Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh

Chương 178

Hoàng đế muốn Khương Linh Diệp thử tin tưởng hắn, nhưng nàng hồi lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần. Liên tiếp mấy đêm liền, nàng trằn trọc không sao chợp mắt nổi.

Nàng không thể nói rõ trong lòng mình là cảm giác gì, hoảng sợ, mong chờ hay bất an? Đến canh ba, nàng thường nghiêng người, mở to mắt nhìn khuôn mặt khi ngủ của Hoàng đế, cứ nhìn như thế đến tận canh năm.

Nàng thừa nhận, bản thân quả thực đã động lòng với hắn. Một người đàn ông trẻ tuổi, tuấn lãng, thông minh, văn võ song toàn, lại còn nắm trong tay quyền lực chí cao vô thượng, rất khó để nữ nhân không động lòng. Huống hồ, tính khí của Hoàng đế cũng không tệ, hắn chưa từng tùy ý giết hại hạ nhân, trong chuyện phòng the, trừ lần thô bạo trong rừng phù dung, thì từ đó về sau, hắn vẫn luôn nhẹ nhàng. Một trượng phu như vậy, thật dễ khiến nữ nhân sa vào lưới tình.

Thế nhưng, Khương Linh Diệp hiểu rõ, nàng vào cung là vì quyền thế, địa vị, là để thay đổi vận mệnh của chính mình, chứ không phải để yêu một người đàn ông. Bao nhiêu bài học từ những phi tần trong sử sách khiến nàng không dám giao trọn con tim cho Hoàng đế. Nàng sợ bản thân yêu lầm người, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy kết cục thê lương.

Vậy nên, dù biết mình đã động lòng, nàng vẫn ra sức kiềm chế thứ tình cảm ấy.

Trong sự giằng xé ấy, nàng mang thai.

Khương Linh Diệp vui mừng xen lẫn kinh ngạc. Nàng lén gọi ngự y đến xem mạch không lâu sau khi được sủng hạnh, nhưng kết quả lại khiến nàng thất vọng vô cùng, ngự y nói nàng khó thụ thai, sau này e rằng sẽ vất vả đường con cái.

Cũng chẳng phải vì thích trẻ con nên thất vọng, mà là vì trong chốn hậu cung này, có một đứa trẻ sẽ giúp ích rất nhiều cho địa vị của nàng. Ngay cả Tiết Thái hậu quyền thế nghiêng trời, được sủng ái hơn hết thảy, cuối cùng vẫn phải đoạt lấy con của người khác để củng cố vị trí.

Nhưng rất nhanh sau đó, Khương Linh Diệp liền điều chỉnh lại suy nghĩ của mình. Nàng không nên chỉ nhìn vào chuyện Tiết Thái hậu cướp đoạt con của người khác để giữ vững địa vị, mà phải thấy rằng, dù cả đời bà ta chưa từng sinh con, vẫn có thể ngồi vững trên ngôi cao Thái hậu. Vậy nên, có con đương nhiên là tốt, nhưng nếu không có, cũng chẳng phải trời long đất lở.

Nếu không phải Tiết Thái hậu quá tàn độc, không chỉ đoạt con mà còn giết mẹ, thậm chí là hành hạ đến chết, ngay cả người đã khuất cũng không buông tha, khiến sinh mẫu của Hoàng đế bị trói chặt, bịt miệng bằng cám rồi đem chôn, còn ngoại thích của Hoàng đế thì bị tru diệt sạch sẽ, chỉ cần bà ta không tận diệt đến mức ấy, Hoàng đế ắt vẫn sẽ hiếu thuận với bà ta, chứ không phải chỉ giả vờ kính trọng ngoài mặt như bây giờ.

Khương Linh Diệp vu.ốt ve bụng mình. Trong khoảnh khắc ấy, nàng bỗng có cảm giác không chân thực.

Nàng đã có con rồi sao? Nàng sắp làm mẹ rồi sao?

Hoàng đế vô cùng mừng rỡ khi hay tin nàng mang thai, hắn ghé tai áp lên bụng Khương Linh Diệp: “Chẳng nghe thấy gì cả.”

