngỡ mình đã lỡ lời, đang lo lắng bất an thì Hoàng đế chợt cất giọng: “Trẫm cũng có ý này.”
Khương Linh Diệp vui mừng ngẩng đầu nhìn hắn. Hoàng đế nói tiếp: “Còn gì nữa, nói hết đi.”
–
Hôm đó, Hoàng đế và Khương Linh Diệp trò chuyện hồi lâu trong điện Tử Thần. Cả hai đều có những suy nghĩ tương đồng về cải cách chế độ tuyển quan của Đại Chu. Cuối cùng, Hoàng đế đưa nàng đến trước ngự tọa, bàn tay nhẹ vuốt tay vịn được chạm khắc tinh xảo, để rồi than thở: “Nếu không thay đổi, ngự tọa này, e rằng sẽ rơi vào tay người Hồ.”
Khương Linh Diệp nói: “Thánh nhân muốn đổi, ắt sẽ làm được.”
Lời này không phải nịnh hót mà xuất phát từ tận đáy lòng. Trước khi vào cung Đại Minh, nàng chưa từng nghĩ vị thiếu niên đế vương này lại có ngày dẫn nàng đi khắp nơi, lắng nghe tiếng lòng của dân chúng nghèo khó ở Trường An. Hắn có tham vọng, có khí phách, thông minh quả quyết, lại biết giấu tài chờ thời. Có chuyện gì mà hắn không làm được chứ?
Hoàng đế khẽ cười, ngồi trên ngự tọa bằng gỗ tiểu diệp tử đàn, [2] hỏi nàng: “Ngự tọa này, trông có đẹp không?”
[2] tiểu diệp tử đàn: có nguồn gốc từ Ấn Độ. Theo tiếng Phạn, “tử” nghĩa là may mắn, tốt lành, “đàn” là bố thí. Cây này còn có biệt danh vương mộc tử đàn (vua của các loại gỗ). Tiểu diệp tử đàn Ấn Độ có thời gian sinh trưởng hàng trăm năm. Loại này là có chất gỗ cứng và nặng, tom sao vàng nhỏ tựa như vàng ròng, kim sa trắng nhỏ có thể nhìn thấy khi soi đèn flash. Gỗ có mùi thơm ngọt nhẹ, sẽ rõ hơn khi đeo vòng tay lâu ngày hoặc đốt lên. Gỗ này có 2 màu: đỏ cam và đỏ tím sen lẫn sao vàng bắt mắt. Nguồn chú thích: vietnamnet
Khương Linh Diệp không hiểu vì sao hắn lại hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu: “Đẹp lắm.”
“Lại đây, ngồi xuống.”
Khương Linh Diệp cả kinh, lập tức quỳ xuống dập đầu: “Thiếp không dám.”
“Trẫm lệnh cho nàng ngồi.”
Khương Linh Diệp sợ đến phát run, nàng dập đầu cầu xin: “Thiếp tuyệt không có ý đó!”
Hoàng đế sắc mặt lạnh lùng đứng dậy, kéo nàng lên, rồi nắm lấy tay nàng, cùng nhau ngồi xuống ngự tọa.
Dù chỉ ngồi ở bên cạnh, nhưng toàn thân Khương Linh Diệp vẫn run lên vì kinh hãi. Hoàng đế nắm chặt tay nàng, bỗng thở dài: “Linh Diệp.”
Nàng run rẩy, không nhận ra hắn vừa gọi mình là “Linh Diệp“, chứ không phải “Tiệp dư”, cũng không phải “Khương Linh Diệp”. Nàng mơ màng hỏi: “Thánh nhân có gì căn dặn?”
“Đừng gọi Thánh nhân.” Hoàng đế ngừng lại một chút, nói: “Gọi Tam lang.”
Khương Linh Diệp sững sờ.
“Trẫm lệnh cho nàng, gọi Tam lang.”
Qua một lúc lâu, Khương Linh Diệp mới run run, cắn răng thốt ra hai chữ: “Tam lang.”
Hoàng đế vỗ nhẹ lên tay nàng như để trấn an, rồi nói: “Linh Diệp, trẫm chưa từng tin ai, mà nàng… cũng chưa từng tin trẫm.”
“Thánh nhân… không…” Khương Linh Diệp vội sửa lời: “Tam lang, thiếp không có…”
Hoàng đế lắc đầu: “Đừng nói, nghe trẫm nói.”
Những gì nàng định nói, chẳng qua cũng chỉ là biện bạch rằng nàng chưa khi nào không tin tưởng hắn. Nhưng hôm nay, hắn không muốn nghe.
Hắn thở dài: “Linh Diệp, nàng tin trẫm một lần, trẫm cũng tin nàng một lần. Chúng ta thử xem sao.”
Khương Linh Diệp sắc mặt tái nhợt, ngây ngẩn ngước nhìn Hoàng đế. Hắn nâng cằm nàng, chợt mỉm cười, sau đó cúi xuống, dịu dàng đặt lên môi nàng một nụ hôn. Đến khi sắc mặt nàng khá hơn, hắn mới buông ra, siết chặt tay nàng trong tay mình.
Trên ngự tọa biểu trưng cho quyền uy tối thượng, đồng thời là trung tâm quyền lực của điện Tử Thần, Hoàng đế nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Linh Diệp, hãy cùng trẫm đi hết đoạn đường đế vương này.”