Khương Linh Diệp thoáng hờn dỗi: “Mới hai tháng thôi, làm sao mà nghe được chứ.”

Hoàng đế cười vang: “Nàng nói phải, trẫm quá nôn nóng rồi.”

Khương Linh Diệp cắn môi, trong lòng có chút lo lắng, bèn nói ra một cách uyển chuyển: “Dạo này thiếp không thể hầu hạ bên cạnh, mong Tam lang đừng quên thiếp, hãy thường xuyên đến Phượng Dương các thăm thiếp.”

Hoàng đế bật cười: “Lẽ nào Linh Diệp cho rằng mỗi lần trẫm đến Phượng Dương các đều là vì muốn nàng thị tẩm sao?”

Khương Linh Diệp nhớ lại biết bao đêm triền miên say đắm, gò má không khỏi nóng bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Hoàng đế xoa nhẹ bụng nàng, tiếng cười trầm thấp: “Trẫm đâu phải dã thú động tình, trẫm đến Phượng Dương các là vì nàng, đâu phải vì chuyện giường chiếu. Còn những chuyện sau đó… chỉ trách trẫm không thể kiềm lòng.”

Hoàng đế thẳng thắn bộc bạch khiến Khương Linh Diệp vừa thẹn thùng, vừa buồn cười. Nàng nghiêng người tựa vào lòng hắn, bàn tay ấm áp đang đặt trên bụng nàng như truyền hơi ấm vào tận đáy lòng. Nàng ngập ngừng một thoáng, rồi thổ lộ nỗi lo canh cánh bấy lâu nay: “Tam lang, thiếp sợ lắm.”

“Sợ gì?”

“Sợ con sinh ra bị thiếu tay thiếu chân.” Khương Linh Diệp thì thầm: “Thiếp đã mơ thấy mấy lần rồi, nên thấy lo lắm.”

“Không đâu, trong cung có ngự y mà.”

“Ngự y cũng đâu thể chẩn đoán ra được.” Khương Linh Diệp đầy vẻ lo âu: “Đây là lần đầu tiên thiếp mang thai, thiếp không biết nỗi lo lắng này có phải là bình thường hay không.”

Hoàng đế là đàn ông, hắn cũng không rõ rốt cuộc Khương Linh Diệp đang suy nghĩ vẩn vơ hay vốn dĩ phụ nữ mang thai đều sẽ như vậy. Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Thế này đi, mẫu thân và a tỷ của nàng hẳn có kinh nghiệm, trẫm ban cho họ môn tịch, để họ có thể tùy ý ra vào hoàng cung, cùng nàng san sẻ âu lo.”

Ban môn tịch cho thân quyến của hậu phi, đặc ân cho phép tùy ý xuất nhập cung, đây vốn là đãi ngộ chỉ dành cho Hoàng hậu và tứ phi. Khương Linh Diệp chỉ là một Tiệp dư, lẽ ra không được hưởng ân điển này. Trong lòng nàng vừa kinh hỉ, lại vừa thấp thỏm: “Tam lang, chuyện này… có thích đáng không?”

“Sao lại không thích đáng?” Hoàng đế xoa nhẹ bụng nàng, tựa hồ vô cùng yêu quý đứa trẻ này: “Tiệp dư lo lắng trong lúc thai nghén, mong muốn có mẫu thân và a tỷ bầu bạn, âu cũng là lẽ thường tình, trẫm tin rằng đám ngôn quan kia cũng sẽ thấu hiểu.”

Khương Linh Diệp mím môi, rồi mỉm cười đáp: “Thiếp xin thay đứa bé này, tạ ơn Tam lang.”

Có mẹ ruột và chị gái vào cung trấn an, nỗi lo lắng của Khương Linh Diệp trong lần đầu làm mang thai cuối cùng cũng vơi bớt phần nào. Hơn nữa, đứa trẻ trong bụng nàng vô cùng ngoan ngoãn, chẳng hề quấy phá một chút nào. Nàng cũng không giống mẫu thân và a tỷ, không có những cơn nôn nghén hay suy nhược, vì vậy vẫn còn đủ sức lực để đọc sách và cùng Hoàng đế bàn luận tấu chương. Nàng đặt tay lên bụng, cõi lòng tràn ngập dịu dàng. Đứa trẻ này còn chưa ra đời, nhưng nàng đã dốc hết thảy tình yêu thương cho nó.

Nàng dịu giọng nói: “Con ngoan, con thật hiểu chuyện, con là bảo vật quý giá nhất mà Bồ Tát Từ Thị đã ban tặng cho a nương.”

Nàng ngày càng mong chờ đến ngày con ra đời.

Thế nhưng, trong hậu cung này, ngoại trừ Hoàng đế cùng Khương Linh Diệp đang mong mỏi đứa trẻ chào đời thì dĩ nhiên, vẫn còn những người không hề mong đợi. Đứng đầu trong số đó chính là Hiền phi.

Hiền phi vẫn luôn căm hận Khương Linh Diệp bởi nàng từng là người hầu trong cung của nàng ta. Nay Khương Linh Diệp hoài thai, lại càng được Hoàng đế sủng ái, khiến Hiền phi càng thêm ghen ghét. Nàng ta ngấm ngầm ra tay với đồ ăn thức uống của Khương Linh Diệp, nhưng may thay, Tiết Thái hậu đã kịp thời phát hiện.

Tiết Thái hậu nghiêm khắc quở trách: “Nhìn ngươi xem, chẳng có chút tiền đồ nào cả! Nếu Khương Linh Diệp sinh hoàng tử, ắt có Đức phi toan tính, ngươi không có lấy một đứa con, thì tranh đoạt cái gì? Còn nếu là công chúa, càng không đáng để ngươi hao tâm tổn trí. Việc triều chính đã đủ khiến ngô phiền lòng rồi. Hừ, đám sĩ đại phu đó chẳng ưa gì chuyện nữ nhân nắm quyền, ngô cảnh cáo ngươi, đừng có sinh sự nữa!”

Bị Thái hậu cảnh báo, Hiền phi không dám manh động nữa. Về phần Đức phi, vì khinh thường xuất thân thấp hèn của Khương Linh Diệp, trước giờ vẫn chẳng xem nàng ra gì. Hơn nữa, bào thai trong bụng nàng còn chưa rõ là nam hay nữ, nên nàng ta cũng chưa vội ra tay.

Nhờ vậy, Khương Linh Diệp bình an vô sự cho đến ngày sinh nở.

Năm Thái Xương thứ tư, ngày hai mươi bảy tháng Giêng.

Hôm ấy, thành Trường An vừa có một trận tuyết rơi. Dân gian có câu: “Tuyết lành báo năm được mùa,“ bởi thế nên Hoàng đế long nhan đại duyệt. Huống hồ hội đèn Thượng Nguyên vẫn chưa qua được bao lâu, trong thành Trường An vẫn ngập tràn bầu không khí lễ hội tưng bừng.

Trưa hôm ấy, Khương Linh Diệp cùng Hoàng đế dùng bữa. Bụng nàng đã lộ rõ, ngự y chẩn đoán, ít ngày tới có khi sẽ là ngày lâm bồn.

Hoàng đế nghiêng người, tựa tai lên bụng nàng lắng nghe. Lúc này, hắn đã có thể nghe thấy động tĩnh của thai nhi. Hắn mãi chìm đắm trong âm thanh ấy một hồi mới ngồi thẳng dậy, cười bảo: “Trẫm nghe Lâm ngự y kể rằng, mỗi khi y áp tai lên bụng thê tử, đứa trẻ trong bụng sẽ đạp cho một cái. Thế nhưng, con của trẫm lại chưa từng đá trẫm lần nào.”

Khương Linh Diệp khẽ cười: “Chẳng những chưa từng đá Tam lang, mà ngay cả thiếp cũng vậy.”

Hoàng đế lấy làm lạ: “Trên đời lại có đứa trẻ ngoan ngoãn như thế thật ư?”

“Theo thiếp thấy, chắc vì con biết a gia vất vả quốc sự, biết a nương mang thai cực nhọc, nên mới không muốn gây thêm phiền toái cho a gia và a nương.”

Hoàng đế lại vu.ốt ve phần bụng đã nhô cao của Khương Linh Diệp, mỉm cười nói với hài nhi trong bụng: “Con ngoan quá, con nói xem, a gia nên ban thưởng gì cho con đây? Thế này đi, a gia sẽ ban quận Quảng Lăng cho con làm đất phong, phong hiệu của con sẽ là Vĩnh An, mang ý nghĩa vĩnh viễn bình an.”

Quận Quảng Lăng quận là vùng đất phong giàu có bậc nhất Đại Chu, phong hào Vĩnh An càng thể hiện nỗi lòng yêu thương con sâu đậm. Khương Linh Diệp vừa kinh ngạc, vừa xúc động, nàng khuyên nhủ: “Tam lang, đừng quá nuông chiều đứa trẻ này.”

“Chuyện này, trẫm đã suy nghĩ rất lâu, Linh Diệp, nàng đừng khuyên trẫm nữa.”

Khương Linh Diệp vẫn cảm thấy không ổn, còn muốn khuyên tiếp, nhưng bụng nàng chợt quặn đau, mồ hôi lạnh lập tức túa ra. Hoàng đế thấy vậy thì hoảng hốt: “Linh Diệp, nàng sao thế?”

“Thiếp… thiếp sắp sinh rồi…”

Trong Phượng Dương các, Hoàng đế sốt ruột đi đi lại lại bên ngoài. Sau cánh cửa gỗ, tiếng rên đau của Khương Linh Diệp vang lên đầy kiềm nén. Người ta vẫn nói, phụ nữ sinh con đau đớn chẳng khác nào một lần dạo qua Quỷ Môn Quan, thế nhưng ngay cả trong cơn đau tột độ, nàng vẫn cố sức đè nén thanh âm. Nàng lúc nào cũng vậy, cẩn trọng dè dặt, từng bước như đi trên băng mỏng.

Dù hắn đã nói với nàng rằng hãy thử tin tưởng hắn, nàng vẫn không dám.

Có lẽ là vì xuất thân của nàng quá thấp kém, nhà mẹ đẻ lại chẳng có thế lực gì, khiến nàng trở nên đơn độc trong cung Đại Minh, chẳng dám nuôi hy vọng gì lớn lao. Nàng sợ rằng, nếu trao hết tình yêu cho Hoàng đế, đến cuối cùng, kết cục nàng nhận lại chỉ là hồng nhan chưa già, ân tình đã cạn.

Bởi lẽ, chuyện nữ tử si tình gặp phải nam tử bạc tình, thực sự đã có quá nhiều tiền lệ.

Nhưng giữa hai người, luôn phải có một người bước tới trước, chứ không thể cứ mãi chờ đợi đối phương chủ động.

Hoàng đế đã hạ quyết tâm. Giữ biển người mênh mông, hắn chọn nàng, nữ tử có dã tâm, có thủ đoạn, lại vô cùng thông minh sắc sảo, hắn nguyện để nàng đồng hành cùng mình trên con đường đế vương đầy gian nan này, và để làm được điều đó, hắn nhất định phải xóa bỏ hết mọi lo lắng trong lòng nàng. Hắn đẩy cửa, định bước vào phòng sinh.

Nội thị bên cạnh gấp gáp ngăn lại: “Thánh nhân, phòng sinh ô uế, lại có huyết khí, chính là điềm xấu đấy ạ!”

“Điềm xấu gì chứ, trẫm không tin những thứ này.”

Hoàng đế vừa dứt lời liền định xông vào phòng sinh, mấy nội thị vội vàng ôm chặt lấy chân hắn, khẩn thiết van nài: “Thánh nhân không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho Khương Tiệp dư và hoàng tự! Thánh nhân là chân long thiên tử, có trời cao che chở, nhưng nếu tai họa giáng xuống Khương Tiệp dư và hoàng tự, thì phải làm sao đây?”

Nghe vậy, Hoàng đế thoáng do dự. Trong phòng, Khương Linh Diệp cũng nghe được lời khuyên can ấy, nước mắt nàng bất giác trào ra, chẳng rõ vì cơn đau giày xéo hay vì xúc động. Nàng nắm lấy tay cung tỳ bên cạnh, yếu ớt nói: “Đi nói với Thánh nhân, tạ ơn người vì lòng tốt, nhưng không cần vì ta mà phá vỡ quy củ… Ta không sao cả, nhưng ta không muốn đứa trẻ này vừa chào đời đã bị người đời chỉ trích… Nếu người thật sự muốn ở bên ta, vậy thì… lấy tóc thay người vậy…”

Cung nữ vội vã chạy ra bẩm báo. Nghe đến đoạn “không muốn đứa trẻ bị người đời chỉ trích“, Hoàng đế lặng thinh. Đợi đến khi cung tỳ thuật lại phần sau, Hoàng đế dường như đã rút ra chủy thủ, nhưng nội thị lại được một phen hoảng loạn khuyên can, nào là long thể quý giá, tuyệt đối không thể cắt tóc. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, bên ngoài liền trở nên tĩnh lặng. Cung nữ hớt hải chạy vào, tay run rẩy dâng lên một lọn tóc của Hoàng đế.

Khương Linh Diệp nước mắt giàn giụa, nàng siết chặt lọn tóc trong tay, như thể đang nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn. Nàng nhắm mắt lại, từng cơn đau đớn xé nát thân thể, nhưng cuối cùng, nàng không còn kiềm nén nữa. Giống như bao nữ nhân bình thường khác, nàng đã bật ra tiếng kêu đau trước mặt trượng phu.

Trong tiếng rên đau khổ của Khương Linh Diệp, Hoàng đế bồn chồn như kiến bò trên chảo nóng. Phong thái ung dung, phong nhã ngày thường hoàn toàn biến mất, hắn gấp đến mức mồ hôi túa ra đầy trán. Một canh giờ sau, giữa cơn đau quặn cuối cùng của Khương Linh Diệp, tiếng khóc non nớt của trẻ sơ sinh vang lên.

Khương Linh Diệp đã đau đến mức lịm đi, mơ mơ màng màng nghe thấy cung tỳ dọn dẹp gian phòng sạch sẽ, rồi Hoàng đế vội vã bước vào. Việc đầu tiên hắn làm là ngồi xuống bên giường nàng, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi, lo lắng hỏi cung tỳ: “Tiệp dư không sao chứ?”

Cung tỳ đáp: “Thánh nhân yên tâm, Tiệp dư thập phần bình an.”

Lúc này Hoàng đế mới thở phào nhẹ nhõm. Cung tỳ bế đứa trẻ đến gần, tiếp lời: “Chúc mừng Thánh nhân, Tiệp dư đã hạ sinh một tiểu công chúa.”

Lời chúc mừng tuy vang lên, nhưng trong giọng nói lại có chút tiếc nuối, bởi đáng tiếc, đó lại không phải là một hoàng tử.

Khương Linh Diệp lơ mơ nghe thấy, trong lòng bỗng dưng khó chịu. Công chúa thì sao chứ? Công chúa cũng là cốt nhục của nàng, nàng chẳng hề thấy tiếc nuối, trái lại còn vô cùng vui mừng.

Nhưng chưa đợi nàng lên tiếng, Hoàng đế đã sung sướng như một thiếu niên, nét mặt bừng sáng: “Công chúa sao? Trẫm đã đoán từ trước rồi! Chỉ có công chúa mới ngoan thế này thôi! Công chúa tốt mà! Công chúa tốt mà!”

Hắn ẵm bồng đứa bé trong lòng, nhìn nữ nhi bật cười sảng khoái: “Công chúa Vĩnh An của trẫm, chào đời rồi!”

Niềm hân hoan của hắn không giống như giả vờ, trong lòng Khương Linh Diệp bất giác không khỏi cảm động. Nàng ra sức muốn mở mắt nhìn hắn, nhưng cơ thể quá đỗi mệt mỏi, dù thế nào cũng không thể mở ra nổi, nhưng vẫn nghe thấy cung tỳ lấy lòng Hoàng đế: “Tiệp dư sinh công chúa chỉ mất một canh giờ, ngay cả ngự y cũng nói chưa từng gặp ai sinh nhanh như vậy. Xem ra công chúa sợ Tiệp dư phải chịu khổ đây mà!”

Hoàng đế cúi đầu nhìn nữ nhi trong lòng, cẩn thận hôn lên trán cô bé: “Công chúa Vĩnh An từ nhỏ đã hiểu chuyện như thế, quả là bảo vật do Bồ Tát ban tặng. Trẫm đã nghĩ ra mấy cái nhũ danh, đợi a nương con tỉnh lại, sẽ để nàng quyết định.”

Hắn ôm công chúa bằng một tay, tay còn lại nắm lấy tay Khương Linh Diệp: “Linh Diệp, mau tỉnh lại đi, nhìn xem con của nàng và trẫm này.”

Khi mặt trời đã ngả bóng về tây, Khương Linh Diệp mới từ từ tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt liền thấy Hoàng đế vẫn còn trong phòng, chưa rời đi. Hắn gục bên mép giường nàng, cạnh đó là đứa trẻ vừa mới chào đời, ngủ ngon lành. Đứa con bé bỏng, khuôn mặt nhăn nheo, chưa thể nhìn ra dung mạo sau này sẽ ra sao.

Khương Linh Diệp nhìn con, rồi lại dời ánh mắt sang Hoàng đế đang gối đầu lên mép giường mà ngủ. Ở góc độ này, gương mặt hắn lộ rõ những đường nét tuấn mỹ, sáng ngời như nhật nguyệt soi rọi. Nàng khẽ động ngón tay, muốn được như bao thê tử chốn nhân gian, được đưa tay chạm vào khuôn mặt trượng phu mình.

Nhưng Hoàng đế đã thức giấc. Khương Linh Diệp giật mình, vội rụt tay về giấu dưới lớp chăn gấm. Hắn ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng đã tỉnh, hào hứng nói: “Linh Diệp, nàng tỉnh rồi.”

Hoàng đế cẩn thận bế đứa trẻ đặt cạnh nàng, để nàng nhìn mặt con: “Con của chúng ta.”

Khương Linh Diệp gật đầu: “Ừm, con của chúng ta.”

“Trẫm thấy con giống nàng.” Hoàng đế cười nói. “Sau này lớn lên, nhất định sẽ khuynh đảo thiên hạ.”

Khương Linh Diệp mím môi cười: “Nhăn nhúm thế này, trông xấu xí lắm, thiếp không nhìn ra được điểm nào giống thiếp, lại càng không nhìn ra được nhan sắc sẽ kinh diễm nhân gian về sau.”

“Xấu chỗ nào chứ?” Hoàng đế bất mãn: “Xinh yêu thế này cơ mà.”

“Ừm… xinh yêu lắm…”

Hoàng đế cũng bật cười, cùng nàng nói thêm mấy câu tâm tình, rồi nhẹ giọng bảo: “Trẫm đã nghĩ tận mấy nhũ danh, để trẫm nói nàng nghe.”

Hắn kể ra những cái tên mà hắn đang đắn đo suy nghĩ. Khương Linh Diệp lắng nghe, ánh mắt càng thêm nhu hòa như nước. Nàng đưa tay ra khỏi chăn gấm, chầm chậm nắm lấy bàn tay Hoàng đế, rồi dịu dàng nói: “Gọi con là Minh Nguyệt Châu đi.”

Hoàng đế nhìn bàn tay nhỏ nhắn của nàng chủ động nắm lấy mình, thoáng sững sờ. Khương Linh Diệp mỉm cười, chậm rãi nói: “Minh Nguyệt Châu, một trong bảy báu vật trong kinh Phật. Đứa trẻ này là trân bảo mà Bồ Tát Từ Thị ban tặng cho thiếp và chàng, vì vậy hãy gọi con là Minh Nguyệt Châu nhé.”

Hoàng đế mím môi, trở tay nắm chặt tay nàng, ôn tồn nói: “Được, vậy từ nay về sau, hãy gọi con là Minh Nguyệt Châu.”

Bình Luận (0)
Comment